Truyện HE
  • Trang Chủ
  • Truyện Chữ
  • Truyện Tranh
  • Donate
  • Nhóm Dịch
Đăng nhập Đăng ký
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang Chủ
  • Truyện Chữ
  • Truyện Tranh
  • Donate
  • Nhóm Dịch

Kiếp này tôi sẽ thành siêu sao cấp vũ trụ - Chương 257

A- A+
90s
  1. Trang chủ
  2. Kiếp này tôi sẽ thành siêu sao cấp vũ trụ
  3. Chương 257 - Cuối xuân (3)
Trước
Sau

Mong cả nhà đọc hãy viết cho tui nhiều comment nha.

Nếu thấy hay, xin hãy donate 1 chút để tui có thêm động lực ra chương đều nha, cảm ơn các tình yêu

 

Sáng thứ Hai.

Nhân viên ngồi tại quầy của nhà hàng gia đình lướt qua sổ đặt chỗ.

‘Để xem nào. Ba nhóm đặt chỗ cho bữa trưa. Năm nhóm cho bữa tối. Và…’

Có một nhóm vào buổi sáng.

Nhóm khách ‘Seon Woo Joo và 15 người khác’, đây là người đã gọi điện trực tiếp cho cô để đặt chỗ.

Anh ấy nói sẽ đến cùng với bốn đứa trẻ và một số người lớn.

Khi đang quan sát bên ngoài trước giờ hẹn, nhân viên nhìn thấy hai người đàn ông đang tiến về phía nhà hàng.

‘Có phải họ không?’

Trong khi đang chăm chú nhìn, cô ấy cảm thấy một cú sốc thị giác.

“Dưa hấu?”

Chiếc áo màu xanh lá và đỏ quá nổi bật đến nỗi khiến cô ban đầu nhầm tưởng là quả dưa hấu di động.

Một người đang mặc áo sơ mi Hawaii với hoa hồng đỏ và xanh lá đan xen cùng quần trắng tinh, thêm cả khẩu trang và kính râm, trông giống như trang phục của một doanh nhân đang kéo một chiếc phà ở cảng nào đó.

Nhưng tỷ lệ cơ thể thì…

Trang phục như của người trung niên nhưng cơ thể lại như người mẫu, sự tương phản đó khiến cô ấy cảm thấy kinh ngạc trong giây lát.

Leng keng.

Hai người đàn ông mở cửa bước vào.

“Xin chào.”

Người đàn ông đeo kính râm mỉm cười chào.

“Tôi đã đặt chỗ trước. Tên là Seon Woo Joo…”

“À, vâng… Tôi là người đã nhận cuộc gọi đặt chỗ của anh. Thưa quý khách. Những người còn lại đang trên đường đến phải không ạ?”

“Vâng, mọi người đang đến.”

Cô ấy hỏi với nụ cười thân thiện.

“Có vẻ như các bé vẫn đang trên đường đến.”

“Vâng, họ đang đến. Có một người đã đến đây rồi.”

“…?”

Lúc đó nhân viên mới giật mình.

Vì bị chiếc áo sơ mi Hawaii thu hút sự chú ý nên cô ấy không nhìn thấy người đang đứng như cái bóng phía sau.

Áo sơ mi màu xanh navy với quần đen, đeo thêm kính râm và đứng im lặng tạo cảm giác áp đảo như vệ sĩ.

Thêm vào đó còn đứng bất động nhai kẹo cao su.

“Có phải lúc trước anh nói là bọn trẻ nhà anh…”

“Vâng. Đây là em nhà tôi.”

Người mặc áo Hawaii choàng tay qua vai anh chàng cao lớn và giới thiệu như thể đang nói ‘Ta-da’.

Người đó mỉm cười ấm áp và đưa ra một túi nhỏ, nói “Cô có muốn ăn kẹo dẻo không?”.

Không hiểu sao cô ấy như bị thôi miên và nhận lấy ăn.

Khi đầu óc đang rối bời, may mắn thay, người đối diện đã tháo khẩu trang và kính râm ra, giải tỏa mọi thắc mắc.

“Ah… nóng quá. Jung Hyun à.”

“Vâng, anh. Hay chúng ta vào trong ngồi trước nhé, anh?”

“Thôi, cứ đợi bọn nhỏ rồi cùng vào. Mà sao chúng nó lâu thế nhỉ. Bi Ju lại lạc đường à?”

“Không ạ. Nghe nói trên đường đi Ji Ho phát hiện ra máy gắp thú nhồi bông.”

“Những người khác thì sao?”

“… Thấy bảo cũng đang cùng chơi ạ.”

“Mấy tuổi rồi chứ. Cả đám này. Jung Hyun à, đổi cho anh kẹo dẻo màu khác đi.”

Nhân viên mở to mắt.

‘Ôi trời!’

Đó là người nổi tiếng.

Khuôn mặt của trưởng nhóm idol đã phơi bày “lịch sử đen” không tiếc lời trên ‘Truy tìm kí ức’ tuần trước hiện lên rõ ràng trong mắt cô.

Tên anh ta là gì nhỉ. Nhưng mà, chờ đã…

“Vâng.”

Đối phương mỉm cười trước vẻ mặt ngạc nhiên của cô.

“Tôi là Woo Joo của New Black.”

“Còn tôi là Jung Hyun.”

Khi cô định thần lại thì đang chụp ảnh cùng họ, và ngay sau đó những vị khách còn lại ùa vào.

“Chúng em đến rồi ạ!”

“Trời đâu có nóng mà sao ông chú lại cởi khẩu trang ra hả? Ah… lại đang ra vẻ ngôi sao chứ gì.”

“Đường ở đây phức tạp phết đấy ạ.”

Các thành viên idol nói chuyện ồn ào cùng với các quản lý và nhân viên ùa vào.

Cô ấy bình tĩnh dẫn họ đến bàn, rồi ngay khi quay người liền chạy nhanh vào bếp.

“Đỉnh vãi! Các anh chị ơi! Đoán xem ai vừa đến nè?”

“Người nổi tiếng à? Ai vậy?”

“New Black. Nhóm idol ấy.”

“Ồ! Họ sao?”

“Tuyệt quá. Không biết lát nữa có xin chữ ký được không nhỉ…?”

Ban đầu các nhân viên bếp cười vui vẻ, nhưng chỉ sau 3 giây, nụ cười đó tắt ngấm.

“Khoan đã.”

“Không phải là trẻ con sao…?”

Ánh mắt mọi người đổ dồn vào chiếc bánh kem đang được trang trí công phu.

“Có xóa được cái đó không?”

“Nếu xóa sẽ trông như bị bôi bẩn mất.”

“…”

“…”

Trên đó có dòng chữ được viết bằng sô-cô-la “Chúc mừng sinh nhật! Bé Kim Bi Ju!”

________________________________________________

“…”

“…”

Khi tiến đến chỗ ngồi đã đặt trước, chúng tôi cảm thấy bối rối.

Những quả bóng bay đầy màu sắc.

Bốn chiếc ghế trẻ em sặc sỡ.

“…”

Khi chúng tôi đứng im lặng trước bàn, anh Min Gi đang quay bằng máy quay cầm tay cũng phải bật cười.

Những nhân viên khác cũng cười lăn lộn.

Ri Hyuk run rẩy má và quay đầu đi.

“Rốt cuộc anh đã đặt chỗ như thế nào vậy hả?”

“Không, rõ ràng là anh đã làm đúng mà…”

“Anh đã đặt đúng thì sao lại có những chiếc ghế như thế này?”

“Ít ra thì cũng không phải ghế cho trẻ sơ sinh.”

“…”

Trong khi Ri Hyuk vô cùng bất mãn, Jung Hyun có vẻ hứng thú, và Ji Ho vui vẻ quấn dây bóng bay quanh ngón tay.

“Ha ha ha!”

Nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật hôm nay, người có ngưỡng cười siêu ngắn, cũng bắt đầu bật cười.

“… Xin lỗi nhé, Bi Ju.”

“Không sao đâu anh.”

Bi Ju xua tay và nói.

“Em nghĩ đây sẽ là sinh nhật đáng nhớ nhất.”

Anh Won Seok gọi nhân viên, người này vội vàng chạy đến xin lỗi và nói sẽ thay ghế khác.

Tôi cười ngượng ngùng và nói.

“Ngồi vậy cũng được, nhưng mấy đứa nhà tôi thân trên hơi ngắn.”

“Người ta thường nói là chân dài chứ, đồ ngốc này.”

Nhân viên khẽ quay đầu đi và mím chặt môi.

Mặc dù ghế cũng không nhỏ, nhưng nếu chỉ ngồi bình thường thì chân sẽ dài thòng xuống đất mất.

Ji Ho nói.

“Không ai ngồi được cái này đâu. Anh Jung Hyun chắc phải cần hai cái ghế.”

“Hai cái thì được đấy.”

Đúng vậy.

Ngay cả Bi Ju cũng chỉ vừa ngồi được thôi.

“Ngay từ đầu, đám người lớn định ngồi vào ghế trẻ em đã là điều kỳ lạ rồi.”

… Khi nghe thấy giọng nói đó, chúng tôi đồng loạt quay đầu lại.

Lúc đó, như thể có bóng đèn bật sáng, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu cả bốn người.

“Hừm…”

“Hả…”

“Đây rồi.”

Chúng tôi xin phép nhân viên đang dọn ghế.

“Này, khoan đã.”

“Khoan đã. Cái cuối cùng để chúng tôi dọn.”

Khi ánh mắt chúng tôi hướng về phía đó, Ri Hyuk giật mình.

Rồi thằng tư vôi lắc đầu.

“Không, tôi thực sự sẽ không ngồi đâu. Không đời nào. Đừng có đến đây!”

“Ri Hyuk à.”

Tôi nói một cách nghiêm túc.

“Ngồi thử đi. Đó là mong ước của Bi Ju mà, Ri Hyuk.”

“Làm ơn, đừng lãng phí mong ước cho mấy thứ như thế này.”

“Ri Hyuk à. Phải kiểm soát nét mặt chứ. Bây giờ có những người khác ở gần đây, em không quan tâm đến hình ảnh sao?”

“Anh Ri Hyuk chưa nếm trải vị đắng của việc bị phát hiện là người nổi tiếng nên mới thế.”

“Em cũng chưa nếm trải cái vị đắng ấy mà.”

Khi Ri Hyuk định giữ vững lập trường ‘Dù gì tôi cũng không thể ngồi’, ánh mắt của Bi Ju hướng về phía cậu ấy.

Ánh mắt long lanh.

“…”

“Đó là mong ước của anh đấy. Ri Hyuk à.”

“…”

“Đúng rồi. Nếu ngồi vào đó thì album tiếp theo có thể đại thành công đấy?”

“Ah, đừng làm thế chứ!”

Cuối cùng em tư cũng đầu hàng trước câu nói về sự thành công của album tiếp theo.

Ri Hyuk nhắm chặt mắt, nhìn chiếc ghế trẻ em màu xanh và thở dài, rồi hít một hơi sâu.

Sau đó, cậu ấy ngồi xuống ghế như thước phim chuyển động chậm.

Và…

Soạt!

Nếu có hiệu ứng âm thanh thì chắc chắn sẽ phát ra âm thanh như vậy, Ri Hyuk vừa khít với chiếc ghế như một mảnh ghép trong trò chơi Tetris.

“Ha ha ha ha!”

Tất cả chúng tôi cùng các nhân viên vỗ tay rầm rầm và phá lên cười.

“Ôi, cười chết mất! Tôi biết sẽ thế này mà!”

Một vị khách đang ăn pasta gần đó bắt đầu ho sặc sụa.

Trong khi đó, người trong cuộc đang trừng mắt nhìn chúng tôi với khuôn mặt đỏ bừng.

“… Thật sự sau này khi tôi viết tự truyện, các người hãy chuẩn bị đi. Tôi sẽ chỉ để tên các anh trong phần chú thích cuối cùng bằng font chữ 4 điểm thôi.”

Vẻ mặt đang âm mưu một sự trả thù nhỏ nhoi trông thật tầm thường, chúng tôi chỉ biết mỉm cười.

“Ah, từ sáng mà đã vui thế này rồi, tốt thật đấy.”

Bi Ju ngồi ở vị trí chính, vỗ tay nhẹ nhàng và vui vẻ.

Tôi đưa chiếc mũ cho Bi Ju, em hai mắt sáng lên vì vui mừng khi hôm nay được ra ngoài cùng nhau như thế này.

“Bi Ju à, đây là mũ chóp.”

“Wow… cái này đẹp quá. Em không dám đội.”

Chúng tôi chụp ảnh kỷ niệm sinh nhật với Bi Ju đội chiếc mũ chóp đầy màu sắc, rồi cùng nhau gọi món.

“Oh… ngon quá.”

“Ngon thật ạ. Hửm hửm.”

Đây là lần đầu tiên tôi đến nhà hàng gia đình, nhưng nó khá ổn hơn tôi nghĩ.

Nếu biết nó như thế này thì đã đến sớm hơn rồi.

Hồi tiểu học, có người nói những nơi như thế này thì nên đi cùng bố mẹ nên từ trước đến giờ tôi ít khi đến đây.

Mỗi lần cắt một miếng bít tết và cho vào miệng, vị thơm lan tỏa.

Tôi quay đầu nhìn Bi Ju đang hút mì spaghetti.

“Ngon không?”

“Vâng, ngon lắm ạ.”

“Nếu có điều gì muốn làm hoặc ước muốn gì thì cứ nói hết đi. Anh sẽ làm tất cả, trừ việc không mặc áo hoa.”

“Ừm… ồ! Em muốn thử cái đó nữa.”

Tôi mỉm cười khi nghe những câu chuyện về việc chụp ảnh photo booth hay đến phòng game mà cậu ấy nói là từ lâu đã muốn thử.

Có vẻ như có rất nhiều thứ muốn làm nhỉ.

Nếu làm tất cả những điều này thì có lẽ phải đi cả ngày mất.

Không chỉ Bi Ju, mà các em khác cũng liên tục gật đầu với đôi mắt sáng lên khi nghe những đề xuất đó.

Có lẽ vì các chương trình âm nhạc kéo dài hơn dự kiến, nên tất cả đều tích tụ mong muốn được vui chơi.

Chà.

Một ngày như hôm nay thì cũng không sao.

Cũng đến lúc tôi nên gác lại những suy nghĩ về kế hoạch hoạt động sắp tới, và nghỉ ngơi thỏa thích cả ngày hôm nay.

Tách-

Đèn ở chỗ chúng tôi ngồi bỗng tắt.

Bi Ju đang ăn spaghetti thì dừng lại và mở to mắt nhìn xung quanh.

“…?”

Em hai ngơ ngác cùng sợi mì rơi xuống, tôi ra hiệu cho các em.

‘Bắt đầu thôi.’

Jung Hyun mở đầu.

“Ơ, cái gì vậy…?”

“Tình, tình huống này là sao?”

Họ Kim và họ Seo kia, đừng bao giờ tham gia diễn xuất nữa nhé…

Cạch-

Ji Ho làm rơi nĩa khỏi tay và kêu lên như thể sắp ngất.

“Cái, cái gì vậy? Tại sao đèn lại tắt đột ngột thế này?”

… Thằng út cũng tém lại đi, làm quá nó ố dề.

Tôi xoa thái dương khi thấy em út đang làm vẻ mặt bất an như trong phim thảm họa.

Các nhân viên nhà hàng tiến đến với chiếc bánh cắm một ngọn nến.

“Wow…”

Trong khi Bi Ju đặt tay lên má và kêu lên như tiếng khủng long bay, chúng tôi lặng lẽ đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Mục đích là để cùng hát bài hát chúc mừng sinh nhật.

“Một hai, một hai ba bốn!”

Nhân viên đeo đàn guitar, nhân viên cầm trống lắc, cùng các nhân viên khác hòa giọng hát bài chúc mừng.

“Happy happy happy day! Ngày vui, ngày tốt lành…”

Vì đã nhớ sẵn lời bài hát nên việc hát cùng rất dễ dàng.

Nhưng mỗi khi chúng tôi hát, các nhân viên lại bắt đầu nâng cao giọng hơn.

Có vẻ họ rất phấn khích khi hát nhiệt tình.

“Chúc mừng…”

Mỗi khi chúng tôi hát, họ cũng nâng cao giọng cùng, chắc họ cũng đang rất hưng phấn.

Chúng tôi cũng nâng cao không khí hơn nữa.

Ji Ho nhảy múa với khăn giấy trên cả hai tay, Jung Hyun thỉnh thoảng còn ứng tác thêm rap.

Tôi nhìn thấy các nhân viên đang đổ mồ hôi khi hát.

Trông họ phấn khích thật đấy.

Chúng tôi hòa âm như thể đang thi đua xem bên nào hưng phấn hơn, cứ mỗi khi một bên nâng cao không khí thì bên kia lại nâng cao hơn nữa.

“Bi Ju à, chúc mừng sinh nhật!”

Khi bài hát kết thúc, đến lúc thổi nến.

Khi một nhân viên nói ‘hãy ước đi!’, Bi Ju suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười.

“Em ước mọi người sẽ luôn ở bên cạnh em như bây giờ.”

Ngọn nến nhẹ nhàng tắt đi.

“Chúc mừng sinh nhật!”

Trong khi mọi người lấy ra những món quà đã chuẩn bị và trao cho Bi Ju, tôi cảm ơn các nhân viên đang lau mồ hôi.

“Cảm ơn mọi người. Bé nhà tôi có vẻ rất thích.”

“Ha ha… vâng.”

Tuy nhiên, trước lời cảm ơn của tôi, mọi người chỉ cười ha ha một cách gượng gạo. Họ có vẻ nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ.

Sao mọi người lại thế nhỉ?

Tôi đang thắc mắc thì nghe tiếng gọi nên đã tiến về phía Bi Ju.

­_________________________________________

「 Kể chuyện gặp người nổi tiếng khi làm thêm.. 」

Tôi làm thêm ở Olive House

Buổi sáng có một nhóm khách đặc biệt, đó là New Black

Tôi nghĩ năng lượng điên rồ trong ‘Đoàn thám hiểu lịch sử’không thể là con người thật của họ, nhưng hóa ra là thật.. là thật đấy ạ..

Hôm nay là sinh nhật một thành viên, nhưng trưởng nhóm đã nói nhầm nên chúng tôi đã chuẩn bị sự kiện dành cho trẻ em

Dù sao thì sự cố cũng đã qua… Tiếp đó, chúng tôi mang bánh ra

À phải rồi, cửa hàng chúng tôi là cửa hàng đã giành giải nhất cuộc thi chúc mừng sinh nhật trong toàn hệ thống.

Mọi người đều là dân chơi nên tự tin về việc tổ chức sự kiện như thế này, nhưng hôm nay lần đầu tiên cảm thấy đã gặp đối thủ…

Họ nói sẽ cùng hát nên quản lý cười ha ha và đồng ý, nhưng đó là một lựa chọn sai lầm

Họ hòa giọng và ngân nga với nhau, khiến giọng chúng tôi bị lấn át hoàn toàn

Họ nhảy múa và hát quá giỏi

Rapper xen kẽ rap giữa bài hát, khiến tôi suýt vỗ tay vì quá tuyệt vời

Em út nói mình hát dở nhất nhóm nhưng giọng còn to hơn cả tất cả chúng tôi cộng lại… thật điên rồ

Nhưng có những thứ càng làm càng muốn thắng

Chúng tôi cũng cố gắng hát hết sức để không thua, nhưng họ càng thích thú và hưng phấn hơn.

Tôi bỗng chợt nhớ đến một câu chuyện xưa

Có một gấu và một võ sĩ, võ sĩ đấm hết sức nhưng gấu tưởng đang chơi đùa nên rất vui

Hôm nay sẽ được ghi nhớ là ngày lòng tự trọng của chi nhánh chúng tôi bị tổn thương

– kkkkkkkkkk Thua thảm hại quá

– kkkkkkkk Mặc dù che mặt nhưng sao trong ảnh chụp nhân viên trông mệt mỏi thế

– Nhìn mồ hôi kìa; Vừa tập CrossFit về à

(Chú thích: CrossFit là hệ thống các bài tập tập luyện thể lực cường độ cao phát triển tại Mỹ, kết hợp cử tạ, thể dục dụng cụ và cardio. Đặc trưng bởi bài tập WOD (Workout of the Day) thay đổi hàng ngày, tập theo nhóm nhỏ với cường độ cao trong thời gian ngắn (15-30 phút). Phổ biến toàn cầu với cộng đồng lớn, phòng tập chuyên biệt gọi là “Box”. Hiệu quả cao nhưng có nguy cơ chấn thương nếu không đúng kỹ thuật. Nhiều idol Kpop sử dụng CrossFit để duy trì thể lực.)

– Nhưng họ hát hay đến vậy sao?

– [Tác giả] Tôi đã hiểu tại sao họ nổi tiếng ngay sau khi nghe họ hát. Tôi sẽ không bao giờ coi thường ca sĩ nữa

– Họ có nice không?

– [Tác giả] Cũng khá nice nha, nhưng có cảm giác xa cách. Họ tỏa ra một aura khó tiếp cận vì họ là người nổi tiếng. Các bạn cũng sẽ đông cứng khi gặp họ ngoài đời

– Ủa sao tôi thấy họ trông thân thiện mà

– [Tác giả] Hình ảnh thì thân thiện nhưng ngoài đời lại khác nha

– Sự kiện trẻ em là gì vậy?

– Cái đó thì vào xem SNS công ty chúng tôi đi. Quản lý nhờ nên chúng tôi đã đăng video riêng

Khi những đánh giá về chuyến thăm nhà hàng gia đình của New Black lan truyền trên mạng, video cũng được đăng tải trên SNS chính thức của Olive House.

@Olive_House_Korea

(Video các thành viên New Black hát trong không gian được trang trí bóng bay trẻ em)

Vị khách đặc biệt đến Olive House là ai?

#Nhà_hàng_gia_đình_mà_cả_idol_đình_đám_cũng_tìm_đến #The_New_Black

Khi video buổi tiệc sinh nhật idol đầy hứng khởi lan truyền trong âm thầm…

Vài giờ sau.

Tài khoản SNS của trụ sở chính Olive House ở Mỹ đã retweet và đăng tấm ảnh được làm thành meme.

@Olive_House_official

(Bên trái là ảnh Woo Joo còn nhỏ và điềm đạm với chữ ‘Before’, bên phải là ảnh Woo Joo trưởng thành nhảy múa vui vẻ với chữ ‘After’.)

Dịch: Cậu bé Hàn Quốc này lớn lên và nhảy hát ở Olive House. Nhà hàng chúng tôi luôn làm khách hàng vui vẻ. Phản hồi rất tốt đẹp. Xin cảm ơn. Thích New Black. Thích K-pop.

Trong khi đó, tin tức SNS cùng video hôm đó cũng đang lan truyền trong cộng đồng idol.

Cùng với ảnh chụp màn hình có phụ đề Woo Joo nói với các Soufflé với vẻ mặt buồn bã ‘Mình đã đặt chỗ nhầm…’

[Idol gây chú ý vì tiệc sinh nhật hôm nay.youknowho]

– Thấy “đang gây chú ý” nên vào xem

– Vậy hôm nay New Black có tin gì?

– Phải là ‘Lại là Black’;

– Ê mấy Sutbul, cho xin tí lửa.

– kkkkkkkkkkk ê ý là tin tức về New Black ra đều như quy luật khoa học rồi hả?

– Đúng cấp độ “giường là khoa học” rồi

(Chú thích: “침대는 과학입니다” (Giường là khoa học) là câu slogan quảng cáo huyền thoại của hãng giường Ace Bed (에이스침대) năm 1993 với diễn viên Park Sang Won. Quảng cáo đã thành công vang dội nhờ giọng đọc trầm ấm của diễn viên lồng tiếng Min Eung Sik, giúp Ace Bed đạt doanh thu khủng và thống trị thị trường đầu thập niên 1990. Năm 1994, câu slogan này gây tranh cãi khi trở thành trào lưu và được cho là khiến học sinh tiểu học nhầm lẫn (chọn “giường” không phải đồ nội thất trong bài kiểm tra; vì nghĩ giường là khoa học), và quảng cáo đã bị chỉ trích là phóng đại. Sau đó hãng Ace Bed đổi slogan thành “잠이 보약입니다” (Giấc ngủ là thuốc bổ). Đến giờ câu slogan này vẫn được dùng như meme trên mạng.)

Và quảng cáo nó đây =)))

https://www.youtube.com/watch?v=J8QCFafXvfY

– Visual đẹp đến mức tấn công thị giác, đó là Woo Joo phải không?

– Bảo sao homma của cậu ấy hay đăng ảnh close-up mặt…

– kkkk nhưng mà event sinh nhật làm vui thật

– Oliver House vốn nổi tiếng làm event tốt từ trước rồi ㅇㅇ kkkk nhưng không ngờ làm hăng đến thế

– Giám đốc chi nhánh chắc sắp thăng chức rồi kkk quảng bá đúng kiểu bom tấn

_______________________________________

Sinh nhật của Bi Ju đã kết thúc vui vẻ.

Cả ngày chúng tôi đi khắp nơi, chụp ảnh photo booth, ghé phòng game. ăn bingsu mà em hai vẫn luôn muốn ăn.

Chúng tôi đã vui chơi trong một ngày bằng cả 10 ngày.

Tuy rằng giữa chừng suýt gặp rắc rối vì fan đột nhập, nhưng may mà anh Won Seok đã xử lý tốt.

Cuối cùng chúng tôi đã chụp ảnh kỷ niệm tại quảng cáo trên tàu điện ngầm mà các Soufflé đã làm cho Bi Ju.

“Wow…”

Một Soufflé tài năng đã biến một cảnh trong ‘Đoàn thám hiểu lịch sử’thành một quảng cáo như tranh vẽ.

Bi Ju với mái tóc vàng óng, mặc áo choàng và đội mũ quan.

Chúng tôi trầm trồ mở to mắt trước quảng cáo mà Bi Ju trông như một thư sinh đỗ đầu khoa cử.

Bắt đầu từ đó, chúng tôi đã đi tour nhiều nơi.

Chúng tôi dán giấy note ở mọi nơi đã đến…

Mỗi tờ một chữ, khi ghép lại sẽ thành một câu chứa đựng ý nghĩa biết ơn, nhưng không hiểu ai đã gỡ mất khiến khi ghép lại thành câu kỳ lạ kiểu ‘Hãy dâng hiến Soufflé’, khiến chúng tôi bối rối.

Nhìn chung đó là một ngày rất thỏa mãn.

“Hôm nay em thực sự rất vui…”

Tất cả chúng tôi đều cảm thấy tự hào khi thấy người trong cuộc bày tỏ lòng biết ơn, dù vẻ mặt đã mệt mỏi nhưng rất hạnh phúc.

Chà.

Cho đến lúc đó, tôi vẫn nghĩ chúng tôi đã kết thúc sinh nhật một cách bình thường.

– Woo Joo à…

Vài ngày sau, anh Seok Hwan hỏi với vẻ mặt sửng sốt qua video call.

– Các em nói là đi dự tiệc sinh nhật mà.

“Vâng.”

– Nhưng sao lại có quảng cáo trên TV vậy…?

“Vâng, vâng…”

– Đừng nói với anh là mấy đứa tổ chức tiệc sinh nhật xong rồi đến trụ sở chính của nhà hàng để chạy bán hàng đấy?

“Không, không phải vậy đâu ạ.”

Chúng tôi giải thích nhiệt tình với anh quản lí đang nhìn chúng tôi bằng ánh mắt nghi ngờ.

Có vẻ như việc quảng bá trên mạng đã có hiệu quả, chúng tôi đã nhận được yêu cầu làm người mẫu quảng cáo trên TV cho nhà hàng gia đình ‘Olive House’.

Jung Hyun nói.

“Thật kỳ lạ. Chúng ta chỉ hát một bài mà lại nhận được quảng cáo.”

“Em có một ý tưởng hay, các anh ơi.”

Ji Ho mở to mắt và nói.

“Lần sinh nhật tới chúng ta đi chơi ở cửa hàng điện thoại di động thì sao? Rồi sau đó chúng ta sẽ được quảng cáo cho nhà mạng.”

“Ừ. Đi nhảy múa với bóng bay ở đó nào.”

Trong khi chúng tôi cười đùa và nói những điều vô lý, quản lý chỉ mỉm cười.

Sau khi trao đổi về tình huống kỳ lạ nhưng tốt đẹp này một lúc.

Chúng tôi nghe tin về lịch trình.

– Tuần sau các em kết thúc chương trình âm nhạc rồi phải không. Trước tiên hãy quay những quảng cáo đã nhận được trong thời gian qua đã nhé.

Cuối cùng chúng tôi sẽ quay những quảng cáo đã hoãn lại do hoạt động trên các chương trình âm nhạc.

Tôi nghe nói có khoảng 5-6 quảng cáo, bao gồm cả Olive House lần này, có cả hai quảng cáo trên TV.

Trong khi đang thán phục khi nghe tên những thương hiệu lớn, chúng tôi cũng nghe những lưu ý khác.

– Tuần sau có concert ở nước ngoài của K-net phải không. Các em nhớ là chúng ta sẽ đi Nhật chứ? Mọi người hãy chuẩn bị hành lý trước đi. Đừng có giặt đồ bẩn và sắp xếp hành lý suốt đêm như lần đi Singapore nữa nhé.

“Vâng…”

– Ai lại giặt đồ và sắp xếp hành lý suốt đêm chứ.

Chúng tôi đã được mời làm nghệ sĩ biểu diễn tại concert ở nước ngoài của K-Net sẽ diễn ra ở Osaka, Nhật Bản vào tuần sau.

Lần này phải chuẩn bị hành lý trước mới được.

Khi chúng tôi đang quyết tâm, tôi cũng nghe thông tin về lịch trình cá nhân của mình.

– À Woo Joo này, em có cuộc họp sơ bộ với đội “Đàn ông xông pha” sắp tới đấy, nhớ đi và làm tốt nhé.

“Vâng…”

– Lịch quay dự kiến vào khoảng cuối tháng 6 đến tháng 7. Cũng có thể sớm hơn.

“…”

Cho đến phần quảng cáo thì tâm trạng tôi thật tốt, nhưng đoạn sau thì buồn rồi.

Năm nay phải đi dự bị quân sự và còn phải tham gia chương trình giải trí về quân đội nữa.

Tâm trạng phấn khởi vì nhận được quảng cáo TV cho công ty kính áp tròng liền bốc hơi.

Nhận thấy tâm trạng ủ rũ của tôi, các em đã an ủi.

Dù tôi nói rằng điều đó không thay đổi được tâm trạng của mình, và tôi sẽ đem theo một người, nhưng tất cả đều tặc lưỡi và quay đi.

“Các em, đi tổng duyệt thôi!”

Tôi kết thúc cuộc gọi với anh Seok Hwan khi nghe tiếng gọi của anh quản lý, và bước đi với bước chân nhẹ nhõm.

Kiểm tra bộ micro gắn ở thắt lưng, điều chỉnh góc micro đeo đầu cho vừa với môi.

Trong khi đang đi và khởi động giọng, có vẻ như các thành viên của nhóm nam tân binh Iris đang ở gần đó, họ cúi người chào.

“Xin chào các tiền bối ạ!”

“Vâng, xin chào.”

Chúng tôi gật đầu và mỉm cười rạng rỡ.

“……”

Tuy nhiên, phản ứng của họ khá mơ hồ.

Tôi nghĩ mình đã thể hiện phong thái tiền bối khá tốt, nhưng sao có vẻ không hiệu quả nhỉ.

Mình cũng đã rất cố gắng quản lý hình ảnh trong thời gian qua rồi mà.

Tôi mỉm cười ân cần và bước đi, trong khi các thành viên Iris nhìn với ánh mắt hơi bối rối.

“Hôm nay Street Boys cũng comeback phải không?”

“Vâng, đúng vậy. Họ nói sẽ ghé qua phòng chờ của chúng ta. Nói là muốn xem phòng một lần.”

Thứ Năm, bắt đầu tuần thứ 2 hoạt động Flower Dance và tuần thứ 7 của chúng tôi trên các chương trình âm nhạc.

Và Street Boys đã comeback với album mới.

Bài hát của họ cũng đã lọt vào bảng xếp hạng hôm qua, và nghe nói đang có xu hướng tốt, tôi hy vọng họ sẽ thành công.

Nhìn ảnh concept và MV, có vẻ như họ đều tăng cơ rất nhiều, tôi cũng tò mò không biết ngoài đời trông họ sẽ như thế nào.

…Giờ mới nhớ, hôm nay cũng có một người debut mà tôi không muốn gặp mặt lắm.

Tôi đang lắc đầu và bước vào thang máy xuống tầng 1.

Vừa nói đến Tào Tháo là Tào Tháo đến.

Ánh mắt của nhóm idol 5 thành viên đang bước ra từ góc hành lang hướng về phía chúng tôi đang vào thang máy.

“……”

Và trước khi ai kịp phản ứng, người cao nhất trong số họ đã nhìn thấy tôi và mở to mắt.

“Ơ…!”

Thấy đôi mắt lấp lánh điên cuồng của đối phương, tôi nhanh chóng bước vào thang máy.

Đừng gọi bằng tên kỳ lạ. Đừng gọi bằng tên kỳ lạ.

“Trung sĩ ơi!”

“……”

“Em ở đây nè, trung sĩ ơi!”

Các em trai nhà tôi tỏ vẻ sửng sốt khi thấy ai đó đang hớn hở chạy đến, còn tôi thì nhấn nút đóng cửa thang máy.

“Ai vậy ạ?”

“Có một đứa… mà anh không muốn gặp……”

Ở tầng dưới, sau khi thang máy đi lên, vang lên tiếng đụng “binh!” cùng với tiếng hét “Á!”

Trước
Sau

Bình luận cho Chương 257

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

TruyệnHE.com

Website luôn cập nhật nhanh nhất các bộ truyện Showbiz hấp dẫn mỗi ngày.

Email Liên Hệ QC: contact@truyenhe.com

Fanpage: Link

Điều khoản

Copyright © 2025 Truyện HE

DMCA
Về Truyện HE | Đăng Ký Nhóm Dịch | Hướng Dẫn Đăng Truyện | VIP + COIN
🚫 Vui lòng đăng nhập để kiểm tra trạng thái VIP.
Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, Truyện HE miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ contact@truyenhe.com

Đăng Nhập

Chứng minh bạn là người


Đăng nhập với Google

Quên Mật Khẩu?

← Quay Lại Truyện HE

Đăng Ký

Đăng Ký Tài Khoản Trên Trang Web Này.

Đăng ký với Google

Đăng Nhập | Quên Mật Khẩu?

← Quay Lại Truyện HE

Quên Mật Khẩu?

Nhập tên đăng nhập hoặc Email. Bạn sẽ nhận được mật khẩu mới tại Email đã đăng ký.

← Quay Lại Truyện HE