PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol - Chương 117
“…Vâng, V-Vâng?”
“sau khi lời giải thích kết thúc—chỉ 4 giây sau—Kang Ichae đã bộc bạch tiết lộ bí mật.”
Đúng vậy. Tôi biết Kang Ichae sẽ làm thế này mà…
Đinh!
[…sao cậu biết được?]
Đúng như suy nghĩ của tôi.
Nếu chỉ mất 4 giây, tức là cậu ấy đã phản bội một thành viên ngay sau khi nghe lệnh. À không, có lẽ là chậm hẳn 4 giây vì đang suy nghĩ xem nên chia sẻ thông tin gì?
“Tên này, tên này…!!”
Chú cún con ngây thơ Jeong Dajun của chúng tôi, không biết vì sốc hay chỉ muốn làm quá, đã quỳ xuống. Tôi tặc lưỡi và rút ra một phong bì tiền.
“Này, đứng dậy đi. Đầu gối em sẽ bị bẩn đấy.”
“Như vậy có ổn không, Ichae?! Sao người ta có thể làm thế chứ??”
“Tôi sẽ đọc lại thông tin đã được cung cấp cho chúng ta: Jeong Dajun đôi khi mặc bất cứ thứ gì cậu ấy có thể tìm thấy trong tủ đồ của Hoyun-hyung.”
Tôi dừng lại khi đang rút tiền và hỏi,
“Chuyện này có phải là TMI không? Tôi đã biết rồi.”
“Còn nữa.”
Nhân viên nói ngắn gọn.
“Tuần trước, anh ta đã mặc đồ lót nhưng đi ăn cắp từ tủ đồ người khác.”
“…”
Ha…
Đó là một thông tin đáng để suy nghĩ trong 4 giây đấy, Kang Ichae…
Tôi đưa tiền mà không phản đối, nhìn Jeong Dajun, lập tức tỏ vẻ buồn bã.
“Em giặt đồ trễ rồi hết quần mặc, được chưa! Anh ơi, đồ mới nguyên mác, vẫn còn nguyên bao bì ý?? Em giặt rồi trả lại nhé!”
“Đừng bao giờ trả lại nhé. Hãy coi như là quà tặng. Hãy tự mặc nó đi nhé, maknae của chúng ta.”
“Ể? Nhưng mà sạch mà??”
Sau khi gạt đi lời của anh chàng cứ khăng khăng rằng quần áo và đồ lót đều chạm bị húp hớ, tôi nhìn nhân viên.
“Chúng ta chơi lại màn khác khác nhé. Dù sao thì anh cũng đã chuẩn bị tiền mà.”
“Tất nhiên rồi.”
Lee Jihyeon hẳn đã đoán trước được chuyện này ngay từ đầu. Các thành viên,chuyên đi chọc thọt nhau thế này thì việc này cũng khá dễ đoán. Các staff hẳn đã sẵn sàng cho những trò chơi tiếp theo.
Đặc biệt là nếu họ cho rằng nếu Kang Ichae và tôi sẽ ở hai đội khác nhau thì chuyện này chắc chắn sẽ xảy ra.
Tôi mỉm cười.
Thế tiến thoái lưỡng nan của tù nhân, đồ khốn.
“Chúng ta hãy cùng chơi trò tiết lộ thông tin TMI nhé.”
Chúng ta hãy cùng xem mọi chuyện diễn ra thế nào nhé?
.
.
.
Ai quan tâm đến việc giữ bí mật của các thành viên? Nó đã trở thành một cuộc chiến tiết lộ toàn diện.
Tiết lộ điều gì đó, kiếm được 3.000 won; bị tiết lộ, mất 5.000 won.
“Ngày xưa, Ichae bị gãy tay khi đang trượt tuyết trên bao tải gạo cùng tôi vào mùa đông!”
Thêm 3.000 won!
“Có lần Seonghyeon say rượu và đập trán vào cột điện khi đang đi bộ. Cậu ấy năn nỉ tôi giữ bí mật!”
Thêm 3.000 won!!
“Jiwon đôi khi tập rap một mình trong phòng tắm, và cậu ấy hát tệ lắm!!”
“…À, cái này thì tôi đã biết rồi.”
“Bắn…”
Thêm 3.000 won nữa… KHÔNG!
Sau khi phun ra toàn những lời TMI vô bổ và nhạt nhẽo, tôi kiếm được khoảng 20.000 won và thậm chí còn mua kem để xoa dịu Jeong Dajun vẫn đang tức giận. Ngay cả sau khi ăn đồ ngọt, miệng Dajun vẫn còn bĩu ra.
” sau tất cả chuyện này, họ vẫn còn gần 100.000 won phải không? Chúng ta chỉ còn lại 10.000 won sau khi mua kem thôi.”
“Đó chính là điều anh muốn nói.”
“Bọn họ không sợ bị lộ sao… À, anh ơi, anh có muốn thử loại sô cô la bạc hà này không?”
“KHÔNG.”
Tôi mỉm cười nhẹ nhàng.
“Anh chỉ cần nhìn Dajun ăn là no rồi.”
“Hử, sao đột nhiên lại…?”
Jeong Dajun ngước nhìn tôi với ánh mắt tràn ngập cảm xúc bất ngờ. Tôi quyết định làm một người anh tốt bằng cách chiều chuộng cậu ấy khi cậu ấy lẩm bẩm: “Mẹ nói bà ấy không thích mì tương đen.” [1]
Khi chúng tôi đang tận hưởng khoảnh khắc hòa hợp với nhau thì tiền của chúng tôi đã bị cướp mất.
“Đã trừ năm nghìn won.”
“…Xin lỗi?”
Cái quái gì thế này??
Quyết tâm bán đứng các thành viên, Kang Ichae quyết tâm moi từng xu cuối cùng từ chúng tôi.
Chúng tôi chỉ còn lại 10.000 won!
“Này, điều này không đúng.”
“Á!! Tôi không chịu nổi nữa!!”
Không thể chịu đựng được việc mất tiền, tôi vô cùng tức giận.
“Là Kang Ichae!!”
Jeong Dajun thực sự tức giận, bỏ đi cái tên đầy kính trọng. Sau đó, nhân viên bình tĩnh trả lời:
“Không, là Seong Jiwon.”
“…?!”
…Seong Jiwon?
“…Hả?”
Cả Jeong Dajun và tôi, vừa bồn chồn vừa buồn bã, đều chớp mắt ngạc nhiên trước tin tức bất ngờ này.
Trong lúc chúng tôi trao đổi những cái nhìn ngơ ngác, các nhân viên đã đọc nguyên văn tin nhắn từ điện thoại của họ.
“Hoyun thực sự rất ghét sô cô la bạc hà. ‘Sao không vừa đánh răng vừa ăn kem đi?’ Cậu ấy từng nói một cách mỉa mai.”
“…!!”
Jeong Dajun sửng sốt, mắt mở to khi cậu ấy liên tục nhìn tôi và cây kem bạc hà của mình.
“…Vì thế.”
“…”
“Đó là lý do tại sao lúc trước anh tỏ vẻ ngọt ngào như vậy với em.”
“Không, không phải vậy.”
Tôi toát mồ hôi nhẹ khi Dajun lẩm bẩm với giọng buồn bã, “Vậy thì…thôi, em chỉ đang đánh răng thôi mà,” rồi tiếp tục ăn.
“ em thích SolX kh..ô..n..g?.…”
“Được rồi,anh hiểu rồi,anh xin lỗi…”
Trước khi maknae của chúng tôi kịp nổi loạn toàn diện, tôi nhìn theo với vẻ mặt bối rối, tự hỏi làm sao để xoa dịu cậu ấy lần này khi cuộc oanh tạc vẫn tiếp diễn không ngừng.
“Đã trừ năm nghìn won.”
“Ha, lần này là ai vậy?”
“Thôi bỏ đi. Thôi bỏ đi, đánh răng hay làm gì đó đi, anh.”
“Đừng hờn dỗi nữa. Anh đã nói anh xin lỗi rồi mà, được chứ?”
“Đừng hờn dỗi nữa?? Anh nghĩ nói vậy có vẻ như anh thực sự muốn xin lỗi phải không, hyung?”
“Sao, em muốn anh gắn trái tim vào lời nói của ann hay gì đó à?”
Trong lúc Jeong Dajun và tôi đang cãi nhau qua lại, các nhân viên chỉ báo cáo một cách bình tĩnh,
“Tiết lộ của Kim Seonghyeon: Jeong Dajun, người luôn la mắng Seo Hoyun không được làm phiền việc học của cậu ấy để chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học, thực ra đã bị bắt gặp đi đến phòng máy tính cùng Kang Ichae.”
“…!!”
“…cậu ấy đến đó khá thường xuyên.”
Tôi mở miệng… và lông mi tôi rung lên liên tục.
“…Jeong Dajuuun.”
“Waaah!!”
Kkikigik.
Khi tôi từ từ quay đầu lại nhìn thằng ranh ấy, Jeong Dajun, dường như thực sự bị sốc, vẫy tay điên cuồng.
Đã quá muộn rồi.
“Hyung, Hoyun-hyung. Nghe em nói này. Có lý do thực sự cho chuyện này đấy…!!”
“Em sẽ mở vở bài tập cho anh xem khi chúng ta quay lại ký túc xá.”
“Ồ, không cần nữa nhé!”
Và thế là, cả hai đội đều tiết lộ hết thông tin này đến thông tin khác cho đến khi cuối cùng, tất cả tài sản của chúng tôi đều bị cướp mất, khiến chúng tôi trắng tay.
“Được rồi~, trận chiến khám phá đã kết thúc! Làm tốt lắm~!”
Chỉ có đội ngũ lập kế hoạch là tỏ ra rất vui vẻ. Khuôn mặt họ đều tươi cười, có lẽ họ đang hào hứng vì được làm nội dung hay và được tan làm sớm.
Mặt khác, chúng tôi không còn tiền…
Và trên hết, Jeong Dajun đã đánh mất “niềm tin” mà nó vẫn luôn rao giảng với các thành viên khác chỉ một giờ trước đó chỉ trong chớp mắt.
“À.”
Tôi lê bước đi và rồi, bùm , đâm sầm vào đội kia.
“Hãy nhìn những con người lòng lang dạ thú ở đây!”
“Ồ, Dajun học hành chăm chỉ quá nhỉ?!”
Kang Ichae phản pháo khi Jeong Dajun đột nhiên khoe khoang vốn từ vựng phong phú của mình và chỉ tay vào đội kia. Nhưng tôi cũng bực mình không kém và khoanh tay lại.
“Sao? có thích cảm giác này không?”
“Ừ, vui thật đấy, phải không?”
Ngay cả Kim Seonghyeon, người đã bị lộ chuyện đập trán vào cột điện trong lúc say xỉn, cũng có vẻ bực mình và cười khẩy. Cậu ấy đã yêu cầu tôi giữ bí mật, nhưng cậu ấy thực sự nghĩ tôi sẽ làm vậy sao?
Kang Ichae, người được cho là đã bị gãy tay khi trượt tuyết, dường như cũng không quan tâm nhiều và cười khúc khích về phía máy ảnh, vẫy tay…
Nhưng có lẽ vì tôi là người bị lừa nên tôi thực sự tức giận.
“…Ha, đủ rồi. Nhưng mọi người sẽ không để chúng tôi chết đói chứ?”
= Cứ nghỉ ngơi và cho chúng tôi xả vai được rồi.
Mặc dù rất vui, nhưng đội ngũ lập kế hoạch, có lẽ sợ vẻ mặt đe dọa của tôi, đã lấy ra một chiếc hộp mới.
“Đây, đây là cơ hội cho một vòng hồi sinh~. Chọn một trong năm nốt nhạc này! Bạn chỉ có một cơ hội, và bất cứ nốt nhạc nào bạn chọn sẽ được trao cho tất cả thành viên.”
“Ồ? Tôi cũng có thể xem được không?”
Kang Ichae tò mò về những gì được viết trong tờ ghi chú nên đã tiến lại gần chiếc hộp, và nhóm lập kế hoạch đã giao chúng cho nó mà không hề nghi ngờ.
“Để xem nào, một cái là cho nhà hàng sang trọng, một cái là cho mì ly ăn liền~. Còn lại thì gần như là đồ bỏ đi à?”
“Nhà hàng sang trọng có phục vụ lươn nướng không?”
“Con lươn chết tiệt đó…”
Tôi lẩm bẩm, nhưng Kang Ichae vẫn tươi cười vui vẻ và tiếp tục làm phiền đội ngũ kế hoạch. Quá tải vì áp lực, cuối cùng đội ngũ kế hoạch đành bỏ cuộc.
“Assa~.” [2]
Kang Ichae gấp tờ giấy cậu ấy đang cầm lại và cất vào hộp, sau đó quay sang các thành viên với nụ cười ranh mãnh.
“Có được không nếu Ichae yêu thích của mọi người đại diện chọn?”
“Em có thể chọn mà không cần nói như thế.”
“Vậy thì em sẽ chọn.”
“…?”
Có điều gì đó ở Kang Ichae có vẻ đáng ngờ…
“Để xem nào~ Bàn tay của Ichae có khả năng tuyệt đỉnh mà~.”
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Kang Ichae lục lọi trong hộp và cuối cùng chọn ra một tờ giấy, mỉm cười.
“Trống nổi lên, ta-da~!”
“Mở nó ra!”
“…Ồ!!”
“Anh ơi! Trúng thưởng rồi! Nhà hàng sang trọng rồi~!!”
“Ôi trời ơi~!!”
Cái gì thế này…
Cậu ấy đã làm điều đó như thế nào?
“Ồ, cái gì cơ…?”
Đội ngũ lập kế hoạch vô cùng bất ngờ trước vận may bất ngờ này. Mọi người đều xôn xao bàn tán về Kang Ichae.
Ngoại trừ tôi.
Với cơ hội là 1/5, làm sao ta có thể rút được tờ giấy ghi chú về nhà hàng sang trọng đó ngay lần đầu tiên cơ chứ?
…May mắn?
Không, không thể như vậy được.
Chắc hẳn phải có lý do gì đó. Tôi tiến lại gần chiếc hộp bị bỏ đi để nhìn kỹ hơn và cười khẩy.
…Góc của tờ giấy ghi “Đi đến một nhà hàng sang trọng” hơi cong một chút.
Cậu ta có bị điên không?
Chắc hẳn cậu ấy đã gấp mép lại khi kiểm tra rồi mới bỏ lại vào hộp. Như vậy, ta có thể sờ vào là biết ngay.
Kang Ichae có thực sự đang 21 tuổi không?
Làm như dân cờ bạc chuyên nghiệp ấy nhỉ? Làm sao người ta biết được những mánh khóe cờ bạc như vậy, chứ đừng nói đến việc biểu diễn chúng một cách táo bạo trước ống kính máy quay (dù chỉ là để tự quay)?
Liệu Kang Ichae có tìm thấy suối nguồn tươi trẻ không?
Trong khi tôi có lý do để nghi ngờ rằng Ichae có thể đang ở trong tình huống tương tự như tôi, thì người đứng đầu nhóm lập kế hoạch, người vừa mới tham gia cùng chúng tôi, lẩm bẩm, không hề hay biết gì cả,
“Wow, đúng là người được chọn. Ichae chắc hẳn sinh ra đã may mắn lắm.”
“Trúng thưởng…”
Không, rapper chính của chúng ta không chỉ may mắn rút thăm trúng thưởng; anh ta còn bị điên nặng nữa chứ. Kang Ichae uể oải bước tới và cười toe toét khi thấy vẻ mặt của tôi.
“Hoyun-hyung ~ chúng ta đi ăn lươn nướng nhé!”
“…Được rồi, chúng ta đi nạp lại năng lượng thôi.”
Khi nhóm lập kế hoạch, những người mà tôi nghĩ sẽ cảnh giác đến cùng, thở dài bỏ đi, không nhận ra rằng họ đã bị Kang Ichae lừa, điện thoại của Seong Jiwon reo.
“…!”
Sau khi kiểm tra điện thoại, cậu ấy giật mình, vội vàng nhét nó vào túi. Sau đó, làm ra vẻ mặt thản nhiên rồi bước đến chỗ nhân viên.
“Để tôi giúp bạn việc đó.”
“Ồ, cảm ơn.”
“Tôi có nên chuyển nó sang đây không?”
Nhìn Seong Jiwon đang tích cực giúp mọi người trong đoàn… Tôi đi thẳng về phía xe.
Sau cuộc trò chuyện ngắn với người quản lý đường bộ mới, tôi ngồi vào ghế và nghịch điện thoại trước khi ngẩng đầu lên.
“À mà quản lý ơi, Seong Jiwon có nhắc đến việc muốn đổi số điện thoại không?”
“Hả?”
Người quản lý, bận rộn sắp xếp lịch trình, nghiêng đầu tỏ vẻ bối rối.
“Khi nào vậy? Đây là lần đầu tiên anh nghe nói đến chuyện này đấy….”
…À.
“Vậy sao? Chắc em nghe nhầm rồi.”
“Nếu cậu ấy muốn đổi thì cứ nói với anh! Anh sẽ nộp đơn ngay.”
“Được rồi.”
Người quản lý, người xử lý công việc nhanh chóng, bước ra khỏi xe để gọi điện.
Tôi chống cằm lên tay và suy nghĩ… rồi dụi đôi mắt mệt mỏi và đắp chăn lên người.
“…Tôi nói đúng mà, phải không?”
[ Cậu chưa bao giờ sai trước đây.]
Nhìn thấy cửa sổ hệ thống thừa nhận điều đó chỉ khiến tâm trạng tôi thêm tồi tệ.
Seong Jiwon đã gây ra một mớ hỗn độn lớn…
Và anh ấy vẫn chưa kể với tôi về chuyện đó.
[1] Đây là một câu trong bài hát kinh điển của Hàn Quốc khi đang chán.
[2] 아싸 giống như “yay” hoặc “hooray” trong tiếng Anh