PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol - Chương 109
[….? Tôi đang nhìn thấy cái gì thế này?]
[Đây có phải là thông tin chính thức không? Được rồi, hiểu rồi.]
[Daepaseong: Nếu điều này xảy ra vào ngày tận thế
Noeul:Aaaaaaaaaa, đã quá tổ quốc ơii
Phản ứng bùng nổ khi đoạn giới thiệu MV cho một thể loại hoàn toàn khác với “Ocean Train” nhưng lại tương tự như “Second Chance” được phát hành.
Mọi người đều nói, “Này, đây không phải là lười sáng tạo sao?”
Không cần phải tiêu cực như vậy đâu. Ngay từ đầu, sau “Second Chance”, cho đến loạt cảnh phim tiếp nối với “Ocean Train”, người hâm mộ đã phần nào tin tưởng vào concept MV của Daepaseong.
[Daepaseong, lũ biến thái… mấy người học được điều này từ ai thế?
└Bạn có vẻ thực sự thích nó
└└Tôi thực sự thích nó…… thích chết đi được ấy]
[Này mọi người, có thật là Jiwon bị bắn vào đùi không? Mẹ kiếp, mẹ kiếp, trời nóng quá, nóng đến nỗi bị sảng luôn à?
└Trước hết, việc giao cho một người trông có vẻ trong sáng như thế một vị trí phản loạn là quá… quá đáng… Tôi nghiến răng ken két đây]
[Kang Ichae sẽ nổi cơn thịnh nộ sao?]
[Giao lá cờ và cách mạng cho một tên otaku ư? Tôi khóc trước đã]
Trong khi các Noeul đang rơi nước mắt, Lee Jihyeon đang bận rộn gõ bàn phím và uống hết lon nước tăng lực này đến lon khác.
Tất nhiên, giống như một câu thần chú, cô ấy lẩm bẩm những lời tục tĩu.
Cô ấy trông giống hệt một PD-nim đang vội vã chỉnh sửa một cảnh phim trước deadline.
[Nhưng tại sao Hoyun lại…?
Tại sao anh ấy lại bị trói vào ghế? Tại sao anh ấy lại bị thương?
[Quá kích thích đi]
[Tại sao Kim Seonghyeon/Seong Jiwon…? Nếu đây là phim truyền hình, chẳng phải anh ấy đã bị Seo Hoyun bắt gặp trong “Second chance” sao? Tại sao Jeong Dajun…? Tại sao anh ấy lại phá hủy các tòa nhà?
└Có chút lịch sử khi Dajun phá hủy mọi thứ
└└Ôi, điên thật rồi kkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkkk
Trong khi mọi người đang nói chuyện vô nghĩa, có người đã đăng một giả thuyết kèm theo một meme.
[Nếu bạn xem kỹ các tài liệu giới thiệu của Seo Hoyun, tất cả chúng dường như đều có con dấu của chính phủ đóng trên đó…
Nó nói “Hình phạt tử hình”
└Điều đó có nghĩa là gì?
└└Đó là sự hiện thực ư??
└└Huh????????]
[… Liệu Seo Hoyun có phải là người khởi xướng một cuộc nổi loạn trong lực lượng chính phủ và bị bắt không?
└????????????]
Trong khi người hâm mộ Noeul đang say sưa xem từng khung hình teaser với sự tập trung cao độ, bản phối nổi bật đã được phát hành.
Bài hát này có giai điệu gây nghiện với giọng hát mạnh mẽ.
“ Tôi không thể thua trận này được, hãy chiến đấu đến cùng.
Khoảnh khắc ánh sáng lọt vào, đó là sự khởi đầu,
Bạn không thể rời khỏi kế hoạch này.
Khi bình minh bắt đầu ló dạng, tôi sẽ lặn sâu,
Không do dự bước tới vạch đích. ”
Người hâm mộ không hề ngạc nhiên khi thấy tên Kang Ichae xuất hiện trong list nhà sáng tác và viết lời bài hát, nhưng họ vẫn bị sốc
[Cái gì? Đợi đã, dàn diễn viên đẹp quá đi mất]
[Nhịp điệu điên rồ quá???????????? Họ thực sựu không cần dùng tiền để thuê producer sao ?????]
[Kang Ichae, ra đây và chúng ta kết hôn với nhau nhé.]
Mặc dù là nhạc pop-rock, nhưng âm thanh phong phú và ấn tượng của nó gợi nhớ đến nhạc phim cao trào của một bộ phim bom tấn.
[A, điên rồi, lần này đừng hy vọng quá nhiều, đừng mong đợi gì cả. Vì sau cùng anh ấy sẽ là chồng của tôi thôi. A, chết tiệt, tôi phấn khích quá.
└Xin hãy giữ tự trọng.kkkkkkk.]
[Các bạn ơi…… Cảm ơn vì đã không quên ngày tận thế… Thật sự biết ơn vì họ lại mặc đồ quân sự… Tên otaku yếu đuối này đang khóc đây…]
MV “Kill the Lights” đã được phát hành trong sự mong đợi của mọi người.
Có thể nghe thấy tiếng hát của một dàn hợp xướng từ một màn hình trắng chói.
“Giết Ánh Sáng, Giết Ánh Sáng, Giết Ánh Sáng….”
Tiếng cười xen lẫn như thể có ai đó đang bị chế giễu.
Đồng thời, một lớp âm thanh khác cũng được thêm vào.
“Hô- Ha- Hô- Ha-”
Sau đó, một điệp khúc gợi nhớ đến hơi thở lấp đầy khoảng trống.
“…”
Trong một phòng bệnh duy nhất, nơi ánh nắng mùa đông tràn vào, Seo Hoyun, mặc đồng phục với mái tóc được vuốt gọn gàng ra sau, đứng thẳng người.
Anh lặng lẽ nhìn xuống bệnh nhân đang nằm ngửa ra phía mặt trời, dựa người một cách khó xử bên cạnh cửa sổ.
Máy quay tập trung vào một bàn tay già nua, nhăn nheo, và Seo Hoyun từ từ bước ra xa, rồi bước đều về phía giường.
Anh ta đưa tay ra và nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay trước khi kéo mạnh những sợi dây rối của thiết bị y tế.
Bíp—
Khoảng thời gian đều đặn của các dấu hiệu sinh tồn bắt đầu chậm lại, rồi cuối cùng dừng lại với một tiếng bíp dài.
Bụp, bụp, bụp!
Có thể nghe thấy tiếng giày quân đội nặng nề chạy từ xa.
Tuy nhiên, Seo Hoyun vẫn bình tĩnh quay người về phía cửa sổ, ngồi xuống mép giường, che đi ánh nắng gay gắt trái ngược với mùa đông.
Vào lúc đó, anh đột nhiên bị kéo sang một bên, bị khuất phục và ngã xuống sàn khi tiếng nhạc bắt đầu vang lên.
“Được rồi, bắt đầu thôi.”
Ngồi trong một toa tàu còn lộng lẫy hơn cả “Train’’Kang Ichae thở dài khi gõ vào cửa sổ trước khi rời khỏi khu vực đó.
“Tôi thấy thời điểm, chúng ta đã từng cùng nhau hít thở,
Bây giờ chúng ta phải đi tiếp.”
Bài hát hiếm hoi bắt đầu bằng đoạn rap được đệm bằng nhịp điệu hùng tráng và mạnh mẽ.
Khi Kang Ichae bước xuống hành lang tàu hỏa, mọi người đều lùi lại một bước một cách kính trọng, nhường đường và chào anh ấy.
“Bình minh sắp đến rồi, hiểu chưa?”
Lời bài hát, như thể đang nói với cấp dưới bằng giọng điệu hống hách, lại hợp với khuôn mặt sắc sảo của Kang Ichae một cách kỳ lạ và vô cùng phù hợp.
Cảnh quay thay đổi, từ một góc nhìn xa, Seong Jiwon đang đi bộ trên cánh đồng tuyết và thở hổn hển, hiện ra.
Anh di chuyển một cách điên cuồng như thể đang tìm kiếm thứ gì đó, nhìn xung quanh.
“Tôi vẫn nhớ em giữa ánh sáng mờ ảo.”
Seong Jiwon, với làn da tái nhợt, liên tục mở to đôi mắt mờ đục và kiểm tra xem khẩu súng trên đùi mình có còn ở đó không.
“Khi mọi người chỉ vào bạn,
Bạn vừa cười thôi, nhớ không?”
Khi nốt cao trong trẻo và sạch sẽ của Seong Jiwon tăng lên,
Ui!
Nốt cao đột nhiên giảm xuống.
“Kill the lights”
Phần nhảy của Kim Seonghyeon, mặc đồ công nghệ và đeo dây xích, bắt đầu.
“Ồ, vâng Chúng ta chắc chắn có thể giết chết ánh sáng này,
Lật đổ mọi thứ, thay đổi trò chơi.”
Kim Seonghyeon cầm bộ đàm và liếm môi như đang thì thầm, sải bước qua đống đổ nát của một tòa nhà.
Sau đó, Jeong Dajun, với mái tóc vàng bạch kim, đang nằm trên một ngọn núi phủ đầy tuyết.
Với khuôn mặt lấm lem tro đen tương phản với nền trắng chói lòa, anh ta cố gắng đứng dậy.
“ Tôi không thể thua trận này được, hãy chiến đấu đến cùng.
Khoảnh khắc ánh sáng lọt vào chính là lúc khởi đầu.”
Sau đó, Seo Hoyun, bị mắc kẹt trong một căn phòng lộn xộn đầy tài liệu, như được hiển thị trong đoạn giới thiệu, xuất hiện với nụ cười nhếch mép.
“Bạn không thể rời khỏi kế hoạch này.
Khi bình minh bắt đầu ló dạng, tôi sẽ lặn sâu,
Không do dự bước tới vạch đích. ”
Seo Hoyun đột nhiên bị một nhóm người bao vây.
Một nhạc cụ vang lên khi anh ta bị lôi đi và đưa lên xe vận chuyển.
Đến đoạn cao trào, Kim Seonghyeon ngồi run rẩy giữa đống đổ nát, vội vã nối các sợi dây của quả bom.
“Đầu ngón tay run rẩy của tôi chuyển sang màu xanh,
Bạn biết được bao nhiêu? Hãy tính xem.”
Vẫn đang ở giữa cánh đồng tuyết, Seong Jiwon hất mái tóc liên tục rũ rượi của mình ra sau.
Hơi thở nóng của anh gặp không khí lạnh, tạo ra làn khói trắng.
“Tôi biết trò chơi này chống lại tôi,
Nhưng tôi phải tiếp tục cho đến cùng.”
Mặt khác, Seo Hoyun dựa đầu vào cửa sổ của chiếc xe vận tải đang lắc lư trên con đường gồ ghề, đón nhận ánh trăng mờ ảo.
“Với anh, chuyện này có thể xảy ra nhiều lần, nhưng với em thì chỉ có một lần.”
Một khoảng không trắng xóa hiện ra khi Seo Hoyun nhắm mắt lại như thể mệt mỏi.
Jeong Dajun đang đứng ngay chính giữa nơi đó.
“Nắm lấy tay anh, em biết đấy, bình minh đang đến…”
Và ngay lúc đó, nhịp đập giảm mạnh.
“Và bây giờ, nó chuyển sang…
Bình minh!”
Ngay sau đó, chiếc xe vận chuyển rung chuyển và một tiếng nổ vang lên.
Kwaaang !
Từ chiếc xe thể thao đâm vào hông xe vận tải, Kang Ichae, với mái tóc đỏ, duyên dáng bước ra.
Sau đó anh mở cửa xe.
Nhìn thấy Seo Hoyun cau mày khó chịu bên trong, Kang Ichae nở một nụ cười ngượng ngùng.
Phần điệp khúc trở lại và giai điệu phong phú bắt đầu.
“ Tôi không thể thua trận này được, hãy chiến đấu đến cùng.
Khoảnh khắc ánh sáng lọt vào chính là lúc khởi đầu.”
Seong Jiwon run rẩy, không biết là vì lạnh hay vì sợ, anh giữ cho mắt mình ẩm ướt và bước về phía trước.
Trên một màn hình khác, Kim Seonghyeon, người đã chiếm được một vị trí trên bức tường bên ngoài của tòa nhà, đã do dự trong giây lát sau khi nhận được cuộc gọi qua radio.
Cuối cùng anh ấy đã nhấn nút điều khiển.
Cùng lúc đó―,
Kwaaang!
“Bạn không thể rời khỏi kế hoạch này.
Khi bình minh bắt đầu ló dạng, tôi sẽ lặn sâu,
Không do dự bước tới vạch đích. ”
Cùng với vụ nổ, lá cờ được trang trí công phu cũng rung chuyển.
Seo Hoyun và Kang Ichae bước về phía trước, bước trên tấm thảm đỏ như máu.
Trong hành lang dài, nơi những ma-nơ-canh đen mặc quân phục nằm xếp thành hàng.
“Và tôi nói lại lần nữa… Giết Đèn đi!”
Vua Bích, Vua Cơ… Những lá bài chủ lớn bị xé ra và xếp thành hàng như tranh vẽ, và những câu thô sơ được viết bằng sơn đỏ.
“Chúng ta không thể thua trận này
Tôi đã cược tất cả rồi”
Seo Hoyun bước chậm, tháo một chiếc găng tay ra và lướt ngón tay trên gọng kính.
Kang Ichae, người đi trước, là người đầu tiên đến ngai vàng ở cuối hành lang.
Nhìn con ma-nơ-canh nằm trên ghế trong tình trạng đáng thương… anh cười khúc khích.
“Lật đổ mọi thứ, thay đổi trò chơi,
Kills the lights”
Khuôn mặt của Kim Seonghyeon đang rửa mặt và Seong Jiwon bắt đầu di chuyển với quyết tâm chắc chắn chồng lên nhau.
Và cuối cùng, có vẻ như Seong Jiwon đã tìm thấy ai đó khi anh nghiến răng.
…Ngay sau đó, anh rút khẩu súng đeo trên đùi ra và chĩa họng súng vào người đó.
“Chúng ta không thể rời khỏi Kế hoạch này.”
Khi Kang Ichae dùng chân đá ngã con ma-nơ-canh đó xuống, nó rơi xuống một cách thảm thương.
Seo Hoyun bước đi một cách tự nhiên và ngồi lên ngai vàng.
Phía sau Seo Hoyun và Kang Ichae, bức tranh cuối cùng còn sót lại đã được chiếu sáng.
Đó là cuộc chiến tàn bạo và bẩn thỉu nhất trong số những cuộc chiến đó.
“À, anh đã đến hồi kết rồi.”
Kim Seonghyeon đứng dậy và nhặt lá cờ rơi trên nóc nhà.
Khi ông giơ cao cánh tay cầm lá cờ, nó tung bay trên nền bức tranh.
Joker, lá bài chủ.
Một lá bài biểu thị Jeong Dajun.
Một thông điệp lớn, đáng ngại màu đỏ được khắc trên bức tranh.
Một từ có nghĩa là kẻ hủy diệt.
Môi của Seong Jiwon vẫn run rẩy trong khung cảnh tuyết phủ, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào đường chân trời.
Anh vẫn cầm súng, chĩa vào trán Jeong Dajun.
Khi Dajun, trang phục của anh bị đảo ngược ở nhiều chỗ chỉ bằng những mảnh giẻ rách, liếm môi, anh lẩm bẩm—
“Chúng ta hãy đi đến tận cùng—”
Bùm!
Tiếng súng vang vọng khắp không trung khi màn hình MV chuyển sang màu đen kịt, và một giọng nói pha chút tiếng cười vang lên.
“Tắt đèn đi.”
Đó là cách mà MV dài 5 phút 21 giây này kết thúc.
[Trời đất ơi]
Cùng lúc đó, tin đồn về The Dawn trên mạng bùng nổ.