Kiếp này tôi sẽ thành siêu sao cấp vũ trụ - Chương 255
Mong cả nhà đọc hãy viết cho tui nhiều comment nha.
Nếu thấy hay, xin hãy donate 1 chút để tui có thêm động lực ra chương đều nha, cảm ơn các tình yêu

Kết quả là, tất cả các bản phác thảo lightstick của chúng tôi đều bị loại trong vòng đánh giá nội bộ.
“… Thật sao ạ?”
“Ừ.”
Chúng tôi buồn bã khi nghe tin từ trưởng phòng PR.
Tôi lẩm bẩm với vẻ ủ rũ.
“Sao lại thế này chứ…”
“Đáng lẽ đó là lời của chúng em. Chứ không phải là tác giả quạt hoa.”
Ri Hyuk tặc lưỡi.
Thật đáng ghét.
Tôi vẫy tay một cách lười biếng, và Jung Hyun tự động loại bỏ phần tử bất hảo nào đó.
Bi Ju hỏi.
“Vậy tức là tất cả ý tưởng chúng em đưa ra đều bị loại bỏ, phải không ạ…”
“Không, không phải vậy.”
Có vẻ bối rối trước vẻ mặt ủ rũ của bọn trẻ, trưởng phòng PR vội vàng xua tay.
“Không phải là mọi người sẽ xóa sạch tất cả ý tưởng các em đưa ra, mà sẽ có kết hợp các yếu tố lại. Lấy một chút từ ý tưởng từ Bi Ju, một chút ý tưởng từ Ri Hyuk, đại loại như vậy.”
“Còn bọn em thì sao, anh?”
“Còn em thì sao ạ?”
“Tất nhiên, ý tưởng của Jung Hyun và Ji Ho cũng sẽ được thêm vào rồi.”
Cuối cùng, ánh mắt của tôi và anh trưởng phòng gặp nhau, tôi mỉm cười chờ đợi.
Giật mình.
… Giật mình là sao?
Tôi hỏi người đứng trước mặt đang nuốt nước bọt kia.
“Sao vậy ạ?”
“À, không có gì… Không có gì.”
“Ý tưởng của em cũng sẽ được thêm vào, đúng không ạ?”
“Ừm, để xem nào. Trước tiên mọi người sẽ tổng hợp tất cả các bản phác thảo lightstick…”
Thấy anh ấy vội vàng chuyển chủ đề, tôi liền nheo mắt lại.
Quạt hoa tệ đến thế sao.
Sau khi bị các em chê bai rằng màu sắc quá rực rỡ, tôi đã nộp bản thiết kế thứ hai với màu sắc đã được thay đổi.
Cánh hoa màu đen của New Black, ở giữa là màu nâu của Soufflé. Tôi đã thay đổi như vậy nhưng thay vì thán phục, mọi người đều hoảng sợ.
– Trông giống hoa hướng dương bị nhiễm phóng xạ ấy.
– Ôi loài người! Hãy chiêm ngưỡng bông hoa đến từ địa ngục.
– Trong game toàn quái vật hoa trông như thế này. Nó xuất hiện nhiều ở khu săn quái cấp thấp đấy anh.
Đúng là một lũ ranh con xấu tính.
Tôi nhìn các em rồi quay sang anh trưởng phòng PR.
“Quạt hoa tệ lắm sao…?”
“Ừm, cái đó… Thiết kế thì… Tùy góc nhìn của mỗi người thì có thể thấy nó rất đẹp… đẹp đấy.”
“Cảm ơn anh. Nhưng trái tim em đã bị tổn thương rồi.”
“Haha.”
Khi tôi giả vờ ủ rũ và nói đùa, anh ấy liền bật cười.
Bầu không khí trở nên nhẹ nhàng hơn.
Đành vậy thôi, chẳng còn cách nào khác.
Nếu ra mắt với một thiết kế kỳ lạ rồi bị gọi là “lightstick đen tối” thì sao.
Các fan của chúng tôi sẽ phải giấu kỹ trong túi khi đến fansign, rồi cẩn thận lấy ra ngay trước khi lên sân khấu. Những fan khác sẽ cười nhạo “Haha, fan New Black kìa”.
Nếu vậy thì thà để fan có một cái đẹp còn hơn.
“Vậy lightstick của chúng em sẽ như thế nào ạ?”
“Chúng tôi quyết định thuê nhà thiết kế ở bên ngoài. Họ sẽ tổng hợp các ý tưởng lightstick các em đưa ra và làm ra một cái tốt.”
“Wao…”
“Họ sẽ làm ra một cái đẹp, các em cứ chờ đợi nhé.”
“Cảm ơn anh ạ.”
Khi chúng tôi cúi đầu, trưởng phòng PR nói.
“À phải rồi, ngân sách được phê duyệt khá lớn nên chúng ta sẽ sản xuất số lượng lightstick sẽ rất dồi dào đó. Thông số kỹ thuật cũng sẽ cao cấp như Ri Hyuk yêu cầu.”
“Thật á…”
Ri Hyuk mở to mắt trong giây lát rồi ho khan, cố tỏ ra bình tĩnh.
Tất nhiên, thằng tư không thể bình tĩnh nổi và đang nắm chặt hai nắm tay.
“Vậy, vậy có cả pin năng lượng mặt trời không ạ?”
“Cái đó thì không.”
“Còn phát điện bằng cách quay tay thì sao ạ? Để có thể dùng trong tình huống khẩn cấp ạ.”
“Ừm… cái đó cũng không luôn.”
“À, vâng…”
Nhìn Ri Hyuk đang thất vọng, tôi cố nhịn cười.
Vì trong đầu tôi hiện lên một cảnh tượng như thế này.
Mỗi khi có buổi biểu diễn, các Soufflé phải quay tay cật lực để bật lightstick, tạo nên một cảnh tượng cả nghệ sĩ lẫn fan đều lao động hăng say.
Tôi có thể tưởng tượng ra âm thanh “Viiiiiii” từ lightstick do các fan đang phải quay tay, và vẻ mặt ngơ ngác của các nhân viên đài truyền hình.
Tôi cười và trách nhẹ.
“Ri Hyuk à. Sao em để lightstick dùng trong tình huống khẩn cấp chứ. Chi bằng dùng quạt hoa còn hơn.”
“…”
“Không ai đồng ý à?”
“…”
Cả bốn đứa đều lắc đầu.
Trong khi tôi đang suy nghĩ xem sẽ đem đứa nào đi quân đội cùng, trưởng phòng cười và nói.
“Dù sao thì, công ty sẽ làm ra một cái lightstick chất lượng, các em cứ chờ đợi nhé.”
“Cảm ơn anh ạ!”
“Ừ. Vậy cố gắng nhé.”
Anh ấy mỉm cười và quay lưng đi.
Khi chúng tôi cũng định đi dọc hành lang công ty, trưởng phòng đột nhiên dừng bước và hỏi.
“À phải rồi, Woo Joo này.”
“Dạ?”
“Lúc đi học, em có giỏi môn Mỹ thuật không?”
“Ừm, không ạ…?”
Tôi hồi tưởng lại từ ký ức trong quá khứ.
“Em luôn đứng bét lớp ạ.”
“À ra vậy.”
“Trong các môn năng khiếu Âm nhạc, Mỹ thuật, Thể dục, em chỉ giỏi mỗi môn Âm nhạc thôi…”
Ngay cả hồi tiểu học, tôi cũng chỉ được điểm C cho môn Mỹ thuật và Thể dục, mỗi lần như thế bà ngoại chỉ nhìn và cười khúc khích.
“Sao anh lại hỏi vậy ạ?”
“Không có gì. Chỉ tò mò thôi.”
Anh ấy tỏ vẻ như vừa giải được một bí ẩn, rồi quay người rời đi.
Tại sao lại hỏi vậy nhỉ.
Các em cũng làm vẻ mặt như cuối cùng đã giải được bí mật bấy lâu nay, miệng kêu “À”.
Rồi sao? Tui bây vừa khám phá ra cái gì vậy hả?
Khi tôi định hỏi ý nghĩa là gì, cả bốn đứa đột nhiên dừng lại và đồng thời quay đầu.
Ji Ho làm vẻ mặt không hiểu nổi.
“Anh nói mình không giỏi thể dục á?”
“Không tin nổi.”
Ri Hyuk nheo mắt lại và Jung Hyun nghiêng đầu khó hiểu.
Bi Ju cũng hỏi với ánh mắt đầy nghi vấn.
“Anh… không giỏi thể dục ạ? Vậy tức là từ trước đến giờ không phải anh nói đùa, mà là thật sao ạ?”
“Ừ.”
“Vậy, vậy có khi nào thầy giáo thể dục ghét anh…”
“Không. Thầy thích anh mà. Không phải vậy đâu.”
Tôi cười.
“Chỉ là lúc đó anh không giỏi thôi.”
Ôi, nhưng đứa nhỏ ngây thơ, mấy đứa không thể tưởng tượng được đâu.
Không có chỗ nào trên người tôi không bị trúng bóng khi chơi bóng đá.
Tôi đã cố gắng hết sức để tham gia chơi cùng các bạn, nhưng làm sao có thể giỏi được cơ chứ.
Mỗi lần đi đá bóng về, bà ngoại lại gật đầu hỏi “Hôm nay cháu lại chơi bóng né à?”.
Tôi vẫn còn nhớ rõ khi tự luyện tập sút bóng, tôi đã dùng chân phải đá trúng chân trái của mình.
So với thời đó thì bây giờ tôi đã tiến bộ vượt bậc rồi.
Trong khi đang nghĩ về quá khứ, tôi nhận ra ánh mắt của các em đang nhìn tôi với vẻ không tin.
“Sao vậy?”
“Em không thể tin được anh lại kém thể dục đấy.”
“Tại sao?”
Tôi cười và hỏi.
“Khác xa với hình ảnh thường ngày của anh à?”
“Vâng.”
Tất cả đều gật đầu.
Cũng phải.
Hiện tại tôi đã làm khá tốt trong các trò chơi vận động, giờ tôi cũng được gọi là người có thể lực tốt rồi.
Tôi nhìn các em với cảm giác hồi hộp.
“Vậy hình ảnh thường ngày của anh như thế nào?”
“Anh á?”
Ji Ho cười tươi.
“Giống như trùm cuối trong game ấy.”
“…”
“Mà nói rõ hơn thì anh giống như một ông trùm mặc quần áo kỳ lạ nhưng lại rất mạnh… Aaah!”
“…”
Khi thằng út bị tôi túm lấy và la lên “Aaah, quái vật hoa!”, các em khác bật cười.
________________________________________
Tại trường quay bộ phim truyền hình “Slip” của đài GTV.
“Nào, chúng ta bắt đầu tổng duyệt. Chuẩn bị… Bắt đầu!”
Trên một con đường vắng vẻ.
Theo hiệu lệnh của đạo diễn, Ji Ho trong bộ đồng phục cảnh sát dự bị bước đi một cách điềm tĩnh.
Bên cạnh cậu là diễn viên đóng vai đàn em mà cậu đã từng đóng chung trước đây.
Đối diện là diễn viên Lee Kang Jin, người vừa mới nói với chúng tôi “New Black! Hôm nay cũng tỏa sáng nhé!”, giờ đã vào vai thanh tra Park Chul Jin.
“Ooh…”
Chúng tôi chỉ đứng theo dõi từ xa, mặc dù không nghe rõ họ nói gì, nhưng có vẻ như không khí khá nghiêm túc.
Hôm nay, trước khi phát sóng tập 10 của Slip, họ đang quay lại một số cảnh cameo của Ji Ho.
Ri Hyuk lật xem kịch bản và hỏi.
“Vậy đây là hiện tại đã thay đổi, phải không?”
“Đúng vậy.”
Kịch bản đầy những ghi chú nguệch ngoạc của Ji Ho.
Đây là cảnh cảnh sát dự bị Heo tái xuất hiện trong tập cuối của Slip.
Sau cú twist gây sốc ở tập 7, nhân vật chính Lee Kang Jin tìm cách thay đổi tương lai đã định sẵn.
Anh ta sống vài năm ở thời đại tương lai sau tận thế và tìm kiếm đường hầm đầu tiên kết nối với những năm 1980.
Đại loại là vậy.
Cuối cùng anh ta cũng thành công trong việc quay về quá khứ, nhưng chỉ có một cơ hội duy nhất để ngăn chặn mọi chuyện.
Trong quá trình đó, nhân vật chính nhận ra rằng những ghi chú đã giúp ích cho cuộc điều tra của anh ta từ trước đến nay thực ra là do chính anh ta trong quá khứ viết lại.
Anh ta nhận ra rằng tất cả những gì xảy ra với mình là một dạng vòng lặp.
Một vòng lặp không được sai lệch bất cứ điều gì.
Vì vậy, anh ta đã phải đấu tranh giữa việc ngăn cản cái chết của những người mình yêu thương trong quá khứ và con đường vì lợi ích của tất cả mọi người, cuối cùng anh ta chọn cái sau.
Anh ta chỉ có thể đứng nhìn khi những người thân yêu của mình qua đời.
Thời gian trôi qua từ những năm 80 và giờ đây nhân vật chính đã trở thành một ông lão.
Câu chuyện kể về việc nhân vật chính, giờ đã già, tìm gặp cảnh sát dự bị Heo – người mà anh ta vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Đây là thời điểm sau khi cảnh sát dự bị Heo gặp Lee Kang Jin của những năm 2010.
Lee Kang Jin với lớp hóa trang đặc biệt tiến đến gần Ji Ho, và Ji Ho thân thiện đáp lại cuộc trò chuyện với một ông lão không quen biết.
Điểm nhấn là khuôn mặt đầy hối tiếc của Park Chul Jin già nua nhìn cảnh sát dự bị Heo, trong khi cảnh sát Heo không biết gì về tình huống hiện tại và cười tươi.
“Mà hình như có một số nghịch lý về dòng thời gian. Phần trước thì nói không thể quay về quá khứ, nhưng bây giờ lại ở cùng một thời điểm…”
Lời nói của Ri Hyuk khiến cảm xúc bị gián đoạn.
“Ri Hyuk à, ăn táo đi, ăn táo.”
“Ưm ưm.”
Tôi giơ ngón tay cái khen Bi Ju vì đã xử lý tình huống một cách khéo léo.
Jung Hyun nói với vẻ tiếc nuối.
“Nhưng cuối cùng cảnh sát dự bị Heo vẫn không thể sống sót phải không?”
“Đúng vậy. Thật đáng tiếc…”
Ngay khi tôi đang nói thế…
“Các anh ơi…!”
Ji Ho vừa kết thúc tổng duyệt chạy ào đến với tiếng “Uwaaa”.
… Trả lại cảnh sát dự bị Heo của tôi đây.
Cảnh sát dự bị Heo vừa mới trông có vẻ trưởng thành giờ đã trở lại là em út của chúng tôi.
“Hu, nhìn mồ hôi này. Em tưởng em sắp chết vì nóng rồi!”
Chúng tôi và các quản lý dùng quạt và quạt mini để làm mát cho cậu ấy.
Khi quay cảnh về cảnh sát dự bị Heo lần đầu tiên, trời còn se lạnh, nhưng giờ đã là cuối xuân rồi.
Thời tiết đã vào cuối tháng 5, và mùa hè đang đến gần.
Có lẽ vì mặc áo khoác dày nên bên trong đầy mồ hôi, người bốc hơi nghi ngút và em út cười hì hì.
“Anh biết không? Hôm nay em lại được khen đấy. Đạo diễn và anh Lee Kang Jin nói em là diễn viên bẩm sinh. Họ bảo nếu có mùa 2 thì nhất định phải mời em tham gia.”
“Có mùa 2 nữa à?”
“À. Em sẽ sống lại đấy.”
“Sống lại?”
“Ở cuối phim sẽ có cảnh em ‘Hức!’ và sống lại. Hình như là do vật mà ông lão vừa đưa được đặt trong ngực áo khoác… đại loại là vậy. Họ đã quay sẵn rồi.”
Ban đầu họ quay cảnh đó với giả định rằng cảnh sát dự bị Heo sẽ sống sót, nhưng Ji Ho đã yêu cầu “Hãy để em chết” nên cảnh đó đã bị xóa.
“Các anh biết không, kiểu cảnh thường xuất hiện khi họ muốn ám chỉ mùa 2 ấy.”
“Ooh.”
“Nó sẽ xuất hiện sau cảnh cuối cùng khi phiên bản già của anh Lee Kang Jin gặp lại chị Seo No Eul ở quán cà phê.”
Tôi không biết điều đó.
Mùa 2…
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi, và cùng lúc đó, Ji Ho nói ra điều tương tự.
“Nhưng việc họ thêm cảnh như vậy có lẽ nghĩa là khả năng có mùa 2 khá thấp.”
“Tại sao?”
“Vì họ thêm cảnh này như một cliffhanger dù em chưa chắc chắn sẽ tham gia mà.”
(Chú thích: Cliffhanger trong phim ảnh là một kỹ thuật kể chuyện mà tập phim hoặc bộ phim kết thúc ở một thời điểm hồi hộp, gay cấn, để lại nhiều câu hỏi chưa được giải đáp, khiến khán giả phải tò mò muốn xem tiếp.)
Tôi im lặng cười.
Sắc sảo thật.
Có vẻ như họ chỉ muốn tạo ra cảm giác mong đợi “Ồ, cái gì đây?” và tạo hy vọng về mùa 2 cho khán giả.
Thực tế, khả năng mùa 2 được thực hiện có lẽ khá thấp.
Tuy vậy, tôi vẫn nói.
“Nhưng biết đâu được. Có thể vài năm nữa sẽ có mùa 2.”
“Đúng vậy. Nếu được tham gia lúc đó thì tốt quá.”
Ji Ho hào hứng reo lên “Yeah!” và cười.
Có lẽ vì đang ở trường quay phim truyền hình nên em ấy trông phấn chấn gấp đôi bình thường, chỉ đứng thôi cũng thấy vui.
Em út hào hứng đến mức mỗi lần chỉnh trang điểm, Bi Ju phải nhét từng miếng kẹo vào miệng để cậu ấy bình tĩnh lại.
Nhưng diễn xuất thú vị đến vậy sao?
Tôi nhớ lại khi quay phim quảng cáo Trường học phép thuật, mặc dù nghe nói là làm tốt, nhưng tôi không cảm thấy việc diễn xuất thực sự thú vị đến thế.
Có lẽ là do lúc đó mới debut được hai tháng nên quá căng thẳng chăng.
Trước khi quay chính thức, Jung Hyun đóng vai bạn diễn và tập với Ji Ho.
“… Trông cũng thú vị đấy.”
Tôi cũng có chút muốn thử một lần.
“Chuẩn bị quay!”
“Ồ, em phải đi đây! Các anh ơi!”
Giọng nói pha trộn giữa cảnh sát dự bị Heo và chính cậu ấy, Ji Ho vẫy tay nhiệt tình rồi kéo khóa áo khoác lên và bước đi.
Bước chân vội vàng chuyển thành điềm tĩnh.
Tư thế cũng thay đổi một chút.
Tôi thán phục khi thấy em út hoàn toàn biến đổi trước khi quay chính thức.
“Được rồi, bắt đầu. Một hai ba…! Cảnh sát dự bị Heo bước vào!”
Theo tiếng hô to của đạo diễn, các diễn viên bắt đầu diễn xuất ăn ý với nhau.
Trong khi tôi chăm chú quan sát những thay đổi biểu cảm đa dạng và tinh tế, cảnh quay cameo đã kết thúc thành công.
“Cảm ơn mọi người!”
Chúng tôi chào tạm biệt các nhân viên đang bận rộn di chuyển.
Mặc dù chúng tôi đã xong, nhưng ekip sản xuất có lẽ phải bắt đầu cảnh tiếp theo ngay vì lịch trình khá gấp.
Đạo diễn ra tiễn chúng tôi một lát và vỗ vai tôi.
“Nhà soạn nhạc của chúng ta cũng vất vả rồi.”
“Không có gì ạ.”
“Nếu không có ‘Bài thơ về ngày hôm qua’ thì làm sao có thể có cảnh quay đó được. Cảm ơn nhé.”
Đạo diễn nắm lấy tay tôi với vẻ mặt hài lòng.
“Không biết lần sau sẽ làm OST cho phim, nhưng nhất định phải làm việc với anh đấy. Hiểu chứ?”
“Vâng, em sẽ làm vậy.”
“Đừng cười xã giao như thế. Anh nói thật đấy.”
Tôi cười nhẹ và trả lời, nhưng anh ấy vẫn nói như đang nài nỉ rằng mình nói thật.
“Bài hát hay quá. Có thể do anh chủ yếu quay phim thuộc thể loại này, nhưng trong số các OST, đây là bài hát hay nhất anh từng nghe.”
Anh ấy cứ nói “I choose you, I choose you” trong gần 5 phút, cuối cùng tôi mỉm cười và nói “Vâng, em hiểu rồi ạ”.
(Nghe như kiểu ‘I choose you, Woo Joo-mon’ vậy =))))
Khi chúng tôi định kết thúc cuộc trò chuyện và rời đi, đạo diễn đột nhiên “À” như thể vừa nhớ ra điều gì đó và hỏi.
“Phải rồi, Woo Joo này, cậu có hứng thú với diễn xuất không?”
“Em ạ?”
“Mỗi lần anh khen Ji Ho, cậu ấy đều nói ‘Anh Woo Joo còn giỏi hơn em’ và khen cậu rất nhiều. Nói rằng cậu diễn rất giỏi.”
Hèn gì khi đóng vai tội phạm nhỏ, mọi người đều nói tôi diễn tốt nhất.
“Không đâu ạ. Ji Ho nói quá lên thôi. Đâu có đến mức đó…”
“Nếu có cơ hội, cậu có muốn thử không? Theo anh thấy thì để lãng phí gương mặt như cậu thì quá đáng tiếc…”
“Ừm…”
Tôi suy nghĩ về điều này trong đầu.
Tôi không có ý định làm nghiêm túc, nhưng nếu có cơ hội thì cũng muốn thử một lần.
Với điều kiện là nhóm phải ổn định hơn bây giờ.
Ý kiến của tôi cũng giống như điều Ji Ho đã nói trước đó, nhưng nếu nói “Em không có ý định” ở đây thì cũng hơi kỳ cục.
Tôi mỉm cười và trả lời.
“Vâng, nếu có cơ hội ạ.”
“Hmm, được rồi. Hiểu rồi.”
Rồi anh ấy hỏi tôi như để xác nhận.
“Ji Ho nói cậu rất khéo léo trong việc sử dụng cơ thể phải không?”
“…”
“Cậu ấy luôn ca ngợi rằng nếu cho cậu đóng những cảnh cần vận động cơ thể thì sẽ rất tốt.”
Không hiểu sao tôi bắt đầu có linh cảm không hay.
_________________________________________
Ngày 21 tháng 5 mà chúng tôi mong đợi đã đến.
Chúng tôi bắt đầu hoạt động với ca khúc tiếp theo “Flower Dance”.
Nếu Hoa gió là bài hát tập trung vào vocal thì Flower Dance, đúng như tên gọi, tập trung vào vũ đạo.
“Album thứ 3 nói là tập trung vào vocal mà… Album thứ 3 là vocal mà…”
Ri Hyuk lẩm bẩm với vẻ mặt ngơ ngác mỗi khi trở về phòng chờ.
Vũ đạo phải nói là vô cùng dữ dội.
Nếu Hoa gió là cánh hoa nhẹ nhàng bay bay thì Flower Dance thì phải là BAY! BAY! BAY!
Giai điệu cũng mạnh mẽ hơn nhiều so với Hoa gió.
Về nhiều mặt, nó là bài hát có thể được xem như sự kế thừa của Masquerade.
Tất nhiên, phản ứng của công chúng đang bùng nổ với Hoa gió, nhưng có vẻ như Flower Dance lại đúng gu của các Soufflé hơn.
– Hoa gió cũng hay nhưng mị thích Flower Dance hơn ㅠㅠㅠㅠㅠ
– Bi Juuuuu
– Trời ơi điên rồi!!!! Bi Ju làm center kìa!!!! ㅠㅠ
– Điên rồi điên rồi, các em của chúng ta đã chọn đúng rồi
– Cảnh nắm cổ áo kìa..
– Tim ơi, bình tĩnh, tim ơi, bình tĩnh
– Sao Jung Hyun lại hợp với động tác ‘nắm cổ áo’ thế chứ
– Mị thích bài mạnh mẽ.. Cầu bài mạnh mẽ..
– Năm ngoái trong cuộc thi cover dance quốc tế, rất nhiều thí sinh chọn Masquerade; Chắc năm sau sẽ là bài này rùi
Tôi tranh thủ lúc nghỉ ngơi để ngó qua cộng đồng fan và xem phản ứng về “Flower Dance”.
Dù đã dự đoán được từ phản ứng của các Soufflé trên sân khấu, nhưng xem ra mọi người thực sự rất thích phần trình diễn này.
Đặc biệt là phần điệp khúc..
Vũ đạo mạnh mẽ của Bi Ju ở vị trí center đang nhận được đánh giá bùng nổ.
Phải có hàng trăm ảnh gif trên fancafe, thậm chí có vài cái tôi còn say mê xem đến nỗi phải lưu lại.
Mỗi lần xem, tôi lại muốn tự hào “Con nhà mình sao giỏi thế cơ chứ!” và đem khắp nơi khoe với bạn bè.
Tất nhiên, nếu thực sự khoe như vậy thì chắc chắn sẽ bị coi là người kỳ lạ, nên tất cả chúng tôi quyết định đổi ảnh đại diện thành hình Bi Ju trên sân khấu.
Và.
Vậy là trong “Room Bi Ju nhưng không có Bi Ju”, có bốn ảnh đại diện của Bi Ju xuất hiện.
[Thông báo] Họp bàn về sinh nhật
Tôi [Này lần này thì làm gì?]
Jung Hyun [Làm gì ạ?]
Tôi [..]
Tôi [Jung Hyun à..]
Tôi [Xem thông báo đi. Thông báo. Sinh nhật Bi Ju đó]
Jung Hyun [Ồ]
Jung Hyun [Đã một năm rồi sao?]
Tôi [Ừ. Thật kỳ diệu phải không..]
Ngày 25 tháng 5.
Chúng tôi đang họp bàn nhiệt tình cho sinh nhật của Bi Ju vào thứ Hai tuần sau.
Ji Ho [Làm camera ẩn đi, camera ẩn!!]
Tôi [Được đấy]
Tôi [Em có kế hoạch gì không?]
Ji Ho [Anh Ri Hyuk sẽ nói cho em]
Ji Ho [Anh Ri Hyuk?]
Ji Ho [Không đến]
Ji Ho [Phải dùng phép triệu hồi thôi]
Ji Ho [(Tin nóng) NASA sẽ phóng tàu thăm dò tên là ‘Piraruku’ lên sao Mộc… Sớm nhất là vào tháng tới]
Con số 1 đang hiển thị trước tin nhắn biến mất như ma thuật.
Tôi bật cười khi thấy main vocal của chúng tôi chạy đến đầy hào hứng rồi chửi rủa một hồi lâu.
‘Mình cũng phải dùng cái đó mới được.’
Lúc đó, Bi Ju đang ngồi bên cạnh tôi thò đầu ra.
“Có gì vui vậy anh?”
“Không có gì. có Chỉ là vừa thấy cái gì đó buồn cười trên mạng thôi.”
“Nếu buồn cười thì sau này cho em xem với nhé, anh.”
Trong khi người trong cuộc đang cười rạng rỡ với vẻ mặt không hiểu gì, chúng tôi tiếp tục họp bàn qua tin nhắn về việc sẽ làm gì vào ngày sinh nhật.
Giữa một người thích gì cũng được, một người không có kế hoạch và nói “Làm cái này đi”, và cả người viết hàng chục kế hoạch dài dòng, tôi cố gắng điều phối và xác định được kế hoạch đại khái.
Quà thì đã chuẩn bị sẵn rồi.
Mặt khác, trong khi chúng tôi đang họp bàn nghiêm túc, một khoảnh khắc mà tôi thực sự không mong muốn đang đến gần.
Đó là phần 1 của ‘Talk show: Tìm lại kí ức’ chuẩn bị phát sóng.
Chúng tôi ngồi ở phòng khách gõ gõ điện thoại, trong lúc đó, logo trên TV đang biến mất.
Trên màn hình tối đen trong giây lát, mắt các em sáng lên.
Nhìn vẻ mặt hào hứng của mấy đứa em, tôi chỉ biết thở dài
“Mấy đứa à. Đừng mong đợi quá. Có tận 5 người tham gia mà, theo lẽ thường thì lượng thời gian của anh không thể nhiều đến mức đó…”
Ngay lúc đó, một câu nói “Chưa từng có idol nào như thế này!” xuất hiện cùng với giọng dẫn chuyện.
[Chưa từng có idol nào như thế này! Ngôi sao đang lên với black history!]
Hình ảnh của tôi xuất hiện.
Tên “New Black Woo Joo” được đóng dấu liên tục.
“…”
Các em chớp mắt rồi quay sang nhìn tôi.
Trên TV, hình ảnh tôi nhắm chặt mắt đau đớn hoặc vuốt tóc kinh ngạc liên tục xuất hiện.
Những giọng nói được biến đổi.
– Trung sĩ ơi!
– Tôi là bạn cùng lớp tiểu học của anh ấy. Haha!
Đúng với tiêu chí hài hước vô nghĩa của chương trình, lời dẫn cũng đầy năng lượng và hài hước vô nghĩa.
[Lần đầu tiên trong lịch sử, tiết lộ điểm yếu của Idol ‘lực lượng dự bị’!]
Cảnh tôi đứng bật dậy xuất hiện.
[Người bí ẩn đến trường quay là ai?!]
Mặt của PD chương trình “Đàn ông xông pha” bị che bằng biểu tượng cảm xúc cười, cùng với cảnh tôi và Han Jo hoảng sợ xuất hiện.
Các khách mời idol khác cũng xuất hiện trong đoạn giới thiệu tập hôm nay, nhưng một nửa trong số đó là tôi.
“…”
Trong khi tôi đang ngơ ngác, Ri Hyuk nói với vẻ mặt hài lòng.
“Quả nhiên. Em đã biết sẽ như thế này mà.”