PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol - Chương 68
Tôi tự tin chỉnh lại bảng tên tên rồi cùng Kim Seonghyeon bước đi. Lần này Joo Woosung cũng tiến lên, tham gia cùng một thành viên khác của Black Call.
– “Luật bắn cung đơn giản lắm! Mỗi đội hai người, mỗi người bắn ba mũi tên, và một mũi sẽ do thành viên chủ chốt bắn.”
“Ai là người chủ chốt của đội cậu thế?”
“Hiển nhiên là tôi rồi.”
“Không đời nào.”
Joo Woosung lắc đầu vẻ không tin. Khi mặt anh ấy xuất hiện trên màn hình, tiếng hò reo của người hâm mộ còn lớn hơn trước.
Tôi biết Black Call rất nổi tiếng, nhưng lần đầu được chứng kiến trực tiếp như vậy thì đúng là thú vị thật.
Một phóng viên tiến đến phỏng vấn Joo Woosung và hỏi anh ấy một cách nghiêm túc:
“Joo Woosung, anh đã giành hạng nhất nội dung bắn cung tại giải Victory is Mine lần trước, phải không? Anh có thể chia sẻ cảm nghĩ về sự kiện năm nay không?”
“À haha, lần này tôi cũng sẽ cố gắng hết sức.”
Joo Woosung trả lời đúng chuẩn “sách giáo khoa” rồi nhìn thẳng vào mắt tôi. Anh ấy cười ranh mãnh:
“Ít nhất tôi sẽ đánh bại bên kia. Hahaha”
“…”
Lông mày tôi nhíu lại, và máy quay lại bắt được khoảnh khắc đó. Vẻ mặt khó chịu của tôi hiện lên màn hình chính, khiến cả sân vận động tràn ngập tiếng cười. Phóng viên tiếp tục hỏi một cách đầy hào hứng:
“Hai người này được biết đến là bạn thân trong làng giải trí, và sự cạnh tranh của họ đang nóng bỏng hơn bao giờ hết~! Đến lúc này, chúng ta cũng nên nghe suy nghĩ của Seo Hoyun!”
“Vâng, Anh ấy đúng là một tiền bối đáng kính.”
Tôi nhân cơ hội này để đính chính sự hiểu lầm, nhưng Joo Woosung lại tặc lưỡi.
Đúng là giới giải trí, một khi đã khơi ra chủ đề gì thì cứ thế mà đào sâu mãi.
– “Thôi, thôi lột mặt nạ cậu ra đi”
– “Joo Woosung ssi !!!!”
Dù tôi đã phủ nhận một cách chân thành, nhưng không ai dường như tin tôi, kể cả đội ngũ phát sóng.
“Mục tiêu của Joo Woosung đang hướng về Seo Hoyun. Seo Hoyun, xin hãy chia sẻ mục tiêu của anh! Cậu sẽ có tâm lý như thế nào trong trận đấu này?”
Với nụ cười tươi rói, phóng viên đẩy micro lại gần tôi. Tự hỏi liệu có nên thành thật không, khi mà chúng tôi đang bị gán mác bạn thân không đội trời chung, tôi quyết định chọn một câu trả lời an toàn.
Tôi hơi nghiêng người về phía micro.
“…Tôi sẽ chỉ cố gắng hết sức để tận hưởng trọn vẹn khoảnh khắc này.”
– “Oa~~! Joo Woosung còn không được cậu ấy coi là đối thủ luôn!”
Sao lại ra nông nỗi đấy nhỉ?
– “Đó chính là sự tự tin ngút trời đúng không? Kiểu như cậu ấy đang nói ‘Tôi là người duy nhất có thể đứng nhất! Không có chỗ cho mấy người!’ có phải không?!”
– “Căng thẳng quá!”
Joo Woosung khẽ khịt mũi và nhấc cung lên. Tôi cũng làm tương tự.
Tôi nghe nói Joo Woosung đã giành hạng nhất ở cuộc thi lần trước và tạo ra vô số meme, nhưng lần này tôi nhất định phải giành hạng nhất.
Tôi không có thời gian để bận tâm đến Joo Woosung, người thậm chí còn không phải đối thủ trực tiếp của tôi ở vòng sơ loại.
Tôi cầm cung và thử kéo dây cung mà không có mũi tên. Khá ổn.
Đúng lúc đó, Kim Seonghyeon, người vừa kết thúc cuộc phỏng vấn ngắn với phóng viên, thì thầm với tôi:
“Nghe nói lần này khoảng cách được tăng lên phải không?”
“Cái gì?”
“Không phải 15m nữa. Giờ là 25m.”
“Cái gì? Trước đó không hề có thông tin nào về chuyện này.”
Tôi cố kìm không nhíu mày, nhưng đội ngũ phát sóng lại tốt bụng giải thích:
– “Năm nay có gì đó khác biệt đúng không?”
– “Vâng. Các thần tượng đã bắn cung giỏi đến mức làm hỏng quá nhiều ống kính máy quay! Đội ngũ sản xuất đã phải đưa ra các biện pháp đặc biệt.”
– “Khoảng cách được thay đổi từ 15m lên 25m! Liệu có thần tượng nào làm hỏng ống kính lần này không~?”
“Chênh lệch 10m… đáng kể đấy.”
Kim Seonghyeon lo lắng lẩm bẩm. Đánh giá qua điểm số của các thành viên đội khác bắt đầu trước chúng tôi, hầu hết chỉ ghi được 5 hoặc 6 điểm.
– “Khoảng cách đúng là một thử thách khó khăn~?!”
– “Điểm trung bình đã giảm đáng kể! Trước đây là khoảng 7 hoặc 8 điểm. Giờ chỉ còn 5 điểm!”
Thấy rằng điểm số cao nhất là 8 điểm sau khi hai đội tham gia, việc tăng khoảng cách dường như đang gây ra khá nhiều khó khăn.
– “Joo Woosung chuẩn bị!”
– “Ôi, Joo Woosung trông thư thái quá~. Đó có phải là phong thái tự tin của đương kim vô địch năm ngoái không?”
Joo Woosung bước ra một cách nhẹ nhàng, vẫy tay chào người hâm mộ trước khi vào tư thế và kéo dây cung. Khi khuôn mặt Joo Woosung lấp đầy màn hình, cả sân vận động xôn xao.
Thwack!
Mũi tên bay vút theo hình vòng cung.
– “Wow, Joo Woosung đạt 9 điểm! 9 điểm!”
“Giỏi lắm.”
Tôi gật đầu và nhìn kỹ anh ấy. Thành viên còn lại của Black Call ghi được khoảng 7 điểm, nhưng chúng tôi nhanh chóng lọt vào vòng kế tiếp vì điểm số của các đội khác thấp hơn bình thường.
– “Các thành viên The Dawn, 3 thành viên trước trước vừa bị thất bại ở vòng chung kết bộ môn e-sports, vậy giờ đây số phận của 2 thành viên còn lại liệu có khá hơn không?”
– “Họ đã lấy lại năng lượng sớm hơn nhờ ăn kem cũng có?”
“Nói kiểu đấy có vẻ… hơi lạc đề nhỉ?”
“Đúng vậy. Haha”
Kim Seonghyeon và tôi lắc đầu rồi đối đầu với Team Nightmare. Chúng tôi quyết định Kim Seonghyeon sẽ bắn trước, còn tôi là người bắn thứ hai.
Kim Seonghyeon vào tư thế và từ từ nâng tay lên. Tiếng cổ vũ vang lên từ khu vực fandom của Noeul.
“Pishung!”
– “8 điểm! Là 8 điểm!”
– “À~, đúng là Kim Seonghyeon, thể lực đỉnh thật! Nghe nói anh ấy chỉ kém khoản trong khoản chơi game thôi~.”
“…Aaâ.”
Kim Seonghyeon cười khúc khích khi kéo dây cung, nghe thấy lời bình luận viên nói. Có lẽ vì mất tập trung nên mũi tên tiếp theo cậu ấy bắn chỉ được 7 điểm.
“Kim Seonghyeon, tập trung vào!”
“Tớ xin lỗi!”
Kim Seonghyeon đáp lại giọng gay gắt của tôi bằng một câu trả lời đầy khí thế, rồi bắn mũi tên cuối cùng. Mũi tên cuối bay theo đường cong và trúng vào vạch 8 điểm.
– “Nhưng vẫn là Kim Seonghyeon! Tỷ số hiện tại là bao nhiêu rồi?”
– “The Dawn 23 điểm, và Nightmare 19 điểm!”
– “Ôi, nếu làm tốt, họ có thể bắt kịp đấy.”
Xét khoảng cách điểm, đây không phải là một số điểm tồi, nên tôi vỗ vai Kim Seonghyeon khi cậu ấy trở lại.
“Làm tốt lắm.”
Đến lượt tôi. Tôi nhấc cung lên và vào tư thế. Dù đã luyện tập khá nhiều, nhưng với ánh mắt của mọi người đổ dồn vào mình, vẫn thấy hơi áp lực.
Một thành viên của Nightmare mà tôi thường gặp trong những ngày Shining Star lên tiếng:
“Các cậu có luyện tập không?”
“Một chút.”
“À, tôi không luyện tập được nhiều vì lịch trình bận quá…”
“Thật sao?”
Anh ta nói không luyện tập được vì lịch trình. Lời nói của thành viên Nightmare dường như không có ác ý nhiều, nhưng có vẻ anh ta đang cố gắng lấy lý do để biện minh cho điểm số thấp.
Nhưng dù sao cũng hơi đáng sợ.
Tôi vừa lắp mũi tên vào dây cung vừa trả lời:
“Tiếc thật đấy ha”
Tiếng ồn xung quanh lắng xuống. Mặc dù khoảng cách đã tăng lên so với lúc tập, tôi nghĩ mình có thể bắn trúng. Tôi giương cung lên và kéo dây cung khi hạ xuống. Máy quay tập trung sát vào chúng tôi.
Hyung, anh có tham gia câu lạc bộ bắn cung nào ở trường cấp ba không?
Không.
Cái gì? Anh chắc chắn đây là lần đầu tiên sao?
Anh đã nói đây là lần đầu tiên rồi mà.
Ký ức về việc các thành viên của tôi phấn khích trong buổi tập đầu tiên chợt lóe lên trong tâm trí. Ngay cả huấn luyện viên cũng vậy.
Tôi thả dây cung.
“Pishuk”, tiếng cung rung lên khi mũi tên xé gió lao tới.
“Pop!”
Nó trúng chính xác vào tâm bia. Các bình luận viên nhảy cẫng lên.
– “Ôi trời ơi!”
– “Tuyển thủ Seo Hoyun vừa giành 10 điểm, 10 điểm!”
– “Đây là cú bắn 10 điểm đầu tiên sau khi tăng khoảng cách!”
Hóa ra năng khiếu bắn cung của tôi cũng khá tốt.
Tiếng reo hò bùng nổ. Nhìn cầu thủ của Nightmare đang há hốc mồm, tôi bình tĩnh nói với anh ta:
“Tiếc thật khi cậu không thể luyện tập vì bận rộn.”
Ding!
[Seo Hoyun :Có biết 2 chữ khiêm tốn viết thế nào không? ]
“ Không”
10 điểm, 9 điểm, 9 điểm, 9 điểm.
Tôi bắn trúng liên tiếp tất cả các mũi tên và thản nhiên vẫy tay về phía các fan hâm mộ. Không cần tính tổng điểm, rõ ràng là Nightmare đã thua. Tôi quay lại, đập tay với Kim Seonghyeon, uống nước và làm ướt cổ họng. Các thành viên khác đang reo hò từ xa.
“Seo Hoyun! Seo Hoyun!”
“Seo Hoyun cỗ máy aegyo da trắng nõn nà uiiii!”
[Mình có nên giết họ không…?]
Được rồi, mấy cậu. Tôi sẽ giành hạng nhất ở đây cho các cậu. Tôi nhanh chóng tính toán cơ hội của mình khi vượt qua vòng sơ loại và bán kết bắn cung.
Tôi chỉ cần giành hạng nhất ở môn bắn cung… và thêm một hạng nhất nữa trong cuộc đua tiếp sức chung kết.
Có Kim Seonghyeon ở đó, và tôi tự tin vào khả năng chạy của mình. Vậy thì, mặt khác, điều đó có nghĩa là…
Tôi phải giành hạng nhất ngay bây giờ.
– “Chung kết! Chung kết bắn cung rồi!”
– “Ôi, sự trỗi dậy của The Dawn lần này thực sự đáng sợ. Thực tế, The Dawn không thể tham gia Victory is Mine trong năm đầu ra mắt, nên đây là lần xuất hiện đầu tiên của họ. Vậy mà họ đang chinh phục mọi thứ từ điền kinh đến thể thao điện tử và bây giờ là bắn cung!”
Joo Woosung tiến đến, đang nghịch cái gì đó.
“Này, Seo Hoyun.”
“Thật là xấu hổ…”
Thành viên Black Call đứng phía sau anh ấy trông rất khó chịu, nhưng Joo Woosung dường như không quan tâm.
“Cậu đã luyện tập rất nhiều phải không?”
“Ừ, tôi luyện tập rất nhiều.”
– “À~! Hai tay cung át chủ bài đang trò chuyện!”
Các bình luận viên có vẻ tò mò về cuộc trò chuyện của chúng tôi nhưng không thể nghe được từ đó.
Joo Woosung khúc khích cười và vỗ vai tôi.
“Cứ thoải mái đi, Hoyun à.”
“Ừ.”
“Hôm nay cậu bảnh tỏn thật đấy.”
Môi Joo Woosung chu lên, nhưng tôi không lùi bước trước dáng vẻ nghịch ngợm của anh ấy. Đây có thể chỉ là vấn đề thể diện với anh, nhưng với tôi, tôi đang đặt cả mạng sống của mình vào đây.
Tình hình Chung kết Bắn cung
– “Tuyệt vời! Chúng ta không nghe được cuộc trò chuyện của họ, nhưng biểu cảm của họ cho thấy một cuộc chiến năng lượng đầy căng thẳng!”
– “Hai người họ là bạn thân mà. Mấy chuyện như thế này thì không thể thua được.”
Không phải thế.
“Seo Hoyun, cậu không có bạn bè à?”
“Đừng nói nữa, ngồi xuống đi.”
“…”
Joo Woosung lẩm bẩm rồi ngồi xuống ghế.
Kim Seonghyeon, người cầm cung trước, đã đạt được số điểm không tồi.
– “Kim Seonghyeon của The Dawn vẫn ổn định! 8 điểm, 7 điểm, 9 điểm!”
– “Black Call cũng không phải dạng vừa! 8 điểm, 7 điểm, 7 điểm! Tổng điểm là 24-22! The Dawn đang dẫn trước một chút!”
“Xin mời chuẩn bị!”
“Vâng.”
Đã đến lúc tôi đứng dậy và ra sân. Tôi đang chuẩn bị cùng Joo Woosung thì đột nhiên, kịch bản dường như thay đổi, và người dẫn chương trình lại đến phỏng vấn.
“Seo Hoyun, tôi có thể phỏng vấn một chút không? Cậu kỳ vọng tổng điểm của mình sẽ là bao nhiêu?”
“Tôi không có kỳ vọng gì cả, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“À haha, đúng là câu trả lời chuẩn sách giáo khoa!”
Tôi không muốn bị bắt lỗi kỹ thuật, nên tôi trả lời một cách phù hợp. Có vẻ câu trả lời của tôi không phải là điều người dẫn chương trình mong muốn, nên họ chuyển sang Joo Woosung.
“Còn Joo Woosung thì sao?”
Joo Woosung, người đang kiểm tra cung của mình, nhìn người dẫn chương trình và dường như nghĩ ra điều gì đó. Anh ấy tiến lên nhanh chóng như thể một cuộc phỏng vấn vào thời điểm này thật ngọt ngào.
“Cứ như thể đó là một chuyện dễ chịu ấy.”
“Tôi cũng sẽ cố gắng hết sức, nhưng mà….”
“…?”
Joo Woosung nhìn tôi. Một cách đầy điềm gở.
Anh nhìn cái gì?
Tôi lườm lại, và Joo Woosung nở một nụ cười đáng ngờ.
“Nếu Hoyun thua tôi, cậu ấy sẽ phải làm Aegyo. Trước. Mặt. Tôi. Chúng tôi đã cá cược như vậy đấy?”
“…”
Khốn kiếp…
Biểu cảm của tôi trở nên tối sầm. Joo Woosung thể hiện aegyo một cách lố lăng đến nỗi người hâm mộ đã la hét và vẫy những biểu ngữ của họ như điên ấy, nhưng… đây rõ ràng là một hành động cố ý để làm tôi mất bình tĩnh.
Cha già trẩu tre đó!
“Nếu tôi giành hạng nhất, tôi sẽ rất. Biết. Ơn. Rất. Biết. Ơn~!”
Joo Woosung tiếp tục trả lời
Anh ấy thậm chí còn nháy mắt rõ ràng vào máy quay, vừa ngân nga vừa bước đi. Theo sau anh ấy, là khuôn mặt hờn dỗi của tôi lần thứ hai bị máy quay ghi lại.
– “Ối, đó có phải là một biến thể aegyo của Seo Hoyun không?”
– “Đúng vậy! Biểu cảm của Seo Hoyun lúc này đầy sức sống! Đầu ngón tay cậu ấy hơi run nhẹ?”
– “Joo Woosung vừa làm lay động tinh thần của Seo Hoyun một cách hiệu quả! Khá xảo quyệt nhưng là một chiến lược tuyệt vời~!”
Ngay cả các bình luận viên cũng phải ngưỡng mộ “chiến lược xảo quyệt và hiệu quả” này.