PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol - Chương 91
“Này, ra đây đi.”
Nhưng cửa sổ hệ thống vẫn im lặng.
Thế là tôi nảy ra một giả thuyết.
“Giỏi lắm!”
“Giỏi lắm~ Ôi, diễn xuất của Min Jiheon đúng đỉnh của chóp luôn.”
“Đến lúc ra phim trường chắc còn hay hơn nữa.”
“Hả, còn hơn nữa á??”
Tất cả mọi người, từ diễn viên đến nhân viên đoàn phim, đều có vẻ rất hài lòng sau buổi đọc kịch bản tập 1, ai nấy mặt mày tươi rói. Từng người một bắt đầu đứng dậy, có người xúm lại đạo diễn, người thì vây quanh Yu Jia, còn phần lớn thì bu kín Min Jiheon, gần như tạo thành một bức tường người.
Khi tôi lặng lẽ dọn dẹp kịch bản rồi đứng dậy, người quản lý đứng sau tôi nắm lấy vai tôi. Lúc tôi quay đầu lại, anh ấy đang khóc.
“Ho-Hoyun… hức hức.”
“…Vâng?”
“Nếu anh biết em yêu diễn xuất đến thế, anh đã để em thử sớm hơn rồi…”
“Anh nghĩ em thích diễn xuất đến thế sao?”
Chuyện gì thế này…?
Tôi hoài nghi hỏi lại, người quản lý gật đầu, nước mắt chảy dài nơi khóe mắt. Anh ấy quả thật là người cực kỳ nhạy cảm và mềm yếu.
“Nếu không thì sao em lại giỏi đến vậy! Em còn chưa từng học diễn xuất, chắc chắn là em đã tự luyện tập một mình bấy lâu nay đúng không?”
“Đôi khi, em không thể không kinh ngạc về anh đấy, quản lý.”
Sao anh ấy lại có thể hiểu lầm đến thế được nhỉ?
Khi tôi thốt lên một câu cảm thán gần như là than thở, người quản lý đã tự thuyết phục bản thân và lau nước mắt bằng tay áo khi gật đầu lia lịa.
Chuyện đó có phải do vừa xem diễn xuất của Min Jiheon mà ra không?
Đạo diễn Yu, tình cờ đi ngang qua, giật mình vì lời nói ngớ ngẩn của quản lý đó.
“Gì cơ? Seo Hoyun có đam mê bất diệt với diễn xuất à?”
“Vâng, đạo diễn… Cứ nhìn kịch bản của Hoyun nhà em xem. Nó sờn rách hết cả rồi. Chỗ này gần như rách toạc ra ấy ạ.”
Đó là vì Jeong Dajun đã làm đổ cà phê vào mép kịch bản. Đạo diễn nhìn cuốn kịch bản sờn rách và thở dài thườn thượt.
“Tôi còn không biết! Tôi cứ nghĩ cậu ấy không hề hứng thú. Ôi trời, tôi đã quá định kiến.”
“Seo Hoyun, cậu ấy thật sự rất tuyệt vời~.”
Đến cả Yu Jia cũng hùa theo. Cô ấy đã đến gần lúc nào không hay, và phản ứng của cô ấy ngay lập tức tạo ra một bầu không khí ấm áp.
Tôi vội vàng mở miệng, không muốn bị gắn cái mác “idol cuồng diễn xuất.”
“Không, không! So với đam mê của mọi người, em thực sự còn thiếu sót nhiều lắm.”
Nhưng khi nghe lời tôi nói, những ánh mắt nhìn tôi dường như còn yêu thương một cách nguy hiểm hơn.
“Làm sao thế này, đến cả khiêm tốn cũng…!”
“Tôi thực sự xin lỗi, Hoyun…”
Đạo diễn Yu đột nhiên nói khi lau những giọt nước mắt to bằng hạt đậu bằng tay áo,
“Nó làm tôi nhớ đến thời tôi mới bắt đầu…”
Dừng lại đi. Tôi đến đây để tóm Min Jiheon mà.
Mọi người đang tạo thành một bức tường thép xung quanh tôi, vừa vuốt ve vừa lặp lại lời tôi nói, khiến tôi không biết phải làm gì. Trong khi đó, Min Jiheon đang cố gắng lẩn đi qua đám đông.
May mắn thay, cuộc trò chuyện kịp thời chuyển sang những ngày đầu ra mắt của Yu Jia.
“Em đi một lát, cần vào nhà vệ sinh.”
“À, ừ, cứ đi đi!”
Bây giờ tôi có nói gì cũng vô ích, họ chỉ nhìn tôi một cách trìu mến thôi.
Bỏ lại sự ngượng ngùng phía sau, tôi nhanh chóng bước ra ngoài và đuổi kịp Min Jiheon. Anh ta đã đi xa đến vậy chỉ trong một thời gian ngắn.
“Min Jiheon.”
“Hả?”
Min Jiheon, người vừa thể hiện diễn xuất thần sầu, ngượng ngùng mỉm cười quay lại nhìn tôi.
“Xin chào.”
“Tôi không có tâm trạng để chào hỏi đâu.”
Tôi không có tâm trạng để trao lời chào với cái người khiến tôi muốn hộc máu ngay lúc này. Vì có nhiều người xung quanh, tôi hạ giọng xuống và hỏi,
“Bây giờ anh có thời gian không?”
“Dù không có, tôi cũng sẽ sắp xếp.”
“Chúng ta có thể nói chuyện riêng, chỉ hai người thôi, không có quản lý được không?”
Thay vì trả lời, Min Jiheon nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi không thể đọc được suy nghĩ của anh ta, chỉ thấy anh ta hơi bối rối.
“…Chúng ta đã đồng ý dùng kính ngữ trở lại sao?”
“…”
“Tôi không nhớ rõ…”
“Nhưng chúng ta cứ nói chuyện lịch sự với nhau đi.”
“…Vâng.”
Thở dài…
Lạ thật, cứ mỗi lần đối mặt với Min Jiheon là tôi lại mất hết kiên nhẫn, nên tôi kéo anh ta đến một quán cà phê ở tầng trệt của tòa nhà. Vì đang là giờ làm việc nên chẳng có ai ngoài nhân viên, quá lý tưởng để nói chuyện với cái gã đáng ngờ này.
Chúng tôi gọi đồ uống, và trong khi tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh, Jiheon có vẻ khá thư thái. Không, không phải thư thái, mà có vẻ như anh ta chẳng nghĩ ngợi gì cả.
“Anh gọi tôi làm gì?”
“Sao? Cậu hỏi lý do à?”
“Ưm.”
Jiheon khẽ cười khúc khích.
Rồi đồ uống của chúng tôi được mang ra.
Nhân viên mỉm cười với Jiheon khi đặt đồ uống lên bàn. Tuy nhiên, Jiheon lại dồn toàn bộ sự chú ý vào cốc đồ uống của mình.
“…Hả.”
Anh ta nghiêng đầu nhìn cốc Americano trước mặt.
“…Mình gọi Americano sao?”
“Cậu gọi latte.”
“Thế à? Thôi kệ, cứ uống vậy.”
À mà, đó không phải chuyện quan trọng. Tôi liếc nhìn Jiheon bằng ánh mắt hoài nghi rồi hỏi:
“Anh là ai?”
“Tôi là Min Jiheon.”
Đôi khi, tôi tự hào vì mình vẫn có thể kiềm chế cơn thèm khát giết chết Jiheon.
“Không phải tên. Anh làm g ở đâyì?”
“Diễn viên… Ồ, đó không phải câu trả lời anh muốn nhỉ.”
Cuối cùng, Jiheon cười gượng gạo.
“Lần đó anh đã làm gì? Sao anh biết tôi bị tai nạn xe hơi? Sao anh biết tôi bị mắc kẹt trong cái thế giới chết tiệt này….”
“Ư, đợi đã, đợi đã.”
Jiheon giơ tay ra hiệu dừng lời tôi rồi ừng ực uống hết cốc Americano. Sau đó, anh ta khẽ thở dài, gãi đầu và mỉm cười với tôi sau một hồi suy nghĩ.
“Anh ơi… Nghe xong đừng giận nhé?”
“Nói đi xem nào.”
Jiheon lẩm bẩm gì đó rồi nói toẹt ra:
“Thật lòng mà nói, tôi cũng không biết rõ đâu!!”
Tôi siết chặt tay để kìm nén ý muốn đập bàn. Nghiến răng, tôi khẽ gọi tên Jiheon.
“Cái thằng ranh con này.”
“…Vậy là anh vẫn giận rồi, ha?”
“Nói nhanh đi. Trước khi tôi mất hết kiên nhẫn.”
Thực ra thì, sự kiên nhẫn của tôi đã chạm đáy rồi.
Jiheon chắc chắn biết điều gì đó, vì rõ ràng là anh ta đã thấy điều mà tôi không biết vào lúc đó.
Nhưng Jiheon chỉ khuấy đá trong cốc bằng ống hút và lẩm bẩm thờ ơ:
“Tôi muốn nói lắm chứ, nhưng thật sự chẳng có gì để nói cả. Tôi thật sự không biết.”
Khi Jiheon cầm cốc, một chiếc vòng tay kêu leng keng trên cổ tay anh ta. Tôi đoán rằng sức mạnh mà anh ta có hôm đó bắt nguồn từ chiếc vòng tay. Khi ánh mắt tôi tập trung vào nó, Jiheon cũng nhìn theo, rồi chạm vào chiếc vòng.
…Tôi dụi đôi mắt mệt mỏi rồi nói toẹt ra:
“Jiheon, cậu nói đúng đấy. Tôi 33 tuổi, và tất nhiên, tôi không phải là idol. Như cậu biết đấy, tôi không phải người ở đây… Tôi còn không biết mình là ma hay người nữa. Hoàn toàn vớ vẩn.”
“Hmm…?”
Jiheon hơi nghiêng đầu. Phản ứng của anh ta lạ lùng đến khó chịu, nhưng tôi vẫn tiếp tục.
“Nghe cho rõ đây: Để quay về thế giới ban đầu của mình, tôi phải vượt qua cái kịch bản, cái nhiệm vụ này.”
Cho đến bây giờ thì chưa có vấn đề gì, nhưng rõ ràng ngay từ đầu đã có điều gì đó kỳ lạ. Tại sao tôi lại phải đến đây? Chuyện gì đang xảy ra với tôi?
“Vậy nên, nếu cậu có thể giải thích cái hệ thống này là—”
“Ý anh là ‘quay về thế giới ban đầu’ là sao?”
Jiheon ngắt lời tôi và hỏi một câu bất ngờ. Tôi cau mày, giật mình.
“Là cái thế giới tôi đã ở, dĩ nhiên rồi.”
“…À~.”
Jiheon thốt lên một tiếng “à” muộn màng. Sau đó, anh ta ngậm miệng lại và nhìn tôi từ đầu đến chân một lúc.
Anh ta đang nói cái gì vậy?
“…Dù sao thì, lời giải thích của anh—”
“Anh ơi.”
Khi tôi định tiếp tục, Min Jiheon lại ngắt lời tôi lần nữa. Tôi hơi khó chịu nhưng vẫn nín lặng khi Min Jiheon cười một cách thận trọng.
“À, tôi cũng muốn giúp lắm. Chỉ là…”
“…”
“Chuyện này hơi quá kỳ lạ để tôi có thể giúp được…”
Cái gã này…
Tôi đờ đẫn một lúc, rồi nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu.
Bình tĩnh đi, Seo Hoyun.
Ngay lúc này, tôi cảm thấy như mình vừa gặp một “sinh vật” hoàn hảo, đẳng cấp cao lần đầu tiên sau một thời gian dài. Không, cũng là vì Joo Woosung và Lim Hyeonsu quá dễ đối phó.
Min Jiheon có vẻ không phải dạng vừa, nên tôi cứ lung lay mãi…
“Tôi là Seo Hoyun. Tôi nói cho cậu biết, tôi là Seo Hoyun.”
Cứ làm những gì tôi đã làm từ trước đến nay, y như vậy thôi.
Tôi ngừng lại một nhịp và nhìn thẳng vào Min Jiheon.
“Hừ, Min Jiheon. Cậu không muốn tiếp tục làm người nổi tiếng sao?”
Tôi đưa ra lá bài đe dọa.
Tất nhiên, tôi chẳng biết gì về Min Jiheon cả, nhưng…
Cứ nói ra xem sao.
“Cậu định che giấu mãi sao…?”
Thật lòng mà nói, đó chỉ là một đòn liều, nhưng tôi nghĩ cũng đáng thử.
“Cậu có giấu mãi được không?”
“…!”
Đúng rồi.
Có phản ứng khi tôi tung chiêu.
À thì, tất nhiên, như một nhà hiền triết họ Phạm nào đó từng nói” không có bông tuyết nào trên đời này là trong sạch cả…”
Min Jiheon xoa cằm, vẻ mặt đầy bối rối.
“Chết tiệt…”
“Tôi có thể giữ im lặng nếu cậu nói cho tôi câu trả lời tôi muốn nghe.”
Min Jiheon nhìn thẳng vào tôi rồi thở dài.
“Thôi được, tôi đoán là tôi không thể giấu mãi được.”
Cuối cùng, một câu trả lời đã đến. Với vẻ mặt ủ rũ, Min Jiheon rít lên sột soạt bằng ống hút.
“Thật ra…”
“…”
“Tôi ăn nhiều lắm. Ít nhất là 10 suất ăn.”
À…
Khi tôi trừng mắt nhìn Min Jiheon, hai nắm tay run rẩy, anh ta lại nhìn xa xăm và bắt đầu kể ra những TMI khác. (Mặc dù không cái nào có tính chất gây hại, thậm chí còn là những yếu tố có thể thổi bùng trái tim fan.)
“Mẹ tôi cứ nghĩ tôi bị giun trong bụng, nên chúng tôi đã đi khắp các bệnh viện có thể tìm thấy. Nhưng chẳng có gì cả. Họ bảo tôi hoàn toàn bình thường.”
“Này!”
“Tôi chỉ là một con heo thôi mà…”
Cái “con heo” ấy đặt cằm lên bàn tay đang tạo dáng hình bông hoa và nhe răng cười.
“Nhưng anh ơi… ừm, anh đang đe dọa tôi đấy à?”
“Vậy anh có muốn tôi đe dọa ngược lại không?”
Tôi nhìn anh ta với ánh mắt như muốn nói, “Cứ thử đi, cậu nghĩ cậu làm được gì sao?”, nhưng Min Jiheon lắc đầu.
“Gì cơ? Không,quên chuyện đó đi, tôi khá thích anh mà. Tôi thực sự hy vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Tôi rất thích xem lại phim Ngôi Sao Sáng… Tôi ủng hộ The Dawn và cũng thích cái tính cách hơi ‘nhờn’ của anh nữa.”
…Nhờn?
Nếu cửa sổ hệ thống có thể xuất hiện ngay lúc này, chắc chắn nó sẽ điên cuồng hiển thị dấu chấm hỏi. Nhờ đó, kế hoạch “tung tin đồn thất thiệt về Min Jiheon bằng cách thao túng dữ liệu” của tôi đã bay thẳng ra ngoài cửa sổ.
“Dù sao thì…. Tôi chỉ hỏi vậy vì…”
Min Jiheon lẩm bẩm, tạo ra tiếng cộp cộp từ đá trong ống hút.
“Nếu anh muốn nghe câu trả lời, không phải nhờ vả sẽ bình thường hơn là đe dọa sao…”
“…”
“Tôi chỉ nghĩ đó là điều hợp lý nên làm thôi…”
Anh ta đang nói về những điều chuẩn mực, lẽ thường tình mà người ta sẽ nghe được, chứ không phải thứ mà một kẻ điên rồ sẽ chọn.
…Sau khi vắt óc suy nghĩ, tôi nhận ra đúng là như vậy. Nếu tôi không có gì để đe dọa anh ta, tốt nhất là cứ cho anh ta một cái gì đó để bám víu.
Nhưng thật sốc khi bị một người trông có vẻ chẳng có tí lẽ thường nào lại chỉ ra một cách hiển nhiên như vậy.
Có nên từ bỏ Min Jiheon và tìm một người khác, một người khác… thú vị hơn không?
Không, không. Ai đảm bảo là họ sẽ biết điều gì đó nếu tôi làm vậy chứ?
Min Jiheon thực sự có một vài “kỹ năng” nhất định.
Cái vòng tay chết tiệt đó và đôi mắt thỉnh thoảng liếc nhìn tôi một cách kỳ lạ chính là bằng chứng.
Một vật phẩm sao? Anh ta là người thậm chí có thể khiến cửa sổ hệ thống trục trặc, nên cách đó sẽ không hiệu quả. Và với trực giác của anh ta, khả năng bị chặn nếu tôi thử bây giờ còn cao hơn nữa.
Nói cách khác, anh ta là một người miễn nhiễm với tất cả các chiến lược mà tôi có trong tay.
Tôi trừng mắt nhìn anh ta và hỏi:
“Anh muốn gì ở tôi ?”
Vậy thì, hãy thử thuyết phục vậy.