Trở Thành Thần Tượng Không Nằm Trong Kế Hoạch Của Tôi - Chương 87
Không có ý định trở thành idol – Chương 87
“Có lẽ… đây giống như là Hậu viện.”
Tôi vừa nói vừa nhìn màn hình, bên phía staff phát ra tiếng hít sâu. Hửm? Có phải họ lỡ nuốt nhầm nước không vậy.
“Ồ, Hậu viện là gì vậy? Nghĩa là gì?”
‘Hậu viện’ giống như một nơi nằm phía sau con đường nào đó, trong văn học thường được dùng như một phép ẩn dụ tượng trưng cho khu vực vô thức hoặc quá khứ đen tối. Trong MV lần trước có cảnh ‘tôi’ dường như đi vào nội tâm của Lee Hyun-jae, nên có lẽ nơi đó là vô thức của Lee Hyun-jae.
“Ồ… vậy Hyun-jae đang nhận một kiểu tư vấn tinh thần nào đó từ Dong-hwa à?”
Tôi gật đầu, có lẽ là vậy.
“Tôi không biết chắc… nhưng loại câu chuyện này, thông thường sẽ diễn ra theo kiểu Lee Hyun-jae bị trói buộc vào quá khứ, rồi tôi can thiệp vào ký ức quá khứ đó và thay đổi nó. Các thành viên khác có lẽ là cảm giác tội lỗi của Lee Hyun-jae.”
“Wow… anh Dong-hwa, em cũng nghĩ vậy đó!”
Lee Hyun-jae cười tươi đáp lời. Quả nhiên là con cáo không uổng công tôi dạy dỗ. Không biết có đúng hay không, nhưng với những thông tin đã cho đến hiện tại thì đây có lẽ là cách giải thích hợp lý nhất.
“Hơn nữa… nếu nghĩ về những năng lực kỳ lạ mà nhóm đã thể hiện trong MV lần trước nữa thì…”
Và lúc đó, tôi cảm nhận được ngón tay chọc chọc vào đùi mình. Đó là tín hiệu đã hẹn trước với Ryu Eden, khi cần phải xem xét tình hình xung quanh. Tôi không lộ vẻ gì, ngẩng đầu lên nhìn về phía các staff.
Im lặng!! Hãy nói chuyện khác đi!!
Từ tờ giấy chỉ toàn chữ là chữ, tôi đọc được một tâm lý tuyệt vọng. Chết rồi, có lẽ tôi đã nói điều không nên nói. Có vẻ như tôi đã phạm phải một sự thất lễ không ngờ tới.
Trong khi không hề hay biết điều đó, Chae Ha-min chỉ nhìn chằm chằm vào tôi, thúc giục tôi nói tiếp.
“Nghĩ về?”
…Thật ngạc nhiên là cậu ta chỉ không tinh ý trong những lúc thế này. Tôi nghi ngờ rằng bộ phận não chịu trách nhiệm về ‘sự tinh ý’ và sự kết nối với cơ thể của cậu ta là loại có thể tháo rời.
“…Đẹp.”
Chae Ha-min lộ rõ vẻ bối rối như thể không ngờ rằng từ miệng tôi lại thốt ra những lời vô nghĩa như vậy, nhưng không còn cách nào khác.
MV lại tiếp tục phát.
Lee Hyun-jae tựa đầu lên vai ‘tôi’, rồi nhắm mắt lại. Lúc đó, giữa phông nền tối sầm hẳn đi, ‘Khởi đầu cuối cùng: the First Last’ hiện lên.
Những âm thanh được xây dựng từng lớp dựa trên Base trầm bổng. Gợi nhớ đến một thành trì đổ nát.
Nhưng phía trên đó là một giọng điệu sôi nổi, dần dần tăng thêm quy mô. Hình ảnh đám đông nhảy múa trên thành trì đang sụp đổ được chồng lên.
…Không phải là bài hát tệ.
Tiếp theo là giọng hát của tôi. Âm sắc vui tươi.
I was on Fire, có lẽ em là Trauma,
Sự sụp đổ quá hoàn hảo
Ở cuối cùng luôn có em, từ ngữ luôn muốn truyền đạt,
Nothing But You
Vậy nên đây là The First Last, sẽ không có kết thúc
Có thể hơi khó hiểu nhưng đại khái là lời bài hát ám ảnh sau chia tay.
Bài hát mang bầu không khí nhảy múa trên đống đổ nát, nếu áp dụng điều này vào lời bài hát, thì nó sẽ trở thành câu chuyện về một kẻ ngốc ám ảnh về một mối quan hệ đã kết thúc.
Đây là kết quả của cuộc họp chặt chẽ với đội A&R, họ đã chọn tông điệu quay trở lại quá khứ thay vì cảm giác giải phóng khỏi quá khứ mà tôi định viết ban đầu.
Ừm… Dù sao thì nó cũng không hoàn toàn không liên quan đến câu chuyện mà ban đầu tôi muốn kể.
Trong video, những con rắn xuất hiện ở khắp mọi nơi xung quanh các thành viên, còn các thành viên đang chạy trốn hoặc đối phó với chúng.
Trong khi đó, Lee Hyun-jae bị bao vây bởi những con rắn và bị cô lập, ‘tôi’ bắt đầu bận rộn di chuyển để cứu các thành viên khác.
Trên nền nhạc, giai điệu tiếp tục như một đứa trẻ thuần khiết đang giẫm đạp lên mọi thứ, vừa vui vẻ vừa nguy hiểm.
Cause You Complet Me, nếu không có em
Ừ, tôi đã là kẻ thua cuộc rồi (Oh, I surrender)
Cause You are Medicine, chỉ có em
Ừ, em đã trở nên mờ nhạt rồi (So I upend the―)
Trong MV, Ryu Eden phát ra ánh sáng trắng từ tay. Một con rắn biến mất trong ánh sáng.
Chae Ha-min trồi lên cùng với đống đổ nát. Cậu ấy trèo lên cao để rắn không thể trườn tới.
Seok-jun đặt một con chim lên tay, rồi thì thầm điều gì đó. Sau đó, nhiều con chim bắt đầu bay lên trời.
Lee Hyun-jae nằm trên đá, mơ màng nhìn biển trời xanh biếc. Năng lượng màu đen tràn ngập xung quanh cậu.
Cuối cùng, ‘tôi’ tập hợp các thành viên khác ngoại trừ Lee Hyun-jae, bắt đầu cùng nhau trốn thoát khỏi những con rắn.
“Lúc quay cảnh đó thật là nực cười. Tôi cứ thế đưa tay ra như đưa tay về con rắn, quá ngượng ngùng.”
“Nếu xem mà không có CG… thì vốn dĩ đều như nhau cả.”
“Em cũng vậy, không có chim― mà phải nói― chuyện với chim nên cũng khó khăn lắm ạ.”
…Nếu tôi nhớ không nhầm thì Jun, cậu đã kêu gào vô cùng thảm thiết ‘Hãy giúp em với, chim non ơi!’ ở một nơi không có gì cả rất tự nhiên, mà bảo là khó khăn sao?
Điệp khúc, giọng hát sảng khoái của Lee Hyun-jae và phần double của Seok-jun kết hợp lại, cảm giác giải phóng được đẩy lên cao trào.
Rewind― Kết thúc của em và tôi trở thành khởi đầu, mọi thứ trên thời gian của tôi ― hồi sinh
(I Trade My All, Just for the Last)
Rewind― Mặt trời và mặt trăng đảo ngược, mọi thứ ở cuối tầm nhìn của tôi― quay trở lại
(I Desert My All, Cause It’s the Last)
Tuyên bố sẽ từ bỏ tất cả vì một khoảnh khắc duy nhất.
Giống như con rắn rũ bỏ lớp da của quá khứ, để tiến tới một thời gian mới.
Giống như tôi đã từ bỏ 9 năm cuộc đời mình vì khoảnh khắc này.
…Đáng tiếc là trong mạch truyện của lời bài hát, nó được vẽ ra như sự vùng vẫy của một thằng điên muốn hồi sinh mối nhân duyên đã kết thúc.
MV đi đến hồi kết sau đoạn rap của Seok-jun và phần vũ đạo solo của Chae Ha-min. Phần vũ đạo solo của Chae Ha-min là phần mà tôi đã dồn tâm huyết sáng tác, là phần mà cảm giác giải phóng, có nhiều khung bậc cảm xúc khác nhau bùng nổ.
Cảnh Chae Ha-min đứng một mình uốn éo theo điệu nhạc là phần mà cá nhân tôi nghĩ là tuyệt vời nhất trong MV lần này.
Trong MV, tất cả các thành viên đều tụ tập bên cạnh Lee Hyun-jae, nhưng xung quanh cậu ấy đầy rắn. Lee Hyun-jae quằn quại trong đau đớn và các thành viên run rẩy vì bất an.
“Cái đó đau lưng lắm đó ạ, tại vì nó chỉ là một tảng đá thôi.”
Và Lee Hyun-jae lẩm bẩm một cảm nhận không phù hợp với cảnh quay nghiêm túc. Có vẻ như trong MV reaction chúng tôi được phép nói những điều không phù hợp với bầu không khí của video.
Đồng hồ cát bị đảo ngược, tôi sẽ thì thầm về vĩnh hằng
Mọi kết thúc, lần này mong là khởi đầu cuối cùng
Đoạn cuối của bài hát. Được cấu thành từ hòa âm của Ryu Eden và Chae Ha-min. Âm sắc thô ráp của Ryu Eden và âm sắc trong trẻo của Chae Ha-min chồng lên nhau, đảo ngược ‘đồng hồ cát’.
Và phù hợp với điều đó, ‘tôi’ trong video được quay cận cảnh. ‘Tôi’ khẽ nhắm mắt lại, ngay khoảnh khắc mở mắt ra, video quay trở lại cảnh đầu tiên.
‘Tôi’ đứng dậy khỏi chỗ ngồi như trước đây, nhìn xung quanh rồi bước đi, ngồi xuống gần một phế tích và nhắm mắt lại.
Tấm màn đen hạ xuống, quay cận cảnh ‘tôi’ như vậy đấy.
Tiếp theo là giọng ngơ ngác của Chae Ha-min. Lúc nhảy ở đoạn solo thì là một con người xứng với danh xưng “ngầu đét”, không ngờ lại mất hết chỉ vì câu này.
“…Oa, thật sự chẳng hiểu gì hết luôn.”
Eden chọc chọc vào đùi tôi rồi lẩm bẩm.
“…Thật ra anh cũng vậy.”
Dù bị chọc vào đùi, tôi vẫn tự nhiên nhìn về phía trước.
– Đừng có giải thích quá nhiều về ẩn ý của MV!! Cứ như vậy thì fan sẽ bớt việc làm đó!!
– …Một diễn đàn mà đến cả ý kiến cũng không được đưa ra thì chẳng phải là vô nghĩa hay sao. Mấy người ở công ty này có lẽ lấy việc bắt fan lao động làm niềm vui ấy nhỉ.
Lee Hyun-jae thấy vậy liền che miệng cười khúc khích. Bị tước đoạt tự do ngôn luận vui đến thế cơ à.
“Dù sao thì con rắn kia đáng sợ thật.”
Eden lẩm bẩm, cả buổi xem video chỉ có mỗi cảm nhận đó.
“Rắn… thì… có anh Ha-min… bảo vệ… nên em không sao… ạ!”
Tôi và Lee Hyun-jae im lặng một lúc, tự nhiên bỏ luôn việc giải thích MV mà chuyển sang nói nhảm.
“Mọi người ơi, cái đoạn cuối có rất nhiều rắn xung quanh ấy? Cái đó không phải CG đâu.”
Lee Hyun-jae nghịch nghịch laptop rồi bật lại đoạn cuối.
“Nhìn kỹ thì sẽ thấy anh Ha-min hơi cười đúng không? Còn anh Eden trông sợ hãi? Tất cả là vì rắn thật đó ạ.”
…Trời ạ, Chae Ha-min, cái tên thỏ điên này. Về mặt hình ảnh thì đáng lẽ phải sợ hãi chứ.
Chae Ha-min thấy vậy thì giật mình run rẩy. Nếu diễn tả từ “toang rồi” bằng hành động của con người thì chắc đây là ví dụ điển hình.
“…Tớ cũng không biết. Tớ chỉ… thấy đáng yêu thôi.”
Đến mức này thì đúng là bệnh rồi. Các thành viên bật cười, tôi cũng mỉm cười theo.
“Nào! Luminous ơi! Mọi người thấy thế nào khi cùng Blossense xem MV cho album thứ 2 của chúng mình? Có hay không ạ?!”
Chae Ha-min nói lời kết thúc theo kịch bản, như thể chưa từng mất tinh thần trước đó. Khả năng phục hồi đúng là đáng kinh ngạc.
“MV có hơi nhiều ẩn ý, mong mọi người sẽ cùng nhau tìm ra những ý nghĩa ẩn giấu nhé!”
Sau Chae Ha-min, mỗi người nói một câu rồi đến lượt tôi.
Tôi hơi suy nghĩ xem nên nói gì, rồi nhìn thẳng vào camera, mở lời.
“…Ừm, đây là bài hát mà tôi thích nhất trong số những bài tôi đã sáng tác. Dù không hoàn hảo nhưng mong mọi người sẽ yêu thích.”
* * *
Ngày comeback showcase đã đến.
Chúng tôi mặc trang phục đã chuẩn bị sẵn, không có gì đặc biệt, rồi lên sân khấu để tổng duyệt lần cuối.
“Oa… ở đây hơi bị… chắc là do sân khấu lớn nên phải di chuyển rộng hơn thì phải?”
Tên thỏ giỏi nhất về vũ đạo trong nhóm chúng tôi lên tiếng.
“Vậy thì, lúc điệp khúc thử bước thêm nửa bước nữa xem sao?”
Ryu Eden tiếp lời.
“Ừm… không biết có kịp không nữa.”
Chae Ha-min bắt đầu suy nghĩ.
Tôi chẳng biết gì về việc sửa đổi đội hình, ngoài việc không được va vào nhau, nên tốt nhất là im lặng.
“…Không biết Yoon Seongho có ổn không.”
Sự việc với Yoon Seongho đã tạm lắng xuống, tôi đã nghe qua điện thoại và tin nhắn, nhưng vẫn còn lo lắng. Không biết cái tên côn đồ bên cạnh cậu ta có lại gây ảnh hưởng đến tinh thần đồng đội vì lòng tự ti vô cớ không nữa.
Rồi tôi từ từ nhìn quanh sân khấu và lắc đầu. Để không bị cuốn vào những dằn vặt vô ích nữa, tôi đã cố gắng hết sức rồi, nên có lẽ tôi có thể yên tâm trong một thời gian.
“…Vậy thì cứ làm như vậy đi!”
Chết tiệt. Chưa nghe được gì cả.
“…Anh Eden, giải thích lại cho em với.”
Lee Eden nghiêng đầu vẻ khó hiểu rồi tiến lại gần với vẻ mặt nham nhở.
“Không nghe thấy hả?”
“…Sự tập trung của con người rất dễ bị xao nhãng mà.”
“Oa! Sống đến từng này, sẽ có ngày thấy Dong-hwa như vậy hả ta!”
Chae Ha-min chen vào một câu…
“…Vậy là nãy giờ mình nói chuyện một mình hơn 3 phút đấy hở……” kiểu lẩm bẩm.
Ước gì mấy người biến hết đi cho rồi, lũ nhóc này.