Truyện HE
  • Trang Chủ
  • Truyện Chữ
  • Truyện Tranh
  • Donate
  • Nhóm Dịch
Đăng nhập Đăng ký
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang Chủ
  • Truyện Chữ
  • Truyện Tranh
  • Donate
  • Nhóm Dịch

Kiếp này tôi sẽ thành siêu sao cấp vũ trụ - Chương 269

A- A+
90s
  1. Trang chủ
  2. Kiếp này tôi sẽ thành siêu sao cấp vũ trụ
  3. Chương 269 - Cuối xuân (15)
Trước
Sau

Mong cả nhà đọc hãy viết cho tui nhiều comment nha.

Nếu thấy hay, xin hãy donate 1 chút để tui có thêm động lực ra chương đều nha, cảm ơn các tình yêu

 

Tòa nhà Lemon Entertainment.

Một người đàn ông kéo chiếc vali sờn cũ dừng lại trước tòa nhà và lau mồ hôi.

‘Đây chính là Lemon Entertainment.’

Trong đôi mắt nhìn biển hiệu có hình quả chanh trên nền đen tràn đầy sự căng thẳng và hồi hộp.

‘Vậy là… từ giờ trở đi, mình sẽ làm việc ở đây…’

Đêm qua, khi đang ăn mì ly, anh đã nhận được thông báo: yêu cầu tham gia vào quá trình sản xuất album thứ tư của New Black.

Mặc dù đã trả lời “Vâng, tôi đã biết” một cách bình thản, nhưng sau khi cúp máy, anh đã nhảy cẫng lên trên giường vì vui sướng.

‘Cuối cùng cũng có cơ hội được làm việc đàng hoàng rồi!’

Na Sang Yoon, vị nhạc sĩ 8 năm kinh nghiệm, tưởng nhớ lại những khó khăn mà anh đã trải qua cho đến nay trong thoáng chốc.

Đồng thời, anh cũng đưa ra quyết tâm mạnh mẽ.

‘Mình phải cố gắng hết sức.’

Khi gọi điện cho đội A&R báo rằng mình đã đến nơi, phó quản lý Seo Pil Geun liền đi xuống đón người.

Na Sang Yoon đáp lại bằng một nụ cười gượng gạo trước người đang cười và nói chuyện một cách thân thiện.

Đây là một thói quen cảnh giác khi có ai đó tiếp cận một cách thân thiện, một thói quen có được từ những kinh nghiệm trước đây.

Trong khi chờ thang máy, anh ta chạm nhẹ vào tay cầm vali.

“Xin lỗi…”

“Vâng?”

“Câu chuyện đó là thật không ạ?”

“Chuyện gì cơ ạ?”

Anh muốn xác nhận tính xác thực của tin đồn đang lan truyền trong cộng đồng nhạc sĩ.

“Tôi nghe nói Woo Joo có thể sáng tác gần như một bài hát mỗi ngày. Nghe nói cậu ấy có thể nhắm mắt lại và kết hợp màu sắc của âm thanh.”

“Không phải vậy đâu.”

“Vậy à…”

“Khi trong trạng thái tốt, cậu ấy còn có thể sáng tác hai bài một ngày cơ.”

“…Hả?”

Khi Na Sang Yoon chớp mắt, người đối diện liền cười ha hả.

“Lần này khi đi Nhật Bản, cậu ấy bảo nảy ra cảm hứng và gửi email ba bài hát mỗi ngày đấy.”

“…”

“Chúng tôi còn đùa nhau là phải tìm cách làm tê liệt wifi khách sạn Nhật Bản nữa. Haha.”

Phó quản lí Seo kể cho anh nghe những mẩu chuyện lặt vặt.

Có những câu chuyện trùng khớp với tin đồn mà anh đã nghe trước đây, và cũng có những điều anh hoàn toàn không biết đến.

Nghe xong, có thể nói tài năng âm nhạc của Woo Joo là thật, còn những điều khác thì chưa chắc chắn.

‘Đây là một cơ hội tốt. Nhất định phải học hỏi bí quyết từ người đó.’

Như thể đoán được suy nghĩ đó, người đối diện mỉm cười.

“Có lẽ ngoài lý do tài chính, anh cũng nộp đơn để có thể quan sát nhiều thứ khi làm việc với Woo Joo, đúng không?”

“Vâng, haha…”

“Tôi nghĩ đây là một cơ hội tốt. Tôi cũng đã học được rất nhiều khi xem Woo Joo làm việc. Ví dụ như… hóa ra con người không dễ chết đến như vậy…”

“Hả?”

“Haha. Không có gì đâu.”

Khi Na Sang Yoon đang cảm thấy hơi nghi ngờ trước nụ cười rạng rỡ của vị phó quản lí Seo Pil Geun.

Một tấm biển nhỏ với hình hoa bồ công anh và dòng chữ “Lãnh thổ của New Black” hiện ra trước mắt họ.

Cốc cốc.

– Mời vào.

Sau đó, khi mở cửa và bước vào phòng, Na Sang Yoon đã rất ngạc nhiên.

Người đàn ông đẹp trai nhất mà anh từng thấy đang ngồi trên ghế.

Mặc dù đã gặp khá nhiều người nổi tiếng cho đến nay, nhưng chưa bao giờ anh thấy một vẻ đẹp lại có sức lan tỏa thế này.

Khuôn mặt đó đang tỏa ra ánh sáng…

“Jung Hyun à. Tắt cái Vương Bổng đi.”

“Vâng, anh.”

Cùng với tiếng “tách”, ánh sáng chói lòa kia liền biến mất.

Quay người lại, anh thấy một chàng trai đẹp trai ấn tượng đang ngồi trên sofa, trên tay cầm một cây gậy công chúa ma thuật dài 1 mét.

Cậu ấy chớp mắt trước nụ cười ấm áp như gấu bông.

“…”

Phó quản lí Seo Pil Geun giới thiệu anh.

“Đây là nhạc sĩ Na Sang Yoon, người sẽ giúp đỡ chúng ta trong quá trình sản xuất. Mọi người chào hỏi đi.”

Woo Joo đứng dậy, tiến lại gần và lịch sự đưa tay ra.

“Xin chào. Nhạc sĩ, tôi là Woo Joo. Rất mong được hợp tác.”

“Tôi là Jung Hyun. Rất vui được… Rất vui được…”

Anh cười gượng khi thấy người kia lúng túng không nhớ được phần còn lại của câu “Rất vui được gặp”.

Sau khi phó quản lí Seo rời đi, Woo Joo mời anh ngồi.

“Trước hết, cảm ơn anh rất nhiều vì đã tham gia vào quá trình sản xuất album của chúng tôi.”

“Ồ, không! Tôi mới là người phải cảm ơn chứ.”

“Mặc dù đây là lần đầu tiên gặp nhạc sĩ, nhưng tôi đã âm thầm theo dõi anh từ trước.”

“Tôi ư?”

“Vâng, anh đã từng tham gia vào một bài hát trong album của Girls on Top phải không?”

“Ơ? Sao cậu biết…”

“Tôi có sở thích phân tích bài hát nên nghe tất cả các bài hát mới ra. Đặc biệt là tất cả các bài hát của idol.”

Woo Joo cười tươi.

“Trong album mà Girls on Top phát hành với concept hip hop, có một bài B-side đặc biệt vẫn còn lưu lại trong tai tôi khá lâu. Bài hát tên ‘All or Nothing’.”

“Đúng vậy. Tôi đã tham gia vào phần hòa âm.”

“Phần hòa âm thực sự rất hay. Anh đã biến nó trở nên thật tuyệt vời, và từ đó tôi đã nghĩ rằng mình thật sự rất muốn được làm việc cùng anh.”

“…Cảm, cảm ơn cậu.”

“Tất cả các sản phẩm mà anh đã tham gia cho đến nay đều rất hợp gu tôi.”

Woo Joo mỉm cười và nói thêm.

“Đến mức nếu anh không nộp đơn, tôi đã định tự mình tìm đến và hỏi xem anh có muốn cùng làm việc không nữa.”

Jung Hyun đang ngồi trên sofa giật mình, nhưng Na Sang Yoon thì hạnh phúc.

‘Mình cũng đã được công nhận qua âm nhạc rồi.’

Thường thì khi phía đối tác khen ngợi như vậy, họ thường muốn được đáp lại bằng lời khen thay vì tiền.

Một góc trái tim anh cảm thấy ấm áp trước lời khen chân thành.

“Tôi rất vui vì được làm việc cùng anh lần này. Mong được hợp tác tốt trong hai tháng tới.”

“Vâng, tôi cũng rất mong được hợp tác.”

“Tôi cũng vậy.”

Cuối cùng, Woo Joo nói sẽ giới thiệu phòng làm việc và chỉ cho anh xem các thiết bị.

“Wow…”

Thái độ lúng túng biến mất trong chớp mắt và khuôn mặt anh tràn đầy sự hồn nhiên như trẻ con.

Đây là một thế giới mới.

Tất cả các thiết bị nổi tiếng đắt tiền và hiệu suất cao đều tụ họp lại một nơi.

“Cái, cái này…”

“Đây là những thứ Chủ tịch của chúng tôi mua để chúng tôi có thể chăm chỉ sáng tác.”

“Chủ, chủ tịch quả là người tốt nhỉ.”

Woo Joo cười như thể hiểu được cảm xúc của anh, người đang nhìn chằm chằm dàn âm thanh một cách ngây ngốc.

“Anh có muốn thử bấm phím đàn không?”

“Vâng! Có chứ ạ!”

Anh nhớ lại ngôi nhà của người thân mà anh thường đến chơi khi còn nhỏ.

Chính là niềm vui khi anh người đó hỏi “Em có muốn chơi game trên máy này không?”.

Mỗi lần bấm vào một thiết bị, Na Sang Yoon lại rùng mình.

‘Đây đúng là thiên đường.’

Khi Na Sang Yoon quay đầu lại, anh chợt cảm thấy mình đang được phủ lên bởi một nụ cười thiên thần.

“Vậy chúng ta bắt đầu nói về công việc một cách nghiêm túc nhé?”

“Vâng, vâng!”

“Tôi muốn đưa khá nhiều bài B-side vào album thứ 4. Đây là những sản phẩm mà Jung Hyun và tôi mới làm gần đây… Anh có muốn nghe thử không?”

Cuối cùng, nhạc không lời bắt đầu phát ra từ dàn loa cao cấp có chất lượng âm thanh tốt.

Đó là những bài hát mang không khí hip hop với tiếng trống ấn tượng.

“Anh thấy sao? Hãy nói thẳng thắn cho tôi biết.”

“Ừm, tôi cảm thấy phần mở đầu hơi mạnh mẽ quá. Không gian cho lời bài hát cũng hơi dày đặc…”

“Vậy chúng ta thử làm thế này nhé?”

Mỗi khi anh đưa ra phản hồi, Woo Joo lại nhấp chuột.

Anh ta tiếp nhận phản hồi tốt đến mức ban đầu Na Sang Yoon nói một cách rụt rè, nhưng chẳng mấy chốc đã trở nên lắm lời.

Bất cứ điều gì anh nói, đối phương đều đồng tình và hiểu ngay lập tức.

Đôi khi còn đưa ra ý kiến hay hơn cả anh.

Họ nói chuyện về âm nhạc rất hợp nhau.

‘Hạnh phúc quá.’

Đã bao lâu rồi anh mới cảm thấy phấn khích như thế này khi làm việc nhỉ?

Đó là một công việc hạnh phúc.

Sau khoảng 3 giờ trôi qua như vậy.

‘Hơi mệt rồi.’

Mắt và miệng có phần khô rát, tuy nhiên, anh nghĩ mình đã hoàn thành phần nào công việc trong ngày.

“Cơ thể anh đã thả lỏng đủ chưa?”

“…Gì ạ?”

Anh ta có nghe nhầm không?

“Chắc cơ thể cũng đã thả lỏng rồi, giờ chúng ta bắt đầu làm việc nghiêm túc nhé?”

“…Vừa, vừa rồi chúng ta không làm việc sao?”

“À, chúng ta chỉ mới khởi động nhẹ nhàng thôi. Giờ phải làm việc đàng hoàng rồi. Nào, cùng hô ‘Hwaiting’ nào?”

Mặc dù đã vô thức đập tay với Woo Joo, nhưng đầu anh ta vẫn choáng váng.

Cuối cùng thì những bí ẩn cũng dần được giải đáp.

Tin nhắn từ đội A&R khuyên nên mang thêm quần áo dự phòng, nụ cười của nhân viên khi nhìn anh ta.

Kể cả khuôn mặt hơi tiều tụy của Jung Hyun.

“…”

Anh ta cảm thấy có gì đó không ổn đang xảy ra.

Cùng lúc đó.

Trong văn phòng của đội A&R, những giọng nói lo lắng vang lên.

“Nhạc sĩ mới đến trông có vẻ yếu ớt quá, không biết có ổn không?”

“Đúng vậy. Không biết cơ thể anh ta có chịu đựng nổi không.”

“Sao một người trẻ lại ngây thơ bước vào chỗ chết thế này…”

“Tôi lo quá. Phải làm sao đây.”

“Ôi thôi chếc, nhỡ có chuyện gì thì làm sao.”

Mặc dù miệng nói “Phải làm sao đây…” với vẻ lo lắng, nhưng má của những nhân viên đang cầm tách trà cứ giật giật liên tục.

“Hừm hừm hừm…”

Bắt đầu từ tiếng cười của ai đó, tiếng cười khúc khích bắt đầu xuất hiện đây đó.

“Ha ha ha!”

“Hà hà! Ha ha hà!”

“Ư ha ha ha ha!”

Văn phòng cuối cùng cũng có được buổi trà chiều vui vẻ sau một thời gian dài, không khí vui tươi và sôi nổi như một ngôi làng của những người lùn.

____________________________________________________

Trong khi mọi người đang hào hứng chuẩn bị cho album tiếp theo, ngày mà chúng tôi chờ đợi cuối cùng cũng đã đến.

“Chúc mừng kỷ niệm 1 năm ra mắt của New Black!”

“Woaaaaa!”

Chúng tôi vỗ tay và hò reo cùng nhau.

Nhân dịp kỷ niệm 1 năm ra mắt, chúng tôi đang tổ chức một sự kiện cùng với người hâm mộ.

Chúng tôi đang trò chuyện với các Soufflé qua một buổi phát sóng trực tiếp tại nơi làm bánh kem tự trang trí.

“Wow, mọi người ơi! Nhìn này. Tay của anh Bi Ju nhà ta thật sự có bàn tay vàng đấy. Anh à, anh có biết ‘bàn tay vàng’ nghĩa là gì không?”

“À. Một fan đã nói cho anh biết tại buổi ký tặng ở Daejeon năm ngoái rồi.”

“Anh nhớ cả cái đó sao?”

“Khi fan nói gì đó, nó sẽ vào đây và không bao giờ ra nữa.”

Bi Ju cười và chỉ vào tai mình.

Chúng tôi vỗ tay và hô “Woaa” khi Bi Ju hỏi ‘Em làm tốt chứ?’, và em hai cười một cách hạnh phúc.

Trong phần bình luận, các Soufflé đang xúc động vì ‘Bi Ju đã biết thêm một từ lóng mới!’.

“Nhưng thật sự rất đẹp. Làm sao em vẽ được vậy?”

“Em giỏi đúng không, anh?”

“Ừ. Thật sự rất giỏi đấy.”

Có phải là khi chúng tôi xuất hiện trên Patico và làm bánh không nhỉ.

Lúc đó tôi đã cảm nhận được khi thấy kỹ năng trang trí của cậu ấy, nhưng giờ nhìn lại vẫn thấy kĩ năng đó trên mức cả tuyệt vời.

Mỗi khi em hai trang trí bánh, tôi như thấy những bông hoa đẹp được vẽ trên giấy truyền thống Hàn Quốc vậy.

“Sao Bi Ju giỏi mọi thứ thế nhỉ.”

“Mọi người. Thấy gì chưa? Anh ta chỉ thiên vị mỗi anh Bi Ju thôi.”

“Sao Ri Hyuk của chúng ta lại đáng yêu thế này.”

“…”

Ji Ho cười toe toét và vỗ lưng Ri Hyuk.

“Ồ ồ. Ri Hyuk nhà ta, anh là em bé phớ hơm nà. Em bé nà. Anh ghen tị à?”

“…”

“Đi đâu vậy? Phải chơi cùng nhau chứ!”

Chúng tôi bật cười khi Ji Ho và Jung Hyun kéo Ri Hyuk, người đang cố chạy trốn khỏi góc máy quay với khuôn mặt đỏ bừng quay trở lại.

Cô giáo đang hướng dẫn bên cạnh hỏi tôi, người đang mải nhìn Bi Ju trang trí:

“Woo Joo cũng muốn thử không? Chắc cậu cũng rất giỏi về mỹ thuật nhỉ.”

“Vâng. Vậy thì tôi cũng không từ chối nữa…”

Đồng tử của Bi Ju bắt đầu run rẩy, và các em đồng thanh nói “Không được!” nên cuối cùng tôi đã không thể làm.

“Anh thì có vấn đề gì chứ…”

“Vậy, hãy vẽ một bông hoa mà anh Bi Ju đang vẽ vào cái bát này xem.”

“Được.”

Tôi tự tin vẽ một bông hoa bằng sô-cô-la nhưng.

“Ơ, đây, đây không phải…”

“Thấy chưa.”

“Đó là hoa phải không anh?”

Jung Hyun nghiêng đầu thắc mắc.

Cô giáo đang tư vấn cho Bi Ju tiến đến gần tôi và cười:

“Ồ, vẽ đẹp đấy. Đó là con ruồi à?”

“…”

“Không phải à. Vậy thì… loại côn trùng gì nhỉ? Chuồn chuồn?”

“…”

Các em cười ầm lên.

Trong khi Bi Ju trang trí bánh và chúng tôi gắn thêm macarons khắp nơi, chúng tôi cũng tổ chức các sự kiện với người hâm mộ.

“Cuối cùng thì tên của lightstick chính thức của chúng ta cũng đã được quyết định. Phóng viên Wang Ji Ho của chúng ta, xin mời hãy công cố.”

“Vâng, tên của lightstick quyết định rồi ạ.”

“Đó là ‘bé Dal Bong’ của chúng ta~”

(Chú thích: Bản gốc là Dal-bong-i, hậu tố ‘이’ thêm vào để nghe dễ thương hơn, nghĩa là kiểu ‘bé cưng’)

Khi Bi Ju gọi tên thân mật và cười rạng rỡ.

“Tên đứng đầu với số phiếu cao nhất là ‘Kim Dal Bong’!”

“Wow… Hả? Ơ?”

Chúng tôi vừa mới hò reo, chợt dừng lại nhìn nhau.

“Kim Dal Bong? Thật á?”

“Ơ kìa, sao lại thế…”

“Ji Ho à. Bé Dal Bong đâu rồi, Bé Dal Bong?”

“Bé Dal Bong đứng thứ hai, anh ạ.”

“Không, thật sự Kim Dal Bong đứng nhất à? Có nhầm lẫn trong việc đếm phiếu không vậy?”

Các quản lý đứng cạnh máy quay lắc đầu trước câu hỏi của chúng tôi.

Khi giới thiệu lightstick, chúng tôi đã đùa là thêm cả họ vào, nhưng không ngờ nó lại trở thành tên chính thức.

“Ừm, nó dễ thương đấy, nhưng…”

“Trước hết, Kim Dal Bong dễ gây hiểu lầm lắm, nghe giống ‘Kim Seon Dal’.”

(Kim Seon Dal: Tên của một nhân vật nổi tiếng trong văn hóa dân gian Hàn Quốc, được coi là kẻ lừa đảo khét tiếng.

Sông Đại Đồng (大同江, Daedonggang) là con sông lớn chảy qua thành phố Bình Nhưỡng, ở Bắc Triều Tiên ngày nay. Theo truyền thuyết, Kim Seondal đã thực hiện vụ lừa đảo táo bạo: Ông ta đã “bán” quyền sở hữu dòng sông này cho những thương nhân giàu có, khiến họ tin rằng ông sở hữu con sông và họ phải trả tiền để được quyền lấy nước hoặc sử dụng sông.)

“Hmm, em cũng thấy dễ nhầm lẫn lắm.”

Nó dễ thương, nhưng là cái tên dễ gây hiểu nhầm mỗi khi gọi.

Mà các Soufflé cũng cảm thấy như vậy.

Các bình luận hiện lên trên màn hình.

– Loạn… loạn hết rồi” – Quá nhiều biến thể tên, rối não

–  Đã Kim Bong Dal, lại còn Kim Seon Dal

– Bongdadadabongdal

(Chú thích: cố tình nói nhại, kiểu tounge twister)

– Thôi, cứ gọi là Bé Dal Bong cho lành

– Kim Bang Dol, Geum Bang Dol

– Bongbongdal

– Hiện tại chồng bị sập Schubert rồi

– Ý fen là sập Gestalt phớ hơm?

(Chú thích: Gestalt collapse: là một loại ảo giác do các tế bào thần kinh nhận biết của não bộ nảy sinh phản ứng. Ngoài ra, hiện tượng này còn được gọi là hoàn hình băng hoại. Khi liên tục nhìn vào những thứ tương đồng thì những tế bào đó sẽ trở nên mệt mỏi, khả năng nhận biết giảm sút, dẫn đến hiện tượng lo lắng, rối loạn vì không chắc chăn là mình đúng, dù đôi lúc chúng thật sự rất đơn giản. Bình thường, ai cũng có thể bắt gặp hiện tượng này nhưng phần lớn chúng ta hay bị vào những lúc mệt mỏi hay căng thẳng.)

– Chính thức lag tư duy. Bongborobong

Giống như các Soufflé, chúng tôi cũng cứ ngập ngừng mỗi khi nói về Bé Dal Bong.

“Bé Dal Bong của chúng ta, Kim Bang, Kim Dol, Kim… Kim Dal Bong!”

“Thật sự cái này gây nhầm lẫn à? Bong Seon… Ơ, nhầm lẫn thật này.”

“Vậy thì trước mắt chúng ta gọi là Bé Dal Bong mà không cần thêm họ nhé?”

Mọi người gật đầu trước đề xuất của tôi.

“Bé Dal Bong của chúng ta sắp ra mắt rồi, hãy mong chờ nhé~!”

Chúng tôi bật cười khi Jung Hyun vừa hô “Waa” vừa vẫy vẫy cây gậy vương miện lấp lánh.

Nhân tiện nói đến chuyện đó, chúng tôi đã thử đặt tên cho cây gậy Vương Bổng nhưng nhanh chóng từ bỏ, và rồi là đến các Soufflé.

– [Độc nhất] Trái tim của Gyu Ho (+7)

– Đuốc

– Nút bị tai..?

– Bé Bự

– Đại bổng

– Vì có 3 cỡ gậy nên gọi là Sam Bong, tức Jeong Do Jeon

(Chú thích: 정도전 (Jeong Do-jeon): Là một nhà chính trị/học giả nổi tiếng thời Joseon, biệt hiệu của ông là 삼봉 (Sambong = Ba Đỉnh Núi). Nên mọi người mới liên tưởng lightstick 3 que  đến một vĩ nhân trong lịch sử!)

Ri Hyuk cười đến chảy nước mắt trước câu đùa cuối cùng.

Người ta nói yêu nhau thì sẽ giống nhau, và trái tim chúng tôi ấm áp trước tài năng đặt tên tuyệt vời của các Soufflé.

Chỉ có cô giáo dạy làm bánh đứng bên cạnh là đồng tử run rẩy.

“Hoàn thành rồi!”

Sau khi cắm nến và thắp sáng, chúng tôi tụ tập trước chiếc bánh.

Tôi đã quyết định sẽ là người đại diện phát biểu.

“Vâng, cuối cùng New Black đã tròn một tuổi.”

Tôi vỗ tay và cười tươi.

“Cảm ơn tất cả mọi người đã cùng chúng mình chia sẻ khoảnh khắc này. Có lẽ thời gian mỗi người đã ở bên chúng mình sẽ khác nhau, nhưng chúng mình sẽ trân trọng từng khoảnh khắc đó.”

“Anh ơi.”

“Nếu gộp tất cả thời gian của mọi người lại… Hả?”

Bi Ju nói gấp gáp.

“Nến… nến đang cháy, anh ơi.”

“Hơ!”

“Tắt máy lạnh đi ạ! Nến đang cháy như điên ấy!”

Nến đang cháy nhanh như ngòi nổ của quả bom, chúng tôi hoảng loạn,  còn phần bình luận thì cười ầm lên.

“Còn mấy giây nữa?”

“Khoảng 10 giây ạ!”

Tôi vội vàng vẽ trái tim bằng hai tay.

“Mọi người ơi! Chúng tôi yêu các bạn! Hãy ở bên chúng tôi cho đến khi chúng tôi cắm được 100 cây nến nhé!”

“Cố lên cho thời đại sống thọ 100 tuổi!”

“Chúng ta hãy sống lâu và khỏe mạnh nhé!”

Cô giáo dạy làm bánh bị sặc rồi bắt đầu khóc.

Chúng tôi phớt lờ tiếng lầm bầm ‘Sao không cắm nến mới vào?’, và vội vàng thổi tắt nến.

“Ồ, tắt được rồi.”

“Mọi người đã vất vả rồi! Hãy cùng nhau hướng tới kỷ niệm 100 năm nhé!”

“Yê… yêu các bạn, Soufflé.”

“Vừa rồi là anh Ri Hyuk đấy! Anh Ri Hyuk nói đấy! Haha!”

“Này!”

“Anh tưởng hạ giọng nói trong bí mật là người ta không biết à?”

Trong khi mọi người ồn ào trong bóng tối, tôi lau mồ hôi.

“Ôi, rối quá. Jung Hyun à, bật đèn lên đi.”

“Vâng.”

Và rồi tôi hối hận vì đã nói câu đó.

Bởi vì cùng với tiếng “tách”, cả thế giới bỗng bùng cháy.

Hoa… aaaa!

“Ááááá!”

“Mắt tôi!”

“Này! Ai bảo bật Vương bổng lên hả!”

Đây quả là một kỷ niệm 1 năm đáng nhớ theo nhiều cách.

_______________________________________

Chúng tôi đã kết thúc kỷ niệm 1 năm ra mắt một cách hạnh phúc.

Buổi tối, chúng tôi đi chụp ảnh xác nhận tại quảng cáo kỷ niệm 1 năm mà các Soufflé đã đặt cho chúng tôi.

Chúng tôi kết thúc kỷ niệm 1 năm bằng cách lần lượt viết bài trên fan cafe chính thức.

Giữa chừng, số lượt truy cập fan cafe của tôi đã trở thành chủ đề trên các trang web khác, có vẻ mọi người ngạc nhiên vì tôi đã truy cập hàng ngày trong suốt một năm.

Điều đó có gì đáng ngạc nhiên lắm sao…?

Mặt khác, vào ngày kỷ niệm 1 năm ra mắt của chúng tôi, buổi phát sóng chính thức của concert K-pop cuối cùng cũng được phát sóng.

Công ty nói rằng sau khi phát sóng, có vẻ như đang có phản hồi từ các fan quốc tế.

Đội quảng bá cho chúng tôi xem những bình luận bằng tiếng Anh trên các clip Youtube, tất cả đều là những bình luận tích cực.

Có lẽ bình luận ấn tượng nhất là nói rằng nhóm biểu diễn quá tốt đến nỗi không có thành viên nào được biased quá.

Đồng thời, hoạt động ngắn ngủi của chúng tôi ở Nhật Bản cũng đang cho thấy kết quả.

“Woo Joo này, em có muốn xem cái này không? Phản ứng rất tốt đấy.”

“Gì vậy ạ?”

Đó là một video Youtube có tựa đề [Nói bằng cơ thể huyền thoại.swf].

Có vẻ như màn biểu diễn kỳ quặc của tôi để giành 500.000 yên đã được phát sóng trên TV trực tuyến của Nhật Bản và sau đó được nhập về nước ta.

– kkkkkkkkkkkkkkk

– Đến để xem video nổi tiếng hôm nay mà lại thấy TtoBlack; kkkkkk

– Lại là TtoBlack

– TtoBlack là gì vậy? Có phải là Tora…?

└ Không, không phải đâu kkkkkk

└ Nếu có gì đó hài hước thì đó là bọn này, TtoBlack đấy

– Nghe nói trong nhóm cũng hài hước mà ra ngoài cũng hài… Thật đáng nể New Black

– Tôi đã xem đủ loại video “Nói bằng cơ thể” nhưng thật sự không có gì đánh bại được họ

– Làm sao mà làm được vậy???

– Ở mức độ đó thì nên cho 500.000 yên mà không cần trừ thuế

– Pirarucu? Ngoại trừ cái đó và quân đội ở cuối, tôi cũng đoán đúng hết kkkkk

Chị Hong, Phó nhóm quản lý, nói với nụ cười hài lòng.

“Đây là video nổi tiếng trong ngày đấy.”

“…”

“Nó cũng được đăng lên Twitter nước ngoài nên có nhiều người đến xem lắm. Em thấy mấy bình luận tiếng Anh bên dưới không? LOL. Nghe nói nó có nghĩa là Laugh Out Loud, kiểu cười to ấy.”

“Nhưng hình ảnh như vậy có ổn không ạ? Nếu sau này đi nước ngoài mà bị gọi là ‘Danh hài đến từ Hàn Quốc’ thì sao…”

Đối phương cười khi tôi nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Mặt khác, khi video “Nói bằng cơ thể” lan truyền trong nước, có vẻ như đã có một số lời mời từ các chương trình giải trí.

Trong số đó có cả “Kỳ Nhân Liệt Truyện”, khiến tôi hơi choáng.

“Họ muốn em đấu với đội vô địch quốc gia về ‘Nói bằng cơ thể’.”

“Em sẽ cân nhắc ạ.”

“Phải không? Bọn chị cũng nghĩ em sẽ thắng đấy. Nhưng như vậy thì bậc thầy sẽ ngượng mất.”

Tôi đang lo lắng về hình ảnh, nhưng các nhân viên đội quảng bá lại đang nghĩ về khía cạnh khác.

Trong khi bận rộn với việc chuẩn bị album, sự kiện và các buổi phát sóng, cuối cùng tôi cũng có một ngày nghỉ.

“Chúc mừng~ ngày thực hiện dự bị quân của anh Woo Joo đã đến!”

“Chúc mừng~ chúc mừng~ chúc mừng anh nha~!”

“Anh Jung Hyun, làm bài thơ ba câu về dự bị quân nhé? Lần này nghiêm túc đấy.”

“Oke.”

Jung Hyun suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.

“Dự!”

“Dự là dù xưa hay nay.”

“Bị!”

“Bị mưa vào ngày này.”

“Quân!”

“Quân tử ăn bánh bao chiên với mì udon.”

“Tuyệt vời, nếu sinh ra ở thời Joseon chắc anh đã đỗ Trạng nguyên rồi.”

Trạng nguyên gì chứ.

Nếu tôi là vua thì đã đày nó đi rồi.

Mưa phùn mùa hè đọng trên cửa kính xe. Xe di chuyển đến trại huấn luyện dự bị quân gần công ty.

Đoàn làm phim “Đàn ông xông pha” đã chờ sẵn và chào đón chúng tôi.

Phó đạo diễn, quay phim VJ cầm máy quay, và biên kịch đi theo để quay cảnh tôi nhập ngũ.

Tôi đang trả lời nhẹ nhàng các câu hỏi và kiểm tra trang phục quân đội.

“Anh, đi và về bình an nhé.”

“Anh trai chúng em, không được vất vả quá đâu…”

“Anh ơi, đừng đi! Nếu anh đi thì… mấy ngày nữa mới về nhỉ?”

“3 ngày.”

“3 ngày ư!”

“…”

Lúc trong xe thì trêu chọc, giờ camera bật lên thì quản lý hình ảnh trước khán giả toàn quốc, đúng là rũ ranh con.

Mặc dù vẫn đang trêu chọc bằng ánh mắt, nhưng khác với bình thường, tôi hoàn toàn không bận tâm.

Ngược lại, mỗi khi các em đến gần cổng trại huấn luyện dự bị quân, niềm vui trong lòng tôi lại trào dâng.

Có lẽ đã đến lúc rồi.

Trong khi tôi lấy mũ nồi từ túi và phủi những giọt mưa, cuối cùng người tôi đang chờ đợi cũng xuất hiện.

“Ơ…?”

Khi các em của chúng tôi đang đứng với vẻ mặt ngạc nhiên, tay cầm ô.

Một chàng trai đẹp trai cao ráo đang xuất hiện từ một con hẻm gần trại huấn luyện dự bị quân, tay cầm ô.

Anh ta bước đi từng bước một như cảnh nam chính xuất hiện trong phim tình cảm, các em tôi nhận ra danh tính của anh ta và trở nên bối rối.

“Anh Han Jo…?”

“Sao anh ấy lại ở đây…”

“Ơ, bên cạnh không phải là PD sao?”

Ánh mắt các em dõi theo Han Jo đang vẫy tay chào vui vẻ.

PD của “Đàn ông xông pha” đang cười như một kẻ xảo quyệt và mang theo một tấm bảng xoay lớn.

Và ngay khi nhìn thấy nó, đồng tử của các em bắt đầu run lên, và tôi bắt đầu bật cười.

“…!”

Một tấm bảng xoay với linh vật của Bộ Quốc phòng giơ ngón tay cái.

Trên mỗi vạch chia nhỏ của bảng xoay đều có ghi tên các em một cách dễ thương.

Đây là kế hoạch mà PD và tôi đã chuẩn bị đầy tham vọng.

“Các em à.”

Tôi mỉm cười ấm áp với lũ ranh con đang nhìn tôi với vẻ mặt ngơ ngác.

“Hãy cùng anh đi quân đội nào.”

(lời người dịch: bộ này nhiều từ lóng quá, tìm hiểu cũng ngốn khối thời gian)

Trước
Sau

Bình luận cho Chương 269

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

TruyệnHE.com

Website luôn cập nhật nhanh nhất các bộ truyện Showbiz hấp dẫn mỗi ngày.

Email Liên Hệ QC: contact@truyenhe.com

Fanpage: Link

Điều khoản

Copyright © 2025 Truyện HE

DMCA
Về Truyện HE | Đăng Ký Nhóm Dịch | Hướng Dẫn Đăng Truyện | VIP + COIN
🚫 Vui lòng đăng nhập để kiểm tra trạng thái VIP.
Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, Truyện HE miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ contact@truyenhe.com

Đăng Nhập

Chứng minh bạn là người


Đăng nhập với Google

Quên Mật Khẩu?

← Quay Lại Truyện HE

Đăng Ký

Đăng Ký Tài Khoản Trên Trang Web Này.

Đăng ký với Google

Đăng Nhập | Quên Mật Khẩu?

← Quay Lại Truyện HE

Quên Mật Khẩu?

Nhập tên đăng nhập hoặc Email. Bạn sẽ nhận được mật khẩu mới tại Email đã đăng ký.

← Quay Lại Truyện HE