Truyện HE
  • Trang Chủ
  • Truyện Chữ
  • Truyện Tranh
  • Donate
  • Nhóm Dịch
Đăng nhập Đăng ký
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang Chủ
  • Truyện Chữ
  • Truyện Tranh
  • Donate
  • Nhóm Dịch

Kiếp này tôi sẽ thành siêu sao cấp vũ trụ - Chương 258

A- A+
90s
  1. Trang chủ
  2. Kiếp này tôi sẽ thành siêu sao cấp vũ trụ
  3. Chương 258 - Cuối xuân (4)
Trước
Sau

Mong cả nhà đọc hãy viết cho tui nhiều comment nha.

Nếu thấy hay, xin hãy donate 1 chút để tui có thêm động lực ra chương đều nha, cảm ơn các tình yêu

 

Người ta thường nói kẻ thù gặp nhau trên cầu khỉ.

Ngay khi chúng tôi ghi hình xong và quay về phòng, một nhóm nhạc nam tân binh đã vào phòng chờ để chào hỏi.

Năm thành viên của nhóm nhạc nam bước vào một cách ngượng ngùng.

“……”

Họ liếc nhìn nhau một cách bối rối và xếp hàng ngay ngắn, khiến tôi nhớ đến hình ảnh mình hồi còn là tân binh.

… Ngoại trừ cái thằng đang đứng ở giữa cười toe toét như cái ốc vít bị bung ra khỏi hàng.

Khi cậu ta nói “Trung sĩ ới à!” với tôi bằng khẩu hình, còn lũ ranh con bên cạnh cũng đang cười khúc khích. Trưởng nhóm bên đó liền trừng mắt nhìn Eun Sung.

“Một, hai, ba, xin chào! Chúng em là APB!”

“Vâng, xin chào. Chúng tôi là New Black.”

Chúng tôi cũng chào đáp lại lời chào của nhóm tân binh.

Nhìn thấy cậu trưởng nhóm đối phương lúng túng không biết nói gì, tôi mở lời trước:

“Tên nhóm các em cũng khá độc đáo nhỉ. APB.”

“Vâng, APB của chúng em xuất phát từ khi còn là thực tập sinh, chúng em được chia thành nhóm A và nhóm B để cạnh tranh. Giờ đây chúng em đã hợp nhất thành một nhóm để hoạt động, nên lấy tên là A Plus B, từ đó thành APB. Rất mong được… hức… các anh chỉ bảo.”

Cậu ấy quá căng thẳng đến nỗi giọng bị vỡ khi đang nói những phần đã chuẩn bị sẵn.

Jung Hyun đưa cho cậu ấy chai nước, và trưởng nhóm nhận lấy một cách ngượng ngùng.

“C-cảm ơn anh.”

“Uống nhiều vào nhé.”

Tôi liếc nhìn Jung Hyun đang mỉm cười hiền lành.

“Jung Hyun à.”

“Vâng, anh.”

“Ai lại đưa chai 2 lít cho người ta chỉ vì thấy họ trông khát nước chứ?”

Tôi bật cười khi thấy cậu ấy đang cầm chai nước to đùng, không biết phải uống thế nào.

Bi Ju đưa cho mỗi người một cái cốc giấy, và năm người họ đều cầm cốc trên tay.

Rột rột rột.

Jung Hyun rót nước cho nhóm tân binh, nhưng cảnh tượng này trông thật kỳ quặc.

Rõ ràng không phải đang làm lễ kết nạp tổ chức nào cả.

Các thành viên của nhóm nhạc nam tân binh cầm cốc giấy, còn Jung Hyun như một ông trùm rót rượu… à không, rót nước cho họ.

Tôi tự hỏi liệu có nên nói “Nào, cùng nâng ly!” ở thời điểm này không.

Ji Ho chen vào với một vẻ mặt tinh quái.

“À phải rồi, anh Woo Joo nói là có hậu bối ở trong nhóm các bạn đúng không?”

“Đây ạ!”

Eun Sung giơ tay lên một cách hào hứng.

Ây, sao lũ em này lại vui mừng thế kia, này Ri Hyuk, phấn khích quá đấy.

“Tôi có rất nhiều điều muốn hỏi.”

“Ồ, cứ hỏi bất cứ điều gì. Em có thể thức cả đêm để kể cho các anh nghe đấy.”

Hai đứa nó ngồi ở đó, mắt sáng long lanh.

Tôi thở dài và nói:

“Chuyện phiếm để sau đi. Anh chưa nghe qua tên các em, chúng ta giới thiệu nhau một chút nhé?”

“À, vâng! Em là Haru, trưởng nhóm ạ.”

Họ lần lượt nói tên nghệ danh của mình, nhưng đến lượt Eun Sung thì tôi suýt phun nước.

“Em là Kevin ạ.”

“Phụt.”

Tôi cắn môi để không bật cười, và ánh mắt đối phương cũng dần trở nên sắc lẻm.

Ji Ho hỏi với vẻ tò mò:

“Ồ, nghe giống tên nhân vật chính trong phim ‘Ở nhà một mình’ nhỉ.”

“Hả?”

Eun Sung mở to mắt ngạc nhiên.

“Đúng rồi đấy ạ. Làm sao anh biết được vậy? Đúng là em lấy cái tến đó từ phim đấy ạ.”

“…?”

“Wow, đây là lần đầu tiên có người đoán đúng đấy ạ.”

Ji Ho lại làm vẻ mặt “?”, rồi cậu ấy quay sang nhìn tôi với vẻ mặt như một con mèo vừa phát hiện ra một sinh vật lạ lần đầu tiên.

Nhìn cậu ấy với ánh mắt kiểu ‘Cái gì thế này? Cái gì vậy zậy trời?’, tôi gật đầu một cách vui vẻ.

Chắc cậu ấy chưa bao giờ thấy, một sinh vật sống có suy nghĩ tùy tiện đến vậy.

Chúng tôi cũng lần lượt giới thiệu tên và trao đổi những lời chúc tốt đẹp.

“Đây là CD của chúng em ạ, tiền bối.”

“Cảm ơn nhé. Chúng anh mới hoạt động được 7 tuần nên chưa có CD…”

“Đây là photocard của em nè anh~”

“……”

Không biết có ai từng trải qua kinh nghiệm hiếm có là nhận được photocard album idol từ một hậu bối trong quân đội vừa ra mắt không nhỉ.

Khi tôi hơi sửng sốt trước cảnh tượng cậu ta cười tươi và đưa tấm photocard, trưởng nhóm Haru trừng mắt nhìn cậu ta.

Kevin ngay lúc đó co rúm người và lùi về một góc.

Trong khi đó, cậu ta vẫn cứ cố gắng gợi ý “Nói chuyện với nhau đi”.

Sau khi chào tạm biệt nhóm nhạc nam tân binh APB, tôi gọi riêng cậu ta ra ngoài phòng chờ.

“Eun Sung à.”

“Anh trung sĩiiii…!”

“Gọi anh là tiền bối……!”

“Anh tiền bốiiiii!”

Tôi nghiến chặt hàm răng, còn cậu ta chỉ thấy buồn cười và cười khúc khích.

Khi tôi định nói tiếp, cánh cửa phòng chờ nơi tôi đang dựa vào bỗng mở ra và bốn gương mặt ló đầu ra.

Bi Ju hỏi với vẻ mặt phấn khích:

“Chúng em cũng được tham gia cuộc trò chuyện không ạ?”

Thằng hai trông như vừa phát hiện ra mỏ kim cương, tôi có thể đoán được em hai đang nghĩ gì.

“Không được.”

“Em vẫn chưa dùng quyền ước sinh nhật mà……”

Tôi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Sau đó, tôi dẫn cậu chàng đang cười toe toét kia đến chỗ máy bán hàng tự động và mua cho cậu ta một lon nước.

“Cảm giác ra mắt thế nào? Ổn chứ?”

“Cảm giác thì tốt đấy, nhưng chỉ trong 3 giây thôi. Đúng 3 giây. Giờ em đã thấy mệt rồi.”

Tôi bật cười trước câu trả lời thẳng thắn không chút giả tạo của cậu ấy.

Thực sự rất vui khi gặp lại người quen.

Chúng tôi cứ hẹn lúc nào gặp nhau, rồi lại hẹn hôm nào gặp nhau sau khi xuất ngũ, nhưng đây là lần đầu tiên chúng tôi thực sự gặp mặt như thế này.

“À, phải rồi.”

Cậu ta mở to mắt và quay sang nhìn tôi.

“Anh có biết em đã rất đau khi ở trong thang máy không? Nhìn này. Cái này này, anh nhìn cái nút áo lủng lẳng trên trang phục này đi.”

“Sao lại là lỗi của anh?”

“Thất vọng quá.”

“Eun Sung à. Anh đã nói nhiều lần rồi, sự thất vọng của em không phải là mối quan tâm của anh.”

Cậu ta lè lưỡi.

“Wow. Nhìn cái tính cách kìa. Cứ đợi đấy.”

“Đợi rồi sao?”

“Em sẽ…”

“Em sẽ…?”

“Em sẽ kết thân với các tiền bối idol khác và sẽ cạnh tranh với họ.”

Tôi thở không ra hơi.

“Eun Sung à.”

“Vâng.”

“Làm ơn hãy nghĩ đến chuyện nổi tiếng trước đi đã…”

Tôi chỉ cảm thấy bất ngờ trước kế hoạch đầy tham vọng của cậu ta, không thèm nghĩ đến chuyện thành công mà chỉ muốn kết thân và cạnh tranh với các đàn anh.

“Thật sự, trưởng nhóm của em chắc phải vất vả lắm.”

“Haru á? Không hề… Cậu ta có gì mà vất vả chứ. Cậu ta là một tên độc tài mà.”

“Cậu ta nhỏ tuổi hơn em à?”

“Cậu ấy là em út.”

Mối quan hệ thú vị đây.

“Em út lại là trưởng nhóm à?”

“Giám đốc xem qua lineup của đội ra mắt rồi nói ‘Hỏng bét’ và giao vị trí trưởng nhóm cho cậu ta. Ngài ấy nói rằng cậu ta quyết đoán nhất, nhưng thực ra là đứa suốt ngày chọc các anh lớn.”

“Cậu bị chọc một chút cũng có sao đâu.”

“…Ôi, sao mình lại vào làm hậu bối trong giới idol chứ! Đáng lẽ phải được làm tiền bối để lên mặt một lần chứ!”

“Nếu thấy ấm ức thì vào quân đội trước đi.”

Tôi cười ha hả, còn cậu ta làm vẻ mặt như bị xoắn ruột.

Rồi cậu ta chuyển chủ đề như vừa nhớ ra điều gì đó.

“Phải rồi, CEO công ty em đến vào sáng sớm nay và đưa cái này, bảo đưa cho anh.”

“Cái gì vậy?”

“Hình như là thẻ quà tặng?”

Cậu ta lấy từ túi ra một phong bì nhàu nát, khi mở ra, tôi thấy bên trong có thẻ quà tặng kèm theo một mẩu giấy ghi chú.

Đó là thông điệp từ giám đốc điều hành Cho Dong Wan của Soom Entertainment, cùng với lời chúc mừng tôi đã thành công, ông ấy còn nhắn nhủ tôi hãy quan tâm đến các hậu bối, dù chúng tôi thỉnh thoảng mới gặp.

“Anh quen CEO bên em à?”

“Ừ. Bọn anh từng có một chút cơ duyên.”

Lý do tôi giới thiệu thằng nhóc này cho Soom Entertainment không chỉ vì công ty có tiếng tốt trong ngành, mà còn vì mối quan hệ cá nhân.

Khi tôi mới vào làm thực tập sinh, ông ấy đang là giám đốc tại TJ.

Trong buổi phỏng vấn đầu tiên, sau khi trò chuyện, ông ấy đã khuyên tôi thử sáng tác.

Ông ấy nhớ tên từng thực tập sinh nên rất được lòng mọi người, nhưng chẳng bao lâu sau đã tách ra thành lập công ty riêng là Soom Entertainment.

Giờ nghĩ lại, có lẽ đó là sự thân thiện thu hút đặc trưng của người sắp bắt đầu kinh doanh riêng…

“Nói với ông ấy là anh gửi lời cảm ơn nhé.”

“Vâng.”

Thằng nhóc tiếp tục nói:

“Mà CEO suốt ngày bật video của New Black và càu nhàu. ‘Xem đi, đó mới là nhảy’. ‘Xem đi, đó mới là hát’. Ngay cả trong cuộc họp cũng chỉ xem video và phân tích.”

“Thật à?”

“Ngài ấy cứ nói đó phép màu của công ty nhỏ, phải nghiên cứu tất cả những phần có thể học hỏi.”

Mà hình như các thành viên nhóm APB khi vào phòng chờ cũng “Wow, đỉnh quá…” như vậy.

Phép màu của công ty nhỏ à.

Đó là một danh xưng hơi ngượng ngùng nên tôi chỉ biết cười mỉm.

Đang nghĩ vậy thì tôi chuyển hướng nhìn sang thằng nhóc đang cười toe toét.

“Đừng cười nhiều quá. Ở đây cũng giống quân đội, người ta không thích nhìn thấy tân binh cười toe toét vậy đâu.”

Hình như là lúc đang xem pháo hoa, Ji Ho và tôi đang cười ở hành lang thì một thành viên nhóm nam nào đó cố tình đi về phía chúng tôi và nói “Ê. Xê. Cái. Người. Ra. Chỗ. Khác. Đi!”. Tôi vẫn nhớ rõ vẻ mặt của họ lúc đó.

Giờ thì họ lại gọi “New Black!” và giả vờ thân thiết với chúng tôi.

Đối phương lắc đầu.

“Em tinh ý lắm nên không sao đâu.”

“Anh biết. Cậu rất tinh ý. Nhưng cậu không để tâm mà.”

“Đúng vậy.”

“……”

Đối với người khác, có lẽ cậu ta trông như một đứa vô tâm nhất thế giới, nhưng thực ra cậu ta lại rất tinh ý, nhưng rồi không thèm để tâm.

“……”

Tôi chợt nhớ lại những kỷ niệm bực mình trong quân ngũ rồi lại quên đi.

Thôi.

Chắc thằng bé sẽ tự xoay xở được.

Giờ nó không còn là hậu bối của tôi nữa, lại thuộc nhóm khác, mà tôi cũng đã đủ bận rộn chăm sóc các em của mình rồi, làm gì có thời gian để tâm đến tận bên đó chứ.

Tôi đang nghĩ chỉ cần quan tâm khi gặp nhau thôi, thì…

“À!”

“Sao vậy anh?”

“Anh đã nghĩ ra một cách hay để chăm sóc em.”

“Ồ?”

“Này. Em có biết chương trình ‘Đàn ông xông……”

Ơ kìa, sao lại chạy mất rồi.

Ây chà chà.

Ồ, mà chạy cũng nhanh phết nhỉ.

_____________________________________________

Tiếc thật.

Eun Sung rất hợp để tham gia chương trình quân đội.

Vấn đề là cậu ta thuộc công ty nhỏ, lại là tân binh vừa mới ra mắt nên không thể mời được.

Do đặc thù của chương trình “Đàn ông xông pha”, cơ bản khách mời phải có chút độ nhận diện mới được.

Đó là chương trình để khán giả xem các nghệ sĩ đã quen mặt và cười đến lăn lộn, chứ không phải nơi để idol mới ra mắt xây dựng độ nhận diện.

“Hiiiiik!”

Tôi đâu phải kẻ xấu gì, không hiểu sao cứ mỗi lần gặp nhau, cái thằng hậu bối trong quân đội đó lại bỏ chạy như thấy quỷ vậy.

Hình như cậu ta đang hiểu lầm nhiều thứ, nhưng tôi cũng lười giải thích.

Vì trông cậu ta chạy trốn rất vui.

“Có chuyện gì vui vậy?”

“Ừ, vừa nghĩ đến một chuyện buồn cườ.”

Tôi nuốt tiếng cười và nhìn Han Jo đang ngồi gần đó.

“Ha ha ha!”

“Kyak kyak!”

“Khì khì khì!”

“……”

Tiếng ồn như đám khỉ kêu là từ mấy đứa em ở hai nhóm ầm ĩ, trông như đám choai choai làm phiền người khác trong rạp chiếu phim vậy.

Lâu ngày gặp lại nên hưng phấn, giờ chúng nó cũng ồn ào náo nhiệt thật đấy.

Trước đây phòng chờ có vách ngăn nên chỉ cần nói to một chút là quản lý nhóm khác đã liếc nhìn khó chịu.

Giờ đây, đây là phòng của chúng tôi nên không cần phải lo lắng, thật tốt.

“Phòng tuyệt quá…”

“Đây chính là mùi vị của thành công sao?”

“Mọi người nhớ nhé. Từ hôm nay em sẽ đổi ước mơ tương lai là trở thành New Black.”

Các thành viên Street Boys vừa nhìn quanh phòng vừa nói đùa, khiến các em của chúng tôi vỗ tay như hải cẩu, nom trông cũng hài lòng.

Street Boys vừa comeback với album mới, trông họ khác hẳn so với trước đây.

Do là idol nên có giới hạn về việc tăng cơ bắp, họ vẫn giữ vóc dáng mảnh mai, nhưng nhìn chung cơ bắp đã lộ rõ hơn nhiều.

Da cũng hơi rám nắng, trông giống như những đứa bạn tiểu học vừa đi chơi ở nhà bà ngoại về sau kỳ nghỉ hè vậy.

“Lần này ước mơ của chúng tôi là giành được hạng nhất một lần.”

Các thành viên Street Boys nói vậy và cầu nguyện với tôi. Không hiểu sao họ lại coi tôi như Phật sống vậy.

Tôi nghe họ nói rằng họ muốn đạt hạng nhất dù chỉ một lần, dù không cần nhiều như chúng tôi, mắt họ bừng sáng, như đang khao khát thành công…

“Có vậy mới được nhận điện thoại chứ!”

“Trong số các ứng cử viên giải tân binh năm ngoái, chỉ có chúng ta là không có điện thoại!”

… Hóa ra là các thành viên đang khao khát có điện thoại.

Rồi họ hỏi tôi liên tục xem bài hát mới của họ thế nào.

Họ nói muốn nghe đánh giá khách quan nên khi tôi vừa khen hay, không khí liền trở nên như lễ hội, như thể lời nói của tôi là tấm séc bảo đảm vậy.

Trong lúc các em hai bên hát “Seon Woo Joo ô ô là bà nội âm nhạc”, tôi vừa bịt một bên tai vừa nói chuyện với Han Jo.

“Street Boys hoạt động đến khi nào?”

“Bọn tôi có lẽ sẽ quảng bá khoảng 4 hoặc 5 tuần?”

“Ah… vậy hơi khó nhỉ.”

“Sao thế?”

“Vì như thế thì mới có thể cùng đi quân đội được chứ.”

“……”

Han Jo đang ăn bánh Choco Pie thì đông cứng lại.

Tôi mỉm cười thân thiện và đưa cho cậu ta nước.

“Han Jo này.”

“……”

“Cùng đi nhé. Hai chúng ta luôn nà~.”

“……”

“Tôi sẽ không chết một mình đâu.”

Tôi vỗ lưng cho đối phương đang ho sặc sụa và cười vui vẻ.

Mặt khác, khi tôi trả lời về ngày ghi hình, vẻ mặt của đối phương bắt đầu rạng rỡ hẳn lên.

“Ồ, vậy tôi không đi được rồi. Trùng với thời gian hoạt động mất rồi.”

“Sao lại không đi chứ? Không đi cùng thì sau này cũng phải đi riêng thôi.”

“Độ nổi tiếng khác nhau mà. Khi quay ‘truy tìm kí ức’, PD đã nói tôi là ‘one’ đính kèm trong Two Plus One thôi, nên có lẽ họ sẽ không mời riêng tôi đâu.”

“Ah, vậy không được rồi…”

Tôi cười gượng gạo.

Tôi không biết nên cười hay khóc trước lời khẳng định của đối phương rằng họ sẽ không mời riêng cậu ta vì cậu ta kém nổi tiếng hơn tôi.

Chỉ có một điều chắc chắn.

“Han Jo này.”

“Ừ?”

“Nhất định phải thành công và album này phải đại thành công đấy nhé.”

“À, cảm ơn…”

“Có vậy mới cùng đi quân đội được chứ.”

Vẻ mặt của đối phương hiện lên ý nghĩ ‘Sao lại có kẻ ác ma thế kia chứ’.

_____________________________________________

6 tuần liên tiếp đứng nhất các chương trình âm nhạc.

Đó là kỷ lục mà “Hoa gió” – bài hát được mệnh danh là bản hit hàng đầu nửa đầu năm 2015 – đã thiết lập.

Đây là lần đầu tiên có một kỷ lục như vậy kể từ sau khi các nhóm idol gen 2 thiết lập nó.

Có thể nói rằng ngay cả khi chúng tôi đang hoạt động với “Flower Dance”, “Hoa gió” vẫn tiếp tục giữ vị trí số 1.

– New Black, kỷ lục không thể tin được trong 7 tuần, danh xưng “Nhóm đại diện gen 3” danh bất hư truyền

– [Khám phá đời sống New Black tập 1] Woo Joo “Biết ơn danh xưng ‘idol sáng tác’, không phải chỉ nhờ sức mình” … Đội A&R “Không đúng. Chỉ một mình Woo Joo là đủ rồi”

– Bắt đầu bằng “Hoa gió” và kết thúc bằng “Hoa gió”, 7 tuần liên tiếp “Hạng nhất” trên BXH tuần

Sau 7 tuần tham gia các chương trình âm nhạc, danh xưng gắn liền với chúng tôi là nhóm idol đại diện gen 3.

Trong tình hình hiện tại khi TNT – nhóm thuộc gen 2.5 đang ở đỉnh cao, và các ca sĩ tiền bối gen 2 khác đang thống trị thị trường âm nhạc, các idol gen 3 vẫn chưa thể nổi bật.

Trong số đó, New Black của chúng tôi được đánh giá là nhóm duy nhất trong các nhóm idol gen 3 đã phát triển đến quy mô ngang ngửa với gen 2.

Đặc biệt, album thứ 3 lần này dự kiến sẽ có tổng doanh số bán hàng vượt quá 200.000 bản, có tin đồn chắc chắn sẽ lọt vào top 10 của năm.

Tất cả những điều này xảy ra trước khi kỷ niệm 1 năm ra mắt, nên như Eun Sung nói, việc các công ty giải trí khác chú ý đến chúng tôi là điều đương nhiên… nhưng tôi vẫn cảm thấy ngượng ngùng và xấu hổ.

Và, “Hoa gió” vẫn đứng đầu bảng xếp hạng tuần.

Khi nghe dự đoán doanh thu âm nhạc từ bộ phận hỗ trợ kinh doanh, tôi không khỏi mỉm cười khi nghĩ rằng sắp tới có thể mua một chiếc xe tốt cho bà ngoại.

Mọi thứ đều thuận buồm xuôi gió.

Hoa gió, Bài thơ ngày hôm qua, Something, Deok Soon à…

Ở cuối mùa xuân, bài hát mùa xuân “Something” giờ lại dần bị đẩy ra khỏi bảng xếp hạng, và những bài hát mát mẻ nhắm đến mùa hè đang dần chen chân vào bảng xếp hạng.

Đây là thời điểm mùa hè đang đến cùng với thời tiết ngày càng nóng lên.

“Wow, nhìn số người ở đó kìa.”

Sân bay Gimpo.

Các em của chúng tôi lè lưỡi khi nhìn cảnh tượng bên ngoài đông đúc với sự pha trộn giữa fan idol và phóng viên.

Ji Ho dán sát vào cửa sổ xe và mở to mắt.

“Người đông quá. Ơ, cái gì vậy. Nhìn kìa. Hình như có ai đó vừa bị ngã.”

“Họ có sao không?”

“Đông người quá. Bao nhiêu người nhỉ. Đếm thử xem. Một, hai…”

Jung Hyun bắt đầu đếm số người bằng ngón tay.

Chúng tôi hiện đang chuẩn bị khởi hành từ sân bay Gimpo, để tham gia với tư cách là nghệ sĩ biểu diễn tại K-pop Con của K-Net.

Concert K-pop.

Đây là buổi biểu diễn hàng năm do tập đoàn lớn – công ty mẹ của K-Net tổ chức để giới thiệu các idol Hàn Quốc đến với người hâm mộ K-pop nước ngoài.

Chúng tôi nghĩ mình sẽ không được mời vì mối quan hệ giữa Lemon với công ty họ không tốt lắm, nhưng tiền đã thắng trong cuộc đấu giữa tiền và mối quan hệ ‘xấu’.

Đây là một tình huống hai bên cùng có lợi.

Công ty cũng nhiệt tình ủng hộ vì đang có kế hoạch quảng bá vài ngày ở Nhật Bản, và Ri Hyuk cũng rất vui vì cuối cùng đã có cơ hội sử dụng tiếng Nhật.

Vấn đề là…

“Không ngờ lại có nhiều người đến thế…”

“Chờ một chút nhé, các em.”

Anh Min Gi nói.

“Họ bảo nhân viên công ty bảo vệ đang sắp xếp vị trí, khi tất cả đã sẵn sàng thì chúng ta hẵng xuống.”

“Vâng.”

Tất cả chúng tôi gật đầu.

Trong lúc đó, màn hình điện thoại của tôi chợt sáng lên rồi tắt ngấm, nhưng tôi không để ý.

Có lẽ là sasaeng.

Chúng tôi đã đạt được thành tích đáng kinh ngạc với hoạt động album thứ 3 này, nhưng cùng với nó, những điều không hay cũng tăng lên tỷ lệ thuận.

Điển hình là sasaeng.

Người ta thường nói ‘sasaeng sinh ra sasaeng’.

Ví dụ, chỉ cần phản ứng thân thiết một chút với fan đang đợi trước công ty, tin đồn sẽ lan truyền nhanh chóng và số lượng fan tăng lên trong chớp mắt.

Đứng từ góc độ ca sĩ, họ không theo dõi như stalker, chỉ đơn giản là tụ tập trước công ty nên khi mình nói chuyện với họ, thì cuối cùng, mọi chuyện lại diễn biến theo hướng không tốt.

Nếu không cẩn thận, nó có thể dẫn đến việc ca sĩ kết thân với một số fan cụ thể, gây ra sự cố làm sụp đổ fandom.

Để ngăn chặn điều đó xảy ra, chúng tôi đã đặt ra nguyên tắc không phản ứng gì trong các lịch trình không chính thức.

Vì lý do đó, cho đến nay chúng tôi là nhóm có ít sasaeng hơn hẳn so với các nhóm nam tương tự.

Nhưng khi quy mô lớn đến mức không thể bỏ qua, số lượng sasaeng cũng không tránh khỏi tăng lên.

Đặc biệt, các em của chúng tôi vẫn còn ký ức không tốt về việc có người đã từng cố gắng đột nhập vào ký túc xá chỉ 4 tháng trước.

“Chúng ta sẽ ăn gì khi đến Nhật Bản nhỉ?”

Tôi mỉm cười và chuyển chủ đề khi các em đang hơi lo lắng.

“Lần này lịch trình khá rảnh, nên chúng ta phải ăn thật nhiều đồ ngon nhé.”

“Em muốn ăn cái đó. Pizza ấy.”

“Ai lại đi Nhật Bản để ăn pizza chứ.”

“Đó mới là điểm chính ạ. Em muốn ăn thứ mà chưa ai từng ăn.”

“Tám mươi chín, chín mươi…”

Jung Hyun vẫn tiếp tục đếm số.

Bi Ju vỗ nhẹ vào cánh tay tôi.

“Anh, anh có ổn không?”

“Ừ. Anh ổn mà.”

“Hôm nay thời tiết hơi âm u và gió to, nên em hơi lo…”

Bi Ju đang lo lắng về chuyến bay, nên tôi mỉm cười, như ngầm bảo với em hai đừng lo.

“Các em, chúng ta xuống thôi.”

“Vâng.”

Xe di chuyển và dừng lại trước sân bay.

Ngay khi chúng tôi xuống xe, tiếng la hét vang lên.

Mọi người tụ tập trước mặt chúng tôi trong chớp mắt.

“Xin đợi một chút! Xin đợi một chút!”

Trong khi nhân viên công ty bảo vệ bao quanh chúng tôi, mọi người xung quanh dán chặt vào chúng tôi.

Các phóng viên bấm flash.

Mọi người nói chuyện ở khắp nơi, tôi chẳng thể tập trung được.

Chúng tôi cúi đầu chào và đi qua, nhưng ngay cả khi đi qua cổng xuất cảnh và tiến về phía máy bay, vẫn có người bám theo.

“Ừm…”

Điều này ngoài dự đoán.

Tình huống hoàn toàn khác so với lần cuối cùng chúng tôi khởi hành đi Singapore, các em rõ ràng đang bối rối.

Tôi đang nghĩ không biết họ sẽ theo đến đâu.

“Chắc họ sẽ không theo vào tận trong máy bay đâu nhỉ?”

Trong khi nghe thấy tiếng thì thầm của Ri Hyuk, tôi đưa vé và lên máy bay, rồi nuốt nước bọt khi nhìn thấy phản chiếu trên kính cửa lên máy bay.

… Các sasaeng đang theo chúng tôi vào tận trong máy bay.

Trước
Sau

Bình luận cho Chương 258

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

TruyệnHE.com

Website luôn cập nhật nhanh nhất các bộ truyện Showbiz hấp dẫn mỗi ngày.

Email Liên Hệ QC: contact@truyenhe.com

Fanpage: Link

Điều khoản

Copyright © 2025 Truyện HE

DMCA
Về Truyện HE | Đăng Ký Nhóm Dịch | Hướng Dẫn Đăng Truyện | VIP + COIN
🚫 Vui lòng đăng nhập để kiểm tra trạng thái VIP.
Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, Truyện HE miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ contact@truyenhe.com

Đăng Nhập

Chứng minh bạn là người


Đăng nhập với Google

Quên Mật Khẩu?

← Quay Lại Truyện HE

Đăng Ký

Đăng Ký Tài Khoản Trên Trang Web Này.

Đăng ký với Google

Đăng Nhập | Quên Mật Khẩu?

← Quay Lại Truyện HE

Quên Mật Khẩu?

Nhập tên đăng nhập hoặc Email. Bạn sẽ nhận được mật khẩu mới tại Email đã đăng ký.

← Quay Lại Truyện HE