PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol - Chương 80
“Ăn gì bây giờ nhỉ?”
“Em thấy có mấy loại rau xanh ngoài cánh đồng kia. Mình làm bibimbap như lúc nãy bàn đi.”
“Nghe hay đó.”
Tôi muốn quăng ngay cái áo phông Kang Ichae kỳ công đặt làm cho tôi, nhưng mấy anh chị tổ sản xuất cứ cười ngất và khăng khăng bắt tôi mặc. Chắc họ nghĩ đây sẽ là chiêu câu khách cực đỉnh, nhưng đằng sau đó có lẽ họ xem đây là cơ hội để trả mối thù truyền kiếp với tôi.
Cuối cùng, tôi phải ngoan ngoãn mặc cái áo phông in chữ “Kẻ Gây Rối” và bắt đầu nấu nướng.
“Mình có nên ăn kim chi không nhỉ?”
“Câu hỏi gì lạ vậy, người Hàn Quốc mà lại hỏi thế?”
Vì luôn rất nghiêm túc với chuyện ăn uống, chúng tôi vừa trò chuyện rất nghiêm túc vừa phân chia công việc một cách hiệu quả.
Jeong Dajun nhóm bếp sau khi mượn bật lửa của nhân viên, rồi đổ nước sạch vào gạo đã vo. Kang Ichae đi tìm kim chi, còn Kim Seonghyeon thì thái gọn gàng mấy lát xúc xích hồng hồng…
“Vậy tớ với Hoyun sẽ đi nhổ củ cải non nhé.”
“Cẩn thận nha~!”
Tôi thấy may mắn vì mình đã mặc đồ thoải mái. Mưa đã tạnh, nhưng độ ẩm trong không khí khiến tôi toát mồ hôi chỉ sau vài bước chân, dù tôi đang mặc áo phông và quần short ngang gối. Đội quay phim nhanh chóng bám sát tôi.
“Đây là lần đầu tiên tớ đi nhổ củ cải non đó.”
“Thật á?”
“…Ủa? Cậu làm rồi à?”
“Tớ từng sống với bà. Bà tớ làm đồng nhiều lắm.”
Seong Jiwon đến cánh đồng, đặt cái giỏ xuống và đeo găng tay lao động một cách tự nhiên. Các nhân viên quay phim lướt qua tôi và tiến lại gần cậu ấy, tìm góc quay đẹp.
Tôi cá là họ sẽ thêm phụ đề kiểu như “Sức hút bất ngờ của Main Vocal”.
“Đây, cậu cũng đeo vào đi.”
“Cảm ơn.”
Tôi đeo găng tay lao động và ngây người nhìn Seong Jiwon ngồi xổm xuống, chăm chỉ nhổ củ cải.
Gì chứ… cứ thế nắm vào phần trên rồi kéo lên thôi à? Nhưng tôi kéo thì chỉ có mỗi thân cây ra, còn củ thì không.
“Seo Hoyun à,Hehehe.”
“Ôi, giật mình quá.”
Đang tập trung làm việc vì tính cạnh tranh, tôi bỗng giật mình khi Seong Jiwon bất ngờ đến bên cạnh với vẻ mặt nghiêm nghị.
…Đâu cần gọi cả họ tên rồi làm mặt nghiêm trọng thế chứ…
Sau khi trấn tĩnh lại trái tim đang đập loạn xạ, tôi quay đầu lại, và Seong Jiwon chỉ cho tôi cách nhổ củ cải.
“Đừng chỉ nắm phần ngọn. Nắm vào củ và kéo nhẹ nhàng thôi. Không phải giật mạnh, mà là kéo nhẹ.”
“Giật… nhẹ?”
“Kéo nhẹ.”
“…Giật mạnh?”
“…Thôi kệ đi.”
Ting!
[Àaaaa~, lâu lắm rồi mới thấy cậu dở tệ thế này~]
Đây là lần đầu tiên tôi làm việc đồng áng, nên cũng dễ hiểu mà…
Tôi ngậm miệng lại và làm theo Seong Jiwon chỉ, nắm vào củ rồi giật mạnh nó lên. Sau đó, tôi bắt đầu ngân nga một bài hát mà tôi đã nghe trước đó trên đĩa than.
🎶”Những ngày thơ ấu của tôi~ Bao nhiêu~.” 🎶
“…”
🎶”Có thể có ý nghĩa gì~.” 🎶
“Hoyun… nó không có ý nghĩa gì cả.”
Hiếm khi thấy Seong Jiwon khó chịu như vậy, nên tôi càng hát nhiệt tình hơn. Khi tôi dũng cảm kết thúc câu đầu tiên, với sự khích lệ từ ánh mắt của các nhân viên, Jiwon thở dài thườn thượt và nhanh chóng di chuyển tay.
Cuối cùng, sau khi hát xong bài, tôi tháo đôi găng tay lao động hầu như không dính bẩn ra và tự hào lau trán.
“Thỏa mãn rồi~.”
“…”
Seong Jiwon, người đang cầm một giỏ đầy ắp, lờ tôi đi và bước qua. Khi tôi theo sau cậu ấy, mùi thức ăn thơm lừng bay tới.
“Anh ơi! Anh về rồi ạ?”
“Chúng em đang làm bánh trứng cuộn thịt nguội!”
Sau khi quay về và rửa sạch củ cải non, chúng tôi trộn đều chúng với cơm đã nấu và cho vào một chiếc nồi lớn. Nhưng lạ là, có quá nhiều cơm.
“Chuyện gì vậy? Sao nhiều cơm thế này?”
“Toàn là lỗi của anh đó. Củ cải non chất đống như núi vậy. Một ngọn núi luôn.”
“Seonghyeon, sao lại nhiều xúc xích thế nữa? Chúng ta không đủ đĩa rồi.”
“…Tớ cứ thế làm thôi à?”
À, mấy đứa này… Đúng là người Hàn Quốc.
Cứ đà này thì không chỉ đủ cho năm người mà là cho mười lăm người. Tôi nhanh chóng đếm số lượng nhân viên. Chắc chắn là đủ cho tất cả mọi người.
“Làm nhỏ lại để mọi người cùng ăn được~.”
“Mau trộn đi.”
Tôi trộn củ cải non và kim chi đã cắt nhỏ với dầu mè và tương ớt. Mùi thơm hấp dẫn làm mũi tôi tê tái. Tôi đút cho Jeong Dajun một miếng, thằng bé đang chảy nước miếng bên cạnh tôi trong lúc trộn.
Nhiều đến mức cánh tay tôi đau nhừ vì trộn, nhưng tôi vẫn cố gắng đổ đầy các bát. Đúng là có mười lăm suất ăn, nên tôi đưa phần còn lại cho các nhân viên.
“Mọi người vất vả rồi~!”
“Mọi người nên ăn trước khi làm việc. Ồ, mọi người ăn rồi à?”
“Chưa ạ….”
“Vậy thì tốt quá, chúng em làm nhiều mà.”
Vì là một công ty giải trí vừa và nhỏ, đội ngũ kế hoạch không thể bố trí nhân sự cho mọi vị trí, nên không chỉ có người quen mà còn có cả sinh viên các ngành điện ảnh và truyền hình muốn tích lũy kinh nghiệm.
Tôi không biết sẽ buồn đến mức nào nếu chỉ có diễn viên được ăn ngon còn nhân viên thì cứ nhìn với cái bụng đói meo…
Khi thuở bắt đầu làm nghề , tôi nhớ mình đã chạy khắp trường quay chỉ với một cái kimbap tam giác, và mắt tôi hơi rưng rưng một chút.
Ting!
[Lựa chọn:
Bibimbap Hoyun làm đó♡
Tôi, ừm, tôi… rất thích củ cải non tươi xanh. Mời mọi người thưởng thức (phiên bản đồ uống xanh lá cây)]
“…Bibimbap Hoyun làm đó.”
“…Vâng, cảm ơn ạ?”
Các nhân viên lúng túng điều chỉnh máy quay và ngượng ngùng nhận bát.
Ừm… tôi cũng thấy biết ơn vì họ không nói gì kỳ quặc.
Chúng tôi cũng dọn bàn và đặt bibimbap, bánh trứng cuộn thịt nguội, cùng thìa lên.
“Oa, ngon thật đó. Có phải… kỹ năng nấu cơm của chúng ta đã tiến bộ không?”
“Tất cả là nhờ Seo Hoyun đó. Mọi người biết anh ấy đã cằn nhằn chúng ta ăn uống đàng hoàng như thế nào mà.”
“Ế, mọi người không ăn trứng ốp la lên trên à?”
“Oops, em xin lỗi!”
Tất cả nhanh chóng cúi đầu.
Điểm nhấn của bibimbap dĩ nhiên là trứng ốp la lòng đào. Tôi đã nấu riêng chúng từ trước và đặt một quả vào bát của mỗi thành viên.
“Ngon vì nó tươi. Hơi nóng một chút, nhưng cứ để cho gió thổi hơi nóng bay đi….”
“Nếu chúng ta cứ ngồi yên thì sẽ nhanh nguội thôi.”
“Bà tớ cũng luôn nói vậy…!”
Seong Jiwon rùng mình xoa cánh tay. Nhìn các thành viên, tôi cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Ting!
[Cậu trông có vẻ vui. Có phải vì mấy đứa nhỏ ăn ngon không?]
Không.
Tôi đang nhìn họ bằng ánh mắt ấm áp.
“Tôi đang mong chờ lát nữa đây….”
[…Oa…]
Cửa sổ hệ thống càu nhàu.
Gì cơ? Muốn gì?
Gì?
“No rồi~.”
Sau khi ăn cơm, chúng tôi cũng ăn hết kem đã bỏ vào tủ lạnh từ trước. Chương trình được quay theo concept healing variety, nên không có nhiệm vụ cụ thể nào.
Đó là lúc thành viên đội kế hoạch Lee Jihyeon tiến lên và phát cho các thành viên những tờ giấy trắng.
“Mọi người, chúng ta vẫn còn một chút thời gian trước bữa tối phải không?”
“Vâng.”
“Trong lúc đó, sao chúng ta không viết một lá thư rồi bỏ trong hộp thời gian nhỉ?”
Lông mày tôi nhếch lên. Tôi không nghĩ mình đã viết kế hoạch kiểu đó… Bắt được tín hiệu của Lee Jihyeon tôi nhanh chóng hiểu ra.
‘Để giết thời gian thôi.’
Tuyệt vời.
Nếu đúng là như vậy, tôi có thể thấy rõ tham vọng của cô ấy, tận dụng ngay cả những khoảng trống nhỏ nhất về thời gian để tạo ra những khoảnh khắc đầy cảm xúc.
Các thành viên, những người chẳng hay biết gì, nhìn nhau ngây thơ và bắt đầu trò chuyện.
“Hộp thời gian? Là gì vậy?”
“Là bức thư gửi cho bản thân trong tương lai ấy. Hồi nhỏ em hay làm lắm…”
“À~, cái đó.”
Lee Jihyeon mỉm cười và nói:
“Trong hộp thời gian, mọi người chỉ cần viết mô tả đơn giản về bản thân và The Dawn trong 5 năm tới thôi.”
“5 năm? Không phải 10 năm à?”
“Vâng, 5 năm ạ.”
Mười năm nữa, hầu hết các thành viên sẽ bước sang tuổi 30, và thậm chí còn không chắc liệu đội hình này có còn tồn tại hay không. Ý định là để nhìn lại đỉnh cao của chúng tôi và hồi tưởng.
Ồ, thông minh thật.
Tôi gật đầu và từ từ cầm lấy tờ giấy. Một số thành viên viết rất tâm tư, trong khi những người khác lại viết đầy phấn khích. Nhưng nhìn chằm chằm vào trang giấy trắng trống trơn, tôi chẳng nghĩ ra được điều gì để viết. Tôi nguệch ngoạc mấy câu vô nghĩa về phía các thành viên và do dự một lúc.
Liệu tôi có còn ở đây sau 5 năm nữa không?
Không, điều đó khó xảy ra.
Theo hệ thống, khả năng cao là tôi sẽ rời khỏi thế giới này và trở về thế giới ban đầu của mình một khi kịch bản chính kết thúc.
Cho đến nay, tôi chỉ mất nửa năm để giải quyết kịch bản của Kim Seonghyeon và Jeong Dajun. Vì còn hai thành viên nữa, tôi ước tính sẽ không mất quá một năm, ngay cả khi tính cả thời gian dự phòng.
Chà, có thể sẽ mất thêm một chút thời gian để The Dawn trở thành một nhóm nhạc hàng đầu…
Dù sao đi nữa, tôi cũng không định ở lại đến 5 năm.
…Tôi thở dài khi nhìn chằm chằm vào những câu mình đã viết rồi gạch đi hai dòng. Sau đó tôi viết thêm xuống dưới: Trả lại mọi thứ như cũ.
Tôi không muốn sống như thế này.
Có vẻ như tôi đã quá đắm chìm vào khoảng thời gian sáu tháng ngắn ngủi này.
Sau này khi camera quay cận cảnh tờ giấy cũng chẳng sao, vì họ có thể sẽ diễn giải nó thành “Hoyun của chúng ta muốn tìm lại động lực ban đầu của mình ㅎㅎ.”
Tôi cầm tờ giấy đã gấp lại và tiến đến chỗ các thành viên khác.
“Này, nhóc viết gì thế?”
“Ối, ách!”
Jeong Dajun nhanh chóng dùng cả hai tay che tờ giấy lại. Sau đó, nó ngóc đầu lên và lườm tôi như thể tôi là một tên vô lại.
“Anh ơi! Đừng nhìn.”
“Thật chứ, nhật ký à?”
Tôi hơi tò mò vì nó ngay lập tức giấu đi mà chẳng suy nghĩ gì. Khi tôi đến chỗ Kang Ichae, thawfgn bé đảo mắt, gấp tờ giấy lại và vẫy vẫy.
“Anh muốn xem không?”
“Có.”
“Vậy thì anh cũng cho em xem cái của anh đi.”
“…”
“Anh không muốn à?”
Kang Ichae, người gần đây trở nên hoạt ngôn hơn, đã thất bại.
Đúng như dự đoán, Kim Seonghyeon hoàn toàn không có phòng bị. Tôi lén lút đến gần và giật lấy tờ giấy.
“Này!”
Bỏ qua Kim Seonghyeon đang bối rối, tôi từ từ đọc nội dung.
“Vẫn khiêm tốn và mong muốn người hâm mộ được hạnh phúc……~.”
“Ư, đừng đọc to mà!”
“À ha ha ha.”
“Đồ ranh con… Cái áo phông của cậu hợp với cậu thật đó….”
“Cậu cũng vậy, cậu tỏa sáng lắm, Kim Seonghyeon.”
Tôi đang làm một việc rất đúng với tên chiếc áo phông. Phía dưới còn nhiều nội dung nữa, nhưng tôi không thể xem hết. Tôi trả lại với một nụ cười nhếch mép và nhìn Seong Jiwon, người đã viết xong và đang gấp tờ giấy.
“Hoyun, cậu viết gì thế?”
“Không có gì đặc biệt.”
“Được rồi, mọi người, làm ơn cho giấy vào hộp này nhé~.”
Đội ngũ nhân viên tiến lại khi thấy mọi người đã viết xong. Chúng tôi nhận chiếc hộp được đưa, cẩn thận đặt giấy vào bên trong, rồi tập trung lại ở sân.
“Chúng ta chôn nó ở đây nhé?”
“Phải đào sâu đến đâu ạ?”
“Đào một chút thôi, đừng sâu quá.”
Vừa trả lời, tôi vừa nhẹ nhàng xới đất và chôn chiếc hộp xuống.
“Được rồi~, bây giờ chúng ta sẽ phỏng vấn riêng nhé~.”
“Vâng~.”
Họ yêu cầu phỏng vấn riêng như thể không muốn bỏ lỡ những khoảnh khắc cảm xúc.
Có vẻ như họ muốn phỏng vấn từng người một, vì họ gọi tôi đầu tiên.
“Tớ đi đây.”
“Ai muốn xem phim kinh dị với Ichae ở đây không~?”
“Có cả phim kinh dị nữa à?”
Wow.
Đúng là Kang Ichae. Thằng bé để ý mọi thứ và tự tạo không khí.
À mà…
Dù sao đi nữa.
Tôi cười tươi rói.
“Vâng, chào anh em nhé, tớ đi đây.”
“Anh ơi, mua Melona về nha~.”
Tôi lờ đi lời mè nheo kem quen thuộc của Jeong Dajun và bước ra ngoài.
Đúng lúc đó, mưa lại bắt đầu lất phất. Quay đầu lại, tôi thấy Lee Jihyeon bên kia phòng, ra hiệu một cách lặng lẽ bằng ngón trỏ đặt lên môi.
“Chúng ta cần quay video hộp thời gian… nhưng chúng ta nên cho Seo Hoyun một buổi phỏng vấn đặc biệt hơn.”
“À, à.”
Jihyeon và tôi trao đổi một nụ cười ranh mãnh. Ngay khi ngồi trước máy quay, chúng tôi liền thay đổi biểu cảm, trông có vẻ thờ ơ.
Buổi phỏng vấn bắt đầu.
Seo Hoyun, bây giờ cậu cảm thấy thế nào?
“Tôi cảm thấy tuyệt vời. Trái tim tôi đang rung động.”
Seo Hoyun sẽ trông như thế nào trong 5 năm tới?
“…Ưm. Chắc tôi vẫn sẽ tiếp tục trêu chọc mấy đứa em của mình.”
Cuối cùng, hãy nói gì đó với các thành viên sẽ xem video này.
“Mấy đứa à.”
Tôi mỉm cười hiền lành trước máy quay.
“Đừng nghĩ rằng chỉ có mấy đứa mới có thể tạo bất ngờ nhé.”
Jihyeon giơ ngón cái lên, tán thành.
Ting!
[Wow… cậu đúng là hai mặt…]
Đúng vậy, tôi cũng đang mong chờ đây.
Sau khi kết thúc cảnh quay, tôi mở cửa, và mấy đứa nhóc giật mình.
“Oa, báo trước một tiếng trước khi vào chứ!”
“Thật sự làm em sợ chết khiếp.”
“Sao mấy đứa sợ thế?”
“….”
“Tụi tớ đang đến cao trào của bộ phim kinh dị.”
Kim Seonghyeon lầm bầm. Tôi ngồi xuống cạnh mấy đứa nhóc, chúng đã chén hết đống đồ ăn vặt.
“Kim Seonghyeon, đi quay phần của cậu đi.”
“Sao!! Ế, tớ giờ không muốn đi một mình…?”
Thấy cậu ta lo lắng, tôi cảm thấy hài lòng. Bộ phim kinh dị đã qua nửa đầu và đang phát ra những âm thanh rùng rợn. Jeong Dajun, run rẩy vì sợ hãi, ngoan cố ngồi chen giữa tôi và Seong Jiwon.
“Đi chỗ khác đi.”
“Em không muốn!! Em không muốn ngồi cuối. Cứ cảm giác như có cái gì đó sẽ túm lấy em.”
“Dù cậu có ở giữa thì cậu vẫn sẽ bị túm thôi….”
“Uwaaah!”
Vừa nói, tôi lén kéo phía sau áo của Dajun, khiến thằng bé la hét và nhảy dựng lên.
“Đừng sống như thế chứ. Anh tệ thật đó, anh ơi!”
Tôi thích nghe Dajun cằn nhằn không ngừng. Seong Jiwon ngạc nhiên thay lại là người bình tĩnh nhất, còn Kang Ichae thì hét lên lẫn lộn giữa sợ hãi và phấn khích…
Mọi thứ sẽ thay đổi từ bây giờ, mấy đứa nhóc à.
“Về sớm nhé~.”
Jeong Dajun là người cuối cùng đi.
“Ư hứ hứ, em sẽ quay lại…”
“Bên ngoài còn có nhân viên nữa mà.”
“À, đúng rồi… phải ha.”
Dù vậy, trên thực tế, Jeong Dajun chính là hiện thân của sự sợ hãi.
Tôi háo hức đổ nước vào cốc mì ramen của mình và chờ đợi ly mỳ chín nóng khoảng 3 phút theo như trên quảng cáo bao bì. Đúng 2 phút 41 giây sau, tôi nghe thấy tiếng hét của Dajun từ bên ngoài.
“Waaaaah!”
Oa, Jeong Dajun còn nóng nhanh hơn cả cốc mì ramen của tôi. Ha ha ha.