PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol - Chương 120
… Nghĩ lại thì, ngày mai không phải là sinh nhật của Jeong Dajun sao?
Jeong Dajun tỉ mỉ xếp những món quà sinh nhật đã được gói cẩn thận và chụp ảnh tự sướng với chúng ở phía sau.
“Ồ~, tuyệt vời quáaa!!”
Lúc mở quà, cậu ấy nghiêng đầu bối rối mấy lần. Tôi từ phía sau nhìn đống quà, không khỏi trầm trồ khen ngợi.
Wow, Jeong Dajun…à, có vẻ em đã trở nên khá nổi tiếng rồi.
Việc kèm theo những lá thư viết bằng tiếng Anh hoặc tiếng nước ngoài khác cho thấy một số món quà là của người hâm mộ quốc tế. Tôi khoanh tay nhìn xuống Dajun đang phấn khích, má cậu bé đỏ bừng và cứ lảm nhảm thích thú.
“Ồ! Chúng đẹp thật đấy!”
“anh chưa từng thấy thứ nào như thế này trước đây chưa?!”
Tất nhiên là không.
Tất cả đều đến từ những thương hiệu cao cấp có giá cực kỳ đắt đỏ.
Jeong Dajun, không biết hoặc có lẽ không quan tâm đến chữ “B” của thương hiệu, vẫn bận rộn mở quà và đưa ra những bình luận như “Mẫu này độc đáo quá” và “Ồ, kính râm này! Em thích kính râm!”
Kim Seonghyeon đứng gần đó, vừa ăn xong kem.
Đeo khăn quàng cổ, đeo kính râm và đeo vòng cổ, Jeong Dajun diện đồ rất phonk cack.
Tương tự như vậy, Kim Seonghyeon, người có thể cũng không biết chữ “B” của thương hiệu… à, có lẽ cậu ấy biết đến chữ “BR”, cũng nhiệt tình đưa thêm đồ cho thằng bé mặc, khiến cho maknae của chúng ta trông khá buồn cười.
“Em trông như là cây thông Noel ấy?”
“Ồ! Ý tưởng tuyệt vời đấy,em có nên thêm đèn không nhỉ?”
“Phì, chụp một tấm ảnh kỷ niệm nhé?”
“Được thôi!Em sẽ đăng lên fancafe của chúng ta!”
Thần tượng của chúng ta, em út ngốc nghếch của chúng ta.
Sau khi chụp đủ ảnh để làm hài lòng Jeong Dajun, cậu bé mới đẻ hôm qua, tôi để nó mải mê bấm điện thoại một cách tự hào và bắt đầu xỏ giày thể thao để quay lại tập luyện, thì Kim Seonghyeon đã túm lấy quần áo tôi từ phía sau.
“Cậu đang đi đâu vậy?”
“Luyện tập.”
“Hôm nay là ngày lễ mà, cậu biết không? Hơn nữa, hôm qua cậu cũng thức trắng đêm còn gì. Nghỉ ngơi đi.”
Vâng, hôm nay là ngày nghỉ, nhưng tôi cũng chẳng có việc gì tốt hơn để làm.
Tôi không trả lời, chỉ lê bước, và Seonghyeon lè lưỡi, gọi tôi là “kẻ nghiện công việc”. Câu nói này có vẻ hơi quá khi nghe từ một người vừa mới dành ba tiếng đồng hồ ở phòng tập thể dục vào cái gọi là ngày nghỉ của mình.
“Cậu muốn tập thêm cùng tớ không?. Nếu chúng ta có
show diễn cuối năm, cậu phải giữ vững phong độ nhé.”
“…Seo Hoyun,cậu dạo này ăn phải bả chó hả? Sao nói chuyện lạ vậy?”
“Cậu muốn chết hả?”
Kim Seonghyeon cười nửa miệng và suy nghĩ một lúc trước khi đột nhiên ngẩng đầu lên với tiếng “Ah!”
“Nhắc mới nhớ, đã đến lúc chúng ta nên nghe tin tức về việc hợp tác rồi phải không? Quản lý nói gì vậy?”
“Nó sẽ được thông báo vào ngày mai hoặc lâu hơn.”
Tôi trả lời và liếc nhìn góc nơi có nhiệm vụ mới xuất hiện.
Đây là một nhiệm vụ mới, đã lâu lắm rồi mới có lại.
[Nhiệm vụ đã đến! Hoàn thành xuất sắc màn kết hợp với concept gợi cảm!
Thể hiện chất lượng vượt trội của mình trước công chúng.
Hoàn thành thành công: được thưởng 5.000 điểm.
Thất bại: Chỉ số dance sẽ giảm nhẹ (B+ xuống C+)]
Dù nhìn nhận thế nào đi nữa thì việc giảm nhẹ chỉ số dance cũng không ổn, phải không?
Khi tôi phàn nàn rằng tăng thì khó mà giảm thì dễ, cửa sổ hệ thống trả lời một cách láo xược: “Hãy nghĩ về nó như cổ phiếu”, rồi biến mất.
Khi nghe hệ thống nói theo cách đó, tôi tự dưng thấy nó có lý.
Dù sao đi nữa, Kim Seonghyeon sẽ không biết tôi đang thở dài với cửa sổ nhiệm vụ, và lông mày cậu ấy hơi nhíu lại.
“Ồ, thật sao? Sao cậu biết? Quản lý nói với cậu hả?”
“Có vẻ như mọi việc đang được quyết định và tin tức đang được lan truyền đi.”
Thêm vào đó, gần đây tôi đã đến thăm nhà Joo Woosung để thăm chú mèo Nyangnyang của anh ấy, và tại đó tôi nghe nói về sự hợp tác giữa Black Call và White Cherry.
Biểu cảm trên khuôn mặt Woosung trở nên khó chịu khi anh nhận được cuộc gọi từ người quản lý.
Tuy nhiên, tôi chỉ xoa đầu Nyangnyang bằng đầu ngón tay và hỏi trong sự bối rối,
“Có chuyện gì vậy? Dù có chuyện gì thì trông anh lúc nào cũng có vẻ ổn mà.”
“… gì cơ?.”
Thật trơ tráo (ý tôi là,anh cần phải có sức mạnh tinh thần như thế này mới có thể hẹn hò với nhiều bạn gái như vậy), Joo Woosung thậm chí còn từng là MC đặc biệt trên YuYuBank với Han Chaeri trước đây.
Tôi nghĩ việc gặp lại bạn gái cũ sẽ không phải là vấn đề lớn đối với một tay chơi như lão, nhưng Joo Woosung đã khéo léo tránh ánh mắt của tôi.
“Này, đụng độ Han Chaeri, người yêu cũ thì là một chuyện, nhưng để đối phí với những thành viên trong nhóm đó, họ thực sự đáng sợ, nhóc ạ…”
“…?”
Tôi chưa từng có ấn tượng như vậy khi nhìn thấy các thành viên của White Cherry trước đây.
Tôi không bận tâm mà kể cho Woosung nghe về những lời tốt đẹp mà Chaeri từng nói với tôi về anh ấy, vì anh ấy chẳng làm gì đáng bị như vậy cả.
Tôi nhớ lại bầu không khí ấm áp bao quanh cuộc trò chuyện của Han Chaeri và Liz.
“Mọi người đều có vẻ tốt bụng. Rất chu đáo ấy chứ.”
“Cậu đang nói cái gì vậy? Chúng ta có đang nói về cùng một nhóm là White Cherry không?”
Joo Woosung rùng mình.
“Đúng là tinh thần đồng đội của họ rất tuyệt, và trông họ rất ngầu, nhưng… mọi người đều có cá tính rất mạnh. Nếu cậu làm họ phật ý, khi đó sẽ rất đáng sợ.”
“Chắc hẳn là vì Joo Woosung đã làm gì đó gây chia rẽ nội bộ nhóm họ rồi.”
“Ugh, tôi sắp ngạt thở rồi.”
Tôi không khỏi cảm thấy buồn cười khi nghĩ về Joo Woosung, người đã than vãn một lúc rằng anh ấy sẽ bị ép luyện tập trong phòng tập vì các thành viên Black Call đã nói rằng họ sẽ không thay thế anh ấy.
Đúng vậy, đã đến lúc Joo Woosung phải nếm mùi thất bại.
“Gieo nhân nào gặt quả nấy, tôi đoán vậy. Cứ nhìn vào sự kết hợp đó mà xem.”
“ cậu đang nói gì vậy? Cậu lo lắng về việc hợp tác à?”
“Không, tôi ổn. Có người chắc sẽ còn lo lắng hơn tôi nữa.”
**
Jeong Dajun dường như đã kiểm tra kỹ lưỡng phản ứng của mọi người đối với những bức ảnh nó đăng trên fan cafe, khi nó liên tục thử và khoác lên mình những món quà sinh nhật rồi chụp ảnh.
Mặc đồng phục… fan hẳn sẽ thích lắm phải không?
Đợi một chút.
Lúc đó là mấy giờ?
“Này, Jeong Dajun. Không phải giờ em phải ở trường sao?”
Giật mình.
Jeong Dajun hơi do dự, rồi mỉm cười rạng rỡ.
“Hôm nay trường tan học sớm.”
“ Hay em đã tự ý về đi sớm.”
“Không,em không làm thế!”
“Dạo này rất hay nghỉ đấy nhé.”
“Ê, nhóc đùa anh à?”
Kim Seonghyeon, giống như một người chị gái hay cằn nhằn về việc học tập của thằng em, nhanh chóng tiếp lời tôi.
“Ơ, mấy cái người này đã bảo là không rồi mà…!!”
Suy cho cùng, đó là lỗi của nó nếu nó thực sự làm vậy.
Jeong Dajun phồng má và trừng mắt nhìn Kim Seonghyeon, sau đó bắt đầu viện cớ với vẻ mặt khó chịu.
“Em vẫn sẽ thi đại học! Thỉnh thoảng đi học chẳng phải rất ấn tượng sao? Đại học là dành cho những ai muốn đi học, đúng không? Nhưng em vẫn hoàn toàn hài lòng với việc làm thần tượng?”
“Thì sao?”
“…Anh thật biết cách khiến người khác phải câm lặng thật đấy, cứng họng liền.”
“Thằng nhóc này, tôi phải làm sao đây”, “Bố mẹ tôi không đồng ý”, blah blah blah… Khi Jeong Dajun nhận ra lời càu nhàu của mình không được chấp nhận,thằng bé bắt đầu lăn lộn trên sàn.
Tôi bắt gặp ánh mắt của Jeong Dajun.
“Được rồi, cứ cho là số ngày đi học của em ổn đi. Còn việc ôn thi CSAT của em thì sao? Em đã nói là sẽ thi mà.”
“…!”
“Không tin em đâu. Lấy vở ra xem nào. Chúng ta cùng xem em đã làm được bao nhiêu nhé.”
“…Anh ơi, em muốn nói một điều sj, chỉ một điều thôi.”
“Đó là gì?”
“Em chưa giải được câu nào cả!”
Tôi cốc nó một cái vào đầu, và cuối cùng, Jeong Dajun càu nhàu rồi bắt đầu sắp xếp quà tặng, sau đó mang vở bài tập đến.
Đinh!
[cậu không phải đang ở phòng tập sao?]
Tôi chỉ tình cờ gặp chuyện bất bình thôi. Thôi được.
Tôi ngồi đó thờ ơ, nhìn vào cuốn vở bài tập của Jeong Dajun, nó sạch đến mức trông như mới mua hôm nay vậy.
“Sao lại trắng tinh thế này, đồ nhóc ranh?”
“…Để sau này quyên góp cho mới ạ!?”
“Nhóc đùa à?”
Ai mua vở bài tập chỉ để quyên góp bao giờ?
Jeong Dajun bĩu môi, tay cầm một cây bút chì bấm, còn tôi, với kinh nghiệm dạy kèm bảy sinh viên thời đại học, đang tức giận đẩy nó ra.
Thằng bé hét lên trong đau đớn khi miễn cưỡng giải quyết đống bài tập.
Bùm!
Trong lúc tôi đang hướng dẫn Jeong Dajun một khóa học cấp tốc theo phong cách Spartan, Seong Jiwon và Kang Ichae xông vào cửa.
“Wa ha ha!!”
“Sao đấy?”
“Chỉ là Kang Ichae đẹp trai siêu đẳng của mọi người thôi.”
Vì đây không phải là lần đầu tiên chúng tôi thấy Kang Ichae ở chế độ muốn gây sự chú ý… nhưng Kang Ichae dạo gần đây lại phản ứng hết sức ố dề.
“Ồ, khó thật nhỉ?”
“…”
Dajun cười phá lên như thể đã đạt được một sự giác ngộ nào đó.
“Cuộc sống phải khó khăn thì mới vui được, đúng không, Hoyun-hyung??”
“ tập trung thẳng vào vấn đề giùm cái”
“Ôi~, sao hôm nay lạnh thế~?”
“Điển hình là Seo Hoyun…”
Kim Seonghyeon thì thầm nhỏ nhẹ bên cạnh tôi.
Kang Ichae chạy thẳng đến ghế sofa rồi ngồi phịch xuống. Seong Jiwon dường như cũng đồng tình với ý kiến của Kang Ichae, gãi trán ngượng ngùng rồi thận trọng bắt chuyện.
“Mọi ngươi ơi, sân khấu hợp tác của chúng ta đã được dựng xong.”
“Ồ~? Với ai thế?”
“Tiền bối Lea Purple.”
“…Hả?”
Có phải họ đang nói đến nhóm nhạc thần tượng trong “The Victory is Mine” suýt bị thương không? Tớ không biết nhiều về họ, nhưng cách các thành viên chăm sóc lẫn nhau đã để lại ấn tượng sâu sắc.
…Nhưng hợp tác với một nhóm nhạc thần tượng nữ?
Tôi nhanh chóng cân nhắc những ưu và nhược điểm rồi đưa ra kết luận.
Ừmmm, mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Đúng là sự kết hợp giữa các nghệ sĩ nam và nữ có thể bị chỉ trích vì chúng tôi còn non trẻ trong ngành, nhưng chúng tôi không phải là những người duy nhất làm như vậy.
Kim Seonghyeon dường như cũng đồng tình với cảm xúc của tôi, bình tĩnh hỏi mà không mấy ngạc nhiên,
“Bài hát cũng đã quyết định rồi sao?”
“Tất nhiên rồi!”
Sau đó, Kang Ichae, người vẫn bất động với khuôn mặt vùi vào ghế sofa, đột nhiên bật dậy và cười khúc khích yếu ớt.
Chờ đợi thôi !
Tôi cảm thấy có chuyện chẳng lành sắp xảy ra. Kang Ichae sắp làm điều gì đó điên rồ.
Tôi nhanh chóng né sang bên cạnh Seong Jiwon, và quả nhiên, Kang Ichae, sau khi mất mục tiêu, đã xoay phần thân trên.
Sau đó, nó túm lấy cổ Jeong Dajun và kéo thằng bé lại gần, há miệng rộng như thể muốn cắn vào má nó!!
“Má maknae của chúng ta, waaang~.”
“Ầm!”
Jeong Dajun, người chỉ có một lỗi duy nhất là ngồi ngay trước mặt Kang Ichae, tái mặt và cố gắng trốn thoát bằng cách lăn trên sàn.
Tôi cũng kinh ngạc trước cảnh tượng đó.
Kang Ichae có bị điên không vậy, thật sự á?!
“Cậu điên à?! Aaah!!”
“Wa ha ha!”
Jeong Dajun cố gắng đứng dậy nhưng không nhìn rõ nên đập đầu vào chân ghế sofa gây ra tiếng động lớn.
“Ôi, đầu em, đau quá…”
“Ahh~! Ichae cô đơn quá~, ôm tớ đi~.”
“Ugh,tớ thực sự, thực sự, thực sự thấy tởm lắm nhé!!”
Khi Jeong Dajun ôm đầu đau đớn, Kang Ichae lại đưa tay ra, nhưng Jeong Dajun lại nhanh chóng chuồn đi như một con lươn.
Sau đó, thằng bé xoa mạnh vào má bị cắn của mình, mặc dù thực tế là nó không hề bị đau.
Nhìn thấy vậy, Kang Ichae thản nhiên chống cằm lên tay và ngân nga một giai điệu mà tôi cảm thấy mình đã nghe ở đâu đó.
“Để tôi cắn nào, cắn nào~”
“Uhhuhu… Sao Ichaelại thế này? Chắc cậu ấy điên *** rồi.”
Tôi bịt miệng Jeong Dajun để ngăn cậu ấy biến thành Kang Ichae và lau má đỏ của cậu ấy bằng tay áo để xoa dịu tiếng rên rỉ của thằng bé.
“Hôm nay, Hoyun-hyung tự dưng trở nên ngọt ngào một cách lạ thường…”
“Này, cẩn thận lời nói của mình nhé.”
“Được rồi…”
Khi áp tay vào má Jeong Dajun và đáp lại những suy nghĩ càu nhàu của nó ấy về #KangIchae_Explain, sâu thẳm bên trong, tôi cảm thấy khác biệt.
Cảm ơn vì đã cứu anh một lần này nhé, Jeong Dajun…
Cuối cùng thì tôi đã tránh được viên đạn của Kang Ichae.
Tiếng ngân nga của Kang Ichae vẫn tiếp tục không ngừng.
“…Giai điệu đó nghe quen quá.”
Nhìn thấy Kim Seonghyeon nghiêng đầu bối rối, Seong Jiwon, với ánh mắt yếu ớt, nói bằng giọng nhẹ nhàng.
“Lời bài hát thực sự là như thế này à.”
“…Thật sự có bài hát có lời như vậy sao?”
Seong Jiwon cười ngượng ngùng.
🎶”Chúng ta hãy cùng nhau qua đêm nhé”.
…À.
“…Bài hát đó à?”
“Ừ, cái đó.”
“…”
“…”
“…Không đời nào?”
“Huh?.”
“…Một người thuộc cộng đông trình bày?”
“Ừm.”
Tôi không thể tin được nên hỏi lại, nhưng Seong Jiwon chỉ im lặng và gật đầu một cách nghiêm túc.
Tôi hơi há miệng vì sốc.
🎶 Chúng ta hãy cùng nhau qua đêm nhé.
Đây là bài hát của một tiền bối cùng công ty quản lý của Lea Purple, người đã solo và tạo nên một bản hit lớn, được công chúng biết đến rộng rãi…
Vì có một bài hát có ý tưởng gợi cảm, rất gợi tình… hấp dẫn.
“Wahahahaha!”
Công ty giải trí Daepaseong…
Họ đang nghĩ gì vậy?