PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol - Chương 122
– Đội ngũ kế hoạch Lee Jihyeon: vụ Lea Purple?
…Cô ấy giống như một nhà tiên tri vậy.
Tôi cười khúc khích và rồi chờ đợi dòng tin tiếp theo.
– Đội ngũ kế hoạch Lee Jihyeon: Trước hết
– Đội ngũ kế hoạch Lee Jihyeon: Chắc chắn rồi
– Đội ngũ lập kế hoạch Lee Jihyeon: Đừng bao giờ đụng vào họ
– Tôi: ㅋㅋ
Tôi đã gửi một câu trả lời với ý nghĩa: “cô nghĩ tôi bị điên à?”
Đó là điều mà cả Lea Purple và tôi đều đã biết.
Điều tôi muốn từ Jihyeon là làm sao để khiến Đoàn xiếc này trông ngầu hơn, dù chỉ là về mặt ý tưởng.
– Tôi: cô biết tôi đang hỏi gì mà, phải không?
– Tôi: À, tôi bí bách lắm rồi nên mới tìm cô giúp đỡ
– Nhóm kế hoạch Lee Jihyeon: ㅎ
Câu trả lời của Jihyeon dừng lại một chút.
Cô ấy không còn là Jihyeon thuần khiết, người từng hào hứng nói ra những ý tưởng điên rồ của mình trước mặt trưởng nhóm với đôi mắt lấp lánh nữa.
Có thể nói là cô ấy đã trưởng thành. Tất nhiên, đó là điều hiển nhiên.
– Đội Kế hoạch Lee Jihyeon: Ừm… Hoyun-ssi
– Đội ngũ kế hoạch Lee Jihyeon: Thực ra, dạo này tôi rất mệt mỏi vì công việc quá tải ㅜ;;
– Đội ngũ lập kế hoạch Lee Jihyeon: Và có sự kiện mới của idol yêu thích của tôi sắp bắt đầuㅜ và tôi đã thất bại ở lần đặt vé trướcㅜ
– Đội ngũ lập kế hoạch Lee Jihyeon: Để có được dù chỉ một vé hạng thường của Celestial Pilot, tôi cần phải cầu nguyện ít nhất một trăm lần… và như vậy vẫn chưa đủ để đặt được vé…..
Cô ấy đang nói cái gì thế…?
…Cô ấy đang xin tiền thưởng à? Tôi gần như không hiểu nổi ý của cô ấy.
Tôi không quan tâm liệu Jihyeon có lấy được vé đu idol mà cô ấy muốn hay không, và tôi thậm chí còn không hiểu một số từ, nhưng tôi vẫn sẵn lòng đáp ứng mong muốn của cô ấy.
Tất nhiên, đó không phải là tiền của tôi mà là tiền của công ty.
– Tôi: CEO có thể đấyㄱ
– Đội ngũ kế hoạch Lee Jihyeon: vậy tiền thưởng có thể nhân đôi được không?
– Tôi: ㅋㅋcái này tôi đâu quyết định được?
– Tôi: nhưng có lẽ, tôi sẽ đảm bảo cô có thể nhận được chữ ký idol yêu thích của mình
– Tôi: dù có lên rừng xuốn biển cũng phải lấy được cho cô ^^
– Đội ngũ kế hoạch Lee Jihyeon: ㅇㅏ
– Đội ngũ Kế hoạch Lee Jihyeon: tôi sẽ sắp xếp và gửi qua email cho anh ^^! Đúng như mong đợi, visual đỉnh nhất của The Dawn làm việc rất nhanh, đỉnh nhất luôn~
“Jihyeon buồn cười lắm phải không?” câu thoại trong điện thoại khiến tôi cười khúc khích và tắt điện thoại.
Thật đáng mừng khi thấy hậu bối PD mà tôi đã xây dựng trong công ty, bắt đầu từ việc giải quyết sự cố Jeong Dajun và sau đó một số vụ náo loạn,đều ổn thoả.
Trong lúc tận hưởng làn gió mát lạnh mang lại cảm giác sảng khoái, tôi cảm thấy có ai đó ở phía sau mình.
“Giật cả mình!?”
“…À.”
Nghĩ rằng đó là một thành viên của chúng tôi, tôi quay lại một cách vô cảm,bỗng thấy main dancer của Lea Purple đang loay hoay với những ngón tay, tự hỏi làm thế nào để bắt đầu một cuộc trò chuyện.
“À, xin chào!”
“Xin chào.”
Mặc dù không có ai xung quanh,cô ấy vẫn nhìn quanh một cách lo lắng, như thể cô ấy đang ở hiện trường vụ án nào đó rất nghiêm trọng.
“Tôi rất xin lỗi. Tôi chỉ muốn xin lỗi vì bất kỳ sự bất tiện này mà công ty chúng tôi đã gây ra.”
“Nhưng đó không phải lỗi của Lea Purple tiền bối đâu ạ.”
“Điều đó… ừm, nhưng chắc hẳn The Dawn vẫn thấy không thoải mái.”
Tôi ước gì họ chỉ dừng lại với concept gợi cảm nếu họ muốn hợp tác với chúng tôi.
Main đancer của Lea Purple cúi mặt xuống và nói với giọng hơi thất vọng.
“…Dù sao thì chúng tôi cũng được xem như là Đoàn xiếc rồi mà.”
Hoá ra, Cô ấy đã biết điều đó từ lâu rồi.
“Chúng tôi không thể làm gì khác được! Tôi thực sự xin lỗi, thật đấy! Nếu chúng ta cố gắng tạo ra một sân khấu đẹp và vũ đạo nóng bỏng với nhau, chúng ta sẽ bị vướng vào một vụ bê bối hoặc bị chế giễu là Đoàn Xiếc đoàn thể. Tình huống này cả hai bên đều thua, phải không??”
“Đó là một lựa chọn khó khăn…”
“Vâng??!!”
Mặc dù cô ấy là người đề xuất ý tưởng, nhưng vẻ mặt tái nhợt của cô ấy cho thấy cô ấy nhận ra nó không ổn sau khi thử nghiệm. Khi tôi tỏ ra đồng tình một chút, cô ấy gãi má và cuối cùng nói ra điều cô ấy thực sự muốn nói.
“Tôi không yêu cầu sự cảm thông, nhưng…cậu thấy đấy, vào năm thứ hai sau khi ra mắt… một tin đồn đã nổ ra.”
Tôi biết mà. Đó là một vụ bê bối.
Đối với một thần tượng, đây là một vấn đề nghiêm trọng. Không chỉ ảnh hưởng đến thanh danh, mà còn gây ra hậu quả nghiêm trọng vì họ có liên quan đến một nhóm nhạc nam khá nổi tiếng vào thời điểm đó, khiến việc comeback sau đó trở nên khá khó khăn.
” Victory me , cậu biết mà, phải không? À, tất nhiên rồi. Hoyun-ssi, hồi đó nổi tiếng lắm mà…”
“Vâng, tôi biết.”
“Khi chúng tôi xuất hiện, chúng tôi hầu như khôngtrof chuyện gì với nhóm mà chúng tôi phải đối đầu, nhưng quá trình biên tập khiến nó trông thật kỳ lạ.”
Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đủ khiến cô ấy rùng mình.
“Họ tung tin đồn rằng chúng tôi lừa dối người hâm mộ bằng cách mặc đồ đôi với các thành viên của nhóm nhạc thần tượng đó. Ồ! Tất nhiên là chúng tôi có những món đồ đó, nhưng thành thật mà nói, một số thành viên mua chúng vì họ thấy chúng đẹp… Chúng tôi đã làm khá tốt sau khi ra mắt, nhưng sau đó thì…. Một mảnh ký ức ta chia ra làm hai phần……kkkk”
Ừm, tôi cũng biết điều đó. Khi tôi tìm kiếm Lea Purple, các từ khóa liên quan vẫn hiện ra.
Mặc dù tôi đã cố gắng loại bỏ các thuật ngữ tìm kiếm không liên quan, nhưng vào thời điểm đó, đủ loại từ ngữ sống động đều hiện lên, và bây giờ cũng không khác là bao.
“Chị không tổ chức họp báo đính chính tin đồn sao?”
“Tất nhiên là chúng tôi đã làm thế.”
Và rồi cô thở dài.
“Nhưng sau đó… ai quan tâm chứ? Thật là một thảm họa.”
Tất nhiên, ngành công nghiệp này hoạt động theo cách như vậy.
Nếu có điều gì đáng chỉ trích, mọi người sẽ kéo đến như những loài ăn thịt trong bữa tiệc nhưng sẽ làm ngơ khi có ai đó cố gắng giải thích.
Vũ công chính của Lea Purple cười ngượng ngùng và gãi đầu.
“Chúng tôi may mắn có một bài hát lại lọt vào bảng xếp hạng vào đầu năm nay, chỉ vừa đủ để chúng tôi trụ vững. Nhưng chúng tôi coi đây như cơ hội cuối cùng… Nên dù chúng tôi có phản ứng quá nhạy cảm như thể bị hồ đồ hay gì đó, xin hãy hiểu rằng chúng tôi không hề có ý đồ xấu!”
“Vâng.”
“Bọn trẻ nhóm tôi tuyệt lắm đấy! Su-Sumin nhảy giỏi lắm!”
“Vângg.”
“Giọng của Siri như mật đổ vào tai vậy! sẽ càng nhất trí hơn nếu nghe nhạc phim cô ấy hát đấy…!”
Màn thể hiện tình cảm nồng nhiệt đầy tự hào của main dancer dành cho các thành viên của Lea Purple (mà tôi hiểu là khoe mẽ) kéo dài khá lâu. Tôi đưa ra những phản hồi khá tích cực, nhưng sau năm phút, tôi bắt đầu thấy hơi chán.
“…chị thực sự rất yêu quý các thành viên trong nhóm của mình.”
= Đủ rồi, tôi không muốn nghe nữa…
“Tôi thương chúng, mặc dù chúng chẳng bao giờ chịu nghe lời, là những đứa trẻ bướng bỉnh! Chúng tôi không thân thiết với các nhóm khác, nhất là sau khi vướng vào một vụ bê bối chỉ vì một lời chào hỏi đơn giản, nên cuối cùng tôi chỉ toàn chơi với lũ trẻ thôi… À, ôi. Tôi xin lỗi.”
Cuối cùng, main dancer của Lea Purple dường như nhận ra mình đã đi quá xa và im lặng.
Ồ…
Chắc hẳn đây là một lời tâm sự tỉ tê sau nhiều năm cô đơn trong giới. Và tôi cũng đồng ý với ý kiến, đó là chúng tôi tiến hành vũ đạo tránh tiếp xúc trực tiếp…
Đang suy nghĩ miên man thì điện thoại lại reo. Lee Jihyeon đã sắp xếp xong xuôi mọi việc và gửi cho tôi một email. Tôi đọc lướt qua rồi không nhịn được cười.
[Tiêu đề email: Gửi cho anh “ Lối thoát hiểm khẩn cấp số một” ]
“Ồ, gì vậy? Trông buồn cười thế??”
“Hả?”
Vô tình tìm thấy một người có cùng khiếu hài hước, tôi cố nhịn cười và mở email ra. Vì đây là việc gấp nên cô ấy chỉ gửi một số kế hoạch cơ bản, hứa sẽ chỉnh sửa và gửi bản chi tiết hơn sau.
Tôi lướt qua tập tin và thấy nội dung không khác mấy so với những gì tôi đang nghĩ, tôi gật đầu và nhìn main dancer của Lea Purple.
“Thật đáng tiếc phải không?”
“…hả?”
“Đây là giai đoạn cuối năm.”
Với cảm giác vừa ngượng ngùng vừa hối lỗi, tôi để cô ấy đứng cạnh mình và suy nghĩ xem nên nói thế nào cho nhẹ nhàng.
Được, tốt.
“Có lẽ chúng ta nên đổi chiến thuật?”
Quá lãng phí vào một màn trình diễn hời hợt chỉ vì một vụ bê bối, đặc biệt là khi chúng tôi được trao một cơ hội tốt như vậy như một sân khấu cuối năm.
“…Cái gì cơ? Ồ, nhưng chúng ta đã quyết định bài hát này rồi, không thể thay đổi được nữa.”
“Không, tôi không nói là chúng ta phải thay đổi bài hát.”
Tôi nở một nụ cười, nụ cười vô hại và tử tế mà các thành viên họ nói họ không thích.
“Chúng ta hãy thay đổi khái niệm một chút nhé?”
***
Phải làm gì đây?
Thành viên trẻ nhất của Lea Purple ngồi co ro ở một góc phòng tập, vẻ mặt tuyệt vọng.
Ý em là, The Dawn dạo này rất nổi tiếng… Nếu chúng ta liên quan đến họ, liệu chúng ta có thực sự nói lời tạm biệt với sân khấu không?
Ngay cả khi chúng ta giữ khoảng cách hai mét trong suốt sân khấu hợp tác, nếu họ trình bày một concept gợi cảm – đặc biệt là với một bài hát từ một nghệ sĩ kỳ cựu trong công ty – thì chúng ta vẫn sẽ bị đổ lỗi và chỉ trích như trước đây.
Không, không. Chỉ trích thì không sao cả. Bị chửi rủa nhiều như vậy rồi thì cũng quen rồi… Chỉ cần lần này đừng dính vào scandal nữa là được…!
Những người muốn chỉ trích thì cứ chỉ trích thôi.Chúng ta chỉ hy vọng họ đừng sa đà vào những chuyện kỳ quặc rồi gây ra scandal như lần trước.
Trời ơi, lúc đó em cứ nghĩ thế giới sắp kết thúc rồi cơ…
Thành viên trẻ nhất của Lea Purple nhìn chằm chằm vào khoảng không trước khi nhìn quanh các thành viên khác, những người dường như cũng có cùng nỗi buồn với cô.
Đúng lúc đó, ở cuối phòng tập, Seong Jiwon, người đang nói chuyện với các thành viên The Dawn, bắt gặp ánh mắt của cô khi đang uống nước. Seong Jiwon theo phản xạ mở to mắt và đưa cho cô một chai nước mới.
“Chị có muốn uống nước không?”
“Ồ, c-cảm ơn… AAAHH!!”
Tuy không có vấn đề gì, nhưng cú sốc suýt chạm tay khi nhận chai nước khiến cô phản ứng gần như một cách phản vệ. Khi cô ôm chặt trái tim đang đập thình thịch và lùi lại, Seong Jiwon hơi nhíu mày và cười.
“X-xin lỗi.”
“Haha… Không sao đâu.”
Sau đó, cậu ấy trượt chai nước về phía cô và ngồi xuống ở khoảng cách an toàn, nhịp nhàng gõ ngón tay xuống sàn, có lẽ đang ôn lại vũ đạo trong đầu.
Nhìn cậu ấy, maknae của Lea Purple không khỏi ấn tượng. Cô tự hỏi liệu cậu ấy có nghĩ đến việc xem lại vũ đạo ngay cả trong tình huống này không.
“…Ồ, thật ấn tượng.”
“Hả?”
“Ồ!”
Cô đã tự nhủ phải cẩn thận, vậy mà cô lại buột miệng nói ra suy nghĩ của mình. Khi Seong Jiwon quay lại, cô cố gắng giải thích một cách tuyệt vọng.
“Ồ không. Tôi chỉ nghĩ cậu thật tuyệt vời. Tôi biết cậu nổi tiếng là người chăm chỉ luyện tập, nhưng… có vẻ như đến giờ cậu vẫn còn giữ vững danh xưng ấy quá ha.”
Lời nói đó hoàn toàn chân thành, nhưng càng nói càng nghe như đang mỉa mai. Ngay lúc cô ước gì mình có thể khâu miệng mình lại, Seong Jiwon lại mỉm cười mơ hồ.
“Điều đó làm chị khó chịu phải không?”
“…”
“Không sao đâu, thật đấy.”
“…hả?”
Đó là một cảm giác khó hiểu.
Từ một khoảng cách gần, Kang Ichae, người đang nằm dài ra, ngồi dậy và vuốt mái tóc rối bù của mình trong khi nói,
“À~ không phải đã đến lúc anh ấy phải quay lại rồi sao?”
“Nếu anh ấy nói anh ấy ra ngoài hít thở không khí trong lành thì giờ phải về rồi chứ! Sao lâu thế.”
Các thành viên khác của The Dawn cũng nhảy vào có ý kiến, khiến cô càng thêm lạc lõng giữa mê cung. Dù vậy, Kang Ichae vẫn lục túi, lấy ra một viên kẹo và nhai ngấu nghiến.
“Không biết lần này anh ấy đang cằn nhằn ai nhỉ?”
“Hoặc là nhóm lập kế hoạch hoặc là nhạc sĩ Cheongbeom.”
“Chắc là đội ngũ kế hoạch. Gần đây không phải nhạc sĩ đã sang Mỹ sao?”
“Hả? Tại sao?”
Tuy nhiên, câu hỏi của thằng bé đã sớm được giải đáp khi tôi trở lại cùng vũ công chính của Lea Purple.
Tôi nói với giọng thản nhiên.
“Chúng ta họp nhanh nhé.”
“Vâng thưa ngài~.”
Khi mọi người tập trung ở giữa phòng tập, Seo Hoyun bắt đầu nói,
“Tôi nghĩ chúng ta nên bắt đầu bằng việc thay đổi từng chi tiết.”
“Mọi người có đang nghĩ đến việc từ bỏ concept gợi cảm không?”
“Không, không phải vậy… Tôi đang nghĩ đến việc thêm một concept khác vào đó.”
Tôi càng giải thích, các thành viên càng bị cuốn vào logic của tôi, mặc dù ban đầu họ nghĩ: “Đây là kiểu nói chuyện điên rồ gì vậy?”
“Thật sự?”
Điều bắt đầu bằng một phản ứng đáng ngờ…
“…Ồ, điều đó có lý sao??”
…đã chuyển thành “ờmm hợp lý nhỉ??”.
Dựa trên concept của Lee Jihyeon, các thành viên của Lea Purple và một số thành viên của The Dawn (cụ thể là Kim Seonghyeon và Jeong Dajun) đã nhìn tôi như thể bị bỏ bùa vậy.
“Đây là một bài hát rất sexy và là cơ hội quý giá để biểu diễn trên một sân khấu lớn như vậy; sẽ là quá đáng tiếc nếu bỏ qua nó.”
Thật vậy, chúng ta nếu chịu đi theo hướng đi này, chúng ta vẫn giữ nguyên ý tưởng của bài hát trong khi con có thể tránh mọi vụ bê bối.
Tôi kết thúc lời giải thích của mình bằng cách từ chối kẹo mà Kang Ichae đưa cho.
“…Vậy, anh nghĩ sao về việc làm theo cách này? Lời bài hát khá là sexy đó.”
“Đúng!!”
“Chúng ta cứ làm thôi!”
Mọi người đều gật đầu phấn khích. Riêng Kang Ichae thì vô cùng hào hứng, vừa nhai kẹo mà tôi n đã từ chối vừa ghi chép lại ý tưởng cho vở kịch.
“Vậy thì cứ như vậy đi. Hai ngày nữa gặp lại.”
“Xin hãy hợp tác vui vẻ!”
“Vâng, xin hãy hợp tác vui vẻ”
Tôi chào tạm biệt rồi đứng dậy cùng The Dawn. Kim Seonghyeon huých nhẹ tôi trêu chọc.
“Là Lee Jihyeon phải không? Cậu tặng cô ấy cái gì thế?”
“Tớ không biết, hình như là hứa tẳng thẻ có chữ ký idol cô ấy. Nhưng nếu cô ấy thực sự muốn thì sao không chụp ảnh màn hình lại nhỉ?”
“Ồ, có lẽ cô ấy muốn bản gốc của nó.”
Kang Ichae xen vào từ bên cạnh. Trong lúc chúng tôi đang tán gẫu về việc có thể in ảnh thẻ luôn, The Dawn đã rời khỏi phòng tập.
Bị bỏ lại một mình trong phòng tập nhộn nhịp, cô em gái út của Lea Purple cuối cùng cũng nhớ lại cuộc trò chuyện của các thành viên The Dawn và lẩm bẩm trong sự thất vọng,
“Có lý do tại sao The Dawn lại nổi tiếng đến vậy…”
Đó là một điều kỳ lạ.
“Thực sự đã có bước đột phá.”
.
.
Và Seo Hoyun, người đã đề xuất bước đột phá này, sắp phải đối mặt với một cuộc khủng hoảng bất ngờ.
Mọi chuyện bắt đầu ngay khi cậu ấy bước lên xe. Người quản lý hào hứng chia sẻ tin tức.
“Hoyun!! Tôi có tin tuyệt vời đây! Yu Jia và Min Jiheon đều được đề cử giải thưởng diễn xuất! Để ăn mừng, họ đã được mời biểu diễn một tiết mục đặc biệt, và em cũng có mặt!!”
“…Cái gì?”
“Đúng vậy, Yu Jia, Min Jiheon và em—ba người sẽ biểu diễn tại lễ trao giải!”
“…”
Seo Hoyun vô cùng kinh ngạc.
Với Min Jiheon và Yu Jia á?