PD Rác Rưởi Sống Sót Như Một Idol - Chương 103
Jeong Dajun có gan đến thế sao?!
Eoljwi, cậu nhóc út ít trong nhóm của chúng ta, đang ngó lo với tình cảm của thần tượng mình sao? [1]
Chuyện này quả thực rất động trời, nhưng Jeong Dajun chỉ bình tĩnh nhìn Min Jiheon. Thái độ của thằng bé khác hẳn với lúc khen ngợi Min Jiheon trước đây, khiến tôi sững sờ, các thành viên khác cũng đều kinh ngạc.
“Ừm…”
Và Min Jiheon, người có vẻ ngoài ngây thơ, cũng không thể bỏ qua điều đó. Anh ta cười khúc khích, liếc nhìn các thành viên lần lượt, rồi chỉ gật đầu.
“Seo Hoyun chắc hẳn đang rất vui~.”
“…”
Đừng nói nhảm nữa.
“Tôi nên đi thì hơn…”
“Vâng, vậy chào tiền bối nhé”
“Ahaha. Hẹn gặp lại sau.”
Tôi nhìn Min Jiheon bước đi một cách thờ ơ, nhưng ngay khi anh ta khuất khỏi tầm mắt, tôi quay đầu về phía Jeong Dajun.
…Jeong Dajun lấy cả hai tay che mặt.
“Jeong Dajun… có chuyện gì với nhóc vậy?”
“…Cho em một chút thời gian. Em đang cố gắng xoa diuj nỗi buồn.”
Nếu cậu ấy buồn bực vì phải phớt lờ như vậy, tại sao ngay từ đầu nó lại làm vậy?
Jeong Dajun cúi mặt một lúc rồi đột nhiên ngẩng đầu lên.
“Ừm, được rồi. Làm tốt lắm, Jeong Dajun. Còn em, em đã chọn đứng về phía anh- là anh chàng phiền phức thay vì người mình yêu thích… Em cũng khá ngầu đấy chứ. Phải không, hyung?”
“…Vậy giờ anh có phải là người em yêu thích không?”
“Anh ơi, nữa à…. sao anh lại đối xử với em như vậy??”
Jeong Dajun lúc này bực bội lạ thường. Khi tôi ngượng ngùng chấp nhận sự bực bội của nó, một điều gì đó chợt lóe lên trong đầu tôi. Tôi nhớ mình đã buột miệng nói những lời vô nghĩa với Jeong Dajun.
Ngay sau sự việc đó, khi tôi hỏi cậu ấy sẽ chọn ai giữa Min Jiheon và tôi, tôi cười khúc khích và chọc vào má Jeong Dajun.
“Giữa Min Jiheon và Seo Hoyun, em sẽ chọn anh à?”
“…Anh à, em đã nghĩ đến chuyện đó rồi. Anh còn nhớ buổi fan meeting hồi trước không?”
Jeong Dajun nói một cách buồn bã.
“Em sẽ chọn ai… nhỉ?…..”
“…”
Kim Seonghyeon, tự hào về Jeong Dajun, kẻ phản bội, vỗ vai nó và xoa đầu thằng bé.
Ừm.
Tôi không ngờ Jeong Dajun lại làm như vậy.
Mặc dù tôi cho rằng con người thường chỉ quan tâm đến lợi ích của riêng mình, nhưng tôi lại nghĩ Jeong Dajun giống như một đứa trẻ bị bỏ lại bên bờ nước, điều này khiến tôi cảm thấy kỳ lạ.
“Nhưng mà nhóc học thái độ đó ở đâu vậy…?”
[Em ấy chỉ mới gặp cậu được sáu tháng thôi. Em ấy còn có thể học hỏi được từ ai nữa?]
…Thật vậy sao?
Có vẻ như việc tôi cảm thấy không thoải mái khi ở cạnh Min Jiheon đã bị nhận ra trong The Dawn rồi.
Kang Ichae, đứa trẻ đó, chắc hẳn đã nhận ra rồi. Kim Seonghyeon và Seong Jiwon chắc cũng đã nhận ra phần nào. Và nhìn bộ dạng của Jeong Dajun lúc này, tôi đoán cậu ấy cũng đã nhận ra rồi.
…Nhưng ở mức độ nào?
…Thử xem sao? Tôi sắp xếp lại suy nghĩ và mở miệng, nhưng…
“Mọi người biết đấy….”
“Hoyun, cậu muốn ăn gì?”
…Seong Jiwon nhanh chóng ngắt lời tôi. Tôi nhướn mày, và Kang Ichae cũng nhanh chóng tiếp lời.
“Gan ngỗng.”
“Thịt ba chỉ lợn? Được thôi.”
“Huhu, Jiwon-hyung thật là xấu tính, xấu tính quá đi~.”
“Bùm bùm~.”
Bỗng nhiên ồn ào, tôi lại lỡ mất thời gian. Trong lúc tôi còn đang chớp mắt, các thành viên đã đi xa rồi, vừa đi vừa trò chuyện rôm rả. Kim Seonghyeon ngoái lại nhìn.
“Cậu đang làm gì vậy? Đến đây nhanh lên.”
“…À, ừ.”
Tôi gật đầu rồi chậm rãi đi theo họ. Tôi cố tình bước chậm lại cho đến khi không còn nghe thấy tiếng họ nữa rồi khẽ hỏi cửa sổ hệ thống.
“Tôi vừa tưởng tượng ra cậu vừa ngắt lời tôi phải không?”
Đinh!
[Đúng!]
“…Cậu có gì muốn nói à?”
Trong lúc tôi đang nhìn chằm chằm với vẻ không tin, cửa sổ hệ thống dường như tỏ ra bực bội và tỏ ra khó chịu.
[Tôi thực sự… nghĩ Seong Jiwon rất ngầu… và Kang Ichae rất rất tốt bụng… Jeong Dajun rất dễ thương… và Kim Seonghyeon thì tỏa sáng…]
“Đây là cảnh tượng gì thế này?”- đám nhóc phía trước ồn ào.
[Seo Hoyun là người khó chịu nhất…]
Ý tưởng đó đột nhiên hiện lên trong đầu tôi khi tôi cố tình bỏ qua cửa sổ hệ thống.
[Theo quan điểm của các thành viên, rõ ràng là Seo Hoyun đang rất chảnh.]
“…Gì thế?”
[Này, làm ơn, hãy thức tỉnh trong thế giới khắc nghiệt này.]
Nếu tôi không tỉnh táo thì ai sẽ được xem là người tỉnh táo?
Tôi nhìn cửa sổ hệ thống với vẻ khinh thường và nó đưa ra một lời giải thích bổ sung.
[Hãy nghĩ từ góc nhìn của các thành viên, Seo Hoyun. Từ thời Shining Star , cậu đã tự mình giải quyết mọi việc và gánh vác đủ thứ gánh nặng. Các thành viên, bao gồm cả Seong Jiwon, đã hiểu và chấp nhận cậu là người như vậy.]
“Vậy tại sao cậu ấy lại làm như vậy?”
[Đó là do Seong Jiwon đang tỏ ra chu đáo. Cậu cũng từng nói, ” Tớ không cần phải nói với ai cả đâu, và nếu không nói rõ ràng thì cũng đừng lo… Thay vào đó, cậu sẽ giúp moij người gánh vác, còn gì.”]
Không thể biết rõ ngay được.
…Ai đã từng làm việc sẽ hiểu. Kể cả khi người khác gánh vác đủ thứ việc và tự mình làm việc, chỉ có người biết ơn mới biết ơn. 99% còn lại hoặc không biết, hoặc giả vờ không biết. Tôi chỉ đang làm việc quần quật một mình.
Nhưng với sự việc này, liệu đó có phải là cách cậu ấy đề nghị giúp đỡ gánh vác trách nhiệm không?
Tại sao?
[Thế thì cứ trung thực thôi nhé?]
“Cái gì? Cậu muốn tôi kể với họ về cửa sổ hệ thống và chuyện tôi đến từ một vũ trụ song song hay gì đó à?”
[Điều đó sẽ khó khăn…]
” Thấy chưa?”
Chậc . Tôi tặc lưỡi.
“Kể cả có nói ra, tôi cũng chỉ trông như kẻ điên. Ảo tưởng tự đại thì chắc chắn phải vào viện.”
[…]
Tôi sẽ không kể cho họ nghe về hoàn cảnh của mình, dù bây giờ hay sau này. Tôi vẫn không thay đổi niềm tin đó.
[Tuỳ cậu thôi.]
Nhưng kỳ lạ thay, cửa sổ hệ thống dường như bị hỏng.
“…Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao?”
[Cứ sống như thế đi….]
“Này. Này.”
Tôi gọi bao nhiêu lần cũng không thấy nó trả lời. Tôi chắc chắn nó có nghe, nhưng nó vẫn chọn cách không ra. Tôi thở dài một lúc rồi tiến lại gần các thành viên, vẫn đang loay hoay chọn một món cho bữa tối.
Tại sao tôi phải nói điều gì đó?
Dù sao thì cũng chẳng mang lại điều gì tốt đẹp. Tôi khoanh tay nhìn Seong Jiwon, người đang phản đối lời đề nghị cứng đầu của Kang Ichae về việc ăn gan ngỗng cho bữa tối, đột nhiên ngẩng đầu lên.
“Đúng rồi, Hoyun. Tớ quên nói với cậu một điều.”
“…Chuyện gì thế?”
Chuẩn bị tinh thần cho những lời chỉ trích có thể xảy ra, tôi nhìn Seong Jiwon, nhưng cậu ấy chỉ hơi nghiêng đầu.
“Hoyun, diễn xuất của cậu thực sự rất tốt đó.”
“Cái gì?”
Và cậu ấy cười và đưa ra một bình luận mà tôi không ngờ tới.
“Chúng tớ thực sự tự hào về cậu nhiều lắm.”
“…”
Tôi… không nói nên lời trước lời khen bất ngờ của Seong Jiwon. Tôi chỉ biết quay mặt đi, không nói gì, liếm môi. Nhưng Seong Jiwon vẫn cứ mỉm cười.
Nhìn thấy tình hình, Kang Ichae và Jeong Dajun nói thêm,
“ Nhưng…. Khuôn mặt của Hoyun huyng trông như thể vừa bị ai cướp sổ gạo thế….”
“Kẻ sắp được ăn hai đầu lương, sắp được biết đến là ca sĩ , diễn viên Seo….”
“…Câm miệng.”
***
Khi bộ phim dần đi đến nửa sau, cũng là lúc PD Lee Jeonghun sắp kết thúc quá trình quay phim. Vai của tôi gánh vác trọng trách lớn như vậy là điều hoàn toàn phù hợp. Nó cũng báo hiệu đã đến lúc quay trở lại hoạt động với tư cách là ca sĩ rồi.
Dĩ nhiên, tỷ suất người xem 18% là mối lo lớn nhất của tôi… Nói không lo thì là nói dối, nhưng hiện tại, tôi không thể làm gì khác ngoài việc diễn xuất tốt nhất có thể. Dĩ nhiên, không còn cách nào khác…
Dù sao đi nữa, nếu có thì điều an ủi là Please Take the Camera đủ vui để thu hút ngay cả Jeong Dajun khó tính.
– Jeong Dajun: Tên tội phạm Dajun nghĩ đến
Nhìn kìa! Ngay cả lúc này, khi tôi đang ở trong xe, Jeong Dajun vẫn liên tục gửi tin nhắn.
Tôi đã biết chuyện gì sẽ xảy ra nên cố gắng lờ nó đi, nhưng thông báo vẫn liên tục reo.
– Jeong Dajun: Trưởng phòng là tội phạm
– Kang Ichae: À
– Kang Ichae: Đùa à? Đùa vậy thì hơi quá rồi, tớ cược với ông chú hàng xóm nhé.
– Jeong Dajun: Không, điều đó rất đáng ngờ. Trưởng phòng tín dụng Min Seungtae mà
– Jeong Dajun: Min Seungtae có bằng lái xe hạng 1 vì anh ấy sắp bị bắt cóc phải không?? Hình như Yu Jeonghwa sẽ lái xe tải, đỗ xe rồi giải cứu anh ấy.
– Jeong Dajun: Tin tôi đi, tôi đã là fan phim truyền hình 18 năm rồi
– Kang Ichae: Chết tiệt
– Kang Ichae: Thật ngạc nhiên, có một sức thuyết phục nào đó trong đó
…Jeong Dajun thật sự quá đáng sợ.
Thằng nhóc ấy đoán đúng khoảng 90%. Nó bỏ qua đoạn Yu Jeonghwa, sau khi biết hết sự thật và chưa kịp chuộc lỗi, sẽ nổi giận và tát Min Seungtae… Tôi chỉ lắc đầu và nhìn ra ngoài cửa sổ.
“À, anh có thể thả tôi ở đây nhé tài xế.”
“Hoyun, chúng ta cùng đi nhé!”
“Không, anh có thể dùng số tiền này để mua cà phê cho em được không? Quản lý hãy mua một ly cho mình nữa nhé.”
“…!! Cảm động quá!! Trời ơi!”
Tôi đưa thẻ cho người quản lý dễ tính của mình rồi thong thả rời khỏi xe. Tôi cố tình làm vậy. Tôi cần bỏ lại người quản lý ở phía sau và tự mình đi dạo.
Hôm nay, tôi cần phải làm một số việc hậu trường với nhân viên!
Tôi vẫn không hiểu Min Jiheon đang nghĩ gì, nhưng như tôi vẫn nói, bảo hiểm là cần thiết cho người làm nghề. Chẳng có gì xấu cả.
“Ồ! Hoyun đến rồi.”
“Xin chào.”
Cuộc điều động hậu trường của Hoyun bắt đầu~!
Khi tôi vào chào hỏi, đạo diễn quay phim, người mà tôi đã trở nên khá thân thiết trong vài tuần qua, giơ tách cà phê của mình lên.
“Vua xe cà phê đã đến! Hôm nay không có xe à?”
“Anh cũng thấy em giống một quán cà phê di động không?”
“Hahaha, cậu đúng là một chàng trai thông minh.”
Tôi có thể thấy Min Jiheon đang nói chuyện với PD Yu trước ống kính. Hình như họ đang thảo luận về cảnh quay vừa rồi.
Tôi tiếp tục quan sát họ một lúc trước khi rời đi. Chúng tôi tiếp tục trò chuyện trong khi di chuyển theo cùng một hướng – tôi đi vào phòng trang điểm còn đạo diễn quay phim đi lấy thiết bị thay thế.
“PD Lee Jeonghun thực sự rất nổi tiếng trong tập mới nhất, mặc dù anh ấy không có nhiều lời thoại…”
“Tất cả là nhờ đội ngũ quay phim đã quay rất xuất hồn đó ạ .”
“Ahaha. Biên kịch thực sự đang phân vân không biết có nên cho Lee Jeonghun thêm cảnh nữa hay không.”
“Tôi ước gì cô ấy đừng làm thế…”
Khi tôi gãi đầu với vẻ mặt hơi ngượng ngùng, đạo diễn máy quay có vẻ hơi thất vọng trong khi loay hoay với thiết bị của mình.
Sau đó, tôi có một cảm giác.
Được rồi.
Bây giờ là lúc đưa ra một số gợi ý.
“Lần này rating tốt thật đấy, phải không?”
“Đúng vậy. 12%! Mà đây còn chẳng phải phim cuối tuần nữa chứ. Dạo này ai cũng chuyển sang dùng truyền hình cáp hoặc OTT hết, nên đạt được rating như vậy là chuyện lớn rồi.” [2]
“Chúng ta đang vượt qua tỷ suất người xem của những bộ phim khác phát sóng cùng khung giờ, phải không?”
“Ồ, cái đó~.”
Đạo diễn đột nhiên bật cười.
“Cậu đang nói đến bộ phim mà Lee Kangseok đột nhiên trở thành nam chính phụ phải không?”
“Đột nhiên?”
“Đúng vậy. Ban đầu, Lee Kangseok được giao vai của Lee Jeonghun. Buổi thử vai chỉ mang tính hình thức, nhưng cuối cùng lại chọn Seo Hoyun ssi.”
Tôi đã có hiểu sơ về câu chuyện này rồi đó.
“Nhưng thật may là chúng ta không được làm việc với Lee Kangseok.”
“Tại sao?”
“Ừ thì, có Seo Hoyun là một điều may mắn, nhưng…”
Đạo diễn ngừng lại, liếc nhìn xung quanh để đảm bảo không có ai ở gần, rồi nháy mắt tinh nghịch.
“Lee Kangseok có tiếng xấu.”
“Ý anh là gì…?”
Tôi xen vào một câu cảm thán vu vơ rồi chờ đợi. Mọi người thường sẽ hào hứng hơn khi bạn tỏ ra không biết nhiều nhưng vẫn tỏ ra quan tâm.
Quả nhiên, phản hồi đến rất nhanh.
“Hành vi lăng mạ. Đối với chính người quản lý của mình.”
Tôi biết chắc mà!
Tôi thầm mừng thầm. Những lúc như thế này, tôi phải thừa nhận, mình khá may mắn.
Bất ngờ, cửa sổ hệ thống bật lên mặc dù tôi chưa nói gì.
Đinh!
[cậu thực sự….]
“Ừ thì, chuyện này cũng không hiếm với người nổi tiếng, nhưng Lee Kangseok thì hơi quá đáng. Chắc anh ta bị bệnh ngôi sao rồi, nên việc chửi bới quản lý của anh ta khá là nghiêm trọng.”
“Ôi trời, thật là….”
“Người ta vẫn nói,sông sâu tĩnh lặng láu chín cúi đầu mà, đúng không?”
Tôi sắp xếp lại suy nghĩ. Sao Kim Jaeyeon lại không nói cho tôi biết thông tin hữu ích này nhỉ? Có lẽ anh ta nghĩ rằng một cuộc tranh cãi về việc lăng mạ quản lý của mình thậm chí còn chẳng đáng để paparazzi bàn tán.
Hoặc có thể anh ta giả vờ không biết.
“Thật may mắn khi cậu chịu hợp tác với chúng tôi, Seo Hoyun~. Không còn nhiều thời gian nữa là đến cảnh quay cuối cùng rồi. Cố gắng thêm chút nữa nhé!”
“Sau khi xong việc, chúng ta cùng đi ăn nhé, đạo diễn. Lần trước anh nói anh thích đồ ăn Trung Quốc mà.”
“…Ồ, cậu còn nhớ hả? Seo Hoyun, cậu thật sự rất chú ý đến chi tiết.”
Cuối cùng thì buổi quay phim cũng được tiếp tục. Đạo diễn máy quay đi thay thiết bị, còn tôi thì vào phòng trang điểm. Tôi ngẫm nghĩ về những gì mình đã nghe thấy trong khi thay quần áo và xắn tay áo lên.
Nếu tranh cãi về việc lạm dụng quyền quản lý nổ ra… tất nhiên, xếp hạng của họ sẽ giảm.
Có thể có nhiều yếu tố, nhưng nếu bộ phim phát sóng cùng lúc có rating thấp hơn thì tất nhiên, khả năng rating của các bộ phim khác tăng lên cũng sẽ cao hơn.
Kế hoạch đã được vạch ra, nhưng điều tôi lo lắng là… phương pháp thực hiện.
Tôi có nên làm điều đó hay không?
Nếu tôi không làm vậy, liệu tôi có còn được lợi ích gì không? Tôi đang sắp xếp lại suy nghĩ của mình thì…
“Hoyuun huyng~.”
“…!”
… Bỗng nhiên có người nắm lấy vai tôi.
Khu vực đó có rất nhiều nhân viên, và Min-gro vừa xuất hiện và gọi tôi là “anh”.
[1] 갱얼쥐 là dạng rút gọn của một câu lóng có nghĩa là “một con chuột mà bạn muốn cắn vì chúng rất dễ thương”.
[2] OTT = phương tiện truyền thông over-the-top, tức là phát trực tuyến internet