Kiếp này tôi sẽ thành siêu sao cấp vũ trụ - Chương 268
Mong cả nhà đọc hãy viết cho tui nhiều comment nha.
Nếu thấy hay, xin hãy donate 1 chút để tui có thêm động lực ra chương đều nha, cảm ơn các tình yêu

Người quản lý đi lấy cà phê trở về với vẻ mặt ngơ ngác.
“Anh ơi. Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra bên trong ạ?”
“Woo Joo này.”
“Vâng.”
“Nickname của em là ‘Chàng trai của Kim Deok Soon’ à…?”
Lúc này tôi mới nhận ra chuyện gì đã xảy ra.
Trong khi các em và anh Min Gi phá lên cười, còn anh trai gấu bắc cực của chúng tôi chỉ biết chia đồ uống với vẻ mặt thảm hại.
“Xin lỗi anh ạ.”
Tôi xin lỗi với nụ cười hối lỗi.
“Em tạo tài khoản năm ngoái nên quên mất. Em đã đặt tên đôi với bà ngoại.”
“Đôi á?”
“Biệt danh của bà là ‘Tôi là bà ngoại Woo Joo.”
Anh Won Seok cũng đành bật cười theo.
Cuối cùng, khi nghe câu chuyện về những gì đã xảy ra, mọi người không nhịn được mà cười lăn lộn tiếp.
Mọi người bên trong quán đều nhìn chằm chằm, nhân viên bán hàng thì thầm “Có phải anh là chàng trai của Kim Deok Soon không ạ?” khi anh ấy lúng túng đến lấy đồ uống.
Chúng tôi cười một hồi lâu khi nghe anh ấy than thở rằng mình đã chạy ra ngoài với nước mắt lưng tròng.
Khi chúng tôi đang uống và tán gẫu cùng nhau, anh Min Gi kiểm tra đồng hồ đeo tay và nói:
“Đã gần đến giờ hẹn rồi, chúng ta nên đi chứ?”
“…Vâng.”
Âm thanh của ống hút khi chỉ còn đá trong cốc đồ uống nghe giống như tiếng gió thổi.
Các em trai mỉm cười rạng rỡ trong khi tôi đành đứng dậy với vẻ mặt buồn bã.
“Anh à.”
Ji Ho cười tươi.
“Chúc anh có thời gian vui vẻ và ngọt ngào với PD-nim nà!”
“Ôi chộ ôi, chắc vui lắm ó.”
“Ôi, em cũng muốn xem hai người gặp nhau quá.”
Tôi đành quay sang hỏi Bi Ju, khi em hai đang sáng mắt nhìn tôi:
“Bi Ju à. Em muốn đi cùng không?”
“Không ạ. Nếu vậy em có thể phải đi nghĩa vụ quân sự đấy anh.”
“…”
Đúng là trên đời này không ai đáng tin cậy cả.
Tôi liếc nhìn những kẻ đang trêu chọc mình rồi đành lắc đầu.
Lần này tôi quay sang Ri Hyuk, người duy nhất đang im lặng.
“Chỉ có mỗi em thôi, Ri Hyuk à. Anh sẽ…”
“Em đang xem gì vậy?”
“Dự báo thời tiết ạ. Em đang xem khi nào thì đi nghĩa vụ quân sự là tốt nhất.”
“…”
“Anh vừa nói chỉ có mỗi em thôi à? Haha.”
Các em trai cười khúc khích và hát “Chỉ có mỗi Ri Hyuk thôi~”
“Đợi đấy. Anh sẽ đưa một trong mấy đứa đi cùng. Cứ liệu hồn đấy.”
“Ồ…”
“Anh Min Gi. Chúng ta đi thôi.”
Mặc dù các em trai hoảng hốt kêu lên “Anh ơi! Ôi thôi chét” và cố giữ tôi lại, nhưng tôi vẫn ra đi một cách lạnh lùng.
Anh Min Gi cũng xuống từ ghế phụ lái.
Bi Ju gọi tôi với giọng gấp gáp.
“Anh ơi!”
“Gì?”
“Anh để quên điện thoại kìa!”
“…”
Tôi liếc nhìn anh Min Gi, người đang cắn môi bên cạnh, rồi chạy vội lại lấy điện thoại.
Tiếng cười bùng nổ phía sau lưng tôi.
__________________________________________
Đài truyền hình TBC ở Sangam.
“Chào mừng đã đến!”
Một người đàn ông cao ráo đeo thẻ nhân viên trên cổ, PD Do Jun Ki, đi ra chào đón chúng tôi.
“Woo Joo vẫn nhiều năng lượng như mọi khi nhỉ.”
“Haha.”
“Nào, cậu có hào hứng khi nghĩ đến việc quay chương trình của chúng tôi không? Haha!”
“…”
Kiểm soát biểu cảm nào.
Kiểm soát biểu cảm.
Đây là một phần của cuộc sống xã hội mà.
Khi chúng tôi bước vào phòng họp, các biên kịch chào đón chúng tôi.
“Xin chào!”
“Ồ… trời ơi, đẹp trai quá. Tôi luôn chỉ nhìn qua video để nghiên cứu khách mời, nhưng đúng là máy quay không thể ghi lại hết được.”
“Tôi cứ tưởng Tae Hyun nói dối cơ.”
Tôi nghiêng đầu ngạc nhiên trước cái tên bất ngờ.
“Tae Hyun-ssi ạ?”
“Từ cuộc họp sơ bộ, anh ấy cứ nói mãi, rằng mình có một người bạn đã hoàn thành nghĩa vụ quân sự và nhất định muốn chúng tôi phải người đó xuất hiện. Anh ấy cũng nói rằng người đó sẽ thu hút khán giả bằng ngoại hình, khuôn mặt sáng rực như đèn trong hộp đêm vậy.”
“Đúng vậy. Anh ấy cứ giới thiệu anh phải xuất hiện. Chúng tôi cũng chú ý đến anh từ lúc đó.”
“…Vâng, thật là vinh dự.”
Bề ngoài, đây có vẻ như một câu chuyện cảm động về một người bạn nổi tiếng hàng đầu trong ngành, đnag quảng bá cho một idol vô danh, nhưng hình như không phải vậy đâu nhỉ.
Thằng kia chỉ muốn xem tôi khổ sở thôi.
Tôi hỏi biên kịch với giọng nhỏ nhẹ:
“Tae Hyun-ssi có thể tái xuất hiện được không ạ? Anh ấy thực sự như một củ hành tây, càng bóc càng thấy sức hấp dẫn. Tôi nghe nói lần trước anh ấy đã vào hải quân rồi đó ạ, và anh ấy còn bơi rất giỏi nữa ạ.”
“Hải quân?”
“Vâng. Hải quân đấy ạ.”
“Còn không quân thì sao?”
“À. Anh ấy cũng rất giỏi lái máy bay nữa.”
Các biên kịch bật cười trong sự sung sướng.
Ôi, thôi chết, hình như tôi đã thành công trong bước làm quen chỉ sau 5 phút gặp mặt, cùng với đáp lễ lại vị tiền bối đáng yêu nào đó rồi.
Trong khi anh Min Gi và tôi ngồi xuống và uống nước, một chiếc máy quay được đặt trên giá ba chân.
“Chúng tôi sẽ quay một chút để chuẩn bị cho phần tư liệu.”
“Vâng, tôi đã hiểu ạ.”
Tôi dùng điện thoại làm gương và nhe răng cười.
“Ồ… nụ cười cũng rất đẹp.”
“Ơ, vâng…”
Tôi chỉ đang kiểm tra xem có sô cô la dính vào răng không thôi mà..
Vuốt tóc một lần, kiểm tra góc máy quay, và cuộc họp sơ bộ chính thức bắt đầu.
PD Do hỏi:
“Trước tiên, cậu đã xem chương trình của chúng tôi chưa?”
“Rồi ạ. Sau khi được xác nhận xuất hiện, tôi đã xem hết từ đầu đến cuối.”
Tôi tóm tắt ngắn gọn về những tập nào ấn tượng nhất và những gì tôi nghĩ mình nên làm khi ở đây.
Đội sản xuất mỉm cười rạng rỡ.
“Đúng là như lời đồn. Cậu chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Cuộc trò chuyện sắp tới đây sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
Anh ấy tiếp tục nói:
“Cậu biết chương trình của chúng tôi chia thành hai nhóm khách mời, là khách mời cố định và khách mời một lần, phải không?”
“Vâng.”
‘Đàn ông xông pha’ là một chương trình quay với 6 thành viên cố định, cộng thêm 1-3 khách mời nữa.
“Cậu cũng biết rằng khách mời thường phải trải qua huấn luyện quân sự cơ bản ở lục quân phải không?”
“Vâng…”
Hầu hết các khách mời của Đàn ông xông pha là những người đã xuất ngũ được một thời gian hoặc những người chưa thực hiện nghĩa vụ quân sự.
Không giống như các thành viên cố định đã quen với cuộc sống quân ngũ, nếu đưa khách mời vào ngay lập tức, họ sẽ rất bối rối và lúng túng. Vì lý do đó, các khách mời thường phải trải qua một khóa huấn luyện quân sự cơ bản ngắn trước đó.
Mới xuất ngũ chưa đầy 2 năm, giờ lại phải nghe những tiếng hét lớn và tập luyện đội ngũ một lần nữa.
Trong khi tôi đang hình dung về một tương lai u ám, anh ấy nói:
“Chúng tôi định bỏ qua phần đó cho Woo Joo.”
“Gì cơ ạ?”
“Dù sao cậu cũng mới xuất ngũ không lâu. Và sắp tới phải tham gia quân sự dự bị phải không?”
“Vâng, đúng vậy!”
“Chúng tôi nghĩ không cần thiết phải làm vậy nên định bỏ qua. Chỉ cần quay cảnh cậu nhập ngũ và xuất ngũ dự bị quân là đủ.”
“Wow…”
Khi tôi mở to mắt, đội sản xuất bật cười.
“Chúng tôi không phải những người tàn nhẫn đến mức bắt một người vừa xuất ngũ phải trải qua lại lần nữa đâu.”
“Wow…”
“Nếu cậu muốn thì chúng tôi có thể gửi cậu đi…”
“Không! Không cần đâu ạ! Tôi nhớ hết rồi! Một phần trong cơ thể tôi đã thuộc về quân đội!”
Từ hôm nay tôi sẽ xem hết các video YouTube về quân đội. Tôi thề đấy!
Mắt anh ấy nheo lại khi cười:
“Vậy thì chúng ta sẽ làm như vậy nhé. Còn khách mời khác thì sao nhỉ.”
Chủ đề mà tôi đã dự đoán đã được đưa ra.
“Các thành viên thì sao? Có ai mà cậu muốn giới thiệu không? Ai đó mà cậu muốn đưa đi một lần với mình không?”
“Ừm…”
Mặc dù bề ngoài tôi tỏ ra đang suy nghĩ, nhưng trong lòng tôi đã có sẵn kết luận.
“Tôi không nghĩ có thành viên nào đặc biệt đáng giới thiệu hoặc muốn đi cùng cả.”
“Vậy à?”
“Vâng, PD.”
Mặc dù tôi luôn cảnh báo các em “Anh nhất định sẽ đưa các em đi, chắc chắn đấy”, nhưng thực sự tôi không có ý định đưa bọn nó đi.
Nếu phải đi thì chỉ một mình tôi đi thôi.
Dù đã trở thành một phần của giải trí, quân đội vẫn là quân đội.
Đó là nơi mà những điều được coi là lẽ thường trong xã hội lại bị đảo ngược, và những tình huống bất hợp lý thường xuyên xảy ra.
Một ngày nào đó, bọn trẻ nhà tôi cũng sẽ phải trải qua điều đó, nhưng tôi không muốn cho chúng trải nghiệm điều này từ sớm.
Đó không phải là một trải nghiệm tốt đẹp gì.
Tuy nhiên, đây không phải là điều tôi có thể nói thẳng trước mặt đội sản xuất của một chương trình được Bộ Quốc phòng tài trợ.
“Trước hết, có hai thành viên còn đang ở độ tuổi vị thành niên.”
“À, phải rồi.”
“Bi Ju thì đầu gối không tốt cho lắm. Lần trước bác sĩ bảo sụn đang bị mòn dần và yêu cầu phải giảm luyện tập. Vì vậy, nếu phải đi tham gia hành quân thì…”
“Nếu có nguy cơ chấn thương thì nên tránh.”
Tình trạng không nghiêm trọng đến mức đó, nhưng tôi biết ơn vì họ đã hiểu như vậy.
“Jung Hyun thì hoàn hảo về mọi mặt. Nhưng cậu ấy có xu hướng theo lối riêng nên cần có người đủ nhanh nhạy để chăm sóc.”
“Điều đó khá khó trong quân đội.”
“Vâng. Khán giả của ‘Đàn ông xông pha’ thích những người nhanh nhẹn, phải không ạ?”
“Đúng thế, nếu là kiểu người theo lối riêng thì bên chương trình chúng tôi cũng có nhân vật trùng lặp rồi. Vậy chúng ta phải tìm người khác…”
Trong khi đội sản xuất đang suy nghĩ, tôi nêu ra câu hỏi mà tôi đã tò mò từ nãy đến giờ.
“Nhân tiện, lần này chúng ta sẽ đi đâu vậy ạ?”
“Thường thì chúng tôi sẽ lên kế hoạch đặc biệt phù hợp với khách mời. Trong khi đang suy nghĩ xem nên đặt Woo Joo vào khung cảnh nào, chúng tôi đã quyết định chọn một nơi không phải quân đội cho lần này.”
“À, vậy à… Hả?”
Tôi chớp mắt.
“Đây là một chương trình về quân đội mà… không đi quân đội là sao ạ?”
“Chúng tôi muốn thử một thử thách mới.”
PD Do nói khi ngả người vào ghế.
“Các chương trình giải trí cũng có tuổi thọ. Một chương trình mà hôm nay mọi người đều phấn khích có thể bị khán giả chán ngấy và rời bỏ vào ngày mai. ‘Đàn ông xông pha’ cũng không thể tránh khỏi quy luật đó.”
Điều đó khá đúng.
Khác với năm ngoái, khi mỗi tập đều gây được tiếng vang, tỷ suất người xem của ‘Đàn ông xông pha’ đang giảm dần.
“Vì vậy, chúng tôi đang cân nhắc mở rộng ‘Đàn ông xông pha’ sang các lĩnh vực như cảnh sát, cứu hỏa. Cũng là để kéo dài tuổi thọ của chương trình. Họ cũng là những người bảo vệ công dân mà.”
Có vẻ như họ đang muốn thử nghiệm một chút khi khán giả bắt đầu chán ngán các chương trình về quân đội, và lần này chính là thời điểm đó.
“Ồ… Hóa ra chương trình lại có thêm ý nghĩa sâu sắc như vậy!”
Khuôn mặt tôi sáng bừng lên khi nghe giải thích, đến mức có thể tự cảm nhận được điều đó.
Niềm vui trong lòng tràn ngập đến mức phát tán ra ngoài cơ thể tôi.
“Vậy tức là tôi không phải đi quân đội ạ?”
Các biên kịch bật cười trước câu hỏi gấp gáp của tôi.
Nhưng tôi hỏi một cách nghiêm túc đấy.
“Không cần nữa, nếu xét kỹ thì đúng là vậy…”
“Tôi thực sự sẽ cố gắng hết sức!”
Chỉ cần không phải đi quân đội!
Kể từ khi Hoa gió thành công, đã lâu lắm rồi tôi mới có một ngày vui như thế này.
“Vậy chúng ta sẽ đi đâu ạ? Đồn cảnh sát? Trạm cứu hỏa?”
“Đó là bí mật.”
“Bí mật ạ?”
“Dù sao thì tôi chỉ có thể nói với cậu rằng đó là một lĩnh vực cần một chút huấn luyện quân sự cơ bản trước đó.”
“Vâng! Vâng!”
Trong khi tôi đang cười rạng rỡ, PD Do quay đi và cười khúc khích.
Các biên kịch cũng vậy.
Sao họ lại có biểu cảm như thế nhỉ?
Hình như có gì đó mờ ám, nhưng tôi quyết định bỏ qua vì đây là chuyện quá tốt rồi.
Trong khi họ tiếp tục thảo luận về khách mời, đầu tôi cũng quay cuồng suy nghĩ.
Nếu không phải quân đội thì tình hình sẽ khác.
Chỉ trong chưa đầy 1 giây, tôi đã nghĩ ra kế hoạch làm thế nào để kéo các em của tôi xuống nước cùng.
“PD à.”
“Ừ?”
“Thế này thì sao ạ?”
Khi tôi giải thích ý tưởng của mình, đội sản xuất cũng mắt sáng lên và vỗ tay khen là ý kiến hay.
“Khì khì khì khì.”
“Hừm hừm hừm hừm.”
Chúng tôi gật đầu với nhau, nở nụ cười hài lòng.
Chỉ có anh Min Gi bên cạnh tỏ vẻ mặt kiểu ‘Sao lại có một tên xấu xa như quỷ thế này…’.
Và như vậy, cuộc họp sơ bộ với đội sản xuất ‘Đàn ông xông pha’ kết thúc trong bầu không khí vui vẻ.
“Được rồi. Vậy hẹn gặp lại vào lúc đó nhé.”
“Vâng, cảm ơn mọi người đã vất vả ạ.”
Chúng tôi chào tạm biệt trong bầu không khí hòa thuận.
Lấp lánh-
Khi tôi đang định lưu số liên lạc của các biên kịch, màn hình điện thoại của tôi lóe sáng.
Lee Hyun Jo [Woo Joo à ٩(ˊᗜˋ*)و]
Lee Hyun Jo [Tớ là Han Jo đây!]
Lee Hyun Jo [Cuối cùng tớ cũng có điện thoại rồi!]
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc rồi ngẩng đầu lên.
Ánh mắt tôi chạm phải ánh mắt của PD, người cũng đang nhìn vào màn hình của tôi.
“……”
Đáng lẽ không nên thế này.
Nhưng hình như là… má và khóe miệng tôi khẽ nhếch lên.
_____________________________________
Phòng làm việc của công ty.
Chiếc điện thoại đặt cạnh laptop liên tục sáng lên.
Han Jo [Không!!!!]
Han Jo [Sao cậu có thể làm vậy chứ???]
Tôi [Cậu biết tớ không thể làm gì khác mà]
Tôi [Làm sao tớ có thể nói là không biết cậu khi PD đang nhìn chứ]
Tôi quyết định sẽ lờ đi tin nhắn dài chỉ trích tôi.
Tôi [Dù sao thì chúc mừng cậu đã có điện thoại nhá]
Tôi [Woa! Phấn khích quá đi!]
Han Jo [ㅗ]
Han Jo [Ầy, xin lỗi, trượt tay]
Tôi [Nếu trượt thêm lần nữa thì chúng ta cắt đứt quan hệ đấy]
Tôi [Hiểu chưa?]
Han Jo [Hiểu rồi..]
Han Jo [Vậy là tớ cũng phải đi à..]
Tôi khúc khích cười khi thấy Han Jo gửi icon buồn bã.
Nhưng biết sao được chứ?
Tin nhắn lại đến đúng lúc PD của ‘Đàn ông xông pha’ đang nhìn.
Phải nói là đúng người đúng thời điểm.
Thật là một tình huống trớ trêu.
“Ố hố hố hố hố.”
Khi tôi cười thoải mái, giọng nói qua loa phóng thanh gần đó trở nên ồn ào.
Hiện tại tôi đang cùng các em đang nói chuyện điện thoại trong khi hai leader đang nhắn tin với nhau.
– Tiếng cười vừa rồi là của ai vậy? Tưởng là ông già Noel chứ.
“Là anh Woo Joo ạ!”
– Đúng là tôi nghĩ, quả nhiên là trưởng nhóm mà! Ai có thể có tiếng cười già nua như vậy ngoài trưởng nhóm chứ!
“Kyahahaha!”
– Kekeke! Kyakyak!
Mặc dù tôi liếc mắt nhìn, nhưng các em vẫn rất phấn khích.
Hôm nay là một ngày lịch sử khi Street Boys giành được vị trí số 1 trên sân khấu âm nhạc.
“Chúc mừng đã đạt hạng nhất!”
Họ hô vang “Yeah!” từ đầu bên kia khi nghe lời chúc của tôi.
– Này! Khi không có hổ, cáo sẽ làm vua mà, đúng không?
– Khi không có New Black, chúng ta sẽ là vua!
– Chúng tôi là nhóm nhạc nam số một Street Boys. Hot chưa nào!
– Na Mu không hiểu tình hình à? Sao mồm thằng này đi xa thế hả?
Hôm nay Namu cũng lại trở thành củi đốt như mọi khi.
Tôi mỉm cười khi nhìn các em ở cả hai bên đang nói chuyện.
Thỉnh thoảng tôi cũng chen vào trêu Han Jo, người sẽ tham gia Đàn ông xông pha cùng tôi.
“Wow! Nhóm chat chung!”
Sau khi cuộc gọi kết thúc, một nhóm chat chung có tên “Hội Mincho” cũng được tạo ra.
Khi tôi chào đón họ bằng icon “Chào mừng” của New Black, họ náo loạn lên vì không ngờ lại có thứ như vậy.
Tôi mỉm cười khi họ lục tục mua và nói “Tiền của chúng ta sẽ chảy vào tài khoản của New Black!”.
Nhân tiện đang nói chuyện, tôi cũng hỏi thăm về người em trong quân ngũ.
Tôi [Eun Sung dạo này có khỏe không?]
Khác với Street Boys đang có thành tích tốt, APB – một tân binh từ công ty nhỏ – đang âm thầm chìm nghỉm.
Bây giờ mọi thứ có thể không như mong đợi, không biết thằng bé có buồn không…
Rex [Anh Eun Sung á? Chúng em đã trở thành bạn thân rồi ạ!]
LB [Anh Eun Sung vui tính lắm kkk]
LB [Ảnh]
Gi Won [Anh không thân với người đó mà]
Rex [Gi Won à, đánh nhẹ thôi, xương Namu sẽ tan mất]
Làm gì có chuyện cái thằng kia buồn chứ.
Trong ảnh, nhìn cũng thấy nó cười rất năng động và ồn ào.
Tôi mỉm cười hài lòng khi nghe nói thằng bé đã bắt đầu nói chuyện với các nhóm tiền bối, nghĩ “Đúng là nó mà”.
Y như capybara.
Tôi gật đầu khi nghe về bầu không khí chung của những gì đang diễn ra trong giới âm nhạc.
Thật may là mọi người đều đang làm tốt.
Trong thời gian đó, công việc tôi đang làm trên laptop cũng gần như hoàn thành.
“Anh, chuẩn bị xong chưa ạ?”
“Ừ.”
“Các anh chị ở team A&R cũng sắp đến phòng họp rồi ạ.”
Nghe lời Bi Ju, tôi nhìn vào tài liệu trên laptop với con trỏ đang nhấp nháy.
[Kế hoạch album thứ 4]
Khi những người xung quanh cũng đang làm tốt, đã đến lúc chúng ta phải chạy đua một lần nữa.
_____________________________________________
“Phù…”
Seo Pil Geun, phó quản lý của đội A&R, hít một hơi sâu và bước vào phòng họp.
Woo Joo đang ngồi ở vị trí chủ tọa và các thành viên gần đó chào hỏi.
“Anh Phó! Xin mời vào ạ!”
“Chào.”
“Khi vào, hãy lấy bản in và lời cảm ơn… à không, món quà ạ.”
Anh ta cố nén cười khi nhận phần in PPT và gói quà. Đó là quà mua từ Nhật Bản.
Hôm nay là cuộc họp sơ bộ về sản xuất album với đội A&R và các thành viên.
Sau khi các nhân viên vào với vẻ mặt buồn bã kiểu ‘Đến lúc phải làm việc rồi’.
“Vậy chúng ta bắt đầu nhé?”
Các thành viên lần lượt đứng dậy và bắt đầu giải thích về hướng đi cho album thứ 4.
Concept tổng thể, vũ đạo, thiết kế, v.v.
Chủ đề lần này sẽ là hip hop.
Các nhân viên A&R lặng lẽ lắng nghe trong khi lăn bút hoặc khoanh tay, đồng thời thầm lè lưỡi.
‘Quả nhiên tầm nhìn của bọn trẻ đã rộng hơn rồi.’
Tốc độ phát triển thật đáng kinh ngạc.
Lúc họp lần đầu còn lúng túng lắm, giờ họ đã sắc sảo đến mức không thể coi thường được.
Họ bật cười khi thấy tài năng của Ri Hyuk, người đã tóm tắt gọn gàng cả phần dự toán ngân sách.
Hơn nữa, Woo Joo vốn đã giỏi, giờ trông giống một nhà sản xuất thực thụ.
“Chúng em muốn phát hành album vào giữa hoặc cuối tháng 8.”
“Các em sẽ tiết lộ trước trong concert, rồi sau đó hoạt động trên các chương trình âm nhạc?”
“Vâng.”
“Sức khỏe các em… sẽ ổn chứ?”
“Bọn em sẽ làm được mà.”
Woo Joo nói vậy rồi quay sang các nhân viên.
“Các anh chị có thấy ổn không ạ?”
“Phải làm cho được chứ. Producer đã có lời mà.”
Woo Joo cười trước câu đùa của trưởng nhóm A&R.
Các nhân viên cũng mỉm cười đầy hoài niệm.
‘Đến lúc phải làm việc cật lực rồi.’
‘Địa ngục công việc đến rồi đây.’
‘Nếu gặp ma thì phải bắt lại hỏi xem dạo này có gì hot ở âm phủ không.’
Khi họ đang cười buồn bã, một tin vui từ miệng Woo Joo tuôn ra.
“Và, lần này em đang nghĩ đến việc tuyển thêm nhân lực bên ngoài.”
“Nhân lực bên ngoài?”
“Vâng, dù sao thì từ trước đến nay chúng ta chỉ làm việc với người trong công ty. Sau khi phân tích, em thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, màu sắc của album thứ 4 sẽ không khác nhiều so với các album trước.”
“Vậy, vậy thì…”
“Vì chủ đề lần này là hip hop nên em muốn liên hệ với các nhà sản xuất bên ngoài…”
Họ trao đổi ánh mắt với nhau, vẻ mặt rạng rỡ.
‘Chúng ta sẽ không phải làm việc quá sức?’
‘Tức là sắp được giải phóng sao? Chúng ta được giải phóng rồi?’
‘Lạy Chúa. Chúng con sống rồi.’
Các nhân viên A&R vốn đã chuẩn bị tinh thần cho một thời kỳ làm việc cật lực sắp tới, giờ bắt đầu trở nên hăng hái.
“Ừ, ừ! Ý kiến hay đấy. Lần này phải có cảm giác mới mẻ chứ.”
“Đúng vậy. Đúng vậy.”
“Ôi, công việc sẽ bận rộn đây! Trước khi mở cuộc thi sáng tác, chúng ta phải tuyển nhân lực cộng tác trước đã, đúng không?”
“Phải rồi. Hãy lọc ra danh sách ứng viên trước đã.”
“Tôi đã nghĩ đến nhiều người rồi.”
“Tôi cũng vậy! Tôi cũng vậy! Thực sự có những người tôi muốn mang về để… à, muốn cộng tác cùng.”
“Hãy nhanh chóng lan truyền tin tức qua cộng đồng nhạc sĩ đi.”
Các nhân viên tuôn ra những lời nói như súng máy.
Các thành viên New Black chớp mắt trước vẻ nhiệt tình của các nhân viên.
Woo Joo cười gượng và nói “Ờm… Các anh chị không cần phải vội vàn…”
“Đăng ngay hôm nay! Ngay hôm nay!”
“Tôi sẽ chuẩn bị ngay!”
Các nhân viên A&R đồng thanh hô to trước lời đề nghị từ từ tiến hành của Woo Joo.
“Từ từ gì chứ, Woo Joo à? Việc của em là việc của bọn anh mà.”
“Không nên trì hoãn công việc!”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
“Lịch trình chặt chẽ thế này mà, phải làm ngay! Ngay bây giờ chứ!”
Trong khi các nhân viên A&R đang bận rộn gõ laptop, Woo Joo ngồi ở vị trí chủ tọa, nhấp nhẹ sữa chuối.
Một nụ cười sâu sắc lướt qua khóe miệng khi anh hơi cúi đầu.
_________________________________________
“Cậu nghe chưa? Nghe nói New Black đang tuyển nhân lực mới để làm album mới.”
“Hả? Thật á?”
“Ngon vậy sao?”
“Có thông báo tuyển dụng nào chưa? Nếu là thật thì tôi cũng muốn ứng tuyển.”
“Nếu được chọn thì thực sự được làm việc với Woo Joo của New Black sao? Tôi đã muốn làm việc cùng từ lâu rồi.”
“Wow… Nếu may mắn thì sẽ trở thành triệu phú từ tiền bản quyền đấy.”
Tại một quán rượu ở Seoul.
Chủ đề nóng của các nhạc sĩ chính là album mới của New Black.
Họ đang bàn tán sôi nổi về việc chỉ cần được tham gia là đã đảm bảo thành công.
Cuối cùng, ánh mắt của họ hướng về một người đang lặng lẽ nhấp rượu.
“Này, Pil Geun à. Cái thông báo mà công ty cậu đăng là thật à? Thực sự được làm việc với Woo Joo của New Black sao?”
“Những gì cậu nói đều là thật phải không? Lần này không quan tâm đến kinh nghiệm thật à?”
“Đúng vậy.”
Seo Pil Geun mỉm cười hài lòng.
“Hãy cứ ứng tuyển nhiều vào. Công ty chúng tôi công bằng, không quan tâm đến kinh nghiệm đâu.”
Vì cả trưởng nhóm cũng bị vắt kiệt sức mà.
Haha.
Nhưng các nhạc sĩ không nghe được câu nói sau đó đã bắt đầu trò chuyện sôi nổi với vẻ mặt hào hứng.
Seo Pil Geun mỉm cười hài lòng khi nhìn những đồng nghiệp trong ngành đang vẽ ra những giấc mơ và thiên đường.
‘Hãy đến đi. Hỡi những nô lệ.’
Rồi anh ta nâng ly hướng về tương lai của họ như thể đang nói “Cheers”.