Truyện HE
  • Trang Chủ
  • Truyện Chữ
  • Truyện Tranh
  • Donate
  • Nhóm Dịch
Đăng nhập Đăng ký
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang Chủ
  • Truyện Chữ
  • Truyện Tranh
  • Donate
  • Nhóm Dịch

Kiếp này tôi sẽ thành siêu sao cấp vũ trụ - Chương 270

A- A+
90s
  1. Trang chủ
  2. Kiếp này tôi sẽ thành siêu sao cấp vũ trụ
  3. Chương 270 - Đàn ông xông pha (1)
Trước
Thông tin truyện

Mong cả nhà đọc hãy viết cho tui nhiều comment nha.

Nếu thấy hay, xin hãy donate 1 chút để tui có thêm động lực ra chương đều nha, cảm ơn các tình yêu

 

Cổng vào khu huấn luyện dần xuất hiện, dưới làn mưa phùn.

Những người lính dự bị đang đi lại chậm rãi bỗng dừng bước khi nhìn thấy máy quay.

“Họ đang quay gì vậy?”

Họ nhìn thấy vài người nổi tiếng đang đứng đó, rồi quay lưng bước đi với vẻ khó chịu, nhưng một vài người trong số họ nhận ra khuôn mặt quen thuộc và tỏ ra ngạc nhiên.

“Ơ, là New Black kìa.”

Họ gửi tin nhắn kèm ảnh cho bạn bè: “Ê, đang đi đợt huấn luyện mà cũng nhìn thấy New Black đấy.”

Khi nhận được tin nhắn đáp lại rằng họ đến nói chuyện thử xem, những người định tiến lại gần bỗng do dự.

“Không khí có vẻ không ổn.”

Các thành viên New Black đang mang vẻ mặt như vừa mất sổ gạo, phải nói là có một đám mây đen ảo đang vần vũ trên đầu họ.

Chỉ có Woo Joo là đang mặc quân phục và cười toe toét.

“Ơ, mặc quân phục kìa? Cậu ta cũng đến huấn luyện dự bị à?”

Có người nhớ ra câu chuyện trong chương trình ‘Tìm lại kí ức’, vị này đã biến một đàn em trong quân ngũ thành thần tượng tân binh.

Vì vậy, việc Woo Joo đã hoàn thành nghĩa vụ quân sự cũng không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên.

Nhưng tình huống này vẫn khó hiểu.

“Tại sao người vui vẻ nhất lại là người sắp vào huấn luyện chứ?”

Trong khi ai đó đang nghiêng đầu thắc mắc, số lượng người đứng hóng chuyện cũng bắt đầu tăng lên.

Khi những chiếc ô đủ màu sắc tụ họp thành một cụm như nấm, những người đứng hóng chuyện bắt đầu xì xào.

“Họ đang làm gì vậy?”

“Không biết. Có vẻ đang quay một chương trình. Hình như là của đài TBC…”

“Ê! Là vị đó kìa, cái người đó đó, đạo diễn của ‘Đàn ông xông pha’ kìa.”

“Đàn ông xông pha?”

“Ừ, đúng rồi. Đạo diễn khùng của ‘Đàn ông xông pha’ đó.”

Nhìn kỹ lại, đúng là có một gương mặt quen thuộc.

Người mà các thành viên ‘Đàn ông xông pha’ luôn gọi “Đạo diễn Do!” với giọng bực tức.

Ai đó lên tiếng:

“Nói mới nhớ… ở trong ‘Truy tìm kí ức’, không phải Woo Joo và một người khác sẽ đi quân đội à?”

“À, đúng rồi.”

“Ồ, nhìn kìa. Có cả vòng quay may mắn nữa kìa.”

Woo Joo đang tràn ngập niềm vui, còn các thành viên khác mang vẻ mặt u ám.

Cộng thêm vòng quay may mắn có ghi tên, mọi người tự nhiên đoán ra tình huống.

Ánh mắt của những người lính dự bị bắt đầu sáng lên.

Ngay cả những người định bỏ đi với vẻ khó chịu “Đến chỗ huấn luyện dự bị làm trò khùng điên gì đâu…” cũng dừng lại.

“Phải hóng cái này mới được.”

Buổi sáng ngày nhập huấn luyện dự bị, một nội dung giải trí thú vị đã xuất hiện.

_________________________________________

“Lại bị lừa rồi…”

Các thành viên New Black nhìn quanh nhưng không tìm thấy lối thoát.

“Ê, mấy bé à, mấy bé định đi đâu đó?”

“Ơ kìa, bị ướt mưa rồi kìa? Để anh che ô cho nà.”

Woo Joo chặn đường, Han Jo giơ chiếc ô lớn che trên đầu họ.

Nhìn bề ngoài thì là những anh cả đáng tin cậy rất biết chăm sóc các em nhỏ, nhưng tâm địa thì như ma quỷ.

Khi đám nhỏ đáng thương chỉ biết lùi lại trong sự hoang mang, vị đạo diễn “Đàn ông xông pha” tiến đến bằng những bước nhỏ.

“Xin chào mọi người!”

“…”

“Buổi sáng hôm nay thật đẹp, phải không?”

Có lẽ cơn mưa đang rơi chính là cơn mưa từ trái tim họ.

“Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã tham gia chương trình đặc biệt ‘Đàn ông xông pha’.”

“Chúng em ạ?”

“Đúng vậy.”

Đạo diễn Do Jun Ki cười hài lòng.

“Chắc các bạn cũng biết Woo Joo và Han Jo sẽ tham gia rồi phải không? Và chúng tôi sẽ mời thêm một thành viên New Black nữa!”

“Ú hú hú, hoan hô!”

Hai trưởng nhóm đập tay nhau hưởng ứng bằng tay không cầm ô.

“Như các bạn thấy, chúng ta sẽ bốc thăm ngẫu nhiên. Người được chọn sẽ tham gia huấn luyện quân sự cơ bản cùng Han Jo vào ngày mai. Sau đó sẽ cùng tham gia ghi hình chính thức.”

“Hú hú…”

Woo Joo và Han Jo vẫy ô lên xuống như đang reo hò.

Ri Hyuk đành nhắm mắt thở sâu sau khi bị nước mưa tạt vào mặt,

Ji Ho giơ tay.

“Bốc, bốc thăm kiểu gì ạ? Vòng quay? Hay rút thăm ạ? Dù không biết là gì, nhưng nếu không phải là em, em xin phép bán nhượng lại các anh của em với giá rẻ ạ, các anh ấy có tính giải trí cao lắm ạ.”

“Ji Ho à. Sao em lại dám bán đứng bọn anh chứ…”

Bi Ju làm vẻ mặt tổn thương rồi nói với đạo diễn.

“PD-nim, nghe nói bố mẹ Ji Ho từng muốn gửi cậu ấy đến Làng Cheong Hak-dong. Biết đâu Quân đội cũng có thể là trải nghiệm tốt phải không ạ?”

(Chú thích: Cheong Hak-dong là là một làng truyền thống nằm ở chân núi Jirisan, nơi người dân sống theo lối sống thời Joseon. Từ những năm 2000, làng này nổi tiếng với các trại lễ nghi – nơi phụ huynh gửi con đến để “sửa trẻ hư” hoặc dạy phép tắc. Trẻ em ở đây sẽ cách ly hoàn toàn với thiết bị điện tử (TV, điện thoại), và sẽ chịu hình thức kỷ luật cực kỳ nghiêm khắc, thậm chí có thể bị phạt roi nếu vi phạm. Thậm chí bọn trẻ phải ăn hết mọi thứ để trị tính biếng ăn. Trẻ em chỉ được chơi trò dân gian như ném que, đá cầu)

“Kim Bi Ju nấu ăn rất ngon đó ạ. Sao không đưa cậu ấy đi làm lính nấu ăn ạ?”

“Nếu nói về sức khỏe thì phải là cậu đó, Jung Hyun.”

“Anh Ri Hyuk rất giỏi về lịch sử chiến tranh đó ạ. Có lẽ đó là phẩm chất của một người lính thực thụ?”

“…Nói, nói gì vậy. Tôi đâu có thích lịch sử.”

Đạo diễn Do mỉm cười trước cảnh tượng họ nhiệt tình bán đứng nhau mà chẳng còn chút tình anh em nào.

“Tình anh em thật tuyệt vời. Nhưng việc bốc thăm sẽ hoàn toàn dựa vào may mắn. Thông qua vòng quay may mắn này.”

“Vậy là vòng quay à?”

“Ban đầu định vậy nhưng việc lắp đặt hơi phức tạp. Trời mưa thế này còn phải dựng giá đỡ nữa.”

Khi các thành viên tập trung lắng nghe, họ thấy phó đạo diễn đưa thứ gì đó cho Woo Joo.

Ngay sau đó, Woo Joo quay về phía họ với nụ cười rạng rỡ.

“Các bé yêu ơi~”

Bốn cặp mắt liền nheo lại.

‘Chỉ muốn đập cho một phát.’

‘Đáng ghét quá.’

‘Nếu không thể tin vào anh Woo Joo thì giờ phải tin ai đây…’

Mặc kệ điều đó, khuôn mặt Woo Joo vẫn tỏa sáng rực rỡ.

“Số phận của các bé nằm trong tay anh đấy.”

“…”

“Chính xác là trong mũi phi tiêu của anh nè.”

Woo Joo giơ ba mũi phi tiêu trong tay ra và nói “Ta-da!”

Sau một khoảng lặng ngắn, Ri Hyuk hỏi.

“Khoan đã. Anh nói sẽ quyết định chuyện quan trọng này bằng ném phi tiêu á?”

“Có vấn đề gì sao?”

“…Không, không có! Ôi, sự lựa chọn thật quá sáng suốt…”

Woo Joo mỉm cười trước vẻ mặt vội vã trấn tĩnh của Ri Hyuk.

“Luật chơi rất đơn giản. Anh sẽ ném ba mũi phi tiêu vào bảng tròn kia. Ai bị trúng từ hai mũi trở lên sẽ phải đi với anh.”

Rồi anh hỏi với vẻ mặt ngây thơ vô tội.

“Các bé nhìn này. Hoàn toàn ngẫu nhiên, phớ khum nè?”

“…”

“Thực sự chỉ dựa vào may mắn thôi nà~”

Trong khi đối phương đang lắc lư ba mũi phi tiêu một cách gợi đòn, có thể nghe thấy tiếng nói của những người lính dự bị đang xem xung quanh.

“Đúng là ngẫu nhiên thật.”

“Ai trúng hai phát là out luôn à?”

“Toàn mấy đứa nhóc kìa. Thêm cả đứa trông gầy nhom kia kìa. Chà, chắc sẽ khổ sở lắm đây.”

“Hy vọng mấy đứa gặp may mắn. Nếu trúng thật thì…”

Giọng nói có vẻ lo lắng nhưng lại chứa đầy tiếng cười thích thú.

Nhưng điều thực sự khiến các thành viên New Black cảm thấy khó chịu và bực bội lại là một vấn đề khác.

‘Đây đâu phải may mắn!’

Chỉ những người không biết Woo Joo mới có thể nói đây là vận may.

Người có thể xuất hiện trong chương trình “Bậc thầy cuộc sống” chính là vị leader đáng ghét kia đấy!

(Chú thích: 생활의 달인 (Saenghwal-ui Darin / bậc thầy cuộc sống): Chương trình truyền hình thực tế của đài SBS phát sóng từ 2005, tìm kiếm những người có kỹ năng đặc biệt hoặc đã cống hiến hàng chục năm cho một nghề/lĩnh vực nào đó để trao danh hiệu “달인” (Darin – Bậc thầy). Chương trình nổi tiếng với việc giới thiệu các kỹ năng phi thường trong đời sống và có phần thi đấu giữa các bậc thầy. Hiện nay chương trình chủ yếu tập trung vào giới thiệu nhà hàng và công thức nấu ăn.)

Không có gì liên quan đến thể chất mà anh cả không làm được.

Từ bắn cung, bóng rổ, jiu-jitsu hay võ thuật, thậm chí còn điều khiển được cả xúc xắc.

Rồi đột nhiên, họ bỗng nhớ ra Woo Joo gần đây đã xem một video YouTube có tên “Giải vô địch thế giới ném phi tiêu”.

“Vậy, chúng ta bắt đầu bốc thăm nhé?”

Woo Joo xoay vai phải để khởi động cơ thể, trong khi đội sản xuất giơ bảng quay ra xa.

Anh thổi hơi vào mũi phi tiêu rồi quay sang nhìn các thành viên.

“Có ai muốn nói gì với anh không nhỉ?”

Ji Ho vội vàng lên tiếng.

“Anh Woo Joo! Anh là người anh cả em luôn kính trọng.”

“Kính trọng từng nào nhỉ, Ji Ho? Có vẻ không nhiều lắm?”

“Đ-đến tận trời xanh đất rộng…”

“Peep, sai rồi. Anh là vũ trụ mà, dùng từ trời và đất có phải là hơi kỳ cục sao?”

Trong khi Ji Ho run rẩy, Ri Hyuk cố gắng cười gượng và nói:

“Tuy bình thường em không bày tỏ, nhưng lúc nào cũng…”

“Vậy đáng lẽ bình thường phải bày tỏ anh nhiều hơn chứ?”

“…”

“Ha ha ha!”

Ji Ho ra hiệu cho Ri Hyuk đến gần, nhóm em út cùng run rẩy dưới một chiếc ô.

“Bi Ju?”

“A-anh Woo Joo! Nếu không đưa em đi, em sẽ cho anh thêm thịt mỗi ngày!”

“Hừm. Tự nhiên cũng thấy lung lay pgeets…”

Gương mặt Woo Joo, vốn đang trêu chọc các em để lấy phân cảnh cho chương trình, thoáng hiện vẻ suy tư nghiêm túc.

Nụ cười hạnh phúc nở trên môi Bi Ju.

Woo Joo ho khan vài tiếng rồi hướng mắt về phía Jung Hyun.

“Jung Hyun thì sao?”

Chớp mắt.

“…Em vừa nháy mắt với anh đấy à?”

“Không được ạ?”

“Trông em như đang thiếu magiê đấy.”

Chớp chớp.

Nhìn cảnh con gấu liên tục nháy mắt trái phải, biên kịch phải lấy kịch bản che miệng cười.

Jung Hyun mỉm cười ấm áp.

“Anh biết lòng em mà, đúng không anh?”

“Anh mày không muốn biết, nhưng cứ nói đi.”

“Thật khó diễn tả bằng lời…”

“Thật ra bây giờ bây chẳng nghĩ gì cả, đúng không?”

“Vâng.”

Woo Joo bị cuốn vào nhịp độ ung dung của ai đó, lắc đầu để lấy lại tinh thần.

“Anh nghe rõ câu cuối cùng rồi. Giờ anh sẽ ném đây!”

Vẻ trêu chọc trên mặt Woo Joo khi đang chuẩn bị tư thế biến mất như thủy triều rút.

Biểu cảm giống hệt một vận động viên trong giải đấu phi tiêu.

Ngay cả người không rành cũng có thể nhận ra đây là tư thế của người có nhiều kinh nghiệm với môn ném phi tiêu.

Vút.

Mũi phi tiêu đầu tiên bay theo đường cong nhẹ.

Tách!

“Á!”

Ji Ho hét lên khi phi tiêu trúng vào tên “Wang Ji Ho”.

“Không! Mẹ ơi, chị ơi!”

“Mới có một phát thôi mà, Ji Ho à. Đừng lo. Hai phát rồi hẵng khóc.”

Trong khi Bi Ju cười và vỗ về, Woo Joo ném mũi phi tiêu thứ hai.

Lần này trúng Ri Hyuk.

“…HỰ.”

May mắn thay, mũi phi tiêu thứ ba trúng Jung Hyun nên việc nhập ngũ đã bị hủy bỏ.

Những người đứng xem không kìm được sự hứng thú.

Trong lúc đó, Woo Joo nói đùa với đạo diễn:

“Cái này khó hơn tôi nghĩ đấy, đạo diễn ạ.”

“Chúng ta rút ngắn khoảng cách nhé?”

“Không, cứ để vậy đi ạ.”

Woo Joo nhe răng cười với đám em.

Han Jo nghĩ rằng có vẻ khó trúng, nhưng các thành viên biết Woo Joo chỉ đang vừa vờn đám con mồi thôi, vừa kiếm được phân cảnh cho chương trình nữa.

“Vậy lần này tôi sẽ cố gắng ném tốt hơn! Cố lên nào!”

“…”

Khi Woo Joo quay đầu lại sau khi tự hô “Cố lên!”, các thành viên vội vàng hô theo “Cố lên!”.

Mũi phi tiêu đầu tiên được ném lại.

“Ồ, đó là em.”

Jung Hyun xoa cằm.

Tiếp theo, mũi phi tiêu thứ hai bay vút đi.

“Aaaa, tại sao cứ nhắm vào em thế?”

“Bình tĩnh nào, Pirarucu.”

Ri Hyuk gào lên.

Cuối cùng, mũi phi tiêu thứ ba rời khỏi tay Woo Joo và bay nhanh.

Vút!

Đầu của những người lính dự bị đang xem, các thành viên, đội sản xuất và Han Jo đồng loạt quay theo hướng phi tiêu bay.

Tách!

“Không….”

Một người liền gục ngã, than khóc khi phi tiêu trúng vào “Seo Ri Hyuk”.

Tiếng khóc than vang lên như một vị quan bị giải đi lưu đày qua đêm, ngước nhìn trời mà kêu gào thảm thiết.

Khi những người lính dự bị đang xem cười khúc khích.

“Ơ, nhưng nó mắc vào giữa kìa.”

“Jung Hyun hay Ri Hyuk vậy?”

“Hinh như là Ri Hyuk-ssi, nhưng nó mắc vào giữa kỳ lạ quá.”

Ban đầu tưởng nó cắm vào “Seo Ri Hyuk”, nhưng nhìn kỹ hơn thì đó là ranh giới giữa “Kim Jung Hyun” và “Seo Ri Hyuk”.

Đạo diễn Do Jun Ki tiến lại gần để phán quyết.

“Ừm…”

Cuối cùng, anh ta mỉm cười và quay đầu lại.

“Được rồi, quyết định xong! Thành viên New Black sẽ tham gia chương trình đặc biệt ‘Đàn ông xông pha’ là…”

Anh ta hô to.

“Jung Hyun!”

“Yeahhh!”

Trong khi Woo Joo và Han Jo hát “Welcome to Army”, Jung Hyun gãi đầu và cười hiền lành.

“Hừm, vậy là em à.”

Đạo diễn Do hơi bối rối trước phản ứng bình thản đó.

Cả những người lính dự bị cũng vậy.

Thông thường người ta sẽ kêu “Aaaa” hay gì đó, nhưng cậu ta trông bình tĩnh như vừa nghe thực đơn bữa trưa vậy.

“Khi nào em sẽ phải đi ạ?”

“Ơ, cái đó… tôi sẽ thông báo sau.”

Ngược lại đạo diễn lại bối rối.

‘Thế này thì cảnh quay…’

Anh ta nghĩ mình sẽ không có được cảnh quay cần thiết, nhưng lo lắng đó nhanh chóng tan biến.

Vì đã có người khác đang tạo ra phân cảnh đó rồi.

“Trời ơi…”

“Anh Ri Hyuk. Anh Ri Hyuk.”

“Sao tôi lại phải tham gia gameshow quân đội chứ… là quân đội đấy!!!”

Có vẻ không nghe thấy kết quả trong lúc phán quyết, Ri Hyuk đang ngồi xổm, khóc lóc thảm thiết.

Ji Ho lay vai cậu ấy.

“Anh Ri Hyuk, anh Ri Hyuk.”

“Cái gì…”

Ri Hyuk trừng mắt nhìn ‘Tôi sắp phải đi quân đội rồi! Tôi sắp chết rồi!!’, Ji Ho cẩn thận nói:

“Không phải anh đâu.”

“…Hả? Ơ? Hể?”

Gương mặt vốn luôn sắc lạnh giờ hiện lên vẻ ngây ngô ngốc nghếch.

“Không phải anh à?”

“Vâng.”

“Yeah! Hú hú hú…”

Ri Hyuk nắm chặt tay vui sướng một mình.

Nhưng rồi cậu ấy nhận ra xung quanh đã im lặng, và có vẻ nhận thấy những ánh mắt đang nhìn mình.

Những người lính dự bị mím môi, Woo Joo ôm vai Han Jo cười lớn, các thành viên khác cười ngặt nghẽo.

“…!”

Ri Hyuk cúi gằm mặt trong tư thế ngồi xổm.

Mọi người phá lên cười trước dáng vẻ giống như rùa rụt vào mai của cậu bé.

______________________________________

Sau khi tiễn đội sản xuất “Đàn ông xông pha”.

Em út nói với vẻ mặt hờn dỗi.

“Từ đầu anh đã định chọn anh Jung Hyun rồi, phải không ạ?”

“Hả? Anh không hiểu em nói gì cả.”

“Em biết hết đấy. Người ta có câu ‘Gần mực thì đen’, em làm nô bộc cho anh một năm rồi nên anh đừng có giả lơ với em.”

Tôi chỉ mỉm cười trước lời nói của Ji Ho.

Đúng là từ đầu tôi đã có kế hoạch đưa Jung Hyun đi rồi.

Trước hết, Ri Hyuk và Bi Ju đã bị loại về mặt thể chất.

Hai đứa nó nhẹ như giấy, nhìn là biết không đủ sức khỏe để tập luyện.

Ji Ho thì đạt yêu cầu về thể chất, nhưng tôi không khoái vụ này lắm.

Tôi muốn em út vẫn sẽ tiếp tục là đứa em út đáng yêu.

Giống như mẹ và chị của Ji Ho đã nuôi nấng thằng bé từ trước đến nay, tôi cũng chỉ muốn em út nhìn thấy và nghe thấy những điều tốt đẹp.

Vì vậy, chỉ còn lại Jung Hyun.

Thằng ba vốn đã có thể chất khỏe mạnh và tinh thần vững vàng rồi.

“Ồ, vậy là em sẽ được đi quân đội nhỉ. Anh trai em luôn nói về quân đội nên em cũng muốn thử một lần.”

“Anh trai em là quân nhân à?”

“Vâng. Giờ anh ấy là quân nhân chuyên nghiệp ạ.”

Tôi mỉm cười với Jung Hyun, người đang mong đợi những trải nghiệm mới.

“Lần này cùng làm tốt với anh nhé. Dae Gil, em đã sẵn sàng chưa?”

“Sẵn sàng.”

Nếu có điều gì thiếu sót thì đó là sự tinh tế.

Lo lắng về điều đó nên trước khi vào khu huấn luyện, tôi đã nhờ riêng Han Jo.

“Han Jo này.”

“Ừ?”

“Nhờ cậu chăm sóc Jung Hyun giúp tớ nhé. Thằng bé giỏi mọi thứ nhưng đôi khi không nắm bắt được tình huống…”

“Đừng lo. Tớ giỏi chăm sóc các em hơn ai hết mà.”

“À, phải rồi. Chuẩn luôn.”

Tôi lại múa rìu qua mắt thợ rồi.

Tôi mỉm cười với người trưởng nhóm có 8 em trai dưới quyền và lại nói lời nhờ cậy thêm một lần nữa.

“Vậy tớ tin tưởng nhờ cậy cậu nhé.”

__________________________________________________

Thời gian ở khu huấn luyện trôi qua nhanh chóng, khác hẳn với năm ngoái khi tôi cảm thấy như ở trong phòng giam tinh thần và thời gian.

Có thể gọi đây là thời gian nghỉ ngơi hợp pháp chăng.

Khi lười biếng ở công ty, lòng tôi thường không yên bởi cảm giác tội lỗi, nhưng khi có lý do là huấn luyện dự bị, tôi cảm thấy thoải mái về mặt tâm lý ngay cả khi được nghỉ ngơi.

Nhà nước bảo nghỉ ngơi thì phải nghỉ thôi.

Yep, phải rồi.

Hơn nữa, tôi thật hạnh phúc khi thoát khỏi lịch trình bị đuổi theo từng phút và những giấc ngủ chợp mắt, được ngủ gần 7 tiếng liên tục trong 3 ngày.

“Hạnh phúc quá…”

Ban đầu mọi người tránh xa tôi vì tôi cứ cười toe toét.

Mặc kệ điều đó, tôi luôn cảm thấy hạnh phúc của con người chắc chắn đến từ carbohydrate và giấc ngủ.

Khi tôi đang hạnh phúc chọc xúc xích ăn trong nhà ăn, ai đó hỏi:

“Vậy anh đã xác nhận tham gia ‘Đàn ông xông pha’ rồi phải không?”

“Vâng.”

“Chắc anh chán lắm nhỉ.”

“Ôi. Tôi chỉ nghĩ thôi đã nổi da gà rồi.”

Tôi tán gẫu với những người lính dự bị khác đã trở nên thân thiết.

Tôi nghĩ họ sẽ giữ khoảng cách vì tôi là người nổi tiếng, nhưng họ đối xử với tôi rất thoải mái.

Vì vậy, lần huấn luyện dự bị này là đỉnh cao của sự thoải mái.

Một mặt khác, tôi cũng đã thực hiện được một điều trong danh sách những việc muốn làm.

“Ê, đằng ấy ơi.”

Khi tôi gọi người hướng dẫn đương nhiệm đã thân thiết trong vài ngày qua, anh ta cười và chào đón:

“Vâng, xin chào anh.”

“Tôi có một điều muốn nhờ…”

“Vâng, xin cứ nói.”

“Tôi có thể gọi anh là ‘Này, người hướng dẫn’ được không?”

“V-vâng, anh cứ gọi.”

“Này, người hướng dẫn~”

“…Đó là điều anh muốn làm à?”

Tôi gật đầu với người đang chớp mắt.

Tôi thực sự muốn làm điều đó.

Năm ngoái, khi thấy những ông chú khác mặc quân phục xộc xệch và gọi “Này, người hướng dẫn~”, tôi đã thầm muốn làm thử.

Tôi không phải típ người có thể gọi “Này này” với người lạ, nên tôi đã thực hiện được ước muốn thông qua cơ hội này.

Để đáp lại, tôi mua đồ ăn ở PX cho anh ta và trò chuyện một lát.

Chủ yếu là về cuộc sống quân ngũ ngày nay.

“Xu hướng gần đây… à không, nên nói thế nào nhỉ. Gần đây có gì thay đổi trong cuộc sống quân ngũ không?”

“Cuộc sống quân ngũ à, chắc là vẫn như thế thôi ạ.”

May quá.

Tôi đã đưa cho Jung Hyun một ghi chú về những điều cần chú ý khi tập luyện để tham khảo.

Sẽ rắc rối nếu nó khác với trải nghiệm của tôi.

Trước ánh mắt của anh ta như hỏi tại sao tôi lại hỏi điều này, tôi giải thích:

“À, bé nhà tôi vừa nhập ngũ.”

“Con… con anh ạ?”

Người hướng dẫn liếc nhìn mặt tôi rồi nhìn vào khoảng không.

Mắt anh ta chớp chớp.

Anh ta lẩm bẩm một mình, tính toán gì đó rồi hỏi tôi với vẻ mặt thận trọng:

“…Thật sao? Làm sao có thể…?”

Tôi bật cười.

Thói quen nói “bé nhà chúng tôi” trước mặt người khác, tôi phải sửa thôi.

“Tôi đã nói gây hiểu lầm rồi. Không phải con mà là em trai tôi.”

“À. Em trai ruột của anh vừa nhập ngũ à?”

Cái này cũng phải sửa.

“Thành viên ấy. Thành viên của nhóm tôi.”

“À, giờ tôi hiểu rồi.”

Khi tôi kể về hậu trường của việc tham gia “Đàn ông xông pha”, anh ta hiểu ngay.

Rồi khi nghe tên nhóm của chúng tôi là “New Black”, anh ta nghiêng đầu.

“Hả?”

“Sao vậy?”

“Tên nhóm của anh là New Black ạ?”

Gì vậy.

“Tôi có một người bạn là hướng dẫn viên ở Trung tâm Huấn luyện Tân binh, gần đây anh ấy nhắn tin nói có người nổi tiếng đến. Nói là có thành viên New Black đến tập huấn.”

“Thật sao?”

Tôi tròn mắt hỏi.

“Thế nào? Cậu ấy làm tốt không? Có bị va chạm hay bị thương gì không?”

“Hả?”

“Tôi khá lo lắng về cậu ấy.”

Anh ta nói như thể không hiểu tôi đang nói gì:

“Bạn tôi nói đó là một tân binh hạng S+, chưa từng thấy ai như vậy cả.”

“Gì cơ?”

“Nói là chuẩn như sách giáo khoa đấy. Hoàn hảo…”

Tôi chớp mắt.

“Bé nhà chúng tôi á?”

_________________________________________________

Tại một doanh trại nào đó ở tỉnh Gyeonggi.

“Tân binh, dù có mệt cũng không được kêu ca.”

“Ưm…”

“Không phải chỉ mình anh mệt đâu, tân binh. Hiểu chưa?”

“Vâng!”

Han Jo mặc quân phục đang lăn lông lốc.

Mỗi lần như vậy, mắt anh lại rực cháy.

‘Seon Woo Joo, tôi sẽ giết anh…’

Sau khi lăn thêm một vòng, anh sửa lại suy nghĩ.

‘Không. Không được có suy nghĩ xấu như vậy.’

Lúc đó, khi đang bò dưới hàng rào thép gai, đất cát dưới đất cứ văng vào miệng. Khóe miệng Han Jo run rẩy.

‘Seon Woo Joo, tôi sẽ đập nát anh…’

Mỗi lần di chuyển, Han Jo lại dao động giữa lý trí và cảm xúc.

Khi cuối cùng cũng vượt qua được hàng rào thép gai, người huấn luyện viên đeo kính râm cất giọng trầm:

“Tân binh. Anh không thấy à? Nếu bò như vậy trên chiến trường, đồng đội của anh sẽ chết hết đấy.”

“Xin lỗi!”

“Đứng đó và học hỏi từ tân binh khác đi.”

Anh cảm thấy ấm ức trước ánh mắt như thể chỉ có thể làm được đến thế.

‘Mình đã cố hết sức rồi mà…!’

Nhưng anh không thể phản bác lại lời của đối phương.

Bởi vì…

“…”

Với bộ quân phục vừa vặn trên đôi vai rộng như người mẫu quảng cáo tuyển quân, Kim Jung Hyun đang chỉnh lại dây đai mũ bảo hiểm với vẻ mặt lạnh lùng, rồi nhanh chóng nằm sấp xuống theo hiệu lệnh.

Sau đó, cậu bắt đầu bò dưới hàng rào thép gai như Han Jo vừa làm.

Xào xạc xào xạc xào xạc!

Có phải kiếp trước cậu ta là robot hút bụi không?

Han Jo chỉ có thể đứng ngây người nhìn cảnh tượng cậu em nhà kia bò với tốc độ đáng kinh ngạc.

Trong khi đó, khóe miệng của người huấn luyện viên vốn đang nghiêm nghị bắt đầu giật giật.

‘Nhân tài. Quả thực là một nhân tài.’

Cuối cùng, khi Jung Hyun hoàn thành việc bò và đứng dậy một cách nhanh chóng và oai vệ, huấn luyện viên suýt vỗ tay trong vô thức.

Đã 15 năm trong quân ngũ.

Tân binh hoàn hảo nhất mà anh từng thấy đang đứng đó như một chú bọ hung thật oai vệ.

Trước
Thông tin truyện

Bình luận cho Chương 270

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

TruyệnHE.com

Website luôn cập nhật nhanh nhất các bộ truyện Showbiz hấp dẫn mỗi ngày.

Email Liên Hệ QC: contact@truyenhe.com

Fanpage: Link

Điều khoản

Copyright © 2025 Truyện HE

DMCA
Về Truyện HE | Đăng Ký Nhóm Dịch | Hướng Dẫn Đăng Truyện | VIP + COIN
🚫 Vui lòng đăng nhập để kiểm tra trạng thái VIP.
Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, Truyện HE miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ contact@truyenhe.com

Đăng Nhập

Chứng minh bạn là người


Đăng nhập với Google

Quên Mật Khẩu?

← Quay Lại Truyện HE

Đăng Ký

Đăng Ký Tài Khoản Trên Trang Web Này.

Đăng ký với Google

Đăng Nhập | Quên Mật Khẩu?

← Quay Lại Truyện HE

Quên Mật Khẩu?

Nhập tên đăng nhập hoặc Email. Bạn sẽ nhận được mật khẩu mới tại Email đã đăng ký.

← Quay Lại Truyện HE