Truyện HE
  • Trang Chủ
  • Truyện Chữ
  • Truyện Tranh
  • Donate
  • Nhóm Dịch
Đăng nhập Đăng ký
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang Chủ
  • Truyện Chữ
  • Truyện Tranh
  • Donate
  • Nhóm Dịch

PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol - Chương 108

A- A+
90s
  1. Trang chủ
  2. PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol
  3. Chương 108
Trước
Sau

– Tôi: Joo Woosung

Tôi đã gửi một tin nhắn sau một thời gian dài không liên lạ, và không mất nhiều thời gian để nhận được câu trả lời từ Joo Woosung.

– Joo Woosung: ㅎㅎ;

– Joo Woosung: Cái gì

– Tôi: Anh đang đùa tôi à?

“Thằng nhóc này….”

Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại, bối rối, cho đến khi một tin nhắn hiện lên với lời bào chữa của Joo Woosung.

– Joo Woosung: À~ đùa gì à?

– Joo Woosung: Tôi còn không nhớ nổi lịch trình của mình, nói gì đến đùa cậu và The Dawn.

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đe doạ anh ấy để biết thêm thông tin.

Ngay cả một người thiếu hiểu biết như Daepaseong cũng sẽ thu thập đủ loại thông tin trước khi quay trở lại.

Nhưng tất nhiên, vì không biết gì nên tôi không hề biết về sự trở lại của Black Call.

Chắc chắn Black Call đã biết và tiến hành theo đúng kế hoạch vì việc hoãn lại chuyến trở về đã được xác nhận là rất khó khăn, và có vẻ như lúc đó họ không gặp bất lợi gì.

Làm quá vấn đề lên có vẻ quá nhỏ nhen.

Hơn nữa, chúng tôi không thể hoãn lịch trình của mình bay giờ vì còn nhiều lịch trình khác đang chờ phía sau.

Nói một cách đơn giản?

Điều đó có nghĩa là chúng tôi đã bị đào lửa tuyển dụng.

Tôi bực mình đến nỗi phải trả lời lại bằng cách nhìn chằm chằm vào điện thoại mà không trả lời.

Đột nhiên, Joo Woosung nổi cơn thịnh nộ.

– Joo Woosung: Không… giờ nghĩ lại thì, Seo Hoyun, thật vô lý

– Joo Woosung: Lần trước cậu cũng làm sai

– Joo Woosung: Rồi cậu chỉ liên lạc với tiền bối khi điều gì đó xảy ra

– Joo Woosung: Tình bạn của cậu với tôi là trò đùa sao???

– Tôi: ㅇ

Tôi trả lời một cách cẩn thận và đẩy điện thoại sang một bên.

“Anh đang làm gì thế?”

“Chỉ là… nói chuyện với một thằng khốn nạn vô ơn…”

“Hửm?”

Hai bài hát chúng tôi đã được phối lại sau khi nhận được từ nước ngoài và bốn bài hát do Kang Ichae thực hiện.

Mini-album đầu tiên, gồm sáu bài hát, cực kỳ khó khăn, mặc dù chúng tôi đã làm việc trong nhiều tháng.

Thậm chí Daepaseong còn cố tình vắt chúng tôi kiệt sức sau khi gia hạn hợp đồng.

Họ nhồi nhét cả những sự kiện nhỏ vào thời gian rảnh rỗi của chúng tôi, từ lễ hội trường đại học đến những sự kiện nhỏ.

Trong vài tháng qua, tôi chỉ ngủ khoảng 3-4 tiếng mỗi ngày.

Mọi người trong phòng thu âm đều như thây ma, rồi người quản lý chạy tới với một ly đồ uống.

“Nhưng bài hát chủ đề lần này hay quá!”

“Ông cố của tôi ơi…”

“Uống cái này rồi đi!”

…Ít nhất thì cơn giận của tôi cũng dịu đi một chút.

Tôi đang ăn một ly frappuccino phủ nhiều kem tươi và đang cảm thấy thèm đường thì Seong Jiwon nói chuyện với Kang Ichae.

“có thể chơi lại lần nữa không?”

“Chắc chắn. Tất nhiên rồi.”

Khi Kang Ichae gõ phím, âm nhạc vang lên.

Nhịp điệu chói tai vang lên khắp bầu không khí u ám, và giọng nói của Kang Ichae từ bản ghi âm hướng dẫn vang lên.

“thực sự tuyệt vời.”

Kang Ichae đội mũ trùm đầu và thắt chặt dây rút trong khi Kim Seonghyeon bày tỏ sự ngưỡng mộ.

“Ichae ngại quá~.”

“… Nghiêm túc mà nói, tớ không muốn được khen ngợi.”

“Nhưng tại sao giờ lại thay đổi?”

Jeong Dajun, người vừa cho vài viên kẹo vào miệng vừa lẩm bẩm, hỏi khi Seong Jiwon nhặt những vỏ kẹo đó và vứt vào thùng rác.

“Vậy là xong. Chúng ta đã hoàn tất việc thu âm ca khúc và chỉnh sửa lại toàn bộ.”

“À, cái này nữa…”

Kang Ichae gãi đầu sau khi suy nghĩ một chút.

“Kể cả khi chúng ta không thể thay đổi danh hiệu vì đã quyết định rồi… chúng ta vẫn có thể thay đổi đường đua, đúng không? Tớ cảm thấy chúng ta cần một điều gì đó mãnh liệt hơn. Chúng ta đang bị sắp xếp ngày trở lại của mình trùng với đàn anh Black Call.”

Đúng rồi. Tôi đã quên mất chuyện đó.

Ký ức về việc phớt lờ những tin nhắn mà Joo Woosung gửi đi trong cơn phản bội và bực tức dần dần phai nhạt.

“Họ sẽ chọn một nhịp điệu thực sự ấn tượng… nên sẽ hơi nhàm chán nếu chúng ta không biết đột phá.”

“Hửm?”

Tôi đang nằm ngửa trên ghế sofa, đầu ngửa ra sau, nhưng lúc đó, tôi ngẩng đầu lên.

Kang Ichae có nghĩ tới những điều như thế không?

“Có vẻ tốt hơn nếu chuyển sang một thể loại hoàn toàn khác. Tớ không chắc rằng chúng ta sẽ chiến thắng, nhưng tớ nghĩ thử một cái gì đó mới sẽ giúp chúng ta nổi bật hơn.”

“…Vậy bài hát lần này sẽ làm nhạc rock phải không?”

“Đúng rồi. Em và Dajun chưa thử sao? Lượt xem khá thấp… nhưng phản hồi lại rất tốt. Bình luận cũng rất nhiều.”

Kang Ichae, nói chuyện một cách nghiêm túc quay ghế lại.

“Ngay cả khi em thử một điều gì đó mới, chúng ta vẫn nên thử nghiệm nó ở một mức độ nào đó để xem liệu nó có hiệu quả và mang lại kết quả gì không rồi hãy định hướng tiếp.”

“Ồ~.”

“Nhưng em không bao giờ biết trước được~. Em chỉ có thể biết và phân tích sau khi nhìn thấy kết quả.”

Kang Ichae ngáp dài mệt mỏi. Tôi nhìn Kang Ichae với ánh mắt hơi xúc động

Cậu bé đó, trông như hể không quan tâm đến thành công chút nào…

Cuối cùng nó cũng nhận ra  tất cả!

Đinh!

[Tôi thấy cậu đang có những suy nghĩ kỳ lạ…]

“Cậu có biết cảm giác vô lý thế nào khi cậu đột nhiên nói rằng tụi mình sẽ chơi nhạc rock không?”

“Em út của chúng ta, từ khi nào em lại biết dùng từ ‘vô lý’ thế?”

“Tớ mới học ở trường ngày hôm qua~.”

Jeong Dajun lại cãi nhau với Kang Ichae như thường lệ.

Seong Jiwon, như thể đã quá quen, để hai người qua một bên và xem video nhạc rock mà chungs tôi đã trình bày trong buổi họp giới thiệu.

Mặc dù trông giống như một bài hát hoàn toàn khác vì nó được phối lại nhưng trông cũng khá hợp với phong cách Hybrid Rock.

… Và rồi, cậu ấy chơi ca khúc chủ đề mà chúng tôi đã luyện tập không ngừng nghỉ.

Nghe có vẻ bắt tai ngay cả với những người không rành về âm nhạc.

Nhưng tôi không chắc chắn.

Bài hát này… liệu có đủ hay để chúng ta có thể bứt phá được hay không?

Ngay cả khi chúng tôi không về nhất,  nhưng đây có thể là một bài hát  an ủi chúng tôi rằng, “Nó thực sự là một kiệt tác để đời.”

Và tôi biết chỉ có một người có thể nhận ra điều đó trong môi trường xung quanh tôi.

Đột nhiên, tôi tìm kiếm cô ấy trên điện thoại, nhìn vào hồ sơ tuyệt vời hiện ra… rồi tôi đứng dậy khỏi ghế sofa.

“Tớ có việc phải làm một lúc.”

“Khi nào về nhớ mang kem Melona về nhé.”

“Đừng ăn nữa, đồ nhóc hư hỏng.”

“…Giờ mình đã đến cái tuổi hư hỏng đó rồi sao?”

“Nhóc nên bắt đầu chuẩn bị từ từ.”

Bỏ lại đám trẻ đang trò chuyện phía sau, tôi đi ra ngoài.

Ngồi trong sảnh công ty vẫn còn tồi tàn, tôi suy nghĩ một lúc trước khi nhấc điện thoại lên.

– “Huh?”

Một tiếng chuông ngắn vang lên, rồi một giọng nói quen thuộc chào đón tôi.

– “Có chuyện gì thế, đồ điên. Lâu rồi không nói chuyện.”

“Xin chào, cô Nhạc sĩ.”

– “Sao cậu lại gọi cho tôi thế?”

“Từ khi nào mà giữa chúng ta lại có những nghi thức như thế này?”

– “Đồ khốn nạn. Cậu chẳng bao giờ giữ liên lạc, giờ lại đột nhiên làm thế. Thật là đáng nghi mà…”

Tôi nghe thấy Lim Hyeonsu đang bật lửa ở đầu dây bên kia, có lẽ là đang châm thuốc. Giọng cô ấy thoáng chút mệt mỏi.

“Dạo này chij có bận không?”

– “Tôi lúc nào cũng bận rộn.”

“Ừm, dù sao thì tác phẩm của cô Nhạc sĩ nhà chúng ta cũng khá nổi tiếng. Nhiều người đang tìm cô lắm. Cô bận rộn đến nỗi tôi cảm thấy mình chẳng còn sức để nhờ vả nữa…”

– “…”

“…Ahaha, tôi có nói quá lộ liễu không nhỉ?”

Bình thường, Lim Hyeonsu sẽ tuôn ra một tràng chửi thề, nhưng lần này không hiểu sao cô lại im lặng. Một lúc sau, cô nói với giọng bực bội, dường như đang căng thẳng.

– “Seo Hoyun à. Vậy, chuyện gì thế?”

“…”

– “Đừng vòng vo nữa và đi thẳng vào vấn đề đi”

…Hôm nay tâm trạng của cô ấy không tốt.

Không, nghĩ lại thì lần cuối tôi gặp cô ấy, cô ấy khá cáu kỉnh.

Lim Hyeonsu nhạy cảm, tinh tế, và… dễ tính đến bất ngờ. Đó là lý do tại sao tôi khá thích cô ấy.

“…Nhạc Sĩ.”

Vì vậy, việc thử nghiệm là rất đáng giá.

“Chúng tôi đang trong quá trình sáng tác một bài hát ra mắt cùng thời điểm với Black Call. Chị nghĩ sao?”

– “Về chuyện gì?”

“Khi so sánh với bài hát của Kang Ichae.”

– “….cậu đang muốn cạnh tranh với Black Call à?”

Vâng, không phải vậy đâu…

“…Thôi bỏ chuyện đó sang một bên đi, còn bài hát thì sao?”

Sau một hồi im lặng rồi mới hỏi, Lim Hyeonsu mất khá nhiều thời gian mới trả lời.

Ồ, có vẻ như cô ấy đang lẩm bẩm một lời nguyền nào đó ở đầu dây bên kia.

Nhưng bây giờ, tôi chỉ im lặng chờ đợi.

Và rồi câu trả lời của cô ấy đã đến.

– “cậu… thật là hồ đồ.”

“…”

– “ Cậu gọi để xác nhận chuyện đó à? Lạ thật đấy, Seo Hoyun. Bình thường cậu rất cẩn thận khi làm phiền tôi, chắc là không muốn làm tôi bực mình.”

Tuy nhiên, cô ấy thật đáng kinh ngạc khi hoàn toàn nhận thức được mặt xấu xí của mình.

Khi tôi nhớ lại Lim Hyeonsu, người đã bị tổn thương nặng nề bởi lòng tự trọng đến mức phát điên khi nghe bài hát của Kang Ichae trong lúc sáng tác bài hát tặng fan, và cuối cùng đã đưa ra phản hồi tốt cho Kang Ichae.

Đột nhiên,

– “Cậu có…”

“…”

– “Đệt, cậu biết rồi à.”

“Ờ.”

Tôi dời mắt và nhớ lại tên tác giả của bài hát mà chúng ta đã nói đến lúc trước.

“Tôi đã thấy rồi.”

– “Tên nhạc sĩ sáng tác nhạc Crust: Kim Youngseok, Blue Tiger”

Ban đầu, bài hát này do Lim Hyeonsu sáng tác, nhưng sau đó được thêm vào một người nữa. Đó là tay guitar của ban nhạc mà Lim Hyeonsu đã lấy cảm hứng sáng tác.

Tên của nhà soạn nhạc bị đạo nhạc.

“Chắc hẳn chị đã phải trải qua một khoảng thời gian khó khăn. Chị không thể lường trước được hậu quả sẽ ra sao.”

– “Tôi đang nhận được rất nhiều cuộc gọi. Tôi có thể ra ngoài giải quyết nó đi được không…?”

“…”

– “Hả…”

Lim Hyeonsu thở dài.

– “Tôi biết mà, nhưng thật là khốn nạn khi phải thừa nhận sự thật đó. Rằng tôi là một kẻ hèn hạ… rằng tôi thiếu tài năng. Tôi nhận ra điều đó một lần nữa khi nhìn thấy “tài năng” của cậu.”

Nó đã bắt đầu.

Đây là điều mà các thiên tài thường nói.

Không một nhạc sĩ nào không có tài năng mà có thể thành công như Lim Hyeonsu.

Bất kể họ lập bao nhiêu kế bẩn, mưu hèn nhiều đến mức nào, bất kể họ đạo văn nhiều đến mức nào.

Lim Hyeonsu là một thiên tài, và ngay cả khi có bất kỳ tranh cãi nào, họ cũng không thể che đậy tất cả các bài hát cô ấy đã sáng tác.

Ít nhất là về mặt âm nhạc.

– “Cậu… đừng đến chỗ tôi nữa.”

“…”

– “Kang Ichae, cậu ấy là thiên tài. Hãy tin ở cậu ấy.”

Lời công nhận của một nhà soạn nhạc thiên tài dành cho người bạn đồng hành của mình…

Tôi có thể cảm thấy sung sướng thay cậu ấy luôn đấy, nhưng còn chuyện này thì…

– “ Cậu biết điều đó không?”

Tôi giữ im lặng, vuốt gáy và lắng nghe những lời cô ấy nói qua điện thoại.

– “Kang Ichae có thể chơi hầu như mọi loại nhạc cụ. Điều đó giúp ích rất nhiều. Nhưng việc chơi được một nhạc cụ và có khiếu sáng tác lại hoàn toàn khác nhau.”

Kang Ichae…

Có chút ngạc nhiên.

Tôi biết thằng bé ấy có thể chơi một số nhạc cụ trong khi sáng tác bài hát tặng người hâm mộ, nhưng nghe nói cậu ấy chơi hay đến mức ngay cả Lim Hyeonsu khó tính cũng phải công nhận điều đó…

Lúc này, không cần tôi nói gì cả mà chỉ lắng nghe, Lim Hyeonsu vẫn tiếp tục nói.

– “Dĩ nhiên, hiện tại, giác quan của cậu ấy không tốt bằng tôi. Nhưng trong khi tôi phải lăn lộn trong lĩnh vực này, thậm chí còn đi học nhạc ở Mỹ, và kiếm tiền, thì cậu ấy lại khác.”

“Đúng.”

– “ Cậu ấy… khiến tôi cảm thấy vô cùng kính nể.”

Khi nghe cô ấy thú nhận đã hạ thấp cái tôi của mình, tôi đã so sánh bài hát Black Call của Kang Ichae và Lim Hyeonsu và tính toán trong đầu.

Và đúng như dự đoán, Lim Hyeonsu, người đã dự đoán được tôi sẽ làm như vậy, đã cười.

– “Tôi nghe thấy tiếng đầu cậu quay cuồng từ đây, Seo Hoyun. Để tôi kể cho cậu nghe nhé.”

Và rồi… Lim Hyeonsu cuối cùng cũng thừa nhận.

– “Được rồi, Hoyun.”

“…”

– “Bài hát của Kang Ichae… Chỉ xét riêng bài hát thôi thì có khi còn hay hơn cả bài của tôi nữa.”

Việc Lim Hyeonsu vô cùng tự hào khi nói điều này có nghĩa là chúng tôi có thể chiến thắng chỉ dựa trên khả năng âm nhạc của chính chúng tôi.

Sau khi tính toán sơ bộ, tôi nói bằng giọng bình tĩnh.

“Cảm ơn câu trả lời của chị nhé.”

– “…Haha, cậu phiền phức quá. Tôi thực sự không thích cậu đâu nhé.”

“Vậy sao? Thật đáng tiếc.”

Tôi khá thích cô ấy.

“Lần sau chúng ta cùng đi ăn nhé? Tôi sẽ mang theo rượu mà chị thích.”

– “Mang Glenfiddich 30 [1] .”

“Cậu thề đi được không? Hơn một triệu won đấy.. Tôi hơi nghi ngờ nha.”

– “Vậy thì không. Tôi sẽ uống một mình.”

Lim Hyeonsu trả lời lạnh lùng, nhưng cuối cùng, cô ấy cung chịu bật cười vào phút cuối.

Tuy nhiên, giọng điệu tự ti của cô vẫn còn đó.

Bằng cách thừa nhận sự ô uế của chính mình và từ bỏ nó, Lim Hyeonsu đã phá vỡ một bức tường mới và tiến thêm một bước nữa.

– “…Hoyun.”

“Huh?”

– “Sao tài năng lại từ trên trời rơi xuống thế. Thật bất công.”

“…”

Ở sảnh, tôi gõ gót giày xuống sàn và nói.

Tấm áp phích bài hát cuối cùng của chúng tôi được treo ở đó.

Tôi có thể nói gì đây?

Rằng tài năng của cô ấy vượt trội hơn cả ? Rằng cô ấy là một nhà soạn nhạc thành công hơn Kang Ichae?

Lim Hyeonsu, người đã tận hưởng mọi vinh quang, xứng đáng được tôn trọng vì giờ đây đã biết cách buông bỏ bản thân…

Có nhiều điều hiện lên trong đầu, nhưng…

“Tôi thích nó.”

Điều tôi muốn nói lúc này chỉ có một điều.

“Bài hát của chị….”

– “…”

” Rất nhiều.”

Lim Hyeonsu không nói gì một lúc lâu.

Và rồi tôi nghe thấy tiếng bật lửa; có lẽ cô ấy lại đang cố châm thuốc.

– “Tên khốn kiếp từng đe dọa tôi giờ lại đang an ủi tôi.”

Lim Hyeonsu cười yếu ớt.

– “Tôi đoán là… tôi thực sự trông rất thảm hại lúc này….”

“…”

– “Tôi rất cảm kích cử chỉ này của cậu, Seo Hoyun.”

Nói xong, Lim Hyeonsu nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.

Tôi nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu khuôn mặt hoang mang của mình trên màn hình tối.

“Cô ấy đã thay đổi….”

Lim Hyeonsu đã thay đổi.

Tôi không chắc liệu Lim Hyeonsu táo bạo đó đã thay đổi vì Kang Ichae hay vì cô ấy cảm thấy bị đe dọa bởi sự ép buộc của tôi.

Tôi chạm vào khóe môi và lơ đãng nhìn ra bên ngoài.

“Ngay cả Lim Hyeonsu cũng đã thay đổi….”

***

Sau một thời gian, đoạn giới thiệu của The Dawn đã được phát hành.

[The Dawn – Teaser MV “Kill The Lights”]

Video được tải lên YouTube dài 29 giây.

Ngay khi tôi bấm nút, tôi nghe thấy tiếng vo ve kỳ lạ và tiếng cào mạnh vào tường.

Nó tiến lại gần hơn qua một hành lang tối tăm đến một căn phòng ngột ngạt chứa đầy những chồng tài liệu.

Ở giữa phòng, Seo Hoyun bị trói vào một chiếc ghế đặt ở giữa.

Khuôn mặt anh đầy vết bầm tím, bộ quân phục được gắn nhiều huy chương thì bẩn thỉu vì máu và bụi.

Chớp mắt…

Khi khuôn mặt anh từ từ tiến lại gần, chiếc đèn huỳnh quang cũ nhấp nháy và màn hình tối dần đi mỗi lúc.

Hoàn toàn chìm trong bóng tối, khi màn hình sáng lên lần nữa, Kang Ichae mặc đồng phục chỉnh tề, xuất hiện bên trong một toa tàu sang trọng, thờ ơ nhìn ra bên ngoài.

Chớp mắt…

Lần này thì trời có tuyết rơi.

Seong Jiwon bước đi trên lớp tuyết trắng chất thành đống mềm, từ từ rút khẩu súng gắn trên đùi ra và chĩa về phía trước.

Chớp mắt…

Jeong Dajun đứng trong một khoảng không trắng xóa, bước đi khiến các bức tường rung chuyển và nứt ra mỗi lần.

Cuối cùng, Kim Seonghyeon xuất hiện, đứng trên nóc một tòa nhà cao tầng bỏ hoang.

Với vẻ mặt kiên quyết, anh nhặt lá cờ đang nằm trên mặt đất.

Khoảnh khắc anh ấy vẫy cao lá cờ.

Màn hình nhấp nháy một lần, và Seo Hoyun, người đang ở trong căn phòng chật chội, mở mắt ra và—

Bùm!!

Một vụ nổ xảy ra, ngay lập tức căn phòng chìm trong khói và ngọn lửa đỏ rực.

Những tài liệu chất đống bay tứ tung, che kín cả camera, dòng chữ “The Dawn” hiện lên trên màn hình đen.

[ HUỶ DIỆT ÁNH SÁNG BÌNH MINH]

Đoạn giới thiệu đó chính là tín hiệu báo hiệu sự trở lại của thời kỳ hậu tận thế.

[1] Glenfiddich là một loại whisky mạch nha đơn cất hảo hạng của Scotland. Con số “30” biểu thị tuổi của rượu, cho biết rượu đã được ủ trong thùng gỗ sồi 30 năm trước khi đóng chai. Glenfiddich 30 là một loại whisky rất được ưa chuộng, với giá hơn 1.100 đô la Mỹ mỗi chai.

Trước
Sau

Bình luận cho Chương 108

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

TruyệnHE.com

Website luôn cập nhật nhanh nhất các bộ truyện Showbiz hấp dẫn mỗi ngày.

Email Liên Hệ QC: contact@truyenhe.com

Fanpage: Link

Điều khoản

Copyright © 2025 Truyện HE

DMCA
Về Truyện HE | Đăng Ký Nhóm Dịch | Hướng Dẫn Đăng Truyện | VIP + COIN
🚫 Vui lòng đăng nhập để kiểm tra trạng thái VIP.
Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, Truyện HE miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ contact@truyenhe.com

Đăng Nhập

Chứng minh bạn là người


Đăng nhập với Google

Quên Mật Khẩu?

← Quay Lại Truyện HE

Đăng Ký

Đăng Ký Tài Khoản Trên Trang Web Này.

Đăng ký với Google

Đăng Nhập | Quên Mật Khẩu?

← Quay Lại Truyện HE

Quên Mật Khẩu?

Nhập tên đăng nhập hoặc Email. Bạn sẽ nhận được mật khẩu mới tại Email đã đăng ký.

← Quay Lại Truyện HE