PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol - Chương 15
[Hot search: Hôm nay, một nhóm idol từ Hàn Quốc đã bắt được kẻ trộm giật túi của một bà lão, đó cính là The Dawn, người hùng vĩ đại bắt trộm hôm nay.
*Tôi sẽ viết dựa trên góc nhìn khách quan của mình. Để giải thích tình hình lúc đó, tôi là một fan hâm mộ idol trung lập, chỉ biết đến những idol hàng đầu. Cỡ Black Call ấy
Nhưng, người bạn cùng phòng của tôi lại trở nên cuồng một nhóm nhạc tân binh tên là The Dawn. Họ là ai vậy? Ừm… Là nhóm nhạc có doanh số album đầu tay… 100 album…
(Tôi sẽ bỏ qua phần giải thích này…)
Vậy nên, tôi nhìn họ với chút thương tình, gần đây, Seo Hoyun và Joo Woosung đang xuất hiện cùng nhau tràn lan trên mạng xã hội, đúng không?Và đó là lý do khiến tôi chú ý đến họ giữa nơi công cộng.
Hôm nay, tôi đã thấy The Dawn ở cửa hàng tiện lợi!!!
Lúc đầu tôi không nhận ra họ; chỉ biết có năm chàng trai đẹp trai đi cùng nhau vào cửa hàng tiện lợi, và họ thực sự trông đẹp trai hơn so với trên ảnh; Nhưng người tôi nhận ra đó là Seo Hoyun vì lý do mà tôi đã giải thích trước đó.
Tôi nghĩ thật đáng để cho bạn tôi xem, nên tôi bắt đầu quay video bằng điện thoại và đến bắt chuyện với Seo Hoyun.
Seo Hoyun… Khi nhìn anh ấy ở cự ly gần, anh ấy thực sự rất đẹp trai. Tôi không đùa đâu. Tôi nhất thời quên mất phải nói gì vì khuôn mặt bảnh tỏn của anh ấy. Anh ấy có vẻ ngoài sắc sảo, giống cáo, trông có chút đáng sợ, nhưng khi anh ấy cười, anh ấy trông hoàn toàn quyến rũ… (kiểu người nổi tiếng ở trường nhưng đột nhiên chào bạn và rồi lướt qua mà không nói thêm gì nữa)
Các thành viên khác cũng đẹp trai, nhưng… Mục chính chính của câu chuyện hôm nay không phải vậy, nên tôi sẽ bỏ qua phần đó. Dưới đây là cuộc trò chuyện tôi đã nói với họ.
Tôi: Seong Jiwon, sao bạn đẹp trai vậy? Bạn còn cao nữa.
Seong Jiwon: À, cảm ơn ạ ㅎㅎ (haha)
Kang Ichae: Chị bao nhiêu tuổi ạ?
Trong lúc nói chuyện mấy chuyện như vậy, tôi rất vui vì lâu lắm rồi mới được nói chuyện với mấy chàng trai đẹp trai.
Nhưng một chuyện quan trọng đã xảy ra ở đây.
Seo Hoyun: (Đột nhiên dừng nói và nhìn ra ngoài)
Tôi: (Sao họ lại thế này? ;; Tôi làm gì sai à?)
Seo Hoyun: (vỗ vai Kim Seonghyeon) Này.
Kim Seonghyeon: Sao thế?
Kim Seonghyeon: (nhìn ra ngoài và cứng đờ)
Nhưng đột nhiên, hai người họ lao ra như điên. Tôi bị bỏ lại với các thành viên còn lại, họ cũng ngạc nhiên, và ở ngoài, có một gã điên nào đó giật túi của một bà cụ và chạy trốn ;;;; Seo Hoyun và Kim Seonghyeon đã thấy.
Seong Jiwon: Chờ một chút.
Jeong Dajun: Chờ em với hyung.
Kang Ichae: Để em sẽ gọi cảnh sát.
Mọi người đều lao ra khi nhìn thấy vậy ;; Tôi chỉ đứng ngây ra.
Nhưng mọi người đều phản xạ rất nhanh nhẹn; hai người lao ra trước đã bắt được tên trộm với tốc độ điên cuồng và thậm chí lấy được cả con dao của hắn.
(Xem video để biết chi tiết.)
Hai người theo sau đỡ bà cụ bị ngã và hỏi bà có sao không…
Kang Ichae đã gọi cảnh sát rồi.
Tôi: Wow.. chuyện gì đang xảy ra vậy…?
Kang Ichae: (đang nói chuyện điện thoại với cảnh sát) Vâng, đây là cửa hàng tiện lợi trước tòa nhà XX ở XX-dong, và chúng tôi đã bắt được tên trộm…
Tôi: Mọi người có thực sự ổn không? Chúng ta nên làm gì đây? ;;
Kang Ichae: (liếc nhìn tôi) Vâng, không sao đâu ạ.
Vì tôi chưa bao giờ thấy chuyện gì như thế này trước đây ;; Còn có cả dao nữa, nên tôi rất lo lắng rằng cả hai người họ, tên trộm và bà cụ, có thể sẽ có người bị thương.
Nên tôi chỉ có một mình và không biết phải làm gì, nhưng Kang Ichae gọi tôi và nói, “Chị ơi, đừng lo.”
Tôi: Hả? Gì cơ? ;;
Kang Ichae: Chúng em sẽ giải quyết ở đây. Chắc chị bị bất ngờ lắm, nên vào trong trước đi ạ.
Tôi: (Tôi có bất ngờ, nhưng tôi nói đồng ý trước đã)
Kang Ichae: À… Đúng rồi. Em xin lỗi vì không thể đợi bạn của chị. Chắc chắn chúng ta sẽ gặp lại lần sau ạ.
Kang Ichae, trông có vẻ nhỏ tuổi hơn tôi, đã nhanh chóng giải quyết tình huống và còn an ủi tôi, thực sự rất tuyệt.
Những gì tôi viết bây giờ đều có trong video mà tôi sẽ tải lên bên dưới. Xem video đầy đủ để biết chi tiết. Mọi người thực sự rất cool lúc đó,ỉ tôi xin cam đoan, tôi không hề nói dối ;;
Bạn tôi đang khóc và phát điên, hỏi tại sao lại là tôi mà không phải cô ấy…
Và từ hôm nay tôi chính thức là fan cứng của The Dawn, và tôi đang đặt mua album của họ đây.
└ Tôi vào đây để trêu bạn vì là fan nửa mùa, nhưng sau khi xem video, đúng là thật nhỉ?!
└ Điên thật ;;;; Họ bắt hắn ta thế nào vậy? Thằng tóc đen kia thể chất thế nào vậy? Seo Hoyun chặn con dao kia kiểu gì vậy?
└└ Nghiêm túc, như phim kiếm hiệp vậy…
└ Chuyện này phải được lan rộng hơn, quá kinh khủng, họ xứng đáng được biết đến nhiều hơn
└ Seong Jiwon, sao cậu ấy liên tục hỏi han bà cụ vậy? Đúng là cậu bé lương thiện ㅠ Đáng yêu quá. └ Sao mấy đứa nhỏ lại phải ăn mì cốc khổ sở thế??? ㅠㅠㅠ
└└ Chắc là vì công ty nghèo…
└└Ăn mì cốc mà cũng dáng yêu nừa là sao? ㅋㅋㅋ Đáng yêu quá.
└└ Là Jeong Dajun!! Là em út và là dancer phụ trong nhóm. Em ấy cũng có lượng fan hâm mộ nhỏ là các dì trên toàn quốc đấy!
└└ Dì ơi, đừng khoe em nữa, vào trong hang lại đi ㅋㅋㅋ ]
[Hot search: Lý do tôi chọn hôm nay là vì chuyện này, từ hôm nay, tôi là fan của The Dawn,xin cảm ơnㅋㅋㅋ]
└ Tôi cũng vậy.
└ Thật lòng, tôi không hiểu mọi người làm ầm ĩ chuyện này là vì gì. Mặt họ cũng bình thường thôi, nhạc cũng không hay lắm…
└└ Thật sự, bài hát ra mắt của họ thất bại toàn tập ㅋㅋ Cứ như là một tia chớp thoáng qua mà không để lại bất kỳ ấn tượng gì.
└└ Mấy ông ghen tị cho các idol tân binh khác à? Đã cảnh giác rồi à? Sợ à?
└ Thật lòng, họ đều đẹp trai ;;; Đặc biệt là Kang Ichae, đúng gu tôi luôn. Trong video em ấy gọi “chị ơi, chị ơi”, tôi sẵn sàng đeo răng giả và giả vờ 99 tuổi rồi.
└└ Bạn điên à ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ
└└ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ Đúng là quá đáng……..quá đáng yêu ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ
└Tôi thích Kim Seonghyeon ;;; Anh ấy giống như một con sói vậy? Thể hình của anh ấy quá đỉnh khi bắt trộm.
└└Tôi cũng là sói đây, tôi sẽ bắt anh ấy ㅎ
└└Gửi đến bình luận phía trên, tôi vừa gọi 112 rồi. Chúc bạn ngon miệng với đậu phụ nhé.
└└ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅅㅂ Quá đáng rồi đấy, gặp nhau trong tù nhé ^^ ㅋㅋㅋㅋㅋ]
…
“Wow, chuyện này đúng là điên rồ.”
Joo Woosung chăcs đang cảm thấy rất tệ nhỉ. Anh ấy luôn xuất hiện trong các bài báo về The Dawn.
Đó là vì sự quảng bá mà anh ấy đã làm với tư cách là một tiền bối nâng đỡ hậu bối của mình. Anh ấy chắc cảm thấy khó chịu bởi những tin nhắn trực tiếp đổ về hỏi người ấy là ai, người quản lý đột nhiên hỏi tại sao anh ấy lại quảng cáo cho các idol khác, và mọi thứ khác.
Trong số đó, khó chịu nhất là Seo Hoyun, người xuất hiện như một ngôi sao chổi.
Seo Hoyun, Seo Hoyun.
Rốt cuộc anh ta là cái quái gì vậy?
– Tên điên: Seo Hoyun
– Tên điên: Đến từ Daepaseong Entertainment.
*chuyển cảnh:
Bị đe dọa cả tuần, Joo Woosung muốn phớt lờ những tin nhắn đó, nhưng cuối cùng, anh ấy đã lái xe đến Daepaseong Entertainment vì những lời đe dọa liên tục từ tôi.
Anh ấy tự hỏi chuyện này xảy ra thế nào. Nếu anh ấy nói với người quản lý của mình, người quản lý sẽ bảo vệ anh ấy, nhưng để làm được điều đó, anh ấy phải tiết lộ những mối quan hệ tình cảm của mình…
Tôi không thích điều này.
Joo Woosung thở dài thườn thượt khi đóng cửa xe và đi về phía Daepaseong Entertainment.
Không phải có ai đó đang đợi anh ấy ở sảnh sao? Thấy rằng họ không ngăn cản một người không phải nhân viên bước vào, có vẻ như đây là một công ty giải trí dỏm.
Nhưng chẳng phải gần đây đã có một vụ ồn ào lớn sao?
Joo Woosung thậm chí còn quảng bá cho tôi bằng cách đăng bài về tôi trên mạng xã hội của mình, và không lâu trước đó, chúng tôi đã bắt được một tên trộm, tạo nên một câu chuyện tuyệt vời.
Việc quảng bá đột ngột có thể đã gây ra một số phản ứng dữ dội, nhưng nó có vẻ khá hiệu quả.
Rốt cuộc cậu ta ở đâu vậy?
Joo Woosung lẩm bẩm khi tìm kiếm tôi. Anh ấy tìm thấy tôi đang ngồi trong góc sảnh, co rúm người trên một chiếc ghế sofa. Joo Woosung tiến đến với vẻ mặt cau có.
“Này, cậu nghĩ tôi là chó à? Cậu làm ầm ĩ lên, như muốn gọi tôi là gọi à.”
“…”
“Seo Hoyun, này…nghe tôi nói gì không đấy.”
Tôi không phản ứng. Joo Woosung chọc vào người tôi vài lần, và rồi tôi, với khuôn mặt tái mét, ngẩng đầu lên. Joo Woosung do dự.
“Gì, sao vậy? Sao cậu lại thế này?”
“À, anh đến rồi….”
Joo Woosung nhìn tôi với lương tâm cắn rứt. Nhìn khuôn mặt tái mét của tôi, có vẻ như anh ấy không ở trong tình trạng tốt để ở đây.
“Sao vậy? Cậu bị thương à?”
“Em ổn.”
“Nhưng cậu trông không ổn chút nào.”
“em nói là em ổn, Joo Woosung.”
Tôi thở dài thườn thượt và đứng dậy. Joo Woosung có vẻ lo lắng hơn tôi nghĩ, lông mày của anh ấy giật giật một cách kỳ lạ.
Ừ, chết tiệt. Tôi đang bị khủng bố.
Một phần là vì tôi đã không ngủ nhiều ngày và làm việc chăm chỉ, nhưng vấn đề lớn nhất là cửa sổ hệ thống này.
Ding!
[Seo Hoyun, tiến hành nhiệm vụ ngay bây giờ!]
Biến đi, đồ khốn.
Phớt lờ nhiệm vụ mới xuất hiện, tôi tiếp tục công việc của mình, nhưng những dấu hiệu thất bại đã đến.
Tôi im lặng nhìn chằm chằm vào phần mô tả nhiệm vụ xuất hiện trước mặt tôi rồi quay mặt đi. Joo Woosung trông ngạc nhiên.
“Tại sao cậu gọi tôi đến?”
“À…..”
“Ngày mai chúng em quay MV. Em hy vọng anh có thể xem vũ đạo của chúng em cho đến lúc đó. Anh là người chuyên nghiệp, nên anh biết mình đang làm gì.”
“Cậu gọi tôi chỉ vì chuyện đó thôi à?”
Joo Woosung trông không thể tin được.
Ừ, Joo Woosung nổi tiếng là không quan tâm đến đàn em của mình mà. Anh ấy để mặc các idol của công ty mình và thậm chí cả các thành viên của mình tự xoay xở trong khi anh ấy hẹn hò.
“Ồ, là Joo Woosung!”
Với cơ thể rệu rã, tôi kéo Joo Woosung đến phòng tập. Khi tôi mở cửa, người quản lý của chúng tôi, người đang bận rộn quay phim các thành viên tập luyện gần lối vào, chào đón chúng tôi với sự ngạc nhiên.
Với mái tóc nhuộm nhiều màu sắc, các thành viên cúi chào Joo Woosung 90 độ.
“Chào tiền bối ạ!”
… Ừ, đúng rồi.”
Tôi có thể cảm nhận được Joo Woosung đang nhìn tôi trừng trừng. Xin lỗi, nhưng đừng giận nhé.
Đó là buổi quay hậu trường (BTS) cho quá trình chuẩn bị comeback của chúng tôi. Trưởng nhóm kế hoạch đã thúc đẩy việc này, và tôi đồng ý, mặc dù nó rất đột ngột.
Joo Woosung nhìn các thành viên một cách bất an rồi khoác tay lên vai tôi. Đối với người khác, trông như chúng tôi rất thân thiết.
“Này, sao cậu không nói với tôi vềkhả năng chỉ đạo phim trường thế?.”
“Chúng ta đã gặp nhau một hoặc hai lần lúc trước rồi còn gì?”
“… Chúng ta chỉ gặp nhau một hoặc hai lần lúc trước rồi ……??
À, đúng rồi. Anh ấy không biết về thời gian tôi làm PD.
“Tôi chỉ nói rằng anh nên hiểu phong cách của tôi. Joo Woosung, cứ giả vờ thân thiện với tôi và cho tôi vài lời khuyên.”
“Tôi không thể tin được! Nếu không phải vì bức ảnh đó!!……AAAAAAAA!”
Joo Woosung thở dài thườn thượt. Sau đó, anh ấy bỏ tay ra khỏi vai tôi và ngồi yên lặng trên ghế sofa trong phòng tập. Thật thỏa mãn khi thấy anh ấy nghe lời tôi như vậy.
Các thành viên đồng loạt cúi đầu mỗi khi Joo Woosung nhận xét, thật thú vị.
Tuy nhiên, có vẻ như nguồn năng lượng tuyệt vọng của nhóm tân binh đã tác động đến Joo Woosung, khi anh ấy gật đầu và thay đổi ánh nhìn.
“Vậy thì đừng lãng phí thời gian của tôi nữa,làm thử tôi xem thử nào.”
“Vâng!”
Trước phản ứng nhiệt tình của các thành viên, người quản lý bật nhạc lên như thể đã chờ đợi tín hiệu.
Chúng tôi đã tập luyện không ngừng trong ba ngày sau vụ bắt trộm. Không còn nhiều thời gian nữa, và chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thành thạo vũ đạo.
Seong Jiwon, người phụ trách phần đầu tiên, bắt đầu bài hát.
🎶”Cho tôi, cho tôi, cho tôi cơ hội thứ hai,
Trong đầu tôi, cảm giác vang vọng này, nói lại đi, tôi đã trở lại,
Tôi nắm chặt tay,
Tôi không thể bỏ lỡ cơ hội này.”🎶
Seong Jiwon hát khá trôi chảy, mặc dù cậu ấy có vẻ lo lắng. Trên thực tế, phải nói rằng mọi người đều như người mất hồn, vì đã thức trắng đêm suốt tuần qua.
Seong Jiwon xoay đầu và bước lên phía trước. Tôi đứng dậy phía sau cậu ấy, và các thành viên xung quanh khoanh tay lại pose dáng trước mặt Joo Woosung.
🎶”Ồ, chọn một lá bài, tương lai trở nên rõ ràng hơn,
Đừng lo lắng về cơ hội thấp, không cần thiết,
Không sao đâu, tôi sẽ dẫn dắt bạn.”🎶
“…”
Joo Woosung nhìn tôi chằm chằm n hơn các thành viên khác, nhưng tôi không lo lắng mấy.
Nhưng tôi cũng không tỉnh táo lắm vì những đêm thức trắng liên miên và hình phạt từ cửa sổ hệ thống. Khi tôi hát câu cuối cùng, Jeong Dajun thêm hòa âm và đứng dậy.
🎶”Đến với tôi, đến với tôi,
Đừng sợ, đến với tôi,
Tôi có cơ hội thứ hai.”🎶
Chúng tôi biểu diễn khá tốt. Lúc đó, Jeong Dajun cúi xuống, và Kim Seonghyeon bước qua Dajun và bắt đầu hát. Màn trình diễn lúc trước vốn chênh phô trước đó trở nên ổn định hơn nhiều về cao độ.
🎶”Tôi sẽ không bỏ lỡ cảm giác lạnh lẽo này.”
Sau đó, Kang Ichae rap, và Seong Jiwon, Jeong Dajun và tôi thêm hòa âm để kết thúc bài hát.
Chúng tôi thở hổn hển như một con chó hoang bị ném ra khỏi đảo, đã dồn hết sức lực vào màn trình diễn.
Thành thật mà nói… Tôi cảm thấy muốn nôn vì tình trạng sức khỏe bất thường của mình.
Cái cửa sổ hệ thống chết tiệt. Những hình phạt chết tiệt.
“…”
“Wow, ho…”
“Phù…”
Joo Woosung nhìn chúng tôi và do dự một chút trước khi chỉ vào tôi.
“Hoyun.”
“Vâng?”
“Cậu cảm thấy không khỏe à? Hay cậu luôn chậm chạp như vậy?”
“Tôi luôn chậm chạp một chút.”
Che giấu cơn đau của mình, tôi trả lời bình tĩnh. Joo Woosung bật cười, rồi nhanh chóng trở lại vẻ mặt nghiêm túc.
Jeong Dajun, người đang quan sát lặng lẽ, bước vào.
“Hyung chậm chạp của chúng em đã tiến bộ rất nhiều.”
Đó có phải là một lời khen không?
Tôi liếc nhìn Jeong Dajun. Đây không phải là một chương trình thi đấu, nên sự phát triển không phải là điều quan trọng nhấ t mà là sự đồng đều và kết nối.
Đối với idol, mọi thứ được đánh giá chỉ trong 3-4 phút biểu diễn trên sân khấu. Vì vậy, bất kể họ phát triển bao nhiêu, điều quan trọng là kết quả cuối cùng.
Joo Woosung từ từ đứng dậy.
“Nhìn chung, không tệ. Nhưng đôi khi, có những phần trong các đoạn cá nhân mà vũ đạo bị trống, đúng không? Bình thường các cậu phải lấp đầy những khoảng trống đó bằng cử chỉ.”
“Vâng, vâng.”
“Tôi sẽ chỉ cho các cậu cách làm.”
Không hiểu sao, Joo Woosung tự mình trình diễn các cử chỉ. Tôi cứ nghĩ anh ấy chỉ làm qua loa rồi bỏ qua, nhưng trình độ của anh ấy khác biệt, ngay cả với một tư thế đơn giản.
Ấn tượng thật…
Joo Woosung không chỉ có một khuôn mặt đẹp. Khi xem anh ấy, tôi đã học hỏi được nhiều điều.
“Không, không. Không phải vậy. Để tôi xem nào.”
“Cậu nhảy tốt, nhưng cậu đặt quá nhiều sức vào đó. Cậu cần thả lỏng vai ở đây.”
“Cậu rất hút khi đứng trên sân khấu. Nên hãy cố gắng sử dụng nó. Hãy tưởng tượng có một chiếc máy quay.”
Joo Woosung không ngần ngại cho lời khuyên các thành viên, ngay cả những chi tiết nhỏ nhất. Nhưng khi đến lượt tôi, anh ấy dừng lại.
Joo Woosung làm một khuôn mặt như thể muốn nói, ‘Tôi nên xử lý tên chậm chạp này thế nào đây?’, trước khi đưa ra lời khuyên chi tiết cho tôi.
“Seo Hoyun, khi cậu nhảy trong các phần cá nhân, quá rõ ràng là cậu không giỏi. Thay vào đó, hãy cố gắng bù đắp khoảng cách kỹ năng với các thành viên bằng cảm xúc trên sân khấu. Đó tuy chỉ là một giải pháp tạm thời nhưng tốt hơn là không làm gì.”
“Vâng.”
“Và về việc hát của cậu, thật tốt là cậu hát tốt hơn tôi nghĩ, nhưng cậu vẫn thiếu cảm xúc.”
Cảm xúc, đó là điều tôi cũng nghe từ Lim Hyeonsu. Các thành viên cũng chỉ ra nhiều lần.
“Có vẻ như cậu là người biết mọi thứ về bài hát này, nhưng hát quá thô thì không có gì vui cả. Thử lại đi.”
Tôi hát lại phần của mình một lần nữa. Joo Woosung, trông thất vọng, vỗ ngực và lắc đầu.
“Không, làm lại đi.”
Tôi hát lại.
“Vấn đề là gì? Tại sao cậu không thể hát có cảm xúc?”
AAA, tên tài năng chết tiệt này…