PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol - Chương 85
Tôi đứng hình 5s. Thật lòng mà nói… đúng là Min Jiheon thực sự trẻ hơn tôi. Nhưng giờ thì điều đó không thể nữa rồi.
Trong bối cảnh này, tôi là hậu bối của anh ấy.
“Em trông già đến thế sao?”
Tôi nhăn mặt rõ rệt, vờ như vừa nghe một câu đùa tồi tệ.
“Em mới chỉ hai mươi ba tuổi thôi đấy, em trẻ hơn Min Jiheon nim mà..”
“À ha, vậy giờ cậu mới hai mươi ba sao?”
Min Jiheon cười như thể nghe được chuyện gì đó rất nghịch lý.
Khi tiếng cười của anh ấy lắng xuống, anh ấy có vẻ chìm vào suy nghĩ một lát rồi khoanh tay, nhìn tôi từ đầu đến chân. Nhưng ánh mắt của anh ấy lạ lùng thay lại cảm giác lạnh lẽo, như thể anh ấy đang nhìn thứ gì đó phía sau tôi, chứ không phải tôi…
“Thật sự chỉ khoảng ba mươi ba thôi sao…?”
“…!”
Đèn đỏ cảnh báo nhấp nháy trong đầu tôi, và tôi lập tức rợn sống lưng. Bất kể thế nào, Min Jiheon vẫn nhìn tôi rồi cắn môi.
“Không… có lẽ hơn một chút? Em không chắc lắm…”
“…”
“Ôi, hình như em vừa gieo vần phải không?”
Với ánh mắt nheo lại, tôi nhìn Min Jiheon lẩm bẩm, “Có phải… có phải không…” [1]
Cha già này bị điên rồi sao?
…Liệu anh ấy có thể đoán ra điều gì chỉ bằng cách nói bâng quơ như vậy không? Luồng suy nghĩ của tôi hơi lệch lạc, nhưng với tư cách là một người thâm niên 32 năm, tôi vô thức để miệng mình hoạt động.
“Anh… đang nói gì vậy?”
“…”
“Đây là camera giấu kín à?”
Min Jiheon, người đang lầm bầm một mình, chỉ nở một nụ cười đầy ẩn ý.
“Quay lại rồi, phải không?”
Với đôi mắt càng nheo lại, Min Jiheon nhìn ra phía sau tôi như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.
Không, tôi không nghĩ điều đó có thể xảy ra, nhưng liệu có camera nào được cài đặt ở đâu đó không?
Nếu tôi bị bắt quả tang nói những điều vô nghĩa ở đây, chẳng phải sẽ là một thảm họa sao?
“…Em thừa nhận là tiền bối diễn xuất rất giỏi. Vậy hãy nên dừng lại đi, camera được đặt ở đâu?”
“Ưmm… anh nhỏ này. Trước hết, tôi nghĩ mình cần giải thích thêm một chút về bản thân.”
“…”
“Cậu đã bao giờ nghe nói rằng ranh giới giữa thầy cúng và nghệ sĩ rất rất mong manh chưa?”
Dường như tôi đã từng nghe nói về điều đó. Nhưng lúc này tôi không có sức để nghe những chuyện vô nghĩa như vậy.
Min Jiheon mặc kệ ánh mắt căng thẳng của tôi và tiếp tục câu chuyện của mình.
“Tôi không phải thầy cúng~ Gia đình tôi bình thường thôi, nhưng… ừm, tôi lại có thể nhìn thấy nhiều thứ lẽ ra không nên. Vì vậy, khi còn nhỏ, tôi gặp rất nhiều rắc rối…”
Min Jiheon bình tĩnh kể lại câu chuyện của mình như thể đang giải thích về một nhân vật mà anh ấy đang đóng.
“Nếu tôi không phân tán năng lượng này bằng cách nào đó, những linh hồn độc hại sẽ thực sự xâm chiếm tôi. Vì vậy, đó là lý do tại sao tôi đóng phim.”
“…Cái gì?”
“Đừng hiểu lầm. Tôi cũng rất thích diễn xuất.”
Min Jiheon nghịch ngợm vỗ vỗ má mình.
“…Ừ, có vẻ như anh thực sự thích nó. Vậy, vai diễn tiếp theo của anh là một thầy cúng sao?”
“À haha, dự án tiếp theo của tôi là Hãy Cầm Lấy Máy Quay Đi. Tôi chưa đóng vai thầy cúng bao giờ.”
Min Jiheon chỉ cười, như một người đang tận hưởng buổi tối đi chơi. Ánh mắt anh ấy vẫn đang lang thang ở đâu đó khác, không phải trên tôi.
“Vậy, sau khi nhìn thấy và cảm nhận rất nhiều thứ khác lạ, nó hơi khó hiểu.… nhưng thay vì lo sợ anh lại cảm giác có chút tò mò so với tôi..”
‘Tôi chưa bao giờ thấy điều gì như thế này trước đây.’
…Tôi nhớ lại lời của Min Jiheon khi anh ấy nhìn tôi ở đảo Jeju. Lúc đó, tôi nghĩ đó chỉ là một lời khiêu khích đơn giản. Min Jiheon dừng ánh mắt lang thang của mình và nhìn thẳng vào mắt tôi, lẩm bẩm.
“Là người hay là ma…?”
Đinh!
[CẢNH BÁO!
Tôi đang cảnh báo anh.
Ra khỏi đây ngay lập tức.]
…Cửa sổ hệ thống hiển thị một cảnh báo mạnh mẽ mà tôi chưa từng thấy trước đây. Phía sau cửa sổ cảnh báo đang hiện lên, khuôn mặt cười của Min Jiheon vẫn hiện rõ.
“Nghề nghiệp ban đầu của cậu là gì? Làm thế nào cậu lại trở thành một idol…? Kỹ năng của cậu cũng khá ấn tượng đấy.”
[CẢNH BÁO!
Tôi đang cảnh báo anh lần nữa.
Ra khỏi đây ngay lập tức.]
Không khí vốn lỏng lẻo bỗng trở nên căng thẳng trong tích tắc. Hàng chục cửa sổ hệ thống xuất hiện trước mặt tôi… khiến lời nói của Min Jiheon trở nên đáng tin hơn. Đây không phải là camera giấu kín được dàn dựng mà là một tình huống thực tế.
Đã đến lúc tôi phải thay đổi lập trường.
“Chuyện gì thế?”
“Làm sao có thể tin những lời vô nghĩa về việc nhìn thấy ma chứ?”
Min Jiheon là một diễn viên, một diễn viên rất xuất sắc, thậm chí xứng đáng với danh hiệu diễn viên quốc dân. Việc lừa khán giả là điều dễ dàng đối với những diễn viên như anh ấy; chắc hẳn anh ấy dễ dàng lừa được một người như tôi. Tôi buông lời trong khi nhìn anh ấy với ánh mắt lạnh lùng.
“Thôi nói nhảm đi và vào thẳng vấn đề.”
Tôi cần tìm hiểu xem làm thế nào Min Jiheon biết thông tin của tôi. Đây là thế giới bên trong một trò chơi. Cho đến nay, người duy nhất nhớ tôi chỉ có em trai tôi. Ngay cả khi anh ấy bằng cách nào đó điều tra tôi, cũng không thể hiểu được rõ nguyên do.
Min Jiheon dụi khóe mắt và bật ra một tiếng cười hơi gượng gạo.
“…Hừm, cậu thuộc kiểu khá đáng sợ nhỉ?”
“…”
“Không sao đâu; tôi hiểu là chuyện này khá đột ngột và đáng ngờ. Nhưng tôi thực sự chỉ đang cố gắng giúp đỡ thôi.”
Lúc đó, Min Jiheon nhẹ nhàng chạm vào chiếc vòng tay trên cổ tay mình.
“Cho cậu thấy trực tiếp sẽ đáng tin cậy nhất, phải không?”
Một hạt đen được xâu trên chiếc vòng kêu leng keng. Tôi bắt gặp ánh mắt anh ấy, vốn dao động bất thường trong bầu không khí kỳ lạ.
“Cậu cũng sẽ muốn biết ngọn ngành còn gì.”
“…Vâng?”
“Tôi đang băn khoăn không biết nên cho cậu, à không anh chứ nhỉ?! ….thấy điều gì trước… Nhưng trước tiên, anh cần đồng ý đã. Cái này có thể sẽ hơi đau một chút.”
Min Jiheonđi thẳng vào vấn đề. Thật khó tin đây là người mà tôi từng gặp trước đó.
Tôi lau khuôn mặt ngây người của mình.
“…Hừ.”
Tôi đang làm gì ở đây vậy? Tôi không thể không bật ra một tiếng cười khô khốc.
“Được rồi, tôi không biết đó là gì, nhưng cứ thử đi. Anh đã làm rất tốt trong cái concept này… không phải giám đốc điều hành đứng sau chuyện này sao?”
“À haha, tôi không nghĩ giám đốc điều hành biết đâu. Dù sao thì… anh đồng ý rồi phải không?”
Một làn sóng hối tiếc ập đến ngay lập tức. Tôi nghĩ rằng đi theo cái gã cuồng vọng này sẽ không dẫn đến bất kỳ câu trả lời nào.
Tuy nhiên, một nửa trong tôi muốn xem anh ấy, à không, còn ấy gì nữa.. anh ta thực sự muốn đi xa đến đâu, và nửa còn lại muốn bấu víu vào bất kỳ manh mối nào để tìm câu trả lời.
“Tôi đã nói là có thể sẽ đau… Tôi đã cảnh báo rồi.”
Min Jiheon xắn tay áo lên và nhìn chằm chằm vào tôi đầy chăm chú trong khi nghịch chiếc vòng tay.
“Anh đang xin lỗi trước à?”
“…?”
Và khoảnh khắc Min Jiheon lắc chiếc vòng tay…
“Ưgh…”
Tôi cảm thấy một cảm giác thắt chặt trong tất cả các mạch máu ngay lúc đó và nghiêng người về phía trước. Những lời nói tuôn ra từ miệng Min Jiheon.
“【Làm trống ■■.】”
“Cái gì, cái gì…?”
Một làn sóng đau đớn dâng lên từ dạ dày như thể bị đâm bằng vật sắc nhọn. Tôi nghiến răng và nắm chặt bàn trong khi nhìn chằm chằm vào anh ta.
Min Jiheon đang nhìn tôi trong khi cũng không nhìn tôi. Anh ấy đang nhìn thứ gì đó phía sau, một thứ không thể biết được.
“【Không phải là ■■ chỉ vì có ■…】”
Giọng anh ta vang vọng trong tai tôi như một con rắn trườn nhưng cũng mơ hồ như bị ngâm dưới nước. Tai tôi như bị đầy nước, âm thanh cảnh báo của cửa sổ hệ thống vang lên cùng với tiếng rít chói tai.
Đinh!
[CẢNH BÁO!]
“Á!”
Nuốt khan, thứ gì đó vướng víu dâng lên từ cổ họng tôi. Tôi vội vàng lấy khăn giấy che miệng và nhổ ra, nhưng hoàn toàn không biết đó là thứ gì. Tầm nhìn của tôi quay cuồng, cơn đau dữ dội đến mức tôi không còn tỉnh táo.
Đinh!
[CẢNH BÁO!]
[CẢNH BÁO!]
[CẢNH BÁO!]
“【Xem xét ■■■.】”
Đinh-Đong!
Đinh-Đong!
Đinh-Đong!
Đinh-Đong!
Đinh-Đong!
Đinh-Đong!
Đinh-Đong!
Đinh-Đong!
Đinh-… đinh-…
…….
…Một sự cố không thể tin được đã xảy ra.
Cửa sổ cảnh báo đột nhiên biến mất.
Mọi thứ trôi qua như phim quay chậm.
Khuôn mặt vô cảm của Min Jiheon điên rồ đang nhìn xuống tôi, tiếng nhạc êm dịu trong nhà hàng, và vô số cửa sổ hệ thống bật lên như thể cảnh báo tôi trước khi tan biến.
Đột nhiên, mọi thứ trở nên lạc lõng.
Thế giới tôi đang đứng trong cảm thấy xa lạ.
Không…, không phải vậy.
Thực ra, không phải thế giới xa lạ, mà chính tôi mới là kẻ kỳ lạ.
Giống như một vật thể lạ nhô ra ở một nơi mọi thứ được sắp xếp có trật tự, tôi, đứng ở ranh giới giữa thực tại và phi thực tại, cảm thấy buồn nôn khủng khiếp.
Đinh!
[LỖI]
Trong chốc lát, tầm nhìn của tôi chập chờn.
Kít!
Vô lăng nhanh chóng quay vèo qua mắt tôi.
Bầu trời xanh trong, cơ thể tôi nghiêng về một bên, đài phát thanh rè rè…
Khi tôi nhận ra mình đang ở trong xe… … thì đã quá muộn, vì tôi đã đâm sầm vào đống đổ nát sắc nhọn.
Rầm!
“Ưgh…!”
Tôi nín thở. Cơ thể đang lơ lửng của tôi đột nhiên rơi xuống, và cảm giác thực tại nhanh chóng trở lại.
Chỉ có đôi tay tôi siết chặt mép bàn mới đang đỡ lấy cơ thể run rẩy.
“Ưgh, hộc, ho khụ… ưgh, chết tiệt….”
Một vụ tai nạn xe hơi.
Một tai nạn xảy ra mười năm trước… trong quá khứ.
Chiếc xe tôi đi cùng bố mẹ… tôi ngồi một mình ở ghế sau. Vụ tai nạn chết tiệt đó đã cướp đi cả bố và mẹ tôi trong cùng một lúc.
Tôi bám chặt vào bàn cho đến khi các khớp ngón tay trắng bệch và nuốt xuống sự run rẩy trong cổ họng.
“Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt….”
Tôi lẩm bẩm chửi rủa vài lần, không biết mình đang ở đâu. Khi tôi ho khan và che miệng, Min Jiheon vội vàng nhét một chiếc khăn giấy mới vào tay tôi để ngăn lại.
Máu loang ra chiếc khăn trắng.
“Ưm…”
Giọng nói của Min Jiheon, vốn đang rên rỉ cách đây ít phút, giờ đã rõ ràng.
“Ưm… tôi có đi quá xa không?”
“…”
“Xin lỗi, tôi không ngờ nó lại dữ dội đến thế.”
Min Jiheon, trông hơi bối rối, lùi lại và che lại chiếc vòng tay. Tôi nghiến răng vì những cảm giác sống động từ vụ tai nạn xe hơi và hổn hển thở.
Đột nhiên, máu cũng chảy ra từ mũi Min Jiheon.
“À, nhưng tôi cũng đau… Oa, cái này mạnh hơn tôi nghĩ.”
“Ưgh, ho khụ…”
“Chúng ta có nên thử nữa không… không…”
Min Jiheon lẩm bẩm trong khi nhắm mắt như thể bị chóng mặt. Tôi khó khăn lắm mới hít thở sâu xong và ngay lập tức túm lấy cổ áo anh ta ngay khi nắm bắt được tình hình.
“Đồ khốn nạn điên rồ…!!”
Bốp!
Cái bàn bị đẩy, tách trà rơi xuống sàn. Min Jiheon nhíu mày và nhanh chóng cố gắng lùi lại, nhưng tôi đã kéo cổ áo anh ta thật chặt.
“Anh… từ giờ hãy trả lời tôi đàng hoàng.”
“À, đợi một chút…”
“Tôi không hiền lành như anh nghĩ đâu.”
“Tôi biết! Tôi thấy rõ điều đó rồi!”
Min Jiheon có lẽ đã thực sự sợ hãi khi anh ta nheo tít hai mắt lại. Tôi lại túm lấy cổ áo anh ta lần nữa.
“…Làm sao anh biết về vụ tai nạn đó? Anh vừa cho tôi thấy cái quái gì vậy?”
“Tôi hiểu là anh rất tức giận, nhưng mà túm cổ áo tôi thế này. Tôi thực sự đang rất khó khăn đây… Không, anh đã đồng ý lúc nãy rồi mà?!”
“Trả lời tôi ngay lập tức!!”
Nổi giận, tôi hét lên, và Min Jiheon cuối cùng cũng mở mắt, đôi mắt vốn đang nhắm chặt. Mắt anh ấy vẫn còn đờ đẫn và lấp lánh.
“…Trời ơi, chúng ta cứ bình tĩnh một lát đi.”
“…”
“Tạm thời cứ để đó đã.”
Chết tiệt.
Min Jiheon nói trong khi gỡ tay tôi khỏi cổ áo anh ta. Nội tạng tôi lộn tùng phèo, và tôi cảm thấy như não mình đang tan chảy vì đau đớn. Tôi dựa vào bàn, hổn hển thở, và trừng mắt nhìn thẳng vào Min Jiheon.
Cái thằng khốn đó…
“Này, Min Jiheon!!!”
Ngay khi tôi định lợi dụng cơ hội tấn công anh ta lần nữa, quản lý của Min Jiheon đột nhiên xông vào phòng với tiếng ồn lớn.
“Cậu đang làm gì ở đây vậy?! Cậu cần phải lên máy bay ngay bây giờ, cậukhông biết sao? Seo-Seo Hoyun sao cũng lại….?”
“…”
Khi tôi im lặng và nhìn chằm chằm vào Min Jiheon, quản lý của anh ta nhanh chóng đánh giá tình hình và lo lắng nhìn quanh. Nhưng Min Jiheon đã che giấu sự hoảng loạn trước đó và trả lời một cách thờ ơ.
“Xin lỗi, tôi đang gặp một người quen.”
“Người quen…? Seo Hoyun?”
Trong bầu không khí gượng gạo, quản lý của Min Jiheon kín đáo di chuyển đến gần Min Jiheon hơn và hỏi khẽ. Min Jiheon cố tình xoay người để giấu đi những chiếc khăn giấy dính máu vương vãi trên sàn và mỉm cười với quản lý.
“Chúng ta đi chứ? Tôi cũng vừa định kết thúc.”
“Tất nhiên rồi, chúng ta phải đi ngay bây giờ…! Nhưng tại sao cậu lại gặp Seo Hoyun mà không nói gì…? Cậu… thân với cậu ấy à?”
“À, không phải.”
“Thế tại sao lại đến mà không nói gì…”
Người quản lý liếc nhìn qua lại giữa hai chúng tôi với ánh mắt nghi ngờ. Dường như anh ta cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ nhưng không thể nói rõ.
“…Nhưng có lẽ từ giờ chúng tôi sẽ cố gắng trở thành bạn bè của nhau.”
Một tiếng cười rỗng tuếch thoát ra.
Anh ta hoàn toàn là một kẻ điên rồ.
“…Dù sao thì, chúng ta nên nhanh lên. Hãy nói chuyện thêm trên xe. Ưgh! Sao mấy cái hộp này vương vãi khắp nơi vậy? Sàn nhà ướt hết rồi, cẩn thận đó!”
Khi người quản lý kéo anh ta đi, Min Jiheon hơi do dự và liếc nhìn lại tôi.
“…Min Jiheon.” [3]
Min Jiheon, tôi gọi với theo khi anh ta sắp rời khỏi phòng. Người quản lý của anh ta sốc vì cách tôi gọi tên, nhưng tôi không có thời gian để bận tâm. Cảm giác sống động về chiếc vô lăng bị xoắn đột ngột, bầu trời xanh ngắt đến khó chịu, tiếng lốp xe rít lên ken két trên đường – tất cả vẫn rõ mồn một trong tâm trí tôi.
“Anh… vẫn chưa trả lời tôi.”
“Tôi, tôi thực sự xin lỗi, nhưng bây giờ không được… Tôi cần phải kịp cho chuyến bay.”
Người quản lý lắp bắp và nhìn tôi trong khi Min Jiheon bị kéo tay lôi đi.
“Là một người anh, chắc chắn anh sẽ thành công trong buổi casting thôi… chúng ta gặp nhau ở trường quay nhé?”
“…”
“Tôi sẽ nói cho anh biết lúc đó.”
Tôi muốn túm lấy anh ta ngay lập tức và hét vào mặt anh ta vì những gì anh ta đã làm. Nhưng tôi không thể làm thế khi có nhiều ánh mắt dò xét xung quanh. Nắm đấm tôi run rẩy vì cơn giận chưa được giải tỏa, và tôi nghe thấy người quản lý của anh ta lẩm bẩm khi rời khỏi phòng.
“Vậy, vậy là hai người đang trò chuyện đêm khuya à…?”
“…”
“Luyện tập thử giọng…? Nhưng cái quái gì thế này?”
Khi cánh cửa phòng đóng lại và tôi chỉ còn một mình, tôi vò nát những chiếc khăn giấy dính máu và ném mạnh vào thùng rác.
“Chết tiệt… cái thằng khốn nạn đó!”
Ngay cả khi tôi chửi rủa như một kẻ điên, tâm trạng của tôi vẫn không khá hơn. Tôi siết chặt nắm đấm và trừng mắt nhìn về lối ra nơi Min Jiheon vừa rời đi.
“Trường quay cái chó gì chứ…”
Mày nghĩ tao sẽ ngồi yên như thế này sao?
Cơ mặt tôi run lên dữ dội.
[1] Phần gieo vần dường như dựa trên việc lặp lại âm tiết “가” (ga). Jiheon nói “긴가? 긴가민가하네”, trong đó “긴가” (có phải hơi nhiều hơn không?) theo sau là “긴가민가하네” (tôi không chắc về điều này). Âm “가” được lặp lại ba lần trong hai cụm từ.
[2] Xem Tập 57.
[3] Bởi vì Hoyun đã không dùng kính ngữ như “sunbae” (tiền bối).