Truyện HE
  • Trang Chủ
  • Truyện Chữ
  • Truyện Tranh
  • Donate
  • Nhóm Dịch
Đăng nhập Đăng ký
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang Chủ
  • Truyện Chữ
  • Truyện Tranh
  • Donate
  • Nhóm Dịch

Kiếp này tôi sẽ thành siêu sao cấp vũ trụ - Chương 262

A- A+
90s
  1. Trang chủ
  2. Kiếp này tôi sẽ thành siêu sao cấp vũ trụ
  3. Chương 262 - Cuối xuân (8)
Trước
Sau

Mong cả nhà đọc hãy viết cho tui nhiều comment nha.

Nếu thấy hay, xin hãy donate 1 chút để tui có thêm động lực ra chương đều nha, cảm ơn các tình yêu

 

Lâu lắm rồi tôi mới nằm mơ.

Tôi mơ mình đi học, lại còn cùng lớp với chủ tịch.

Vì thói quen kì lạ là hay nói “Gyu Ho là Kyu” là  nên chủ tịch bị bạn bè bắt nạt.

Theo lời giáo viên chủ nhiệm Bi Ju, vì tôi là lớp trưởng nên phải chăm sóc cho ngài chủ tịch, và tôi đang cố gắng làm điều đó.

Đặc biệt là bảo vệ ngài ấy khỏi nhóm của Ri Hyuk, những kẻ hay bắt nạt các bạn bằng cách bắt họ nói “Taejong-Taese-Mundan-Se”.

(Chú thích: Taejong-Taese-Mundan-Se là cách nhớ tên các vị vua đầu triều đại Joseon: Taejo, Jeongjong, Taejong, Sejong, Munjong, Danjong, Sejo – một kiến thức lịch sử khó nhằn thường được dùng để “tra khảo” trẻ em)

– Kyu, kyu…!

Khi chủ tịch bị Ji Ho túm cổ áo, tôi xuất hiện.

– Dừng lại.

Chủ tịch òa khóc “Kyu!” khi thấy tôi xuất hiện.

Nhưng khác với trận đánh dễ dàng với Ji Ho, tôi gặp khó khăn với trùm trung gian Jung Hyun.

Trong khi hai bên đang lăn lộn đánh nhau…

“Anh ơi.”

 Sàn lớp học bỗng xuất hiện một cái miệng và bắt đầu nói.

“Anh ơi, dậy đi.”

“Hự…!”

Tôi giật mình khi thấy khuôn mặt to đùng của em út hiện ra trước mắt.

“Á!”

Khi tỉnh táo lại, tôi thấy em út đang bị tôi khóa chặt bằng kỹ thuật jiu-jitsu.

Ji Ho ho sặc sụa và đập giường như đang đầu hàng.

“Bỏ, bỏ ra ạ!”

“… Ơ, xin lỗi! Xin lỗi!”

Tôi vội buông tay chân ra nhìn em út bĩu môi, và đã phải liên tục xin lỗi trong khi thằng bé vẫn trách móc tôi một hồi vì đã đối xử với cậu ấy như vậy.

Ôi. Giật cả mình.

Có lẽ mình phải nghỉ ngơi như lời Ri Hyuk nói

Có lẽ đây là giấc mơ do stress.

Khi tôi tỉnh táo dần nhờ làn gió mát của điều hòa và cảm giác mát lạnh vỏ chăn, Bi Ju đi ra sau khi đánh răng xong và hỏi.

“Có chuyện gì vậy?”

“Là…”

Khi tôi giải thích cả nội dung giấc mơ, cả hai em cười phá lên.

Tôi lo lắng nên dặn mấy đứa nhớ giữ bí mật với chủ tịch, nhưng tôi không chắc liệu cái miệng nhẹ tênh như khí heli của Ji Ho có giữ được không.

Khi về Hàn Quốc, có lẽ một nửa nhân viên công ty sẽ biết về giấc mơ của tôi mất.

Đang nghĩ vậy thì tôi quay sang nhìn đứa út đang nằm lười biếng trên giường của tôi.

“Mà này, sao em út của chúng ta lại ở đây từ sáng vậy? Dậy sớm thế?”

“À, em thức dậy sớm vì chán ạ. Chim dậy sớm thì hót hay mà. Với cả em cũng muốn quay video nữa.”

“Video?”

“Chị Hong đưa cho em cái máy quay và bảo quay nhiều video đời thường ở Nhật, để làm nội dung đăng lên kênh YouTube của chúng ta ấy ạ.”

“À ra vậy.”

Trong tay Ji Ho có một chiếc máy quay nhỏ.

“Ban đầu em định làm concept em út chăm chỉ đánh thức các anh lười biếng dậy, nhưng có vẻ đã thất bại rồi. Anh Bi Ju đã dậy rồi và anh thì…”

“…”

“Vừa nãy chắc quay được cảnh rất kỳ lạ.”

Khi kiểm tra video quay bằng máy quay cầm tay, tôi thấy mình đang ngủ ngon lành rồi đột nhiên mở mắt, sau đó máy quay rung lắc dữ dội.

Trông như cảnh một tai nạn bị thú dữ tấn công vậy.

“…”

“Quay lại đi, Ji Ho à.”

Bi Ju và tôi nằm xuống tạo dáng ngủ, rồi em út lại tiến đến đánh thức chúng tôi dậy.

Cả hai cố tỏ ra tỉnh dậy với nụ cười, nhưng trông quá giả tạo nên chúng tôi cười phá lên và đành bỏ cuộc.

Cuối cùng chúng tôi thay đổi kế hoạch, mặc quần áo và ra khỏi phòng.

“Nào, vậy chúng ta đi đánh thức Jung Hyun và Ri Hyuk nhé?”

“Đi thôi!”

Chúng tôi bước trên tấm thảm mềm mại của khách sạn và đi đến phòng gần đó.

Khi đang đứng trước cửa cười hí hửng.

“…”

Chúng tôi chợt nhận ra một sự thật quan trọng.

“Ê, nhưng làm sao vào được?”

“… Ờ ha, lỗi kĩ thuật.”

“Ji Ho à. Vậy em vào phòng anh kiểu gì?”

“Anh Bi Ju mở cửa cho em ạ.”

“…”

Chúng tôi nhìn nhau chớp mắt rồi gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc.

Và rồi.

Cộc cộc.

– Lịch sử Hàn Quốc?

“69 điểm.”

Trong khi Ji Ho run rẩy, cửa mở ra và một con gấu đang đánh răng chào đón chúng tôi.

“Ồ, mọi người vào đi ạ.”

“Cậu dậy rồi à.”

“Vâng, Ri Hyuk vẫn còn ngủ…”

“Vậy à?”

Khi chúng tôi rón rén bước vào phòng, đi đến giường và kéo chăn ra nhưng không có gì cả.

Rõ ràng là trông như có người đang nằm trong chăn, nhưng lại không có, lạ đời vậy đấy.

Khi Bi Ju cẩn thận sờ soạng chiếc giường trống để kiểm tra sự hiện diện của Ri Hyuk, Jung Hyun giơ ngón tay lên.

“Em ấy ở đằng kia kìa.”

“Đằng kia?”

Khi chúng tôi quay đầu theo hướng ngón tay chỉ, quả thật Ri Hyuk đang ở đó.

Nhưng vị trí hơi kỳ lạ.

“…Sao thằng tư lại ngủ ở đó?”

“Em đã từng đọc cái này ở trường. Kiểu như hướng dẫn tránh động đất ấy ạ.”

Ri Hyuk đang cuộn tròn trong chăn và ngủ co ro dưới góc bàn, trông giống như hình ảnh nhân vật chính trong một bộ phim truyền hình nào đó, sau khi đã phá sản vì vé số, giờ anh ta đang ngồi thảm hại với khuôn mặt đen đúa.

Chắc tiếng ngáy của thằng ba khá to nên thằng tư phải cuộn chăn thành hình mũ như người Eskimo và chùm lên đầu

“Thằng bé vẫn còn sống chứ?”

“Chỉ là thể lực yếu thôi. Anh ấy sống khá dai nên chắc không sao đâu.”

Bi Ju cúi người và vỗ nhẹ vào Ri Hyuk.

“Ri Hyuk à.”

“…”

“Ri Hyuk à. Anh đây.”

“…Hửm?”

Ri Hyuk rùng mình như một con cá vừa tỉnh giấc ngủ đông và mở mắt với vẻ mặt tiều tụy.

Bi Ju hỏi.

“Sao em lại nằm ở đây thế này?”

“Em cố gắng ngủ nhưng tiếng ngáy quá to… Ở đây tiếng nhỏ hơn một chút.”

“Thế à…”

“Có lẽ em không nên ngủ ở đây. Em lạnh quá…”

Khi Bi Ju vỗ về Ri Hyuk với vẻ thương cảm, ánh mắt của Ri Hyuk hướng về phía tôi.

Tôi thấy vẻ mặt cậu ấy bỗng tỉnh táo hẳn.

“Con người kia…!”

“Chào buổi sáng.”

“Đồ đáng ghét… tôi sẽ trả thù…!”

“Uống nhân sâm nhé?”

Khi tôi lấy nhân sâm từ trong túi ra và đưa cho cậu ấy, Ri Hyuk run rẩy đưa tay ra.

“Đ-đưa đây.”

“Còn trả thù khum?”

“Uống xong rồi sẽ trả thù, im đi.”

Tôi cười khi thấy cậu ta hút nhân sâm ừng ực để sống sót, và nhận lại cái nhìn trừng trừng.

Ri Hyuk uống hết nhân sâm rồi bắt đầu than vãn với Bi Ju đang vỗ về cậu ấy.

Bi Ju mỉm cười nhẹ nhàng và lắng nghe một cách bình tĩnh.

Ri Hyuk ngốc nghếch.

Ý tưởng đổi phòng là do em đề xuất mà.

_____________________________________________

Ban đầu dự định ăn sáng tại buffet khách sạn.

Nhưng khách sạn xin lỗi và hỏi liệu có thể phục vụ bữa sáng qua dịch vụ phòng không, nên chúng tôi không thể ra khỏi phòng nữa.

Lý do là vì fan đang tụ tập, nếu chúng tôi vào phòng ăn sẽ làm phiền các khách khác đang thưởng thức bữa sáng.

Đây là điều chưa từng xảy ra nên chúng tôi có hơi bối rối, nhưng xét nhiều mặt thì lại là điều tốt.

Vì chất lượng dịch vụ phòng mà khách sạn cung cấp để xin lỗi lại vô cùng tốt.

“Wow…”

Omurice và bánh mì, cá nướng và cơm, và nhiều món nữa.

Nhờ có các món ăn đa dạng mà chúng tôi được ăn no từ sáng sớm.

Có lẽ nhờ được ăn ngon và lần đầu tiên sau vài tháng được ngủ đến khi trời sáng, tâm trạng của chúng tôi khi đến địa điểm concert rất tốt.

Đích đến là phía bắc Tokyo.

Đó là một địa điểm biểu diễn tên là sân vận động Super Arena ở tỉnh Saitama.

Ri Hyuk tìm kiếm trên máy tính bảng và nói:

“Sức chứa tối đa lên đến 40.000 người, nhưng concert K-pop này có khoảng 15.000 đến 20.000 người.”

“Wow…”

“Quy mô tương tự như sân thi đấu thể dục chúng ta đã đến năm ngoái nhỉ.”

Nó có quy mô tương tự nơi như khi chúng tôi nhận giải tân binh tại Mango Chart Awards.

Con số 15.000 khiến tim tôi đập thình thịch, nửa là sự hồi hộp vui vẻ, nửa là căng thẳng vì phải biểu diễn thật tốt không sai sót.

Nhờ kinh nghiệm tích lũy, chúng tôi đã thoải mái hơn khi thực hiện fan-service và đối mặt với họ, nhưng sự căng thẳng khi lên sân khấu không khác nhiều so với lúc mới debut.

Phải nói là đứng trước fan luôn là một trải nghiệm mới mẻ.

Trước đây, sự căng thẳng khiến miệng chúng tôi khô khốc và chóng mặt, còn giờ chỉ còn tim đập mạnh. Nhưng sự căng thẳng trước khi lên sân khấu vẫn luôn như vậy.

“15.000 người thì gấp 3 lần concert của chúng ta đó.”

“Đúng vậy.”

“Ôi, hồi hộp quá. Năm ngoái chúng ta biểu diễn ở sân thi đấu thể dục thế nào nhỉ? Giờ em còn thấy hồi hộp hơn lúc đó nữa.”

Chúng tôi đều đồng cảm với lời nói của em út, những tưởng đã quen vì đã biểu diễn vài lần ở nơi lớn, nhưng giờ lại quay về trạng thái ban đầu.

Chúng tôi cùng dậm chân và lẩm bẩm “Hôm nay phải làm thật tốt…”

Thực ra concert phải đến chiều mới bắt đầu, nhưng không hiểu sao từ sáng chúng tôi đã căng thẳng và hồi hộp thế này.

Trong khi Ri Hyuk đọc kịch bản với vai trò là MC đặc biệt, mỗi người tìm cách giải tỏa căng thẳng theo cách riêng.

Jung Hyun và Ji Ho ăn đồ ăn vặt, tôi và Bi Ju chia nhau tai nghe để nghe “Tuyển tập nhạc làm dịu tâm hồn” trên YouTube.

– Hồi hộp à? Hồi hộp thì phải làm sao?

Đang định nhắm mắt nghe thì mở mắt ra vì giọng nói quen thuộc của ai đó, ra là quảng cáo YouTube xuất hiện giữa chừng.

Anh Han nào đó của TNT đang nhìn vào màn hình với nụ cười ranh mãnh.

Tưởng là quảng cáo gì, hóa ra là quảng cáo điện thoại, hình như nội dung là quảng cáo tính năng chống rung camera nhưng khá bất ngờ vì hình ảnh anh Han kia đập vào mắt.

Dĩ nhiên tôi ngay lập tức nhấn bỏ qua.

“Đúng là không có quảng cáo nào mà các tiền bối TNT không xuất hiện.”

“Đúng vậy. Lúc nào cũng đập vào mắt theo kiểu này đều bất ngờ cả.”

Khi đang nói chuyện với Bi Ju, vì có hai quảng cáo nên giờ quảng cáo mới lại bắt đầu.

Lần này là chúng tôi xuất hiện.

“…?”

Cảnh biểu diễn của New Black hát “Hoa gió” cùng với các nhóm nam nữ khác xuất hiện, rồi lời bình xuất hiện.

– K-pop đang vươn ra thế giới. Bạn có biết giá trị thị trường của nó là bao nhiêu không?

Đó là một quảng cáo công ích của Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch, một quảng cáo giải thích giá trị kinh tế của cái gọi là ‘làn sóng Hallyu’ như webtoon, K-pop.

Tôi nhấn bỏ qua cảnh quảng cáo đang nói kiểu “Đây là những anh chàng đang kiếm đô la về đây! Haha!” và nhạc piano nhẹ nhàng lại tiếp tục.

Làn nhạc làm dịu tâm hồn lại vang lên.

Nhưng sau khi xem quảng cáo kiểu “Hồi hộp à? Hehe. Run à?” và “Các em ơi! Các em là đại diện quốc gia cho K-pop đó!” thì giờ hoàn toàn không thể bình tĩnh được.

“Nếu có tính năng chặn quảng cáo, anh chắc chắn sẽ mua phiên bản trả phí.”

“Em cũng vậy.”

Trong khi đang cố gắng nghe nhạc và cố làm dịu trái tim đang bồn chồn, một vài tòa nhà lớn xuất hiện, rồi địa điểm biểu diễn hiện ra.

“Wow…”

Chúng tôi mở to mắt nhìn quy mô lớn hơn dự kiến.

Dòng chữ “2015 K-Pop Concert in Japan” treo lớn trên tường địa điểm biểu diễn thu hút ánh nhìn.

Đây là buổi biểu diễn quy mô lớn nhất chúng tôi từng tham gia ở nước ngoài.

Tôi nghiêm túc nói với các thành viên đang nuốt nước bọt:

“… Chúng ta hôm nay phải làm thật tốt.”

Jung Hyun cũng gật đầu.

“Phải làm tốt chứ.”

“Phải làm tốt đến mức khi hỏi tại sao thích New Black, 90% sẽ trả lời là vì biểu diễn tốt.”

“Nếu làm tốt đến mức đó, sau concert mọi người sẽ chỉ nói về chúng ta thôi.”

Chúng tôi cười trước lời nói của Ri Hyuk.

Chúng tôi đùa với nhau rằng nếu vậy thì sẽ để lại ấn tượng sâu sắc cho fan K-pop Nhật Bản.

______________________________________

Sau khi chúng tôi đến phòng chờ, các ca sĩ khác cũng lần lượt đến, phần lớn là những người chúng tôi đã gặp ở sự kiện hội nghị hôm qua, nhưng cũng có nhiều người mới nhập cảnh hôm nay.

“Xin chào. Chúng tôi là New Black!”

“Ừ, chào nha.”

Có cả Jo Anna, ca sĩ solo từng cùng chúng tôi tranh giải nhất trên Music Bank khi “Pháo hoa”, và cũng gặp ở Jusehan.

“Ồ, New Black! Lâu rồi không gặp, suốt từ đợt Idol Ollympics lận!”

“Các tiền bối khỏe không ạ?”

Chúng tôi cũng chào hỏi ACE, nhóm tiền bối gen 2 nổi tiếng hiện đang được yêu thích ở Nhật.

Tổng duyệt diễn ra theo thứ tự biểu diễn chính thức, chúng tôi là ngay trước nhóm ACE và Jo Anna – hai tiết mục cuối cùng.

Theo lịch trình, chúng tôi cũng ở gần cuối nên phải đợi vài tiếng mới đến lượt tổng duyệt.

Chờ đợi, chờ đợi và lại chờ đợi.

Dù có điều chỉnh động tác trong phòng chờ hay đi quanh các phòng chờ khác để chào hỏi những người biểu diễn hôm nay, thời gian sao trôi chậm quá đi.

“Chán quá.”

“Đúng vậy. Giá mà có Street Boys ở đây thì tốt.”

Concert K-pop Nhật Bản lần này được tổ chức vào đúng thời gian nhiều idol đang trong đợt quảng bá trên các chương trình âm nhạc.

Giá mà Street Boys cũng đến được.

Nghe nói ban đầu họ cũng định sẽ tham gia, nhưng DNS Media đã trì hoãn ngày comeback để tránh chúng tôi trên các chương trình âm nhạc, dẫn đến lịch trình bị đảo lộn, và thành ra thế này.

Tuy nhiên, nghe nói hoạt động quảng bá album này của họ đang thuận lợi và có thể sẽ giành hạng nhất trong thời gian tới.

Họ nói sẽ nhắn tin ngay khi nhận được điện thoại, nên tôi đang mong đợi, còn phải đưa ID KakaoTalk của Han Jo cho PD của “Đàn ông xông pha” mới được.

“New Black, đến lượt tổng duyệt rồi!”

“Vâng!”

Chúng tôi tiến hành tổng duyệt trong địa điểm biểu diễn trống người, đồng thời, kiểm tra hai điều quan trọng nhất.

Thứ nhất là chất liệu sàn sân khấu và động tác di chuyển.

“May mắn là chất liệu sàn khá giống ở các chương trình âm nhạc… Các em, chỗ này hơi gồ ghề nên cẩn thận nhé.”

“Vâng.”

Main dancer của chúng tôi đi quanh sân khấu phần nhô ra để kiểm tra phần liên quan đến vũ đạo.

“Em sẽ điều chỉnh khoảng cách một chút.”

“OK.”

“Mọi người phải vào gần nhau hơn một chút so với vũ đạo ban đầu. Nếu để như cũ, chân có thể vướng vào đèn ở đó.”

Sau khi phối hợp vài lần, chúng tôi đã hoàn thành phần tập dượt khá nhanh.

Trong khi ghi nhớ đại khái các điểm quan trọng bằng mắt, việc kiểm tra thứ hai là âm thanh, đây là nhiệm vụ của tôi và Ri Hyuk.

“Tiếng micro…  có hơi bị chìm, phải không?”

“Có lẽ vậy.”

“Lát nữa nhờ họ điều chỉnh nhé.”

Giống như chất liệu sàn hay kích thước khác nhau, tình trạng âm thanh của mỗi địa điểm biểu diễn cũng rất khác biệt.

Khi chúng tôi cẩn thận đưa ra một số yêu cầu thông qua các quản lý, đạo diễn hiện trường đã vui vẻ đồng ý.

Mặt khác, cũng có một điều rất thú vị.

“Thang máy!”

“Thang máy kìa…!”

“Làm sao đây. Em hồi hộp quá. Cuối cùng chúng ta cũng được dùng thang máy rồi…”

Thang máy được sử dụng khi xuất hiện trên sân khấu là thiết bị chúng tôi lần đầu tiên được trải nghiệm.

Thật kỳ diệu.

Phải nói là chỉ muốn sử dụng mãi như trượt cầu trượt ở sân chơi vậy.

‘Đỉnh vãi.’

‘Đang lên này. Đang lên này.’

Khi từ từ đi lên, chúng tôi đứng trên tấm nâng và tạo biểu cảm đã tập luyện cho sân khấu.

Chúng tôi đã từng xem các tiền bối idol xuất hiện trên TV một cách ấn tượng từ dưới lên, và thực sự muốn thử, và cuối cùng chúng tôi đã thực hiện được ước mơ này.

“Mình cũng muốn thử…”

Bi Ju không có cơ hội sử dụng thang máy do cách dàn dựng sân khấu, nên chỉ có thể nhìn với vẻ ghen tị.

Jung Hyun nói “Nào, thang máy” rồi nắm lấy Bi Ju và nhấc bổng lên, kết quả là bị đánh vào lưng.

“Jung Hyun à. Làm vậy với Bi Ju thì…”

“À. Anh cũng muốn thử không?”

“Ê! Ê…! Yaaaaaa!!!”

Trong khi anh Won Seok cầm máy quay cười lớn, tôi đã trở thành nạn nhân thứ hai của “Nào, thang máy”.

Phải edit lại đoạn đó mới được.

Tôi tuyệt đối không thể để các Soufflé thấy cảnh tôi lơ lửng giữa không trung và vung vẩy chân một cách mất phẩm cách như thế được.

Sau khi kết thúc tổng duyệt như vậy, lại là một chuỗi chờ đợi tiếp theo.

5 giờ chiều.

Trước sự kiện thảm đỏ trước concert, chúng tôi trang điểm lại và mặc trang phục.

“Woo Joo! Nhìn đây! Đây này!”

“Ji Ho! Đây này!”

“Ri Hyuk, Ri Hyuk!”

Chúng tôi tạo dáng trước các phóng viên ở bức tường chụp ảnh, đặt tay lên vai nhau.

“Một, hai, ba, xin chào. Chúng tôi là New Black!”

Chúng tôi cũng có một cuộc phỏng vấn ngắn về cảm nghĩ hôm nay trong sự kiện thảm đỏ do hai MC dẫn dắtm và sau đó chào những bạn fan đang nhìn chúng tôi và hứa hẹn.

“Chúng tôi đã chuẩn bị những màn trình diễn đặc biệt cho hôm nay. Xin hãy mong đợi nhiều nhé. Vậy cho đến lúc đó…”

“Đó là New Black!”

Sau khi vẫy tay chào máy quay trực tiếp và các Soufflé, chúng tôi trở về phòng chờ với vẻ mặt căng thẳng.

Điều còn lại là sân khấu chính.

Khán phòng trống vắng giờ đã đầy ắp 15.000 khán giả, máy điều hòa chạy không ngừng để làm mát không khí nóng do số người đó tỏa ra.

“Waaa-!”

Sau khi VCR mở đầu kết thúc, tất cả nghệ sĩ biểu diễn xuất hiện trước khán giả và có thời gian chào hỏi.

Tôi rất hồi hộp vì số lượng khá giả nhiều hơn dự kiến.

Phải nói là hiện tại tôi đang bị choáng ngợp bởi số lượng.

Thời gian trôi qua nhanh chóng trong khi chúng tôi theo dõi cảnh Ri Hyuk, với vai trò MC đặc biệt, dẫn chương trình thành thạo cùng các MC khác từ hậu trường.

Và khi gần mười nhóm idol đã biểu diễn xong, cuối cùng đến lượt chúng tôi.

Ở hậu trường, chúng tôi mở tai nghe và mở to mắt.

Tiếng hò reo của khán giả được truyền đến rõ ràng.

– Waaa!

“…”

Vì micro đã được bật, chúng tôi chỉ nhìn nhau và gật đầu mà không nói gì, rồi thang máy bắt đầu hoạt động.

Đã đến lúc đi lên.

_________________________________________

Saitama Super Arena.

Gần 18.000 khán giả hò reo từ khán đài.

Sức nóng còn sót lại từ màn trình diễn vừa rồi của La Vie en Rose đã làm nóng cả địa điểm biểu diễn.

‘Thật sự vui quá…!’

Một khán giả đi cùng bạn, là fan của nhóm nam ACE, đến xem concert K-pop vẫy gậy cổ vũ.

‘Tất cả các bài hát đều hay.’

Cô ấy nghĩ đây sẽ là một buổi concert nhàm chán vì hầu hết là những ca sĩ mình không biết, trừ một vài người, nhưng càng về sau càng trở nên thú vị hơn.

Ban đầu cô chỉ đứng nhìn ngơ ngác, nhưng dần dần cô đã ngồi thẳng dậy khỏi ghế, và chẳng bao lâu sau đã nhảy lên và hát theo điệp khúc.

Có lẽ vì không thường xuyên đi xem biểu diễn nên mọi thứ đều là một thế giới mới mẻ.

Ánh sáng.

Âm nhạc.

Tiếng hò reo.

Hơn nữa, càng về sau càng có nhiều bài hát Hàn Quốc nghe quen thuộc hơn.

Cô hỏi bạn mình.

“Tiếp theo là ai vậy?”

“Gì cơ?”

Tiếng hét của mọi người trong địa điểm biểu diễn quá ồn ào.

“Tớ hỏi tiếp theo là ai!”

“Hình như là New Black!”

Đó là cái tên cô không quen.

Khi cô đang nghĩ liệu đây có phải là một nhóm nổi tiếng ở Hàn Quốc không, cuối cùng đèn sân khấu bắt đầu tắt lại.

Bóng tối hoàn toàn bao phủ.

Rồi ánh sáng màu vàng kim bắt đầu xoay tròn ngược chiều kim đồng hồ, và một BGM với tiếng trống mạnh mẽ vang lên.

Khi sương mù trải ra như một đám mây trên sàn và thấm đẫm ánh sáng.

Cánh cửa phía sau sân khấu mở ra và ai đó xuất hiện.

‘…Solo? Tên ca sĩ là New Black à?’

Một chàng trai đẹp với mái tóc nâu mềm mại và nụ cười dịu dàng xuất hiện sau micro headset.

Tiếng hò reo càng lớn hơn khi khuôn mặt ca sĩ chiếm đầy màn hình lớn.

Mọi ánh mắt tập trung khi anh ấy cúi đầu nhẹ và bước xuống cầu thang.

Từng động tác đều toát lên vẻ thanh lịch, đến mức nếu là video thì có lẽ người ta sẽ liên tục nhấn nút quay lại 10 giây.

“Wow…”

Dù chưa làm gì cả nhưng ánh mắt của khán giả luôn bị hút theo.

Có lẽ do sương mù trên sân khấu và ánh sáng ngược, mái tóc, khuôn mặt và viền quần áo của anh ấy trông như được bao quanh bởi ánh sáng màu vàng kim.

Khi anh ấy đến giữa sân khấu, khi nhạc nền cũng thay đổi, chàng ca sĩ đó ngẩng đầu lên và nhìn thẳng về phía trước.

“Waaa-!”

Đó là một điệu nhảy vừa mềm mại vừa mạnh mẽ.

Anh ấy nghiêng người như sắp ngã nhưng lại đứng dậy một cách uyển chuyển.

Mỗi khi anh ấy ra hiệu bằng tay hoặc làm động tác sóng, tóc và vạt áo cũng lắc lư theo nhịp điệu.

Khi màn solo ngắn kết thúc và nhân vật chính vươn tay lên trời, nhạc nền tự nhiên tăng cao và đèn bắt đầu nhấp nháy liên tục.

Và, ca sĩ đang nhảy múa cho đến giờ phút này vỗ vạt áo và quay lưng đi.

Ở phía sau, bốn nhân vật đang từ từ đi lên trên thang máy.

Mỗi khi gương mặt của họ xuất hiện trên màn hình lớn, tiếng hò reo của khán giả càng lúc càng to hơn.

Tốc độ của anh chàng ca sĩ đang thong thả bước về phía thang máy và tốc độ thang máy đi lên khớp với nhau như một bức tranh.

Khi chiều dọc và chiều ngang khớp với nhau, và năm người trở thành một hàng, vũ công của New Black xoay người một cách duyên dáng.

‘Wow…’

Cuối cùng, trước mắt cô gái đang mở to, các thành viên của New Black bắt đầu di chuyển tay.

Màn trình diễn Flower Dance bắt đầu.

Trước
Sau

Bình luận cho Chương 262

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

TruyệnHE.com

Website luôn cập nhật nhanh nhất các bộ truyện Showbiz hấp dẫn mỗi ngày.

Email Liên Hệ QC: contact@truyenhe.com

Fanpage: Link

Điều khoản

Copyright © 2025 Truyện HE

DMCA
Về Truyện HE | Đăng Ký Nhóm Dịch | Hướng Dẫn Đăng Truyện | VIP + COIN
🚫 Vui lòng đăng nhập để kiểm tra trạng thái VIP.
Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, Truyện HE miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ contact@truyenhe.com

Đăng Nhập

Chứng minh bạn là người


Đăng nhập với Google

Quên Mật Khẩu?

← Quay Lại Truyện HE

Đăng Ký

Đăng Ký Tài Khoản Trên Trang Web Này.

Đăng ký với Google

Đăng Nhập | Quên Mật Khẩu?

← Quay Lại Truyện HE

Quên Mật Khẩu?

Nhập tên đăng nhập hoặc Email. Bạn sẽ nhận được mật khẩu mới tại Email đã đăng ký.

← Quay Lại Truyện HE