Kiếp này tôi sẽ thành siêu sao cấp vũ trụ - Chương 265
Mong cả nhà đọc hãy viết cho tui nhiều comment nha.
Nếu thấy hay, xin hãy donate 1 chút để tui có thêm động lực ra chương đều nha, cảm ơn các tình yêu

“…Nên là không được nói cái đó ra. Ji Ho à.”
“Úi.”
Em út đưa tay lên miệng.
“Ôi thôi chết. Em suýt nữa là tạo drama ạ?”
“Không hẳn là drama, nhưng để bị nhắc đến thì có hơi…”
“Em hiểu rồi ạ. Sau này em chỉ gọi tên đó khi đang ở kín thôi.”
Tôi liếc nhìn đứa út đang gật đầu và quan sát xung quanh.
“Khụ khụ ha ha ha!”
“Ha ha ha!”
Đội sản xuất chương trình và nhân viên bên chúng tôi đang lăn lộn cười như thể bị tấn công bởi khí cười.
MC vốn trông như một anh chàng đẹp trai giờ đang cười như một nhân vật hài trong truyện tranh, các anh quản lý thì không kìm được phải vừa dựa vào nhau vừa cười, thêm cả các stylish đang vừa cười đến chảy nước mắt nưac.
Khác với chúng tôi đang hoảng loạn theo thời gian thực, có lẽ họ thấy điều này rất buồn cười.
Trong khi tôi đang lau mồ hôi lạnh chảy ra từ gáy, một chú gấu từ phía đối diện đi lại gần.
“Em quay lại rồi đây, mọi người.”
“Jung Hyun à.”
“Vâng. Sao ạ?”
“…Không có gì.”
Thằng ba với vẻ mặt bình thản, nhìn chúng tôi đang trong tình trạng kiệt quệ đột ngột và hỏi.
“Có gì buồn cười vậy ạ?”
“Cái đó…”
Đang không biết phải giải thích từ đâu, nên tôi quyết định kiểm tra xem từ khóa là gì.
Tôi thấy tấm thẻ từ bên kia có viết chữ Hàn là ‘quyền lực’.
“…Vừa rồi, cái thẻ đó là ‘quyền lực’ à?”
“Vâng. Chuẩn rồi anh. Quyền lực. Sao ạ?”
“Không sao cả… Phù! Ha ha ha!”
Lần này đến lượt chúng tôi bật cười khi Jung Hyun lại thể hiện tư thế đó một lần nữa.
Và thằng nhỏ thì giật mình.
“…Buồn cười lắm sao ạ?”
Tôi vẫy tay bảo không có gì khi thằng ba lại nhíu mày suy nghĩ xem điểm nào buồn cười.
Ji Ho tiến lại gần Jung Hyun và thì thầm.
“Em nghe nói anh suýt gây ra vấn đề đến tầm quốc tế đấy.”
“Thật à? Anh á?”
“Mấy anh khác nói vậy.”
…Nào, thằng kia, anh có bao giờ nói là vấn đề quốc tế đâu.
Tôi muốn búng vào cái miệng đang toe ra như cái phễu kia. Đúng là thằng út hay bóp méo và lan truyền tam sao thất bản.
Bi Ju nói:
“Có lẽ Jung Hyun không nên làm nữa, anh ạ.”
“Đúng đấy ạ. Anh Jung Hyun chỉ nên đoán cùng chúng em thôi.”
“Okay okay.”
Sau khi Jung Hyun vui vẻ đồng ý, tôi quyết định sẽ ra sân.
Khi tôi gật đầu với các em đang nhìn với vẻ mặt ‘Anh làm được chứ?’ và bắt đầu khởi động cơ thể.
Ri Hyuk gọi MC.
“Chúng tôi sẽ đổi người đặt câu hỏi ạ.”
“Vâng…khụ… vâng. Cứ tự nhiên.”
MC trả lời và cố không bật cười hô hố thành tiếng.
Anh ta cứ liên tục cười mỗi khi nhìn thấy mặt Jung Hyun, chắc là vì nhìn thằng bé mọi người lại nhớ đến đoạn vừa rồi
“Vậy! Ai sẽ lên nào?”
“Tôi ạ.”
Tôi giơ tay và cười.
___________________________________________________
MC Kunimura nhìn với vẻ thích thú.
‘Cái gì đây?’
Ngay khi Woo Joo giơ tay, không khí trong trường quay đã thay đổi hoàn toàn.
Giống như một cảnh trong trận bóng đá, huấn luyện viên tung ra cầu thủ chủ lực và các thành viên trong đội cùng khán giả đều phấn chấn lên.
‘…Sao lại làm tôi nhớ đến Tứ Đại Thiên Vương trong truyện tranh vậy.’
Bốn người đứng sau Woo Joo cười “hì hì hì” trông giống như các tướng lĩnh dưới trướng của Ma Vương, cùng những biểu cảm như đang báo trước rằng người này sẽ quét sạch trò chơi.
Không chỉ các thành viên như vậy, các nhân viên của New Black đang theo dõi từ ngoài camera cũng đang gửi những ánh mắt đầy kỳ vọng.
‘Có điều gì mà mình kh c ccccv cvc ông biết sao?’
Nghe nói họ là những idol sử dụng cơ thể và phản xạ thể thao tốt đến mức có thể thể hiện kỹ năng tâng cúp trên các chương trình âm nhạc.
Nhưng anh ấy khó hiểu được mối liên hệ giữa điều đó và trò chơi ‘Đoán hành động’ này, vì phản xạ thể thao và khả năng diễn tả từ bằng cơ thể là hai vấn đề hoàn toàn khác nhau.
‘Nhưng mà…’
Biểu cảm của các thành viên và nhân viên như thể họ đã thắng rồi vậy.
Trong khi New Black đang họp chiến thuật, Kunimura lùi lại và tiến đến gần PD đang khoanh tay.
“Về phần thưởng của chúng ta…”
“Phần thưởng…?”
“Trò chơi đoán hành động này, nếu đoán đúng hết sẽ được 500.000 yên, phải không? Nếu họ thực sự thành công, chúng ta sẽ trao giải à?”
“Anh đang nói gì vậy, Kunimura.”
PD hỏi với vẻ mặt không thể tin nổi.
“Làm sao họ có thể đoán đúng hết được? Câu hỏi rất khó. Họ thậm chí không thể giải thích hết trong thời gian giới hạn đâu. Phần thưởng chỉ là để trưng thôi.”
“Tức là không hề có phần thưởng sao, ra là vậy.”
“Xác suất thành công là 0%. Cứ xem họ có thành công không đã, rồi chúng ta sẽ trao bất cứ thứ gì, phần thưởng hay gì đi nữa.”
Nhìn PD cười sảng khoái, Kunimura cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Anh ta lại một lần nữa giải thích luật chơi cho các thành viên New Black đã chuẩn bị xong.
[Thời gian giới hạn là 5 phút. Đoán đúng 15 từ trở lên trong tổng số 30 từ là thành công! Chỉ được diễn tả bằng cơ thể thôi. Không được dùng ngón tay để biểu thị số và các thứ tương tự. Và, nếu đoán đúng hoàn hảo cả 30 từ, sẽ nhận được phần thưởng lên đến 500.000 yên!]
[Phần thưởng! Phần thưởng!]
[Nào, trước khi bắt đầu thử thách, hãy nghe chia sẻ của các bạn nhé?]
Woo Joo bước ra đại diện.
Anh ấy nhìn đèn chiếu một lúc với vẻ mặt xa xăm, rồi mỉm cười hướng về phía camera.
[Kính gửi CEO Park Gyu Ho yêu quý.]
[CEO sama!]
[húng em sẽ kiếm tiền xứng đáng với bữa ăn ạ.]
[Chúng em sẽ kiếm tiềnnn!]
Sự phối hợp giữa trưởng nhóm và các thành viên rất ăn ý.
MC mỉm cười khi thấy Woo Joo hô “Ăn bao nhiêu!” và các thành viên đáp lại “Kiếm bấy nhiêu!”.
‘Những chàng trai đầy năng lượng.’
Đã có nhiều nhóm idol Hàn Quốc tham gia chương trình này, nhưng đã lâu rồi mới có một nhóm thể hiện tinh thần đồng đội đặc biệt như vậy.
Phải nói là xem họ khiến người ta cảm thấy vui vẻ.
Anh ta ngay lập tức hiểu tại sao họ lại nổi tiếng ở Hàn Quốc.
[Nào, vậy chúng ta chuẩn bị nhé.]
[Vâng.]
Woo Joo duỗi người để khởi động, hơi cúi lưng, các thành viên khác cũng cùng tạo tư thế và có vẻ mặt nghiêm túc.
Kunimura vung tấm thẻ tiến hành.
“Vậy, bắt đầu!”
Từ khóa đầu tiên được đưa ra.
MC nuốt cười khi thấy từ ‘huy chương vàng’.
‘Ngay từ đầu đã ra từ khó rồi.’
Nếu chỉ là huy chương thì còn được.
Rất khó để đoán chính xác là huy chương vàng mà không được biểu thị số.
Thông thường trong tình huống này, họ sẽ lúng túng gần 30 giây và làm nhau phát điên, đó mới là điểm thú vị…
[Hả?”]
Một tình huống kỳ lạ đã xảy ra.
Trong 2 giây đầu tiên, Woo Joo tạo dáng như một vận động viên trượt băng tốc độ ngắn.
Cảm giác rất sống động như đang xem một cuộc thi thực sự, từ tư thế chắp tay sau lưng, không hiểu sao còn cảm nhận được cả tốc độ.
Rồi anh ấy vui mừng giơ cả hai tay lên như thể vừa vượt qua vạch đích, di chuyển chân như đang leo cầu thang.
Một lần. Hai lần.
Sau khi giả vờ bước lên bục, cuối cùng anh ấy hôn vào thứ gì đó đeo trên cổ.
[Huy chương vàng!]
Các thành viên New Black đồng loạt hô lên và Woo Joo mỉm cười.
“…”
Kunimura nhìn với vẻ mặt ngơ ngác.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Trong khoảng 8 giây, Woo Joo đã mô tả từ khóa và trong 2 giây còn lại, các thành viên New Black đã đoán được.
Đây là điều chưa từng xảy ra.
Thông thường, khi ra từ như “huy chương vàng”, họ sẽ đoán “Huy chương?” rồi “Huy chương!”, sau đó thành viên khác phát điên lên, vẽ dấu X bằng tay và tiếp tục biểu diễn huy chương trong một lúc, làm mất 30 giây.
Nhưng lần này, câu đầu tiên đã kết thúc chưa đầy 10 giây.
‘Cái gì vậy. Chuyện gì đang xảy ra vậy?’
Trong khi anh ta đang ngơ ngác nhìn, từ khóa thứ hai xuất hiện.
Tàu lượn siêu tốc.
Woo Joo ngả người ra sau rồi giả vờ nắm thanh an toàn bằng cả hai tay.
Sau đó, anh ấy thể hiện một cách chân thực chuyển động do trọng lực với tiếng “Whoosh-“.
[Tàu lượn siêu tốc!]
Tiếp theo là váy cưới.
Woo Joo cầm một bó hoa tưởng tượng và bước đi cẩn thận như thể đang mặc váy cưới thật.
‘Cái gì vậy. Anh ta đã kết hôn rồi sao?’
Trong khi Kunimura đang ngơ ngác nhìn, các thành viên New Black hỏi với vẻ nửa tin nửa ngờ.
[Đám cưới?]
[Váy?]
Woo Joo vẽ dấu ‘+’ như thể bảo họ kết hợp hai từ lại, Bi Ju [Ah!] và vỗ tay.
[Váy cưới!]
Khi trưởng nhóm giả vờ đập tay trên không, main dancer cũng phấn khích đập tay từ xa.
Chỉ chưa đầy 1 phút, 7 từ đã được đoán xong.
Kunimura nhìn đội sản xuất khi thấy họ hoàn thành nhanh chóng như vậy.
[…500.000 yên?]
PD lẩm bẩm với vẻ mặt thẫn thờ.
Phó đạo diễn bên cạnh gật đầu và nói [Đúng là 500.000 yên] rồi giật mình khi thấy ánh mắt của PD.
Có thể nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của đội sản xuất từ đây.
[Nhưng chúng ta có… kịp chuẩn bị được 500.000 yên không?]
Ai đó hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.
[…Phải hy vọng thôi.]
[Hy vọng ạ?]
[Hy vọng New Black sẽ thất bại.]
[Đúng là…]
[Đúng là cái gì chứ. Chúng ta xong đời rồi.]
Mặt khác, cũng có những người trong đội sản xuất có cùng nghi vấn.
[Cậu ta là cái quái gì vậy?]
[…Này. Cậu có thấy động tác breaking vừa rồi không? Đó là động tác khó ngay cả khi hình dung được các động tác cũng rất khó thực hiện.]
[Ồ. Cuối cùng cũng có cái khó đây.]
Đội sản xuất hy vọng khi thấy từ khóa “vi khuẩn”.
‘Cái này khó đấy.’
…Trong khi mọi người đang nghĩ vậy, Woo Joo “Ắt xì!” rồi bắt chước biểu cảm của ai đó đang ghê tởm.
Các thành viên đồng loạt cười tươi.
[Seo Ri Hyuk!]
[Không phải! Đó không phải là tôi!]
[Là Ri Hyuk!]
Trong khi New Black đang ồn ào bàn luận, trưởng nhóm lắc đầu nhẹ rồi diễn tả cảnh cầm khăn tay dính nước mũi.
[Cảm cúm?]
Trưởng nhóm giơ chiếc khăn tay ảo lên, nắm tay lại rồi đưa lên mắt.
Lần này anh ấy trông giống như một nhà khoa học đang nghiên cứu các hạt dưới kính hiển vi.
[Mầm bệnh!]
[Vi khuẩn!]
Ngay cả từ “vi khuẩn” vốn hơi khó cũng chỉ mất hơn 10 giây.
Họ bắt đầu đoán đúng mỗi câu trong khoảng 8 giây, và chỉ sau 2 phút, 15 trong số 30 câu đã hoàn thành.
PD của chương trình mỉm cười như đã buông xuôi.
Mặt khác, Kunimura nhìn với vẻ mặt thích thú như đang đứng hóng nhà hàng xóm đang cháy. Dù sao thì tiền thưởng cũng là vấn đề của đội sản xuất mà.
‘Cậu ta đã làm gì trước khi trở thành ca sĩ vậy.’
Mỗi lần nhìn lại đều khiến anh ta phải thốt lên kinh ngạc.
Ngay khi thấy từ khóa, chỉ trong 1 giây, cậu ta đã xử lý trong đầu và bắt đầu mô tả hành động ngay lập tức.
Thông thường phải mất vài giây để suy nghĩ trong đầu, nhưng cậu ta không hề do dự dù chỉ 1 giây.
Phải nói là tư duy rất nhanh nhẹn.
Hơn nữa, khả năng mô tả hành động cũng xuất sắc.
Nếu nhìn kỹ, có thể nói đó là quá trình mô phỏng lại các video trên Youtube với tốc độ nhanh. Một nút play như ảo ảnh lấp lánh trên đầu Seon Woo Joo.
‘…Không phải họ đang tự tin vô cớ.’
Anh ta hiểu tại sao các quản lý và stylist của New Black lại tràn đầy tự tin như vậy.
Ngay cả bây giờ, họ vẫn đang mỉm cười hài lòng.
“500.000 yên đấy. 500.000 yên kìa.”
“Woo Joo à. Cố lên…!”
“Ôi, hôm nay chúng ta sẽ ăn mừng! Woo Jooooo!”
Thật may là anh ta không hiểu tiếng Hàn.
Và ngay lúc đó.
[Ồ…!]
[Chúng ta sống rồi!]
Gương mặt ủ rũ của đội sản xuất bắt đầu sáng lên.
Từ khóa thứ 26.
Đó là “pirarucu”.
Đây là một từ mà bất cứ ai cũng không biết phải giải thích thế nào.
Đây là một loài động vật nhưng chắc chắn cả người miêu tả và người đoán đều không biết là động vật gì.
Khi họ đang hy vọng rằng, như thường lệ khi gặp từ khó, sẽ giải thích từng chữ cái như Pi, ra, và làm trôi thời gian.
Một nụ cười rạng rỡ chưa từng thấy xuất hiện trên khuôn mặt Woo Joo.
‘Cậu ta cười?’
‘Sao lại cười?’
‘…Cái gì vậy. Hình như không ổn rồi.’
Woo Joo đang biểu diễn bằng cơ thể như một con cá đang bơi trong nước thì chỉ tay vào Ri Hyuk.
“Eeeek…!”
Ai đó với khuôn mặt đỏ bừng đến tận trán đang dậm chân, nhưng ba người còn lại hét lên một cách nghiêm túc.
[Pirarucu!]
Nhân viên của New Black bật cười, còn đội sản xuất chương trình thì nhìn với vẻ mặt ngơ ngác.
[Pirarucu là cái gì vậy?]
[Nghe nói là một loài cá ở sông Amazon.]
“…?”
Ri Hyuk và một loài cá sông Amazon không rõ lai lịch thì có mối quan hệ gì chứ.
[…Thần giao cách cảm à?]
Cùng với tiếng lẩm bẩm của ai đó, đội sản xuất rơi vào bế tắc.
Chỉ có nhân viên phụ trách nghiên cứu tài liệu mới nhận ra sai lầm và lặng lẽ lùi về phía sau.
_________________________________________________
Giờ là câu hỏi cuối cùng.
Từ khóa thứ 30 cuối cùng xuất hiện khi thời gian còn đến tận 1 phút.
Từ khóa cuối cùng là “quân đội.”
Tôi hơi giật mình khi thấy chữ “quân đội” được viết đậm bằng bút lông.
Làm sao để mô tả quân đội đây.
Tôi thở dài nhẹ “Hah…” và định bắt đầu mô tả hành động thì các em đồng loạt hô lên.
[Quân đội!]
[Đó là quân đội!]
[Quân đội đấy! Quân đội!]
Gần đó, một người trong đội sản xuất lẩm bẩm với vẻ mặt nghiêm túc “Honhto terepashi…?” (Thật sự là thần giao cách cảm…?)
Khi tôi đang làm mặt bần thần, các em chạy ào tới khi nghe MC nói “Hoàn hảo! Các bạn đã thành công!”
“Anh Woo Joooooo!”
“Ugh…!”
Đứa đang húc đầu vào người anh thế hả? Kim Jung Hyun à?
Trong khi tôi đang thở không ra hơi, bàn tay các em bay đến như chân chó.
“Anh! Anh làm tốt lắm!”
“Hôm nay chúng ta ăn ngon đi! Mọi người ơi!”
“Mặc dù chuyện pirarucu rất đáng trách, nhưng hôm nay em sẽ dành tặng nhiều lời khen cho anh.”
Tôi cố gắng trấn tĩnh các em đang vây quanh mình và la hét ầm ĩ rồi hỏi.
“Khoan, sao các em đoán được câu cuối vậy?”
“À. Quân đội ấy ạ? Anh mô tả rất tốt mà. Mỗi khi nói đến ‘Đàn ông xông pha’, anh luôn thở dài như vậy mà.”
“Ah…”
“Em cũng biết ngay khi nhìn anh thở dài đó! Anh à!”
Bi Ju cười tươi và nói “Kĩ năng miêu tả đẳng cấp!”
Mặc dù hơi giống chó ngáp phải ruồi, nhưng dù sao cũng đã thành công nên tôi quyết định sẽ ăn mừng cùng mọi người.
“Waaaaa!”
“Hãy ca ngợi ta đi, hỡi đám hầu cận nhỏ bé!”
“Seon Woo Joo! Seon Woo Joo!”
“Seon Woo Joo trắng như sữa! Chúng em yêu anh Seon Woo Joo!”
Nhìn các em đang tôn thờ tôi như thể đang cúi lạy trước một bức tượng Phật, tôi cũng dang rộng cả hai tay và tận hưởng những tiếng reo hò.
Nhân viên của chúng tôi cũng đang vỗ tay hoặc giơ ngón cái lên như những khán giả vừa chứng kiến đội nhà ghi bàn.
Tôi tiến đến gần camera với các em đang bám vào người, thực hiện động tác ăn mừng và cười rạng rỡ.
“Chủ tịch ơi! Cháu giành được giải thưởng rồi ạ!”
Các em hô “Yo!” và cùng nhau nhảy múa điệu nhảy tỏ tình, à không, điệu nhảy chiến thắng.
“Ya ya~! Ya ya ya ya~!”
“Ya ya ya ya ya ya ya!”
Trong khi MC che miệng cười bằng thẻ dẫn chương trình, đội sản xuất nhìn chúng tôi với vẻ mặt ảm đạm.
Chắc chắn sẽ rất hợp nếu thêm hiệu ứng CG mưa rơi làm phông nền.
Đó là khoảnh khắc tương phản như khung cảnh ăn mừng và không khí lạnh lẽo giữa chúng tôi đang nhảy nhót và đội sản xuất đang ủ rũ.
Sau khi tự chúc mừng một lúc lâu, tôi cẩn thận hỏi:
[Xin hỏi… chúng tôi thực sự có thể nhận được giải thưởng không ạ?]
[Vâng, vì chúng tôi đã hứa mà.]
MC liếc nhìn PD, người gật đầu với vẻ mặt buồn bã.
Tôi đã lo rằng vì đây chỉ là giải thưởng mang tính chất sự kiện nên không thể nhận được, nhưng may mắn thay không phải vậy.
Tối nay tôi phải đi ăn món ngon cùng các em và nhân viên mới được.
[Còn việc quảng bá của chúng tôi thì sao? Chúng tôi sẽ được quảng bá phải không ạ?]
[Tất nhiên rồi.]
Ngay sau đó, chúng tôi nhận micro và hát phiên bản vocal của Hoa gió mà không có vũ đạo.
Khi chúng tôi nghiêm túc xây dựng hòa âm, phản ứng của đội sản xuất rất thú vị.
Họ trầm trồ mỗi khi hòa âm được thêm vào và tán ra, rồi giật mình lắc đầu khi nhìn thấy mặt chúng tôi. Sau đó lại mỉm cười “Ahh” khi nghe bài hát và lại giật mình.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Họ luôn mất tập trung mỗi khi nhìn thấy mặt chúng tôi.
[Cảm ơn mọi người!]
Sau khi kết thúc bài hát, chúng tôi xếp hàng cùng các em.
Trước khi kết thúc buổi ghi hình kéo dài hai tiếng, chúng tôi gửi lời chào cuối cùng đến khán giả của chương trình.
[Cảm ơn mọi người!]
[Cảm ơn tất cả mọi người!]
Buổi quay kết thúc trong bầu không khí ấm áp.
PD lần lượt bắt tay chúng tôi và nói với nụ cười:
[Đây là lần đầu tiên có người thực sự giành được 500.000 yên đấy.]
[Ha ha ha.]
[Mặc dù rất buồn vì phải báo cáo lên cấp trên, nhưng đã như vậy thì chúng tôi sẽ quảng bá cho các bạn một cách đàng hoàng.]
[Quảng bá ạ?]
[Phải dùng quảng cáo kiểu ‘Nhóm nhạc idol đầu tiên trong lịch sử đạt được 500.000 yên!’ chứ!]
Quả thực họ là dân chuyên nghiệp.
Tôi thán phục khi thấy PD ngay lập tức giải thích cách họ sẽ sử dụng điều này để quảng bá cho chương trình.
[Gần đây tỷ suất người xem của chúng tôi đã đi ngang. Tôi hy vọng sự xuất hiện của New Black lần này sẽ là cơ hội để thay đổi. Hôm nay có rất nhiều cảnh đáng nhớ nhất từ trước đến nay…]
[Thật sao ạ?]
Chúng tôi nhìn nhau và hỏi.
[Chúng tôi đã tạo ra những cảnh quay tốt đến vậy sao ạ? Chúng tôi chỉ làm như bình thường thôi mà.]
[…Bình thường của các bạn là vậy sao? Không phải hôm nay các bạn đặc biệt cố gắng sao không?]
[Hôm nay chỉ ở mức bình thường thôi ạ…]
Các em gật đầu đồng ý với lời tôi nói.
PD nắm chặt tay tôi với vẻ mặt nghiêm túc và nói [Hãy quay lại lần nữa nhé.]
Khi tiễn chúng tôi ra khỏi studio, anh ấy nói như thể đang muốn chúng tôi kỳ vọng:
[Hãy chờ đợi nhé. Phản ứng về chương trình hôm nay chắc chắn sẽ rất tốt đấy.]
____________________________________________
Tôi đã lo rằng vì đây chỉ là giải thưởng mang tính minh họa nên sẽ không được nhận, nhưng nó đã được trao ngay trong ngày.
“Mọi người ơi! Hôm nay là ngày gì nào!”
“Ngày ăn mừng!”
“Ai trả tiền nào?”
“Woo Joo! Woo Joo!”
Chúng tôi cùng nhân viên đến một nhà hàng ngon và chi tiêu thoải mái.
“Woo Joo-nim, để em rót nước cho anh.”
“Vâng.”
Các nhân viên rót cola không đường vào ly của tôi mỗi khi tôi đi xung quanh nói “Cảm ơn mọi người đã vất vả.”
Sau khi no nê hai ngày liên tiếp, chúng tôi tiếp tục hoàn thành các lịch trình còn lại.
“Rất mong được hợp tác!”
Phần lớn các hoạt động quảng bá là phỏng vấn với các tạp chí.
Nếu ở trong nước, chúng tôi sẽ phỏng vấn với các phóng viên giải trí, nhưng ở đây tôi nghe nói tạp chí có tỷ trọng lớn hơn.
Nghe nói có đến 3600 loại tạp chí với hơn 100 danh mục phân loại.
Tôi có thấy rằng môi trường ở đây khác biệt với Hàn Quốc ở nhiều mặt.
Và lịch trình cuối cùng quan trọng chính là buổi showcase.
[Xin chào mọi người! Chúng ta gặp nhau lần đầu phải không?]
Chúng tôi đã có một buổi gặp gỡ với khoảng 1000 fan tại một hội trường ở Shibuya, Tokyo.
Chúng tôi biểu diễn trên sân khấu, tổ chức các sự kiện bốc thăm.
Cuối cùng, chúng tôi hát bài “Ánh sao” với phiên bản lời tiếng Nhật cùng các Soufflé, và cảm giác khác hẳn so với lúc ở K-pop concert.
Có thể nói rằng một điều gì đó ấm áp và dịu dàng đã thấm vào trái tim chúng tôi.
Điều gì đó mà chúng tôi không có được ở K-pop concert đã hồi lại năng lượng cho chúng tôi, như đang được sạc pin vậy.
Thật hạnh phúc khi biết rằng có những fan nhìn chúng tôi bằng đôi mắt lấp lánh như vậy ngay cả khi chúng tôi đang ở một đất nước khác, với ngôn ngữ và văn hóa khác.
Đây cũng chính là lý do tại sao các ca sĩ không bao giờ có thể từ bỏ công việc này.
Sau khi kết thúc showcase, chúng tôi cũng có một cuộc phỏng vấn ngắn với một chương trình thông tin giải trí trên truyền hình cáp đến để đưa tin.
[Thật kỳ lạ.]
Phóng viên nói.
[Các bạn đã có một lượng fan như vậy ngay cả trước khi chính thức hoạt động ở Nhật…]
Theo như phía công ty đại diện nói, số người đăng ký tham dự showcase đã vượt quá 10.000 người.
Hoạt động ở Nhật của chúng tôi cũng đã có khởi đầu thuận lợi.
Nếu là một công ty giải trí thông thường, họ có thể sẽ nghĩ “Phản ứng tốt đấy? Hay là ở lại Nhật vài tháng nhỉ?”
Tuy nhiên, hoạt động trong nước của chúng tôi đang diễn ra quá tốt nên cũng không thể làm vậy được.
Chúng tôi hoàn thành gọn gàng lịch trình quảng bá và lên máy bay về nước ngay lập tức.
“Ah, mệt quá…”
Lịch trình Nhật Bản của chúng tôi kết thúc với thời gian tự do đi dạo quanh khu phố sầm uất Tokyo cùng các em.
Tôi lên máy bay với đầy ắp quà cho bà ngoại với các em, nhân viên công ty, bao gồm cả đội A&R.
“…”
“…”
Giống như lúc đi, vẫn có sasaeng fan theo dõi, nhưng lần này chúng tôi đội mũ lưỡi trai và nằm dài ra lười biếng.
Nên muốn chụp thì cứ chụp đi, nhớ chụp cả mũ lưỡi trai hoa văn bóng của tôi nữa.
_____________________________________________
“Hàn Quốc đây rồi!”
“Ah, mùi hương Hàn Quốc này thật tuyệt vời. Mùi hoa violet thật thơm.”
“Đó là mùi dầu gội của em đấy, anh ạ.”
“Mùi dầu gội Hàn Quốc thật tuyệt vời…!”
Chúng tôi hét lên hạnh phúc khi hạ cánh xuống sân bay Gimpo.
Lần này, vì có cả lịch trình K-pop concert nên chúng tôi đã ở nước ngoài lâu nhất từ trước đến nay.
Mặc dù cùng là khu vực có chung nền văn hóa Đông Á, nhưng vẫn không thể so sánh với Hàn Quốc được.
Chắc chắn là cảm thấy ổn định về mặt tinh thần hơn, chỉ cần nghĩ tôi và bà Kim Deok Soon đang đứng trên cùng một mảnh đất đã là điều rất tuyệt rồi.
“Vất vả rồi, các em.”
“Mọi người vất vả rồi ạ!”
Chúng tôi và các quản lý trao đổi những nụ cười mệt mỏi.
Trong khi chúng tôi tập luyện và biểu diễn, những người này cũng phải liên tục họp hành với phía công ty đại diện địa phương.
Mọi người đều đã làm việc rất vất vả.
“Về ký túc xá nhé?”
“Ký túc xá!”
Trong khi anh Won Seok cầm vô lăng, tôi quay sang nhìn anh Seok Hwan.
“Anh thì sao? Về công ty ạ?”
“Anh còn việc phải hoàn thành ở đó.”
“Anh mau nghỉ ngơi đi…”
“Đó là lời anh phải nói với em đấy. Này. Tất cả các em về ký túc xá và nghỉ ngơi cho tốt vào. Hôm nay đừng nghĩ đến việc gì cả.”
“Vâng!”
Khi sân bay Incheon đang nhanh chóng lùi xa, các em và tôi bắt đầu gật gù ngủ.
“À phải rồi. Woo Joo này.”
“Hửm. Vâng.”
“Đội quảng bá bảo sáng mai em đến công ty.”
“Sao ạ?”
“Light…”
Bụp.
“Light s…”
Bụp.
Ngay lúc đó, cả bốn người chúng tôi đồng loạt ngồi thẳng dậy như những con ma cà rồng vừa tỉnh giấc trong quan tài.
“Ai vậy? Ai vừa nói từ ‘lightstick’ vậy?”
“Lightstick phải không ạ? Anh quản lí? Là Lightstick ạ?”
“Ừm… đ-đúng rồi. Mẫu thử lightstick đã ra, các em đến công ty vào sáng mai…”
“Không thể được.”
Chúng tôi lắc đầu một cách dứt khoát.
“Anh Won Seok, vui lòng quay xe lại ạ.”
“Chúng em sẽ đến công ty ngay bây giờ.”
Khuôn mặt chúng tôi rạng rỡ khi nghe nói mẫu thử lightstick đã ra.
“Cuối cùng…!”
“Chúng ta đã chờ đợi ngày này thật lâu rồi.”
Chúng tôi vỗ tay vào nhau với vẻ mặt đầy xúc động.
“Các em ơi, lightstick đã về rồi…!”
“Em sắp khóc mất, anh ơi.”
“Anh lấy khăn giấy cho em nhé?”
“Đây đâu phải lúc để khóc! Chúng ta phải ăn mừng chứ!”
Ji Ho bật nhạc lên và chúng tôi nhảy múa vui vẻ, trong khi anh Seok Hwan ngồi gần đó nhìn chúng tôi với vẻ mặt đờ đẫn.
Anh ấy trông giống như đang nhìn một con chó Retriever vẫn tung tăng đầy năng lượng dù sau khi đã được dắt đi dạo 3 tiếng đồng hồ.
“Các em không nghỉ ngơi à…?”
“Yeah!”
Trong khi chúng tôi đang vui vẻ nhảy múa, Jung Hyun gãi mũi và hỏi:
“Nhưng mà anh này.”
“Ừ?”
“Sao em có cảm giác như chúng ta đã bỏ quên gì đó nhỉ. Hình như chúng ta đang quên một điều gì đó hay sao ấy…”
“Ừ nhỉ. Cảm giác như đã quên gì đó…”
Hình như chúng tôi cần phải nhớ ra nhưng lại hoàn toàn không nhớ được gì, nhưng có thể chắc chắn là đã quên một điều gì đó.
Sau khi suy nghĩ kỹ, cuối cùng chúng tôi đành từ bỏ.
Chắc không phải vấn đề quan trọng gì vì chúng tôi không thể nhớ ra.
“Yeah!”
Chúng tôi lại tiếp tục nhảy múa vui vẻ.
___________________________________
Nhật Bản.
Ba người đàn ông đang uống trà với vẻ mặt nghiêm túc.
[Khi nào New Black sẽ đến nhỉ?]
[Hãy đợi xem. Lần này chúng ta đã chuẩn bị một đề xuất mà ai cũng sẽ bị thu hút…]
[Đúng vậy. Với mức độ này thì chắc chắn họ đã cảm nhận được sự hiện diện của chúng ta rồi.]
Đó là nhóm của Hashimoto, đang nhấp trà và nói [Nhanh lên nào, New Black ].
‘New Black ơi. Hãy đến đây…’
‘Tại sao họ không đến nhỉ.’
‘Họ phải đến chứ. Họ sẽ đến, phải không?’
Tuy nhiên, trong khi họ đang cầu nguyện tha thiết, New Black đang hát yodel và nhảy múa trên đất Hàn Quốc.