Truyện HE
  • Trang Chủ
  • Truyện Chữ
  • Truyện Tranh
  • Donate
  • Nhóm Dịch
Đăng nhập Đăng ký
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang Chủ
  • Truyện Chữ
  • Truyện Tranh
  • Donate
  • Nhóm Dịch

PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol - Chương 105

A- A+
90s
  1. Trang chủ
  2. PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol
  3. Chương 105
Trước
Sau

– Min Jiheon: Chúc mừng nhé

Đúng như mong đợi.

– Tôi: ㅗ

Sau khi trả lời nhanh chóng, tôi quay đầu về phía người quản lý của mình.

“Em sẽ quay lại sau khi gặp tiền bối Min Jiheon.”

“Min Jiheon?”

“Ừ, chúng em đã khá thân thiết trong lúc quay phim. Anh ấy bảo chúng em nên uống một tách cà phê sau khi cảnh quay cuối cùng kết thúc.”

Chúng tôi thực sự đã trở nên thân thiết. Lúc này, quản lý của tôi có vẻ nhìn tôi với ánh mắt tự hào thay vì thấy lạ lẫm.

“Tuyệt vời! Thật tốt khi mọi người trong cùng một công ty hòa thuận với nhau.”

“…Chúng em thực sự rất thân thiết.”

đến mức đôi khi tôi ước mình có thể tống Min Jiheon xuống địa ngục.

Khi tôi xuống gần quán cà phê mà Min Jiheon gợi ý, tôi thấy anh ta ngồi ở một góc, đang nhâm nhi cà phê với vẻ mặt mệt mỏi.

Có vẻ như anh ta đã thuê toàn bộ quán cà phê, đó là lý do tại sao không có một nhân viên nào ở đó.

Khi tôi ngồi xuống đối diện Min Jiheon, đã có một ly frappuccino mà anh ta đã gọi cho tôi.

“Xin chào.”

“…Chuyện gì thế?”

“À, chỉ là…tôi mệt quá….”

Tâm trạng thường ngày vui vẻ của anh ta dường như chùng xuống. Tôi hiểu tâm trạng của anh ta khi thấy một tập kịch bản bị nhàu nát và kéo căng trên bàn.

Ngay cả diễn viên tài năng như Yu Jia cũng gặp khó khăn vì những câu thoại cảm động trong phim. Tôi không thể tưởng tượng được Min Jiheon còn khó khăn đến thế nào.

“Anh đã hoàn thành xuất sắc cảnh quay đầu tiên trong bộ phim truyền hình. Chúc mừng nhé.”

“Cảm ơn. Nghe nói anh khá nổi tiếng ở Trung Quốc và Nhật Bản.”

“Haha, vẫn chưa có cảm giác thật.”

Độ nổi tiếng của Min Jiheon tăng vọt sau bộ phim này. Anh ta đã có một lượng fan hùng hậu không chỉ ở Hàn Quốc mà còn ở nước ngoài. Giờ thì tôi nghe nói anh ta có thể đòi bất cứ giá nào ở Trung Quốc… Nhưng thôi, để nói sau vậy.

“Nói chuyện phiếm với tiền bối thế là đủ rồi.”

Tôi cởi mũ ra và hỏi anh ta,

“Anh có nghe thấy không?”

“Về xếp hạng?”

“Ừ, 18 phần trăm. Đó là con số anh từng nhắc đến.”

Min Jiheon cho những viên đá còn sót lại từ tách cà phê vừa pha vào miệng.

“Ừ. Tôi nghĩ là khoảng đó.”

Thật là một gã đáng sợ. Cứ thế này, tôi bắt đầu nghĩ tốt hơn là nên giữ thái độ bình tĩnh.

“Vậy thì anh phải cho tôi câu trả lời.”

“Không còn điều kiện nào nữa sao?”

Min Jiheon đã đặt ra cho tôi hai điều kiện.

Tỷ lệ người xem sẽ đạt tới 18 phần trăm và tôi sẽ diễn xuất tốt hơn Lee Kangseok.

Tôi vuốt cằm.

“Tôi diễn xuất tốt hơn Lee Kangseok.”

Việc đó đã được thực hiện rồi.

Anh ta không phải là đối thủ của tôi.

Tranh cãi của anh ta càng thêm gay gắt vì đoạn ghi âm bị rò rỉ. Vì Lee Kangseok đã rời khỏi bộ phim và những cảnh đã quay, ngoại trừ những cảnh đã phát sóng, đều được quay lại với một diễn viên khác, nên tôi chẳng có ai để so sánh cả.

Nhưng tôi không thể nhắc đến điều đó… Tôi mỉm cười một cách tự nhiên khi vuốt cằm.

“Thành thật mà nói, tôi đã làm tốt phải không?”

Thông thường, sống một cách vô liêm sỉ là cách tốt nhất.

“Tất nhiên, tôi không là gì so với anh, nhưng tôi nghĩ mình đã làm khá tốt đối với một tân binh.”

“Ồ, làm tốt lắm, thực sự làm tốt lắm. Các nhân viên đều yêu quý anh.”

Min Jiheon mỉm cười như thể anh ta thấy điều đó buồn cười.

“Nhưng tôi đã bảo anh vượt qua được diễn xuất của Lee Kangseok, chứ không phải đẩy anh ta xuống vực thẳm.”

Tôi nghiêng đầu như thể mình không biết gì cả, nhưng Min Jiheon dường như đã hiểu ra.

“Anh có định đuổi anh ta ra khỏi nhà đài luôn đúng không?”

…Không có bằng chứng.

Kể cả nếu anh ta phát hiện ra tôi đã khéo léo dụ dỗ đạo diễn quay phim, cũng không có bằng chứng nào cho thấy tôi trực tiếp tác động đến chuyện đó. Thực ra, tôi chẳng làm gì cả.

Tôi chỉ để nó trôi qua.

Tôi do dự một lúc. Tôi phân vân không biết nên phủ nhận ý định đó hay nên nổi giận và cãi lại.

Nhưng trước khi tôi kịp trả lời, Min Jiheon đã lên tiếng khi anh ta nghịch mép cốc, nơi anh ta đã ăn hết đá.

“Khi nghĩ về Lee Kangseok, tôi cảm thấy có chút… đáng tiếc.”

“…”

“Anh ta có  tài năng. Nếu không phải vì video đó—không—nếu không phải vì mặc cảm tự ti, anh ta đã có thể tiến xa với kỹ năng diễn xuất của mình.”

Giọng điệu của anh ta…

Tôi chỉ nhìn Min Jiheon. Hàng mi dài cụp xuống, anh ta có vẻ không hề nao núng trước hành vi bắt nạt  Lee Kangseok.

…À.

Cuối cùng tôi cũng nhận ra.

Tôi nhìn anh ta và hỏi,

“Anh biết mà, phải không?”

“…”

“Anh đã biết ngay từ lúc chúng ta cá cược… rằng Lee Kangseok sẽ sớm có ngày này.”

Tại sao ngay từ đầu lại phải là Lee Kangseok?

Chỉ vì anh ta muốn thoát khỏi Lee Kangseok sao?

Nếu so sánh diễn xuất, sẽ không công bằng khi so sánh diễn xuất của tôi với một nam phụ trong một bộ phim chiếu cùng thời điểm với phim của chúng ta, mà là với một thần tượng có vai phụ tương đương. Đã có rất nhiều trường hợp như vậy.

Vậy nên, việc Min Jiheon nói anh ta chỉ so sánh tôi với Lee Kangseok là nói dối. Anh ta chỉ muốn xem tôi sẽ phản ứng thế nào khi ở bên cạnh một anh chàng rắc rối như Lee Kangseok.

Vừa nghe tôi nói vậy, Min Jiheon liền cười khúc khích như thể thấy chuyện này rất thú vị. Chỉ riêng nét mặt của anh ta thôi cũng đủ để tôi hiểu ra.

Tôi đã đúng.

“Anh gì ơi, đầu óc anh hoạt động nhanh thật đấy.”

Điên.

Min Jiheon chỉ nhìn theo hướng khác.

Khả năng đọc vị suy nghĩ của người khác của anh đây chính xác đến kỳ lạ.

“Tôi đã nói rồi, hồi nhỏ tôi hành động rất ngốc nghếch, gây ra không ít phiền phức… Từ đó đến nay, tôi đã rèn luyện rất nhiều. Giờ thì tôi có thể nhìn ra một người là người như thế nào rồi.”

“…”

“Bánh cà rốt tự làm thì… ừm… bất ngờ.”

“…Ừ, tôi cũng không ngờ tới chuyện này.”

Min Jiheon nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay mình như thể anh ta thực sự sợ hãi.

…Tuy nhiên, Min Jiheon biết chuyện Lee Kangseok ninhj hót mình nhưng vẫn giả vờ không biết và vẫn đối xử với anh ta như cũ. Min Jiheon không phải là người có tội.

Nướng bánh cà rốt và nhìn thấy ma…

Có lẽ cái trước sẽ tốt hơn. Ít nhất thì nó cũng dễ thương và ngon.

Dù có biết suy nghĩ của tôi hay không, Min Jiheon vẫn nhún vai và quay lại chủ đề chính.

“Phải, tôi biết rồi. Nếu chỉ muốn xem diễn xuất thì tôi đã chẳng cần phải so sánh, chứ đừng nói đến việc lôi Lee Kangseok vào…”

“…”

“…Ừm, đó là một bài kiểm tra để xem liệu anh có thực sự chấp nhận cược hay… liệu anh có sử dụng thủ đoạn hay không.”

Tất nhiên là tôi sẽ làm thế, đồ khốn nạn.

“Có vẻ như anh đang nghĩ, ‘Tất nhiên là tôi sẽ làm vậy.’”

“Anh không bỏ qua bất kỳ chi tiết nhỏ nào nhỉ “

“Ôi trời.”

Tôi đã chọn sai phương pháp ngay từ đầu. Giận dữ? Chối bỏ? Làm sao tôi có thể nghĩ một điều như thế lại có tác dụng với một gã  rắn độc xảo quyệt này?

Tôi thừa nhận. Tôi đã đánh giá thấp Min Jiheon.

Ngay từ đầu, Min Jiheon đã dùng Lee Kangseok để thử thách tôi, lấy nhiệm vụ làm cớ. Anh ta đã tính toán trước vài bước, và tôi không thể nào tiến xa đến thế.

“Ban đầu tôi đặt ra điều kiện này chỉ vì tò mò, xem anh có dùng chiêu trò gì không… nhưng càng xem, tôi càng nhận ra rằng, tất nhiên là anh sẽ dùng. Anh chẳng quan tâm đến ai cả, trừ khi họ là người của anh.”

Min Jiheon ngẩng đầu lên và nói bằng giọng mệt mỏi.

“Vậy anh có phải là đồ bỏ đi không? Tôi không nghĩ vậy.”

“…”

“Ngươi chỉ là một kẻ đáng thương. Một kẻ đáng thương không bao giờ có thể thay đổi.”

Min Jiheon nhìn tôi và cười cay đắng.

“…Ồ.”

Đáng thương và tự ti… điều đó không quan trọng lúc này. Tôi nhíu mày và hỏi:

“…Vậy, anh  định hủy cược này?”

“À, không đời nào. Anh diễn xuất giỏi mà, phải không? Ngay từ đầu, có một hình nộm tên là ‘Lee Jeonghun’ chính là anh đấy… nhưng nếu tính cả điều đó thì bất công với anh lắm, đúng không?”

“Thật không công bằng.”

“Vậy thì tôi hiểu rồi.Anh đã vất vả rồi. Tôi sẽ nói cho anh biết ngay thôi.”

Cuối cùng tôi cũng nhận được câu trả lời mình muốn nhưng theo cách cực kỳ khó chịu.

Cảm giác như ý đồ đen tối của tôi đang bị vạch trần trước mặt Min Jiheon.

“Tôi sẽ giải thích ba điều cho anh. Bắt đầu từ bây giờ.”

“Tại sao lại là ba?”

“Người Hàn Quốc thường làm việc theo nhóm ba người còn gì.”

Dù tôi có tỏ ra khó chịu hay không, Min Jiheon vẫn nhẹ nhàng lắc chiếc vòng tay anh ta đang cầm.

“Bây giờ, chúng ta hãy bắt đầu từ đầu. Anh có biết đây là gì không?”

“Không biết nữa.”

“Cứ nghĩ nó giống như một tràng hạt Phật giáo vậy. Dù sao thì, nó cũng giống như một phương tiện vậy. Một phương tiện chứa đựng năng lực của tôi.”

Điều này thật nực cười…

Cho dù những gì anh ta nói có đúng đi nữa, tôi cũng chẳng biết gì về chuyện đó. Tôi bỗng cảm thấy một thôi thúc khó hiểu muốn chất vấn lời Min Jiheon, nhưng anh ta vẫn dũng cảm tiếp tục giải thích mặc dù nhận thấy vẻ mặt khó chịu của tôi.

“Khi tôi lắc cái này, tôi có thể nhìn thấy hình dạng thật của ma. Đó là lý do tại sao tôi luôn mang nó theo bên mình. Nó giúp tôi phân biệt được mình đang nhìn thấy ma hay người thật.”

“Vì thế?”

“Ý tôi là hình dạng thật của hồn ma sẽ hiện rõ khi tôi lắc cái này.”

Sau khi giải thích sơ qua, anh ta búng ngón tay.

“Giờ thì tôi đã đặt nền móng xong rồi, chúng ta hãy vào vấn đề chính. Lúc đó, tôi đã dùng thứ này để trục xuất linh hồn của anh. Đây là điều đầu tiên tôi định nói với anh.”

“…Anh đang nói đến một âm mưu điên rồ nào đó phải không?”

“Dạo này anh không xem phim truyền hình à? Mấy chuyện kiểu này xuất hiện nhiều lắm.”

Min Jiheon thấy tôi cau mày, vẻ mặt anh ta như muốn nói: “À, tôi phải làm sao đây.” Nhưng anh ta nhanh chóng tiếp tục giải thích.

“Làm sao tôi có thể giải thích điều này đơn giản hơn được nữa…? Phải, nó liên quan đến cục chất nhầy cứ dính chặt vào người anh như keo vậy. Có thể anh không nhìn thấy, nhưng nó đã ở mức độ chiếm hữu rồi.”

“Ừm.”

Vậy là nó cứ bám lấy tôi, gần như một vật sở hữu. Tôi nghĩ “nó” chắc hẳn ám chỉ cửa sổ hệ thống. Rồi một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi.

“Có phải tài sản của tôi được tạo ra là do nghiệp tích tụ của tôi không?”

“Xin lỗi?”

“Lúc mới đến thế giới này, có người nói về việc tích lũy điểm danh vọng. Họ còn nói tôi đã đủ điều kiện để bắt đầu trò chơi…”

“…Điểm danh vọng?”

Min Jiheon nhíu mày rồi bật cười thành tiếng. Không hiểu sao lời tôi nói lại khiến anh ta thích thú, tôi nhìn Min Jiheon cười một lúc lâu rồi mới lau nước mắt.

“À, buồn cười thật đấy… Điểm khét tiếng, phải không… Chắc anh đang đùa thôi.”

“…”

“Anh hãy cố gắng sống có đạo đức hơn một chút đi…”

…Chúng ta cứ mặc kệ anh ta đi.

Tôi bắt đầu sắp xếp thông tin. Nếu danh tiếng của tôi được xem là có liên quan đến việc chiếm hữu này, thì đó có phải là điều kiện để bắt đầu trò chơi không? Tôi dường như đã hiểu tại sao cửa sổ hệ thống lại biến mất khi việc chiếm hữu biến mất.

“Ờ, tôi không biết cái cục đó là gì, nhưng tôi có thể nói cho anh biết một điều chắc chắn.”

“…”

“Những gì tôi làm lúc đó không phải để anh sống lại nỗi đau của mình. Anh nghĩ tôi điên à? Tôi chỉ đơn giản là gỡ ‘thứ’ đang dính chặt vào anh ra thôi.”

Min Jiheon… khá ngạc nhiên.

Nếu tôi nghĩ về cách anh ta cư xử lúc đó và bây giờ, như thể anh ta không thể tưởng tượng được rằng tôi sẽ phải chịu chấn thương nghiêm trọng như vậy, thì khả năng cao là anh ta không nói dối.

“Anh nói anh đã chứng kiến một vụ tai nạn giao thông trước đây. Tôi không biết tại sao… Có thể nó đã chạm đến chấn thương tâm lý vì nó là một phần cốt lõi của anh như một tác dụng phụ.”

Tôi cắn môi, gõ ngón tay xuống bàn và suy nghĩ.

“Ồ, còn câu thứ hai thì sao?”

Min Jiheon lúc này đang chống cằm bằng một tay và nhìn tôi.

“Nhân vật PD Lee Jeonghun đã đến với thế giới này như thế nào?”

Nhân vật trong phim ban đầu được xây dựng dựa trên cuộc đời tôi. Lý do tôi bắt đầu diễn xuất là để hiểu rõ hoàn cảnh và khám phá bí mật từ Min Jiheon.

“Anh có biết tại sao không?”

“Tất nhiên là không rồi.”

Min Jiheon buông tay đang giữ cằm mình ra và nhắm chặt mắt.

“Đó là những mảnh vỡ của bản thể gốc đang chảy vào. Vì vậy, kịch tính và vai diễn của Lee Jeonghun hẳn đã xuất hiện.”

“…”

“Nhưng ‘thứ đó’ cái thứ đang dính chặt vào người cậu đang cố gắng ngăn chặn những mảnh vỡ chảy ra ngoài.”

Khi nghe anh ta nói vậy, tôi thấy mình vô tình há hốc mồm vì ngạc nhiên.

“Tại sao?”

Tại sao cửa sổ hệ thống lại chặn chúng?

“Cái gì thế? Sao lại chặn nó?”

Những lời nói cứ thế tuôn ra khỏi đầu tôi mà không hề có sự sàng lọc hay tính toán nào. Ngay cả tôi cũng không thể dừng lại. Nhưng Min Jiheon chẳng bận tâm mấy đến câu hỏi đó.

Anh ta chỉ nghiêng đầu.

“…?”

“…Này, anh đã hứa sẽ nói cho tôi biết bất cứ điều gì mà.”

“Tôi thực sự muốn nói với anh… nhưng chuyện này không phải chuyện người khác có thể đoán được. Ừm, đó là kết thúc của điều thứ hai mà tôi biết.”

Min Jiheon mỉm cười, vuốt ve khóe miệng. Rồi anh ta giơ ba ngón tay lên.

“Vậy thì câu thứ ba và cũng là câu cuối cùng. Nó có liên quan một chút đến điều tôi vừa nói.”

“…”

“Sao chỉ có mình tôi… Sao lại xảy ra chuyện này… Tại sao PD, người từng sống ở Seoul, lại quay về mười năm trước và giờ phải chật vật sống cuộc sống của một thần tượng? Chỉ vì tôi may mắn được chọn…”

Min Jiheon cười càng to hơn.

“Bởi vì anh được yêu thương.”

“…?”

“À, yêu một người thì phari làm thế sao?…”

Anh ta đang nói điều gì kỳ lạ thế?

Nhưng Min Jiheon lại khuấy ống hút như thể đã nói hết những gì mình muốn nói. Anh ta ngậm chặt miệng, dường như không muốn trả lời thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa.

Tôi nhìn anh ta một lúc lâu. Sau khi lau mặt, tôi nói thêm:

“Có bình thường không khi cả ba điều anh nói đều không có ích?”

“…Có vẻ hơi khó để hiểu nhỉ.”

Min Jiheon đã nói rất dài, nhưng tất cả chỉ là suy đoán. Tôi vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi cũng nghe hết những điều vô lý kỳ lạ này cho đến tận cuối… Thật là kỳ lạ.

Min Jiheon chỉ gãi má.

“Ừm, tôi cũng xin lỗi, anh biết mà.”

‘’Nhưng cũng không hẳn là lời của tôi hoàn toàn vô ích.’’

Tâm trí tôi đang bận rộn sắp xếp lại ba thông tin anh ta đã tiết lộ khi Min Jiheon dường như đã xong việc và đứng dậy.

“Dù sao thì, đúng vậy. Trên đời này có đủ thứ chuyện. Đây chính là vụ án hấp dẫn nhất trong số đó.”

“…”

“Nhưng~ anh không thể thay đổi được đâu. Điều đó hoàn toàn không thể.”

Anh ta luôn hành hạ người khác bằng những lời lẽ vô nghĩa như “con người ích kỷ”, “không thể thay đổi”, nhưng cuối cùng, đó là tất cả những gì Min Jiheon nghĩ. Tôi thở dài nặng nề.

“…Đó có phải là điều anh nghĩ không?”

“Ừ, theo cách riêng của tôi.”

…Tôi đã nghe hết những gì Min Jiheon muốn nói, nên tôi nghĩ đã đến lúc nói ra suy nghĩ của mình. Tôi nhấp một ngụm frappuccino, lúc này đã tan chảy như nước, rồi lau miệng.

Việc thu thập thông tin diễn ra suôn sẻ. và vâng, tôi đã dành ra nhiều tiếng đồng hồ chỉ để nghe 3 điều. Vô nghĩa cả ba

Tôi sẽ không phải gặp Min Jiheon nhiều trong tương lai nữa… Tốt.

Chúng ta thử nhé?

Vì quán cà phê đã cho thuê nên xung quanh chẳng có ai, lại không có camera giám sát, mà Min Jiheon cũng không phải loại người thích ghi âm cuộc trò chuyện như tôi. Tôi gọi  cho Min Jiheon, người đang quay lưng chuẩn bị ra về.

“Jiheon.”

Vì lâu rồi tôi không chửi thề mỗi khi gọi điện, nên đây là lần đầu tiên tôi gọi anh ta một cách thân thiện như vậy, nên mắt Min Jiheon mở to. Tôi thản nhiên búng tay.

“Đến đây.”

“Hả? Tại sao?”

Thật ngạc nhiên, Min Jiheon ngoan ngoãn tiến lại gần. Những lúc thế này, anh ta khá ngoan ngoãn.

“Cúi đầu xuống một chút.”

“Ừm.”

Và khi Min Jiheon cúi đầu…

Bùm!!!

“Ối!!”

Tôi đập vào đầu Min Jiheon.

Bùm.

Bùm.

Bùm.

Tôi có ảo giác khá thỏa mãn về tiếng vọng vang vọng. Min Jiheon hét lên rồi ngã xuống, nhưng tôi vẫn khó chịu khi tiếp tục nhấp đồ uống bằng ống hút.

“Anh thật là phiền phức….”

“Cái gì, cái gì….”

“Anh giả vờ biết mà thực ra anh không biết…  anh còn nói anh biết tuổi thật của tôi. Vậy sao anh lại trơ tráo thế? Dạo này anh chắc sống thoải mái lắm nhỉ?”

Tôi quyết tâm sẽ cho Min Jiheon một cái tát khi buổi quay phim kết thúc, và tôi không còn phải gặp anh ta thường xuyên nữa.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.

“Tại sao… tại sao tôi lại bị đánh?”

“Jiheon, anh vẫn chưa biết sao?”

Tôi mỉm cười khinh bỉ.

“Anh đang cằn nhằn….”

“…”

Min Jiheon trông có vẻ sửng sốt như thể anh ta không thể tin được, nhưng sau khi nghe hết mọi chuyện và tát anh ta một cái, tôi đã xong việc, nên tôi chỉ vẫy tay nhẹ.

“Được rồi, tiếp tục đi.”

“…Anh dừng lại chưa?”

“Nếu không thì sao tôi lại đi cùng anh? Biến đi nhanh lên.”

“…Anh thực sự, thực sự, thực sự rất tệ và tệ nhất. Anh biết không?”

“Anh không biết sao?”

Có lẽ vì buổi chụp hình hôm nay đã kết thúc nên cổ tay trái của Min Jiheon đang khoe một chiếc vòng tay.

Khi tôi tiếc nuối quay mặt đi, Min Jiheon nhíu mày và bắt đầu xoa bóp cục u của mình.

Mặc dù vậy, anh ta dường như không nghĩ rằng mình đã làm gì sai hay nói điều gì đặc biệt.

“Haiz…”

Min Jiheon ấn trán, rồi đột nhiên gục xuống bàn như một con lười.

Anh ta chỉ càu nhàu và nhìn tôi với vẻ mặt nhăn nhó.

Nếu một người hâm mộ Min Jiheon nào nhìn thấy điều này, họ sẽ thích nó như một buổi chụp hình, nhưng tôi thì thấy khó chịu.

“…Nhưng lần sau gặp lại nhé. Tôi tò mò muốn biết kết cục. Hiếm khi tôi bị đánh mà vẫn nói được thế này…”

“…”

“…Khoan đã, đây có phải là Hội chứng Stockholm không?”

Tôi lẩm bẩm, xoa xoa cánh tay.

“Này, đừng có… đáng sợ thế nữa.”

“Nếu anh cứ nói thế thì lần sau tôi sẽ mang cho anh một củ cà rốt… à không, một chiếc bánh kem có hình cà rốt.”

Min Jiheon càu nhàu đến cùng, sau khi xem giờ trên điện thoại, anh ta đứng dậy.

Tôi giơ ngón giữa về phía tấm lưng loạng choạng của anh ta.

“Này! Min Jiheon!”

“Cái gì!”

“Khoảng thời gian chúng ta bên nhau thật kinh tởm. Đừng bao giờ gặp lại nhau nữa!”

“Không đời nào!”

Sau khi hét vào mặt anh ta, tôi cảm thấy khá hơn một chút.

“Min Jiheon, tên khốn đó…”

Ở bên anh ta thật sự rất mệt mỏi. Tôi gõ ngón tay lên bàn, suy nghĩ.

Có ba sự thật tôi có thể xác nhận, xét theo hoàn cảnh hiện tại.

Đầu tiên, cửa sổ hệ thống đã chiếm hữu tôi.

Thứ hai, tôi sẽ bị tổn thương và trải qua chấn thương nếu cửa sổ hệ thống bị tách khỏi tôi.

Thứ ba, dấu vết của bản thân trước đây của tôi đang chảy từ thế giới khác và cửa sổ hệ thống đã chặn nó lại.

Những sự thật này dẫn tôi đến một kết luận.

Cửa sổ hệ thống đã chặn liên lạc với thế giới ban đầu của tôi, có lẽ là vì…

…KHÔNG.

…Đó là một lời nói quá.

Tôi không có đủ bằng chứng để chứng minh logic của mình nên tôi nhớ lại những gì Min Jiheon đã nói.

Thành thật mà nói, tôi không hiểu câu cuối cùng anh ta nói.

‘Anh có thể làm gì nếu anh yêu ai đó?’

Cho dù tôi có nghĩ về điều đó nhiều đến thế nào đi nữa…

“Thật là vớ vẩn…”

Tất cả đều vô nghĩa.

Sau khi suy nghĩ đến điểm đó, tôi uống hết phần frappuccino còn lại.

Tuy nhiên, tôi vẫn không thể kiềm chế được cơn giận đang dâng trào trong lòng.

Tất cả những gì tôi nhận được sau bao khó khăn là thế này.

“Chào.”

Cửa sổ hệ thống vẫn im lặng ngay cả sau khi Min Jiheon rời đi.

Đó là một kiểu phản đối mà nó sẽ không trả lời bất kể tôi hỏi gì.

“Chào….”

Vẫn không có câu trả lời.

Sau khi gọi một lúc, tôi bỏ cuộc và đập trán xuống bàn.

“Rốt cuộc mày là cái quái gì thế?”

Với mức độ thông tin này thì vẫn chưa đủ.

Cuối cùng, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiến hành theo kịch bản chính để khám phá sự thật.

Cửa sổ hệ thống, đồ khốn nạn.

Nó đã lừa dối tôi suốt thời gian qua, mặc dù nó nói là support dành cho tôi.

Mặc dù trái tim nóng bừng nhưng đầu óc tôi vẫn giữ được bình tĩnh.

…Chúng ta đừng vội vàng.

Tôi vẫn chưa có gì trong tay.

***

[Tiêu đề: ㅠㅠCuối cùng thì chẳng có cặp đôi JeongJeong nào cả… [1]

Tôi và chồng tôi đã xem rất chăm chú ㅠㅠ Chồng tôi thì đẩy Min Jiheon, còn tôi thì hăng hái đẩy Lee Junghoon. Chồng tôi nghiêm túc hỏi tại sao tôi lại thích Lee Junghoon, tôi có thích bị bắt nạt không nhưng mà…

Tôi có thể làm gì với khuôn mặt đẹp trai của anh ấy đây…. ㅠㅠ Thật đáng tiếc. ㅜ]

[Tiêu đề: Wow đây là tập cuối của cặp đôi JeongJeong… Thật sựㅋㅋㅋㅋ Cuối cùng Lee Junghoon đã trở thành một cổ phiếu thất bạiㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ Tôi đã nói với bạn rằng anh ấy là một thiên thần!!!!!! Tôi đã nói với bạn rằng!!!!!!

>>>>Thật là lãng phí, thật là lãng phí<<<<

Bạn có nghe tôi nói không!!!!!!

Đây không phải là câu nói lãng mạn số một sao?!

Hiện tại mình đang nghe nhạc phim và rất tức giận. Trả lại cặp đôi JeongJeong cho mình đi.

└Bình tĩnh nào

└└Trông tôi có bình tĩnh không?

└└Đít ở trên kia không phải là tôi

└Nhưng câu đó có thực sự nói về điều đó không?? Có vẻ như anh ấy chỉ xin lỗi với tư cách là một tiền bối thôi

└└Hình như là cố tình thả gợi ý thì phải ㅠㅠㅠBiên kịch Sukhui, làm sao anh có thể chọn một nhân vật hợp với sở thích của tôi và làm thế này đến tận cùng chứ~!!!]

[Tiêu đề: Dành cho những ai thích Lee Jeonghun, hãy biết rằng tinh cách thật của Lee Jeonghun có tính cách tương tự anh ấyㅋㅋ

└Đừng nói nhảm, không đời nào có một thần tượng nào có tính cách khốn nạn như PD đâu

└└Không, đúng là vậy. Dạo này anh ấy có phần dè dặt hơn, nhưng những người quen biết anh ấy đều biết… Anh ấy thô lỗ nhưng lại khá dễ thương.

└└Bạn có thể nói thế với một thần tượng không…?

└└Đó là một hoàng hôn thoáng qua… Bởi vì đó là sự thật… Không có gì để nói…]

[ thực sự sẽ trở lại vào tháng 10]

└Cái gì??????? Wow, anh ấy thực sự làm việc không ngừng nghỉ;]

Với kết thúc an toàn và duy trì tỷ suất người xem 18 phần trăm cho tập cuối, Please Take the Camera đã nhận được phản hồi lớn hơn mong đợi.

Tại Daepaseong Entertainment, họ đặt những hashtag điên rồ vào mọi video của The Dawn để thu hút thêm nhiều người hâm mộ K-drama nước ngoài.

Nhờ đó, lượt xem đã tăng lên đáng kể.

Sau khi hoàn thành việc quay phim và chuẩn bị trở lại, Seo Hoyun đã tải lên thêm một video tự sản xuất.

Tuy nhiên, đoạn video tự sản xuất đó (một lần nữa) lại kỳ lạ.

– Giọng ca chính 1: “Ừm, tôi hơi lo lắng. Liệu tôi có tìm được một người bạn nhảy phù hợp không.”

– Giọng ca chính 1: “Bất kỳ ai… một người trầm tính. Tôi đoán theo nghĩa đó, Seong Jiwon, không, giọng ca chính 1 sẽ tốt hơn.”

– Rapper 1: “Xin chào nhé~ Tôi là Rapper 1~.”

[1] Lee Jeong hun (nhân vật Hoyun) + Yu Jeong hwa (nhân vật Yu Jia) = JeongJeong

Trước
Sau

Bình luận cho Chương 105

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

TruyệnHE.com

Website luôn cập nhật nhanh nhất các bộ truyện Showbiz hấp dẫn mỗi ngày.

Email Liên Hệ QC: contact@truyenhe.com

Fanpage: Link

Điều khoản

Copyright © 2025 Truyện HE

DMCA
Về Truyện HE | Đăng Ký Nhóm Dịch | Hướng Dẫn Đăng Truyện | VIP + COIN
🚫 Vui lòng đăng nhập để kiểm tra trạng thái VIP.
Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, Truyện HE miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ contact@truyenhe.com

Đăng Nhập

Chứng minh bạn là người


Đăng nhập với Google

Quên Mật Khẩu?

← Quay Lại Truyện HE

Đăng Ký

Đăng Ký Tài Khoản Trên Trang Web Này.

Đăng ký với Google

Đăng Nhập | Quên Mật Khẩu?

← Quay Lại Truyện HE

Quên Mật Khẩu?

Nhập tên đăng nhập hoặc Email. Bạn sẽ nhận được mật khẩu mới tại Email đã đăng ký.

← Quay Lại Truyện HE