Trở Thành Thần Tượng Không Nằm Trong Kế Hoạch Của Tôi - Chương 31
“…Hyung, em có thể đấm anh một cái không?”
“…Được.”
Ngay lập tức, Mok-hwa nắm chặt tay rồi vung cú đấm thẳng vào bụng tôi. Khoan đã, thằng bé thực sự dùng hết sức á…? Khoảnh khắc nắm đấm chạm vào bụng, tôi cảm thấy nghẹt thở và ngã bật ra sau.
“Wow! Thoải mái thật, hyung.”
Tôi ngồi xuống ghế, ôm bụng rên rỉ một lúc. Các thực tập sinh khác chứng kiến cảnh đó cũng há hốc miệng.
“…Mok-hwa, ngồi xuống đây.”
Tôi cố gắng nén đau và ra hiệu cho Mok-hwa ngồi xuống ghế sofa. Có vẻ như em ấy cũng nhận ra tình hình nghiêm túc hơn.
“…Ừm.”
“…Bạo lực không bao giờ là đúng cả. Anh hiểu cảm giác em muốn đánh anh, nhưng nếu ai cũng giải tỏa cảm xúc của họ theo cách đó, xã hội sẽ rơi vào tình trạng suy thoái đạo đức mất.”
Em ấy lắng nghe rất nghiêm túc… nhưng đột nhiên bật cười.
Sau đó, em ấy chỉ nhìn tôi cười trong khi tôi bối rối không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Dù sao thì cũng lâu lắm rồi tôi mới thấy em trai cười. Nhưng trước hết, tôi cần kiểm tra xem đầu óc em ấy có vấn đề gì không.
“…Sao lại cười?”
“Hyung, lâu lắm rồi em mới nghe anh dạy đời thế này. Cũng khá là nhớ ạ.”
“…Kiếu đó là bệnh đấy.”
“Bệnh gì chứ. Là người thân duy nhất nhưng lại đột nhiên biến mất, em nhớ anh là chuyện bình thường mà. Còn anh, anh không nhớ em sao?”
Thằng bé nhìn tôi với vẻ mặt đầy ấm ức.
…Không nhớ ư?
Em có nhớ hay không, anh không biết, nhưng anh đã sống hơn mười năm… không, giờ thì tất cả những chuyện cũ đó đã trôi qua rồi.
“Hyung, tối nay anh được nghỉ ạ?”
“…Ừ, đến ngày mai.”
“Vậy tối nay mình về nhà cũ đi.”
“…Vốn dĩ anh cũng định làm thế. Em đã nhắn tin nhắc nhở cả chục lần rồi còn gì.”
“Vì em sợ anh lại trốn.”
“…Không có đâu.”
Đúng lúc đó, Chae Ha-min bước đến với vẻ mặt đầy mong đợi.
“Dong-hwa à, giới thiệu em trai cho bọn tớ đi!”
“…Mok-hwa, đây là Ha-min.”
Tôi chỉ từng người một và giới thiệu tên. Ngay lập tức, Mok-hwa bật dậy khỏi ghế và cúi gập người 90 độ.
“Chào anh ạ! Em rất ngưỡng mộ anh sau khi xem sân khấu của anh!”
…Lớn lên lễ phép ghê. Công nhận hồi nhỏ tôi dạy dỗ cũng không tệ.
Nhìn thấy Mok-hwa phản ứng mạnh như vậy, Chae Ha-min chỉ biết há miệng tròn mắt như con thỏ, lúng túng không biết nói gì. …Cậu ta cuối cùng cũng từ bỏ nhân cách con người hả?
“Em cũng là thực tập sinh idol. Khi anh nhảy trên sân khấu, em thấy thực sự rất ngầu.”
Lúc này, Chae Ha-min mới hết bối rối và nở nụ cười.
“Wow, thật sao? Cảm ơn em, Mok-hwa!”
“Ha-min hyung cứ nói chuyện thoải mái với em đi! À, sau này anh có thể dạy em nhảy không? Em muốn đứng trên sân khấu giống anh!”
Hừm, có vẻ như Mok-hwa coi Chae Ha-min là hình mẫu lý tưởng… Khoan đã.
“…Mok-hwa.”
“Sao thế, hyung?”
…Anh mày ở đây. Thằng em khốn kiếp này.
Anh đây, người đã thức trắng bốn đêm liền.
Vì muốn trông thật tốt trước mặt em, anh đây đã thức trắng bốn đêm liên tiếp.
“…Không có gì.”
Tôi nhìn hai người kia đang nói chuyện vô cùng sôi nổi, chợt cảm thấy có người đến gần nên quay đầu lại.
***
Hyun-jae bước đến cùng một người đàn ông đeo kính, có vẻ hơi lúng túng.
“Hyung, đây là…”
Hyun-jae do dự… Trông có vẻ khá căng thẳng.
Chắc đây là người cha giáo sư mà cậu ta nhắc đến trước đó. Tôi liền đứng dậy chào hỏi một cách lịch sự.
“Chào bác, cháu là Ji Dong-hwa.”
“Bác là cha của Hyun-jae. Bài luận cháu viết lần trước, bác đọc rất thích. Cháu định theo đuổi ngành nào?”
…Thưa giáo sư, cháu là idol ạ.
“…Cháu chủ yếu nghiên cứu về triết học, vật lý thiên văn và tâm lý học. Khi vào đại học, cháu chọn khoa triết học.”
“Ồ, bác đoán không sai mà. Lần trước đọc tài liệu tham khảo trong bài của cháu, bác đã nghĩ chắc chắn cháu có nền tảng tâm lý học.”
Sau đó, ông ấy bắt đầu kiểm tra kiến thức của tôi bằng hàng loạt câu hỏi.
“Cháu đã đọc bài viết của Kim Jae-kwon chưa?”
“Bác đang nhắc đến bài viết về sự giảm thiểu chủ nghĩa vật lý thông qua định nghĩa chức năng của các yếu tố tâm lý, hay là lập luận phản bác chủ nghĩa vật lý nghiêm ngặt ạ?”
…Và cuộc đối thoại như thế cứ tiếp tục diễn ra hàng chục lần, cho đến khi cha của Hyun-jae gật đầu hài lòng và nắm chặt tay tôi.
“Dong-hwa, bác nhờ cháu bồi dưỡng trí tuệ cho con trai bác nhé.”
…Áp lực quá.
“…Cháu sẽ cố gắng dạy dỗ thật tốt.”
Sau cuộc trò chuyện dài với cha của Hyun-jae, tôi nhận ra xung quanh có rất nhiều ánh mắt tò mò đang dán vào mình. Sau đó, tôi tiếp tục chào hỏi gia đình các thành viên khác.
Ryu Eden không đi cùng bố mẹ mà có em trai đến thay mặt.
“Anh trai em hơi vụng về, nghe nói nhờ có anh mà anh ấy đỡ hơn nhiều rồi.”
…Cũng không đến mức đó đâu.
“…Rất vui được gặp em.”
Seok-jun thì đi cùng bố mẹ, bà nội và cả bốn đứa em của cậu ấy.
Đặc biệt, trong số bốn đứa em, có hai đứa trông vẫn còn là học sinh tiểu học, và cả hai thi nhau đặt ra vô số câu hỏi khiến tôi chóng mặt.
“Ôi trời, xin lỗi nhé, chắc cậu đang rối lắm nhỉ?”
…Tôi chợt nhận ra rằng em tôi thật sự là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn.
Bố mẹ của Chae Ha-min mặc quần áo toát lên vẻ giàu có, niềm nở chào đón tôi.
Thế nhưng, bố của Chae Ha-min vẫn còn vẻ không hài lòng về việc con trai mình trở thành idol, môi ông ấy bĩu ra cả tấc.
…Đây đúng là hiện tượng kỳ diệu: vịt sinh ra thỏ.
“Cậu là Dong-hwa đúng không?”
“Vâng.”
“Tôi không thích việc Ha-min trở thành ca sĩ, nhưng nghe chuyện về cậu, tôi thấy cũng tạm ổn. Nhờ cậu để mắt đến thằng bé nhé.”
…Áp lực lại tới nữa.
“…Thực ra Ha-min cũng chăm sóc cháu rất nhiều.”
Sau khi kết thúc vòng chào hỏi với phụ huynh, tôi mới quay về chỗ cũ và ngồi xuống bên cạnh Mok-hwa.
Mok Hwa trông có vẻ hơi bực bội.
“Anh.”
“…Gì?”
“Mọi người ở đây đều là những người tốt, nhưng người đầu tiên anh cần quan tâm là em.”
…Thằng nhóc này.
Tôi liếc nhìn Mok-hwa, kẻ đang lén quan sát phản ứng của tôi, rồi ngả lưng vào ghế đáp lại.
“…Đương nhiên rồi.”
***
Lâu lắm rồi tôi mới lại đi bộ cùng Mok-hwa.
Trước đây em ấy còn thấp hơn tôi, vậy mà giờ đã gần bằng nhau rồi.
Chúng tôi bước đi trong im lặng, cảm nhận khoảng cách bốn năm đã tạo ra giữa hai anh em—còn với tôi, đó là mười ba năm.
Mok-hwa là người lên tiếng trước.
“…Anh, đã vất vả lắm phải không?”
“…Hừm, chuyện gì?”
“Việc nuôi em ấy.”
Nếu nói không vất vả thì… chắc chắn là nói dối.
“…Vất vả chứ.”
Để tránh hiểu lầm, tôi vội nói tiếp.
“Nhưng nhìn em lớn lên, mọi khó khăn đều trở nên đáng giá.”
Nghe vậy, Mok-hwa gãi cổ một chút, cất giọng. Em ấy không nhìn tôi, chỉ chăm chú nhìn thẳng phía trước.
“Em có thể hỏi tại sao không?”
“…Chỉ cần đọc những gì em đã viết, em cũng biết rõ rồi mà.”
“Dù vậy…”
Tôi siết chặt cổ họng để giọng không run rẩy.
Đây là cơ hội Mok-hwa đã dũng cảm tạo ra, và tôi cũng cần phải đối mặt với nỗi đau của mình.
“…Thứ nhất, anh không muốn một đứa trẻ như em phải khổ sở vì nghèo đói.”
Tôi hít sâu rồi nói tiếp.
“…Thứ hai, nghe có vẻ xấu hổ, nhưng anh không muốn em thấy mặt yếu đuối của anh.”
Lúc này giọng tôi suýt run lên, khiến tôi phải hắng giọng lần nữa.
“…Và cuối cùng, anh nghĩ rằng người trưởng thành sẽ nuôi dạy em tốt hơn anh.”
Mok-hwa lấy ra một tờ giấy từ túi áo.
“Em đoán trước anh sẽ nói chuyện theo kiểu lý luận, vì thế đã chuẩn bị sẵn câu phản bác.”
Rồi em ấy bắt đầu đọc chậm rãi.
“Thứ nhất, nếu anh phải lớn lên như thế thì em cũng nên y như vậy! Nếu không, thà cùng nhau chịu khổ còn hơn. Và thứ hai, dù anh có thế nào đi nữa, em vẫn luôn thấy anh mạnh mẽ.”
Mok-hwa rời mắt khỏi tờ giấy, nhìn tôi và tiếp tục.
“Cuối cùng, anh chính là người chăm sóc gia đình tốt hơn bất cứ phụ huynh nào mà em từng thấy.”
“…Bằng chứng?”
“Là chính em của hiện tại.”
Nhìn em ấy nói chắc nịch, tôi không nhịn được bật cười.
Ý em ấy là vì tôi đã nuôi dạy em tốt, nên em ấy mới trưởng thành như bây giờ.
Nếu tôi phản bác điều này, chẳng khác nào tự chê em trai tôi cả, không có lý nào để phản đối.
“Vậy nên, đừng có suy nghĩ lung tung nữa. Cả đời này anh cứ làm anh của em đi.”
“…Anh hứa.”
Tôi nhẹ nhàng vỗ vai Mok-hwa.
“Nhưng mà anh này.”
Tôi khẽ gật đầu.
“Rốt cuộc, tại sao anh lại quyết định làm idol?”
…Đúng vậy, bây giờ tôi có thể trả lời rồi.
“Ban đầu, anh cũng không biết tại sao. Nhưng bây giờ thì anh hiểu rồi.”
Mok-hwa tò mò chờ đợi câu trả lời.
Có lẽ, lý do tôi tham gia chương trình sống còn này sau khi du hành xuyên thời gian là…
“…Để làm hòa với em.”
Nghe vậy, Mok-hwa nắm tay thành nắm đấm, khẽ đấm nhẹ lên vai tôi.
“Anh, đừng có chém gió.”
…Thằng nhóc này.
“Em học ở đâu ra kiểu nói năng như thế hả?”
“Wow, lại lần nữa nghe anh cằn nhằn, em thấy bồi hồi quá!”
Mok-hwa…
***
Khi về đến nhà, tôi và Mok-hwa như quay ngược về quá khứ, cùng nhau ăn bữa cơm do tôi nấu.
Vất vả đi chợ với cơ thể mệt mỏi nhưng được trải nghiệm điều đó đúng là đáng giá.
“Nhưng mà, nhà sạch quá ạ? Em tưởng bỏ hoang bốn năm thì nó phải thành nhà hoang rồi chứ.”
Mok-hwa vừa bọc cơm trứng vào lá rong biển vừa nhai ngon lành, còn tôi thì cắt kim chi, đáp lời.
“…Vì tuần nào anh cũng đến dọn dẹp.”
Ở thế giới trước, tôi cũng làm vậy suốt năm năm, sau này có tiền, tôi mới thuê dịch vụ vệ sinh.
“Anh, nếu vẫn còn lưu luyến như thế, sao lại không liên lạc với em?”
“…Tâm lý con người phức tạp và đa tầng hơn chúng ta nghĩ, đôi khi có những điều không thể nào lý giải được.”
“Nói trắng ra là: anh muốn xác nhận em có lớn lên tốt không, nhưng lại vướng mắc vì những lời và hành động của chính mình trước đây, nên thay vì gặp em, anh chọn cách dọn dẹp nhà đúng không? Đúng là đồ ngốc mà.”
…Không hổ danh là em trai tôi, vừa nhạy bén vừa thông minh.
Tôi không nói gì, chỉ gắp kim chi đặt vào bát của Mok-hwa.
“Anh vẫn chưa sửa được tật đỏ tai nhỉ?”
“…Ăn cơm đi.”
***
Tôi đập tan cái suy nghĩ nhảm nhí rằng ngủ chung giường với Mok-hwa mới là cách hoàn thiện một ngày trọn vẹn, và dứt khoát lôi em ấy lên giường, còn mình trải chăn ngủ dưới sàn.
“Anh, ngủ chung giường mới gọi là trải nghiệm tuổi thơ hoàn chỉnh chứ?”
“…Nhìn kích thước vai của hai ta đi. Không vừa đâu, Mok-hwa.”
Tôi phớt lờ vẻ mặt tiếc nuối của Mok-hwa và hỏi.
“…Em đang làm thực tập sinh ở đâu?”
“Chắc anh cũng biết, vì anh cũng là thực tập sinh mà! Diony Enter!”
…Tôi biết Dionysus. Nhưng vì tôi chỉ học về nhạc idol chứ chưa tìm hiểu công ty, nên…
Không biết cũng không có gì đáng xấu hổ, nhưng trước mặt em trai thì đó lại là chuyện khác. Tôi nhanh chóng đổi chủ đề.
“Vậy khi nào em debut?”
“Ừm, phải thi nội bộ trước ạ, nhưng trưởng nhóm bảo một năm nữa sẽ cho ra mắt nhóm mới.”
…Có vẻ tôi phải nhờ Chae Ha-min dạy kèm cho thằng bé rồi.
Tôi hạ quyết tâm, mở tin nhắn của Chae Ha-min ra và chỉ để lại một câu: “Làm ơn dạy dỗ thằng em tôi.” rồi tắt điện thoại.
***
‘Gijisaeng, nhiệm vụ hoàn thành.’
[Nhiệm vụ hoàn thành!
Bạn đã vượt qua muôn vàn khó khăn và cuối cùng cũng đã debut thành công. Hãy cố gắng hết mình với tư cách là một thần tượng!
Phần thưởng: Mảnh khả năng]
Sau đó, một thông báo khác đột nhiên xuất hiện.
[Cảnh báo! Vui lòng kiểm tra Mảnh khả năng ngay lập tức.]
…Ha, không rõ lý do nhưng có vẻ nó đang làm ầm lên bắt tôi phải kiểm tra mảnh ghép này.
‘Được rồi, vì Gijisaeng đã khéo léo dẫn dắt tôi làm hòa với Mok-hwa, tôi cũng nên làm cho xong chuyện này đúng không?’
Tôi sử dụng mảnh khả năng.
***
Một cảm giác kỳ lạ tràn ngập cơ thể khi tôi thấy mình như đang lơ lửng trên không trung.
‘Đó là… tôi sao?’
Người đàn ông trước mặt trông tầm khoảng năm mươi tuổi. Dù đã già đi nhiều, nhưng vẫn có thể nhận ra người đó là tôi.
Tôi lặng lẽ ngồi đọc sách, không nói một lời. Không nhìn rõ được tiêu đề, nhưng với thiết kế bìa, có lẽ đó là một cuốn sách về vật lý thiên văn.
Và xung quanh tôi… chẳng có ai cả.
So với số lượng sách tôi sở hữu trước đây, nơi này chứa nhiều sách hơn gấp bội, chất đầy khắp nơi trong nhà. Giữa những cuốn sách, rải rác những mảnh giấy với nét chữ của tôi, ghi chép gì đó. Nhưng ngoài tất cả những thứ đó, tôi hoàn toàn cô độc.
Tôi di chuyển ánh mắt đến một tờ giấy gần nhất, cố gắng nhìn xem trên đấy viết gì. Dù khoảng cách khá xa khiến tôi khó thấy rõ, nhưng dường như trên giấy chứa đầy công thức toán học.
‘Vậy thế giới nơi tôi không gặp lại Mok-hwa… tôi chỉ sống một mình, đến tận lúc này sao?’
Ngay lúc đó, cảnh vật trước mắt trở nên mờ nhòe và dần thay đổi.
‘Đây là…’
Trước cửa căn nhà cũ nơi tôi từng sống.
Tôi đứng đó, lặng người nhìn về phía căn nhà rồi đảo mắt xung quanh.
Ngay trước cửa, Mok-hwa đang ngồi. Một Mok-hwa cũng đã già đi rất nhiều.
Mok-hwa, có lẽ đã ở độ tuổi bốn mươi, chỉ ngồi lặng thinh trước cửa, liên tục thở dài. Sau đó, cậu ấy rút điện thoại ra và gọi cho ai đó.
“…Vâng, vâng. Ý anh là vẫn chưa tìm thấy anh ấy sao? Vâng, cảm ơn anh.”
Mok-hwa đứng dậy, định rời đi nhưng lại quay đầu nhìn về phía cửa một lần nữa, lẩm bẩm.
“…Anh đang ở đâu?”
Giọng nói của em ấy chứa đầy tiếc nuối xen lẫn day dứt, đến mức tôi – chỉ là người quan sát – cũng cảm nhận được nỗi đau ấy.
‘Mok-hwa… đã tìm kiếm tôi suốt đến tận độ tuổi đó sao?’
Và ngay khoảnh khắc ấy, mọi thứ trước mắt tôi lại nhòe đi một lần nữa.