Kiếp này tôi sẽ thành siêu sao cấp vũ trụ - Chương 261
Mong cả nhà đọc hãy viết cho tui nhiều comment nha.
Nếu thấy hay, xin hãy donate 1 chút để tui có thêm động lực ra chương đều nha, cảm ơn các tình yêu

Tôi mỉm cười với Ri Hyuk đang bối rối.
[Ơ…?]
MC ngẩng đầu lên khỏi thẻ dẫn chương trình.
[Phát âm của anh Woo Joo thật sự quá hay! Giống như anh là người Nhật vậy.]
[Cảm ơn.]
[Tôi nghe nói Ri Hyuk là người giỏi nhất, nhưng không ngờ lại có một cao thủ ngoài dự đoán như vậy!]
Các Soufflé cũng tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, mà bây giờ sao họ lại nhìn tôi như thể tôi là một Pokemon huyền thoại vậy.
[Nghe giống người bản xứ một cách kỳ lạ. Nếu nhắm mắt lại và nghe, có lẽ chúng ta cũng không biết đó là người Hàn Quốc.]
Nghe vậy, Jung Hyun liền nhắm mắt lại, khiến MC và các Soufflé bật cười.
Sau khi trao đổi một lúc về khả năng tiếng Nhật, chúng tôi tiến hành phần hỏi đáp về concert K-pop, những câu hỏi liên quan đến cảm nhận khi được biểu diễn cùng các tiền bối như thế nào, có mong đợi concert ngày mai không, rồi ấn tượng về đất nước Nhật Bản ra sao.
Phần lớn là những câu hỏi dự đoán được nên tôi liền trả lời trôi chảy.
Không có nhiều câu hỏi về khả năng tiếng Nhật của tôi, có vẻ họ không quá ngạc nhiên về điều đó, có lẽ giờ nó đã không còn gây cảm giác ồ wao nữa rồi.
So với tiếng Trung mà tôi đã học đến mức như người bản xứ để sống sót ở TJ, tiếng Nhật của tôi vẫn ở mức phải nghĩ từ vựng trong đầu khi nói.
[Theo thông tin tìm hiểu trước, anh Woo Joo được gọi là ‘thiên tài ngôn ngữ’. Ở Đài Loan cũng từng bị nhầm là người bản xứ phải không?]
[Đúng vậy.]
[Đây cũng chính là điều mà tôi và nhiều người đang tò mò. Bí quyết là gì vậy?]
Tai của các thành viên cũng đồng loạt vểnh lên.
Tôi cười gượng với các Soufflé đang nhìn tôi như một giảng viên TOEIC.
[Tôi không có bí quyết gì cả, tôi chỉ đơn giản là học thật chăm chỉ thôi ạ.]
[Nghe giống như bài phỏng vấn sinh viên mới vào Đại học Tokyo vậy. Y chang luôn.]
Không còn cách nào khác, tôi nên nói thế nào đây?
Chẳng lẽ nói:
‘Mina-san. Tôi đã cứu một ông lão đang đẩy xe kéo, và sau đó tôi có thể bắt chước mọi ngôn ngữ chỉ bằng cách nhìn cử động của môi hay sự chuyển động của cơ thanh quản. Ta-da! Thấy kì khum nè! Ha ha!’
…Nếu nói vậy thì ngày mai tôi sẽ tỉnh dậy trong một phòng thí nghiệm nào đó mất.
Chắc chắn đó sẽ là nơi mà bà ngoại còn không thể đến thăm được.
Thật là kinh khủng.
Khi mọi người tiếp tục chú ý đến tôi, tôi quyết định chuyển hướng chủ đề.
“Thực ra, tôi chỉ giỏi phát âm thôi. Người thực sự có khả năng ngôn ngữ là Ri Hyuk. Cậu ấy mới là người giỏi thật sự đó.”
[Đúng vậy. Ri Hyuk cũng nói tiếng Nhật rất giỏi.]
Mọi người nhìn về phía Ri Hyuk.
Cảm giác lo lắng lúc nãy biến đâu mất, má của cậu ấy bắt đầu giật giật, ơ kìa, vui chưa kìa.
[Ừm e hèm…]
Trên gương mặt trắng trẻo, một làn hồng nhạt bắt đầu xuất hiện, Ri Hyuk cầm micro và cố kìm nén đôi má đang muốn phồng lên.
[Cảm ơn lời khen. Tôi đã học tiếng Nhật chăm chỉ vì muốn nói chuyện với mọi người, điều này thật sự có ý nghĩa với tôi.]
Khi cậu ấy nói [Hãy cùng nhau trò chuyện nhé], các Soufflé vẫy tay và kêu lên “Oa oa”, khiến cậu ấy càng thêm tự hào.
Tôi cầm micro và cổ vũ bầu không khí.
[Thế nào mọi người! Tiếng Nhật của Ri Hyuk giỏi lắm phải không nà?]
[Wow…!]
…Đây không phải phản ứng tôi mong đợi.
Ánh mắt của fan đang hướng về Ri Hyuk bỗng chốc đổ dồn về phía tôi.
Ơ. Không phải thế này.
Tôi bối rối vội vàng xua tay, rồi ra hiệu chỉ về phía Ri Hyuk, khiến cả hội trường bật cười.
“…”
Trong đó, Ri Hyuk liền lộ ra vẻ mặt ấm ức.
__________________________________________
Seo Ri Hyuk cảm thấy tiếc nuối.
‘Sao mình lại cùng nhóm với cái người này nhỉ…’
‘Bao lâu nay mình đã học chăm chỉ đến thế cơ mà…!’
Dù lịch trình bận rộn, cậu vẫn cố gắng học thuộc ngoại ngữ để có thể sử dụng khi ra nước ngoài.
Khi Bi Ju cắt bánh, cậu viết câu tiếng Nhật vào vở. Khi Wang Ji Ho mua sắm online, cậu tập phát âm trước gương.
Ngay cả khi Jung Hyun xem những con sư tử chạy trên đồng cỏ Savanna trong TV và chảy nước miếng, cậu vẫn chăm chỉ học từ vựng tiếng Nhật.
Có lẽ nhờ vậy mà giáo viên bản xứ luôn khen ngợi mỗi khi gặp cậu.
– Ri Hyuk! Bài kiểm tra này cũng được 100 điểm đó. Thật xuất sắc. Sao em luôn làm đúng vậy, giỏi quá đi?
– Có một lần ạ. 99 điểm.
– Wow. Nhiều hơn Ji Ho 30 điểm đấy.
– …Ah! Anh Woo Joo thật là! Ơ, sao cô giáo cũng cười theo vậy ạ?
Đó là một kỷ niệm vui.
Giáo viên bản xứ nói rằng với trình độ của cậu, ngay cả khi tranh luận với người bản xứ cũng không thua kém.
Nhưng.
‘Mình quên mất mình đang cùng đội với ai.’
Cậu quên mất trong đội có một người ngoài hành tinh.
Người ta nói trên đường đời này, ngoài những người đang chăm chỉ chạy hàng ngày, thì sẽ có những kẻ đang bay. Và kẻ đó, Seon Woo Joo, lại có khả năng phát âm hoàn hảo đến mức ngay cả người bản xứ cũng phải giật mình.
[…Ha ha ha. Vâng. Là vậy đó. Là những câu chuyện như thế đó.]
Cậu thấy bực mình khi nhìn người ngồi bên cạnh đang nói chuyện một cách tự nhiên.
Mỗi khi được khen, anh ta lại nói [Ê hê hê, từ vựng của tôi còn hạn chế lắm~], khiến cậu thấy sôi sục trong lòng.
Miệng nói từ vựng hạn chế nhưng không biết cái gì là hạn chế nữa.
Cậu chỉ muốn nắm cổ áo anh ta mà lắc.
Cái đó mà hạn chế á? Cái đó mà hạn chế hả? Này anh kia? Nếu cái đó mà hạn chế thì thước dây 2 mét cũng là chỉ nha khoa luôn cho rồi!
‘…Nhưng thật sự anh ấy đã làm thế nào vậy?’
Dù tập luyện trước gương mỗi ngày cũng không thể đạt đến trình độ bản xứ được. Anh ấy đã làm cách nào vậy?
‘Và thời gian lấy ở đâu ra vậy?’
Cho dù có bỏ qua phần phát âm và cho rằng đó là do tài năng, để có thể giao tiếp tự do với người Nhật mà không cần phiên dịch như bây giờ, cần phải nỗ lực rất nhiều.
Dù thông minh đến đâu cũng cần một lượng học tập tuyệt đối, không biết làm sao anh ấy có thể làm được với lịch trình hiện tại.
Lịch trình trong nước của New Black được sắp xếp kín đến từng phút.
Hơn nữa, sau khi kết thúc lịch trình bận rộn đến mức không có thời gian để thở, các buổi luyện thanh và tập vũ đạo mới đều bắt đầu vào lúc đã qua 12 giờ đêm.
Và Seon Woo Joo còn phải chuẩn bị cho album thứ 4 nữa.
Thời gian còn lại chỉ là để ngủ.
Kết luận rất đơn giản.
Đối phương đã chia cả thời gian ngủ ra để học tiếng Nhật.
‘…Điên rồi.’
Cậu bất giác bật cười khi tưởng tượng ra cảnh anh ta chia thời gian ngủ để học mỗi ngày.
Mặt khác, cậu cũng thở dài.
‘Thế này thì việc mình học tiếng Nhật chẳng có ý nghĩa gì.’
Cậu bắt đầu học với suy nghĩ sẽ chia sẻ bớt gánh nặng cho anh cả khi ra nước ngoài, vì thấy anh ấy gánh vác quá nhiều việc một mình.
Ít nhất thì cậu cũng muốn giảm bớt gánh nặng với hoạt động nước ngoài giúp anh cả.
Nhưng khi trở nên như thế này, cậu không biết những gì mình làm còn có ích gì nữa.
‘Nhưng trước khi ra mắt, ít nhất ở ký túc xá anh ấy cũng đã được lười biếng.’
Khi bảo mang quần áo thì tên đó dùng ngón chân nhúc nhích cọ quậy, khi bảo ăn cơm thì lăn lông lốc trên sàn phòng khách.
Nhưng từ sau khi debut, mắt anh ấy bỗng trợn ngược, hô “Thành công! Deok Soon! Thành công!” và bắt đầu làm việc ngay cả ở trong ký túc xá.
Mỗi lần cậu đi vệ sinh vào ban đêm, lại thấy anh cả luôn đang làm gì đó trong phòng khách.
‘Nhưng làm vậy liệu có chết sớm không? Dù gì cũng phải sống lâu chứ…’
Ngay cả vị vua yêu thích nhất của Ri Hyuk, Vua Se Jong, cũng đã phải vất vả vì làm việc quá sức như vậy.
Nhìn người trưởng nhóm đang nhìn fan nước ngoài với đôi mắt lấp lánh, cậu cảm thấy lo lắng về sức khỏe của anh cả ngày càng tăng.
Không được để anh ấy gặp vấn đề gì.
Cậu quyết định nếu có viên đá ước nguyện nào trong thời gian rảnh, cậu sẽ cầu nguyện cho Seon Woo Joo sống lâu trăm tuổi.
Dù 95% thời gian cảm thấy bực mình, nhưng cậu vẫn biết ơn leader đã làm việc chăm chỉ vì nhóm đến vậy…
[Câu chuyện đáng yêu ư? Ah! Có đây. Có lần Ri Hyuk muốn chứng minh sức mạnh của mình nên đã tự thay bình nước ở máy lọc, nhưng rồi lại loạng choạng! Cậu ấy cố nâng bình nước lên, nhưng toàn thân lại cứ run rẩy!]
[Hahaha! Đúng! Đúng!]
“…Hửm? Bây giờ là lúc phải cười à?”
“Đúng vậy! Lúc đó em tư thật sự đáng yêu mà! Ừ, cười đi Jung Hyun à.”
[Hahaha!]
[Hahaha!]
..Những con người này, thật sự không cho mình cơ hội để cảm ơn.
Tai và má cậu nóng bừng lên vì tiếng cười của các fan.
Seo Ri Hyuk nhìn các thành viên đang vỗ tay cười “Ha ha hạt!” rồi cầm micro.
[Tôi cũng biết một câu chuyện thú vị.]
[Ồ. Là gì vậy?]
[Anh Woo Joo rất thích quần áo họa tiết hoa. Thực sự, anh ấy thích đến mức khi vào phòng chỉ thấy toàn hoa.]
Khi Wang Ji Ho hào hứng tham gia, nói rằng giống bà già và gọi [Obasan, obasan], các Soufflé càng cười to hơn.
Seon Woo Joo cũng đang cười vui vẻ.
[Nhưng vì anh ấy chỉ thích những họa tiết hoa không hợp với mình, nên chúng tôi đã tịch thu quy mô lớn lần trước. Chúng tôi quyết định chỉ cho anh ấy mặc đồ hoa do gia đình Bi Ju tặng, còn lại đều niêm phong hết.]
[Thì đúng rồi mà?]
[Gần đây, khi đi vệ sinh vào sáng sớm, tôi tình cờ thấy anh ta đi vào phòng Jung Hyun.]
[…Ơ.]
Seon Woo Joo vội vàng nói, nụ cười biến mất khỏi khuôn mặt.
[Ri Hyuk, dừng lại đi. Chúng ta hãy yêu thương nhau nào, chúng mình dừng lại ở đây nhé.]
[Không sao đâu. Mọi người sẽ thích thú đấy.]
Seo Ri Hyuk cảm thấy sảng khoái khi thấy Seon Woo Joo miệng thì cười nhưng mắt thì như đang chửi tới tập.
[Anh ấy đã vào phòng Jung Hyun, mở ngăn kéo tủ quần áo và cẩn thận lấy ra quần áo hoa ra.]
[Đừng…]
[…Chuyện gì đang xảy ra vậy? Anh Woo Joo vào phòng em á? Tại sao vậy?]
[Chúng ta đang nghe để biết đấy, Jung Hyun à.]
[Okay. Thú vị đấy.]
Mọi người đều nhìn với vẻ hứng thú.
[Hóa ra, một số bộ quần áo mà chúng tôi tưởng là do gia đình Bi Ju gửi tặng lâu nay, thực ra là những bộ anh ấy đã lén giấu từ trước.]
[Ồ…! Thì ra là vậy!]
Bi Ju vỗ tay và phản ứng lại [Bảo sao! Chị gái em làm sao chọn những bộ đồ như thế được!]
MC tỏ ra hứng thú.
[Anh ấy lén lấy chúng ra vào ban đêm phải không?]
[Vâng. Đúng vậy.]
Các thành viên gật đầu và thì thầm.
“Bảo sao em cứ thấy kì kì. Cứ mặc hoài mà trông cứ như mới.”
“…Vậy ra từ trước đến giờ tất cả những bộ đồ đó đều được giấu trong tủ quần áo của Jung Hyun à, hyung?”
“Wow. Trong tủ quần áo của mình có những thứ như thế à.”
Khi phiên dịch viên dịch cuộc trò chuyện của các thành viên một cách sôi nổi và fan bắt đầu cười, MC hỏi.
[Jung Hyun không biết chuyện này sao?]
[Vâng!]
Kim Jung Hyun tự tin gật đầu.
[Tôi thậm chí cũng không biết trong tủ quần áo của mình có gì nữa.]
[…Có vẻ Jung Hyun-san có sức hấp dẫn kỳ lạ đó.]
Khi MC cười vẻ thích thú, tất cả ánh mắt đều hướng về phía Seon Woo Joo.
Anh ấy đang cười một cách thất vọng, như thể nói “Toi rồi”.
Rồi khi phát hiện các thành viên đang nhìn mình bằng ánh mắt dữ tợn, anh ấy rùng mình.
“…”
Anh ấy né tránh 4 cặp mắt đang chiếu thẳng vào mình, chỉ đảo mắt qua lại, rồi co rúm lại như một tội phạm.
[Các em.]
Một giọng nói yếu ớt vang lên trong hội trường.
[Anh xin lỗi.]
Các thành viên bắt đầu la ó.
Trước đám linh cẩu đang xông tới như thể đã nắm được thóp, Seon Woo Joo liên tục nói “Xin lỗi, xin lỗi”.
Cuối cùng, anh ấy phải móc ngón tay út với Kim Bi Ju trước mặt fan.
[Vì đang hứa trước mặt fan, nên từ giờ anh sẽ không mặc nữa.]
[Từ hôm nay…?]
[Dạ vâng ạ.]
Vẻ mặt của leader ủ rũ như một bông hoa héo.
Khi Seo Ri Hyuk đang cười như thể đã hạ gục được anh ấy, Seon Woo Joo chợt như nhớ ra điều gì đó và chỉ tay.
[Ah…! Phải rồi! Tôi cũng nhớ ra hôm đó! Tôi nhớ ra tại sao Ri Hyuk đi vệ sinh rồi!]
[Khoan… khoan đã.]
[Hôm đó cậu đã cọ phòng vệ sinh vào sáng sớm phải không?]
[Ơ. Cái đó.]
[Cậu còn bật đèn flash điện thoại và cọ sàn, lại còn cười nữa.]
[Tại hơi bị stress…]
Seo Ri Hyuk vội vàng lên tiếng.
[Anh Woo Joo, bình tĩnh lại đi. Thế này là chết chùm đấy.]
[Anh đây đã chết rồi.]
[…Tôi! Tôi còn câu chuyện đáng yêu nữa!]
[Để tôi nói trước!]
Ngay sau đó, cuộc tố giác bắt đầu.
[Dễ thương quá! Ri Hyuk thật dễ thương phải không?]
[Anh Woo Joo còn dễ thương hơn!]
[Không đâu! Cậu mới dễ thương!]
[Anh mới dễ thương nhất! Nhất quả đất luôn!]
Các thành viên mỉm cười ấm áp khi thấy họ hét lên “dễ thương” với nhau.
Họ tưởng mình đang tố giác nghiêm túc, nhưng trông giống như mấy đứa trẻ mẫu giáo đang cãi nhau. Có lẽ giống như mấy con gấu trúc đỏ đang lăn lộn hơn là một trận chiến sinh tử.
Trong khi MC đang kích động không khí và fan đang quay video cảnh đó, có những người chỉ im lặng chớp mắt.
‘Chuyện gì vậy.’
Các fan Hàn Quốc đang xem chớp mắt.
‘Tại sao các idol của chúng ta lại đang cãi nhau bằng tiếng Nhật vậy.’
‘Xin cần gấp phụ đề ạ.’
‘Có vẻ đại khái là đang tự nói mình dễ thương.’
Người Hàn Quốc chỉ biết chớp mắt trước cảnh tượng hiếm có khi thấy người Hàn đang cãi nhau bằng tiếng Nhật ở Nhật Bản.
Và.
‘…Tại sao mình ở đây nhỉ.’
Phiên dịch viên mỉm cười ấm áp khi nhìn hai thành viên idol đang nói chuyện bằng tiếng Nhật.
Không khỏi thán phục.
‘Sử dụng tiếng Nhật cao cấp như vậy chỉ để cãi nhau kiểu học sinh tiểu học…’
___________________________________________
Cuộc tố giác cuối cùng kết thúc trong hòa, chỉ để lại những vết thương cho nhau.
‘Cậu cũng giỏi đấy.’
‘Anh cũng vậy.’
Trong khi chúng tôi bắt tay nhau, Ji Ho nhìn với ánh mắt chán nản.
Sau khi kết thúc phần hỏi đáp về những câu chuyện thú vị, chúng tôi cũng có một phần trả lời câu hỏi Đúng/Sai.
“Tôi nghĩ bản thân mình dễ thương.”
Mọi người đều giơ X, chỉ có em út giơ O khiến mọi người bật cười.
Cũng có phần học nhảy New Black do Bi Ju hướng dẫn.
Cậu ấy nói “Làm sóng rất dễ phải không?” trong khi fan thì rơi nước mắt.
Chúng tôi cũng có sự kiện tặng quà cho fan thắng oẳn tù tì với chúng tôi, nhưng trong trường hợp của tôi, tôi phải cố gắng để không thắng.
Vì đôi khi tôi vô thức thắng mất.
[Anh ấy là thần oẳn tù tì đấy.]
Các em tự hào về tôi, tôi bắt tay và oẳn tù tì với một fan tiểu học lên sân khấu.
Tôi cười và nói.
[Tôi luôn cố gắng hết sức dù đối thủ là ai.]
Tôi định thua nhưng vô thức lại thắng mất…
Ơ.
[Thua rồi?]
[Thua rồi.]
[Đúng là thua rồi ạ.]
Tôi tưởng chắc mình thắng, nhưng fan Soufflé tiểu học đã rụt rè ra búa và nhảy cẫng lên vui sướng.
“…”
Thật sự có gì đó với bọn tiểu học.
Tôi luôn cảm thấy thành tích của chúng tôi với học sinh tiểu học không tốt lắm.
Tôi tự tay ký tặng, viết tên bằng tiếng Hàn cẩn thận rồi đưa cho Soufflé.
[Nếu có giải đấu oẳn tù tì, em nhất định phải tham gia nhé.]
[Dạ?]
[Phản xạ chẳng hạn. Em có vẻ rất có tài năng về mặt đó.]
Tôi mỉm cười với tài năng oẳn tù tì tiềm năng đang mở to mắt như thể nói ‘Mình có tài năng thật sao?’
Tôi nhẹ nhàng bắt tay và vẫy tay chào fan đang bước xuống sân khấu.
Sau khi kết thúc talk concert trong bầu không khí vui vẻ, chúng tôi đã trình diễn ca khúc mới nhất Flower Dance để kết thúc.
“Seon Woo Joo – Kim Bi Ju – Kim Jung Hyun…!”
Thỉnh thoảng fan cũng hô slogan cổ vũ, tôi cũng ngạc nhiên khi thấy ngay cả fan nước ngoài cũng biết điều này.
Nhờ vậy mà tôi cảm thấy hưng phấn hơn bình thường khi biểu diễn.
Cuối cùng, khi nhiệt huyết trên sân khấu dần lắng xuống, chúng tôi xuống sân khấu và có thời gian high-five với fan tham dự.
[Cảm ơn! Hôm nay các bạn có vui không?]
[Vâng, rất vui luôn.]
[Chúng tôi cũng rất vui. Thật sự… ơ, đã phải đi rồi sao?”]
Vì có quá nhiều fan nên không đủ thời gian nói chuyện, chúng tôi phải nói nhanh với từng người một khi họ đến.
Tôi không khỏi bật cười khi thấy các Soufflé trông thật đáng yêu khi họ căng thẳng khi chạm tay và nhìn vào mắt chúng tôi.
Chúng tôi cười nhẹ nhàng để giúp fan bớt căng thẳng.
Tất nhiên, đôi khi chúng tôi cũng hơi bối rối vì có người bất ngờ nắm chặt tay không chịu buông, hay cứ muốn chạm vào tay… nhưng nhìn chung đây là khoảng thời gian rất vui vẻ đối với chúng tôi.
[Cảm ơn đã đến!]
[Hẹn gặp lại ngày mai!]
Đó là khoảnh khắc kết thúc lịch trình ngày hôm đó, bắt đầu bằng việc tham quan các gian hàng.
Sau bữa tối đơn giản, khi chúng tôi hoàn thành buổi tập cho concert tại phòng tập đã thuê trước, bầu trời đã tối đen, và giờ chúng tôi đã về nơi để nghỉ.
“Khách sạn đây rồi!”
“Phòng đây rồi!”
“Wow! Từ đây có thể nhìn thấy cả hồ bơi!”
Khách sạn chúng tôi check-in là nơi tốt nhất trong số những chỗ ở mà chúng tôi đã từng ghé qua.
Chúng tôi đang nói chuyện ồn ào vì phấn khích thì đột nhiên dừng lại, anh Min Gi nghiêng đầu thắc mắc.
“Mấy đứa làm gì vậy? Có mùi gì à?”
“Chúng em đang ngửi mùi thành công ạ.”
Các quản lý bật cười.
Việc phân chia phòng được quyết định bằng cách rút thăm, ba phòng đôi được chia cho Bi Ju và Jung Hyun, tôi và Ri Hyuk, và em út ở phòng đơn.
Vừa đến nơi là nằm vật ra giường, tôi cảm thấy mệt mỏi dường như giảm đi một chút.
Đêm tối mờ mờ, sau khi tắm xong, tôi thấy Ri Hyuk đang ngồi trên giường bên cạnh xem máy tính bảng.
“Đang làm gì vậy?”
“Em đang đọc comment.”
“Comment?”
“Comment mà fan viết trên mạng ấy ạ. Anh muốn xem không?”
“Em đọc cho anh nghe đi.”
“…Và Woo Joo thật tuyệt vời! Trắng trẻo, cao lớn và rạng rỡ. Tay ấm áp quá! Phía sau có biểu tượng cảm xúc.”
Trong khi nghe những đánh giá giống như 5 sao trên ứng dụng đặt đồ ăn, tôi ngồi trên giường và bật máy tính lên.
“Anh lại làm việc nữa à?”
“Ừ.”
“Sao anh không nghỉ ngơi một ngày nhỉ.”
“Đôi khi cũng muốn nghỉ, nhưng thường là nếu hôm nay không làm thì ngày mai cũng không làm được.”
Khi tôi trả lời là sẽ làm một chút rồi đi ngủ, cậu ấy nhìn tôi chăm chú, và tôi liền tập trung vào những dòng trên màn hình và click chuột.
“Mà anh này.”
“Sao? Tiếng chuột ồn quá à?”
“Anh coi em là cái gì… Không, không phải vậy. Ừm…”
“Ừm…?”
“Anh nên làm từ từ thôi.”
Đột nhiên cậu ấy nói gì vậy.
Khi tôi quay đầu lại, tôi thấy Ri Hyuk đang ngồi ở bàn gần cửa sổ và lục lọi khoai lang khô.
“Em vừa nghĩ, trước đây ở ký túc xá anh vẫn hay lười biếng và bê tha.”
“Ừ.”
“Nhưng dạo này anh chỉ làm việc suốt cả ngày. Anh nên làm từ từ thôi. Cứ thế này thì thật sự sẽ gục ngã… Anh làm gì vậy?”
“Nhân tiện uống chút nhân sâm thôi.”
Tôi lấy một gói nhân sâm từ vali và uống nhanh.
Ừm. Đúng vị này.
Tôi uống hai gói một lúc ngay tại chỗ và cười.
“Nào, giờ thì hồi phục rồi…!”
“Cái gì mà hồi phục. Đó là thuốc gì vậy?”
Cậu ấy nói như thể thấy bực bội.
“Không, đừng chia thời gian ra để học tiếng Nhật nữa. Trong thời gian rảnh anh nên nghỉ ngơi một chút. Như trước đây ấy. Người ta thường mất đi cảm hứng ban đầu, nhưng anh thì lại cuồng việc sau khi debut thế.”
“Cảm hứng ban đầu à…”
Giờ nghĩ lại thì không biết từ khi nào mà tôi đã ngừng lười biêng ở ký túc xá.
Mặc dù mức độ cuồng việc của tôi có phần hơi nặng, nhưng các em cũng vậy.
Tuy nhiên cũng có những khía cạnh không thể tránh khỏi.
Mọi người thường nghĩ rằng thực tập sinh sẽ chăm chỉ hơn, nhưng thực tế thì ca sĩ chuyên nghiệp còn luyện tập nhiều hơn.
Dù có lười biếng đến đâu, khi vừa ra mắt thì ai cũng sẽ tỉnh táo hẳn lên.
‘Ah, nếu mình kém cỏi dù chỉ một chút ở đây thì sẽ bị đào thải ngay.’
Vì lý do đó mà tôi cũng đang liên tục chạy không nghỉ.
Cho đến giờ thì chưa có vấn đề gì lớn, nhưng xét theo lịch trình gần đây thì có thể hơi quá sức.
Ngay cả bây giờ mí mắt cũng nặng trĩu, cơ thể tôi đang kêu gào đòi nghỉ ngơi.
“Cậu nói có lý đấy. Cảm hứng ban đầu à.”
“Đúng vậy. Cảm hứng ban đầu.”
“Với tâm trạng lúc đó…”
Ri Hyuk mỉm cười khi thấy tôi đóng máy tính lại, nói rằng đúng là như vậy.
Tôi gật đầu và nằm xuống giường.
Cảm hứng ban đầu lúc đó…
“Ri Hyuk này.”
“Vâng.”
“Anh khát quá, lấy cho anh chút nước đi.”
“…”
“Cậu bảo anh tìm lại cảm hứng ban đầu mà.”
Tôi cười và chỉ vào chai nước, Ri Hyuk run rẩy khóe miệng.
______________________________________
Cộc cộc.
Từ bên trong phòng khách sạn vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng.
– Ai vậy?
“Anh đây.”
– Ồ, anh à. Em mở cửa đây…
“Khoan đã.”
– Vâng?
“Bi Ju này. Nếu đây là fan cuồng đã ghi âm giọng anh thì sao? Em phải hô mật khẩu chứ.”
– À, vâng! …Lịch sử Hàn Quốc?
“69 điểm.”
Cùng với tiếng cười nắc nẻ, cửa mở ra kêu cạch một cái.
Bi Ju thò đầu ra cười qua khe cửa, rồi nhìn thấy hành lý phía sau tôi và nghiêng đầu thắc mắc.
“Ơ? Sao anh còn mang cả vali theo vậy?”
“Ri Hyuk đuổi anh đi rồi.”
“…”
“Anh bắt nó làm việc một chút thì nó bảo anh đi ra ngoài. Thật là…”
Khi tôi kể lại chuyện gì đã xảy ra, Bi Ju bật cười khúc khích, rồi ra hiệu cho tôi vào.
“Anh Woo Joo đến rồi.”
Bi Ju nói với căn phòng trống không.
Cựa quậy!
Một thứ cuộn tròn trong chăn như một con sâu bướm ló đầu ra từ giường bên phải.
“Hự, giật cả mình!”
“Chào anh.”
“… Ừ, ừ. Jung Hyun.”
“Anh ơi. Kim Bi Ju bảo em trông giống vô diện, có đúng vậy không ạ?”
(Chú thích: Vô diện trong Spirit away đó)
“Trông giống ấu trùng bọ hung hơn.”
“May quá.”
Con ấu trùng hài lòng rồi lại cựa quậy chui vào trong.
Và lúc đó tôi mới chợt nhớ ra điều gì đó.
“Anh đến đây mà không báo trước. Lẽ ra phải đến phòng Ji Ho chứ, đây là phòng đôi mà hai đứa đang ở sẵn rồi…”
“Ơ, không sao đâu ạ. Đừng đi, anh.”
Bi Ju xua tay và cười.
“Em có một ý này.”
______________________________________
“Lịch sử Hàn Quốc?”
– 69 điểm.
Khi Seo Ri Hyuk mở cửa, một người đang nắm tay cầm vali mỉm cười hiền hậu.
“Chào.”
“… A-anh, sao anh lại đến đây?”
“Đổi phòng với anh Woo Joo.”
“…”
“Anh sẽ dùng gường bên trái kia nhé.”
“Không, nhưng mà…”
Seo Ri Hyuk cảm thấy choáng váng khi thấy Kim Jung Hyun đã nằm xuống giường và cuộn tròn người lại.
Quả nhiên.
1 tiếng sau.
– Khò khò…
– Phư phư phư…
– Khò khò khò…
Tiếng ngáy kỳ quái khiến Seo Ri Hyuk gấp gáp bấm điện thoại.
Tôi [Quay lại ngay]
Tôi [Em không thể ngủ như thế này được]
Có tin nhắn trả lời.
Seon Woo Joo [Đến phòng Ji Ho đi]
Tôi [Nếu em đi thì anh Jung Hyun thì sao?]
Seon Woo Joo [Kim Jung Hyun]
Cậu nhanh chóng gửi một vài lời khó nghe nhưng đối phương chỉ cười ha hả.
Seon Woo Joo [Cậu bảo tìm lại cảm hứng ban đầu mà, Ri Hyuk à]
Seon Woo Joo [Cậu còn nhớ hồi chúng ta ngủ chung phòng không..?]
Seon Woo Joo [Đây chính là cảm hứng ban đầu đó]
Tay Seo Ri Hyuk run rẩy trước những tin nhắn đáng ghét vang lên trong bóng tối.
‘… Lại, lại bị lừa rồi.’
Cậu bịt tai lại, hạ tay xuống như một con búp bê giấy đang vẫy vẫy.
“Ư ư…”
Khò khò.
“Ư ư ư…”
Khò khò khò!
Tiếng rên rỉ đau khổ của cậu và tiếng ngáy của Kim Jung Hyun hòa thành một bản song tấu vang vọng khắp phòng.