Truyện HE
  • Trang Chủ
  • Truyện Chữ
  • Truyện Tranh
  • Donate
  • Nhóm Dịch
Đăng nhập Đăng ký
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang Chủ
  • Truyện Chữ
  • Truyện Tranh
  • Donate
  • Nhóm Dịch

Tôi Trở Thành Thành Viên Nhỏ Tuổi Nhất Nhóm Nhạc Top Idol Nam - Chương 277

A- A+
90s
  1. Trang chủ
  2. Tôi Trở Thành Thành Viên Nhỏ Tuổi Nhất Nhóm Nhạc Top Idol Nam
  3. Chương 277 - Ký ức không hoàn chỉnh (2)
Trước
Sau

#Chương 277. Ký ức không hoàn hảo (2)

Phòng tập đang trong giờ học thanh nhạc. Trên mặt giáo viên Yoo Min Seo hiện lên một nụ cười hài lòng. Vừa dứt một đoạn, lời khen ngợi dịu dàng đã vang lên.

“Hơn hẳn buổi học trước nhỉ? Phát âm rất rõ ràng.”

“Em cảm ơn.”

Giữa những giọng ca xuất sắc như Seo Ian và Jin Se Hyun, tôi vẫn nghĩ rằng kỹ năng thanh nhạc của mình còn thiếu sót. Ngay từ đầu, tôi đã không có quãng giọng rộng như hai người họ, phát âm cơ bản cũng không vững chắc như cả hai.

Đó là sự tự nhìn nhận bản thân theo cách riêng của tôi, điều đã được tiếp diễn từ Dự án Stardust…

Bây giờ tôi đã có một chút tự tin.

Không có gì là không thể nếu tập luyện đủ.

Nếu là Do Seo Han của ngày đầu hồi quy thì không biết, nhưng kỹ năng thanh nhạc của Do Seo Han, người đã là thành viên chính thức của Stardust được 3 năm, hiện tiến bộ hơn tôi nghĩ.

Tôi cầm tờ giấy lời bài [Your dust] trong tay, hỏi Yoo Min Seo.

“Em đã suy nghĩ rất nhiều… Không biết trong đoạn vừa rồi em có thể thêm một chút rung (vibrato) được không?”

“Ừ, thử xem.”

Bài hát dành tặng fan [Your dust] đã được trình diễn trước mặt các Dusty sau một thời gian dài. Đây là bài hát mà thanh nhạc quan trọng hơn là vũ đạo. Vì nó có ý nghĩa đối với cả các thành viên và người hâm mộ, nên tôi đang trong quá trình hoàn thiện lại toàn bộ bài hát để trau chuốt các chi tiết thanh nhạc.

4 to 7 매일 너를 그려 (4 to 7, mỗi ngày vẽ em)
푸른 별을 상상하면 We walk (Nếu tưởng tượng về những vì sao xanh, We walk)
조금 멀어도 갈 수 있어 (Dù có xa xôi, em vẫn có thể đi)

Tôi đã thêm một chút rung ở đoạn 갈 수 있어 (có thể đi). Yoo Min Seo gật đầu vẻ hài lòng.

“Ừm. Được đấy.”

“Dường như nó làm cho cảm xúc bài hát thêm hay hơn phải không ạ?”

“Ừ, cứ làm như vậy nhé.”

Sau khi kết thúc buổi học thanh nhạc, lịch trình là họp về concert và luyện tập vũ đạo.

Vốn dĩ tôi đã không có thời gian nghỉ ngơi, nhưng bây giờ khi đang chuẩn bị cho concert, tôi càng bận rộn hơn. Dù người ở bên ngoài không thấy gì, nhưng chúng tôi đang phải trải qua một lịch trình vô cùng căng thẳng.

Kim đồng hồ quay thêm một vòng nữa, tôi mới cầm bình nước lên và ra khỏi phòng thanh nhạc.

“Mọi người vất vả rồi!”

“Tuần sau gặp lại nhé!”

Các buổi học riêng 1-1 luôn như thế, cảm giác như linh hồn tôi trôi tuột ra ngoài vậy.

Tôi bước ra hành lang, vừa uống nước vừa giải khát, thì tình cờ gặp Jin Se Hyun, người vừa kết thúc buổi tập vũ đạo.

“Anh xong buổi tập rồi ạ?”

“Ừ, 3 giờ vào họp đúng không. Em lên ngay chứ?”

“Em còn một chút thời gian.”

Jin Se Hyun cười tươi rồi dừng lại.

Nghĩ lại thì đã hai ngày rồi.

Kể từ sau bầu không khí kỳ lạ trong buổi họp lần trước, tôi vẫn chưa hề nhắc đến chuyện đó.

“Em cứ lên trước đi. Anh đi mua cà phê một lát.”

“Vâng.”

Tôi vẫn đối xử với anh ấy một cách thoải mái như mọi khi.

Nhưng.

“À, phải rồi. Seo Han à.”

Đột nhiên Jin Se Hyun gọi tên tôi. Tôi đang định quay lưng đi thì khựng lại. Tôi nghiêng đầu hỏi.

“Hửm?”

“Anh có chuyện muốn nói với em một lát…”

“Chuyện gì vậy?”

Sắc mặt Jin Se Hyun trông tối sầm lại.

Giống như những gì tôi đã thấy trong phòng họp lúc đó, đồng tử của Jin Se Hyun di chuyển bất an. Sau một hồi ngập ngừng, anh ấy cuối cùng cũng lên tiếng.

“Có thể nghe hơi kỳ lạ… ừm.”

“Vâng.”

“Chuyện là, dạo này anh mơ về một giấc mơ rất khó chịu.”

“Anh là kiểu người tin vào chủ nghĩa duy linh à…?”

Trước lời nói của tôi, Jin Se Hyun bật cười gượng gạo, vẻ khó hiểu.

“Không phải.”

Nếu là người khác thì không nói, nhưng tôi nghĩ Jin Se Hyun không tin vào những chuyện như vậy.

Tôi thấy hoang mang, nhưng vẫn gật đầu.

“Anh đã mơ thấy gì?”

“Thì là…”

Jin Se Hyun từ từ đảo mắt rồi cười ngượng ngùng. Anh có vẻ không muốn kể chi tiết, nên đã đưa ra một câu trả lời chung chung.

“Mơ thấy em chết?”

A.

“Nghe có vẻ hơi xàm xí, nhưng trong mơ em gặp tai nạn và phải nhập viện, rồi anh gặp anh trai em trong phòng chờ phẫu thuật. Nó sống động đến mức… khiến anh cảm thấy nghẹt thở. Anh chỉ muốn nói với em là cẩn thận trong thời gian tới thôi. Tin vào giấc mơ cũng không có hại gì mà.”

“Ờm.”

Tôi im lặng, phân vân không biết nên phản ứng thế nào. Chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Cả Do Seo Jun, và Ha Jun Seo cũng vậy. Đã có những tiền lệ trước đó rồi.

Như lời Kim Woo Chan nói, nó chỉ là một hiện tượng kỳ lạ xảy ra khi dữ liệu của hai vũ trụ song song va chạm… Cứ coi như vậy đi. Dù sao thì nó cũng chỉ tái hiện một cách không hoàn hảo dưới dạng giấc mơ, nên sẽ không ai coi trọng nó đâu.

Nhưng.

“Sao em không ngạc nhiên gì?”

“Dạ?”

Jin Se Hyun nghiêng đầu nhìn tôi.

“…Bình tĩnh thật đấy.”

“Giấc mơ nhảm nhí mà.”

Nếu tôi không được nghe những lời này từ Do Seo Jun trước đó, thì chắc chắn tôi đã nghiêm trọng hóa vấn đề và lo lắng theo rồi.

Đó cũng là tôi, và đó là hình ảnh Do Seo Han mà Jin Se Hyun biết…

Tôi đã tiếp nhận nó một cách bình thản hơn tôi nghĩ.

“Do Seo Han mà anh biết có lẽ sẽ rất sợ hãi khi nghe thấy cái này đấy.”

A, chết rồi.

Anh trai này nhanh nhạy lắm.

Muộn màng, tôi chớp mắt hai cái và giả vờ ngạc nhiên.

“Hể…”

“…”

“Em thật sự rất bất ngờ ạ.”

“Em đang làm gì thế?”

Nó không có tác dụng gì cả.

* * *

“Anh đã suy nghĩ kỹ rồi, có vẻ như vũ trụ song song là có thật đấy.”

Vào buổi tối hôm đó.

Tôi đã cố gắng xem nhẹ giấc mơ của Jin Se Hyun như một giấc mơ vớ vẩn, và đã lờ nó đi một cách tự nhiên nhất có thể…

Nhưng không biết chuyện gì đã xảy ra vào buổi tối, đột nhiên Jin Se Hyun khẳng định suy đoán của bản thân. Jin Se Hyun ngồi trên ghế nhà bếp, từ từ xoa cằm.

“Vũ trụ song song ngay từ đầu đã là một lý thuyết hoàn toàn có thể chứng minh được bằng khoa học.”

“Đúng rồi, đúng rồi. Đó là thế giới quan của chúng ta mà~.”

“Không phải vậy đâu.”

Seo Ha Im đang vô tư ăn bánh quy sô cô la. Ngược lại, Jin Se Hyun lại tỏ ra khá nghiêm trọng.

“Này, nghe này. Hai ngày trước tôi đã mơ một giấc mơ rất khó chịu.”

“Seo Han chết á? Sao lại giết một người đang có tương lai sáng lạn như vậy chứ~.”

“Không phải. Tôi đã hỏi anh Jun Seo, anh ấy cũng mơ một giấc mơ tương tự. Chuyện này… ắt phải có gì đó.”

Tôi nghĩ rằng anh ấy sẽ không tin chuyện đó hơn bất kì ai.

Nhưng không hiểu sao anh ấy lại nói chuyện mơ mộng với Ha Jun Seo.

Sau khi so sánh một vài chi tiết, hóa ra giấc mơ lại giống nhau đến mức khó tin.

Trước đó, Se Hyun chỉ nghĩ đó là một giấc mơ nhảm nhí, nhưng vì hai giấc mơ quá giống nhau, nên cả hai cảm thấy lạnh sống lưng.

Ha Jun Seo rùng mình, lẩm bẩm.

“Giấc mơ quá u uất…”

“Ừ. Đúng vậy. Tự nhiên không hiểu sao Lee Jun Hyuk lại xuất hiện trong đó nữa, mà trong mơ của anh ấy cũng có Lee Jun Hyuk.”

“Mà anh Jun Hyuk sống có tốt không…?”

“Kể cả có bị bỏ lại ở một hòn đảo hoang thì cậu ta vẫn sống tốt thôi. Chỉ là không có ai để đánh nhau thì chắc sẽ hơi buồn.”

Cha Seong Bin lẩm bẩm một cách thờ ơ rồi cướp bánh quy của Seo Ha Im. Seo Ha Im liếc xéo anh ấy và càu nhàu.

“Nè, anh lấy trong tủ lạnh ra mà ăn!”

“Là anh mua mà.”

“…Anh mua á?”

“Vô lý thật.”

Ngay lúc đó, tôi cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình.

Tôi nuốt nước bọt, quay đi.

Là Jin Se Hyun.

“Seo Han à, em có nghĩ rằng vũ trụ song song tồn tại không?”

“Tự nhiên lại hỏi vậy ạ…?”

“À, tất nhiên đây là một giả định hơi bất lịch sự với em… Nhưng biết đâu lại có một thế giới quan mà Lee Jun Hyuk là thành viên của Stardust, giống như một vũ trụ song song vậy.”

“Kinh khủng quá đi!”

Seo Ha Im kinh hãi trước lời nói của Jin Se Hyun. Chỉ có hai người biết rõ nội dung của giấc mơ và đồng cảm với nó. Ha Jun Seo nhíu mày, nói thêm.

“Nhưng ngay từ đầu thì Kang Si Woo cũng không có.”

“Vậy, anh là trưởng nhóm sao?”

“Ừ, anh là trưởng nhóm.”

“Đúng rồi. Đó là thế giới quan diệt vong… Gần như là tận thế vậy.”

Jin Se Hyun chậc lưỡi lẩm bẩm. Nghe vậy, Ha Jun Seo chớp mắt nhìn Jin Se Hyun.

“Anh làm trưởng nhóm thì sao!”

“Cứ nghĩ kỹ xem. Sẽ thế nào.”

“Thà Cha Seong Bin làm trưởng nhóm còn hơn…”

“Ha Im à, anh cướp bánh của em đấy~.”

Tuy đã bị lấn át bởi những lời nói vô nghĩa của Cha Seong Bin và Seo Ha Im, nhưng nếu Jin Se Hyun đào sâu vào vấn đề như vậy thì sẽ rất rắc rối.

Anh ấy là người có đầu óc quá thông minh trong việc quan sát.

Điều may mắn duy nhất là anh ấy vẫn chưa nhắc đến từ ‘hồi quy’. Có vẻ như Jin Se Hyun đã nghĩ rằng đó là một giả định quá vô lý.

Khụ.

Tôi ho khan một tiếng, hỏi.

“Rốt cuộc anh mơ thấy gì mà lại như vậy? Hãy giải thích chi tiết xem nào.”

“Em nhập viện và sắp chết.”

“Do Seo Han biến thành ma?”

“Có thể coi là vậy.”

Ha Jun Seo quay đầu lại hỏi Jin Se Hyun.

“Se Hyun, ma có thật không?”

“Điều đó là không thể.”

Trong khi đó, anh ấy lại đáp là không thể.

“Vũ trụ song song vẫn chưa được chứng minh bằng khoa học, nhưng ma thì thực sự không có thật đâu. Làm sao có thể cố định được hệ tọa độ địa phương… Seo Han à, em đã làm thế nào?”

“…Dạ?”

Tôi thấy chóng mặt.

Tôi thở dài, phủ nhận hoàn toàn suy đoán của Jin Se Hyun.

“Này, thôi nào. Chỉ là giấc mơ thôi mà.”

“Nhìn thế nào cũng thấy chúng ta bị thằng nhóc này mê hoặc cả lũ…”

“Em út của chúng ta có đáng yêu thật đấy, nhưng cũng không đến mức làm người ta mụ mị đâu.”

Seo Ha Im nhún vai vẻ khó hiểu. Trong khi đó, Jin Se Hyun đang cố gắng chọc vào người tôi.

“Không phải là thể chất…”

“Dạ?”

“Cũng không phải là khí.”

Xin hãy, đổi chủ đề đi mà.

Ngay lúc tôi đang cố gắng che giấu con ngươi đang rung động một cách lộ liễu bằng cách tập trung vào điện thoại di động của mình.

Ting.

Cùng với tiếng chuông vui tai, một gương mặt quen thuộc bước vào ký túc xá. Người đã xuất hiện đúng lúc là quản lý Lee Jaeyoon. Tôi nhăn mặt, vội vàng gọi anh quản lý.

“Quản lý ơi, cứu em với…”

Không may lại vướng phải người dai dẳng nhất. Jin Se Hyun vẫn không có ý định buông tay tôi ra, anh ấy đang nắm chặt tay tôi.

“Hóa ra Do Seo Han là người theo thuyết Hamster thật.”

“Ma quỷ mà~.”

“Giữa ban ngày lại nói chuyện ma quỷ gì chứ?”

“Quản lý! Xin hãy kéo những người này ra giúp em với.”

Quản lý Lee Jaeyoon lắc đầu, vỗ tay. Đó là để thu hút sự chú ý của các thành viên.

“Anh đến đây để thông báo một tin cực kỳ quan trọng. Tin này sẽ khiến các em phải kinh ngạc đấy.”

“Chuyện gì vậy ạ?”

Jin Se Hyun buông tay tôi ra và hỏi.

“Các em biết James Lyndon chứ?”

“…A?”

“Người đó đã đề nghị hợp tác với chúng ta.”

James Lyndon.

Một ca sĩ nhạc pop nổi tiếng của Mỹ, người luôn có tên trên Billboard.

Một người như vậy… lại muốn hợp tác với chúng tôi sao?

“Họ chủ động đề nghị hợp tác với bọn em ạ?”

Tôi nuốt nước bọt và lên tiếng.

“Thật sao ạ?”

Trước
Sau

Bình luận cho Chương 277

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

1 Bình luận

  1. yie2510

    hóng chap mớiii

    27/07/2025/17:49
    Bình luận

Truyện Liên Quan

Tân Binh Đọc Vị Tương Lai
Ca Sĩ Tân Binh Có Kinh Nghiệm Đọc Vị Tương Lai
Trở Thành Quái Vật Âm Nhạc Chỉ Sau Một Đêm
Trở Thành Quái Vật Âm Nhạc Chỉ Sau Một Đêm
Trở Thành Thần Tượng Không Nằm
Trở Thành Thần Tượng Không Nằm Trong Kế Hoạch Của Tôi
Hướng Dẫn Định Hướng Thành Công
Hướng Dẫn Định Hướng Thành Công

TruyệnHE.com

Website luôn cập nhật nhanh nhất các bộ truyện Showbiz hấp dẫn mỗi ngày.

Email Liên Hệ QC: contact@truyenhe.com

Fanpage: Link

Điều khoản

Copyright © 2025 Truyện HE

DMCA
Về Truyện HE | Đăng Ký Nhóm Dịch | Hướng Dẫn Đăng Truyện | VIP + COIN
🚫 Vui lòng đăng nhập để kiểm tra trạng thái VIP.
Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, Truyện HE miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ contact@truyenhe.com

Đăng Nhập

Chứng minh bạn là người


Đăng nhập với Google

Quên Mật Khẩu?

← Quay Lại Truyện HE

Đăng Ký

Đăng Ký Tài Khoản Trên Trang Web Này.

Đăng ký với Google

Đăng Nhập | Quên Mật Khẩu?

← Quay Lại Truyện HE

Quên Mật Khẩu?

Nhập tên đăng nhập hoặc Email. Bạn sẽ nhận được mật khẩu mới tại Email đã đăng ký.

← Quay Lại Truyện HE