PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol - Chương 97
“…Seo Hoyun.”
Trong suốt lịch trình quay phim chồng chéo, Lee Kangseok luôn tranh thủ mọi khoảnh khắc rảnh rỗi để tiếp cận Min Jiheon với nụ cười tươi rói. Min Jiheon, người dường như có thể mở được một phòng xông hơi trên đỉnh đầu, trông có vẻ hơi khó chịu. Tuy nhiên, sự thân thiện của Kangseok có vẻ không mấy hiệu quả lắm.
Khi tôi đi ngang qua, cố gắng trò chuyện với nhân viên, tôi vô tình chạm mắt với Kangseok đang ủ rũ chờ ai đó. Đột nhiên, Kangseok mở lời với tôi.
“Tại sao cậu lại đối xử với tôi như thế này?”
“Ý cậu là gì?”
“Tôi đang cố gắng làm tốt, cậu biết đấy….”
Cậu ta trông có vẻ chán nản rõ rệt. Tôi có nên khen cậu ta vì đã cố gắng lấy lòng Min Jiheon và Yu Jia không nhỉ?
Khi tôi khoanh tay, Kangseok đột nhiên nhìn lên.
“Mọi thứ đều dễ dàng với Seo Hoyun, phải không?”
“Xin lỗi?”
Chuyện vô lý gi thế này?
“Là một thần tượng nổi tiếng, mọi việc đều diễn ra suôn sẻ. Công ty quản lý của cậu chung nhà với Min Jiheon, và tất cả bạn bè của cậu đều là những người thành đạt…”
“Vậy thì sao? Có vấn đề gì vậy? Ồ, Lee Kangseok nim… Cậu có cân nhắc đến những điều đó khi kết bạn không?”
“…”
Kangseok lẩm bẩm chửi thề. Tôi có thể cảm nhận được sức nóng cháy bỏng trong mắt cậu ta.
Cảm giác tự ti.
Và tâm lý nạn nhân.
Thật thú vị.
Tôi đã thấy rất nhiều người như thế này trong thời gian làm PD.
Họ đổ lỗi cho người khác về sự thất bại của mình, hay nói rằng đó là do những người đứng đầu đang độc chiếm mọi thứ.
Vâng, điều đó không hoàn toàn sai, nhưng họ cũng đã tự đánh mất cơ hội thăng tiến của mình vì lối suy nghĩ đáng tiếc này.
Thật đáng tiếc.
Tôi cũng chẳng khác gì cậu ta, nhưng tôi thực sự không thích kiểu người như cậu ta. Thấy tôi cứ nhìn chằm chằm không nói một lời, Kangseok đột nhiên buông bỏ vẻ mặt u ám và tăng tốc.
“Cậu diễn xuất tốt lắm phải không?”
“Hả?”
“Tôi chỉ lo lắng vì gần đây có nhiều tranh cãi về khả năng diễn xuất của các thần tượng. Tập đầu tiên sẽ sớm phát sóng thôi, nên hãy cố gắng lên nhé. Tôi sẽ cổ vũ cho các cậu.”
= Cậu sẽ bị ném đá khi tập đầu tiên phát sóng
Cậu ta cố tỏ ra điềm tĩnh và có học thức, nhưng không thể che giấu hoàn toàn sự mỉa mai trong giọng nói của mình.
Nói thế này có ích gì? Cố gây gổ giữa chốn công cộng, có người xung quanh chỉ là bằng chứng của sự ngu ngốc.
Hả?
Đây có phải là lời tự giới thiệu không?
Tôi thoáng suy nghĩ về hành động của mình và từ bỏ việc suy nghĩ, lắng nghe lời phàn nàn liên tục của Lee Kangseok.
“Nhưng không phải thần tượng dễ dàng có NG sao?”
“…”
“Tôi thấy hơi thất vọng. Thần tượng khác với diễn viên ở giọng điệu. Đó là lý do tại sao mọi người nên học cách diễn xuất một cách chuyên nghiệp…”
Có vẻ như cuộc trò chuyện sẽ kéo dài, nhưng tôi cần phải nói chuyện với nhân viên và trang điểm sớm.
Tôi quan sát cậu ta từ đầu đến chân.
Một diễn viên… và một người say mê nghệ thuật.
Những người mắc chứng bệnh diễn xuất thường rất cứng đầu và cố chấp. Có rất nhiều trường hợp, đặc biệt là những người tự nhận mình yêu nghệ thuật. Họ tin rằng mình không thể thành công vì chỉ tập trung vào nghề diễn, trong khi những người khác lại nỗ lực bằng những phương pháp kỳ lạ.
“Nhưng theo tôi thấy cứ khi có thần tượng tham gia thì chất lượng sẽ giảm xuống, đúng không?”
“Vâng. Cảm ơn sự dạy bảo của tiền bối.”
“…”
“Vậy khi nào tôi sẽ nhận được bánh kem để ăn mừng tập đầu tiên của mình?”
“Chết tiệt….”
Không chịu nổi sự khiêu khích, Kangseok lập tức chửi thề. Thật sự mà nói, xem rất vui.
Ừ thì, ít nhất Kangseok cũng đã cố gắng, xét đến tính cách của cau ta. Thậm chí còn làm bánh cà rốt cho các tiền bối của mình nữa.
Nhưng nếu là tôi, tôi sẽ đưa bánh cho PD hoặc biên kịch thay vì Min Jiheon.
“Lee Kangseok nim. Sao cậu lại thích tiền bối Min Jiheon đến vậy?”
“Cái gì?”
Kangseok chớp mắt một lúc. Trông cậu ta có vẻ bối rối nhưng vẫn trả lời.
“Ừm, giờ thì anh ấy nổi tiếng rồi… đẹp trai… tốt bụng… ngây thơ. Và anh ấy tràn đầy sự quan tâm.”
“…?”
Tốt bụng và ngây thơ…
Chúng ta đang nói về Min Jiheon lúc này sao? Nhìn vẻ mặt mệt mỏi đó, tôi thấy càng thêm nực cười.
Anh chàng này, cách anh ta hành động, thật là sai trái…
“Và sau đó…”
Cậu ta lẩm bẩm bằng giọng ngày càng yếu dần.
“…và vì anh ấy diễn xuất giỏi.”
Ồ…
Min Jiheon được cho là trường hợp ngoại lệ duy nhất nổi lên mà không cần bất kỳ sự hậu thuẫn nào, chỉ nhờ vào khả năng diễn xuất của mình.
Liệu anh ta có phải là hình mẫu cho những người mắc phải căn bệnh diễn viên không?
Min Jiheon thực sự là một diễn viên đáng kính.
Tôi gãi má, cảm thấy có phần thất bại.
Tôi kéo một chiếc ghế đang nằm lăn lóc ra và ngồi xuống. Bên cạnh tôi, Lee Kangseok lấy lại bình tĩnh và lẩm bẩm:
“Nhưng đây là thế giới mà việc trở thành một diễn viên giỏi thôi là chưa đủ.”
Tôi chỉ gật đầu một cách mơ hồ.
“… Cậu có nghe tôi nói không??”
“Tất nhiên rồi.”
“Tôi là diễn viên phụ trong một bộ phim phát sóng cùng thời điểm với Please Take the Camera . Có sự khác biệt giữa tôi và một diễn viên phụ như PD Lee Jeonghun. Nên nhớ, tôi chỉ là vai phụ thôi.”
Tôi quay lại và thấy Yu Jia và Min Jiheon đang nhìn tôi với vẻ thích thú.
“…A ha ha.”
Có vẻ như họ đã chứng kiến toàn bộ tình huống.
“Anh đang làm gì ở đây?”
“Mở một ít bỏng ngô chứ?….”
“Thành thật mà nói, chuyện này thậm chí còn thú vị hơn cả bộ phim hiện tại.”
Khuôn mặt tôi hẳn đã nhăn lại vì tức giận trong giây lát vì Min Jiheon đã khéo léo tránh ánh mắt của tôi, và Yu Jia giơ ngón trỏ ra và nói,
“Thật kỳ lạ khi Seo Hoyun chỉ thu hút những người như vậy. Thật đáng thương.”
“Tôi?”
“Mọi người thích Lee Kangseok.”
“…”
***
Quay phim truyền hình không phải lúc nào cũng phải theo đúng kịch bản. Hầu hết thời gian, lịch trình được điều chỉnh theo sự sắp xếp của địa điểm và lịch trình của diễn viên.
Mặc dù quá trình quay phim diễn ra suôn sẻ và hầu hết các cảnh trong kịch bản cho đến tập 4 đều đã hoàn thành…
“Ồ! Có phải là Seo Hoyun không?”
“…Xin chào?”
Vấn đề là bối cảnh phim diễn ra ở một đài truyền hình. Tôi vô tình chạm mặt những người quen vì chúng tôi quay phim ở nhiều nơi trong đài.
Trong lúc nghỉ quay, tôi dùng quạt mini để làm mát cơ thể, tránh bị chảy lớp trang điểm. Tôi cũng đang uống nước từ máy bán hàng tự động thì bất ngờ gặp White Cherry. Sau khi chào hỏi, tôi cứ tưởng họ sẽ đi tiếp, nhưng thật bất ngờ, họ vẫn ở lại.
“Cậu đang quay phim à?”
“À, vâng.”
“Ồ~! Cậu đóng phim với chị Jia à? Chắc là hay lắm~. Tính cách của chị Jia tốt lắm phải không?”
Hôm qua Yu Jia cười tôi vì tôi suýt đánh nhau… Nhưng khi có Min Jiheon bên cạnh, Yu Jia giống như một thiên thần.
“Vâng, tôi luôn mang ơn cô ấy.”
“A ha ha!”
Và rồi cô ấy lại cười.
Tôi hơi bối rối trước thái độ thân thiện đến vậy của một người mà tôi chưa từng nói chuyện trước đây. Giữa chúng tôi thậm chí còn chẳng có chút liên hệ nào. Nếu phải chọn, có lẽ sẽ là Joo Woosung, người dạo này cứ hờn dỗi và gần như chẳng trả lời tin nhắn của tôi.
Tuy nhiên, vì tôi thân với Joo Woosung (mặc dù tôi nghĩ là không thân lắm)… vì họ chia tay trong bất hòa, tôi nghĩ tôi sẽ bị đưa vào danh sách cảnh báo của họ.
…Cái gì?
Tôi không biết phải phản ứng thế nào vì bình thường tôi chẳng bao giờ tự dưng tạo dựng mối quan hệ. Tôi chỉ đảo mắt, và thủ lĩnh của White Cherry đã vào cuộc, xoa dịu tình hình. Cô ấy thở dài rồi huých Han Chaeri.
“Này, đừng làm cậu ấy ngạc nhiên như thế.”
“Ôi trời, tôi xin lỗi.”
“Không sao đâu. Nhưng chị có việc gì cần gặp tôi không?”
Nếu ai đó thấy một tiền bối xin lỗi một hậu bối trong đài phát thanh rồi quyết định tung tin đồn thất thiệt thì sẽ thành thảm họa. Liz nhanh chóng truyền đạt ý định của mình.
“Chúng tôi muốn chào hỏi cậu từ sau vụ Victory Is Mine . Nhưng không ai trong số chúng tôi có số của Seo Hoyun cả… Hình như cậu không có nhiều người quen nhỉ?”
…Vậy, họ có ý nói là tôi không có bạn bè không?
“Cảm ơn Seo Hoyun… à, không hẳn vậy, nhưng một vài sự kiện đã bị hủy sau đó.”
À.
“Tôi chẳng làm gì đáng được cảm ơn cả.”
Liz dường như đọc được suy nghĩ của tôi và mỉm cười đáp lại khi tôi cố gắng chuồn đi với một nụ cười nhẹ. Nhận thấy vẻ ngượng ngùng của tôi, cô ấy bắt đầu kể về những khó khăn của riêng mình.
“Hơi ngại một chút, nhưng tôi bị chấn thương dây chằng cách đây vài năm. Giờ tôi vẫn khó có thể thực hiện những động tác vũ đạo mạnh.”
Có rất nhiều thần tượng như thế.
Không chỉ riêng chương trình đó, nhiều thần tượng đã tự làm mình bị thương vì gắng sức quá mức trên các chương trình tạp kỹ. Kết quả là họ không thể biểu diễn những điệu nhảy mạnh mẽ nữa.
“Vâng, tôi đã hoàn thành quá trình phục hồi chức năng nên tôi ổn, nhưng tôi luôn hy vọng các hậu bối của mình sẽ không trải qua điều tương tự… Và giờ điều đó đã trở thành hiện thực, vì vậy tôi muốn cảm ơn cậu.”
“Cậu có biết đoạn video cậu bế một thành viên của nhóm vẫn đang là chủ đề nóng hổi trên YouTube không? Hay quá.”
“Han Chaeri, cẩn thận lời nói của mình.”
Liz vui vẻ đánh vào hông Chaeri, Chaeri cười và bám chặt lấy cô.
“Unnie~ chị biết không, hầu hết tân binh đều chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện đó đâu. Giờ em đã thoải mái hơn rồi, nhưng hồi đó em sợ quá nên chẳng dám làm gì cả!”
“Chaeri-unnie, hồi đó chị cũng vậy đúng không?”
“Tôi đã~ à?”
Han Chaeri cười sảng khoái. Cô ấy đúng là có thể là mối nguy có thể dội nước lạnh vào Joo Woosung trong suốt cuộc thi.
…Sau đó tôi nhớ đến bài đăng cô ấy đăng trên SNS trong vụ việc của Jeong Dajun và cúi đầu xuống một lúc. [1] Sự do dự của tôi chỉ thoáng qua.
“Cảm ơn vì thời gian đó.”
Liz mỉm cười rạng rỡ mà không nói một lời.
Han Chaeri, người vẫn đang nhìn tôi với vẻ mặt thích thú, đột nhiên đổi chủ đề.
“À mà này, tên khốn Woosung đó có khỏe không?”
“…”
Rồi xong. Dính chiêu hai đêiu thuyền liền.
Là một người quen của Woosung, tôi không biết phải trả lời thế nào trước mặt Han Chaeri, một trong rất nhiều bạn gái cũ của anh ta. Tôi chỉ đảo mắt lần nữa, và cô ấy cười khúc khích.
“À, tôi có quen biết Woosung. Hai người thân thiết lắm phải không?”
Dừng lại đây được rồi. Tôi xin mấy người đó…
Và dạo này Woosung thực sự rất buồn bực. Tôi không muốn rước thêm phiền phức cho anh ta.
“Ừm, tôi không biết nữa. Tôi không thực sự giữ liên lạc với anh ta…”
“Thật sự?”
Han Chaeri nhún vai.
“Trước đây anh ta… khá bất ổn, nhưng dạo này có vẻ ổn hơn rồi.”
“…”
Joo Woosung không ổn định?
Tôi chớp mắt trước lời nhận xét bất ngờ này, còn Han Chaeri ngượng ngùng gãi má.
“À, chắc là cậu không biết… Ừm, tôi cũng không biết tại sao, nhưng dạo này anh ta tỉnh táo hơn hẳn. Có lẽ Seo Hoyun cũng không biết chuyện đó.”
“Hả?”
“Không, ừm… Anh ta có vẻ như đang suy sụp… Không, tốt hơn là tôi không nên nói gì cả.”
Chaeri ngừng nói và vẫn giữ vẻ mặt ngượng ngùng.
“Ừm, tôi không phải là người liên quan nên tôi không nên nói gì cả.”
cả.”
“…”
“Không phải là anh ấy gặp tai nạn hay có chuyện gì đặc biệt đâu. Chỉ là anh ấy nhận được rất nhiều sự ghen tị và đố kỵ vì anh ấy quá tài năng.”
Khi tôi xử lý thông tin mới này, Han Chaeri khẽ cười khúc khích.
“Dù sao thì, làm ơn hãy hòa thuận với anh ta. Anh ta hơi thô lỗ một chút, nhưng theo cách riêng của anh ta thì anh ta là người tốt.”
Nói một cách thản nhiên như vậy, cô bạn gái cũ đã ngậm chặt miệng khi bị thủ lĩnh của cô mắng phải cẩn thận lời nói.
“Chaeri, em làm gì mà làm phiền người đang bận thế?”
“À, ừm, tôi xin lỗi. Tôi chỉ vui mừng khi gặp cậu thôi.”
“Không, ổn mà…”
Khi tôi quay lại, tôi có thể nghe thấy tiếng thì thầm của các thành viên White Cherry.
“Nhưng chị ơi, chị thực sự đang hẹn hò với Joo à—?”
“Anh ấy—tôi không biết—?”
“À—”
“…”
Chaeri và các thành viên White Cherry khác đã biến mất không dấu vết.
Những suy nghĩ vẩn vơ cứ lởn vởn trong đầu. Tôi nghịch lon nước rỗng đã uống hết. Nghĩ đến chuyện mình vô tình gây sự với Joo Woosung trước đây, tôi nhắn tin cho mẻ.
– Tôi: đang ở đâu đấy?
Thật ngạc nhiên là câu trả lời đến rất nhanh.
– Joo Woosung: Đang làm việc à?
Thằng cha này vẫn còn buồn à?
Ngay sau đó, một câu trả lời đầy phục tùng đã được đưa ra.
– Joo Woosung: ở Cali nè
– Tôi: Ồ?
– Tôi: Tại sao?
– Joo Woosung: Chỉ vì
– Joo Woosung: Này, nhưng nơi này đẹp đến ngạc nhiên phải không??
– Joo Woosung: Cảm giác rộng mở hẳn
Anh ta đang nói về cái gì thế?
[1]xem tập 71