Trở Thành Thần Tượng Không Nằm Trong Kế Hoạch Của Tôi - Chương 93
Không có ý định trở thành idol – Chương 93
Sau khi nhận chiếc cúp hạng nhất đầu tiên, trên đường về nhà, tôi mượn tablet của Lee Hyun-jae để lướt các trang mạng xã hội.
Dù sao hôm nay cũng có chút sai sót, cần phải kiểm tra xem dư luận tiêu cực đến mức nào.
[Cut video encore stage của mấy đóa hoa hôm nay]
Trước hết là khoảnh khắc hiếm hoi Ji Dong-hwa bối rối + ‘Thích cậu’ dồn dập đến mức không biết phải xử lý thế nào + Ryu Eden lúc đó mới bật cười tỉnh táo lại và phát biểu cảm nghĩ + Sau đó Lee Hyun-jae hát trong encore + Giữa lúc đó Chae Ha-min ôm cúp khóc nức nở
Thật sự.. Blossoms đúng là huyền thoại…. Quả nhiên idol này sẽ là idol cuối cùng tôi đu trong đời…
***
Tôi bật video encore stage lên xem. Mọi người đều rơi nước mắt ròng ròng, chỉ có mình tôi cảm thấy xấu hổ và lẩm bẩm ‘Thích bạn’. Tôi tắt ngay lập tức. Cái thời đại kỹ thuật số chết tiệt. Việc mọi thứ đều được ghi lại chẳng phải là lời nguyền khiến người ta đánh mất sự quý giá của khoảnh khắc tức thời hay sao. Có lẽ sự phát minh ra máy ảnh đã cản trở thái độ tận hưởng từng khoảnh khắc cũng nên.
“Dong-hwa! Đừng nghĩ linh tinh!”
Nhóc thỏ từ lúc nào đã thức tỉnh được tài năng kiểm duyệt suy nghĩ trong đầu tôi vậy.
Tôi thở dài một hơi rồi xem những bài viết khác.
– (Ảnh động Ji Dong-hwa vỗ tay rồi nghe Blossense gọi thì đơ mặt)
– Buồn cười lắm kakakaka. Dong-hwa bối rối buồn cười nhất quả đất hahahaha
– Tui không thể tưởng tượng được… Hay là bác bên trên đang khoe mẽ…?
– Tui cảm thấy thế giới bồ nhìn thấy khác với tui…
Ai nhìn vào cũng thấy là cố tình bắt bẻ, nhưng nếu gắn những bình luận như vậy vào bài viết của fan thì có vẻ sẽ thành thao túng dư luận mất. Cách tiếp cận quá ư là một chiều.
Sau khi kiểm tra thì thấy, có vẻ không có tranh cãi gì đặc biệt. Dù sao cũng là tân binh, nên mọi người dường như chấp nhận như một sai sót của ca sĩ không ngờ bản thân sẽ đạt hạng nhất. Phải rồi, người nghĩ đó là khoe mẽ, chắc chỉ có những người quen suy nghĩ tiêu cực như tôi thôi.
“Hyun-jae, đây.”
Lee Hyun-jae nhận lại tablet rồi cười. Lúc tôi mượn tablet thì em ấy làm ầm lên vì có sách trong đó, nhưng được nhận lại nên vui tới vậy sao. Khác với tôi, có vẻ như em ấy đang dần quen với việc đọc sách điện tử.
“Xem xong rồi ạ? Em đã bảo rồi mà, không có gì đâu.”
“Ừ, chỉ toàn nói về việc em hát encore thôi.”
“…Hyung?”
Chậc, nhóc cáo ranh mãnh.
“Nhưng mà, muộn rồi mới hỏi nhưng hyung, điện thoại của hyung đâu mà lại xem bằng máy của em?”
Tôi khựng lại một chút.
“……Không xem được.”
Tất cả những người biết số của tôi đều đang spam cùng một tin nhắn. Nếu là tin nhắn chúc mừng thì không sao, nhưng tất cả đều gửi tin nhắn kiểu ‘Tôi thích cậu’.
Hình như bây giờ đã im ắng hơn rồi, tôi bỏ qua tất cả tin nhắn và gọi cho Mok-hwa. Dạo này em ấy đang vất vả chuẩn bị cho giai đoạn cuối của đội hình debut.
Tiếng nhạc chờ, bài hát của chúng tôi vang lên. Và, chẳng mấy chốc giọng nói trong trẻo xuất hiện.
– Hyung, em cũng rất thích hyung!
Không hổ là thằng em trời đánh, làm loạn hết cả lên.
“…Không lo luyện tập mà gọi điện thoại hả, em trai.”
– Ơ, sao lại thế được. Em cả đời mới thấy hyung bối rối đấy! Không thể bỏ lỡ chuyện này đâu.
Thật là… Ngày vui mà sao dư vị lại đắng chát thế này.
“Mok-hwa, gọi điện thoại có tiện không?”
– Dạ, đang giờ nghỉ ạ.
“Chuẩn bị debut thế nào rồi?”
– Ưm, lần này hình như đã chốt concept các thứ rồi. Chắc khoảng tháng 2 năm sau sẽ debut. Em thấy lạ nhất là em không phải em út trong nhóm emmm! Trước khi Hyun-jin vào thì em là em út mà. Em sẽ trở thành một người anh trai như anh với Hyun-jin.
Tôi bật cười thành tiếng.
“……Chạy trốn hả?”
– Hyung, giờ có thể đùa về chuyện đó rồi cơ đấy! Anh lớn thật rồi nhỉ?
“Ừ, nhờ có em.”
– Dù sao thì, hyung, em thật sự chúc mừng anh hạng nhất hôm nay. Hôm nay Phát sóng tập đầu tiên bên Momoji đúng không anh?
“Ừ, ngày đầu tiên đổi mới mùa.”
– Tối nay em có buổi tập nên không xem trực tiếp được nhưng em nhất định sẽ mua xem.
“…Ừ, anh gửi tiền tiêu vặt rồi đấy, kiểm tra đi.”
– ……Ơ?
“Tiền bản quyền tác giả vừa được phát.”
Thế là đầu dây bên kia im lặng một lúc. Mok-hwa đang mải mê suy nghĩ gì đó thì,
– ……Quả nhiên sáng tác nhạc kiếm ra tiền thật.
Vừa lẩm bẩm vừa cho thấy ẻm đã bị tư bản hóa. Trước đây em ấy đâu có tha hóa đến mức này, sao lại thành ra thế này chứ.
* * *
Về đến ký túc xá, chúng tôi ngồi vào chỗ và bật TV lên. Theo lời của trưởng nhóm Jang Hae-jin, sau này lịch trình sẽ bận rộn nên không dễ để theo dõi như hôm nay, nên bảo chúng tôi phải làm cho tốt.
“Hyung nim, gà rán— thì sao— ạ.”
Seok-jun đang cá cược với Ryu Eden. Để giành được việc ăn gà rán từ một người nghiện sức khỏe, đó là một hành trình gian nan đến mức nào.
Tôi thấy thú vị nên gấp cuốn sách đang đọc lại. Lee Hyun-jae bên cạnh cũng tắt tablet, hình như cũng có cùng tâm trạng.
“Được thôi. Ha-min à, đưa điện thoại cho anh!”
……Hửm?
Tôi tự nhiên nhìn Lee Hyun-jae. Đầu của Lee Hyun-jae cũng quay lại cùng tôi và chúng tôi nhìn nhau. Lee Hyun-jae nghiêng đầu một cái, ngoáy tai một cái, xác nhận không có vấn đề gì, mới kinh ngạc.
Phải rồi, nếu là tiểu thuyết thì chắc chắn sẽ bị chửi là sụp đổ thiết lập. Ryu Eden…… và gà rán á……?
“Người ta bảo người không làm việc mình hay làm thì có khả năng người đó sắp chết, có vẻ như đang có một phản ví dụ xuất hiện nhỉ?”
Không biết từ khi nào mà em ấy đã phát triển được khả năng nói chuyện logic đến mức này, thật đáng khen.
“……Nếu thêm một trường hợp quy nạp thì đúng là to chuyện.”
Nếu vậy thì dù là làm idol hay gì đi nữa, chắc cũng khá khổ sở đấy.
Chae Ha-min nghe thấy lời chúng tôi nói cũng bối rối, đưa chiếc điện thoại bên cạnh mình cho Ryu Eden với vẻ mặt sợ hãi.
“Không, mấy đứa này định biến ai thành người chết đấy. Hôm nay là ngày hiếm hoi được thong thả xem TV như thế này, có gì mà không được chứ.”
Lúc đó tôi mới gật đầu và mở lại cuốn sách. May mà anh ấy không mắc bệnh nan y sắp chết nên chắc không sao đâu.
* * *
Đặt gà rán lên bàn và bật TV để theo dõi. Momoji phát sóng 1 tiếng 20 phút, trong đó có 40 phút là thời gian của tập có chúng tôi. Phần đầu là, được cấu thành theo kiểu tập hợp những người nổi tiếng lại như các chương trình giáo dục thông thường, và một chuyên gia sẽ nói về kiến thức.
Chủ đề bài giảng là về lịch sử thế giới. Giải thích một cách dễ hiểu về việc nên nhìn nhận Cách mạng Pháp như thế nào.
Chae Ha-min xem đến cái đó thì mắt sáng lên gật gù rồi nhìn tôi mở miệng.
“A… Dong-hwa à, vậy nó có ý gì?”
Ai nhìn vào cũng thấy theo mạch truyện thì phải hiểu mới gật gù chứ nhỉ. Cậu ấy không tự kiểm điểm lại bản thân một lần sao.
Tôi giải thích lại cho Chae Ha-min theo những gì mình hiểu.
Chae Ha-min vừa nghe lời tôi nói vừa chậm rãi nhai gà rán.
“À! Vậy Cách mạng Pháp đã đóng góp vào việc phổ biến cái gọi là tự do? Đúng không?”
“……Ừ.”
Thật ra, đây là kiến thức không hữu dụng lắm trong cuộc sống thường ngày, nhưng nhân văn học vốn dĩ là để nghiền ngẫm sâu sắc hơn là để áp dụng vào thực tế.
Giống như vở kịch nhỏ của chúng tôi sắp bắt đầu vậy.
Đây là một bộ phim khắc họa bi kịch của con người tên Joo Hana, nhưng thật ra, như có thể thấy từ cái tên Joo Hana, nó là một sự nhại lại của “Joo Hananim” (Chúa Trời). Câu chuyện về những triết gia đầu và giữa thời kỳ triết học cận đại, những người vẫn chưa thoát khỏi trung tâm của tôn giáo và thần thánh, và Nietzsche, một nhà tư tưởng phản Kitô giáo. Nó thể hiện một khoảnh khắc khá kịch tính trong bước ngoặt của tư tưởng triết học. Nói cách khác, đây là một câu chuyện giải thích dòng chảy của lịch sử tư tưởng bằng một bộ phim.
‘Thành thật mà nói… đúng là điên rồ.’
Nếu xem nó như một bộ phim giải trí thì có lẽ không tệ, nhưng rõ ràng là nó chỉ là một cấu trúc câu chuyện phổ biến. Với kiến thức hạn hẹp của mình, tôi không thể hiểu được ý định của PD khi lên kế hoạch cho việc này.
Trong tập này, phần mở đầu, chúng tôi bị cô lập trong một ngôi nhà gỗ trên núi mà chưa có gì được tiết lộ và tiến triển kì lạ đến mức nghe lệnh từ một thực thể bí ẩn.
“Oa… xem thế này thấy xấu hổ quá đi. Muốn xé hết lời thoại của em luôn á.”
Lee Hyun-jae lẩm bẩm, Ryu Eden cười, trách mắng.
Màn hình chuyển cảnh, chúng tôi xuất hiện và chào hỏi.
– Xin chào. To be blooming, Blossense đây ạ!
Tới phần giới thiệu nội dung triết học xuất hiện trong mỗi tập. Lần này, chúng tôi có thời gian để giới thiệu ngắn gọn về cuộc đời và tư tưởng của từng nhân vật.
“Lúc quay cái này, học thuộc lời thoại mệt quá nhỉ?”
“Đúng—vậy ạ. Phải—học thuộc những thứ—mình không quan tâm nên muốn chết—quá trời—ạ.”
Tôi khẽ mỉm cười. Dù nói vậy, em ấy vẫn giải thích rõ ràng hơn cả một giáo sư thông thường. Tôi từ từ xem đoạn video mà chúng tôi đã quay. Cá nhân tôi nghĩ đây là một buổi quay phim sẽ để lại những kỷ niệm thú vị. Tôi không biết nó sẽ thành công đến mức nào.
Trong video, tôi đang giải thích về Nietzsche trong khi khẽ mỉm cười. Xấu xí thật.
“Chỉ lúc giải thích triết học thì mặt em mới tươi tỉnh thôi, hơi biến thái đấy?”
Ryu Eden, người đang ăn rau, lặng lẽ xem TV, lẩm bẩm.
“…Anh chỉ ăn salad từ nãy đến giờ mới biến thái hơn đấy, chó ạ.”
“Oa, sao anh lại thấy vui khi bị em chửi nhỉ? Có lẽ là vì đó là bằng chứng cho thấy anh đã phá vỡ sự bình tĩnh của em ha?”
…Đồ điên.
* * *
Jane, người đã quay phim cùng Blossense trong Detection, đang hoạt động ở nhiều nơi với tư cách là một ngôi sao đang lên. Trên thực tế, thời điểm mà tất cả những người nổi tiếng đều được gọi là “đang lên” là thời điểm bận rộn nhất, vì vậy Jane đang rất bận rộn.
Bây giờ, anh đang trải qua một cơn đau đầu dữ dội tại một bữa tiệc tối với đạo diễn, các nhân viên khác và dàn diễn viên chính của bộ phim mới mà anh sẽ tham gia.
“Jane, gần đây làm rất nhiều việc, kể cả MC chương trình âm nhạc, cậu có thể về sớm cũng được!”
Đạo diễn là một người khá tốt bụng nên đã quan tâm đến Jane, nhưng Jane chỉ cười và bỏ qua.
Nhưng một giọng nói quen thuộc vang lên từ chiếc TV được lắp đặt tại địa điểm ăn tối.
“…Ơ?”
Detection đã kết thúc mùa 2, nhưng giọng nói đó vẫn không thể nào quên. Giọng nói độc ác đã đẩy anh vào cái chết.
Trên TV, Ji Dong-hwa đang đóng vai “Nietzsche”. Chae-min và các thành viên khác cũng đang diễn xuất.
“Khá… giỏi đấy chứ?”
So với thần tượng thì đây quả là trình độ tốt, nhưng có thể dễ dàng đoán được một ca sĩ đã phải luyện tập chăm chỉ như thế nào để diễn xuất đến mức này.
‘Dong-hwa trông thoải mái vì tính cách của cậu ấy giống với nhân vật.’
Nếu bỏ qua sự thô lỗ, thì tính cách hơi vặn vẹo của cậu ấy cũng giống nhân vật, anh không biết ai đã chọn nhân vật, nhưng đó chắc hẳn là một người rất giỏi.
“Ơ? Mấy bạn này diễn tốt đấy chứ? Hình như là idol.”
Đạo diễn nhìn theo hướng Jane đang nhìn TV và lẩm bẩm.
“A? Đạo diễn không biết ạ? Mấy cậu ấy là những người nổi tiếng nhất trong số những tân binh đấy ạ.”
Đạo diễn hình ảnh nhận ra Blossense và giới thiệu thông tin sơ bộ.
“Ồ… vậy ra cậu bạn này sáng tác nhạc giỏi đến vậy à?”
“Tôi không biết giỏi đến mức nào, nhưng chỉ là vì bài hát hay nên dạo này tôi cũng nghe thường xuyên. Bài hát ra mắt dễ nghe hơn một chút.”
“OST thì… thử một lần xem sao? Vì vẫn còn là tân binh nên có thể rẻ hơn một chút?”
Đạo diễn nhìn về phía đạo diễn âm nhạc và lẩm bẩm, vừa cười toe toét vừa gật đầu.
“Tôi sẽ đưa họ vào danh sách liên hệ.”
Jane nghe cuộc trò chuyện đó và cười. Cậu cảm thấy thú vị khi nghĩ đến việc gặp lại những kẻ điên đó.