PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol - Chương 113
“Chúng ta có liên lạc được với văn phòng quản lý tại Nhật Bản không?”
Daepaseong Entertainment đã hoạt động rất sôi nổi trong tháng 10. Ngay từ đầu, Min Jiheon, một ngôi sao Hallyu và diễn viên được yêu thích, đã chứng kiến sự nổi tiếng của mình tăng vọt hơn nữa với màn ra mắt OTT ở nước ngoài trong Please Take the Camera . Hơn nữa, Seo Hoyun cũng trở nên nổi tiếng với vai trò diễn viên phụ.
Bên cạnh đó, Shining Star đã lan rộng ra khắp thế giới, tạo nên tiếng vang lớn ở Nhật Bản. Vậy nên, để chuẩn bị cho năm sau, Lee Jihyeon đang lên kế hoạch rất khẩn thiết.
“Ước gì tôi có thể phân thân.”
“Nếu có thời gian để nói điều đó, sao không tuyển thêm trợ lý chứ?”
Lee Jihyeon, người hôm nay lại đang gặp khó khăn tại Daepaseong Entertainment, thở dài với quầng thâm kéo dài đến tận cằm. Chỉ cần nhìn logo Daepaseong trên nền máy tính là cô đã tức giận đến mức tay run rẩy.
Không đi làm thì chết đói còn đi làm thì chết lặng!!!….
Nhưng Lee Jihyeon vẫn cố chịu đựng. Khi mọi thứ dần chất đống, giọt nước tràn ly làm cô muốn nói “thôi bỏ m* đi”, thì một khoản tiền thưởng được đẩy ra trước mặt cô. Nhìn thấy số tiền đó, Lee Jihyeon âm thầm quyết định chịu đựng.
Số tiền quá lớn không thể từ chối được….
Không biết rằng Seo Hoyun đang cần mẫn lau sàn nhà phía sau mình, Lee Jihyeon lẩm bẩm một mình, nhìn vào những món đồ lưu niệm của người hâm mộ trên bàn làm việc.
“Ah… khi nào thì ta mới được chiến đấu lần nữa đây… khi nào thì ta mới được thấy biên tập viên của chúng ta lăn lộn khắp nơi và hoàng tử tóc vàng thứ ba… Không, khi nào thì The Dawn mới…”
“Cô Jihyeon, cô đang nói gì vậy?”
“Cô ấy thường nói như vậy khi cô ấy mệt, cứ để cô ấy yên đi.”
Lee Jihyeon nghiến răng gõ bàn phím. Thật sai lầm khi làm tròn CV khả năng tiếng Nhật của mình trong sơ yếu lý lịch. Vì vậy, mọi thứ liên quan đến việc mở rộng thị trường Nhật Bản đều do cô ấy đảm nhiệm.
Nếu họ không thăng chức cho tôi, họ sẽ phải trả giá.
Lee Jihyeon, người từng ngoan ngoãn gật đầu trước lời nói của tiền bối với đôi mắt lấp lánh cách đây một năm, cuối cùng không thể chịu đựng được những hành vi sai trái của công ty vừa và nhỏ và trở nên u ám.
“Tôi vừa gửi lại cho người Nhật tác phẩm đầu tay The Dawn.”
“Ồ~, đúng là Jihyeon tài năng của chúng ta đây rồi.”
Câm miệng….
Giờ thì Jihyeon đã quen với việc chủ động mỗi khi các tiền bối nói gì đó, những lời chửi thề lại trào ra khỏi cổ họng. Khi tiền bối vui vẻ bấm máy, một nhân viên khác nhìn Jihyeon với vẻ mặt tiếc nuối.
Jihyeon thở dài và mở một cửa sổ tài liệu mới để xử lý vấn đề tiếp theo.
“The Dawn nổi tiếng thật đấy, phải không? Chúng ta hoàn toàn có thể lên kế hoạch cho một chuyến lưu diễn với mức độ nổi tiếng này.”
“Chúng ta sẽ không biết cho đến khi thử. Chà, vậy hãy bắt đầu thực hiện ở một hội trường nhỏ ở nông thôn.”
“Tiếc quá. Đáng lẽ chúng ta nên tổ chức một buổi hòa nhạc nhỏ chứ nhỉ?”
Ủa..Hả?? Cô điên à?
Nghe lời của đàn anh, người đầu óc rỗng tuếch trong những chuyện này vì chỉ quản lý diễn viên, Jihyeon cảm thấy cơn thịnh nộ dâng trào trong lòng.
“Anh muốn tổ chức concert ở nước ngoài trong khi chúng ta còn chưa tổ chức được concert nào trong nước sao? Đùa à? Thế này thì khác gì công ty chúng ta muốn bị chửi rủa chứ!! Hả?! Đất nước này có bao nhiêu địa điểm tổ chức concert và sân vận động mà!! Tại sao? Tại sao chúng ta lại không bắt đầu ở đây trước?!”
“Ờ, à, ừm….”
…Khi cô nhớ lại quá khứ và hét lên như một kẻ điên, mọi người đều ngoảnh mặt lại và dần dần tránh xa Jihyeon.
Trong một thế giới mà công ty sẽ bị chỉ trích nếu họ có số buổi hòa nhạc ở nước ngoài cao hơn một chút so với trong nước, thì điều gì sẽ xảy ra?
[Daepaseong, mày….]
[Tôi cứ tưởng bọn họ làm việc tốt hơn rồi chứ, nhưng vẫn tệ lắmㅋㅋㅗNày Daepaseong, chúng tôi trả tiền cho mấy người, nhưng mấy ngươid không nhận và đang lãng phí nó vào việc này (bíp-) (bíp-) (bíp-) (bíp-)]
[Daepaseong (bíp-)đồ khốn(bíp-)coi thường fan trong nước kkkkkkkkkkkkkk nổi điên rồi kkkk]
Những lời còn lại đều là những lời chửi thề không thể nói ra. Jihyeon, tưởng tượng đến lời chỉ trích của Daepaseong mà cô cảm thấy lạnh người, phủi đi những nốt nổi da gà trên cánh tay.
Ôi trời, chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy sợ rồi….
Thực ra, theo Jihyeon, mặc dù việc ra mắt tại Nhật Bản có phần nhạy cảm với người hâm mộ, nhưng đó là điều không thể sớm muộn phải làm. Xin lỗi người hâm mộ, nhưng xét cho cùng, ra mắt ở nước ngoài cuối cùng cũng là một con đường tốt cho nghệ sĩ.
Khi gửi lời đề nghị, Jihyeon nhắm chặt mắt lại.
Tôi không thể ngồi yên được!
****
Và vào thời điểm đó, Seo Hoyun cũng có suy nghĩ tương tự.
Tôi nên làm gì với cái này đây…?
Làn sóng K-pop đang lan tỏa khắp thế giới, và ngày nay, nó dễ dàng lan tỏa ra nước ngoài thông qua YouTube và SNS, nên thời điểm mở rộng ra nước ngoài đã nhanh hơn so với trước đây. Cũng có những nhóm nhạc được thành lập với mục đích rõ ràng là mở rộng ra nước ngoài.
Tất nhiên, vẫn có người công khai nói rằng nếu chỉ gửi ca sĩ ra nước ngoài thì đó là vì họ không nổi tiếng trong nước. Hơn nữa, vì lượng fan trong nước dễ dàng giảm sút, nên cần phải có lịch trình hoạt động cân bằng giữa trong nước và nước ngoài.
Hiện tại, Daepaseong đang bận rộn chèo lái con thuyền vì các dự án ở nước ngoài đang đổ về.
Nghe Jihyeon kể lại câu chuyện mở rộng ra nước ngoài, trán tôi tự nhiên nhíu lại.
Mặc dù biết hoạt động ở nước ngoài chắc chắn là vấn đề thời gian, nhưng nếu họ ra nước ngoài ngay khi mới bắt đầu nhận được ủng hộ ở Hàn Quốc thì chắc chắn sẽ rất khó để nói chuyện với người hâm mộ trong nước.
Mặc dù là chuyện năm sau… nhưng làm sao tôi có thể giải quyết được chuyện này ổn thoả đây?
Trong lúc đang lo lắng mà không tìm ra được câu trả lời, vì chưa từng trải qua chuyện này trong kiếp trước, Jeong Dajun, người đang viết nguệch ngoạc gì đó với tờ giấy kiểm tra tiếng Nhật của phần ngôn ngữ thứ hai đang dở, đột nhiên ngã gục xuống bàn.
“…Em bỏ cuộc. Em không thể làm được.”
Nó đã giải quyết được ít nhất một vấn đề chưa?
“Im lặng và giải quyết nó đi.”
Kim Seonghyeon, người vừa lấy một que kem từ tủ lạnh và đưa cho tôi, đã liếc nhanh vào bài kiểm tra của Dajun và vô cùng sửng sốt.
“Em chưa giải quyết được một câu nào sao?”
“À… hay đây là dấu hiệu cho rằng em không nên học nữa hay sao? Hay là mình chỉ cần biểu diễn thay vì đến trường vào ngày thi CSAT?” [1]
“Chuyện vô lý gì thế?”
Phải học để thi chứ. Thằng nhóc này định trốn đi đâu vậy? Tôi cứ tưởng sẽ xong một màn, nhưng Kang Ichae lại trượt xuống khỏi ghế sofa, cười khúc khích với Dajun, vỗ vai thằng bé.
“Con ơi, học chăm chỉ và điền đáp án nhé~. Điều gì quan trọng trong cuộc sống, hạnh phúc hay thành công?”
“Thành công rõ ràng là quan trọng hơn chứ….”
“Đúng là Hoyun mà….”
Kim Seonghyeon lẩm bẩm bên cạnh khi tôi khẽ đáp. Tôi đưa tay ra, khẽ chọc vào trán Kang Ichae.
“Này, thành thật nói cho anh biết đi. Em không nghĩ giống anh sao?”
“Cái gì cơ?”
“Em không quan tâm đến tiền, được rồi, anh hiểu. Nhưng nếu em làm việc cật lực để sáng tác mà kết quả lại là thất bại, em sẽ làm gì?”
“Em không quan tâm cái gì cơ?”
“…Còn thành công phòng vé mà em nhắc đến lần trước thì sao?”
“Điều đó quan trọng với chúng ta , và đó là lý do tại sao anh nói vậy.”
Kang Ichae cười khúc khích.
“Chỉ cần nó quý giá với em thì tất cả đều quan trọng.”
…Ừ, sao lại phải bận tâm nói chuyện với một gã có trái tim sắt đá như vậy chứ. Kim Seonghyeon xoa cằm hỏi.
“Kang Ichae, em thực sự nghĩ như vậy sao?”
“Hả?”
“Thực ra anh đang hy vọng Jeong Dajun sẽ trượt kỳ thi tuyển sinh đại học.”
“Cái gì cơ?? Thật á!?”
Jeong Dajun đột nhiên làm rơi cây bút chì. Chắc chắn là cậu ấy đang phản ứng thái quá vì không muốn học nữa… nhưng ngạc nhiên thay, Kang Ichae lại giật mình.
“…??”
Tất cả chúng tôi đều sửng sốt.
…Có đúng vậy không?
“Này anh. Cậu đang nói gì vậy~ moi người đang cổ vũ cho em út của chúng ta đấy.”
“Ừ, tại sao cậu lại làm thế?”
Đến muộn, Kang Ichae cười phá lên và lau sạch nước đổ ra. Ngay cả tôi, một người vốn không mấy quan tâm đến chuyện phiếm, cũng phải can thiệp, nhưng Kim Seonghyeon vừa trả lời vừa duỗi chân.
“Có người sẽ nghĩ rằng chứng kiến ai đó thất bại còn thú vị hơn là thành công.”
Đây là loại logic quỷ quái gì vậy?
“Ờ… Ahahaha.”
“Này anh. Có thật không?”
“Ừm….”
Kang Ichae vô liêm sỉ kia không nói nên lời, chớp mắt thật nhanh, rồi nhẹ nhàng bịt tai Jeong Dajun, người đang nhìn cậu ấy với vẻ không tin.
“Tất nhiên rồi….”
“….”
Nghệ sĩ rap chính của chúng ta sẽ xử lý chuyện này thế nào?
Dù có bịt tai hay không, Jeong Dajun, người đã nghe thấy mọi chuyện, vẫn run rẩy như thể điện thoại của nó đang rung lên vì nhac chuông.
“Đôi khi… anh còn đáng sợ hơn cả Hoyun.”
“Trời ơi! Sao anh có thể nói những lời cay nghiệt như vậy?”
“!!”
“Há hốc mồm, Ichae, em tàn nhẫn quá~.”
“Tớ nghĩ người tức giận ở đây là tớ chứ….”
Seong Jiwon, người đang miệt mài gõ máy tính xách tay ở bàn ăn, lặng lẽ tiến lại gần những thành viên ồn ào phá vỡ khoảng không yên tĩnh của cậu ấy.
“Hoyun, cậu không có lịch trình riêng sao?”
“À.”
Đúng vậy.
Tôi hơi quay đầu lại.
“Cùng với Joo Woosung.”
“Này, tiền bối dạo này đi đâu rồi?!”
Kim Seonghyeon thì đang ngẩn ngơ, nhưng tôi chẳng còn chút năng lượng nào dành để quan tâm.
Đó là chương trình “Best Friends Special” trên YouTube với Joo Woosung và Yu Jia.
Không cần phải vội vàng như thế này, nhưng tôi đã chấp nhận vì lần trước có giới hạn 2 tuần xuất hiện trên cửa sổ nhiệm vụ.
“Ahaha, chúc anh có chuyến đi vui vẻ.”
Có chút lo ngại.
Lợi dụng Joo Woosung để hoàn thành nhiệm vụ là một ý tưởng hay, nhưng kể từ khi có Đội trưởng nhập vai quá mức trước đó , tôi cảm thấy tội lỗi khi đi show solo quá nhiều. [2]
Các thành viên có vẻ không mấy quan tâm, nhưng chuyện này dễ bị bàn tán vì mỗi người có một fandom nhỏ khác nhau. Tôi lo rằng nếu có bất kỳ xáo trộn nào trong fandom, thì sẽ rất rắc rối..
“Tiền bối Joo Woosung, dạo này anh ấy năng suất quá nhỉ?”
“Bài hát gần đây ra mắt của anh ấy rất nổi tiếng….”
“Ừ, đúng vậy. Phản ứng của công chúng thật tuyệt vời.”
Khi tôi đang suy nghĩ về điều này, tôi nhận được một tin nhắn.
Đó là của Lee Jihyeon.
– Nhóm kế hoạch Lee Jihyeon: Hoyun-ssi
– Đội ngũ kế hoạch Lee Jihyeon: cậu sẽ sớm quay phim cùng Joo Woosung-ssi phải không?
– Đội ngũ kế hoạch Lee Jihyeon: Hôm nay là ngày phát sóng trực tiếp
– Đội ngũ kế hoạch Lee Jihyeon: Hãy xem cái này trước khi tham gia chương trình tạp kỹ nhé!!
“…?”
– Đội ngũ kế hoạch Lee Jihyeon: (Video)
Tôi bật đoạn video kỳ lạ đó lên và cười khẩy.
“Ồ, Lee Jihyeon-ssi thật tuyệt vời….”
“Hả?”
[Các bạn ơi, ngày mai Hoyun sẽ chụp ảnh với Woosung.]
[Cái gì cơ?? Cả The Dawn nữa sao?]
[Không, đó là chương trình tạp kỹ solo. Tôi nghe nói đó là chương trình đặc biệt trên YouTube của Jia.]
Người hâm mộ xôn xao trên mạng xã hội, nhưng không ai lên tiếng phản hồi mạnh mẽ. Woosung đã từng xuất hiện cùng Hoyun trong chương trình Over-Immersive Captain , nhưng lần này phản ứng lại có phần kỳ lạ.
[À… ừm….]
Mọi người đều cẩn thận trong lời ăn tiếng nói. Bởi vì lần trước, hoạt động của “Kill the Lights” đã xung đột với hoạt động của “Kings” của Black Call, ảnh hưởng đáng kể đến màn trình diễn của The Dawn.
[Ừm… Chúng ta không đủ tư cách để cạnh tranh với Black Call Kingsㅋㅋ (Nếu chúng ta làm vậy thì thật là trơ trẽn). Đúng là lần trước “Kill the Lights” đã làm chúng ta tức điên, nhưng không phải lỗi của Woosung… mà là do Daepaseong làm hỏng lịch trình…
└Bình tĩnh nào, nói chậm thôi…]
[Vâng… Vấn đề là nâng cao sự công nhận của công chúng…]
Mặc dù mọi người có vẻ hơi run rẩy, họ vẫn cố gắng an ủi nhau.
[Mặc dù thỉnh thoảng Seo Hoyun lại đi một mình, nhưng anh ấy có vẻ thực sự thân thiết với Woosung, và họ quyết định để anh ấy yên, nghĩ rằng anh ấy sẽ xử lý tốt].
Những hoạt động cá nhân là điều không thể tránh khỏi. Họ muốn mọi chuyện trôi qua thật nhẹ nhàng, nhưng đúng như dự đoán, thời điểm lại không đến, và rắc rối bắt đầu xảy ra.
[Ah ㅋㅋ, Seo Hoyun thực sự không có lý trí, ngay sau “Kill the Lights”?
└ haha Đúng vậy…]
Khi những bài đăng như vậy bắt đầu lan truyền, người hâm mộ chỉ cười khúc khích.
Seo Hoyun không biết gì cả…?
[Nếu chú thỏ của chúng ta không biết gì cả… chết tiệt… Thế còn một nửa dân số thế giới thì sao?
Còn bạn thì sao?]
[Hoyun không phải là không biết gì, anh ấy chỉ không quan tâm thôi
└Chính xác
└└ㅋㅋ Tôi muốn phát đoạn clip đề cử của Shining Star trước mặt các bạn.] [3]
Ngay cả khi bạn đã quen với việc bị đánh, điều đó không có nghĩa là bạn sẽ có khả năng chịu đựng.
[Ồ, thật khó chịu
└Đừng tức giận, hãy đi làm một sở thích nào đó
└└Được rồi.]
Cuối cùng, những người hâm mộ kìm nén sự tức giận đã nổi giận, phản đối những bình luận thù ghét ẩn danh.
[Fan của Seo Hoyun thực sự thất vọng…
[Tính cách của anh ta không phải là dơ bẩn sao? Tôi hơi… ghê tởm anh ta.
└Đồ ngốc, đó là một trong những điểm tốt của anh ta.]
Họ không quên gửi những bình luận ghét bỏ tệ hại nhất dưới dạng PDF cho Daepaseong. Và họ cười phá lên.
[À, nếu tôi có thể bị Seo Hoyun đẩy lùi… Cuộc sống như vậy chẳng phải sẽ rất hạnh phúc sao?…
└Quả thực có chút phấn khích phải không?
└└kkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkk nhìn tính cách mỗi người đây kk
Có câu nói rằng bạn sẽ trở nên giống nhân vật mà bạn hâm mộ, và thực sự, người hâm mộ của Seo Hoyun bắt đầu giống anh ấy.
Những người hâm mộ, những người đang cười giữa những bình luận thù ghét với tâm lý cứng rắn, đột nhiên mở to mắt khi thấy một đoạn video tràn ngập trên mạng.
[Ồ.]
Và họ nhanh chóng nhấp vào liên kết.
[Tim đập thình thịch, chúng ta ăn salad nhé? Bìa báo Dawn]
Một đoạn video ngắn dài 30 giây đã được tải lên tài khoản chính thức của The Dawn.
[1] Kỳ thi năng lực học tập đại học, một kỳ thi dành cho học sinh trung học Hàn Quốc đóng vai trò rất lớn trong việc quyết định học sinh có thể vào đại học ở đâu.
[2] Xem bắt đầu từ Tập 55
[3] Xem Tập 37