Kiếp này tôi sẽ thành siêu sao cấp vũ trụ - Chương 260
Mong cả nhà đọc hãy viết cho tui nhiều comment nha.
Nếu thấy hay, xin hãy donate 1 chút để tui có thêm động lực ra chương đều nha, cảm ơn các tình yêu

“Nếu dịch sang tiếng Hàn thì nó có nghĩa là ‘Talkshow kỳ lạ’, đây là một chương trình giải trí khá nổi tiếng ở Nhật.”
“Nó nổi tiếng đến mức nào ạ?”
Tôi cảm thấy tò mò trước vẻ mặt không giấu nổi sự lo lắng của anh Seok Hwan.
Rốt cuộc đó là chương trình gì mà khiến ấy lại cảm thấy nó có giá trị đến mức chấp nhận cảm giác lo lắng đó nhỉ?
“Nó nằm trong top những chương trình có tỷ suất người xem cao nhất năm ngoái ở Nhật đấy. Hình như đứng thứ 5 thì phải.”
“Hừm…”
Chúng tôi cùng nhau thở một tiếng thở dài, tim cũng đập thình thịch.
Đây không đơn giản là một chương trình nổi tiếng.
Một chương trình nằm trong top 5 giải trí trên sóng truyền hình Nhật Bản ư?
Tôi lập tức hiểu tại sao anh ấy lại bị thu hút.
“Đỉnh vậy sao…”
Các nhân viên trên xe cũng tròn mắt ngạc nhiên, mọi người đều có phản ứng tương tự.
Điều đó cũng dễ hiểu thôi.
Bây giờ thì chúng tôi đã nổi tiếng và được mời đi nhiều nơi, nhưng trước đây để xuất hiện được một lần trên chương trình giải trí trên sóng truyền hình, anh Seok Hwan đã phải chạy vạy khắp nơi đến mức vân tay cũng mòn đi.
Chỉ riêng tiền café anh ấy đã mua cho nhân viên đài truyền hình cũng phải đến mấy trăm cốc rồi.
Vậy mà giờ chúng tôi lại nhận được lời mời tham gia chương trình giải trí ở một quốc gia khác mà chúng tôi còn chưa nổi tiếng.
Hơn nữa lại là một chương trình có độ nổi tiếng lớn đến vậy.
Đây là một điều quá tốt đến mức khó tin.
Nhưng, có lẽ vì thế mà tâm trạng tôi cũng dần trở nên bình tĩnh hơn.
“Em thấy hơi lo lắng.”
Ri Hyuk đã nói ra suy nghĩ của tôi.
“Nếu là ở Hàn Quốc thì còn được, nhưng một chương trình giải trí trên sóng truyền hình Nhật Bản lại mời chúng ta ư? Ngoài fan của chúng ta ra thì chắc chẳng ai biết đến New Black đâu. Liệu có gì đó không ổn, hoặc format chương trình có vấn đề gì không ạ?”
“Và thêm nữa, trước đây em từng thấy hình ảnh các tiền bối đã rất vất vả trong các chương trình giải trí Nhật Bản.”
Em tư đang nói về những câu chuyện các tiền bối idol gen 2 đã từng bị đối xử tệ trong các chương trình giải trí kỳ lạ.
Giờ nhớ lại, hình như cũng có một tiền bối từng chơi trò đuổi bắt với cá heo trong một chương trình giải trí Nhật Bản thì phải.
Người quản lý lắc đầu.
“Format cũng bình thường thôi. Trong số các chương trình giải trí thì nó thuộc loại khá nhẹ nhàng. Tuy nhiên đó là với bên họ, còn với nước mình thì có hơi kích thích.”
“Thật ạ?”
“Kiểu như là một sự kết hợp giữa show giải trí và talk show. Đó là một chương trình họ sẽ mời khách tham gia nói chuyện hoặc chơi trò chơi. MC cũng là một bộ ba nghệ sĩ hài nổi tiếng.”
“…Nghe cũng ổn đấy chứ?”
Một chương trình nổi tiếng với format bình thường.
Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi hỏi.
“Vậy vấn đề còn lại, tại sao họ chỉ mời một mình em, bỏ qua các thành viên khác, họ có nói gì không anh?”
“Đúng vậy. Chính là cái đó.”
“Lý do họ mời em là gì?”
“Nó liên quan đến bố em.”
“…Bố em á?”
Tôi không ngờ chương trình này lại liên quan đến bố tôi.
Đối phương giải thích.
“Hình như bố em rất nổi tiếng ở Nhật. Ngay cả bây giờ mọi người vẫn nhớ tên ông ấy. Đây là một đất nước rất quan tâm đến câu chuyện này.”
Ra bố mình lại nổi tiếng ở Nhật à.
Tôi cũng không biết rõ lắm vì khi tìm kiếm trên mạng, hầu hết chỉ có ảnh của bố ở Mỹ hoặc châu Âu.
Theo như nghe nói thì bố tôi, Seon Myung Joo, đã có độ nổi tiếng đáng kể ở Nhật vào những năm 90, không thua kém làn sóng Hallyu hiện nay.
Sau khi hoạt động ở Hàn Quốc, ông đã bay sang Nhật hoạt động rồi mở rộng phạm vi ra toàn thế giới, nên ở đây cũng ngầm coi ông như một nghệ sĩ trong nước vậy.
Nghe nói ở Nhật, ông được gọi là “thiên tài âm nhạc do châu Á nuôi dưỡng”.
…Cách diễn đạt hơi khó chịu nhưng thôi bỏ qua vậy.
“Nghe nói khi em ra mắt với tư cách idol, truyền thông ở đây cũng khá quan tâm đấy. Tất nhiên hiện tại vẫn còn ít người biết đến sự thật này.”
“Cuối cùng là họ muốn em xuất hiện với tư cách con trai của một nghệ sĩ piano nổi tiếng phải không ạ?”
“Ừ, đúng vậy.”
Tôi đã hiểu đại khái lý do được mời xuất hiện.
Câu chuyện về con trai của một nghệ sĩ nước ngoài từng nổi tiếng vang dội giờ trở thành idol và bắt đầu hoạt động ở Nhật.
Nhưng chỉ với lý do này thì không đủ để khiến anh Seok Hwan cảm thấy lo lắng đến vậy.
Nếu chỉ xét đến đây thì khách quan mà nói thì chương trình này cũng không tệ.
Nếu không tính đến sở thích cá nhân của tôi, đây là cơ hội để giới thiệu tên tuổi New Black cho công chúng Nhật Bản chỉ trong một lần.
Vậy thì vấn đề ở đây là gì?
Nhờ nhiều năm tích lũy kỹ năng đọc vị, đầu óc tôi nhanh chóng xoay chuyển.
“Vấn đề là ở khách mời phải không ạ?”
“…Sao em biết?”
Anh Seok Hwan giật mình còn các em thì chớp mắt với vẻ mặt “anh cả nói cái gì vậy”.
“Theo lẽ thường thì một chương trình như vậy không thể chỉ có một người nước ngoài xuất hiện được. Chắc chắn phải có khách mời khác cùng xuất hiện chứ.”
Tỷ suất người xem tốt, format lành mạnh, lý do mời cũng hợp lý, vậy vấn đề còn lại chỉ có một.
Chính là khách mời.
Việc chỉ mời mỗi mình tôi mà bỏ qua các thành viên khác chắc chắn phải có lý do.
Anh Seok Hwan gật đầu.
“Đúng vậy. Chính khách mời đó mới khiến anh cảm thấy lo lắng.”
“Là ai vậy?”
“Hashimoto Kenta, nghe nói là một nghệ sĩ piano trẻ đầy triển vọng ở Nhật.”
“…?”
“Nghe nói bố của anh ta từng có mối quan hệ gần như là đối thủ với bố em ở Nhật.”
“Thế ạ…?”
Tôi lục lọi ký ức để cố nhớ lại danh sách những người được giới thiệu là bạn của bố hồi tôi còn nhỏ, nhưng không có ai trùng khớp với cái tên đó cả.
Hơn nữa còn có điểm khá kỳ lạ.
“Bố em vốn không có đối thủ mà.”
Seon Myung Joo được gọi là người đứng đầu áp đảo trong ngành.
Chính vì đạt đến mức độ đó nên ông mới có thể nhận được những tràng vỗ tay tại những nơi như Mỹ và châu Âu vào thời đó.
Nếu có đối thủ thì làm sao tôi, con trai ông ấy, lại không biết được cơ chứ.
“Có khi nào bên đó hiểu nhầm không ạ?”
“Ở đây thì tin tức đó nổi tiếng lắm. Mối quan hệ đối thủ ấy.”
“…Là sao nhỉ.”
Hay là ký ức của tôi bị sai?
Nếu là người như vậy thì chắc bố đã nhắc đến ít nhất một lần chứ.
Không hiểu sao tôi cảm thấy người này dường như không có nhiều sự hiện diện trong tâm trí của bố.
“Vậy… họ muốn em cùng xuất hiện với con trai của… đối thủ đó ạ?”
“Đúng vậy.”
Nghe lời anh Seok Hwan, Bi Ju nheo mắt lại.
“Em thấy hơi đáng ngờ. Liệu họ có đang cố nâng đỡ nghệ sĩ piano của họ bằng cách mời anh Woo Joo không?”
“Đúng vậy. Có khi họ sẽ bất ngờ tổ chức một cuộc thi đấu piano.”
“Em thấy lo lắng quá. Vụ này thật sự khiến em lo lắng.”
“Em cũng không có linh cảm tốt, nhưng mà…”
Ý kiến của các em đột nhiên nghiêng hẳn về phía đối lập.
Nhìn phản ứng đó, anh Seok Hwan cũng có vẻ hơi nhẹ nhõm.
Có lẽ trong thâm tâm, anh ấy cũng không thích lắm.
Khách quan mà nói thì đây là cơ hội tuyệt vời để nâng cao nhận diện thương hiệu, nhưng ngược lại nó cũng khiến người ta lo lắng không kém.
Nhưng từ chối mà không hỏi ý kiến nghệ sĩ được mời thì cũng hơi khó xử.
Tuy vậy, cũng nên có ít nhất một người nói “đây là cơ hội, sao không thử xem” đi chứ.
Ngay cả nhân viên cũng tham gia, tất cả đều đồng thanh khuyên “Woo Joo à, cái này hơi đáng ngờ đấy”.
Cuối cùng tôi mở miệng.
“Đây đúng là cơ hội tốt, nhưng em xin phép từ chối ạ.”
Mặc dù có thể tốt về mặt nâng cao nhận diện thương hiệu, nhưng hiện tại bản thân tôi cũng không thể dự đoán được liệu nhận diện đó sẽ là tích cực hay tiêu cực.
Dù thế nào thì chắc chắn sẽ tạo được nhận diện thôi.
Tuy nhiên, nếu bên kia cố tình biên tập một cách ác ý, tôi có thể bị đóng dấu là kẻ khó ưa ngay từ trước khi bắt đầu hoạt động ở Nhật Bản.
Hơn nữa, còn có một vấn đề thực tế nữa.
“Nếu lên sóng, em sẽ phải nói về mối quan hệ đối thủ mà bên kia mong muốn. Nhưng em chẳng biết gì cả. Mà nói dối cũng không ổn.”
“Vậy anh sẽ nói với công ty quản lý là từ chối nhé?”
“Vâng. Nhờ anh ạ.”
Có lẽ lo rằng tôi sẽ cảm thấy tiếc nuối, các em và nhân viên đều nói rằng từ chối như vậy là đúng đắn.
“Anh làm tốt lắm, hyung.”
Jung Hyun cười hài lòng.
“Vốn dĩ không nên đi theo khi người lạ nói sẽ cho đồ ngon mà, phải không ạ?”
“…Ừ, cảm ơn em. Jung Hyun à.”
“Em cho anh kẹo dẻo nhé?”
Jung Hyun đưa kẹo dẻo lên tay tôi như để khen thưởng, nói “Đúng là đứa trẻ ngoan”.
Tôi nhận lấy và ăn một cách ngon lành với cảm giác hơi vi diệu.
Trong lúc đó, khách sạn ở Tokyo mà chúng tôi đã chọn làm nơi ở dần dần hiện ra trong tầm mắt.
___________________________________________
“Bên đó chắc chắn sẽ tham gia.”
Trong phòng họp của đài truyền hình NTN Nhật Bản, người đàn ông nói với giọng đầy tự tin.
“Đây là tình huống đôi bên cùng có lợi. Không có lý do gì để từ chối cả.”
“Ông thực sự nghĩ họ sẽ tham gia sao?”
“100% luôn.”
Người sản xuất bên kia nói.
“Đối phương là một nhóm idol vừa bắt đầu hoạt động ở Nhật. Anh biết việc một nhóm idol Hàn Quốc tạo dựng chỗ đứng ở đây khó khăn đến mức nào mà.”
Thị trường Nhật Bản là nơi mà ngay cả những nhóm idol nổi tiếng từ các công ty giải trí hàng đầu ở Hàn Quốc cũng phải đầu tư vài năm từ dưới đáy để xây dựng nhận diện thương hiệu.
Huống chi New Black mới chỉ là tân binh từ một công ty nhỏ vừa mới ra mắt.
Họ chưa đủ tầm để có thể từ chối cơ hội được chương trình giải trí trên sóng truyền hình nổi tiếng chìa ra.
“Đôi bên cùng có lợi. Bên đó sẽ được nhận diện thương hiệu, còn Kenta-kun sẽ có cơ hội quảng bá rộng rãi hơn hình ảnh thiên tài piano hiện tại của mình.”
“Thật đáng mong đợi.”
Người đàn ông trung niên ngồi đối diện, Hashimoto Genji, nở một nụ cười hài lòng.
Bên cạnh nghệ sĩ piano đại diện của Nhật Bản đang cười nhếch mép là một chàng trai trẻ với vẻ ngoài điển trai đang uống trà.
Hashimoto Kenta.
Anh là ngôi sao đang lên của giới nhạc cổ điển Nhật Bản, một tài năng trẻ đã đạt được nhiều thành tích xuất sắc tại các cuộc thi khác nhau.
Anh mỉm cười hỏi.
“Em nên chuẩn bị nội dung gì cho chương trình vậy, PD-san?”
“Cứ thoải mái thôi. Kenta-kun chỉ cần đứng yên cũng đã đẹp rồi mà.”
“Anh quá khen rồi. Em nghĩ hình ảnh trên sóng truyền hình đó cũng là nhờ PD-san tạo ra cả.”
“Hahaha.”
‘Kenta-kun lúc nào cũng lịch sự thế’, PD vừa nghĩ vậy vừa cười ha hả và nói với hai người đàn ông.
“Chúng ta sẽ tiến hành cả trò chuyện và trò chơi. Có lẽ bên đó sẽ sử dụng phiên dịch nên giao tiếp sẽ có hạn chế, vì vậy chúng ta sẽ điều chỉnh thời lượng phù hợp. Tất nhiên, trọng tâm vẫn là Kenta-kun.”
“Hmm…”
Hashimoto Genji xoa cằm.
“Nếu là trò chơi, hay là chúng ta thêm vào một cuộc thi đấu piano chẳng hạn?”
“Quả nhiên. Sensei biết điểm nào sẽ khiến khán giả thích thú đấy. Tôi sẽ xem xét kỹ điều này.”
“Vất vả rồi.”
(Chú thích: tui nhớ trong văn hóa Nhật, khi một ai đó được tôn trọng, thì hay được gọi là sensei. Đây là một thông tin tui đã từng đọc trong 1 manga về mangaka, 1 cô bé còn trẻ, sau khi xuất bản thành công cuốn truyện của mình, thì đã được gọi là sensei. Nếu tui nói sai hãy bình luận để tui biết nha)
Hashimoto Genji mỉm cười đáp lại, đồng thời ông liền nhớ đến một người đàn ông.
Seon Myung Joo.
Nghệ sĩ piano jazz Hàn Quốc xuất hiện như một ngôi sao chổi khi Hashimoto đang tạo dựng vị trí của mình ở Nhật Bản.
Mặc dù còn rất trẻ nhưng người đó đã đạt đến đỉnh cao của sự hoàn thiện, thậm chí còn trở thành đối thủ của mình, và chẳng bao lâu sau đã vượt qua cả danh hiệu đối thủ để trở thành một nghệ sĩ tầm cỡ thế giới.
‘…Đến giờ vẫn thấy cay.’
Ký ức về thất bại cay đắng vẫn còn đọng lại trong một góc trong tâm thức.
Ánh mắt của Hashimoto hướng về đứa con trai của mình.
Con trai của người đó là một idol Hàn Quốc phải không?
Mặc dù người ta nói về K-pop này nọ, nhưng một người đi làm loại nhạc tầm thường đó không thể so sánh được với con trai ông, một tài năng trẻ đầy hứa hẹn trong giới nhạc cổ điển.
‘Người được biết đến trên toàn thế giới sẽ là con trai của ta.’
Con trai của ông, một tài năng trẻ trong giới nhạc cổ điển, sắp được biết đến rộng rãi hơn thông qua chương trình truyền hình.
Việc xuất hiện trong talk show lần này sẽ là bước đệm cho điều đó.
Một chương trình đặc biệt về cuộc gặp gỡ giữa con trai của hai nghệ sĩ piano từng là đối thủ trong quá khứ.
Phải lấy nó làm bàn đạp để vươn lên cao hơn nữa.
Tất nhiên, đây không phải là việc chỉ có lợi cho bên này.
Bên kia cũng không có gì bất lợi cả.
Như PD đã nói, họ cũng cần nhận diện thương hiệu ở Nhật.
“Chúng ta sẽ lấy từ khóa như thế nào? Bố của các hoàng tử là đối thủ thế kỷ? Hay là đối thủ định mệnh?”
“Kỳ phùng địch thủ thì sao?”
“Cái đó cũng hay đấy.”
PD cười tươi, và mọi người ngồi quanh bàn đang uống trà trong bầu không khí vui vẻ thì…
“PD-san!”
Cửa phòng họp mở ra và một nhân viên sản xuất bước vào.
“Có chuyện gì vậy?”
“Có thông tin về việc Woo Joo của New Black xuất hiện lần này ạ.”
“À, cuối cùng cũng đến rồi.”
PD đang mỉm cười hỏi với ánh mắt mong đợi.
“Ừ. Họ nói sao? Đồng ý xuất hiện chứ?”
“Họ nói sẽ không tham gia ạ.”
“…Cái gì?”
PD điều chỉnh tư thế và hỏi lại.
“Ai nói không tham gia?”
“Woo Joo của New Black ạ.”
“…”
PD rơi vào trạng thái tạm dừng trong giây lát rồi tỏ vẻ không hiểu.
“Tại sao?”
“Họ nói nguyên tắc là sẽ không tham gia nếu không phải là cả nhóm cùng xuất hiện ạ.”
“Ha.”
Khi anh ta lấy lại được bình tĩnh, Hashimoto Genji hỏi với vẻ mặt lo lắng.
“Kế hoạch không bị phá vỡ chứ?”
“Tuyệt đối không.”
PD nói.
“Họ đang tính mặc cả, dù mới chỉ ở hạng tân binh. Có vẻ như họ đang cố thương lượng để cả nhóm cùng xuất hiện, nhưng trong trường hợp này chúng ta chỉ cần cứng rắn là được, thưa thầy.”
Anh ta nói với nhân viên.
“Nói với họ là nếu không muốn tham gia thì không cần đến nữa.”
“Vâng, PD-san.”
“Nhấn mạnh rằng 5 người là quá nhiều. Hãy nói một cách kiên quyết.”
Nói như vậy thì chắc chắn họ sẽ nhượng bộ và xin được tham gia, cho dù chỉ một người.
‘Chắc một lát nữa họ sẽ đổi ý thôi.’
PD đang mỉm cười hài lòng và uống trà thì…
10 phút sau.
“Họ nói không tham gia ạ.”
“…”
“Họ đồng ý ngay lập tức, em không biết phải làm sao cả.”
“…”
Khi cặp cha con nghệ sĩ piano quay đầu lại, vẻ mặt của PD trở nên gấp gáp.
______________________________________________
Trong xe đang di chuyển đến địa điểm tổ chức concert K-pop.
“Lần này họ mời cả nhóm à?”
“Ừ.”
“Không phải lúc nãy anh nói là họ đã từ chối rồi sao? Họ còn nói là nếu không muốn tham gia thì không cần mà.”
“Đúng vậy. Anh cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.”
Khi từ chối một cách gián tiếp bằng cách nói rằng nếu không phải cả nhóm thì sẽ không tham gia, họ lập tức nói không cần tham gia như thể đã chờ sẵn đều đó.
Vì vậy tôi đã nghĩ mọi chuyện đã kết thúc khi nói đồng ý, nhưng lần này họ lại đề xuất thỏa thuận cho cả nhóm cùng tham gia.
Càng ngày càng đáng ngờ.
Và…
“Sao họ cứ dai dẳng thế nhỉ? Anh cứ nói với họ là chúng ta không tham gia nhé.”
_____________________________________________
“Họ nói không tham gia ạ.”
“…”
“Họ nói thành viên Jung Hyun gần đây không khỏe nên sẽ khá khó khăn…”
“…”
PD chớp mắt.
Bỗng nhiên anh ta nhớ lại một cảnh từ một chương trình giải trí nổi tiếng của Hàn Quốc mà anh ta đã thấy khi đang nghiên cứu tài liệu.
‘Không phải cậu ta khỏe đến mức còn đánh ngã cả con dê quái vật sao…?’
Nhân viên sản xuất tiếp tục nói.
“PD-san, chúng ta sẽ làm gì với những đạo cụ đã mua để chuẩn bị cho buổi quay ạ? Có nên hoàn trả không ạ?”
“…”
“Giờ chúng ta cũng phải viết lại kịch bản nữa…”
“…”
“PD-san?”
“…”
PD với vẻ mặt ngơ ngác, tay cầm tách trà run lên trong giây lát.
Rột rột-
“PD-san. Anh không sao chứ? Trà đổ lên quần áo rồi kìa…”
Nhân viên sản xuất vội vàng rút khăn giấy và đưa cho anh ta.
Trong khi đó, giống như màu trà đang thấm ướt quần áo của PD, gương mặt của ba người đàn ông bắt đầu chuyển sang màu đất sẫm.
Đó là khoảnh khắc kế hoạch họ đã chuẩn bị bị rối tung ngay từ bước đầu tiên.
Họ không thể hiểu được.
‘Chắc chắn kế hoạch đã hoàn hảo rồi mà…’
Họ đã nghĩ rằng ai mà từ chối cơ hội như thế này chứ, nhưng một biến số hoàn toàn không lường trước đã xảy ra.
Rõ ràng kế hoạch sẽ hoàn thành khi Woo Joo của New Black xuất hiện trên chương trình giải trí truyền hình.
Đáng lẽ phải như vậy… nhưng New Black không đến.
‘Họ không đến.’
‘Họ thực sự không đến?’
Rõ ràng kế hoạch của họ đã hoàn hảo.
Chỉ là New Black không đến mà thôi…
______________________________________________
Tôi nghĩ độ bám dai của PD của chương trình “Đàn ông xông pha” đứng thứ hai thì không ai đứng nhất cả.
Vậy mà sau chuyến thăm Nhật Bản, vị trí số 1 đã thay đổi.
Đó là ekip sản xuất của “Talkshow kỳ lạ”.
Khi chúng tôi lấy lý do Jung Hyun không khỏe, họ hỏi khoảng khi nào thì cậu ấy sẽ ổn. Họ còn nói có thể điều chỉnh lịch quay bất cứ lúc nào.
Giống như khi bạn từ chối bằng cách nói “Thứ bảy tôi đi chùa mất rồi”, “Chủ nhật tôi đi nhà thờ”, nhưng họ lại hỏi liệu bạn có lịch trống nào trong cả năm không vậy.
“Phỏng vấn?”
“Họ nói bên Hashimoto đề xuất làm một buổi phỏng vấn chung.”
“…Thật là dai quá vậy.”
“Họ nói rằng đời cha đã có mối quan hệ từ trước, nên muốn nhân cơ hội này để thắt chặt tình bạn.”
Tôi chỉ biết cười khi nghe nói họ sẽ cung cấp bữa ăn sang trọng.
Ban đầu khó đoán được ý đồ, nhưng đến lúc này thì ý định của họ quá rõ ràng.
Có thể có người sẽ nói ai mà mắc bẫy những thứ như thế này, nhưng những gì họ đề xuất toàn là những thứ có thể khiến người ta động lòng.
Phải nói đây là những đề xuất mà nếu chúng tôi đang trong tình thế khó khăn thì có thể sẽ bị cám dỗ ngay.
Chỉ là hiện giờ chúng tôi không gấp gáp mà thôi.
Dù thị trường Nhật Bản là một trong những thị trường nước ngoài quan trọng với K-pop, nhưng tình hình của chúng tôi cũng không đến nỗi phải bám víu vào những cọng rơm như vậy.
Trước hết chúng tôi cũng làm khá tốt ở Hàn Quốc, và hơn nữa tình hình ở Nhật cũng rất khả quan.
“Kyaaaaa…!”
Tại khu vực sự kiện được chuẩn bị riêng trong trung tâm hội nghị, chúng tôi đang thực hiện sự kiện trước ngày diễn ra concert K-pop tại gian hàng dành cho fan được chuẩn bị ở đây.
Thật sự có rất nhiều Soufflé.
Mỗi lần chúng tôi vẫy tay, tiếng hét vang lên và tiếng máy ảnh chụp ồn ào, thỉnh thoảng cũng thấy gương mặt của các fan Hàn Quốc.
“Thật sự dễ thương quá. Thật sự dễ thương quá.”
“Woo Joo!”
“Jen Miiiiin-”
Gì vậy.
Ai gọi cái tên đó vậy???
Tôi liếc nhìn các em đang cười khúc khích khi nghe tiếng gọi Jen Min.
Bi Ju đang cười thì dừng lại và nhìn vào khoảng không khi nghe tiếng gọi “James!”.
Lần này đến lượt tôi vỗ tay cười.
Khi mắt Bi Ju nheo lại, em út của chúng tôi hăng hái vỗ tay cổ vũ.
“Đánh nhau đi. Đánh nhau đi. Hai người lao vào cãi nhau đi.”
“Em lại làm sao thế?”
“Đương nhiên là…”
“Đương nhiên?”
“Nếu hai người đánh nhau thì sẽ cố gắng tỏ ra tốt với em út, phải không ạ?”
“Wow. Em út của chúng ta thật sự có suy nghĩ amazing quá.”
Tôi vỗ tay thán phục rồi lắc đầu.
“Không phải đâu. Nếu anh và Bi Ju cãi nhau, em sẽ phải làm người truyền tin đấy. Ji Ho à, nói với Bi Ju là hãy hết giận đi, kiểu như vậy.”
Bi Ju cũng cười và chen vào.
“Đúng vậy. Ji Ho à, nói với anh Woo Joo là ăn cơm đi, được chứ?”
“Ji Ho à, nói với Bi Ju là anh biết rồi.”
“Ji Ho à. Ji Ho à.”
“Ji Ho à~ Ji Ho à~”
“…Thôi hai người đừng cãi nhau nữa, hãy sống hạnh phúc lâu dài. Làm ơn.”
Chúng tôi cười khúc khích khi thấy em út bịt tai lại.
Bầu không khí thật vui vẻ.
Mỗi lần nói chuyện với fan tại gian hàng sôi động này, tâm trạng như được nâng lên vậy.
Dù ở nước ngoài nhưng cuộc sống lại giống nhau ở khắp nơi.
Cũng như ở Hàn Quốc, có những người cố gắng lợi dụng chúng tôi, nhưng ngược lại cũng có những fan nhìn chúng tôi bằng ánh mắt đầy yêu thương.
Đài Loan, Thượng Hải, Singapore, Nhật Bản…
Dù đi đâu, biểu cảm của Soufflé đều giống nhau như được vẽ ra vậy.
Đôi mắt lấp lánh như những viên sỏi phản chiếu trong dòng suối trong.
Tôi cố gắng ghi nhớ những ánh mắt hiện tại vào ký ức, như thể đang nắm chặt những viên đá đẹp trong tay.
“Ngày mai các bạn cũng sẽ đến concert phải không?”
“Vâng!”
Trong khi Ri Hyuk giao tiếp bằng tiếng Nhật và chúng tôi vỗ tay như hải cẩu, nhân viên công ty mỉm cười hài lòng khi nhìn thấy các món hàng lưu niệm đã bán hết.
Ngược lại, ánh mắt của các fan Nhật Bản có vẻ buồn bã.
Nhìn biểu cảm của họ, tôi nghĩ chẳng bao lâu nữa fan Nhật cũng sẽ biết tên của chủ tịch thôi.
Có lẽ họ sẽ gọi “Gyu Ho-chan…”, kiểu vậy.
“Tôi rất vui khi được gặp mọi người!”
Và, người phấn khích nhất hôm nay chính là Ri Hyuk.
Cậu ấy cười rạng rỡ, tôi chưa từng thấy cậu ấy cười như vậy kể từ khi unbox robot hút bụi.
Ngay cả sau khi sự kiện kết thúc, gương mặt Ri Hyuk vẫn ửng hồng.
“Được sử dụng những gì đã học thật tuyệt, phải không? Em sẽ dùng tiếng Nhật thỏa thích luôn.”
Tôi cười khi thấy cậu ấy còn dự báo “Chờ đợi đi, Tây Ban Nha…! Nam Mỹ…!”
“À, phải rồi. Nhưng tại sao mọi người không dùng tiếng Nhật? Các anh cũng biết cách sử dụng câu cơ bản và một số câu phức tạp mà.”
Khi chúng tôi mỉm cười, cậu ấy nhận ra.
“Đừng nói là mọi người kiềm chế vì muốn chiếu cố em nhé? Hoàn toàn không cần thiết đâu.”
“Tại sao?”
“Không cần, dù sao thì em cũng giỏi nhất rồi. Em cũng không cần phải lo lắng hay cảm thấy bị đe dọa gì nếu người khác dùng tiếng Nhật đâu. Không bao giờ.”
Lại còn nhấn mạnh từ “never” nữa kìa.
Chúng tôi gật đầu đồng ý khi thấy em tư tự tin cười, nói rằng chắc không ai học chăm chỉ bằng mình.
Tôi đang mỉm cười thì.
“Các em, đi sự kiện tiếp theo thôi!”
“Vâng!”
Sự kiện cuối cùng hôm nay là một buổi talk concert với trò chuyện và trò chơi đơn giản trước mặt fan.
________________________________________
Tại địa điểm talk concert được chuẩn bị ở trung tâm khu vực sự kiện, các Soufflé hét lên đầy phấn khích khi năm chàng trai đẹp bước lên sân khấu.
‘Đó là New Black!’
Năm thành viên chào hỏi MC một cách vui vẻ rồi ngồi xuống chỗ.
Đôi chân dài như hạc.
Ánh mắt mọi người hướng về những chiếc áo sơ mi mỏng manh phù hợp với từng người.
[Vậy xin mời các bạn tự giới thiệu.]
(Những phần trong […] là nhân vật đang nói tiếng Nhật nha)
Khi phiên dịch viên dịch lời của MC, em út bắt đầu tự giới thiệu trước.
[Xin chào. Tôi là Ji Ho…! Đây là trái tim chào mừng mọi người đã đến đây!]
Sau khi fan hò reo trước hình ảnh cậu ấy vẽ một trái tim to bằng hai tay.
Lần này, một gương mặt trắng trẻo hắng giọng và cầm micro.
[Xin chào. Tôi là Seo Ri Hyuk, đảm nhận vai trò main vocal của New Black. Tôi rất vui khi được gặp các fan. Hôm nay chúng ta hãy vui vẻ cùng nhau nhé.]
Fan hét lên trước khả năng tiếng Nhật trôi chảy của cậu ấy.
Vẻ mặt tự hào về khả năng tiếng Nhật của mình, trông thật đáng yêu.
‘Dễ thương quá…’
‘Cưng quá đi.’
‘Tiếng Nhật giỏi quá. Chắc đã chăm chỉ học nhiều lắm.’
Tiếp theo là phần giới thiệu của rapper và vũ công chính của New Black.
[Rap rap, tôi là Jung Hyun. Yêu các bạn.]
[Xin chào. Tôi là Bi, Bi Ju…! Tôi phụ trách dancer trong New Black!]
Cuối cùng, người trưởng nhóm cầm micro và nở một nụ cười rạng rỡ.
[Xin chào. Tôi là Woo Joo. Cảm ơn mọi người đã đến hôm nay, Soufflé.]
Trong giây lát, tiếng thán phục vang lên từ các Soufflé Nhật Bản.
‘Gì vậy.’
‘Tưởng là người Nhật bản địa luôn chứ…’
Nếu Ri Hyuk sử dụng từ vựng tinh tế như người bản xứ, thì người này mặc dù chỉ dùng từ vựng cơ bản nhưng phát âm lại cực kỳ tốt.
Khi fan tỏ vẻ ngạc nhiên trước cách phát âm tự nhiên đến mức có thể gọi là Nakamura-san.
“…!”
Gương mặt của Ri Hyuk ngồi gần đó bắt đầu hiện lên vẻ lo lắng.
(Chú thích: Nakamura là một họ phổ biến ở Nhật, ý muốn nói Woo Joo nói chuẩn như dân bản xứ)