Truyện HE
  • Trang Chủ
  • Truyện Chữ
  • Truyện Tranh
  • Gói VIP (Tắt ADS)
Đăng nhập Đăng ký
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang Chủ
  • Truyện Chữ
  • Truyện Tranh
  • Gói VIP (Tắt ADS)

PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol - Chương 76

A- A+
90s
  1. Trang chủ
  2. PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol
  3. Chương 76
Trước
Sau

 

“Ế?”

Seo Hojin mắt tròn xoe, chiếc bàn chải đánh răng vẫn còn ngậm trong miệng. Cái “đội quân tân gia” đột ngột xuất hiện trước cửa  nhà tôi.

Trong lúc lái xe, tôi đã hỏi đi hỏi lại mấy lần: “Không, thật sự, sao mọi người lại tò mò về nhà tớ đến vậy?” Nhưng các thành viên chỉ khúc khích cười mà không chịu từ bỏ.

“Chuyện gì thế anh? Sao tự nhiên lại…?”

“Anh vẫn ổn chứ, Seo Hojun?”

Seo Hojin tưởng chỉ có mình tôi ở đó, và nhíu mày sau khi nhìn qua khe cửa hơi mở.

Thằng bé mở rộng cửa như thể bảo tôi vào đi, trên mặt đầy dấu hỏi khi nhìn đội quân báo thủ đứng sau tôi.

“Xin chào!”

Seo Hojin chỉ đảo mắt lia lịa khi thấy các thành viên tươi cười chào hỏi.

Tôi buông một tiếng thở dài đầy cam chịu: “Mọi chuyện là thế đấy.”

“…??”

“Oa! Tuyệt vời! Hai người đúng là giống nhau thật.”

Jeong Dajun chăm chú nhìn chằm chằm vào mặt Seo Hojin đầy ngạc nhiên. Tôi thở dài thườn thượt, đẩy Hojin sang một bên và cùng các thành viên bước vào nhà.

Các thành viên vây quanh Hojin  vẫn còn đang đánh răng và chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Ồ, nhóc đúng là Hoyun hyung thật. Này chắc không cần xét nghiệm ADN mất.”

“Này mà xét nghiệm bác sĩ chả mắng vào mặt cho!?”

“Cái quái gì… (Chuyện gì thế này…)”

“Seo Hojin, vào phòng tắm đánh răng cho xong đi.”

“Ugh.”

Sau khi giải cứu Hojin khỏi vòng vây của các thành viên, tôi đẩy cậu ấy vào phòng tắm. Một lúc sau, cậu ấy bước ra, trông bớt ngơ  hơn một chút.

 

“Xin chào! Xin lỗi vì đã đột nhập một cách khá bất ngờ nhé.”

“Không, không sao đâu ạ.”

Hojin chìa tay ra bắt. Rồi nó liếc nhìn tôi đầy vẻ hoài nghi.

Gì chứ. Sao. Gì chứ.

Hojin quay mặt đi và ho khan một tiếng nhỏ.

“Vậy… mọi người đều là thành viên của anh ấy, đúng không?”

“Vâng! Đúng rồi ạ. Tớ là Kang Ichae.”

“Anh là Seong Jiwon.”

“Anh là Kim Seonghyeon.”

“Tớ là Jeong Dajun!”

Mọi người lần lượt giới thiệu bản thân với nụ cười tươi rói. Hojin ngượng nghịu đáp lại lời chào của họ.

“Em là Seo… Hojin. Em trai của Hoyun.”

“À, vậy cả hai đều có chữ ‘Ho’ trong tên ha!”

“Em bao nhiêu tuổi rồi?”

“Hai mươi ba… ah.”

Trong khi trả lời liên tiếp những câu hỏi dồn dập, Hojin đột nhiên im bặt.

Hai mươi ba, đúng vậy. Nó nhỏ hơn tôi mười tuổi nhưng giờ lại bằng tuổi tôi. Ai cũng nhận ra sự kỳ lạ và nghiêng đầu.

Tôi vội vàng chen vào giải thích:

“Tớ sinh tháng Một, còn cậu ấy sinh tháng Mười Hai.”

“Ồ, ra vậy.”

 

“ Ố, vậy Ichae và Dajun nhỏ hơn rồi..”

 

“Nhưng hai người vẫn gọi nhau là anh em hả? Dù sinh cùng một năm.”

“Mấy người điên à? Đương nhiên rồi, và tớ là anh.”

May mắn thay, sinh nhật của chúng tôi cách xa nhau. Các thành viên ngay lập tức ngồi phịch xuống ghế sofa ngay khi bước vào phòng khách. Hojin nhìn các thành viên rồi đi vào bếp.

“Mọi người muốn… uống gì không ạ?”

“À, vâng!”

Mọi thứ bắt đầu ồn ào. Ai cũng tìm được chỗ ngồi và ổn định.

“Sao em trai Hoyun lại trông hiền lành vậy nhỉ?”

“Không thể nào. Cậu ấy là em trai của Seo Hoyun… sao có thể bình thường được chứ?”

“Có lẽ em trai có thể hiền lành vì anh trai như vậy? Luật bù trừ ấy?”

“Lúc nãy mấy cậu bảo trái tim tớ dịu dàng mà?”

“Cậu tin thật đấy à?”

Mấy thằng khốn này…

Hojin mang nước ép ra và ngồi xuống.

“Cảm ơn ạ!”

“Hhh, không có gì.”

Ngay cả khi uống nước ép, các thành viên vẫn tiếp tục săm soi Hojin. Tôi đã nói với họ là nhà tôi chẳng có gì đáng xem. Sau khi thành viên cuối cùng uống xong nước ép, tôi đứng dậy.

“Mọi người xong chưa?”

“Ơ? Rồi.”

“Vậy thì về thôi.”

“Cái gì?!”

Cứ thế mà đi đi, đừng làm ầm ĩ. Tôi muốn nghỉ ngơi thoải mái ở nhà, nhưng Jeong Dajun cứ khăng khăng ở lại.

“Em không muốn! Em muốn xem xét thêm! Em muốn nói chuyện với em trai của anh nữa!”

“Ra ngoài trước khi anh  bắt đầu chửi đấy.”

“Anh đang chửi rủa bằng mắt rồi còn gi!”

“Seo Hojin, vì chúng ta cùng tuổi, mình nói chuyện thân mật nhé?”

“Hả? Ồ, được thôi.”

Trong lúc tôi đang đối phó với Dajun, Seong Jiwon đã nhanh chóng “cưa đổ” Hojin. Không còn cách nào khác, Hojin chỉ biết đảo mắt lia lịa trong khi nói chuyện thân mật với Jiwon.

“Cậu là sinh viên đại học à?”

“Ờ, tớ sinh viên đại học sxxsj á.”

“Học ngành gì thế?”

” học ngành Khoa học Chính trị và Ngoại giao.”

“Vì là em trai của anh ấy nên chắc phải học giỏi lắm nhỉ? Oa, đó là áo khoác của trường đại học sxckgj à!”

Dajun phát hiện chiếc áo khoác khoa ở góc phòng, mắt nó mở to. Mà nói thật, Seo Hojin và tôi học cùng trường. Khoảng cách mười năm, nên thỉnh thoảng cậu ấy hay trêu tôi là “hóa thạch” rồi sau đó bị ăn đòn.

“Ừm, là do học cùng trường với anh trai.… À!”

“Hojin.”

Tôi giơ nắm đấm về phía giữa đầu Seo Hojin và nhẹ nhàng cho nó cái đốp vì vẫn còn lơ mơ.

Hojin nhìn tôi với vẻ mặt oan ức và lầm bầm.

“Cái tính của anh, thật sự…”

“Thấy oan ức à? Vậy thì đáng lẽ không nên cài cái trò chơi ngu ngốc đó. Tại a..i….”

 

Ting!

[Tôi đã làm gì mà phải chịu đựng thế này?!]

Cậu nữa, im đi.

“Anh ơi… ở nhà anh vẫn y chang vậy hả?”

“Hả?”

Kang Ichae nhìn Hojin với vẻ mặt hơi thương cảm. Hojin lầm bầm với vẻ mặt khó chịu rồi bất ngờ quay sang nhìn Ichae.

“Anh ấy cũng vậy với mọi người mỗi ngày à?”

“Sao cậu biết?”

“Ồ, anh ấy thật sự hành động như vậy ở khắp mọi nơi ấy nhỉ?”

Hojin, vui mừng vì gặp được đồng cảnh ngộ, bắt đầu kể tuôn ra những thông tin “TMI” không ai hỏi.

“Anh ấy lúc nào cũng bảo tớ đi tắt đèn và đừng thức khuya.”

“Đúng rồi, đúng rồi. Và khi chúng tớ ăn đồ ăn liền, anh ấy cằn nhằn ghê lắm.”

“Anh ấy bảo đừng làm gì cả, nhưng rồi anh ấy lại tự mình làm tất cả những việc nguy hiểm đó mà không nói một lời nào!”

“Đúng!! Đúng!!”

Đột nhiên, cuộc trò chuyện đi chệch hướng. Tôi tự hỏi nó sẽ đi đến đâu, và trong phòng khách của chúng tôi, một “Cuộc thi nói xấu (nói thẳng) Seo Hoyun” táo bạo đã diễn ra.

Thật là quá đáng.

Khi Hojin nói điều gì đó, các thành viên đã tiết lộ tất cả những gì họ đã kìm nén bấy lâu.

“Anh ấy là một kẻ độc tài, gia trưởng! Anh ấy không nói gì cả mà cứ thế thực hiện kế hoạch của mình!”

“Đồng ý! Đồng ý!!”

“Nhưng rồi anh ấy lại phàn nàn với em!”

“Chính xác!! Và rồi anh ấy lại làm nhiều hơn!!”

 

“Mấy đứa đến đây để nói xấu tôi à?”

Tôi không thể không lầm bầm. Ngay cả Hojin, người vốn nhút nhát, cũng có vẻ rất phấn khởi, hăng hái tham gia vào cuộc trò chuyện 

‘Này, mày cũng vậy à?’

‘Ừ, tao cũng vậy.’

Cuộc trò chuyện dần trở nên thân thiết hơn, xưng hô thay đổi, không còn lịch sự e thẹn như trước nữa.

Cuối cùng, tất cả đều nhiệt tình nắm tay nhau.

“Mọi người chắc đã trải qua nhiều chuyện khó khăn…”

“Không, Seo Hojin mới là người khổ nhất, vì đã trải qua chuyện này suốt 23 năm rồi…”

“Lâu thật đấy…”

“Ưm…”

Khi tôi đứng dậy trong tiếng tặc lưỡi, Hojin mở to mắt và hỏi.

“Hút thuốc à?”

“Anh bỏ lâu rồi.”

“…Anh bỏ thuốc lá rồi sao?”

Hojin kinh ngạc.

Các thành viên tò mò nhìn như sắp có chuyện gì thú vị xảy ra, nhưng tôi quyết định im lặng. Cảm thấy buồn chán, tôi nghĩ đến việc lục tủ lạnh.

Tôi lục lọi ngăn đá và lấy ra vài cây kem.

Thật không may, không có Babam O. Thật vô vị.

“À, vậy thì hai anh em sống cùng nhau? Hay sống một mình à?”

“Hả?”

“Bố mẹ hai anh ở quê à?”

Tôi thản nhiên lấy thêm vài cây kem dâu tây và đi tới, không khí lúc này cứ như thể chúng nó đã là bạn thân gần mười năm vậy. Bỗng nhiên, tôi dừng lại khi nghe câu hỏi đó.

“À, hyung chưa nói à?”

Hojin liếc nhìn tôi, và tôi nhét kem vào miệng cậu ấy. Đương nhiên, tôi mặc kệ tiếng la hét của Hojin.

“Bố mẹ của bọn tớ đều qua đời rồi.”

“…Hả?”

“Tai nạn giao thông.”

Chuyện đã xảy ra từ rất lâu rồi nên tôi có thể trả lời một cách thờ ơ.

Tôi sau đó ngồi xuống ghế sofa và múc một ít kem, nhưng không khí bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo.

Tôi không thể diễn tả được vẻ mặt của các thành viên. Jeong Dajun cúi đầu bối rối, không biết phải làm gì.

“Em, em xin lỗi.”

“Không, không sao đâu. Lâu lắm rồi mà…”

Hojin vội vàng vẫy tay rồi chọc tôi.

“Anh vẫn chưa kể cho mọi người à?”

“Quên mất.”

“…Nghe đột ngột thế này thì hơi bất ngờ cho mọi người ha.”

“Oa, Hojin, từ bao giờ mà em lớn lên có trái tim ấm áp thế?”

“Anh mỉa mai nghe khó chịu lắm… Nếu là người khác…”

“Cái gì? Em nói cái gì cơ?”

“…Anh đẹp trai quá.”

 

Khi Hojin và tôi cãi nhau về những vấn đề nhỏ nhặt như vậy, những đám mây đen nặng nề bao trùm lấy các thành viên. Tôi ném vài cây kem cho họ và nói,

“Này, này, vui lên đi. Mấy đứa có phạm tội lớn gì đâu?”

“…Em không biết… Em xin lỗi.”

Ánh mắt của Seong Jiwon đột nhiên lướt qua cánh tay trái của tôi. Chắc cậu ấy đang nhìn vết sẹo.

Đúng vậy.

Vụ tai nạn giao thông đó—vụ tai nạn mà tôi mất bố mẹ—là nơi tôi có vết sẹo này. Mặt Seong Jiwon tái mét khi cậu ấy thận trọng hỏi tôi.

 

“Cậu lái xe có ổn không đấy?”

“Mấy đứa biết tớ đã lái xe van đưa mấy đứa đến đây mà, phải không?”

“…Phải không?”

“Mấy đứa cứ nài nỉ tớ đưa đến đây mà.”

“…Chiều về, anh muốn đổi lái cho Jiwon hyung không?”

Tôi lái xe ổn. Đã ổn từ lâu rồi.

Có lẽ vậy.

Hojin nhìn tôi với vẻ mặt lạ lùng trước khi gãi đầu.

“Chúng tớ không sao. Đó là ký ức cũ lắm rồi nên cũng chẳng nhớ rõ nữa. Ừm… và mọi người đã cất công đến đây thì…”

Hojin liếc nhìn tôi rồi đột nhiên quay sang đối mặt với các thành viên với vẻ mặt kỳ lạ, thoải mái.

“Mọi người cần gì không?”

“Em!”

Kang Ichae giơ tay như thể muốn phá vỡ bầu không khí im lặng.

“Xin hãy kể cho chúng em nghe chuyện tình đầu của Hoyun đi ạ!”

 

“Ooh~!”

“Em muốn nghe!”

Tiếng cười vang lên giữa các thành viên.

Mấy đứa này là học sinh cấp hai đang trêu chọc giáo sinh mới à?

Điều buồn cười hơn là Hojin nghiêm túc suy nghĩ về yêu cầu đó và cẩn thận lựa chọn câu trả lời.

“Tình đầu…Tớ không chắc lắm, nhưng tớ nghĩ anh ấy khá nổi tiếng thời trung học. Nhiều người thường hỏi tớ có phải là em trai của anh ấy không.”

“Oa~”

“Sự nổi tiếng của anh ấy chắc sẽ giảm xuống khi họ biết tính cách của anh ấy đấy.”

“À, đúng như dự đoán~.”

Tôi chế nhạo.

“Này, dừng lại đi.”

Các thành viên càng phấn khích hơn.

“Vậy thì em sẽ nghe chuyện đen tối của anh ấy.”

“Hoyun đã bao giờ bị đá chưa?”

“Theo tớ biết… Anh ấy chưa bao giờ tỏ tình trước, phải không nhỉ?”

Phải có chứ.

“Ugh! Xui xẻo thật!”

“Nhưng anh ấy bị đá nhiều lần khi hẹn hò rồi.”

“Oa, hahaha, tại sao?”

“Sao lại hỏi câu hiển nhiên thế?”

 

“À, vậy là vì tính cách của anh ấy…?”

“Này, ở đâu ra người tử tế như tôi chứ?”

“Anh vứt lương tâm của mình ở đâu rồi, anh ơi? Nói vậy không ngượng hả chời???”

Tôi vỗ trán Seo Hojin khi nó ngó nghiêng hỏi. Seo Hojin bày ra vẻ mặt oan ức nhưng vẫn dũng cảm trả lời các câu hỏi của thành viên. Khi tôi kể cho họ nghe về ngày tôi trở về với cái má sưng húp sau khi bị tát, mọi người đều phá ra cười. Rõ ràng, mục đích của họ khi đến đây là để nghe về lịch sử đen tối của tôi với một sự oán hận sâu sắc.

 

“Anh không hối tụi em đi ngủ hả? Đến giờ rồi nè!!”

“Dù anh có nói không, mấy đứa cũng chẳng nghe.”

“Sao anh biết?”

Cuối cùng, các thành viên không nghĩ đến việc rời đi vì họ thấy những câu chuyện của Seo Hojin quá hấp dẫn.

Toàn bộ quá khứ đáng xấu hổ của tôi bị tiết lộ trong chốc lát, tôi đành chịu thua và đi ra ngoài mua ít kẹo vì cảm thấy bị bỏ rơi.

Khi tôi trở về, bữa tiệc nói xấu tôi vẫn đang diễn ra.

“Mấy đứa không mệt à? Đi ngủ đi mà.”

“À~, chòi oiii~, vui quá trời~!”

“Anh ơi! Hojin-hyung, cho em xin số điện thoại. Sau này mình nói chuyện nhiều hơn nhé.”

“Được rồi, Ichae… Nếu cuộc đời khó khăn quá, cứ liên lạc nhé. Anh sẽ kể cho em nhiều chuyện hài hước.”

“Cho tớ xin số điện thoại nữa.”

Ai nấy đều cằn nhằn nhưng cuối cùng cũng nằm xuống ngủ.

Mấy đứa trẻ bây giờ năng động thật. Chúng cuối cùng cũng chịu im miệng sau khi tôi giục chúng đi ngủ.

Cảm giác như tôi đang chăm sóc năm đứa trẻ vậy.

Tôi mệt đến mức rã rời.

 

Vì không đủ chỗ cho tất cả mọi người ngủ ở phòng khách, tôi đưa Jeong Dajun vào phòng mình. Khi chúng tôi nằm xuống, Dajun lặng lẽ bắt đầu cuộc trò chuyện.

“Anh ơi, anh ơi.”

“Ngủ đi.”

“À, anh ơi.”

“Gì nữa đây…”

“Uwahaha. Anh đã mệt rồi à?”

 

Tôi cần phải ngủ vì ngày mai tôi còn đi làm. Tiếng cười của Dajun tràn ngập căn phòng tối.

“Hôm nay vui thật đó. Hojin-hyung hài hước ghê.”

“Vậy sao…?”

Tôi đáp lại một cách mơ hồ và cố nhắm mắt lại, nhưng Dajun vẫn tiếp tục nói.

“Hojin-hyung bảo anh ấy ngạc nhiên lắm vì anh hiếm khi dẫn ai về nhà.”

“…”

“Anh ấy nói có vẻ như anh tin tưởng bọn em lắm.”

Hojin nói vậy sao? Nghĩ lại thì, tôi hiếm khi dẫn ai vào nhà sau khi bố mẹ qua đời.

Những câu hỏi như “Bố mẹ anh đi đâu rồi?” luôn xuất hiện, và tôi không muốn nhìn Seo Hojin nhỏ bé khóc thầm trong góc khi tôi trả lời một cách bình thản.

“Em cảm thấy có lỗi với anh bấy lâu nay… Chúng em tin tưởng anh, nhưng em cứ nghĩ có vẻ anh không tin tưởng chúng em. Đặc biệt là em.”

“…Sao lại là em?”

“Em chẳng có giá trị gì. Em không giỏi sáng tác như Ichae, cũng không có niềm tin mạnh mẽ như Seonghyeon-hyung. Em cũng không hát hay bằng Jiwon-hyung.”

Dajun bất ngờ nói ra những điều như vậy.

Tôi chưa bao giờ biết rằng chàng trai vui vẻ này lại có những suy nghĩ đó ẩn sâu bên trong. Khi tôi không nói gì, Dajun tiếp tục.

“Vì vậy, em nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có thể giúp anh được trong đời. Em muốn ít nhất là một thành viên hữu ích, nhưng… em cảm thấy lo lắng vì em không thể làm được điều đó.”

“…”

“Nhưng sau khi nghe được điều đó hôm nay, em cảm thấy nhẹ nhõm. Em nghĩ ít nhất anh cũng sẽ coi em nằm trong dream team của mình.”

Tôi thở dài khi nghe điều đó.

“Jeong Dajun à… Em là một thằng ngốc à?”

“…Xin lỗi anh nhiều nhé?”

“Sao lại vô giá trị?”

Tất nhiên, cũng có lúc tôi nghĩ như vậy.

Tôi suy nghĩ cẩn thận. Dajun là một tên ngốc. Ngay khi tôi nghĩ cậu ấy đã hiểu tôi khá rõ, cậu ấy lại hành động như một tên ngốc hoàn toàn.

“Em không nhớ mình là center của Glow à? Hình ảnh của em rất quan trọng.”

“Em?”

“Đúng vậy. Ngoài ra, việc tin tưởng mọi người là tốt, đó là một tài năng lớn.”

“…Đó là một tài năng sao?”

Ở thế kỷ 21, thì đúng là vậy.

Dajun hỏi lại với giọng run run.

“Nhưng em đã tin tưởng quá nhiều và bị lợi dụng vì hợp đồng lần này.”

“Đó là lỗi của người lớn, người đã lừa dối em.”

“…Em nghĩ mình đã làm anh thất vọng.”

Tôi xoay người về phía Dajun trong khi nằm.

“Này. …Nếu anh không thích nhóc, liệu anh có đi xa đến thế để lo lắng cho cậu không?”

Tôi đã như vậy từ cuộc thi thể thao. Thành thật mà nói, tôi đã phớt lờ nếu đó là người khác. Nhưng khi Dajun, người mà tôi đã yêu mến, bị người khác phớt lờ, tôi đã nổi giận.

Ngay cả với vấn đề hợp đồng độc quyền kép, tôi cũng không cần phải đi xa đến thế. Tôi có thể nhẹ nhàng thuyết phục CEO chịu phạt.

Nhưng tôi đã để tâm rất..rất nhiều.

“Hẹ hẹ hẹ, cảm ơn hyung”

“Ngủ thôi nếu  đã trải lòng hết rồi.”

“Anh ơi,…Anh biết rồi sao?”

Câu hỏi được cất lên giữa tiếng sột soạt của chăn.

“Lý do Wisu Entertainment chấm dứt hợp đồng trong vòng chưa đầy hai ngày.”

“Ừ.”

“Có người đã khuyên em làm vậy, anh nhớ không?”

Tôi nhớ. Cậu ấy đã nhắc đến nó trong buổi quay MV đầu tiên, và tôi không thể quên được.

Tôi đã nhìn Jeong Dajun kỹ lưỡng nhiều lần kể từ khi kịch bản của Kim Seonghyeon hoàn thành, tất cả là vì lời nhận xét đó.

Do dự một lúc, Dajun thận trọng đặt câu hỏi mà cậu ấy đã giấu bấy lâu nay.

“…Là anh sao, Hyung?”

Tôi im lặng một lúc. Khoảnh khắc đó, một cửa sổ hệ thống hiện lên trên đầu tôi.

Ting!

[Một số ký ức được mở khóa.]

‘Sao lại đến đó?’

‘…Xin lỗi?’

‘Nếu tôi là tiền bối của cậu ở trường, tôi đã kéo cậu ra bằng bất cứ giá nào.’

Lần đầu tiên tôi vô tình nghe được cuộc trò chuyện này ở một quán cà phê gần đài truyền hình. Tôi không nhớ tên công ty giải trí, nhưng phương thức hợp đồng nghe có vẻ như một trò lừa đảo.

Nhìn vào khuôn mặt của Dajun, trông có vẻ trẻ hơn nhiều so với một học sinh trung học, tôi đã nói điều đó vào thời điểm đó.

‘Vậy thì, hãy suy nghĩ lại kỹ càng.’

“…Em…”

Khi tôi cố gắng trả lời, Dajun cười cay đắng, trông có vẻ già dặn hơn trước một chút.

“…Không hợp lý đúng không? Người đó là từ đài truyền hình. Họ thậm chí còn có thẻ nhân viên… nhưng em không nhớ rõ mặt lắm.”

“…”

“Thôi, quên đi, anh ơi.”

Đã quá muộn để tôi nói rằng đó là sự thật. Dajun cười toe toét và kéo chăn lên đến cổ. Trước khi chìm vào giấc ngủ, cậu ấy cố gắng nói ra lời của mình trong qua cơn buồn ngủ dữ dội.

“Hoyun-hyung.”

“…Gì?”

“Dù sao đi nữa… anh thực sự đã cứu em. Em nhất định sẽ đền đáp ân nghĩa của anh. Em sẽ thật sự cố gắng hết sức. Trong luyện tập, trong hoạt động, trong mọi thứ.”

Dajun xuất hiện ở rìa tầm nhìn của tôi.

Cậu ấy có vẻ ngây thơ, nhưng cậu ấy cũng có những lo lắng và muốn đền đáp ân nghĩa của tôi. Cậu ấy rất dựa dẫm vào tôi.

“Em sẽ làm tốt.”

Ting!

[Bạn đã giành được sự tin tưởng hoàn toàn của Jeong Dajun.

Điểm tai tiếng giảm.

Bạn đã nghe toàn bộ quá khứ của Jeong Dajun. Tiết lộ thông tin đã được dỡ bỏ.]

“Jeong Dajun.”

“…”

“Dajun của chúng ta à.”

Tôi trở mình và ngồi dậy trên giường. Dajun đã ngủ rồi.

“Ngủ rồi sao?”

Không có câu trả lời nào.

Tôi bật ra một tiếng cười khẽ. Dajun, người đã chìm vào giấc ngủ sâu chưa đầy một phút sau khi đắp chăn, khẽ ngáy.

“Có phải vì thằng bé còn trẻ không…”

Cậu ấy ngủ nhanh quá. Trên đầu cậu ấy, một cửa sổ hệ thống hiện lên.

[Jeong Dajun, vũ công phụ trẻ nhất của The Dawn]

Ting!

[Ghi chú: Jeong Dajun đã thoát khỏi một công ty giải trí lừa đảo với sự giúp đỡ của Người chơi Seo Hoyun và an toàn trở thành thành viên của The Dawn. Với sự giúp đỡ của Seo Hoyun, Jeong Dajun cắt đứt quan hệ với công ty giải trí mục nát và sẽ cố gắng hết sức để trở thành nguồn hỗ trợ cho các thành viên.

Kịch bản chính hoàn thành 33%!

Tiếp tục đến chương chính tiếp theo.]

Tôi… cảm thấy bất an.

Kỳ lạ thay, cụm từ “tiếp tục đến chương chính tiếp theo” không còn cảm thấy đáng mừng như trước. Có lẽ là vì một đèn cảnh báo đã bật sáng trong đầu tôi, nhận ra rằng tôi đã dành cho những người này nhiều tình cảm hơn mình nghĩ.

“Dajun, đừng tin tưởng tôi quá nhiều.”

Nhưng tôi sẽ không thay đổi.

Dù sao đi nữa, tôi cũng phải rời khỏi nơi này.

Như thể tôi chưa từng tồn tại trong thế giới này, như thể tôi chẳng liên quan gì đến những người này ngay từ đầu.

Nhìn xuống Dajun, người ngây thơ tin tưởng tôi và quyết tâm mà không biết sự thật đó, tôi lẩm bẩm.

“Anh đây đúng là đồ bỏ đi.”

Trước
Sau

Bình luận cho Chương 76

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

  • NGÀY
  • TUẦN
  • THÁNG
Từ Diễn Viên Thiên Tài Đến Top Idol
Từ Diễn Viên Thiên Tài Đến Top Idol
Showbiz Hiện Đại
75 Chap
1888
Tôi Trở Thành Thành Viên Nhỏ Tuổi Nhất Nhóm Nhạc Top Idol Nam
Tôi Trở Thành Thành Viên Nhỏ Tuổi Nhất Nhóm Nhạc Top Idol Nam
Show Thử Giọng Vô CP
265 Chap
1115
Sứ Mệnh Bảo Vệ Thợ Săn
Sứ Mệnh: Bảo Vệ Thợ Săn
Hệ Thống 18+
22 Chap
1202
Tôi Là Thần Tượng Thiên Tài Nhưng Khả Năng Bị Động Của Tôi Là Cá Thái Dương
Tôi Là Thần Tượng Thiên Tài Nhưng Khả Năng Bị Động Của Tôi Là Cá Thái Dương
Idol Hệ Thống
29 Chap
142
Bởi Vì Di Ngôn Tôi Trì Hoãn Ngày Chết
Bởi Vì Di Ngôn Tôi Trì Hoãn Ngày Chết
Thợ Săn Ngục Tối
71 Chap
387
Ra Mắt Hay Ra Đi Raw
Ra Mắt Hay Ra Đi Raw
Idol Âm Nhạc
643 Chap
1457
PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol manhwa
PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol
Âm Nhạc Idol
6 Chap
155
Sự Trở Lại Của Một Thần Tượng Đã Mất Đi Lý Tưởng Ban Đầu RAW
Sự Trở Lại Của Một Thần Tượng Đã Mất Đi Lý Tưởng Ban Đầu RAW
Hiện Đại Showbiz
644 Chap
1855
Ra Mắt Với 100 Tỷ Won
Ra Mắt Với 100 Tỷ Won
Kinh Doanh Idol
6 Chap
37
Giả Mạo Nam Thần
Giả Mạo Nam Thần
Giả Tưởng Showbiz
2 Chap
66
Sứ Mệnh Bảo Vệ Thợ Săn
Sứ Mệnh: Bảo Vệ Thợ Săn
Hiện Đại 18+
22 Chap
1202
Từ Diễn Viên Thiên Tài Đến Top Idol
Từ Diễn Viên Thiên Tài Đến Top Idol
Hiện Đại Diễn Viên
75 Chap
1888
Tôi Trở Thành Thành Viên Nhỏ Tuổi Nhất Nhóm Nhạc Top Idol Nam
Tôi Trở Thành Thành Viên Nhỏ Tuổi Nhất Nhóm Nhạc Top Idol Nam
Âm Nhạc Vô CP
265 Chap
1115
Bởi Vì Di Ngôn Tôi Trì Hoãn Ngày Chết
Bởi Vì Di Ngôn Tôi Trì Hoãn Ngày Chết
BL Hệ Thống
71 Chap
387
PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol manhwa
PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol
Âm Nhạc Idol
6 Chap
155
Trở Thành Thần Tượng Không Nằm Trong Kế Hoạch Của Tôi
Trở Thành Thần Tượng Không Nằm Trong Kế Hoạch Của Tôi
Showbiz Idol
86 Chap
449
Sự Trở Lại Của Một Thần Tượng Đã Mất Đi Lý Tưởng Ban Đầu RAW
Sự Trở Lại Của Một Thần Tượng Đã Mất Đi Lý Tưởng Ban Đầu RAW
Showbiz Âm Nhạc
644 Chap
1855
Kế Hoạch May Mắn Của Idol Sống Cuộc Đời Thứ Hai
Kế Hoạch May Mắn Của Idol Sống Cuộc Đời Thứ Hai
Hệ Thống Âm Nhạc
157 Chap
805
Ra Mắt Hay Ra Đi Raw
Ra Mắt Hay Ra Đi Raw
Showbiz Show Thử Giọng
643 Chap
1457
Tôi Là Thần Tượng Thiên Tài Nhưng Khả Năng Bị Động Của Tôi Là Cá Thái Dương
Tôi Là Thần Tượng Thiên Tài Nhưng Khả Năng Bị Động Của Tôi Là Cá Thái Dương
Hiện Đại Idol
29 Chap
142
Từ Diễn Viên Thiên Tài Đến Top Idol
Từ Diễn Viên Thiên Tài Đến Top Idol
Hiện Đại Showbiz
75 Chap
1888
Tôi Trở Thành Thành Viên Nhỏ Tuổi Nhất Nhóm Nhạc Top Idol Nam
Tôi Trở Thành Thành Viên Nhỏ Tuổi Nhất Nhóm Nhạc Top Idol Nam
Show Thử Giọng Âm Nhạc
265 Chap
1115
Sứ Mệnh Bảo Vệ Thợ Săn
Sứ Mệnh: Bảo Vệ Thợ Săn
BL 18+
22 Chap
1202
Tôi Là Thần Tượng Thiên Tài Nhưng Khả Năng Bị Động Của Tôi Là Cá Thái Dương
Tôi Là Thần Tượng Thiên Tài Nhưng Khả Năng Bị Động Của Tôi Là Cá Thái Dương
Âm Nhạc Hiện Đại
29 Chap
142
Bởi Vì Di Ngôn Tôi Trì Hoãn Ngày Chết
Bởi Vì Di Ngôn Tôi Trì Hoãn Ngày Chết
Hiện Đại BL
71 Chap
387
Ra Mắt Hay Ra Đi Raw
Ra Mắt Hay Ra Đi Raw
Âm Nhạc Showbiz
643 Chap
1457
PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol manhwa
PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol
Siêu Nhiên Idol
6 Chap
155
Sự Trở Lại Của Một Thần Tượng Đã Mất Đi Lý Tưởng Ban Đầu RAW
Sự Trở Lại Của Một Thần Tượng Đã Mất Đi Lý Tưởng Ban Đầu RAW
Hiện Đại Giả Tưởng
644 Chap
1855
Ra Mắt Với 100 Tỷ Won
Ra Mắt Với 100 Tỷ Won
Siêu Nhiên Hiện Đại
6 Chap
37
Giả Mạo Nam Thần
Giả Mạo Nam Thần
Giả Tưởng Show Thử Giọng
2 Chap
66

TruyệnHE.com

Website luôn cập nhật nhanh nhất các bộ truyện Showbiz hấp dẫn mỗi ngày.

Email Liên Hệ QC: contact@truyenhe.com

Fanpage:

Điều khoản

Copyright © 2025 2025 Truyện HE

DMCA
Về Truyện HE | Đăng Ký Nhóm Dịch | Hướng Dẫn Đăng Truyện | Gói VIP
🚫 Vui lòng đăng nhập để kiểm tra trạng thái VIP.
Tất cả nội dung và hình ảnh trên website được sưu tầm từ Internet và chỉ mang tính chất chia sẻ thông tin. Chúng tôi không sở hữu bản quyền cũng như không chịu trách nhiệm về tính xác thực của các nội dung được đăng tải. Nếu bất kỳ cá nhân hoặc tổ chức nào nhận thấy quyền lợi bị ảnh hưởng, xin vui lòng liên hệ với chúng tôi. Chúng tôi sẽ xem xét và xử lý, gỡ bỏ nội dung liên quan trong thời gian sớm nhất.

Đăng Nhập

Chứng minh bạn là người


Đăng nhập với Google

Quên Mật Khẩu?

← Quay Lại Truyện HE

Đăng Ký

Đăng Ký Tài Khoản Trên Trang Web Này.

Đăng ký với Google

Đăng Nhập | Quên Mật Khẩu?

← Quay Lại Truyện HE

Quên Mật Khẩu?

Nhập tên đăng nhập hoặc Email. Bạn sẽ nhận được mật khẩu mới tại Email đã đăng ký.

← Quay Lại Truyện HE