PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol - Chương 9
“Vâng. Tôi đã nhận được nó hôm nay và đang chỉnh sửa để gửi lên cho CEO ạ.Tôi sẽ xem xét kỹ lưỡng rồi gửi các mẫu báo cáo sau.” Quản lý tôi khép nép trước CEO
“Mà thằng ranh con này có mối quan hệ họ hàng nào với LHS không? À mà thôi… cái này không quan trọng nữa.”
CEO này trông có vẻ hợp tác hơn tôi tưởng. Chí ít là không giãy nảy lên phản đối hoặc nghi ngờ gì.
“Thông thường, chúng ta sẽ phát hành bài hát theo kế hoạch trước đó, nhưng trong trường hợp này, chúng ta cần xem xét lại. Tôi muốn thiết kế lại kế hoạch để phù hợp với bài hát hơn.”
“Cậu có thể làm bất cứ điều gì mà cậu nghĩ nó là tốt cho việc comeback!!.”
Ồ, cuộc trò chuyện diễn ra suôn sẻ một cách đáng ngờ.
Cùng lúc đó, tôi cảm thấy không yên tâm. Liệu tôi có nên bỏ luôn bài Dứa đó vì lười phải đối phó với bài hát kinh hồn đó không? Một thoáng suy nghĩ tiêu cực thoáng qua.
Nhưng rồi lại dẹp mọi thứ sang, chúng tôi phải thực sự dành 1000 công lực cho lần comeback này.
“Nếu có thể, tôi muốn tham gia cuộc họp bàn về kế hoạch ngay lập tức. Chúng ta không còn nhiều thời gian.”
“Ừm… Được rồi. Tôi sẽ nói chuyện lại với nhóm lập kế hoạch. Các thành viên chắc hẳn đã nghĩ ra điều gì đó vì thời gian của các cậu quá gấp.”
“Đúng. Tôi tin chắc chúng ta có thể đi theo một hướng tốt.”
Những gì cụ thể trong plan vẫn chưa được quyết định, nhưng vấn đề có thể được giải quyết khi được làm việc trực tiếp với nhóm lập kế hoạch.
Giám đốc điều hành gật đầu quyết đoán.
“Nhưng tôi không thể cung cấp thêm ngân sách.”
Chết tiệt, tôi biết điều này sẽ xảy ra.
“Ít nhất chúng ta phải có phần vũ đạo trong bài. Chúng ta có thể làm kế hoạch nội bộ với các dancer trong công ty, mọi người có thể cùng nhau xây dựng một bài nhảy!!… Vậy công ty có đội nhảy không?”
“Đây là công ty quản lý diễn viên chuyên nghiệp. Không có nhóm dancer đâu.”
“… Còn đội nhảy bên ngoài thì sao?”
“Chúng ta không có bất kỳ đội ngũ hỗ trợ nào thêm từ bên ngoài.”
Oh shit!! công ty qqgv…..
“Chúng ta có thể sử dụng vũ đạo hiện có của bài Dứa hoặc có thể nhờ Seonghyeon giúp được không? Cậu ấy nhảy khá giỏi mà. Hãy nhờ cậu ấy ấy.”
Ôi thằng cha CEO quái gở này!!!
“Vũ đạo và biên đạo là hai vấn đề hoàn toàn khác nhau, cái đồ ng….!”
Dù tôi có giải thích thế nào, giám đốc điều hành có vẻ không hiểu gì cả. Nếu có sự lựa chọn trong hệ thống là “Làm giám đốc thất vọng và rời công ty,” tôi sẽ chọn ngay lập tức mà không do dự gì.
“… Được rồi, tôi nắm được tình hình rồi.”
Tôi không nên quên sửa đổi hợp đồng của các thành viên sau này. Tôi thở dài với quản lý.
“Vậy thì, nhanh chóng đóng dấu vào đi.” tôi lờ đờ nói
“Vâng, vâng. Hoyun, đây là hợp đồng.”
“Ồ, cái đó…” tôi bỗng dưng nhớ đến một điều
“…?”
Ngay khi người quản lý, người dường như nghĩ cuộc trò chuyện đã kết thúc, gật đầu nhiệt tình như một con búp bê tự động và chuẩn bị dẫn tôi ra ngoài với hợp đồng, tôi đã giật nó từ tay anh ta. Tôi cầm nó lên như một miếng vải rách.
Tôi đến đây một mình vì lý do này nữa mà.
” Sẽ có hai sự sửa đổi.” tôi nhanh nhảu đáp.
“Sửa đổi gì vậy?”
“Thứ nhất, vui lòng viết lại tỷ lệ thanh toán.”
Có hợp lý không khi công ty lấy 80% còn các thần tượng chỉ nhận 20%?
Dù hợp đồng không có quá nhiều ràng buộc hay nội quy đi nữa,thì điều này là không thể chấp nhận được.
Giám đốc điều hành và người quản lý đều bối rối với lời nói của tôi và mỗi người phản ứng khác nhau.
“Tỷ lệ phân chia lợi nhuận của chúng ta không tệ lắm… Chúng ta không phân chia lợi nhuận nếu điểm hòa vốn dưới một mức nhất định. Nợ cứ thế chất đống. Các công ty khác cũng làm thế.”
“Haha, nghe thử xem. Vậy cậu muốn bao nhiêu?”
Giám đốc điều hành bình tĩnh lại nhanh chóng và cười lớn. Tôi cũng cười và trả lời.
“70-30.”
“Với một tuyên bố táo bạo như vậy, cậu cũng khá e ngại đúng không?. Tôi sẽ suy nghĩ về điều này. Nếu công ty có 70%, các công ty khác cũng có…”
Khoan, ông đang nghĩ gì thế?
” Ý Tôi là tôi muốn 70%.”
Ngay khi tôi nói vậy, tất cả mọi người lập tức im lặng. Một sự im lặng nặng nề bao trùm phòng giám đốc.
Giám đốc điều hành sau đó tháo kính và nhìn tôi bằng đôi mắt nheo lại.
“Hoyun.”
“Vâng.”
“Cậu… đang đùa với tôi sao?”
“Không, tôi không đùa.”
“S-Seo Hoyun!”
quản lý vội vàng kéo tay tôi.
quản lý à, anh nên bảo vệ nghệ sĩ trong tình huống này chứ. Sao lại làm thế? Nhưng chắc hẳn anh ta phải nói gì đó vì lương của anh ta đến từ công ty.
“Cậu có vẻ rất mong muốn có bài hát đó được thực hiện, nhưng khoản đầu tư ban đầu vượt qua kinh phí hiện tại đấy, Hoyun .”
Tôi biết. Vì thực ra công ty có thể thiếu năng lực và khó khăn khi phải vận hành nhóm nhạc như chúng tôi, nhưng phía công ty cũng phải tôn trọng phân chia lợi nhuận với các nghệ sĩ chứ.
Cũng đúng là nhóm chúng tôi đã hoạt động một năm kể từ khi ra mắt, không bị giải tán ngay dù không có tiềm năng và lợi nhuận nhưng phải nói chính xác hơn là chúng tôi chỉ bị bỏ bê chứ không hẳn là hết thuốc chữa.
“Vậy cậu có chắc liệu bài hát đó có giúp các cậu thành công không?… Nó liệu có viral?”
“Tôi cam đoan nhé.”
“Không may, lỡ không có thành viên nào trong The Dawn có mức độ nhận diện công chúng cao thì sao?. Jiwon… đã là thực tập sinh ở một công ty lớn trước đây, nên có thể có mối quan hệ, nhưng mấy cậu thì sao?”
Ô ta nói nhẹ nhàng nhưng thẳng thắn.
Và điều ông ta lo ngại nó là đúng.
Nhưng nếu tôi không ở đây, đó sẽ là một quan điểm hợp lý.
Đã đến lúc phải lên tiếng.
Giám đốc điều hành cười gượng như thể đã hiểu sự im lặng của tôi là câu trả lời.
“Tôi sẽ suy nghĩ thêm về khoản thanh toán. Đừng quá bi quan ngay bây giờ…”
“Giám đốc!”
Đột nhiên, một người giống như nhân viên vội vã chạy vào phòng. Giám đốc điều hành nhíu mày vì dáng vẻ hoảng hốt của nhân viên.
“Tại sao hôm nay tất cả bọn trẻ đều như thế này vậy?”
“Xin lỗi, xin lỗi. Nhưng đây là chuyện khẩn cấp… À! Thật trùng hợp Seo Hoyun cũng ở đây nữa!”
“Trùng hợp?” quản lý thắc mắc
Thời gian thật hoàn hảo.
Tôi mỉm cười và gật đầu. Nhân viên nhận ra tôi. Dấu hiệu đã đến.
Nhân viên nhìn tôi với biểu cảm tôi không thể đoán được – là sự oán giận hay điều gì đó khác – và nhanh chóng nói: “Đường dây điện thoại của công ty bị hỏng.”
“Gì cơ?”
“Tại sao?”
Người quản lý có vẻ ngỡ ngàng. Công ty này tuy nhỏ, nhưng họ không có diễn viên nào nổi tiếng đến mức điện thoại bị quá tải đột ngột.
“Liệu có ai gặp tai nạn không? Jihyeon có hẹn hò với ai không? Hay là cậu ấy dùng ma túy?”
“Không, không phải vậy…”
Nhân viên vội vẫy tay. Sau đó nhìn tôi.
“Thực ra, chuyện này liên quan đến Seo Hoyun…”
Ồ, Joo Woosung làm tốt lắm. Tôi thầm nghĩ
Cảm ơn nhé, Woosung.
Tôi mỉm cười thoải mái, nhưng giám đốc điều hành và người quản lý trông có vẻ hơi bối rối.
“Có sự hợp tác nào giữa Joo Woosung và Seo Hoyun? Hay… Seo Hoyun có tham gia dự án mới không? Các fan và nhà đầu tư của Joo Woosung đang gọi như điên.”
“Joo Woosung? Black Call? Cậu ta có liên quan gì đến Hoyun?”
“Ba giờ trước, một video của Joo Woosung với Seo Hoyun được đăng tải trên SNS. Họ nói cậu ấy là một người em quý giá và tốt bụng với tính cách hoàn hảo từ đầu đến chân…”
“Phụt.”
Ting!
[Bạn đã bị phát hiện!]
Tại sao lại phải thêm cái câu xấu hổ như vậy? Tôi đã duyệt nội dung và video muốn đăng tải rồi mà…
Rắc rối lớn.
Có vẻ như lòng tự tôn của Joo Woosung đã bị tổn thương vì dễ dàng bị phát hiện. Tôi rùng mình và thầm cầu nguyện cho bản thân mình sẽ tai qua nạn khỏi khỏi đám fan cuồng của cậu ta, còn giờ thì chỉ ngồi đợi điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Tôi nhớ đến Joo Woosung vài giờ trước.
Anh ta lúng túng,lẩm bẩm khi tôi nhắc đến điều tôi muốn vào sáng nay.
– “… Cậu muốn tôi quay vài video với cậu trên SNS sao?”
– “Đúng, hãy đăng vài video theo concept em trai hàng xóm thân thiết. Tôi sẽ báo cho anh biết khi nào cần đăng.”
– “Đó là tất cả những gì cậu yêu cầu sao?”
Không, còn nhiều hơn thế, Woosung anh cứ đợi đi.
Anh nghĩ tôi sẽ dùng một tài sản quý giá như anh làm thứ dùng một lần rồi bỏ đi sao?
“……….”
Nhưng tôi chỉ giả vờ như đó là tất cả.
Hãy từ từ làm quen nhau.
Khi tôi tự tin trả lời, Joo Woosung ngượng ngùng đồng ý.
“Tôi biết…..và tôi hiểu anh là một người rất quan trọng.”
Cậu nói đúng, tôi là một người quan trọng nên đừng làm gì quá quắt với tôi.
Chà, thật tuyệt khi chỉ cần nhấn vài nút trên SNS là có thể kiếm tiền.
Nhưng đây không phải là một người nổi tiếng bình thường. Đó là Joo Woosung, xếp thứ 14 trên SNS về số lượng người theo dõi. Một bài đăng của anh ta trị giá hàng chục triệu won.
“Tôi sẽ làm việc chăm chỉ,” ngay cả việc câu nói bình thường đó thôi cũng sẽ khiến nó xuất hiện trên các bài báo giải trí trên nền tảng với tiêu đề như “Mục tiêu năm mới của người nổi tiếng….”
Nó không chỉ dừng lại ở một bài báo. Người hâm mộ cũng sẽ có phản ứng cuồng nhiệt hơn.
Người hâm mộ đã biết về cuộc sống cá nhân và những câu chuyện về những người quen thân thiết của anh ta. Nhiều người còn theo dõi luôn cả tài khoản của những người bạn đó chỉ để xem thêm một bức ảnh của anh ta.
Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu một người hoàn toàn mới và vô danh đột nhiên xuất hiện trên hồ sơ SNS của Joo Woosung, nơi mà cho đến nay chỉ dành riêng cho quảng cáo?
Tất nhiên, họ sẽ tìm kiếm xem đó là ai.
Tôi không muốn giả vờ thân thiết với Joo Woosung, và may mắn thay, anh ta có một con mèo. Sau khi chơi với con mèo đó, chúng tôi đã hoàn thành một video có thể đăng lên SNS.
– “Ồ, có vẻ như mèo của tôi thích Hoyun.” JWS bnois trong video
– “Nó có lẽ thích em hơn anh rồii.”
– “… Cậu đi quá giới hạn rồi đấy.HAHAHA”
Joo Woosung diễn xuất tốt, và sau khi xem lại video, anh ta và tôi trông như đã quen nhau mười năm.
Với khuôn mặt được chăm chút và trang điểm tại một cửa hàng chuyên nghiệp và những nỗ lực tôi bỏ ra để làm nổi bật những điểm quyến rũ của mình, tôi trông không quá tệ ngay cả khi ở bên Joo Woosung – đó là lý do vì sao ban nãy con quỷ hệ thống thắc mắc tại sao tôi lại đi trang điểm.
Trong khi xem video, tôi khen ngợi Joo Woosung.
– “Joo Woosung, anh là một diễn viên giỏi.”
– “Cậu nịnh hót một cách tuyệt vư..ờ..….vọng quá đấy….”
Bỏ qua tiếng lẩm bẩm thất vọng của Joo Woosung, tôi tiến về phía cửa trước để trở về công ty. Nhưng trước khi rời đi, tôi vuốt ve con mèo đang lượn lờ quanh mắt cá chân của tôi như thể đang nói lời tạm biệt. Joo Woosung có vẻ cảm thấy bị phản bội.
“Hả? Sao mày không đối xử với bố như vậy hả?.”
Có vẻ như Joo Woosung trở nên ngốc nghếch khi nói đến mèo. Không còn thời gian để đối phó với những kẻ ngốc, vì vậy tôi rời đi công ty ngay lập tức.
Chuyện là như thế đấy.
“Hai người quen nhau như thế nào?” quản lý ngập ngừng hỏi.
“Chúng tôi thân thiết – anh trai và em trai.”
Tuy nhiên, tôi không có ý định kể hết mọi chuyện.
Sau khi do dự trong bầu không khí mơ hồ của văn phòng, nhân viên văn phòng quyết định báo cáo mọi chuyện cho CEO.
“Vậy là, một cuộc tranh cãi đột ngột đang nảy sinh trong fandom của Joo Woosung liên quan đến Seo Hoyun. Nó đã trở thành chủ đề bàn tán trên các cộng đồng trực tuyến, với mọi người đặt câu hỏi liệu Seo Hoyun có phải là thực tập sinh hay tham gia The Dawn với tư cách thành viên. Nếu là thành viên, người hâm mộ hỏi khi nào họ sẽ comeback với JWS. Tất nhiên, cũng có những lời phàn nàn và chê bai từ một số người hâm mộ….”
Người hâm mộ đang gọi điện đến liên tục, hỏi tại sao Seo Hoyun đột nhiên được nhắc đến cùng với Joo Woosung.
Tôi đã lường trước loại phản ứng này.
Nhưng không sao cả. Đối với những người nổi tiếng dựa vào sự nổi tiếng của người khác, anti-fan còn tốt hơn là sự thờ ơ.
“…Cứ lơ đi.”
“Vâng!”
Nhân viên nhanh chóng rời đi. CEO có vẻ do dự.
“CEO.”
Tôi quyết định đóng đinh vào đây.
“Nếu ông giao kế hoạch cho tôi, tôi sẽ đảm bảo rằng bài hát trở lại của The Dawn đứng đầu bảng xếp hạng của cả ba nền tảng âm nhạc lớn.”
“Cái gì? Đứng đầu bảng xếp hạng của cả ba sao?”
Vẻ mặt của CEO thay đổi.
“Tôi nghe nói lần trước thậm chí còn khó lọt vào đáy của một trong số đó….”
Như thể bầu không khí trở nên bất an khi chủ đề bảng xếp hạng đột nhiên được nhắc đến, vì họ có thể không biết nhiều về nó.
Chà, nhưng với bài Dứa thì tôi không chắc đâu à.
Một năm trước, bảng xếp hạng gần như bị cố định như một viên gạch với việc cải tiến thành hệ thống tích lũy 24 giờ. Thật giống như cố gắng bắt một ngôi sao băng đối với các thần tượng tân binh để lọt vào bảng xếp hạng.
Tôi nhìn CEO một cách tế nhị.
Nhưng tôi chỉ biết một trong số đó chứ không phải tất cả..
“Vâng, ông nói đúng.”
Tôi nuốt những suy nghĩ thầm kín và mỉm cười dịu dàng với CEO.
“Tôi sẽ đảm bảo đứng đầu bảng xếp hạng. Đừng lo lắng.”
“… Có phải chỉ là nói suông không?”
“C-CEO.”
“Có nhiều người nói được làm không được. Có nhiều ngôi sao nổi tiếng trong thời gian ngắn dưới ánh đèn sân khấu. Tôi cần một dấu mốc rõ ràng… Có thể làm được trong một ngày không?”
“Một ngày?” quản lý tôi hoảng hồn trước lời đề nghị của CEO.
Người quản lý bên cạnh tôi kinh ngạc, nhưng tôi nhếch mép cười. Thằng chả này lại cố gắng áp đảo tôi…
“Được thôi.”
Tất nhiên, mọi chuyện không suôn sẻ. Tôi muốn quay lại hợp đồng.
“Tôi đã đề cập trước đó rằng có hai sự sửa đổi.”
“…”
“Một là điều chỉnh tỷ lệ thanh toán.”
Thứ hai… Tôi từ từ và luân phiên chuyển ánh mắt sang CEO và người quản lý. Người quản lý nuốt nước bọt một cách ực.
Có vẻ như anh ta sẽ trở thành một khán giả thực sự xuất sắc.
“Thứ hai, có một điều khoản phạt. Nếu tôi không lọt vào bảng xếp hạng âm nhạc trong vòng một ngày sau khi phát hành bài hát này, số tiền đầu tư đã được rót vào tôi cho đến nay hãy cứ tính gấp đôi.”
“Seo Hoyun àa!”
Giọng người quản lý nghe sắc bén. CEO nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt bình tĩnh.
Tôi giả vờ thờ ơ, nhưng tôi biết mình đang giở trò ăn vạ.
Tôi nghe nói chỉ có năm thành viên, và cuộc sống thực tập sinh không dài lắm dưới Daepaseong Entertainment, vì vậy sẽ tốn khoảng 300-400 triệu won một năm. Vậy thì, nếu gấp đôi, ít nhất là 600 triệu won.
Không cần phải điều chỉnh hợp đồng với điều khoản phạt, nhưng tôi cảm thấy mình phải đặt cược thứ gì đó, đó là lý do tại sao tôi phàn nàn về điều khoản phạt. Nếu tôi yêu cầu điều chỉnh tỷ lệ thanh toán mà không đưa ra bất cứ thứ gì để đáp lại, thì việc tôi mang một bài hát hay trở thành một ngôi sao hàng đầu cũng không có gì khác biệt. HÃy coi như tạo thêm áp lực để lấy lại động lực đi.
Cuối ánh mắt của mình, CEO dường như hiểu được ý định của tôi.
“Chắc hẳn cậu ta vẫn còn ốm. Cậu ta đang nói nhảm nhí…”
“Được rồi. Hãy đặt điều khoản phạt gấp đôi số tiền đầu tư.”
“Cái gì?!”
CEO gật đầu và lấy hợp đồng.
“Tỷ lệ thanh toán quá khắc nghiệt ở mức 70:30… Hãy đặt 60 cho công ty và 40 cho cậu.”
“Vậy tôi sẽ lấy 60, và công ty sẽ lấy 40.” tôi quả quyết
Một cuộc đấu tranh quyền lực ngắn ngủi diễn ra.
“Năm ăn năm thua?”
“55:45 thì sao?”
“Không. Tôi sẽ lấy 60.”
Bộp!
“Tôi sẽ lấy 60.”
Bộp!
Nó giống như một cảnh trong một bộ phim truyền hình cũ, nơi người đàm phán đi ngang qua. Và CEO bật cười.
“Cậu thật là cứng đầu.”
“Cảm ơn lời khen của ông.”
“Đó không phải là lời khen. Được rồi, Seo Hoyun, chúng tôi sẽ điều chỉnh riêng cho cậu. Dù sao thì tôi cũng không phải là người làm ăn quá tệ. Tôi nói điều này có tính đến điều khoản phạt.”
Tôi biết CEO sẽ hành động như thế này. Quyết định không nói với các thành viên khác và đến một mình là một quyết định đúng đắn. Dù chúng ta có sửa đổi hợp đồng sau này hay không, tôi đã đạt được mục tiêu của mình ngay bây giờ.
Tôi gật đầu và đứng dậy.
“Hãy gọi cho tôi khi ông hoàn thành hợp đồng với những sửa đổi bổ sung. Tôi sẽ đóng dấu nó.”
“Hoyun.”
“Vâng?”
“Chúng tôi không phải là một công ty quá tệ. Cậu có thể rút lui ngay bây giờ nếu muốn. Tôi có thể đã bị lung lay bởi sự kiêu ngạo của cậu, nhưng… Bây giờ là lúc duy nhất. Từ giờ trở đi, cậu phải chịu trách nhiệm về lời nói của mình.”
Ừ hứ. Nghe có vẻ yếu đuối, nhưng đó là yêu cầu phải trả tiền phạt nếu tôi thất bại.
Chà, đó có thể chỉ là một tuyên bố giả định khi xem xét hợp đồng không công bằng trong tương lai…
“Haha. Trách nhiệm….”
Tôi luôn chịu trách nhiệm.
Ngay cả khi tôi hứa sẽ biến bất kỳ ai thành ngôi sao bất kể tôi làm gì với tư cách là một PD rác rưởi. Hay khi tôi hứa sẽ chăm sóc em trai mình tại đám tang của cha mẹ tôi.
Tôi luôn giữ lời hứa của mình, dù thế nào đi nữa.
“Tất nhiên, tôi sẽ chịu trách nhiệm. Ông đang nói gì vậy?”
“…”
Ông ấy chỉ gật đầu và cúi đầu. Ánh mắt bất an của CEO hướng về phía tôi.
Nhún vai, tôi rời khỏi văn phòng của CEO, và cửa sổ hệ thống bật lên.
Ding!
[Nhiệm vụ đã đến!
Seo Hoyun, cậu đã vượt qua một thử thách dường như không thể vượt qua. Chúng tôi sẽ giao cho cậu thêm một nhiệm vụ.
Nếu bài hát trở lại của The Dawn thành công trên bảng xếp hạng âm nhạc: +100 Danh tiếng, +20 Quyến rũ, +20 Vũ đạo, +20 Hát.
Nếu cậu thất bại: hãy xem xét việc nộp đơn phá sản!]
“Ôi, thôi nào.”
Tôi cười trước những lời thông báo.