Truyện HE
  • Trang Chủ
  • Truyện Chữ
  • Truyện Tranh
  • Donate
  • Nhóm Dịch
Đăng nhập Đăng ký
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang Chủ
  • Truyện Chữ
  • Truyện Tranh
  • Donate
  • Nhóm Dịch

Kiếp này tôi sẽ thành siêu sao cấp vũ trụ - Chương 253

A- A+
90s
  1. Trang chủ
  2. Kiếp này tôi sẽ thành siêu sao cấp vũ trụ
  3. Chương 253 - Đánh bại New Black (19)
Trước
Sau

Mong cả nhà đọc hãy viết cho tui nhiều comment nha.

Nếu thấy hay, xin hãy donate 1 chút để tui có thêm động lực ra chương đều nha, cảm ơn các tình yêu

 

“Vậy, concert của chúng em sẽ được tổ chức ở đâu ạ?”

Tại phòng khách của công ty, tôi hào hứng hối thúc anh Seok Hwan và chị Hong phòng quảng bá đang nhấp cà phê ở phía đối diện bàn.

Anh quản lý đưa ra một máy tính bảng.

“Ở đây.”

Nhìn thấy từ khóa “Công viên Olympic” hiển thị ở đầu trang web, tim tôi đập mạnh.

Olympic? Có đúng là Olympic Hall không?

Ánh mắt của chúng tôi di chuyển từ trên xuống dưới và dừng lại ở tên địa điểm biểu diễn.

“Hừm…”

“Sân bóng ném?”

“Sân bóng ném? Chẳng phải là một nơi rất lớn sao?”

Sân bóng ném Công viên Olympic.

Đây là nơi vốn được sử dụng làm sân đấu kiếm, sau đó một tập đoàn lớn đã đổ hàng trăm tỷ won để chuyển đổi thành sân bóng ném.

Tôi không biết nó có thể chứa bao nhiêu khán giả, nhưng nếu không có một fandom có quy mô lớn thì khó có thể lấp đầy được nơi này.

Chúng tôi tròn mắt ngạc nhiên khi thấy dòng giới thiệu của sân vận động ‘Sức chứa: khoảng 5.000 người’.

“…?”

Bi Ju nhìn tôi với đôi mắt như muốn lồi ra, và những đứa em khác cũng vậy.

Đến khi năm cặp mắt to tròn đồng loạt phát ra tiếng “Ồ wao” bằng khẩu hình, tiếng cười vang lên từ phía đối diện.

“Ừm…”

Tôi hỏi.

“Em có một thắc mắc, chị Hong à.”

“Ừ. Em hỏi đi.”

“Thực sự sẽ có tới 5.000 người đến xem chúng em diễn ạ?”

Các em cũng gật đầu và nói “Đúng vậy, đúng vậy”.

5.000 người.

Là một con số không tưởng.

Nếu tính một trường trung học cơ sở có khoảng 800 học sinh, thì 5.000 người tương đương với 6 trường trung học cơ sở.

Vậy không phải là buổi chào cờ sáng x 6 sao?

Chỉ nghĩ rằng số lượng học sinh tập trung trên sân của 6 trường học bằng với số người sẽ tập trung trong hội trường biểu diễn, tôi đã cảm thấy đây là truyện khó tin rồi.

Tất nhiên, điều này không phải là không thể.

Chỉ tính riêng buổi showcase gần đây, đã có gần 2.000 Soufflé đến tham dự rồi.

Nhưng concert là một lĩnh vực khác hẳn.

Giá vé tối thiểu cũng phải từ 100.000 won rồi.

(Chú thích: tui tìm tỉ giá hối đoái thì khoảng 1tr8-1tr9 tiền Việt mình)

Vì vậy, người ta thường nói rằng concert là một thước đo thực tế để đánh giá xem một ca sĩ có thể huy động được bao nhiêu fan.

Khác với album, một người có thể mua 100 bản, concert đòi hỏi phải tập hợp ít nhất vài nghìn người sẵn sàng bỏ ra hơn 100.000 won để đến xem thần tượng của mình.

“Dù tính toán thế nào em cũng không thể tưởng tượng nổi.”

Ri Hyuk nói sau khi tính toán trong đầu.

“Có đến 5.000 người muốn xem chúng ta…”

“Em nói gì vậy?”

Chị Hong Đại diện nghiêng đầu.

“Không phải 5.000 người.”

“Ờ ha.”

Trong khi tôi đang cố gắng hiểu rằng có lẽ số lượng sẽ ít hơn với sức chứa thực tế của hội trường.

“Phải tính là 15.000 người chứ. Concert sẽ diễn trong 3 ngày mà.”

“…Gì cơ ạ?”

“5.000 người nhân 3 ngày là 15.000 người mà.”

“Đ-đúng là vậy nhỉ.”

Jung Hyun nhân 5.000 với 3 rồi mở to mắt.

Trong khi chúng tôi đang đứng đó với vẻ mặt ngơ ngác, chị Hong lại tiếp tục giải thích.

Concert sẽ được tổ chức vào mùa hè, 3 tháng sau tại sân bóng ném, trong khoảng 3 ngày, và nếu phản hồi tốt, công ty cũng dự định tổ chức các buổi biểu diễn ở một số địa điểm nhỏ ở nước ngoài.

“Chúng em thực sự sẽ biểu diễn ở nước ngoài sao ạ?”

“Ừ. Là nước ngoài ngoài.”

“…?”

“Tất nhiên, không giống như trong nước, quy mô sẽ không lớn lắm đâu, chỉ lớn hơn so với buổi showcase một chút. Đôi quảng bá đã phân tích và dựa trên doanh số bán album của các em thì đương nhiên là…”

“Doanh số bán hàng ạ?”

Vẻ năth chị Hong Đại diện giải thích như thể đó là điều hiển nhiên và chúng tôi liên tục như vịt nghe sấm, lặp đi lặp lại.

Đối phương hơi nheo mắt rồi quay đầu.

“Trưởng phòng quản lí.”

“Vâng.”

“Có vẻ như bọn trẻ không hiểu lời tôi lắm. Anh chưa nói với các em về doanh số bán hàng tuần đầu à?”

“À… Vâng. Tôi chưa nói. Vẫn chưa.”

Nhìn nụ cười gượng gạo của anh Seok Hwan, đối phương dừng lại một chút rồi “À…” và hiểu ra.

Ji Ho nói.

“Đúng rồi. Giờ mới nhớ, lúc đó anh nói sẽ cho chúng em biết về doanh số bán hàng tuần đầu, nhưng đến giờ anh vẫn chưa nói luôn.”

“Ừ. Anh chưa nói với các em.”

“Vậy doanh số bán hàng tuần đầu của chúng em thế nào mà anh lại như vậy?”

Doanh số bán hàng tuần đầu là chỉ số cho thấy bao nhiêu album được bán ra trong tuần đầu tiên phát hành.

Thông thường, vì phải mất nhiều thời gian để thống kê tổng doanh số bán hàng, nên người ta thường sử dụng doanh số bán hàng trong tuần đầu tiên làm con số so sánh vì dễ nắm bắt hơn trong thực tế.

Mặc dù có ý nghĩa hơi khác so với concert, nhưng trong ngành âm nhạc, đây có thể coi là bảng điểm cho thấy fandom mạnh mẽ đến mức nào.

Vì lý do đó, hơn một nửa trong top 20 sẽ luôn được fandom của TNT, Teen Spirit, và Six Seconds (hiện đã tan rã) chiếm chỗ. Và 7 vị trí dẫn đầu luôn là của TNT.

“Thật kỳ lạ.”

Chị Hong Đại diện nói.

“Dù không ai nói, chị cứ tưởng các em đã tự tìm hiểu và biết trước rồi chứ.”

“Chúng em đã tự ngắt kết nối internet rồi ạ.”

Các em cũng gật đầu.

“Còn em chỉ chơi game thôi.”

“Em thì chỉ dùng điện thoại để nhắn tin…”

“Gần đây em mải đọc ebook thôi, nên cũng không có thời gian để nghiên cứu thêm.”

Hai nhân viên mỉm cười chua chát như thể họ đã quá hiểu lý do.

Một phần là vì lịch trình bận rộn đến mức phải chia nhỏ cả thời gian để ngủ, nhưng cũng là để chúng tôi tránh được những bình luận ác ý.

Không biết từ bao giờ, những bình luận ác ý về chúng tôi đã tăng lên đột ngột, giống như bóng tối càng đậm khi ánh sáng càng rực rỡ.

Có thể nói rằng những bình luận ác ý tăng lên tỷ lệ thuận với độ nổi tiếng.

Khi còn là thực tập sinh, tôi đã tưởng tượng ra hình ảnh tương lai của mình khi nhìn những bình luận ác ý và lờ chúng đi theo cách thật “ngầu”, nhưng gần đây tôi nhận ra điều đó là không thể.

Khi đối mặt với những bình luận ác ý mà lại không thể giãi bày, tinh thần dường như bị xé nát.

Lần đó tôi lượn trên một diễn đàn gì đó, tôi vào vì nghe nói có nhiều bài viết về mình, và đã click vào một bài có tiêu đề “Ảnh bố mẹ Woo Joo” vì tò mò.

…Kết quả là một bức ảnh mảnh vỡ máy bay.

Tôi nhớ là cả ngày hôm đó mình đã mất cả khẩu vị. Bi Ju hôm đó cũng vô tình thấy điều đó bên cạnh, còn khóc sụt sùi.

Đêm đó tôi không ngủ được.

Giờ tôi mới thấu hiểu, không phải vô cớ mà các tiền bối trong giới giải trí dễ bị trầm cảm.

Vì lý do đó, tôi đang thực hiện lời khuyên của tiền bối Jang So Won và anh Han nào đó, một thần tượng hàng đầu, đó là “Cứ ngắt kết nối internet đi”.

Trong khi tôi đang chìm suy nghĩ và nhâm nhi cốc chocolate đá, anh Seok Hwan cười và nói.

“Doanh số bán hàng tuần đầu của các em lần này đã đạt kỷ lục đấy.”

“Ố ồ.”

Ji Ho hỏi với đôi mắt sáng lên.

“Chắc là bán được nhiều lắm hả anh. Bao nhiêu ạ? 30.000 bản? 40.000 bản…? Không lẽ 50.000…”

“70.000 bản.”

“Phụt-!”

Tất cả cùng phun ra đồ uống đang uống.

“Khụ! Ôi…”

“Khụ khụ! Khăn…Khăn giấy! Cần khăn giấy…!”

“Khụ, khụ, bị sặc lên mũi rồi…”

Ngoại trừ Jung Hyun, đã hút hết đồ uống, đang mở to đôi mắt vì ngạc nhiên, tất cả đều bị sặc và hỗn loạn.

Tôi đưa khăn giấy cho Ri Hyuk, người đang ho sặc sụa với khuôn mặt đỏ bừng, và vỗ ngực mình.

Lần sau phải bỏ bớt chocolate chips đi thôi, cổ họng rát quá.

“Khụ…!”

Nhưng giờ sự ngạc nhiên đã lấn át tất cả.

Mặc dù đang ho khan, nhưng tất cả đều không rời mắt khỏi khuôn mặt anh Seok Hwan.

Bi Ju vừa ho vừa giơ tay.

“Anh trưởng phòng, em có câu hỏi… khụ… thật sự là 70.000 bản ạ?”

“Nói chính xác thì khoảng 69.000 bản, nhưng làm tròn thì khoảng 70.000 bản.”

“…”

“Không tin được phải không?”

Ri Hyuk hỏi tôi với vẻ mặt ngơ ngác.

“Kỷ lục cao nhất của các chị nhóm Daylight không phải là 60.000 bản sao?”

“Ừ, đúng vậy.”

Daylight, nhóm nhạc nữ thuộc SNH Entertainment, được coi là nhóm nhạc nữ hàng đầu của gen 2, thì kỷ lục cao nhất cũng chỉ khoảng 60.000 bản.

Tôi cũng không chắc lắm, bây giờ tôi đang rối đến mức ngay cả những ký ức hiện có cũng bị xáo trộn.

Tất nhiên, người ta nói rằng nếu cùng đẳng cấp thì nhóm nam thường bán được ít nhất gấp vài lần nhóm nữ, nhưng đến mức này…

Anh Seok Hwan cười.

“Chúc mừng nhé. Tính đến tháng 5, doanh số bán hàng tuần đầu của các em đứng thứ 2 trong năm nay đấy.”

Tức là chúng tôi đã đứng thứ 2, ngay dưới Teen Spirit với 160.000 bản, sau khi họ comeback vào đầu năm nay.

“Mặc dù mỗi khi TNT hay Teen Spirit phát hành album thì các em sẽ bị tụt hạng, nhưng nếu theo xu hướng này, chắc chắn các em sẽ lọt vào top 10 doanh số bán hàng cả năm.”

“Không có nhiều nhóm có thể vượt qua các em đâu.”

“…”

Chị Hong Đại diện cho chúng tôi xem doanh số bán hàng tuần đầu của năm ngoái.

Daydream. Wild. Các nhóm idol tiền bối gen 2 debut từ các công ty giải trí lớn khác.

Tôi không biết nói gì khi thấy tên của nhóm tiền bối từ công ty TJ, nơi tôi đã debut khi còn là thực tập sinh, cũng nằm trong số đó.

“Chúng em thực sự… bán được nhiều hơn những người này sao?”

“Đúng vậy.”

“…”

Chúng tôi đã được gia nhập vào nhóm nổi tiếng đó, ngay sau TNT và Teen Spirit ư?

Đầu óc tôi như ngừng hoạt động.

Chỉ mới 6 tháng trước, chúng tôi còn đang “Ồ wao” khi nhìn thấy các tiền bối được chọn vào TOP 10 tại lễ trao giải, vậy mà giờ chúng tôi đã lọt vào đó.

Tôi cảm thấy mình ngày trước còn một mầm non trẻ đầy triển vọng bỗng nhiên, vừa chớp mắt đã trở thành vận động viên quốc gia rồi.

Ực.

Chỉ có tiếng nuốt nước bọt đồng loạt của cả năm người vang lên trong phòng khách.

Jung Hyun hỏi với vẻ khó hiểu.

“Nhưng tại sao anh không nói cho chúng em biết vậy, anh Trưởng phòng? Đó là tin rất tốt mà.”

“Có nhiều lý do này nọ.”

Anh Seok Hwan cười chua chát.

“Sau khi thống kê xong, có rất nhiều tranh cãi về việc mua doanh số ảo. Có cả những cuộc gọi đe dọa sẽ báo cáo lên viện công tố, và rất nhiều bài viết đặt ra nghi vấn và yêu cầu công ty đưa ra bằng chứng.”

May mà chúng tôi đã không lên mạng.

Nhưng khi nghĩ đến việc fan của chúng tôi phải đã gặp nhiều khó khăn vì những lời nói như vậy, tôi cũng không cảm thấy vui chút nào.

“Dù sao thì tình hình cũng phức tạp nên hơi khó để nói với các em.”

Thật ra, so với thời “Masquerade”, con số này đã tăng lên một cách phi lý.

Nếu ai đó yêu cầu tôi nghĩ ra một câu chuyện hợp lý về tình huống hiện tại, tôi chỉ có thể tưởng tượng ra cảnh một nhà tài phiệt Ả Rập nói “Ồ, New Black à” và trưng bày hàng chục nghìn bản album ở trong nhà.

“Thật sự là điên rồ. Trên mạng internet, mọi người phát điên lên mỗi ngày… Họ luôn nói rằng con số thống kê này là không hợp lý. Làm sao một nhóm mới debut được khoảng 1 năm có thể đạt được tận 70.000 bản. Làm sao New Black có thể cao hơn những nhóm từ gen 2 kia…”

Anh quản lý của chúng tôi nhớ từng chi tiết, có thể thấy họ đã bị tra tấn tinh thần nhiều đến mức nào.

Chị Hong đại diện cũng rên rỉ và tỏ ra chán ngán.

“Vụ này không đùa đâu. Fax yêu cầu giải thích bay đến tới tấp…”

“…Các anh chị thực sự đã vất vả rồi ạ.”

Tôi cảm thấy biết ơn khi nhìn hai người họ, chúng tôi thậm chí còn không biết có chuyện như vậy xảy ra.

Tôi cảm thấy xúc động khi nghĩ rằng họ đã giữ kín mọi chuyện, thậm chí còn kiểm soát cả biểu cảm, để tránh ảnh hưởng đến hoạt động của chúng tôi.

Mình phải chuẩn bị một món quà tốt cho họ mới được.

“Vậy bây giờ mọi chuyện ổn rồi chứ ạ?”

“Nó đã lắng xuống hơn so với lúc đầu. 3 tuần liên tiếp đứng đầu bảng xếp hạng hàng tuần… và thành tích nhạc số cũng rất tốt. Ừm. Dù vẫn có vài đứa thích gây war trong phần bình luận nhưng chúng ta không thể làm gì được.”

Chị Hong Đại diện nói thêm.

“Các em đã làm rất đúng khi quyết định không lên mạng. Từ giờ sẽ có đủ loại người kỳ quặc bám theo đấy…”

“Tốt nhất là các em chỉ nên đọc những điều tích cực thôi. Những điều xấu xa thì đừng, vì chúng nhiều vô kể.”

Chúng tôi trả lời “Vâng ạ” trước lời nói của anh trưởng phòng.

Trong khi chúng tôi nhâm nhi cốc nước, cuộc trò chuyện quay trở lại vấn đề chính.

“Địa điểm concert được chọn dựa trên phân tích doanh số bán hàng đó. Về lý thuyết, chúng ta có thể nhắm đến cả sân thi đấu thể dục dụng cụ nhưng…”

“Sân thể dục dụng cụ có quá nhiều rủi ro.”

Tôi đồng ý với lời nói của chị Hong Đại diện rằng số lượng khán giả dự kiến cho concert thường phải được tính toán một cách thận trọng.

Concert không phải là một dự án chỉ tốn một hai đồng.

Nếu chọn một địa điểm quá lớn mà ghế trống quá nhiều thì đó sẽ là một thảm họa.

Chúng tôi thảo luận nghiêm túc về các vấn đề liên quan trong khi nghe giải thích về lịch trình trong nước và nước ngoài.

“…Vậy chúng ta sẽ tạm thời kết thúc cuộc thảo luận ở đây. Lần sau chúng ta sẽ họp thêm một lần nữa nhé. Tạm biệt các em.”

“Vâng. Cảm ơn các anh chị đã vất vả ạ.”

“Chúc mừng concert solo đầu tiên nhé. Mọi người cũng rất vui khi thấy các em thành công.”

Chị Hong Đại diện đứng dậy, gom tập tài liệu và nói đùa rằng lượng công việc sẽ tăng lên.

Anh Seok Hwan cũng rời khỏi phòng khách, hẹn gặp lại chúng tôi tại bữa tiệc công ty.

“Hẹn gặp lại sau ạ!”

Chúng tôi chào tạm biệt và cuối cùng cánh cửa cũng đóng lại.

3 giây sau đó.

Chúng tôi, những người đang ngồi với vẻ mặt nghiêm túc và thoải mái, nhanh chóng trao đổi ánh mắt.

“Họ đi rồi phải không?”

“Có vẻ vậy. Anh Jung Hyun, anh nghe thử xem.”

“Hmm… Có vẻ cả hai đã vào thang máy rồi.”

“Họ đi thật rồi.”

Sau khi xác nhận không còn ai, chúng tôi hít một hơi sâu.

Rồi đột nhiên đứng dậy.

“Các em ơi!”

“Anh ơi!”

“Hahaha! Này, chúng ta có concert solo rồi! Concert solo!”

“Concert solo!”

Chúng tôi nhảy múa vui mừng như những con khỉ đang nhảy quanh đống lửa, vừa hát “Congratulations” vừa nhảy nhót.

“Anh ơi, em phải làm sao đây. Em sắp khóc rồi.”

“Cứ khóc đi em. Ngày như hôm nay thì khóc cũng được.”

“Nhưng hình như em không khóc được.”

Chúng tôi bật cười trước lời nói của Bi Ju.

Thật sự là cảm giác rất tuyệt.

Ngay cả Ri Hyuk cũng cười toe toét, thế là đủ hiểu rồi.

Mặc dù công việc chuẩn bị phía trước còn nhiều như núi, và mùa hè còn xa, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất vui.

Từ khi mong ước trở thành idol, ước mơ cả đời của tôi là được tổ chức concert solo.

“Giờ thì không còn gì để tiếc nuối nữa…”

Khi tôi nhắm mắt lại với vẻ mặt mãn nguyệt, các em lắc lắc tôi và hét lên “Đừng chết!”.

Quả nhiên, các em đáng yêu vẫn luôn yêu thương anh…

Ji Ho trả lời với vẻ mặt không chút ngại ngùng.

“Anh à, nếu anh chết thì chúng em phải sắp xếp lại đội hình đấy.”

“Đúng vậy. Phần hát cũng sẽ tăng lên.”

“Này, mấy đứa kia…”

Các em cười khi thấy tôi tặc lưỡi.

Sau khi bàn bạc về việc sẽ thông báo cho gia đình khi lịch trình concert được xác nhận hoàn toàn, chúng tôi quay lại lịch trình ban đầu.

Chúng tôi cũng suy nghĩ về mẫu lightstick sẽ ra mắt cùng với lịch trình concert. và cũng lên kế hoạch trước cho những lịch trình quan trọng trong tuần này.

Ri Hyuk nhìn lịch và hỏi.

“À. Mọi người đã ôn thi xong chưa?”

Tất cả đều gật đầu.

Phải, chúng tôi có một kỳ thi quan trọng vào thứ Bảy tuần này.

_________________________________________________

Thứ Bảy.

Các thí sinh đến trường để tham dự kỳ thi Năng lực Lịch sử Hàn Quốc đều trợn tròn mắt.

‘Cái gì vậy.’

Mặc dù ở các phòng thi khác nhau, nhưng biểu cảm của mọi người đều giống nhau.

“…?”

Một thành viên trong nhóm Idol mặc một chiếc áo sơ mi Hawaii đang đọc sách một cách yên lặng.

Một thành viên thì ngồi im đang ăn kẹo dẻo, một người thì đang đọc cuốn sổ đã được ghi chép cẩn thận, bên cạnh thì một người khác đang ăn sáng bằng táo.

Hoặc thậm chí còn có một thành viên đang xem phim cổ trang trên điện thoại.

‘Đó không phải là New Black sao?’

‘Trông giống những người tôi đã thấy trong chương trình ‘Khai quật danh khúc’.’

‘Ồ. Đó chẳng phải là nhóm người Khiết Đan từ chương trình Khám phá lịch sử sao.’

(Chú thích: Người Khiết Đan (거란족) là dân tộc du mục cổ đại ở Đông Bắc Á, thành lập triều đại Liêu (916-1125). Trong lịch sử Hàn Quốc, người Khiết Đan được biết đến như quân xâm lược đã tấn công bán đảo Triều Tiên 3 lần (993, 1010, 1018) trong thời kỳ Goryeo. Nổi tiếng với kỵ binh hùng mạnh và chiến thuật du mục tàn bạo. Tướng Kang Kam-chan đã đánh bại họ năm 1018 và trở thành anh hùng dân tộc.)

Hầu hết mọi người đều nhận ra khuôn mặt họ.

Nhóm idol đang làm mưa làm gió với đủ loại meme liên quan đến lịch sử Hàn Quốc.

Sau đó, họ lại càng thấy kỳ lạ hơn.

‘Tại sao họ lại ở đây…?’

Hôm nay đi thi kiểm tra lịch sử Hàn Quốc, ai ngờ lại gặp một boygroup Idol đang là tâm điểm hiện nay ngồi ngoan như những thí sinh.

Mọi người bắt đầu gõ trên bàn phím điện thoại.

[Đang đi thi lịch sử Hàn Quốc mà thấy một hiện tượng la… không ngờ lại gặp idol ở đây]

Là New Black đó!

Có cả ảnh chụp xác nhận luôn nè

P/s: Mà cái cậu quý tộc Jingol hay cằn nhằn với các anh lớn thế

– kkkkkkk sao ảnh rung thế, rén à

– Cầm cái gì trên tay vậy?

– [Tác giả] Tôi quên mang máy tính nên họ cho mượn một cái..

– Họ đến đây làm gì?

– [Tác giả] Họ nói đến để thi

– kkkkkkkkkkkk Nghe bình thường mà lại bất thường

– Có phải họ đang quay nội dung cho Khám phá lịch sử không???

– Cái người còn đủ tâm lý để đăng bài này trước kỳ thi mới là huyền thoại

– Chắc họ đến để quay lấy tư liệu đăng YouTube

– Nhưng trông hơi phông bạt nhỉ… Chắc chỉ ở đó làm màu rồi lại quảng bá concept idol thông minh

– Điểm số thì… chậc chậc kkkk Họ có thời gian đâu mà học

Những người ở phòng thi cũng nghĩ tương tự.

Họ chỉ nghĩ rằng các idol đến thi thì cũng chỉ để quay nội dung cho YouTube thôi.

Các thí sinh ban đầu thấy tò mò, nhưng rồi lắc đầu và mở sách tóm tắt ra ôn lại.

‘Chắc họ cũng chỉ đến thế mà thôi.’

Nhưng ít người biết ý nghĩa của dòng chữ ‘made by SRH’ được viết ở góc cuốn sách tóm tắt mà họ đang cầm.

Họ chỉ nghĩ đó là tên người dùng trên internet.

Và chỉ biết được sự thật sau khi kỳ thi kết thúc.

Và…

‘Cái gì vậy.’

Một Soufflé đang cố gắng che giấu danh tính, vừa nín thở vừa nuốt nước bọt trong phòng thi khi nhìn thấy Bi Ju vừa bước vào.

Tình huống này là sao? Đi thi lịch sử Hàn Quốc mà cũng được gặp idol của mình.

Trong khi đang mải mê nghĩ sẽ thông báo cho các fan khác sau khi thi xong, cô ấy cố gắng nhịn cười.

Còn Bi Ju, vì sợ làm phiền người khác, chỉ chăm chú ăn táo trong khi liếc nhìn xung quanh.

__________________________________________________

Tham gia kỳ thi Năng lực Lịch sử Hàn Quốc là một kế hoạch chúng tôi đã được chuẩn bị từ trước.

Vào khoảng thời gian kết thúc chương trình Khám phá lịch sử, chúng tôi nghĩ rằng trực tiếp tham gia kì thi lịch sử Hàn Quốc cũng là một ý tưởng hay.

Đội quảng bá cũng nhiệt tình ủng hộ vì nó rất tốt cho việc xây dựng hình ảnh.

Tất nhiên, nếu chỉ đi thi cho có thì sẽ không ổn, nên chúng tôi cũng đã tranh thủ học.

‘Mọi người nhớ nhé. Vua triều đại Goryeo. Tae Hye Jung Gwang Gyeong Sung Mok… Ai không thuộc thì sẽ phải học sáng tác với ông chú đó đấy.’

‘Tae Hye Jung Gwang Gyeong Sung Moooook…!’

Sự “tẩy não” của ai đó đã đóng vai trò lớn nhất.

“Haa, mệt quá.”

” Mọi người đã vất vả rồi..”

Sau khi kết thúc kỳ thi, chúng tôi trở về tòa nhà TBC ở phường Sangam.

Ri Hyuk hỏi.

“Mọi người làm bài tốt chứ? Em có một hai câu khá mơ hồ.”

“Anh cũng vậy… bài thi khó hơn anh nghĩ.”

Jung Hyun gật đầu trước lời nói của Bi Ju.

“Anh thì không biết nhiều câu nên đã đoán bừa rất nhiều.”

“Liệu chúng ta có bị nói là làm màu không nhỉ?”

Trong khi mọi người đang lo lắng, chỉ có Ji Ho là vui vẻ.

“Em thì thấy tất cả những gì đã học đều xuất hiện. Nếu may mắn, em có thể đạt cấp độ 1 đó nà.”

“Ố ồ.”

Trong khi mọi người đang hài lòng nghĩ rằng em út của chúng ta là niềm hy vọng.

2 giờ chiều.

Cuối cùng, đáp án của kỳ thi đã được công bố.

Mọi người cầm bút đỏ với vẻ mặt căng thẳng.

Trong khi chấm điểm, anh Min Gi quay video bằng máy quay cầm tay.

Và người đầu tiên đạt điểm đỗ xuất hiện.

“Ồ… ồ! Anh ơi! Anh ơi! Em được 71 điểm!”

“Tuyệt vời. Vậy là cấp độ 1 phải không?”

“Vâng!”

“Wow… Bi Ju nhà ta giỏi quá!”

Trong khi Bi Ju và tôi đang vỗ tay và nói “Em hai của chúng ta là nhất!”, những người khác cũng lần lượt chấm xong bài.

“À. Em bị sai 3 câu 3 điểm nên được 91 điểm.”

Ri Hyuk lằm bằm.

Cậu ấy phàn nàn rằng đề thi đã ra câu hỏi về những vấn đề vẫn còn tranh cãi trong giới học thuật.

Khi tìm kiếm trên mạng vì nghe nói độ khó quá dễ, thực sự mọi người đang vui mừng vì nói rằng đây là kỳ thi dễ nhất từ trước đến nay.

Có vẻ tỷ lệ đỗ sẽ rất cao.

“Anh ơi, anh được bao nhiêu điểm vậy?”

“Anh được 87 điểm. Mà hình như anh đã quên hết những gì đã học rồi.”

Dù vậy, có lẽ vẫn còn chút kí ức từ thời ôn thi đại học nên tôi vẫn đạt điểm cao.

“Jung Hyun, em thì sao?”

“Em được 70 điểm. Những câu em làm thì sai, những câu em đoán thì đúng.”

Mọi người cười vì đó là điểm số rất đặc trưng của Jung Hyun.

Cho đến giờ, tất cả đều đạt cấp độ 1.

Trong khi chúng tôi đang tự chúc mừng ‘Giờ chúng ta là idol cấp độ 1 về lịch sử Hàn Quốc’, em út lại đặc biệt im lặng và chỉ liếc nhìn xung quanh.

Đầu chúng tôi đồng loạt quay sang.

“Sao vậy?”

“Không, không có gì ạ…”

“Được mấy điểm thế? Sao lại lén lút vậy?”

“Không, không phải là làm không tốt. Chỉ là, ừm…”

Tôi ra hiệu cho Jung Hyun.

Ngay khi thằng ba giữ chặt đứa út, Ri Hyuk nhanh chóng lấy bài thi ra.

Cuối cùng, khuôn mặt chúng tôi tập trung vào bài thi của Ji Ho.

“…”

Trong khi đó, em út chỉ biết thở dài ‘Haizzzz…’

“Hahaha!”

“Này! Cái này… phụt… là sao!”

Trên bài thi của em út, số ’69’ được viết một cách rụt rè.

Tiêu chuẩn cho cấp độ 1 là 70 điểm.

Chỉ mình thằng út là ở cấp độ 2.

___________________________________

– New Black khoe đạt cấp độ 1 kỳ thi Năng lực Lịch sử Hàn Quốc trên SNS “Ji Ho đạt cấp độ 2”

– Các thành viên New Black đều đạt cấp độ 1 trong kỳ thi lịch sử Hàn Quốc, trở thành ‘Nam thần học bá’… “Nhưng em út chỉ đạt cấp độ 2”

– New Black đăng bài thi lịch sử Hàn Quốc lên SNS “Ji Ho học ít nên đạt cấp độ 2”

– New Black ‘bày tỏ sự tiếc nuối’… ‘Đáng lẽ tất cả chúng ta đã có thể đạt cấp độ 1. Chỉ là em út được 69 điểm nên đạt cấp độ 2’

“Aaaa! Thôi đi mà, mấy anh này!”

“Kekeke!”

“Dừng đi, chỉ thiếu có 1 điểm thôi mà! Anh Jung Hyun được 70 điểm còn em chỉ cách anh ấy 1 điểm thôi mà!”

“Nói gì vậy. Trong Olympic, dù chỉ chênh lệch 0.1 giây cũng là huy chương bạc đấy, Ji Ho à.”

“Nếu thấy oan ức thì đạt cấp độ 1 đi~”

“Kekeke!”

“Ưm, em ghét mọi người!”

Trong hành lang đài truyền hình, em út đang chạy trốn trong đau khổ, và các thành viên khác đang truy đuổi với vẻ mặt độc ác, tay cầm ứng dụng bảng điện tử hiển thị ’69 điểm’.

Và có những idol tân binh đang chứng kiến họ.

“…”

Khi các thành viên Iris đang chớp mắt trong sự bối rối, Dream Ticket mỉm cười hài lòng như thể họ đã thấy điều gì đó thật quen thuộc.

Trước
Sau

Bình luận cho Chương 253

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

TruyệnHE.com

Website luôn cập nhật nhanh nhất các bộ truyện Showbiz hấp dẫn mỗi ngày.

Email Liên Hệ QC: contact@truyenhe.com

Fanpage: Link

Điều khoản

Copyright © 2025 Truyện HE

DMCA
Về Truyện HE | Đăng Ký Nhóm Dịch | Hướng Dẫn Đăng Truyện | VIP + COIN
🚫 Vui lòng đăng nhập để kiểm tra trạng thái VIP.
Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, Truyện HE miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ contact@truyenhe.com

Đăng Nhập

Chứng minh bạn là người


Đăng nhập với Google

Quên Mật Khẩu?

← Quay Lại Truyện HE

Đăng Ký

Đăng Ký Tài Khoản Trên Trang Web Này.

Đăng ký với Google

Đăng Nhập | Quên Mật Khẩu?

← Quay Lại Truyện HE

Quên Mật Khẩu?

Nhập tên đăng nhập hoặc Email. Bạn sẽ nhận được mật khẩu mới tại Email đã đăng ký.

← Quay Lại Truyện HE