Bởi Vì Di Ngôn Tôi Trì Hoãn Ngày Chết - Chương 46
Chap 46
“Chaeyoon à, không sao đâu.”
Trong khoảnh khắc đó, trưởng nhóm Revenger – Lee Kangjin ôm lấy cậu và nói bằng giọng nhẹ nhàng.
“Anh cũng đã thấy rồi. Anh đã thấy tất cả qua <Con mắt Gaia>. Anh sẽ giải thích sau, giờ em cứ nghỉ ngơi đi.”
“Nhưng—”
“Sẽ ổn cả thôi. Giờ em hãy nghỉ ngơi đi. Em không tin anh sao?”
Tầm nhìn của tôi mờ đi đến mức không thể nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt Lee Kangjin.
Yoon Seo cố gắng gượng tỉnh, nhưng cuối cùng vẫn không thể chống cự nổi và rơi vào bất tỉnh.
Khi tỉnh dậy, họ đã ra khỏi Đại Hầm ngục, và số người sống sót từ năm đã giảm xuống còn bốn.
‘Chết tiệt…’
Soo Jaehee đang líu lo về điều gì đó trong khi cầm trên tay ‘Cành cây cháy xém’, nhưng Yoon Seo không nghe rõ vì tiếng ù trong tai. Việc kích hoạt <Thanh kiếm của Kẻ quan sát> đã khơi gợi một ký ức cũ.
‘Ha, mẹ kiếp.’
Lầm bầm trong lòng, Yoon Seo lấy ra một viên thuốc an thần và uống.
Khi anh đang lục tìm đồ đạc, khuôn mặt đột nhiên tái đi, và khi anh uống thuốc, Soo Jaehee cùng nhân viên đều tròn mắt kinh ngạc.
“Anh ổn chứ? Uống chút nước đi.”
Soo Jaehee nhanh chóng đưa cho anh một cốc nước từ bàn.
Yoon Seo nhận lấy và từ từ uống hết.
“Anh ổn. Xin lỗi vì làm mọi người lo lắng.”
“Anh xin lỗi vì cái gì chứ? Anh có muốn nằm nghỉ một chút không? Ở đằng kia có phòng nghỉ—”
“Có cả phòng chờ dành cho khách VVIP nữa. Anh có muốn nghỉ ngơi ở đó một lát không?”
“Anh thực sự ổn rồi. Chỉ là hơi mệt một chút thôi, đừng lo lắng và tiếp tục chọn đồ đi.”
Cảm thấy ngại ngùng, Yoon Seo nhanh chóng cố gắng tập trung lại vào các món đồ.
Rồi ánh mắt anh chạm phải Kwon Jihan.
Kwon Jihan có một biểu cảm khó hiểu, khiến không ai đoán được cậu ta đang nghĩ gì. Trông cậu ấy gần như đang quan sát điều gì đó, khiến Yoon Seo tự hỏi liệu cậu có bị nghi ngờ là đang giả vờ hay không.
Sau một hồi trao đổi giữa việc Soo Jaehee muốn cậu nghỉ ngơi và Yoon Seo khăng khăng mình ổn, họ lại tập trung vào việc chọn đồ.
“Em vẫn nghĩ kiếm hợp với em nhất. Anh không thấy em sẽ rất ngầu khi mang thanh kiếm này sao? Em luôn thích kiếm dài hơn dao găm, và em yêu màu cháy xém này.”
“Em không quan tâm đến cái trái này sao?”
” ‘Thiên Hải’ tất nhiên là hấp dẫn rồi. Đồ vật cho kỹ năng bay mà. Nhưng chỉ còn một cái, và không thể phục hồi lại được.”
“Chà, mọi thứ khác ở đây có lẽ sẽ bị phá hủy nhanh hơn cả thời gian sửa chữa. Nếu chỉ dùng một lần, như Hunter Jaehee nói, thì tăng cường khả năng bay có lẽ là lựa chọn tốt hơn. Em có nhiều triệu hồi vật có thể bay không?”
“Hmm.”
Soo Jaehee vuốt cằm.
Trong số triệu hồi vật của cậu, những thứ có thể bay là quỷ từ <Lemegeton> và tiên từ <Cửu Vân Mộng>. Nhưng không phải tất cả quỷ <Lemegeton> đều bay được, tùy thuộc vào loại được triệu hồi.
“Nếu em đưa ‘Thiên Hải’ cho triệu hồi vật mạnh nhất, nó sẽ trở thành thứ mạnh nhất, thống trị cả các trận chiến trên không. Ngay cả Boss Vàng cấp bậc S cũng chỉ là chuyện nhỏ.”
Lời dụ dỗ ngọt ngào của Yoon Seo khiến Soo Jaehee nghĩ đến <Chú mèo trong hộp> bay lượn trên trời.
Liệu có tồn tại quái vật nào đối phó được với một con mèo bất chấp trọng lực?
Hầu hết Boss Hầm ngục cấp bậc S đều có cánh nên nếu tình hình trở nên nguy cấp thì mèo cánh có thể biến nó thành anh hùng.
Ban đầu họ đến để chọn vũ khí, nhưng giờ các vật phẩm liên quan đến bay đã được đưa ra, Soo Jaehee rên rỉ và xoa đầu.
“Anh à, giờ anh nói thế em lại càng muốn nó hơn. Cái này cũng tốt, cái kia cũng hay, aaa, em phát điên mất. Anh Han nghĩ sao?”
Soo Jaehee quay sang nhờ Kwon Jihan giúp.
Kwon Jihan liếc nhìn ‘Thiên Hải’ rồi mỉm cười.
“Buồn cười thật.”
“Hả?”
“Việc anh đề xuất cái trái vô giá trị này có nghĩa là, Yoon Seo à, anh cũng đã thấy rồi phải không?”
Lông mày Yoon Seo giật giật.
Làm gì có chuyện Kwon Jihan, người sở hữu <Con mắt Gaia>, lại không nhìn thấy cửa sổ mô tả vật phẩm thực sự. Và mô tả đó chắc chắn có nhắc đến cụm từ “Cổng Cuối Cùng”.
“Ý cậu ‘Anh có thấy không?’ là sao? Tôi không hiểu lắm. Tôi chỉ đề xuất vật phẩm bay này vì nó thật sự rất hữu dụng.”
“Anh nói dối tệ vãi.”
“Tại sao tôi phải nói dối? Thật không công bằng. Hunter Jaehee, nếu cậu không muốn ‘Thiên Hải’, thì cứ mua thanh kiếm dài đi.”
“Sao hai người đột nhiên lại như vậy?”
Soo Jaehee nhìn qua nhìn lại giữa họ, bối rối. Nhân viên nghĩ rằng có thể họ đã bỏ lỡ điều gì đó về vật phẩm và bắt đầu đánh giá lại.
Ngay cả khi Yoon Seo giả vờ không biết, ánh mắt cậu vẫn dán chặt vào Kwon Jihan.
‘Tôi biết cậu đang nghĩ gì. Dừng trò im lặng này lại và hãy đề xuất “Thiên Hải” đi.’
Kwon Jihan đáp lại ánh nhìn đó, hạ cánh tay đang đặt trên lưng ghế xuống. Chống cằm lên một tay, cậu ta nói nhẹ nhàng:
“Vũ khí có khả năng phục hồi tốt hơn trái cây chỉ ăn được một lần.”
Miệng Yoon Seo há hốc. Trong khi đó, Soo Jaehee vỗ tay vui mừng.
“Đúng không? Anh hiểu em quá. Anh Yoon Seo chắc không hiểu tầm quan trọng của vũ khí vì anh mới chỉ vào Hầm ngục một lần. Anh cứ nói đồ vũ khí không cần thiết.”
Yoon Seo thực sự vào Hầm ngục hơn Soo Jaehee, nhưng cậu hiểu rõ tầm quan trọng của vũ khí.
Một nhân viên nhận thấy quyết định gần như đã xong nên lịch sự hỏi:
“Cậu chọn ‘Cành cây cháy xém’ đó à?”
“Vâng, em lấy cái này.”
Soo Jaehee trả lời vui vẻ. Yoon Seo trừng mắt nhìn Kwon Jihan.
Có phải lúc này chúng ta đang chơi trò đọc suy nghĩ không?
Cậu cũng là ‘Người được chọn’. Nếu cậu đã thấy ‘Cổng Cuối Cùng’ trong mô tả, thì hãy bắt Soo Jaehee mua ‘Thiên Hải’.
Đừng đứng ngoài cuộc và ngăn cậu ấy lại.
“Tôi sẽ đi chuẩn bị hợp đồng.”
“Vâng.”
Nhân viên rời đi để lấy hợp đồng thị trường vật phẩm tiêu chuẩn. Các nhân viên khác bắt đầu cất các món đồ không được chọn. ‘Thiên Hải’ được đưa trở lại kho. Ánh mắt Yoon Seo dao động.
Nghĩ rằng cậu nên là người ngăn cản, Yoon Seo chuẩn bị lên tiếng cho đến khi nhìn thấy biểu cảm của Kwon Jihan.
Đó là khuôn mặt của người đang xem một bộ phim thú vị.
Đó là khi Yoon Seo nhận ra, Kwon Jihan đứng ngoài chỉ để quan sát phản ứng của anh. Và giờ khi đã thấy đủ, cậu ta sẽ bước vào giải quyết.
“Các anh… đây là nơi công cộng…”
Soo Jaehee thì thầm thận trọng với hai người đang khóa chặt ánh nhìn.
“Đừng nói là… Một cặp đôi ‘vừa ngốc vừa cháy’ nữa sắp ra đời ngoài mấy tên nước ngoài kia nha? Em thực sự cần xem xét lại việc ở lại Perfect…”
Cậu lẩm bẩm một mình.
Ngay lúc đó, Kwon Jihan là người đầu tiên phá vỡ ánh nhìn với Yoon Seo.
“Soo Jaehee.”
“Vâng?”
Soo Jaehee bản năng đứng thẳng người khi đáp lời. Kwon Jihan nói bằng giọng ngắn gọn nhưng kiên quyết.
“Mua ‘Thiên Hải’. Em cũng có thể dùng nó làm vũ khí.”
“Hả?”
Soo Jaehee bật dậy khỏi chỗ ngồi. Nhân viên đang đóng hộp lưu trữ đóng băng và ngước lên kinh ngạc.
“Nếu em dùng trái cây cuối cùng, cành cây còn lại có thể được chế tác thành kiếm. Có vẻ là một vật phẩm ràng buộc mạnh, thật lãng phí nếu bỏ qua.”
“Làm sao… anh biết được vậy?”
“Không có cửa sổ mô tả nào có thể lừa được anh. …Trừ hồ sơ hệ thống của một Hunter cấp bậc S giấu danh tính nào đó.”
“Wooow.”
Soo Jaehee mắt sáng lên vì ngưỡng mộ khi thốt lên. Anh lập tức quyết định mua ‘Thiên Hải’.
Vì người mua là Kwon Jihan từ Seokyoung và Soo Jaehee, nhân viên không thể đột ngột tăng giá. Dù miễn cưỡng, họ không còn lựa chọn nào khác ngoài tiến hành bán hàng.
Trong khi đó, Yoon Seo sôi sục tức giận. Nếu kết thúc như vậy, tại sao phải kéo dài và khiến cậu lo lắng? Bắt cậu chờ đợi chỉ để đo phản ứng? Cậu thực sự không thích điều này.
Họ định đi uống cà phê sau khi mua đồ, nhưng quán đông nghẹt không còn chỗ ngồi. Cuối cùng, họ dừng chân bên đài phun nước ở quảng trường, nhấm nháp đồ uống trong khi nghe Soo Jaehee nói không ngừng.
“Ah, em muốn vào Hầm ngục quá đi mất. Em muốn xem ‘Thiên Hải’ tốt thế nào. Chắc là cưỡi Haechi trên trời vui lắm á. Sau khi dùng thì nó còn có thể biến thành vũ khí, thắng đậm luôn. Tốt hơn nhiều so với mấy cành cây. Haechi thuộc tính lửa, tại sao em phải phí tiền vào thứ trùng lặp hiệu ứng nhỉ?”
Rõ ràng hào hứng vì có được vật phẩm cấp bậc S mới, Soo Jaehee nói nhiều hơn bình thường. Yoon Seo thấy sự phấn khích trẻ con của cậu thật dễ thương và mỉm cười.
“Các anh, em chạy vào toilet một chút. Đừng đi đâu nhé?”
“Ừ.”
“À, và vì chúng ta đang ở quảng trường công cộng… ừm, đừng, kiểu… có bất kỳ hành động thân mật hay gì kỳ lạ nhé?”
“…? Ừ. Đi đi.”
Để lại những lời khó hiểu đó, Soo Jaehee vội vã vào nhà vệ sinh. Yoon Seo duỗi tay ra sau, tựa lưng vào thành đài phun nước và ngắm nhìn bầu trời.
Cảnh những đám mây trắng lơ lửng trên nền trời xanh gợi nhớ anh về một việc cần giải quyết. Đang mải mê ngắm một đám mây, Kwon Jihan đột nhiên lên tiếng.
“Yoon Seo, chính xác thì anh bị gì vậy?”
Yoon Seo quay sang nhìn anh. Biểu cảm Kwon Jihan thoải mái như những đám mây trôi trên cao.
“Tôi hoàn toàn bình thường.”
“Không phải thể chất. Ý tôi là tinh thần. Anh uống nhiều thuốc an thần lắm đấy.”
“À, rối loạn hoảng sợ, PTSD, mất ngủ, trầm cảm… mấy thứ đại loại thế. Cậu hỏi làm gì?”
“Theo tôi thì anh uống quá nhiều thuốc rồi đấy.”
“Ai nói cậu thế, như vậy là ít lắm rồi. Ai trải qua mấy thứ như Tận thế cũng mang theo thuốc mà. Cậu không mang sao, Hunter Kwon Jihan?”
“Chắc do lúc thế giới bước vào thời kì Tận thế mà tôi còn rất nhỏ nên cũng không ảnh hưởng gì nhiều lắm. Lúc ấy tôi mới chỉ 10 tuổi…”
“Mười?”
“Ừ, giờ tôi hai mươi hai.”
Mười tuổi còn nhỏ, nhưng không đến mức hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Sau một thoáng suy nghĩ, Yoon Seo hỏi:
“Cậu không bị mất ngủ à?”
“Không.”
“Không bị trầm cảm đột ngột? Không cảm thấy trống rỗng hay mệt mỏi dai dẳng luôn sao?”
“Hoàn toàn không.”
“Cậu đã từng đi tư vấn tâm lý chưa?”