Tôi Trở Thành Thành Viên Nhỏ Tuổi Nhất Nhóm Nhạc Top Idol Nam - Chương 259
#259. Ông già Noel ơi, làm ơn cho tuần lộc (1)
Tuần lộc đình công cơ đấy.
Anh, Kang Si Woo, nhận danh sách những chú tuần lộc đã bỏ trốn với vẻ mặt nghiêm trọng.
Là ông già Noel, anh phải bắt lại hai chú tuần lộc và đưa chúng trở về làng. Những gương mặt cần bắt… đều rất quen thuộc.
Anh nuốt nước bọt rồi lên tiếng.
“Cha Seong Bin, Do Seo Han… Tìm hai người họ ở đâu mới được?”
Seoul rộng lớn lắm. Cảm giác như mò kim đáy bể, nhưng một nhân viên đã cầm micro và trả lời.
[Gợi ý về vị trí của tuần lộc sẽ được đưa ra.]
Một nhân viên của tổ sản xuất chạy đến và đưa cho anh một chiếc điện thoại cũ.
“Đây là gợi ý bằng bài hát, cậu thử nghe xem.”
“Vâng, cảm ơn.”
Anh làm theo lời của biên kịch nhỏ tuổi nhất, cắm tai nghe vào và một bài hát quen thuộc vang lên. Đồng thời, mắt anh mở to.
Hãy thức dậy và mở ra giấc mơ
Bạn có thể làm được mà
Take me take me*
Hãy đưa tay cho tôi
Người tin tưởng tôi chính là bạn
Vậy nên đừng chần chừ
Catch me
“Hả?”
Chỉ cần nghe câu đầu tiên, anh đã nhận ra ngay. Bài hát này anh đã nghe hàng trăm, hàng ngàn lần nên giờ đây cơ thể anh còn nhớ vũ đạo trước cả bộ não.
Anh khẽ lắc vai, lẩm bẩm.
“Đây là bài hát chủ đề của chúng tôi mà?”
Bài hát chủ đề của dự án Stardust, [Take me] đã được đưa ra làm gợi ý.
Anh đoán được vài địa điểm, nhưng nơi đầu tiên hiện lên trong đầu anh có lẽ là đài truyền hình.
“Tôi nghĩ có lẽ là đài truyền hình TBN…”
Trong lúc đang suy nghĩ, một bức ảnh đã được gửi đến điện thoại mà anh nhận được từ tổ sản xuất.
Ting-
Ngay khi nhìn theo tiếng chuông báo, anh không khỏi bật cười.
“Bức ảnh này là sao?”
Đó là hình ảnh Do Seo Han đang ngồi xổm trước một chậu cây.
Không biết em ấy lấy đâu ra cái bờm tai tuần lộc nữa.
Anh không thể ngăn nụ cười mãn nguyện hiện lên, có lẽ đây là bản năng.
Anh lấy lại tinh thần và quay về phía máy quay.
“Ừm. Nhìn chung là một địa điểm quen thuộc, có lẽ là tầng có phòng chờ của chúng ta.”
Anh chỉ mới đoán đến đó thôi, chắc chắn phải đến xem mới biết được.
“Vậy thì, đi bắt Do Seo Han nhé…”
Anh gật đầu, nói.
“Tôi đi đây.”
* * *
“Ông già Noel là Si Woo hyung ạ?”
Tầng 3 của đài truyền hình TBN. Tôi đã bị sốc khi nghe tin sét đánh ngang tai vào sáng sớm.
Cái bờm tai tuần lộc trên tai tôi lung lay dữ dội. Tôi đang bị ai đó đuổi theo, và đối tượng lại là Kang Si Woo.
Đây không phải là game kinh dị sao?
“Nếu Si Woo hyung đến bắt em và Seong Bin hyung…”
Tôi cắn môi dưới, chìm vào suy nghĩ. Hiện tại, tôi đang ở cùng đài truyền hình với Cha Seong Bin.
“Không biết ai sẽ bị bắt trước nhỉ?”
“Vâng. Chắc bên đó sẽ nhận được gợi ý… nhưng tôi không biết đó là gợi ý gì!”
Một biên kịch được phân công ở đài truyền hình trả lời với đôi mắt sáng rực.
Cha Seong Bin đang trốn ở tầng 5, còn tôi thì ở tầng 3… Ở đây có một quy tắc.
Trừ khi có lý do đặc biệt, tuần lộc không được rời khỏi vị trí của mình.
Nếu cứ như vậy, tôi sẽ phải ở yên cho đến khi Kang Si Woo đến đài truyền hình TBN…
“Hay là em làm cây nhé?”
Lúc nãy tôi thấy có một khu vườn nhà kính ở giữa, nếu tôi trốn kỹ giữa những cái cây, có lẽ sẽ không bị phát hiện ra?
…Tôi rụt lại cố gắng trốn thật kỹ.
“Thế nào? Hết giống người chưa ạ?”
Đạo diễn quay phim lắc đầu nguầy nguậy thay vì trả lời.
“Chắc chắn sẽ đến đây tìm thôi…?”
Tính tình của Si Woo hyung vốn rất cẩn thận, chắc chắn sẽ tìm kiếm kỹ càng cả tầng 3 rộng lớn này.
“Khoan đã.”
Tôi đang băn khoăn không biết nên trốn ở đâu với vẻ mặt tối sầm thì một tin tốt lành đến.
[Nếu tuần lộc hoàn thành nhiệm vụ, có thể rời khỏi khu vực hiện tại.]
“……!”
Mắt tôi mở to.
“Nhiệm vụ là gì ạ?”
Nếu đó là nhiệm vụ cá nhân, không phải nhiệm vụ chung, tôi tự tin có thể hoàn thành nó nhanh chóng.
“Nhiệm vụ về phát âm… Cậu chỉ cần đọc một câu dài mà không bị sai.”
“Hồi nhỏ em ước mơ làm phát thanh viên đấy.”
“Không phải là lính cứu hỏa… sao?”
“Dạ?”
Chuyện này đến tai mọi người rồi hả trời!
“À, không có gì.”
Biên kịch nhỏ tuổi nhất vội vàng xua tay và cười gượng gạo. Tôi cũng ngại ngùng cười theo.
“Dù sao thì… em tự tin!”
Không biết Kang Si Woo sẽ đến lúc nào, thời gian rất gấp rút. Hơn nữa, nếu là nhiệm vụ về phát âm thì cũng không có lý do gì để kéo dài thời gian.
Tôi tự tin hô lớn và nắm chặt tay.
Và rồi.
[Hạt đậu bắp này là hạt đậu bắp đã bóc vỏ hay chưa bóc vỏ, cho dù là đã bóc vỏ hay chưa bóc vỏ thì sao…]
“Đậu… đậu… đậu bắp… Khoan đã. Em làm lại.”
“Vâng!”
“Vậy là chưa… đậu bắp… cái… đó…”
“Làm lại!”
“Thì là đậu bắp đã bóc vỏ thì sao…”
“Làm lại!!”
Rõ ràng là đã bắt đầu đầy khí thế.
“Tiêu rồi…”
Sao lại thành ra thế này cơ chứ.
* * *
Cùng lúc đó, Cha Seong Bin đang đứng ở tầng 5 và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chiếc xe vừa đỗ, quen thuộc một cách kỳ lạ.
Từ vị trí này không thể nhìn thấy biển số, nhưng dựa vào kiểu dáng xe, có lẽ là xe của quản lý Lee Jaeyoon…
“Kang Si Woo đến rồi sao?”
Cha Seong Bin vội vàng đóng cửa sổ và quay lại. Phải nhanh chóng rời khỏi tòa nhà này trước khi Kang Si Woo lên đến nơi.
Cha Seong Bin đưa tờ giấy ghi nhiệm vụ cho tổ sản xuất, anh hỏi.
[Nhiệm vụ: Xếp 10 cục tẩy mà không làm đổ trong một lần.]
“Tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi, tôi có thể đi được chưa?”
“Vâng, cậu có thể đi được rồi.”
Tuy có chút trắc trở nhưng anh đã hoàn thành nhiệm vụ thành công trước khi Kang Si Woo đến.
Nhờ đó, anh có thể di chuyển đến địa điểm tiếp theo.
Cha Seong Bin vội vã thu dọn đồ đạc, đi xuống cầu thang. Rời khỏi tầng 5, anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
“Seo Han xong chưa nhỉ?”
Hay là gọi điện cho em út đang vất vả một chút ta.
Cha Seong Bin mỉm cười trong khi lấy điện thoại ra.
Người nhận là Do Seo Han. May mắn thay, em ấy đã bắt máy ngay.
“A, Seo Han à.”
– Vâng, anh.
Đã hơn 30 phút trôi qua, chắc chắn nhiệm vụ của em ấy cũng sắp hoàn thành.
“Em làm xong nhiệm vụ chưa?”
– Anh, cái đậu bắp đó…
“…?”
– Là đậu bắp đã bóc vỏ hay chưa bóc vỏ… à, không, làm lại. Cái…
“Em nói gì vậy?”
– Em phải phát âm cái này thế nào ạ?
Cha Seong Bin tròn mắt và hỏi bằng khẩu hình miệng.
‘Đây là nhiệm vụ của em ấy sao?’
Có lẽ đúng là nhiệm vụ thật, giọng nói bối rối vang lên từ đầu dây bên kia.
Vì Seo Han, Cha Seong Bin đã cho em biết sự thật mà anh vừa mới xác nhận.
– Chết rồi…
“Này, Si Woo vừa tới sảnh đấy.”
– Dạ? Thật ạ?
“Chắc giờ này gần lên đến nơi rồi.”
Ngay lúc đó, im lặng bao trùm qua điện thoại.
Em út, người vừa nói về đậu bắp đã bóc vỏ hay chưa bóc vỏ, im lặng.
Cha Seong Bin đảo mắt, hỏi nhỏ.
“Sao vậy?”
– …….
“Cậu ấy đến đó rồi à?”
– …….
“Thật hả.”
Và rồi.
– AAAAAAAAAAAAAA!
Đột nhiên, một tiếng thét chói tai vang lên từ đầu dây bên kia.
Anh đã thả điện thoại ra xa vì âm thanh như muốn thủng màng nhĩ.
– Wow. Wow! Wow! Mẹ ôiiii! AAAAAAAAAAA!
“Seo, Seo Han…? Em ổn chứ?”
– Oa!
Chát.
Uỳnh uỳnh.
Âm thanh của thứ gì đó bị bắt được.
“Chậc…”
Cha Seong Bin lắc đầu ngao ngán.
* * *
[Q: Cậu đã bắt được tuần lộc bỏ trốn rồi, vậy kế hoạch tiếp theo của cậu là gì?]
“Vâng, vẫn còn nhiều tuần lộc chưa về nhà lắm. Với tư cách là đại diện của đội ông già Noel, tôi sẽ cố gắng hết sức để mang họ sớm trở lại.”
[Q: Người bên cạnh cậu là tuần lộc sao?]
“Vâng, đúng vậy.”
[Q: Các bé ấy có hy vọng trở lại làng ông già Noel không?]
“Có, trông họ có vẻ hạnh phúc, không đúng sao?”
“AAAAAAAA…!”
Treo lơ lửng.
Tôi, Seo Han, bị Kang Si Woo túm lấy cổ áo và lắc đầu kịch liệt.
“Em bị anh ấy bắt ép…”
“Hả. Tuần lộc biết nói chuyện nè. Vô lý thật.”
“Buông em ra!”
Kang Si Woo thả em út ra.
Tôi sửa lại bờm tai tuần lộc một cách xinh xắn và kiểm tra máy quay.
Kang Si Woo nhìn cảnh đó, anh lẩm bẩm một cách ngớ ngẩn.
“Tuần lộc mà lại để ý đến máy quay…”
“Nhưng mà, số phận của tuần lộc bị bắt thì sao ạ?”
Tôi tò mò về số phận của mình.
Nghe vậy, biên kịch nhỏ tuổi nhất cười trả lời.
“Nếu cậu trở lại công ty, cậu có thể dùng nhà ăn để ăn tối…”
Đồ ăn ở Doubles ngon lắm đấy.
“Nếu cậu thoát khỏi làng ông già Noel, cậu có thể ăn ở một nhà hàng sang trọng…”
“Ơ ơ, Do Seo Han chạy kìa!”
Không đời nào.
Không ai có thể đuổi kịp Kang Si Woo trong cuộc rượt đuổi, nên tôi đã bị túm lại cổ áo trước khi kịp chạy trốn.
“Á!”
Nhưng, như những chương trình giải trí khác. Sẽ không vui nếu cứ thế mà về công ty, phải không?
Kang Si Woo suy nghĩ một lúc, cong môi.
“À, mà này. Thật ra anh còn có một tuần lộc phải bắt.”
“Cha Seong Bin hyung…?”
Cha Seong Bin, người anh cả đáng tin cậy của chúng ta.
Tôi luôn muốn trêu chọc anh ấy, nhưng anh ấy không dễ gì bị bắt thóp.
Kang Si Woo gật đầu, mở miệng.
“Seong Bin hyung cũng có tuổi rồi, anh nghĩ ăn ở xa quá không tốt lắm đâu.”
“Phụt.”
Trước câu nói trơ tráo của Kang Si Woo, tôi cắn môi dưới.
“Em cũng nghĩ vậy.”
“Seo Han à, em muốn hợp tác không?”
“Hả?”
Đôi mắt của tôi sáng rực lên.
“Nếu em cho anh biết vị trí của Seong Bin hyung… anh sẽ cho em 30 phút.”
“Có nghĩa là anh sẽ không bắt em trong 30 phút sao?”
“Đúng vậy.”
Nếu tôi làm chủ đậu bắp trong 30 phút, tôi có thể di chuyển đến một địa điểm khác.
Đó là một đề nghị hấp dẫn, tôi không thể dễ dàng từ chối.
Nhưng.
“A, nhưng mà, tình nghĩa anh em thì sao…”
Tôi nghiêng đầu, tiếp tục nói.
“Em có nên cho anh biết vị trí của anh ấy như thế này không ạ?”
“Được chứ!”
Biên kịch nhỏ tuổi nhất bật cười, thêm vào.
“Ồ, được mà~”
“Em biết Seong Bin hyung đi đâu không?”
“Không, nhưng mà, nếu em cho anh biết chuyện này thì… sẽ vui lắm…”
“Quá vui ấy chứ.”
“Vui quá đi~”
Thật ra, khóe miệng tôi đã nhếch lên từ nãy đến giờ rồi.
Đó là điều đương nhiên mà…
“Bởi bọn em là subadoll đó.”
“Tình anh em quá tốt cũng là một vấn đề.”
Tôi gật đầu, từ từ vuốt cằm.
“Ừm, chuyện Seong Bin hyung đã đi đâu thì…”
Tôi không hề do dự.
Tôi hỏi lại Kang Si Woo với đôi mắt long lanh.
“Em hỏi thử anh ấy một câu nhé?”
“Ý kiến hay đấy.”