PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol - Chương 111
“Cái gì thế này?
Xếp hạng EX?
Trong lúc tôi còn đang kinh ngạc vì thứ hạng xa lạ này, tôi tình cờ nghe được Kim Seonghyeon nói chuyện với Jeong Dajun.
“Nhưng tại sao tiền bối Joo Woosung lại chưa từng xuất hiện trên bất kỳ chương trình tạp kỹ nhảy múa nào? Anh ấy là vũ công chính mà.”
“À, theo những gì em nghe được… Anh ấy muốn học thêm về khiêu vũ và đã đến Hoa Kỳ. Anh ấy nói rằng là để nghỉ ngơi và vừa để học hỏi mặc dù công ty đã cố gắng ngăn cản anh ấy.”
– Tôi: đang ở đâu thế?
– Joo Woosung: Cali
Tôi vỗ trán khi nhớ lại tin nhắn đã trao đổi với anh ta. [1]
Joo Woosung…
Chắc hẳn anh ta vô cùng tự hào về điều này.
Đó là lý do tại sao anh ta biến mất trong nhiều tháng.
“Có một phòng tập nhảy nổi tiếng ở California. Tớ nghe nói anh ấy đã luyện tập rất chăm chỉ ở đó.”
Cậu có thể nâng cấp chỉ số khiêu vũ của mình lên EX chỉ bằng cách nằm im relax trong vài tháng không??
Joo Woosung thực sự khiến tôi rất ghen tị. Tôi đã phải làm việc cật lực, trong khi anh ta đã lên hạng EX chỉ bằng một chuyến đi đến California.
Cuộc sống này thực sự quá bất công.
Liệu kiếp trước anh ta đã cứu được đất nước nào không?
Nó vượt xa cả tài năng, và tôi tự hỏi liệu Joo Woosung có đang gặp may mắn về vật phẩm nào đó không.
Hơn nữa, anh ta còn tự tin bảo tôi xem sân khấu anh ta trình diễn. Quả thực là có lý do. Vừa quay lại phòng chờ, sân khấu của Black Call đã bắt đầu được phát trên tivi để theo dõi.
Ngay cả trên chiếc TV nhỏ, chất lượng thấp ở phòng chờ, Joo Woosung vẫn vô cùng… tuyệt vời.
music
🎶“ Em không thể phủ nhận, những vết nứt xuất hiện ở những khe hở nhỏ nhất,
Anh sẽ thay đổi mọi thứ về em.”🎵
Joo Woosung, đúng như dự đoán, là một nghệ sĩ biểu diễn xuất sắc với chỉ số giọng hát A+ và chỉ số vũ đạo EX-. Anh ta biết chính xác khi nào nên mạnh mẽ hay nhẹ nhàng khi bắt máy.
🎵 Đừng chạy trốn, anh ở đây bên cạnh em,
Nếu em quay cuồng, em sẽ biết lý do tại sao…🎵
Không, vấn đề không phải là kiểm soát sức mạnh và sự mềm mại.
Anh ta sinh ra là để đứng trên sân khấu. Joo Woosung giơ tay lên như thể đang ném bóng vào giữa sân khấu, rồi nhếch một bên môi.
“Đó là Black Call.”
“Ồ…”
“…”
Sự tuyệt vọng…
Nghĩ đến việc anh ta đã luyện tập và hẹn hò một cách vô tư với tài năng đó cho đến tận bây giờ…
Tôi muốn túm lấy cổ áo Joo Woosung và lắc mạnh, cảm thấy hối hận vì khoảng thời gian anh ta đã lãng phí.
“Anh ấy điên rồ, anh ấy rất giỏi…”
Ngay cả những người không biết gì về nhảy múa cũng nhận ra anh ta bị điên. Tôi tự hỏi anh ta trông thế nào trong mắt Jeong Dajun và Kim Seonghyeon. Ngay cả Jeong Dajun vốn ồn ào cũng đang dán mắt vào màn hình, miệng ngậm chặt.
Ngay cả qua màn ảnh nhỏ, bài hát vẫn bùng nổ. Tôi thậm chí không thể tưởng tượng được sự sốc mà người hâm mộ phải cảm thấy ngay tại chỗ…
Càng xem màn trình diễn, tôi càng mất tinh thần.
🎵 Người yêu số 1 của tôi đã đi đâu rồi…? 🎵
Và không phải chỉ có Joo Woosung thôi sao?
Khi đoạn kí ức này diễn ra, tôi bắt đầu cảm thấy một cảm giác phản bội sâu sắc đối với một người.
Đây có thực sự là Lim Hyeonsu không…?!?!
Cô ta đã bơm đầy tiền vào bản nhạc và làm nó trở nên điên rồ như thế này sao?
“Kang Ichae đủ lông đủ cánh hơn rồi sao? Giờ không cần đến tìm tôi nữa à? ”
Đây chẳng qua chỉ là sự lừa dối, ích kỷ và trốn trách trách nhiệm hay sao?
“…Hoyun, cậu làm sao thế?”
“Phù, chỉ hơi bực mình một chút thôi…”
Khi tôi nghiến răng vì tức giận, Seong Jiwon đã an ủi tôi bằng cách vỗ nhẹ vào lưng tôi.
Cả Lim Hyeonsu và Joo Woosung… Không cần phải lo lắng hay an ủi họ.
Đúng vậy, tôi nên lo lắng cho ai trong tình huống này?
Tôi đã tự hứa từ giờ sẽ không lo lắng về người khác nữa.
Tôi nên lo lắng cho bản thân mình. Suy cho cùng, tôi đang sống một mình giữa thế giới khắc nghiệt này.
Cảm giác khó chịu này kéo dài cho đến khi giải thưởng dành cho ca khúc số 1 được trao.
“Chúc mừng! No. 1 là Black Call!”
Bùm, pháo hoa nổ tung.
Nghĩ đến việc bài hát và concept được đón nhận nồng nhiệt như thế nào, các thành viên Noeul, những người đã lường trước được điều này, đã cố gắng hết sức để kiểm soát biểu cảm. Dù không thể sánh bằng Black Call, tôi (vừa đủ) mỉm cười với các thành viên Noeul và chào hỏi các ca sĩ khác xung quanh.
“…”
Vì Joo Woosung đứng cạnh tôi, tôi cũng cúi chào anh ta….nhưng có vẻ lạ.
Trên tay, Joo Woosung cầm một chiếc cúp lớn, với biểu cảm kỳ lạ khi nhìn người hâm mộ, những người mà anh ta chắc hẳn đã gặp rất nhiều lần.
“Chúc mừng.”
“…À.”
Nghe tôi nói vậy, Joo Woosung như bừng tỉnh, chớp mắt ngạc nhiên. Rồi anh ta mỉm cười.
Như thể đây là lần đầu tiên anh ta giành được vị trí số 1, Joo Woosung của Black Call đã hành động khác thường.
“…Cảm ơn nhé!!.”
Joo Woosung vỗ nhẹ vai tôi và chuyển ánh mắt sang những thần tượng khác đang chào đón anh ta.
Đây là cái gì?
Bình thường Joo Woosung không hẳn là dễ tính, nhưng giờ là thần tượng hàng đầu, anh ta rất biết giữ gìn hình ảnh trước ống kính, nên tôi không thể nhìn thấy biểu cảm ban nãy của anh ta nữa. Tôi liếc nhìn anh ta rồi quay đi.
Đó không phải việc của tôi.
“Mọi người làm tốt lắm!”
Các thành viên của The Dawn trong khi bẻ cổ , giãn cơ và các nhóm khác nhanh chóng rời đi để đến sân khấu biểu diễn của Black Call.
“ Mọi người vất vả rồi. Ngày mai chúng ta còn có chương trình ca nhạc nữa, hôm nay nghỉ ngơi một chút nhé.”
“KHÔNG!”
Đột nhiên, Jeong Dajun đang chìm trong suy nghĩ bỗng ngẩng đầu lên.
“Chúng ta hãy luyện tập tiếp.”
“Hả?”
Trước câu nói gây sốc của Jeong Dajun, mọi người đều dừng lại ngạc nhiên và quay lại nhìn cậu ấy.
“Dajun, không được. Hôm qua anh chỉ ngủ có ba tiếng thôi.”
“Em không muốn, không muốn đâu, em vẫn muốn tập thêm một chút nữa…”
Jeong Dajun thốt ra những lời đó, đỏng đảnh một cách bướng bỉnh. Kim Seonghyeon khoanh tay, dường như đang phân vân không biết nên tự hào về Dajun hay nên khuyên can cậu ta bỏ tính bướng bỉnh. Đúng lúc đó, Kang Ichae xen vào.
“Thật sự?”
“…!”
“Bụng cậu đang phải không?”
“…Cái gì?”
Ngay cả Seong Jiwon, cỗ máy luyện tập, cũng mở to mắt ngạc nhiên và nhìn qua nhìn lại hai người họ.
“Có lẽ là do món kimbap chúng ta đã ăn hôm nay…”
“Anh ơi, thế có quá đáng không?”
“Ahaha, thật thú vị vì hai người như thế này. Kekeke.”
Nếu Kim Seonghyeon và Seong Jiwon là những người chỉ biết nhìn vào thần tượng, sống như thể mạng sống của mình phụ thuộc vào thần tượng, thì Jeong Dajun là người cố gắng đi theo họ, luôn càu nhàu, và chỉ có Kang Ichae là có vẻ lạc lõng trong nhóm.
Bởi vì cậu ấy luôn có vẻ coi cuộc sống thần tượng như một trò đùa.
Nhìn thấy vẻ mặt có phần sốc của mọi người, Kang Ichae nở một nụ cười ngượng ngùng.
“…Sao anh lại nhìn em như vậy? Em cũng là người mà~. Đau lắm khi bị cướp mất thứ gì đó ngay trước mặt chứ.”
“Vậy là lần này Kang Ichae thực sự bị sốc.”
“Vậy là Ichae cũng có ghen tị…”
“Cuộc sống sẽ chẳng vui vẻ gì nếu anh quá hoàn hảo~…. Khoan đã, tại sao mọi người lại phớt lờ em thế?”
Kang Ichae nhún vai, vòng tay qua cổ Jeong Dajun dẫn đường. Dù có năng khiếu âm nhạc, nhưng lần này chúng tôi vẫn chưa đạt được giải nhất, và trên mặt hai nhóc đó toàn là chữ “luyện tập”.
Vâng, bất cứ điều gì họ làm đều ổn.
Chỉ cần luyện tập là có thể được phải không?
Đinh!
[Nhiệm vụ đã đến: Hãy sử dụng trí thông minh của cậu để biến điều không thể thành có thể!
Trong thời gian hoạt động, hãy giành vị trí số 1 trong chương trình phát sóng âm nhạc.
Phần thưởng: 3.000 điểm
Thất bại: Giảm mạnh chỉ số ca hát (A0 → C0)]
…Tôi không thể không chửi thề.
Sau khi tặc lưỡi tỏ vẻ khó chịu, mặc dù thực sự không muốn, tôi vẫn nhắn tin cho PD Kim Heeyeon và nhét điện thoại vào túi.
“Chúng ta hãy họp khẩn cấp.”
“Hả?”
Jeong Dajun quay đầu lại như muốn hỏi điều đó có nghĩa là gì. Tôi vẫn còn nghiến răng khi nhớ lại màn trình diễn Black Call kinh hoàng và sự đâm xéo của Joo Woosung và Lim Hyeonsu.
“Chúng ta phải vào trước đã.”
“…Xin lỗi??”
***
Một buổi tối se lạnh. Mọi người đều nghiêm túc, ngoại trừ Jeong Dajun, người đang càu nhàu về loại thuốc cậu ấy vừa uống.
“Tôi sẽ bắt đầu cuộc họp khẩn cấp đầu tiên của The Dawn.”
Tôi gõ lên bảng. Kim Seonghyeon giơ tay lên như thể có điều gì đó muốn nói.
“Kim Seonghyeon xin mời phát biểu.”
“Được thôi, cứ tự nhiên.”
“Cuộc họp khẩn cấp này thực chất là về chuyện gì?”
“Đây là cuộc họp khẩn cấp để lên kế hoạch làm thế nào chúng ta có thể đạt được vị trí đầu tiên trong các hoạt động quảng bá mini album của mình.”
“….”
Kim Seonghyeon hơi nheo mắt. Vẻ mặt cậu ấy như muốn nói: “Cho dù chúng ta có luyện tập điên cuồng đi nữa, liệu mọi chuyện có diễn ra theo ý chúng ta không?”
Như thể luyện tập có thể giải quyết được mọi chuyện.
Tôi cũng muốn giải quyết vấn đề này trong khả năng của mình, tuy nhiên, để giành vị trí số 1 là The Dawn, tôi không thể làm một mình.
“Vậy cậu nghĩ lý do gì khiến chúng ta không thể đạt được vị trí đầu tiên lần này?”
“Đó là vì Kang Ichae dễ thương-xinh đẹp-lộng lẫy~!”
“Gì cơ? Tớ không nghe rõ.”
“Chỉ là Ichae vừa trêu thôi.”
Kang Ichae vẫy bàn tay đang giơ lên một nửa.
“Thời điểm chúng ta trở lại thật tệ~. Chúng tôi không ngờ thời điểm comeback của đàn anh Black Call lại hoàn toàn trùng khớp với chúng ta.”
“Đúng vậy. Thậm chí việc trì hoãn ngày trở lại cũng khó khăn. Mọi lịch trình đã được đặt trước.”
Mọi người đều rên rỉ. Cuối cùng, mọi người đồng ý rằng chúng tôi nên cố gắng hết sức để không trùng lịch với Black Call nữa.
“Hoyun, chúng ta có thể kéo dài thời gian hoạt động thêm một chút không?”
“Chúng ta có thể điều chỉnh… nhưng chúng ta có lịch trình sau đó.”
Nếu chúng ta kéo dài hoạt động thêm một tuần, sẽ có một khoảng thời gian chúng ta không trùng với Black Call.
“Kim Seonghyeon—Dù có kéo dài hoạt động thêm một tuần nữa, liệu chúng ta có thể giành được vị trí số 1 không? Tiền bối Black Call vẫn có thể đạt No. 1 ngay cả khi không xuất hiện trên các chương trình âm nhạc.”
“…Kỷ lục cao nhất mọi thời đại của những người cao tuổi Black Call là bao nhiêu?”
“Tôi không chắc chắn về kỷ lục mọi thời đại, nhưng trong hoạt động gần đây nhất của họ, họ đã giành được 13 chiến thắng. Họ đã càn quét tất cả các vị trí hàng đầu trên các chương trình âm nhạc, và ngay cả khi họ ngừng xuất hiện, họ vẫn giữ vững vị trí số 1…”
“13 trận thắng??”
”Black Call có thời gian quảng bá khá dài nên họ đã càn quét mọi thứ….”
Đôi khi… Tôi quên rằng Joo Woosung là một chàng trai tuyệt vời như vậy chỉ vì anh ta hành động rất ngốc nghếch.
Tâm trạng nhanh chóng trở nên tồi tệ.
“Ừm, cũng đáng thử đấy. Bao giờ thì các tiền bối Black Call kết thúc quảng bá trên các chương trình âm nhạc nhỉ? Tuần sau á?”
“Ừ, đó là lần cuối cùng.”
“Chúng ta có nên điều chỉnh và thực hiện thêm một tuần nữa không?”
Sẽ tốn kém hơn, nhưng đây không phải là lựa chọn tồi. Ngoại trừ một điều.
“Yeonhwa sẽ trở lại sau đó.”
“…À!”
Yeonhwa là một nhóm nhạc từng là ứng cử viên cho chương trình Shining Star mùa 1, nhưng thứ hạng của họ khá cao nên cuối cùng đã hủy bỏ buổi biểu diễn. Hiện tại, họ đang hoạt động ở Nhật Bản nên đã vắng mặt. Họ không được công chúng biết đến nhiều như mong đợi.
Ừm, ở nước ngoài….
“Đây là….”
Mọi người đều chìm trong suy nghĩ. Kang Ichae, ngồi trên ghế sofa, lắc lư người qua lại và đảo mắt khi ánh mắt dừng lại ở Kim Seonghyeon.
“Anh Seonghyeon, anh có muốn khoe cơ bụng không?”
“Em nghĩ nếu anh làm vậy thì có thay đổi được gì không?”
“Uhmuhmuh, nó sẽ tạo ra sự khác biệt lớn đấy~.”
“Vậy thì anh cũng cho em xem nhé.”
Đúng lúc đó, điện thoại tôi reo. Đó là PD Kim Heeyeon của Shining Star.
– Shining Star PD Kim Heeyeon: Ồ đúng rồi
– PD Shining Star Kim Heeyeon: Làm sao cậu biết về việc thay đổi hệ thống bình chọn?
“Trời cao đúng có mắt.
Sống tốt sẽ tự khắc có đường lui.”
“Anh đang lảm nhảm cái gì thế?”
“Chúng ta hãy làm thêm một tuần nữa.”
Ít nhất chúng ta cũng phải giành được vị trí đầu tiên vì chúng ta đã trở lại, đúng không?
[1] Từ Tập 97