Tôi Trở Thành Thành Viên Nhỏ Tuổi Nhất Nhóm Nhạc Top Idol Nam - Chương 263
#Chương 263. Không thể tin được (3)
Vù-
Một cục tuyết lỏng lẻo bay vút trong không trung.
“Á!”
Seo Ha Im bị cục tuyết đánh trúng, hét lên rồi lùi lại. Tuyết xốp rơi xuống đầu anh.
Cha Seong Bin là người ra tay trước. Seo Ha Im cắn chặt môi dưới, hướng ánh mắt về phía Jin Se Hyun. Vốn dĩ, đánh nhau bằng tuyết thì tinh thần đồng đội là thứ quan trọng nhất.
“Cùng nhau ‘xử’ nào.”
“Được chứ?”
“Này, mấy đứa?”
“Waaa!”
Bịch- Bịch-
Trước cảnh tượng ấm áp “gieo gì gặt nấy”, Ha Jun Seo đang thong thả thưởng thức một tách cà phê buổi sáng.
“Ưm~”
“Wow, mọi người tràn đầy năng lượng vào buổi sáng nhỉ.”
Tôi liếc nhìn anh, lắc đầu và nhỏ giọng nói.
Tuyết thì đẹp thật, nhưng dù sao thì cũng chỉ là một đống “rác” tuyệt vời mà thôi.
Thời tiết này mà bị vùi trong tuyết chắc chắn sẽ bị đông cứng mất. Tôi cũng không muốn lựa chọn đứng trong sân tuyết để lăn lộn làm gì.
Vì vậy, tôi đã định đứng lùi lại một bước…
Bịch!
“Oa!”
Đột nhiên, một cục tuyết bay tới. Cha Seong Bin cười lớn, lên tiếng.
“Này, bắt Do Seo Han trước đi.”
“Đúng là ý kiến hay đó.”
“Sao bỏ qua cho em út được nhỉ?”
Tôi… tôi thì sao chứ!
Tình huống khẩn cấp. Đôi mắt của Seo Ha Im bắt đầu phát sáng một cách đáng sợ.
Vì không được nén chặt nên những cục tuyết chỉ cần chạm vào là vỡ tan, cứ thế mà bay tới tấp.
Nhờ vậy mà tôi đã được rửa mặt bằng nước đá vào buổi sáng.
Tỉnh cả ngủ.
Bịch-
Bịch-
Liên tục bị ném tuyết, tôi vội vàng trốn sau một cái cột. Về tình người, 3 đánh 1 thì hơi quá đáng.
Cha Seong Bin nhảy nhót trên sân tuyết như một chú cún con, gọi Ha Jun Seo.
“Jun Seo cũng chơi với tụi tui đi!”
“Ừm, lạnh.”
“Em cũng lạnh ạ!”
Tôi cũng lạnh mà!
Mặc kệ tôi, cục tuyết mà Jin Se Hyun ném đã vẽ nên một đường bay hoàn hảo và cắm thẳng vào mặt tôi.
Phụt, tôi phủi đầu, tuyết bay lả tả.
“Haizz, không được rồi.”
Tôi không biết tại sao mình lại bị “vạ lây”, nhưng tôi không thể cứ chịu đựng mãi được.
Tôi nhanh chóng quét mắt nhìn xung quanh. Một cái xô xanh dùng để chứa nước đã lọt vào tầm mắt tôi.
Tôi nhếch mép cười, chạy về phía đó, cầm lấy cái xô.
Cha Seong Bin cảm nhận được sự bất an, hai mắt mở to.
“Ơ… ơ ơ!”
“Do… Do Seo Han điên rồi!”
Trời đã lạnh rồi mà, cần gì phải tự mình nặn từng cục tuyết bằng đôi tay đã lạnh cóng chứ.
Con người nên biết dùng công cụ.
Tôi chăm chỉ nhớ lại câu nói ngày xưa và múc đầy tuyết vào xô.
Ánh mắt của Jin Se Hyun mất tiêu điểm.
“Gì vậy, cái sự điên cuồng này là sao…”
“Kyaaa!”
Seo Ha Im cảm nhận được sự bất an, hét lên một tiếng, và tôi đã tung ra toàn bộ số tuyết trong xô về phía mọi người.
“Ưaaaa!”
Cùng lúc đó, Cha Seong Bin hoảng hốt nhảy dựng lên.
“Khụ.”
Sau đó là một cuộc chiến chân chính.
Jin Se Hyun, người có khả năng ứng biến tuyệt vời, nhanh chóng cởi mũ parka ra và múc đầy tuyết vào trong.
Ha Jun Seo, người đang quan sát, lùi lại một bước.
“Có lẽ mọi người không nên chê ly Americano đá của anh đâu nhỉ…”
Không đâu, trong thời tiết này thì việc mọi người cùng nhau lăn lộn trong tuyết có lẽ còn bình thường hơn ấy chứ.
“Waaa!”
“Này, bắt Jin Se Hyun trước đi!”
“Seo Ha Im sẽ chết mất! Cứu với!”
“Ha Im à, con người không dễ chết như vậy đâu.”
“Mặc kệ! Cứu em với!”
Chưa mất bao lâu để tôi bị tuyết trắng bao phủ khắp người.
Seo Ha Im múc đầy tuyết vào hai tay và ném tứ tung.
Những bông tuyết bay lả tả trong không trung lãng mạn như một cảnh trong phim tình cảm, nhưng nếu bật âm thanh thì lại chẳng khác gì một bộ phim kinh dị.
Trong những tiếng la hét qua lại, có một người duy nhất vẫn bình thản…
“Người tuyết của mình…”
Giữa đống hỗn độn, Seo Ian ngồi xổm xuống đất, tiếc nuối vì không thể nặn tuyết được.
Nhìn từ nãy đến giờ cứ lấy tay nắn tuyết, có vẻ như đã thử vài lần để làm người tuyết nhưng đều thất bại.
Seo Ian buồn rầu ngước nhìn chúng tôi.
“Không được rồi. Phải bỏ cuộc thôi.”
Chỉ là, vị trí mà anh ấy đang ngồi lại không được tốt cho lắm.
Ngay lúc tôi múc đầy tuyết vào xô để chuẩn bị cho hiệp hai.
Seo Ha Im vội vàng chạy đến để giành lấy cái xô.
“Ơ… ơ!”
Chỉ trong tích tắc.
Uỳnh.
Bị va chạm bất ngờ, tôi đã làm rơi cái xô,
Số tuyết trong xô đổ ập xuống ngay tại chỗ đó. Chính xác là nơi Seo Ian đang ngồi.
“Ơ a, Ian hyung!”
“Hả?”
…Cuối cùng thì người tuyết cũng được làm thành công rồi.
* * *
Một bối cảnh quen thuộc.
Trong ký túc xá đã tắt đèn, một người đàn ông dựa lưng vào thành giường, cười lớn.
Cùng một góc máy, cùng một bộ trang phục với video phát sóng trực tiếp bị rò rỉ. Rõ ràng là video được phát sóng cùng ngày.
Hwang Ji Woon vuốt mái tóc vàng của mình, cậu ta nói.
“Này, đừng có xàm.”
Những lời chửi thề thô tục bật ra một cách tự nhiên như một thói quen.
Hwang Ji Woon nói thêm bằng giọng hơi khó chịu. Đây là câu chuyện tiếp nối cuộc trò chuyện trong bản rò rỉ trước đó.
“Tôi sống tử tế nên không có gì phải lo cả.”
“Nghe nói mày dùng ‘thuốc’ à?”
“Tôi đã nói là tuyệt đối không bị bắt rồi mà.”
“Như Choi Yeon Woo cũng không bị bắt à?”
“Ừ.”
Từ đây trở đi là những nội dung chưa từng được tiết lộ trước đó.
Hwang Ji Woon nở một nụ cười nham hiểm và tiếp tục.
“Ngoại trừ một lần tôi làm sai, tôi chưa từng gây ra chuyện gì cả.”
“Wow… Bộ cậu không có lương tâm à?”
“Ngay từ đầu, nếu không có gì để bị bóc phốt thì những thứ có cũng thành không thôi. Mấy đứa debut từ mấy công ty “cỏ” như cậu thì làm sao hiểu được.”
“…”
Im lặng bao trùm.
Hwang Ji Woon không hề nhận thấy bầu không khí lạnh lẽo trong khoảnh khắc, cậu ta cho tay vào túi và lấy ra một viên kẹo cao su.
Một giọng nói cố gắng giữ bình tĩnh từ đầu dây bên kia.
“Nhân tiện, thật kỳ lạ khi một người như Choi Yeon Woo lại dùng ‘thuốc’…”
“Tôi không biết. Tôi cũng chưa từng thực sự nhìn thấy.”
“Gì cơ?”
“Hôm đó tụi tôi có ở cùng nhau… Nhưng tôi không biết là đã đi “chơi” lần 2 hay chưa?”
Chỉ là nghe đồn thôi. Rằng Choi Yeon Woo đã có mặt trong buổi nhậu hôm đó.
Hwang Ji Woon thản nhiên nói.
“Chắc là dùng rồi, chứ gì nữa.”
* * *
[Bản rò rỉ bổ sung về buổi phát sóng trực tiếp của thực tập sinh đã được công khai]
Có vẻ như người tung tin đầu tiên đã làm lớn chuyện,
Hwang Ji Woon định “dìm” nhẹ nhưng có vẻ mọi chuyện đã đi xa hơn nên đã công khai toàn bộ video
Chỉ nghe thế này thì vẫn không rõ lắm
Rõ ràng là chưa tận mắt chứng kiến mà trong bản rò rỉ lại nói như thể đã chắc chắn lắm rồi.
Việc dùng “thuốc” tập thể trong buổi nhậu lần 2 là sự thật, nhưng Hwang Ji Woon cũng không biết Choi Yeon Woo có ở đó hay không ㅋㅋㅋㅋㅋ
“Chắc là dùng rồi, chứ gì nữa.”
Giờ thì cả đài truyền hình đang “lật tung” vì phát ngôn thiếu thận trọng đó???
– Dù sao thì, việc đến một nơi có vấn đề là sự thật mà, tại sao lại giao du với những người xấu tính ㅋㅋㅋㅋ
└ Nghe nói là ngoài việc mua rượu cho các hậu bối thực tập sinh thì không có gặp nhau lần nào nữa? Đó là những gì Choi Yeon Woo đã nói trong buổi phát sóng trực tiếp, Hwang Ji Woon không biết rõ =)))
└ Tin được à?
└ Giải thích cũng không tin thì phải làm sao?
└ Chẳng phải là tiền bối cùng công ty mua rượu cho thực tập sinh cũng được sao, chênh lệch tuổi tác cũng không ít, hai người làm gì có chuyện là bạn bè?
└ Cứ cố gắng hạ bệ Choi Yeon Woo bằng mọi giá.
└ Mặc kệ, cùng hội cùng thuyền là khoa học mà ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ
– Nhưng mà, cứ mỗi lần Hwang Ji Woon nói là lại thể hiện cái tôi lớn lao, buồn cười thật lmao. Tôi không biết, cậu là ai mà đòi hỏi ㅋㅋㅋ Doubles có cho cậu debut không?
└ Có vẻ như đã định đào tạo để debut thật, nhưng StarDust debut cũng chưa lâu nên chắc không thể vào nhóm nhạc nam đượcㅋㅋㅋㅋㅋ
└ Nó còn không có trong Dự án lúc trước kìa.
└ Không phải, chắc là định debut làm diễn viên.
└ À… diễn viên…ㅋㅋㅋㅋ Giờ thì không được rồi.
└ Sao không cho nó đóng vai phản diện, chắc diễn hay lắm.
└ Đó không phải diễn xuất, đó là sự thật hiển nhiên mà.
[Kết quả xét nghiệm nhanh và xét nghiệm chuyên sâu về ma túy của Choi Yeon Woo đều âm tính]
Mấy đứa ơi, kiên trì là đúng…
Tôi thật sự tin rằng, dù cả thế giới có “bóc phốt” thì tôi vẫn tin tưởng Yeon Woo ㅠㅠㅠㅠ Yeon Woo à, chúc mừng kết quả nha
– Kết quả là âm tính à?
└ Ừm, đã kiểm tra hết rồi, âm tính và cũng không có bằng chứng nào.
└ Sự thật là 3 thực tập sinh (bao gồm cả Hwang Ji Woon) đã sử dụng ma túy trong buổi nhậu, nhưng đó là chuyện xảy ra ở buổi nhậu lần 2, và Choi Yeon Woo thậm chí không có mặt ở đó.
└ Chỉ là mua rượu cho hậu bối rồi về thôi, vậy mà cũng bị “bóc phốt” ầm ĩ…
└ Choi Yeon Woo đáng thương ㅠㅠㅠㅠㅠ Thật sự
– Doubles nên chọn lọc kỹ hơn, đừng nhận thực tập sinh tuỳ tiện như vậy nữa nhé? Không kiểm chứng kỹ như vậy mà đòi cho người ta debut ㅋㅋㅋㅋ
└ Không phải là người đã debut, vẫn còn là thực tập sinh nên có thể không biết.
└ Nhưng mà mấy thực tập sinh đó đã làm nhục các tiền bối đã debut đấy ㅋㅋㅋㅋㅋ
└ Đúng vậy, đến mức này thì Doubles nên kiện tụi nó.
.
.
.
.
Con người thích drama. Nếu là một tin tức thú vị thì họ sẽ vui vẻ lao vào “cắn xé”, và chỉ sau khi bằng chứng rõ ràng được đưa ra thì cuối cùng họ mới chịu im lặng.
Chỉ là “mặc kệ” mà thôi.
Ký túc xá của T.P.L rất yên tĩnh. Cùng lúc đó, sự nhẹ nhõm vì mọi việc đã được giải quyết suôn sẻ và sự hối hận về những khoảnh khắc nghi ngờ và xung đột đã tồn tại.
“…”
Choi Yeon Woo đang xem TV trong phòng khách mà không nói gì.
Mặc dù mỗi người đều có phòng riêng, có thể về phòng đã thuê, nhưng sau sự việc, cậu ấy lại luôn ở trong ký túc xá.
Như thể sợ rằng mình sẽ bị loại khỏi nhóm vậy.
Ren, người đã có nhiều xung đột nhất với Choi Yeon Woo khi sự việc xảy ra, đã thành thật thừa nhận sai lầm của mình.
Cả hai đều không phải là người thích giữ mọi chuyện trong lòng, lời xin lỗi làm mọi chuyện kết thúc ở đó.
Seong Ji Hoo ngồi trên ghế sofa đối diện, lặng lẽ nhìn màn hình TV. Anh chậm rãi nhắm mắt rồi mở ra, và đột nhiên, một câu nói mà Seo Han đã nói chợt hiện lên trong đầu.
“Theo cảm nhận của em, tiền bối Yeon Woo không có lý do gì để dùng ma túy cả.”
Anh biết đó chỉ là một câu nói xã giao.
Làm sao mà có thể có được sự chắc chắn như vậy chỉ sau vài lần gặp Choi Yeon Woo cơ chứ.
Nhưng, một hậu bối không cùng nhóm mà lại chắc chắn như vậy. Sự thật là anh đã khá lo lắng trước lời nói của Choi Yeon Woo rằng “tôi không nhớ gì cả”.
Anh nên tin tưởng.
Do Seo Han đã nói như vậy, nhưng có lẽ đó là một ý nghĩa khác.
Ít nhất là nếu bọn anh cùng một đội.
Vì đã có những năm tháng cùng nhau…
Chẳng phải chỉ cần tin tưởng thôi sao.
Seong Ji Hoo sau một hồi suy nghĩ, cẩn thận lên tiếng.
“Yeon Woo à, đi ăn cơm không?”
“…Ừ, đi thôi.”
Có lẽ hôm nay bọn anh sẽ phải nói chuyện nhiều hơn.