Truyện HE
  • Trang Chủ
  • Truyện Chữ
  • Truyện Tranh
  • Donate
  • Nhóm Dịch
Đăng nhập Đăng ký
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang Chủ
  • Truyện Chữ
  • Truyện Tranh
  • Donate
  • Nhóm Dịch

Kiếp này tôi sẽ thành siêu sao cấp vũ trụ - Chương 264

A- A+
90s
  1. Trang chủ
  2. Kiếp này tôi sẽ thành siêu sao cấp vũ trụ
  3. Chương 264 - Cuối xuân (10)
Trước
Sau

Mong cả nhà đọc hãy viết cho tui nhiều comment nha.

Nếu thấy hay, xin hãy donate 1 chút để tui có thêm động lực ra chương đều nha, cảm ơn các tình yêu

 

“Hahaha!”

Ngày hôm sau concert K-pop, khi cả nhóm đang ăn sáng trong phòng khách sạn, em út giơ điện thoại ra.

“Nhìn này. Biểu cảm của bạn Ji Ho khi thay đổi nhanh như chớp lúc đánh dấu thật đỉnh, thật nà ưu tú đấy. Qúa ư là ưu tú!”

“Em muốn uống thêm sữa không?”

“Có ạ! Ơ… không, anh. Em đang nói em đỉnh như thế này này. Mọi người đang bàn tán về việc em làm sân khấu bùng nổ kìa.”

“Wow, em út nhà mình giỏi quá.”

“… Làm ơn nói một cách thật tâm đi anh.”

Ji Ho đang nói một cách phấn khích nhưng anh thì vào tai phải ra tai trái, vì mắt đang tập trung dán vào máy tính bảng.

Anh cắn một miếng bánh bagel và thưởng thức vị ngọt của li ca cao nóng.

Gần đây ngoài fanpage ra, anh không xem phản ứng trên mạng, nhưng lâu rồi mới thử tìm kiếm thông tin trên mạng, mà thấy thú vị quá. Không chỉ mình anh, các em cũng đang vừa ăn vừa chúi mũi vào màn hình.

“Ohhhhh…”

“Waooo. Lưu cái này.”

“Ohhhhh…”

Tiếng “Ohhhh” và “Wao” liên tục vang lên, Ji Ho gọi chúng anh “Các anh! Các anh ơi!”

Anh ra hiệu bằng mắt.

‘Vuốt ve cháu nó.’

‘Rõ.’

Bi Ju và Jung Hyun ngồi hai bên em út, mắt vẫn dán vào thiết bị thông minh, nhưng tay vẫn vươn ra vuốt ve Ji Ho từ hai phía.

Nhìn em út đang dịu đi nhanh chóng, xem ra là có hiệu quả.

Ri Hyuk đang nhấp cà phê một cách thanh lịch hỏi:

“Anh vẫn đang tìm cái đó à?”

“Ừ.”

“Em đã nói là khó nhận ra mà. Anh đã giấu kỹ thế cơ mà.”

“Vậy sao…?”

Điều anh đang tìm kiếm là mối liên hệ giữa Flower Dance và Hoa Gió mà chúng anh đã tiết lộ trong concert hôm qua. Việc phát ngược hai bài hát sẽ ra giai điệu của bài kia.

Ji Ho cười khúc khích:

“Cái lúc anh tiết lộ chuyện đó ngày hôm qua ấy, biểu cảm của anh buồn cười lắm. Kiểu như ‘Bài hát này có một bí mật. Hehehe.'”

Các anh quản lý đang ăn cùng bật cười trước màn bắt chước của Ji Ho.

Những đứa khác cũng góp vui:

“Nhưng anh thấy biểu cảm đó đáng yêu mà.”

“Khi anh Woo Joo nói chuyện đó, mũi anh ấy phập phồng, mắt mở to ra.”

“Nhìn này. Ngay cả anh Jung Hyun cũng nhận ra, thế là quá rõ rồi.”

“Đúng vậy. Em tinh mắt lắm, anh ạ.”

“Phì-!”

Các anh quản lý giờ đã cười ha hả trước vẻ mặt đầy tự hào của chú bọ hung.

“Hôm qua anh trông phấn khích đến thế sao?”

Mọi người gật đầu.

Đúng là hôm qua khi nói về bí mật của Flower Dance, anh đã rất hào hứng.

Giờ anh hiểu được vì sao thợ may trong truyện Hoàng đế khỏa thân lại ngứa miệng đến thế.

Từ trước buổi diễn, anh đã cảm thấy ngứa ngáy đến mức muốn nói ra rồi.

Bởi vì…

“Không ai biết cả.”

Một tuần sau khi phát hành Flower Dance, rồi hai tuần, ba tuần trôi qua, nhưng chẳng có gì xảy ra.

Anh đã hy vọng sẽ có fan tinh ý nào đó trên mạng thốt lên “Ôi! Idol nhà tui quả là thiên tài! Chiến lược gì đây!”.

Nhưng cho đến trước buổi diễn hôm qua, chẳng có Soufflé nào phát hiện ra cả, thậm chí đến khi quảng bá bài hát tiếp theo trên các show âm nhạc!

Không một ai!

Không một ai nhận ra cả!

Tự nhận bản thân là một người thích được công nhận và chú ý, nên anh đã không thể chịu đựng thêm nữa, và cuối cùng đã tiết lộ trong concert K-pop lần này.

“Để xem nào.”

Và giờ thì anh đang tìm kiếm phản ứng của các Soufflé…

[Bí mật về Flower Dance và Hoa Gió mà Woo Joo tiết lộ hôm qua]

Ồ. Có rồi.

Bản dịch đầy đủ những lời nói bằng tiếng Nhật của chúng anh trong concert hôm qua đã được đăng lên cộng đồng Soufflé.

Anh nhanh chóng tập trung toàn bộ tâm trí để đọc kỹ.

Các bình luận chủ yếu bày tỏ sự ngạc nhiên và thích thú trước thông tin này.

Một số người cố gắng giải thích chi tiết hơn về mối liên hệ giữa hai bài hát, trong khi những người khác thừa nhận rằng họ hoàn toàn không nhìn ra, nhưng vẫn thấy ấn tượng.

Phản ứng có vẻ thiên về hướng “Hoo… Woo Joo có một ý đồ lớn” hơn là những gì anh nghĩ.

“… Mình đã làm nó quá phức tạp chăng.”

“Lúc làm, nhóm A&R đã nói nên làm đơn giản hơn mà. Họ bảo nếu làm thế này thì chẳng ai hiểu đâu.”

“Đúng là họ đã nói vậy.”

Anh gật đầu trước lời Ri Hyuk.

Khi anh cả có vẻ hơi buồn, Ri Hyuk đặt một miếng bánh mì bơ lên đĩa của anh.

“Cảm ơn.”

Vừa nhai bánh, Woo Joo vừa nhìn các em:

“Khi làm album tiếp theo, có lẽ nên đưa vào những thiết kế như thế này một cách đơn giản hơn. Cũng nên lắng nghe lời khuyên của nhóm A&R nhiều hơn.”

“Vâng. Nếu được thì chọn bài hát có vũ đạo vừa phải…”

“Đúng vậy.”

Bi Ju vừa gỡ xương cá gọn gàng vừa trả lời:

“Lần này Hoa Gió có vũ đạo quá dễ. Chúng ta phải tạo ra niềm vui cho fan khi xem sân khấu chứ.”

“…”

“Anh Bi Ju à. Anh Ri Hyuk đang khóc kìa.”

“Ôi… Ri Hyuk à. Không sao đâu. Chúng ta cùng cố gắng là được. Em ăn bánh quy gừng nhé?”

Họ tiếp tục thảo luận về album tiếp theo một lúc.

Album thứ tư.

Mặc dù chưa có kế hoạch cụ thể, nhưng họ đã họp bàn nhiều lần về lịch comeback.

Để tổ chức concert riêng cần ít nhất 25 đến 30 bài hát.

Trong thời gian qua, vì muốn làm album chất lượng cao nên họ đã tập trung vào từng bài hát, dẫn đến số lượng bài trong album ít đi.

Cũng nhờ vậy mà họ nhận được nhiều lời khen từ các nhà phê bình.

Vấn đề là nếu cứ tiếp tục như vậy, setlist concert sẽ phải bao gồm khá nhiều bài cover.

May mắn là ngoài các bài trong album, họ cũng có nhiều bài hay khác như Biển Đêm, OST của Slip, hay ‘Khai quật danh khúc’, nhưng các bài trong album vẫn phù hợp hơn để biểu diễn trong concert riêng.

Vì vậy, anh đã đề xuất đẩy nhanh việc comeback để tận dụng đà của Hoa Gió.

Trong trường hợp album tiếp theo, việc sản xuất sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Người dễ giao tiếp nhất khi làm việc và có thể lực tốt như một con bò tót sẽ là nhân vật chính lần này.

“Jung Hyun à.”

“Vâng, anh.”

“Khi về Hàn Quốc, anh em mình hãy cùng ăn cùng ngủ và làm việc cùng nhau nhé.”

“…”

Jung Hyun giật mình đến mức làm rơi ổ bánh mì đang cầm xuống đĩa.

Ji Ho thốt lên:

“Wow. Lần đầu tiên em thấy anh Jung Hyun có biểu cảm hoảng hốt như vậy.”

Anh mỉm cười vui vẻ.

“Jung Hyun à.”

“…”

“Nhìn vào mắt anh đi.”

Jung Hyun ngẩng đầu lên, đến mức nghe được tiếng kẽo kẹt của con ốc, nhìn anh cả nở nụ cười ấm áp.

“Giống như lúc làm Pháo hoa, chúng ta hãy cùng nhau dốc hết tâm huyết một lần nữa. Tạo ra bài hát  chứa đựng cả tâm hồn của anh và em nhé.”

“…”

“Chủ đề sẽ là hip hop mà em thích. Nào, cùng hô khẩu hiệu cổ vũ nhé. Khi anh nói ‘Hip’, em nói ‘Hop’. Hip.”

“…Cứu với, mọi người ơi.”

“Hop! Yaaa! Thật phấn khích!”

Woo Joo vỗ tay tự chúc mừng mình.

____________________________________

Trong khi các em đang nhảy múa cùng tôi, thoải mái vì đây không phải là việc của mình, Jung Hyun nhai bánh mì với vẻ mặt như đã mất vị giác.

Trong lúc moi người đang nhảy múa vui hát ca,

“Ồ?”

anh Won Seok đang lướt YouTube chớp mắt như thể vừa phát hiện ra điều gì đó.

Chúng tôi tỏ ra quan tâm.

“Có chuyện gì vậy anh?”

“Anh đang xem video sân khấu của các em, có vẻ như số bình luận đã tăng nhiều hơn hôm qua.”

“Hửm? Bình luận vẫn luôn tăng mà, phải không ạ?”

“Là bình luận tiếng Nhật.”

“…!”

Nghe vậy chúng tôi liền ghé đầu vào xem.

Thật sự có những bình luận mới bằng tiếng Nhật trên video YouTube.

“Có phải họ là những người đã xem buổi diễn hôm qua không?”

“Không biết. Cũng có thể là sự trùng hợp ngẫu nhiên.”

“Nhưng vui thật đấy.”

Chúng tôi nhìn nhau cười khúc khích.

Cảm giác như có những điều tốt đẹp đang âm thầm tăng lên từng chút một.

_____________________________________________________

Ngày hôm sau buổi concert K-pop.

Lịch trình chính thức đầu tiên là phỏng vấn cho tạp chí.

Đó là tạp chí về làn sóng Hallyu có số lượng phát hành lớn nhất ở Nhật Bản, chúng tôi cũng chụp ảnh cho họ.

“Tốt lắm! Tuyệt vời!”

Nhiếp ảnh gia cười tươi, nói rằng góc nào cũng đẹp.

Có lẽ vì chúng tôi đã có kinh nghiệm chụp ảnh hơn, dù chỉ chụp vài tấm nhưng đã có rất nhiều ảnh đẹp có thể sử dụng.

Sau khi chụp ảnh xong, chúng tôi tiếp tục phỏng vấn với một biên tập viên có vẻ mặt thân thiện.

Sau một vài câu hỏi thông thường, biên tập viên hướng ánh mắt lấp lánh về phía tôi.

“Woo Joo-san chắc đã có nhiều cảm xúc đặc biệt nhỉ.”

“Về phương diện nào ạ…?”

“Vì bố anh đã rất nổi tiếng ở Nhật. Những người nhớ về thập niên 90 không thể không biết tên ‘Seon Myung Joo’.”

Anh Seok Hwan đang đứng gần đó nghe thì thầm từ điều phối viên địa phương, liền nheo mắt lại.

Có lẽ là do Hashimoto Kenji tác động.

Anh ấy lo lắng rằng câu hỏi sẽ hướng về vị pianist nổi tiếng người Nhật đã liên lạc liên tục gần đây.

Các quản lý theo dõi, như thể đang quyết định có can thiệp hay không còn tùy thuộc vào hướng câu hỏi, còn tôi suy nghĩ một lúc rồi trả lời.

“Ừm… Khi bố tôi nổi tiếng, tôi còn quá nhỏ nên không biết nhiều về thời kỳ đó.”

“À, đúng rồi. Tuổi của anh là…”

“Tôi hiện tại 21 tuổi.”

“Hả… Thập niên 90 thì anh còn rất nhỏ nhỉ.”

Các em tỏ vẻ mặt như muốn nói “Anh mặt dày chưa kìa?”, nhưng đó không phải là nói dối.

Ngoài Hàn Quốc ra, chỗ nào cũng dùng tuổi dương lịch mà.

Biên tập viên gật đầu.

“Đúng là vậy. Qủa thật là Woo Joo-san còn quá nhỏ vào thời điểm đó.”

“Thay vì có cảm xúc đặc biệt, tôi lại cảm thấy rất vui. Dù bản thân tôi không biết rõ, nhưng nghe nói nhiều người vẫn nhớ đến và yêu mến bố, điều đó đã khiến tôi rất hạnh phúc với tư cách là con trai của ông ấy.”

Sau câu trả lời đó, không có thêm câu hỏi tương tự.

Nhìn chung, chất lượng câu hỏi cũng khá tốt, và các em cũng luôn trả lời với nụ cười, tạo nên bầu không khí dễ chịu.

“Cảm ơn sự cố gắng của các anh!”

Sau khi phỏng vấn xong, chúng tôi chụp ảnh kỷ niệm cùng biên tập viên.

Khi tôi định chào tạm biệt và đi, cô ấy gọi riêng tôi lại.

“Xin lỗi…”

“Dạ?”

“Chị có thể chụp ảnh kỷ niệm riêng với em được không?”

“Tất nhiên rồi. Chúng ta nên tạo dáng như thế nào?”

“Có thể làm dáng này được không ạ?”

Khi cô ấy làm dấu V bằng ngón tay, tôi cũng lập tức bắt chước theo và cô ấy chụp ảnh ngay lập tức.

Sau đó, cô ấy nói như thể đang tiết lộ một bí mật.

“Thực ra, khi còn nhỏ chị đã là fan cuồng của thầy Seon Myung Joo. Ngay cả khi học trung học, chị vẫn nài nỉ bố mẹ đưa đi xem buổi biểu diễn. À, tất nhiên bây giờ chị vẫn là fan của ông ấy.”

“Thật sao?”

“Vâng. Chị đã phấn khích biết bao khi nghe nói con trai ông ấy sẽ đến. Chị thậm chí đã nài nỉ tổng biên tập rằng nhất định phải để chị thực hiện cuộc phỏng vấn này.”

Hóa ra đó là lý do tại sao mắt cô ấy sáng lên khi nói về bố đến vậy.

Có phải vì tôi là con trai của thần tượng không nhỉ.

Dù 15 năm đã trôi qua, nhưng trên khuôn mặt của biên tập viên 30 tuổi đang nói một cách phấn khích vẫn hiện lên biểu cảm của thời thiếu niên.

“Ông ấy thật sự là một người tuyệt vời. Khi đi xem buổi biểu diễn, dù có rất nhiều nhạc cụ nhưng chị chỉ thấy mỗi cây đàn piano. Mỗi khi ông ấy di chuyển tay, cảm xúc của chị cũng lên xuống như đi tàu lượn siêu tốc vậy.”

Rồi cô ấy thì thầm như đang tiết lộ một bí mật.

“Thành thật mà nói, ở Nhật, người ta nói Hashimoto Kenji là đối thủ của Seon Myung Joo, nhưng chị hoàn toàn không nghĩ vậy.”

“…Haha.”

Tôi chỉ mỉm cười gượng gạo.

Mặt khác, tôi cũng cảm thấy ấm áp khi nghe cô ấy nói về buổi biểu diễn của bố.

Nghe nói bố đã để lại dấu ấn trên thế giới với tư cách là một nhạc sĩ, nhưng cho đến giờ tôi vẫn chưa từng cảm nhận được điều đó.

Thỉnh thoảng có những người nhớ về thời xưa và sẽ gọi “Con trai của Seon Myung Joo!” và kể về kỷ niệm, nhưng đây là lần đầu tiên tôi gặp một fan nhiệt tình như vậy ở nước ngoài như vậy.

Lại còn sau 15 năm nữa.

Việc phát hiện ra dấu vết còn xót lại của gia đình mình để lại qua người khác là điều khiến tôi cảm thấy ấm áp trong lòng.

“Chị biết rất nhiều về bố em nhỉ.”

“Tất nhiên rồi! Chị là fan số một mà.”

Biên tập viên nói.

“Ông ấy cũng rất tốt bụng. Sau buổi biểu diễn, chị tình cờ gặp ông ấy và nói rằng ngày mai là sinh nhật tôi, ông ấy đã lấy nhạc cụ ra và hát bài chúc mừng sinh nhật cho chị ngay tại chỗ.”

“Chắc hẳn đó là một kỷ niệm đẹp.”

Tôi cũng có ký ức tương tự khi còn nhỏ.

Bố và bạn bè cùng nhau chơi nhạc cụ và hát cho tôi nghe.

Khi đang chìm trong suy nghĩ, cô ấy nói tiếp.

“Nhân tiện, lúc đó chị cũng chụp ảnh, và tạo dáng giống như hôm nay.”

Cô ấy lấy ví ra và cho tôi xem bức ảnh.

Trong bức ảnh mờ, bố trông rất vui vẻ và một fan tuổi teen đang căng thẳng cùng nhau tạo dáng chữ V.

Rồi cô ấy nói như vừa nhớ ra điều gì đó.

“Giờ nghĩ lại thì lúc đó cũng giống y hệt.”

“Giống cái gì ạ?”

“Chị làm dấu V như thế này, hơi cong ngón tay lại, và ông ấy cũng làm theo y hệt như Woo Joo-san bây giờ.”

“Ah… Đúng là vậy.”

“Ông ấy thật chu đáo. Có lẽ đúng là cha nào con nấy nhỉ.”

Tôi lặng lẽ mỉm cười.

Có vẻ như cô ấy rất muốn chia sẻ những kỷ niệm đó, nên đã nói nhiều điều tốt đẹp với tôi trong một lúc lâu.

Khi kết thúc câu chuyện, cô ấy chân thành nói:

“Chị thật sự hy vọng Woo Joo-san và New Black sẽ thành công.”

“Cảm ơn chị.”

“Nhân tiện, chị có thể xin chữ ký của các thành viên New Black được không?”

Nghe cô ấy nói rằng đã quá phấn khích nên đã quên xin chữ ký, nghe vậy tôi liền gật đầu đồng ý.

Tôi quay về phía các em và nói “Chữ ký!”.

Các em lấy bút đánh dấu ra với vẻ mặt nghiêm túc như đang rút đũa phép, trao đổi ánh mắt rồi đồng loạt mở nắp bút “pop”, khiến biên tập viên bật cười.

Trên khuôn mặt của cô ấy khi nhận tờ giấy có chữ ký của cả năm chúng tôi hiện lên một nụ cười hạnh phúc.

_______________________________________________

Lịch trình thứ hai là ghi hình cho một chương trình.

Không phải là chương trình giải trí trên truyền hình mặt đất hay truyền hình cáp.

Những chương trình đó nghệ sĩ chỉ có thể xuất hiện khi đã có một mức độ nhận biết nhất định ở Nhật Bản.

Giống như một ca sĩ mới của nước ngoài không thể xuất hiện trên chương trình giải trí truyền hình mặt đất ngay khi đến Hàn Quốc vậy.

Không phải vô cớ mà chúng tôi bị thu hút bởi đề xuất từ phía pianist tự xưng là đối thủ.

Trong phòng chờ, chuyên viên trang điểm đang dùng cọ chỉnh sửa lông mày cho tôi thì anh Seok Hwan lại mang đến một tin tức khác.

“Lại nữa…?”

Có vẻ phía Hashimoto lại đề nghị gặp mặt.

“Lần này họ chỉ muốn ăn cơm thôi.”

“Hay là bảo em đau bụng đi.”

“Anh đã chuyển lời rồi. Phía công ty đại diện đang từ chối khéo nên đừng lo.”

“Liệu có phải họ sẽ bất ngờ xuất hiện trước mặt chúng ta không?”

Chuyên viên trang điểm “À…” rồi dừng tay cầm cọ, làm một biểu cảm buồn.

“Woo Joo à, hãy thư giãn lông mày một chút.”

“Vâng.”

Chuyên viên trang điểm cười nắc nẻ khi thấy tôi làm cho lông mày bằng phẳng mà vẫn mở miệng nói.

Anh Seok Hwan nói với anh:

“Đừng lo là họ sẽ đột ngột tìm đến. Anh đã xử lý ổn thỏa rồi.”

“Anh đã làm gì… Thôi, em không muốn biết đâu.”

“Ừ. Đó là thái độ tốt đấy.”

Cũng không phải chủ đề chúng tôi nên nói trước mặt chuyên viên trang điểm.

Chắc chắn đó là một trong 101 cách lịch sự để hành hạ người khác.

Thôi vậy.

Tôi bật cười khi nghĩ đến đoàn của Hashimoto đang nắm tay nhau chờ đợi và nói “Hãy đến đây đi, New Black.”

Trong lúc đó, tôi đã trang điểm xong và rời khỏi phòng chờ.

“Xin chào!”

Một MC nam cao ráo đang đợi chúng tôi trong studio chào đón.

Đây là một trong những đài phát sóng chương trình qua internet streaming ở Nhật Bản.

Có thể nói nó ở giữa YouTube và TV.

Đây là kênh chỉ có trên DMB của điện thoại thông minh.

(Chú thích: DMB – Digital Multimedia Broadcasting: là công nghệ truyền hình kỹ thuật số di động. Đây là công nghệ cho phép xem TV trực tiếp trên điện thoại di động, và rất phổ biến ở Hàn Quốc từ giữa những năm 2000s đến đầu 2010s. Để xem kênh thì điện thoại không cần internet, chỉ cần tín hiệu phát sóng DMB)

Vì vậy, nội dung khá đa dạng, có cả chương trình giới thiệu idol Hàn Quốc như lúc này.

Chúng tôi ngồi xuống những chiếc ghế sofa da êm ái được xếp thành hàng trên nền trắng giống như trong phim Ma trận.

(Chú thích: cảnh trong phim Ma trận)

Sau khi tự giới thiệu, chúng tôi bắt đầu trò chuyện ngay.

[Ai là người thường chăm sóc các thành viên khác trong New Black?]

Tất cả chúng tôi chỉ vào Bi Ju.

Ri Hyuk, người nói tiếng Nhật lưu loát nhất, giải thích:

[Anh Bi Ju rất chu đáo và chăm sóc mọi người xung quanh.]

[Anh Bi Ju là số một.]

[Nhưng anh ấy cũng hay càu nhàu lắm. …Và giỏi liếc mắt từ góc khuất camera, như lúc này.]

MC mỉm cười và hỏi:

[Thật bất ngờ. Tôi tưởng Woo Joo là trưởng nhóm nên sẽ đảm nhận vai trò đó chứ.]

[Không đời nào. Con người này cách xa sự chu đáo như từ Trái Đất đến tận cùng vũ trụ vậy.]

[Anh ấy chỉ là một ông già. Một ông già giỏi âm nhạc thôi.]

[…Các em cứ đợi đấy, sau khi xong việc thôi.]

Các em nhìn nhau khi tôi đe dọa với nụ cười thân thiện.

[Ôi…]

[Chắc chúng ta gặp rắc rối rồi.]

[Thôi trót rồi. Tiếp tục thôi.]

[Ơ kìa… Các em…]

[Tiếp tục đi nào!]

[Kyaa!]

MC như bị rút hết sinh lực khi thấy các em cười khúc khích và nhảy lên như những quả bóng.

[Ừm… ra vậy.]

[Em còn nhiều chuyện để nói lắm!]

[Em cũng vậy!]

[Quay hình thú vị quá! Chúng ta làm cả đời đi!]

Sau khi trấn tĩnh các em đang nhảy lên nhảy xuống, phần trò chuyện kết thúc và chúng tôi chuyển sang phần chơi game đơn giản.

[Đây là trò chơi nổi tiếng ở Hàn Quốc phải không? Trò ‘Nhìn hành động đoán chữ!]

MC cầm tấm thẻ do đội sản xuất đưa và nói:

[Ví dụ, nếu từ khóa là ‘hươu cao cổ’, một người sẽ mô tả hươu cao cổ và các thành viên trong nhóm sẽ đoán. Đơn giản vậy thôi.]

[Vâng!]

Chúng tôi tỏ vẻ tự tin vì quá quen thuộc với trò chơi này.

Và rồi mắt chúng tôi mở to khi nghe câu tiếp theo.

[Nhân tiện, để khích lệ tinh thần thử thách của các bạn, chúng tôi có giải thưởng. Nếu thành công, các bạn sẽ có cơ hội quảng bá. Nếu hoàn thành xuất sắc, sẽ có giải thưởng tiền mặt. Lên tới 500.000 yên!”

[Hả?!]

[Có tiền thưởng ạ?]

MC cười khúc khích khi tất cả chúng tôi đứng bật dậy.

[Vâng, đúng vậy.]

[Thật sự nếu chúng tôi đoán đúng tất cả các từ khóa, chúng tôi sẽ nhận được giải thưởng ạ?]

[Đúng vậy.]

Chúng tôi nhìn nhau.

[Vụ này lại dễ nhỉ…]

[Đúng vậy. Tuy đầu óc chúng tôi không tốt nhưng thân hình thì tốt mà.]

Trong khi chúng tôi nghiêm túc lo lắng cho tài chính của đội sản xuất, nghĩ rằng liệu có phải họ đang cho không tiền không, thì họ lại đang cười.

[Có thể trông có vẻ dễ, nhưng cho đến nay chưa có nhóm idol Hàn Quốc nào tham gia mà nhận được giải thưởng cả. Bởi vì có những từ khóa như ‘amip’ nữa.]

(Chú thích: Trùng amip là sinh vật đơn bào có hình dạng không cố định, còn gọi là trùng biến hình hoặc trùng chân giả. Nhiều loại amip sống tự do trong môi trường, nhưng một số loại có thể ký sinh và gây bệnh.)

Nhìn danh sách các từ khóa, quả thật rất khó, phải nói là người đoán sẽ khó tìm được đáp án khi nhìn người khác biểu diễn bằng cơ thể.

Có lẽ đây chỉ là giải thưởng mang tính chất sự kiện.

Giống như “Ném phi tiêu trúng được 100 triệu!” nhưng vạch chia trên bảng lại nhỏ như nanomet vậy.

Tuy nhiên, nghe đến tiền thưởng, chúng tôi đều hừng hực khí thế.

“500.000 yên…!”

“Quy ra tiền Hàn là bao nhiêu vậy anh Ri Hyuk?”

“Vì đồng yên đang yếu nên… với tỷ giá hiện tại khoảng 4,56 triệu won.”

“Đỉnh vậy. Này, đó là 400 miếng thịt heo chiên loại lớn đấy.”

“Wow, nếu đi cửa hàng 100 yên thì mua được 5.000 đôi tất.”

Ri Hyuk vuốt tóc và nói:

“… Thật sự hy vọng cuộc trò chuyện này không được dịch sang tiếng Nhật. Không, ngay cả Soufflé ở Hàn Quốc cũng không nên biết.”

Trong lúc đó, chúng tôi họp bàn chiến thuật, đặc biệt là ai sẽ đại diện ra diễn tả động tác.

“Anh Woo Joo phải ra trận thôi.”

“Em nghĩ anh ra là tốt nhất.”

“Anh cả thích hợp nhất.”

Các em chọn tôi làm người giải thích từ khóa.

Thực ra, tôi cũng có tài năng về mặt này nên đang định xung phong.

Lúc đó, Ri Hyuk đặt ra một câu hỏi.

“Nhưng nếu ông chú này diễn thì ai sẽ đoán? Em không giỏi đoán mấy cái này.”

“Đúng nhỉ.”

“Phải đó. Bọn mình mà tự làm thì chỉ có lộn xộn thôi.”

“Có cách nào để anh Woo Joo vừa ra đề vừa đoán không nhỉ…”

Các em chỉ nghĩ cách sai khiến tôi mà không nghĩ xem mình sẽ làm gì.

“Vì đoán quan trọng hơn nên để anh Jung Hyun ra đặt câu hỏi đi.”

“Ừm, nhưng anh Woo Joo đặt câu hỏi có phải tốt hơn không?”

“Chúng ta phải chọn cách dễ ăn nhất, các anh ơi.”

“Vậy thì…”

Sau một lúc tranh cãi và họp bàn, chúng tôi quay sang MC:

[Chúng tôi có thể thử chơi một hai lần trước khi bắt đầu không ạ?]

[Tất nhiên rồi. Các bạn làm gì cũng được.]

_________________________________________

MC Kunimura mỉm cười.

‘Dễ thương quá.’

Giống như các nhóm idol Hàn Quốc khác trước đây, New Black đang háo hức muốn giành giải thưởng.

‘…Dù sao họ cũng không thể thành công đâu.’

Trò chơi này vốn có tỷ lệ thành công là 0%.

Điều này có thể thấy từ việc giải thưởng lên tới 500.000 yên. Độ khó thực sự cao đến mức nếu ai đó thực sự thành công, thì giải thưởng đó cũng xứng đáng.

Nhưng làm sao có thể dễ dàng diễn tả và đoán đúng một từ như ‘bách khoa toàn thư’ chỉ bằng cơ thể trong thời gian giới hạn chứ.

[Không được nói trực tiếp hay biểu đạt từ đó. Chỉ được dùng cơ thể thôi.]

[Vâng!]

Nhưng không hiểu sao nhóm idol ‘New Black’ đang trả lời này lại có vẻ mặt rất tự tin.

Như thể họ có một vũ khí bí mật vậy.

‘Họ có gì nhỉ?’

Đang nghĩ vậy thì một chàng trai cao ráo đẹp trai đứng vào vị trí đặt câu hỏi.

Sau khi hô “Hwaiting!” và hò hét cùng nhau, trò chơi thử nghiệm bắt đầu.

Từ khóa đầu tiên mà đội sản xuất đưa ra phía sau New Black là ‘quyền lực.’

Jung Hyun suy nghĩ một lúc rồi bắt đầu tạo dáng.

Và ngay lúc đó.

Đội sản xuất, MC và các thành viên New Black bắt đầu bối rối cùng lúc.

_________________________________________

Sau khi suy nghĩ một lúc, Jung Hyun “À” rồi tạo dáng.

Một tư thế hơi thả lỏng, và ngả người.

Cùng khuôn mặt vô cảm nằm giữa sự nghiêm nghị và kiêu ngạo, Jung Hyun bắt đầu vỗ tay.

“…?”

Và ngay lúc đó.

Tất cả chúng tôi đều giật mình.

Cái đó…?

Bi Ju quay sang nhìn tôi. Với ánh mắt như nói ‘Không phải chứ, anh ơi?’ Ri Hyuk bên cạnh cũng giật mình.

Biểu cảm và tiếng vỗ tay đó.

Như thể đang đứng từ nơi cao nhìn xuống một cuộc duyệt binh và vỗ tay…

(Chú thích: Vâng, chính ngài ấy =)))

Nếu một cái la bàn nhìn thấy cảnh này, có lẽ cực Bắc của nó sẽ rung lên bần bật và chỉ về hướng Bắc.

“…!”

Đồng tử của MC lay động, trong khi tôi đang rối không biết phải làm gì, thằng út đang nheo mắt nhìn chăm chú bỗng “Hừm” rồi ngay lập tức “À!” và đứng bật dậy.

Ji Ho chỉ tay vào Jung Hyun và cười tươi. “Em biết đó là ai rồi! Kim…!”

Tôi hét lên gấp gáp.

“Này! Ngăn nó lại!”

“Em sẽ ngăn ạ!”

“Đó là Kim…!”

“Ya ya ya ya ya ya!”

“Không phải sao? Đó là Kim…!”

“Ya ya ya ya ya ya!”

Trong khi  tôi vội la “Ya ya ya ya ya” để át đi giọng của thằng út, các em đã nhanh chóng bịt miệng Ji Ho lại.

“Ưm ưm…!”

Mặt khác, phía bên kia

“Phụt há há há há!”

MC và đội sản xuất Nhật Bản đang nhìn với vẻ mặt ngơ ngác bắt đầu ôm bụng cười lớn.

Nhân viên của chúng tôi đang đứng xa xa thì gục hẳn xuống, cười đến nấc cụt.

Chỉ có một chú gấu đứng ở phía đối diện nhìn chúng tôi với vẻ mặt “?” mà thôi.

Trước
Sau

Bình luận cho Chương 264

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

TruyệnHE.com

Website luôn cập nhật nhanh nhất các bộ truyện Showbiz hấp dẫn mỗi ngày.

Email Liên Hệ QC: contact@truyenhe.com

Fanpage: Link

Điều khoản

Copyright © 2025 Truyện HE

DMCA
Về Truyện HE | Đăng Ký Nhóm Dịch | Hướng Dẫn Đăng Truyện | VIP + COIN
🚫 Vui lòng đăng nhập để kiểm tra trạng thái VIP.
Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, Truyện HE miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ contact@truyenhe.com

Đăng Nhập

Chứng minh bạn là người


Đăng nhập với Google

Quên Mật Khẩu?

← Quay Lại Truyện HE

Đăng Ký

Đăng Ký Tài Khoản Trên Trang Web Này.

Đăng ký với Google

Đăng Nhập | Quên Mật Khẩu?

← Quay Lại Truyện HE

Quên Mật Khẩu?

Nhập tên đăng nhập hoặc Email. Bạn sẽ nhận được mật khẩu mới tại Email đã đăng ký.

← Quay Lại Truyện HE