Tôi Trở Thành Thành Viên Nhỏ Tuổi Nhất Nhóm Nhạc Top Idol Nam - Chương 270
- Trang chủ
- Tôi Trở Thành Thành Viên Nhỏ Tuổi Nhất Nhóm Nhạc Top Idol Nam
- Chương 270 - Bãi triều Nagoya (2)
Chương 270. Bãi triều Nagoya (2)
Mùi mặn chát lướt qua chóp mũi. Nơi đây là một bãi triều ở Nagoya, nơi có tiếng sóng vỗ nhẹ nhàng.
Lần đầu tôi đến bãi triều ở nước ngoài.
Lúc đầu nghe chuyện này tôi đã rất bối rối, nhưng khi đến quay phim, tôi lại phải ngạc nhiên nhìn quanh. Sự vắng vẻ của bãi triều so với tôi nghĩ lại không hề tệ.
Khoảnh khắc tôi đi loạng choạng với đôi ủng, thứ cứ chìm dần xuống, và cố gắng giữ tư thế.
Đèn đỏ của máy quay bật sáng. Đồng thời, một giọng nói sang sảng vang lên bên tai tôi.
“Ơ, ở đây à?”
Một người đàn ông với đôi mắt mở to, đang vội vàng bước về phía tôi. Yooto, một diễn viên hài nổi tiếng của Nhật Bản và cũng là MC của [Hành động! Thực tế đa dạng], tiếp tục nói với giọng điệu cường điệu.
“Đây là ai. Một thần tượng K-pop! Tên là… tên là gì nhỉ! Tôi đã nghe ở đâu đó rồi. Đầu tiên, hãy tự giới thiệu bản thân một chút!”
Tôi đã quen với việc đứng trước máy quay. Tôi nghĩ rằng việc tự giới thiệu đơn giản như thế này thì không khó, nhưng khi phải nói bằng tiếng Nhật, tôi cảm thấy hơi run.
Dưới sự dẫn dắt của anh Kang Si Woo, lời chào vang dội vang lên.
“Shine bright! Xin chào, chúng tôi là Stardust!”
“Ồ, Stardust…! Các cậu có biết hôm nay chúng ta đang ở đâu không?”
“Nagoya.”
“Và phía sau là bãi triều.”
Tôi đã cố gắng hết sức, nhưng trình độ tiếng Nhật của tôi vẫn còn kém. Khi Jin Se Hyun nói thêm với giọng điệu lúng túng, tiếng cười đã vang lên trong dàn nhân viên.
Nhưng may mắn là bầu không khí không quá cứng nhắc như tôi nghĩ. Yooto cười tươi và lên tiếng.
“Kang Si Woo, cậu có biết đặc sản của vùng biển Nagoya là gì không?”
“Ưm…”
Mắt anh Kang Si Woo đảo tròn. Yooto trả lời thay.
“Nghêu tươi ngon!”
“Nghêu sao?”
Tôi chưa bao giờ ăn nghêu.
Yooto nhìn về phía tôi, có lẽ anh đã nhận ra mắt tôi đang mở to.
“Seo Han, cậu đã từng ăn nghêu Nagoya chưa?”
“…”
“Chà. Trông cậu như chưa từng ăn nghêu bao giờ vậy.”
“Seo Han toàn bỏ nghêu ra khỏi món mì hải sản…”
“Cậu ấy không ăn nghêu à?”
“Không phải vậy đâu.”
Seo Ha Im tiết lộ. Tôi vội vàng xua tay và lắc đầu. Seo Ha Im có vẻ muốn nói thêm điều gì đó bằng tiếng Nhật, nhưng vì rào cản ngôn ngữ nên đã tự kiềm chế.
Thật may.
Yooto cười tươi, xắn tay áo lên.
“Không sao cả, nếu các cậu chưa từng ăn nghêu Nagoya. Vì hôm nay chúng ta sẽ tự mình bắt và ăn chúng.”
“…!”
“Có thể được thưởng thức nghêu Nagoya sao?”
“Đúng vậy!”
Nhưng có lẽ nó chỉ là một loại nghêu bình thường thôi. Vì trước máy quay, các thành viên phản ứng rất nhiệt tình, họ mỉm cười tươi rói. Yooto vui vẻ tiếp tục bình luận.
“Ý tôi là, nhiệm vụ hôm nay là đây! Nếu các cậu bắt được 30 con nghêu trong vòng 1 tiếng, đội ngũ sản xuất sẽ chuẩn bị một bữa tiệc hải sản thịnh soạn ở Nagoya cho các cậu.”
Thực ra, nghêu chỉ là bước khởi đầu cho nhiệm vụ. Bởi vì món chính của chuyến đi này là một bàn tiệc hải sản thịnh soạn của Nagoya, bao gồm bạch tuộc, bào ngư và các loại cá sống khác nhau. Chỉ cần nghe thực đơn thôi mà nước miếng tôi đã chảy đầy miệng.
“Các cậu đã từng bắt nghêu chưa?”
“Rồi ạ.”
May mắn thay, trong chúng tôi cũng có người khá quen thuộc với cách bắt nghêu. Jin Se Hyun làm động tác rắc muối trên bãi triều và hỏi.
“Không phải là cái đó à? Rắc muối thì nghêu sẽ ngoi lên.”
“Tớ cũng từng làm hồi nhỏ.”
Ở đây còn cần cả việc dùng cuốc nữa mà nhỉ?
“Wow! Vui quá!”
Trong khi hai anh cả đang cố gắng giữ biểu cảm trước máy quay, Seo Ha Im thực sự rất vui.
“Mình muốn bắt nghêu ngay!”
Vì đã đến bãi triều nên tôi cũng đã dự đoán được có nhiệm vụ như này.
Điều tôi lo lắng là… không có gì đảm bảo rằng nghêu sẽ dễ dàng chui ra đúng không?
Anh Kang Si Woo nghiêm túc phân tích.
“Ba mươi con chỉ trong một tiếng thì hơi nhiều nhỉ.”
“Mỗi người bắt được khoảng bốn, năm con là được…”
“Cần phải có sự tận tâm của một nghệ nhân mới bắt được một con đấy.”
“Đúng vậy. Có khả năng không bắt được con nào nữa cơ.”
“Tôi mà rắc muối chắc chúng nó chạy sạch mất…”
Seo Ian, không biết có phải là do năng lực đồng cảm bất ngờ phát huy tác dụng không, đã run rẩy.
Trong lúc đó, đội ngũ sản xuất đã hoàn thành việc chuẩn bị cho nhiệm vụ.
Xoẹt.
Seo Ian nhìn quanh bãi triều một lúc rồi nghiêng đầu.
“Ưm?”
Chắc chắn là nội dung bắt nghêu trên bãi triều một cách bình thường, nhưng một vạch màu vàng đã được căng bằng dây thừng. Và ở cuối vạch đó, một lá cờ trắng không rõ tung tích đang tung bay.
Yooto cất tiếng cười lớn và nói.
“Nếu cứ dễ dàng cho muối thì còn gì là vui nữa!”
“Chẳng lẽ… là thi đấu đồng đội sao…?”
“Thi đấu cá nhân!”
Thật tốt nếu mọi người cùng nhau bắt nghêu một cách hòa bình, nhưng đó không phải là hình ảnh mong muốn của chương trình giải trí.
“Tất nhiên, các cậu phải bắt được 30 con nghêu cùng nhau! Nhưng! Hai người bắt được ít nghêu nhất sẽ không có cơ hội thưởng thức bữa tiệc hải sản thịnh soạn của Nagoya.”
Ngay cả khi tất cả các thành viên đều bắt đủ số lượng nghêu theo yêu cầu của nhiệm vụ, hai người về chót vẫn sẽ bị loại.
Tiêu chí quan trọng để phân định điều đó chính là việc có muối hay không.
“Chỉ có bốn người đến được lá cờ kia nhanh nhất mới được nhận muối!”
“Vậy… vậy là những người còn lại phải bắt mà không có muối sao?”
Chính xác.
“Vâng. Sau đó, các cậu phải tự mình giải quyết. Có thể mượn một chút từ các thành viên khác, hoặc đào thật nhiệt tình cho đến khi nghêu chui ra…! Dù bằng cách nào, chỉ cần bắt được nghêu trong thời gian quy định là được!”
“Không có muối thì nó có ngoi lên không?”
“Khô… không biết.”
Đôi mắt của một vài người có tinh thần chiến đấu đã sáng rực lên trước lời nói của Yooto. Không cần phải bàn cãi, nhất định phải lấy được muối.
Đào nghêu bằng cuốc. Thà đi xin nghêu từ những người xung quanh còn nhanh hơn. Không cần phải đi đường vòng làm gì.
Tôi âm thầm nhìn lá cờ ở xa. Cha Seong Bin nhún vai nói.
“Anh thực sự không nương tay đâu đấy.”
“Xin lỗi anh, em không sợ anh lắm đâu.”
“Người đáng sợ là… trưởng nhóm kìa.”
“Se Hyun à, anh nhất định phải thắng.”
Cuộc đấu khẩu không kéo dài lâu.
Khoảnh khắc Yooto thổi còi.
Bảy thành viên đồng loạt lao ồ ạt về phía trước.
Và.
Lao đao.
“Ở đây! Có người bị mắc kẹt rồi!”
“Ư ơ ơ…”
Nói là chạy, nhưng đây có khác gì đang bơi trên bãi triều mà?
* * *
“Haa… ha.”
Hơi thở dồn dập đến tận cằm.
Chẳng lẽ lần đột tử tiếp theo của tôi là do khó thở ư? Hoặc là ngất xỉu vì kiệt sức chăng?
Tôi vừa hình dung đủ loại khả năng trong đầu, vừa cầm chiếc xẻng nhỏ đang run rẩy trong tay.
“A, chết mất.”
Nói là đi du lịch chữa lành mà!
Nói là cho thấy bãi triều và bờ biển xinh đẹp của Nagoya mà!
Bây giờ tôi chả thấy gì cả.
Không lãng mạn, không phong cảnh.
Nếu phải kể, thì chỉ có những giọt nước nhỏ li ti ngoi lên khi rắc muối lên bùn là niềm hy vọng và lãng mạn nhỏ nhoi thôi. Vì vẫn chưa có dấu hiệu của nghêu, tôi đã ngồi xổm và chờ đợi một lúc lâu.
Tình hình của tôi vẫn còn khá tốt.
“Do Seo Han nhanh quá…”
“Em ấy gần như lăn trên bãi triều luôn đấy?”
Tôi thử bước một bước và nhanh chóng đánh giá tình hình. Nhìn vào việc chân tôi cứ lún xuống như thế này, nếu cố gắng chạy một chút, tôi sẽ bị mắc kẹt hoàn toàn. Thực tế, các thành viên đang chìm dần bên cạnh đã chứng minh điều đó.
Vì vậy, tôi cứ… bơi.
“Em làm bằng cách nào thế?”
“Seo Han là bé hamster nên nhẹ ạ.”
“Nói chi vậy. Ẻm cao hơn 1m80 lận đó.”
“Kiến nước cũng có chân dài nhưng bơi giỏi trên mặt nước lắm.”
“…Do Seo Han là kiến nước hả?”
Dù sao thì, một túi muối quý giá đang nằm trong tay tôi. Xung quanh, toàn là những con linh cẩu đang chực chờ để cướp lấy muối của tôi thôi.
“Nghe nói là có thể cướp một chút nhỉ?”
“Đi cướp muối của kiến nước thôi~”
“Em sợ chết khiếp.”
Ánh mắt lộ liễu của Jin Se Hyun cứ hướng về phía tôi từ nãy đến giờ. Tôi lắc đầu lia lịa và lùi lại một bước.
“A, sao cứ phải là em?”
“Chẳng lẽ anh cướp của anh Si Woo được chắc.”
Jin Se Hyun đã về đích ở vị trí thứ 5 và không nhận được muối. Dù đã cố gắng đào bới trên bãi triều, nhưng thay vì nghêu, chỉ có giun biển chui ra, anh đã càu nhàu từ nãy đến giờ.
Tôi tặc lưỡi, lấy ra một chút muối từ trong túi.
“Em cho anh một chút thôi nhé, từ nay phải ngoan ngoãn đào đấy.”
“Quả nhiên là Seo Han của chúng ta!”
Bên cạnh đó là một người với gương mặt tiều tụy đang đi xin muối. Cha Seong Bin với vẻ mặt hốc hác chọc vào hông Ha Jun Seo.
“Muối… cho tui xin chút muối…”
“Này, phải cho tên này mới được.”
Ha Jun Seo giật mình quay đầu.
“Trông mặt như thiếu natri ấy.”
“Phụt ha ha ha! A ha ha!”
“Bãi triều này có vẻ hơi khó khăn với em ấy nhỉ.”
“Xin lỗi Ha Im à, bây giờ bọn mình cũng đang y hệt.”
“Đúng là vậy.”
Tôi không ngờ việc bắt nghêu lại khó đến vậy. Seo Ha Im tặc lưỡi hỏi tôi.
“Ha… Seo Han à, sau này em không được bỏ nghêu ra khỏi món mì hải sản nữa nhé? Khổ thế này mới bắt được! Bây giờ em đã thấy hối hận chưa?”
“Nghêu đó là nghêu nuôi ạ.”
“Em đúng là không có tí ti lãng mạn gì cả.”
Trong khi Seo Ha Im đang tìm kiếm sự lãng mạn, Seo Ian thốt lên một tiếng kêu ngắn.
“Ơ! Có gì ngoi lên này!”
“Nghêu hở? Tìm được rồi sao?”
“…Ác!”
Là giun biển.
Chà.
Tôi tặc lưỡi, và lại rắc muối vào cái lỗ nhỏ…
“…Hửm?”
Bọt khí bất thường nổi lên.
“Lần này là thật đó!”
Trước lời nói của tôi, các thành viên đang đào bới xung quanh đồng loạt quay đầu lại. Miệng của một thứ gì đó nhỏ bé nhô lên khỏi bãi triều.
Cuối cùng tôi đã bắt được nghêu.
“Em bắt được nghêu nè!”
“Điên rồi, anh cũng muốn xem.”
Lảo đảo.
Trước lời nói của tôi, những người đang làm việc ở khắp mọi nơi bơi đến.
Tôi cầm chiếc xẻng nhỏ lên và đào bới phần có nghêu một cách chăm chỉ. Không lâu sau, một thứ gì đó thon dài đã nằm trong tay tôi. Không phải giun biển, mà là một con nghêu thực sự.
“Wow, đỉnh nóc kịch trần.”
“Ra nhanh vậy sao?”
“Nó trông như thế à?”
“Anh cũng muốn!”
Mọi thứ đều tốt…
“Trông các anh… như zombie ấy.”
Đừng có nháo nhào đến như thế!
Thật là một ngày tận thế.