Kiếp này tôi sẽ thành siêu sao cấp vũ trụ - Chương 251
Mong cả nhà đọc hãy viết cho tui nhiều comment nha.
Nếu thấy hay, xin hãy donate 1 chút để tui có thêm động lực ra chương đều nha, cảm ơn các tình yêu

‘Câu chuyện trước đó’ cùng với các sự kiện trôi qua nhanh chóng.
Đây là chính là sự quan tâm của đội sản xuất dành cho những người không thể nhớ tập trước do đặc điểm của bộ phim truyền hình thứ Sáu phát sóng một tuần một lần.
Tất nhiên, dù vậy chúng tôi vẫn không hiểu.
“Nội dung phim nói về cái gì vại…”
“Hmm. Đại khái là bằng cách nào đó họ đã du hành được thời gian, phải không?”
“Ji Ho à. Có bản ‘rì viu phim’ trên internet không?”
“Không có ạ.”
Cảnh cuối cùng chúng tôi xem là cảnh tên người tiền sử thời kỳ đồ đá tấn công cảnh sát Heo.
Chúng tôi chớp mắt ngơ ngác khi thấy Lee Kang Jin nói chuyện với vẻ mặt nghiêm trọng trong ‘Câu chuyện trước đó’.
Jung Hyun nói một cách nghiêm túc:
“Đại khái là tình huống nghiêm trọng.”
“Ừ. Ăn thịt chân giò đi.”
“Ăn cả thịt heo cuộn nữa.”
Chúng tôi cười haha vui vẻ và tập trung ăn thịt chân giò, trong khi đó, bộ phim bắt đầu được chiếu trên TV.
Những đường hầm bí ẩn có thể du hành về quá khứ, và câu chuyện tiếp tục với việc nhân vật chính theo dõi một tôn giáo lạ dẫn đến phát hiện các đường hầm và sử dụng chúng.
Nhân vật chính đối đầu với tôn giáo lạ có thế lực lớn đến mức có thể lôi kéo cả nghị sĩ quốc hội Oh Seong Gu.
Cuối cùng, nhân vật chính tiến vào đường hầm thời gian, nguồn gốc của tất cả những sự kiện này.
Xào xạc-
Những cây sậy đung đưa trong gió.
Trước khi vào đường hầm, nhân vật chính nhìn lại cánh đồng sậy với ánh mắt bình thản, trong đó có một chỗ cỏ như bị đè nén xuống.
Mặc dù không có cảnh hồi tưởng, chúng tôi biết đó là gì.
“Ồ! Ồ! Đó, đó là nơi em đã chết!”
“…”
“Tuyệt quá. Hình như em đã trở thành một nhân vật quan trọng đối với nhân vật chính rồi.”
Sự tập trung bị phá vỡ với tiếng hót ồn ào của thằng út.
Khuôn mặt của Ji Ho đang nói chuyện hào hứng và khuôn mặt của cảnh sát Heo chăm chỉ, lễ phép gần như chồng lên nhau rồi lại tách ra.
Bi Ju dùng khăn giấy lau miệng đứa em út đang dính đầy nước chấm và bịt miệng nó lại.
“Mmm! Em…”
Chúng tôi lại quay ra chú ý về màn hình TV.
Cùng một phong cảnh xuất hiện trước mắt nhân vật chính khi anh ta ra khỏi đường hầm, vẫn là cánh đồng sậy.
Điểm khác biệt là bây giờ là giữa trưa và những cây sậy đã mọc cao vút, và con đường lát nhựa gần đó đã biến mất.
Màn hình tràn ngập tông màu vàng như thể từ một bức ảnh Hàn Quốc những năm 1960 hoặc 1970.
Cuối cùng, sau 7 tập, nhân vật chính đã di chuyển về quá khứ, có lẽ đó là thời kỳ đồ đá, nơi một con quái vật không rõ nguồn gốc được cho là đã đi qua.
“Nhưng nếu là thời kỳ đồ đá thì sẽ có khủng long không nhỉ? Khủng long ấy.”
“…”
Bi Ju nhét hai miếng rau diếp vào miệng Jung Hyun đang có vẻ mặt phấn khích.
Trong khi ai đó đang nhai rau diếp như một con bò đang nhai cỏ, chúng tôi lại quay sự chú ý về màn hình TV.
Xào xạc-
Tiếng những cây sậy đung đưa trong gió.
Khi chúng tôi nín thở ăn thịt chân giò theo bầu không khí nghiêm túc của phim, Ri Hyuk lắc đầu và tăng âm lượng lên.
Xào xạc-
Nhân vật chính nhìn quanh, và đưa tay lên che nắng.
Mặc dù đã đến quá khứ nhưng vẻ mặt cho thấy anh ta không biết phải làm gì, dáng vẻ của một đứa trẻ lạc đường hiện lên trên khuôn mặt khô khan của người đàn ông.
“Anh ấy diễn giỏi quá.”
“Đúng vậy. Nhìn ánh mắt đó kìa…”
Lee Kang Jin, người từng nịnh nọt đạo diễn bằng cách gọi “Đạo diễn ơi~”, giờ đây đã sống trong vai thám tử Park Chul Jin.
Ji Ho hỏi với vẻ tò mò:
“Em thực sự chưa từng thấy ai có sự khác biệt lớn như vậy giữa diễn xuất và thực tế cả. Nếu khán giả biết, chắc chắn sẽ mất cảm giác nhập vai với nhân vật mất.”
“…”
“Sao vậy ạ?”
“…”
Chỉ có tiếng gió và tiếng sậy đung đưa mà không có nhạc nền.
Trong khi đó, những thứ kỳ lạ bắt đầu xuất hiện trong tầm mắt của người thám tử đang lang thang vô định.
‘Nơi này, trước đây toàn là đồi! Nhưng rồi nhà vua đã san phẳng tất cả để làm đường.’
Giọng nói của ai đó chồng lên.
Nơi đáng lẽ phải có đồi trong là quá khứ thì giờ lại là đồng bằng giống như hiện tại.
‘Cánh đồng sậy cũng mới mọc sau này thôi. Trước đây chẳng có gì cả.’
Nhưng cánh đồng sậy vẫn đang ở đó.
Những manh mối không lành báo hiệu cho nhân vật chính, và khán giả cũng dần tiến gần đến sự thật.
Park Chul Jin loạng choạng khi bước tiếp.
-…
Chân vấp phải một hòn đá khi anh ta đang đi vô định.
Khi nhân vật chính suýt ngã và định cúi xuống buộc lại dây giày bị lỏng, có thứ gì đó cứng cáp lộ ra.
Đó là một cột sắt trông giống như kết cấu khung thép.
Nhân vật chính nghiêng đầu rồi dùng tay phủi lớp đất đắp lên trên, như thể đang phủ nhận điều gì đó.
‘Ban đầu chúng tôi không phải là tà giáo, chúng tôi vẫn bình thường. Nhưng từ một thời điểm nào đó, giáo chủ đã phát điên.’
‘Tôi không biết tại sao ông ấy phát điên. Ông ấy nói “Không thể thay đổi được” rồi mất trí.’
‘Cuối cùng ông ấy cũng đã phát điên vì muốn hồi sinh con gái…’
Một tấm biển sắt màu xanh lá cây xuất hiện.
Khi nhân vật chính phủi hết đất, tất cả âm thanh tạm thời dừng lại.
Trên tấm biển sắt đã gỉ sét nặng nề hiện lên dòng chữ, cùng với mũi tên quen thuộc là từ “Tòa thị chính Oh Seong Gu”.
Đây là khoảnh khắc tiết lộ nguồn gốc của tất cả những người thời kỳ đồ đá, mũi tên thời Joseon, v.v. đã xuất hiện cho đến nay.
Những đường hầm không phải đi về quá khứ mà là đi về tương lai.
Không phải thời kỳ đồ đá và thời đại Joseon.
Thứ tưởng chừng như mũi tên thời Joseon thực ra là nền văn minh do loài người trong tương lai tạo ra sau khi đã trải qua sự diệt vong.
‘Slip’ không phải là về quá khứ, mà là về loài người đã quay trở lại thời kỳ đồ đá sau sự diệt vong và đã “du hành thời gian”.
Hơn nữa, dựa vào mức độ gỉ sét của biển báo, thời điểm diệt vong không còn xa so với hiện tại.
Đồng thời, giọng nói của một nhà khoa học chồng lên:
– Về mặt lý thuyết, việc đi về tương lai là có thể, nhưng quá khứ… việc quay trở lại quá khứ là điều không thể.
Chúng tôi cũng đánh rơi miếng thịt chân giò khi thấy cảnh nhân vật chính sụp đổ.
Cuối cùng, Park Chul Jin đã khóc không ngừng.
Đây là cảnh nhân vật chính lần đầu tiên bộc lộ cảm xúc trong phim.
Mặc dù không có cảnh hồi tưởng, Ji Ho đã tìm kiếm trên internet và kể cho chúng tôi nghe về tình tiết của câu chuyện.
Có vẻ như với manh mối về du hành thời gian, nhân vật chính đã hy vọng có thể thay đổi quá khứ.
Cha mẹ anh ấy đã qua đời trong vụ hỏa hoạn khi còn nhỏ, những người bạn ở trại trẻ mồ côi cũng đã tự kết thúc cuộc đời một cách đáng tiếc, đứa con trai nhỏ qua đời vì không đủ tiền chữa bệnh và người vợ sau đó cũng ra đi. Và cả một cảnh sát mà anh ta thậm chí còn không nhớ tên.
Bộ phim đang nói với nhân vật chính.
Để nói với anh ấy rằng không thể quay về quá khứ.
Cảm giác tội lỗi càng siết chặt hơn đối với người đàn ông đang cố gắng thoát khỏi nó.
“…”
Không hiểu sao một cảm giác kỳ lạ lại dâng lên trong lòng tôi.
Khi còn nhỏ, tôi cũng thường có những suy nghĩ như vậy.
“Nhưng bài hát của chúng ta không xuất hiện.”
“Ơ, sắp hết phim rồi? Chuyện gì vậy?”
Khi tôi tỉnh táo lại sau lời nói của các em, từ “S L I P” đang hiện lên theo thứ tự ngược lại như bình thường.
“Chuyện gì vậy?”
Tôi nghiêng đầu.
“Chắc chắn đạo diễn đã nói rằng bài hát sẽ xuất hiện hôm nay mà, nên chúng ta mới xem… Ơ?”
“Ơ kaif. Bài hát của chúng ta đang được phát kìa.”
Bài hát của chúng tôi, chưa từng xuất hiện trong suốt tập 7, cuối cùng lại phát ra sau khi tập phim kết thúc.
Bình thường thì lúc này sẽ hiện lên danh sách nhân viên đoàn làm phim và kết thúc tập phim.
Một giai điệu guitar acoustic nhẹ nhàng vang lên.
“…?”
Và màn hình vốn tối đen bắt đầu thay đổi như thể đang tua ngược lại.
Nó bắt đầu bằng việc tiêu đề vừa kết thúc lại hiện lên “S L I P” một lần nữa.
Tức là đang tua ngược à?
Trong khi phần mở đầu vang lên, Park Chul Jin đang quay lại hướng đường hầm từ từ di chuyển như thể đang đi lùi.
Tốc độ ngày càng tăng, nội dung của tập 7 được lướt qua trong vài giây và thời gian trôi về quá khứ, về quá khứ xa hơn nữa.
Trong khi đó, bài hát của chúng tôi vang lên làm nhạc nền.
Liệu có thể ra đi chậm rãi hơn một chút
Trước khi hôm nay tan biến như hoàng hôn
Giọng hát của Ri Hyuk nhẹ nhàng vang lên bên tai.
Lời bài hát nói về việc thời gian chỉ hướng về tương lai nhưng tôi chỉ muốn ở lại quá khứ, kết hợp với những cảnh hồi tưởng về quá khứ.
Những khoảnh khắc Park Chul Jin mỉm cười và sống hạnh phúc lần lượt hiện ra, trái ngược với vẻ mặt vô cảm như khúc gỗ xuyên suốt tập 7.
“Wow…”
Cách chuyển cảnh tự nhiên về quá khứ và sắc màu thay đổi tinh tế mỗi lần.
Lời bài hát chúng tôi viết và những cảnh quá khứ khớp với nhau như những mảnh ghép hoàn hảo.
Lời nói của đạo diễn Kang ‘Tổng đạo diễn rất thích bài hát của các cậu’ thoáng qua trong đầu tôi.
Cuối cùng, tập 7 của Slip kết thúc với hình ảnh nhân vật chính khi còn nhỏ và cha mẹ cười rạng rỡ trước ống kính máy ảnh.
“…”
Chúng tôi nhìn nhau với vẻ mặt ngơ ngác.
“Không ngờ nó lại được trọng dụng đến vậy…”
Chúng tôi đang bối rối vì chỉ được nghe nói rằng bài hát sẽ xuất hiện trong một cảnh phim quan trọng.
“A-anh…”
Ji Ho nhìn điện thoại thông minh rồi nói với chúng tôi bằng vẻ mặt ngạc nhiên.
“Bài hát của chúng ta đang gây bão.”
____________________________________________
Tỷ suất người xem cao kỷ lục 13,3%.
Vốn được đánh giá là một “siêu bom tấn” trong thể loại này và thu hút được nhiều người hâm mộ, tập 7 của Slip giờ đang nhận được vô số lời khen ngợi.
– [TV hôm qua] ‘Slip’ mở rộng sức ảnh hưởng, tỷ suất người xem tăng vọt
– ‘Slip’, cú twist bất ngờ: Người thời kỳ đồ đá hóa ra là ‘loài người sau sự diệt vong’
– Khán giả hồi hộp với cú twist bất ngờ của ‘Slip’
Mặc dù tập 7 đã kết thúc nhưng tác động của nó vẫn rất lớn.
Hơn 3 giờ sau khi phát sóng, phần bình luận trên các trang mạng và các cộng đồng vẫn đang bàn tán về Slip.
– Cú twist quá đỉnh, hoàn toàn không nghĩ tới ㄷㄷ
– Khi tấm biển xuất hiện, tôi liền nổi da gà kkkkk Cứ như bị đánh vào gáy, choáng váng luôn;;
– Nổi da gà luôn;
– Nhưng cũng không phải là cú twist đặc biệt gì kkk Đây là cú twist thường thấy trong thể loại phim Mỹ hoặc phim Planet of the Apes nên không có gì đáng ngạc nhiên
– Vậy thì lầu trên sang Mỹ sống đi
– Chỉ là nổi da gà thôi mà có gì đâu
– Fan Slip đã bắt đầu bịt miệng người khác rồi đấykkk Lần đầu tiên tôi thấy một bộ phim có nhiều fan cuồng như vậy
– Phim cũng khá sáo rỗng. Cách họ sử dụng cảnh sát Heo như một công cụ cũng vậy
Mặc dù fan và anti đang cãi nhau ở mỗi tập, nhưng bộ phim đã đạt được thành công lớn, và cả hai phía có một ý kiến chung.
Đó chính là phần kết cuối cùng.
– Cách dàn dựng cuối cùng quá đỉnh
– Hy vọng clip sẽ sớm được đăng lên
– Cách dàn dựng mà mọi thứ biến mất từng cái một, đang diễn xuất quá đỉnh
– Khóc đến sưng mắt mất thôi ㅠㅠㅠㅠㅠ Chul Jin ơi ㅠㅠㅠㅠ
– Tôi chỉ xem theo trào lưu thôi nhưng phần kết này quá đỉnh kkk
– Nhưng bài hát hay quá, của ai vậy?? Giọng nghe quen quen
– Tôi cũng tò mò kkk
– Ngay từ câu đầu tiên đã cảm thấy bài này sẽ hot nè
Khi phần kết huyền thoại của tập 7 được bàn luận rôm rả trên mạng xã hội, sự quan tâm đến bài hát cũng tăng lên.
Từ khóa ‘Slip OST’ đã bắt đầu xuất hiện trong các từ khóa tìm kiếm phổ biến trên các trang nhạc số, và các phóng viên giải trí cũng đua nhau viết bài.
Cộng đồng idol cũng có phản ứng tương tự.
– Ồ tôi đã tìm thấy bài báo! Tìm thấy rồi!!! Đó là ‘Bài thơ về ngày hôm qua’ của New Black.
– New Black?
– Lại là New Black à?
– New Black nữa à;;
– kkkk Ngay khi nghe tôi đã nghĩ là giọng của họ, đỉnh quá đi
– Chỗ nào cũng làm giỏi hết.. Thế này thì sắp chiếm lĩnh bảng xếp hạng mất
– Đây có phải là bullfrog của làng nhạc số không ta?
(Chú thích: bullfrog tui đã giải thích trong phần Idol Olympic trước đó rùi nha)
Bảng xếp hạng nhạc số vẫn còn dư âm của ‘Deok Soon à’.
Giờ có thêm một OST của một bộ phim bom tấn đạt tỷ suất người xem 13% cũng không phải là điều đáng ngạc nhiên.
OST của bộ phim ăn khách nhất hiện nay, ‘Chuỗi hạt của cáo’, cũng nằm trong top 10 bảng xếp hạng.
Tuy nhiên, đã lâu rồi mới có một OST của phim thuộc thể loại này lọt vào bảng xếp hạng, bởi vì những bộ phim thể loại này thường tập trung vào cốt truyện, diễn xuất và đạo diễn, nên điểm thu hút khán giả đại chúng rõ ràng sẽ khác.
Đây là một điều bất thường về nhiều mặt.
‘Chắc sẽ rớt xuống sau vài ngày thôi.’
Hầu hết mọi người đều nghĩ rằng OST của một bộ phim thể loại này dù đang hot cũng sẽ nhanh chóng rơi xuống.
Tuy nhiên, thứ hạng của ‘Bài thơ về ngày hôm qua’ không hề giảm xuống.
Thay vào đó, nó đang tăng lên mỗi ngày từ vị trí ban đầu.
Ban đầu, việc stream và số lượt download đều do fan của bộ phim đóng vai trò chủ đạo, nhưng dần dần nó cũng được đón nhận bởi công chúng khi được tiếp xúc với bài hát.
– Bài hát quá hay
– Có cảm giác buồn man mác đến kì lạ nhưng lại gây nghiện như một bài ballad kkk
– Nhưng trong top 10 bảng xếp hạng có đến 3 bài của New Black kkkk Đỉnh cao mọi thời đại
– Nếu xuống thêm nữa thì còn có cả ‘Something’ và một bài trong album Flower gì đó nữa ㅇㅇ
Một nhóm nhạc nam chỉ vài tháng trước còn được gọi là ‘idol tân binh’ giờ đã có năm bài hát trong bảng xếp hạng top 100.
Trước tình hình bất thường này, ngay cả những người trong ngành cũng tỏ ra bối rối.
“Này, gần đây cậu có nghe bài hát Hôm qua gì đó không?”
“Bài thơ về ngày hôm qua? Sao mà không biết chứ.”
“Mà công nhận nó hay thật đấy…”
Tại một buổi nhậu của các nhạc sĩ.
“Dạo này cứ New Black, New Black khắp nơi, nghe tên cái tên đó ầm ĩ luôn rồi. Họ có bao nhiêu bài trong bảng xếp hạng nhỉ? Có đến năm bài phải không?”
“Tôi đã thấy các nhóm đều leo thứ hạng bằng cách stream từ fan, nhưng việc lấp đầy bảng xếp hạng bằng sự lựa chọn của công chúng thì…”
“10 năm làm nhạc sĩ, đây là lần đầu tiên tôi thấy điều này. Kì lạ thật đấy.”
“Lần này tôi sẽ sản xuất nhạc cho một nhóm nhạc nam tân binh, họ nói rằng khi lên lịch comeback, thì phải tránh lịch comeback của New Black.”
Những câu chuyện từ khắp nơi truyền đến.
“Nếu biết thế này thì lần sau New Black mở cuộc thi sáng tác, tôi có nên gửi bài tham gia không nhỉ? Để tích lũy mối quan hệ.”
“Làm thân bây giờ để làm gì. Giờ họ chỉ làm việc với những người nổi tiếng thôi.”
“Nhưng nhìn chung thì, vì cái thằng Woo Joo đó mà các công ty giải trí đều bị ảo tưởng rồi. Có quá nhiều yêu cầu lớp dạy sáng tác cho thực tập sinh.”
Những người khác cũng bắt đầu kể những trải nghiệm tương tự.
“Nhưng có phải cứ đào tạo là được đâu.”
“Dù có giải thích thế nào rằng thằng đó là trường hợp đặc biệt, mà đám người đó lại không chịu hiểu.”
“Đúng vậy. Tôi đã làm trong ngành này 10 năm nhưng chưa từng thấy đứa nào như thế. Nó liên tiếp tạo ra những bản hit mà người khác phải mất vài năm mới có thể làm được.”
“Tôi cũng muốn gặp thằng đó một lần. Tò mò xem nó là kiểu người như thế nào.”
“Tôi cũng vậy, tự nhiên muốn xem nó làm việc như thế nào, để có thể đứng bên cạnh và học hỏi thằng đó.”
Mọi người đang nói rằng lần sau nếu New Black mở cuộc thi sáng tác, họ sẽ tham gia bằng mọi giá.
Ai đó gọi người đang nhấp rượu im lặng.
“Đúng rồi. Pil Geun, cậu đã chuyển sang Lemon phải không? Cậu cũng thân với Woo Joo của New Black đúng không?”
“Ừm…”
Mọi người nhìn Seo Pil Geun, đội phó A&R với vẻ mặt buồn bã không rõ lý do, chỉ biết chống mắt nhìn mọi người đang nhìn mình với ánh mắt đầy kỳ vọng và hỏi.
“Thế nào, cậu ta lúc làm việc bình thường thì như thế nào?”
“Rất xuất sắc.”
Pil Geun nhìn vào khoảng không với vẻ mặt buồn bã.
“Khi làm việc cùng nhau, lúc thì thấy ‘wow’, lúc thì sung sướng phát điên đến mức muốn nhảy cẫng lên, lúc lại muốn bỏ chạy, rồi thấy đói…”
Trước dáng vẻ của người đang lẩm bẩm như đang say rượu, các nhạc sĩ khác nghiêng đầu thắc mắc.
“Cậu ta có ổn không vậy?”
“Trông không được khỏe lắm.”
“Chắc có ai đó trong công ty gây nhiều áp lực cho cậu ta? Nhưng dù sao vẫn thấy ghen tị. Tôi cũng muốn được làm việc với một người như thế một lần…”
Các nhạc sĩ vẫn mơ mộng về trưởng nhóm của New Black mà không biết được nỗi lòng sắp vỡ òa của ai kia.
Khi Pil Geun im lặng uống rượu của mình, một người đang nhìn điện thoại hỏi các nhạc sĩ khác.
“Này. Nhưng cái bài ‘Bài thơ về ngày hôm qua’ này, sao tôi thấy xu hướng có vẻ không bình thường? nhỉ”
_________________________________________
“Đối thủ cạnh tranh cho vị trí số 1 Music On lần này chính là các em.”
“…”
Tôi đã nghĩ có gì đó không bình thường, và cuối cùng nó đã xảy ra.
Đây là câu chuyện chúng tôi được nghe ngay khi vừa đến văn phòng của đội quản lý.
“…”
Im lặng.
Sau một lúc chớp mắt ngơ ngác, Bi Ju giơ tay và hỏi.
“Anh quản lý, anh nói đối thủ của chúng em là chính chúng em ạ?”
“Ừ.”
Tôi hỏi với vẻ bối rối.
“Anh, anh không định nói những câu kiểu như ‘Cuộc đời là cuộc chiến với chính mình’ đấy chứ?”
“Đừng có nghĩ anh sẽ nói những câu sến súa như thế.”
“…”
Khi tôi ho khan vì bị chạm đúng điểm yếu, các em bật cười và nói rằng anh trưởng phòng đúng là anh trưởng phòng.
Anh Seok Hwan giải thích.
“OST ‘Bài thơ về ngày hôm qua’ của các em là ứng cử viên cho vị trí số 1 tuần sau. Cùng với ‘Hoa gió’.”
“…!”
Mặc dù đã có phần đoán trước nhưng khi thực sự nghe thấy vẫn thấy ngạc nhiên.
‘Bài thơ về ngày hôm qua’ (gọi tắt là ‘Bài thơ hôm qua’) hiện đang ở vị trí thứ 2 trên bảng xếp hạng, khoảng cách với vị trí số 1 cũng không quá lớn.
Nếu ‘Hoa gió’ là Ri Hyuk đang vừa chạy trốn vừa kêu la “Á!”, thì ‘Bài thơ hôm qua’ là Jung Hyun đang đuổi theo sát nút.
Ah, nói thế này thì chắc chắn ‘Hoa gó’ sẽ bị bắt kịp mất, phải nghĩ ngược lại mới đúng.
Jung Hyun đang chạy trốn sau khi làm hỏng máy hút bụi và Ri Hyuk cầm chổi đuổi theo.
“Đủ thứ Chuyện lạ. Đối thủ của chúng ta lại chính là chúng ta… Đúng là cuộc chiến với chính mình.”
Ji Ho có vẻ mặt bối rối, và chúng tôi cũng vậy.
Bi Ju hỏi.
“Anh ơi, chúng em phải phản ứng thế nào đây?”
“Trước tiên chúng ta phải quyết định cái này đã, phải có phản ứng như thế nào khi giành vị trí số 1.”
“Chúng ta có phải chia ra đứng không?”
“Vậy vì anh Woo Joo sáng tác nên đứng giữa, còn lại chia ra, mỗi bên hai người thì sao ạ?”
Trong khi anh Seok Hwan mỉm cười nhìn chúng tôi, các em hào hứng nói đủ thứ chuyện, vừa bối rối vừa vui.
Là ứng cử viên cho vị trí số 1 và số 2 trên chương trình âm nhạc, và dù ai thắng thì chúng tôi cũng là số 1, thật không thể tin được.
Hơn nữa, cả hai bài đều do tôi sáng tác.
Đáng lẽ phải là tình huống không thể không vui mừng, nhưng không hiểu sao sự bối rối vẫn không tan biến.
Mọi thứ hình như phức tạp như lời các em nói.
Khi giành vị trí số 1 thì nên vui mừng hay nên tiếc nuối?
Khi đứng thì phải đứng như thế nào?
Khi chúng tôi đang suy nghĩ với vẻ mặt nghiêm túc, Ji Ho đưa ra câu hỏi quan trọng nhất.
“Trước tiên, phải quyết định xem sẽ làm gì ở đài truyền hình đã.”
_________________________________________
Yeouido. Đài truyền hình PBS.
“Wow!”
Hôm nay là thứ Sáu, nhóm nhạc nam ‘Iris’ lần đầu ra mắt trên ‘Music On’ trợn tròn mắt khi nhìn cảnh trên đường đi làm.
Máy ảnh chật kín sau hàng rào dài như thảm đỏ.
Fan hâm mộ đầy khắp nơi.
“Xin chào! Chúng tôi là Iris!”
Khi họ chào to khắp nơi, những chiếc máy ảnh đang chụp với vẻ mặt ‘Ai vậy?’ bỗng dừng lại.
‘Wow!’
Những idol tân binh thấy mọi thứ đều mới lạ.
‘Tuyệt quá!’
Chúng ta đã được đi làm ở Music On!
Trong khi họ đang tự cảm thán và tạo dáng vụng về ở khu vực chụp ảnh.
“Kyaaaa!”
Tiếng hét cùng với tiếng ồn ào tăng lên.
Tiếng máy ảnh bỗng trở nên bận rộn và các phóng viên quay đầu lại.
Những người đang định đi vào tòa nhà theo người quản lý dừng bước và ồ lên.
“Ồ, New Black kìa. New Black.”
“Wow, là các tiền bối New Black kìa.”
Đó là nhóm tiền bối đang nổi tiếng, cũng là nhóm idol thịnh hành nhất hiện nay.
Khi năm chàng trai với vẻ đẹp như tranh vẽ bước đến, tiếng hét như tiếng thét vang lên khắp nơi.
Nhóm tân binh không thể không thán phục trước dáng vẻ vẫy tay thành thạo, khác hẳn với sự vụng về của mình.
Sao ngay cả trang phục thường ngày của họ trông cũng thật phong cách.
“Tiền bối Woo Joo đẹp trai quá…”
“Ngầu quá đi.”
“Cái áo sơ mi hoa đó đẹp thật… Mình cũng nên mua một cái nhỉ?”
Đối với những idol tân binh này, ngay cả chiếc áo sơ mi Hawaii của Woo Joo cũng trông thật ấn tượng.
Chiếc áo sơ mi Hawaii với hoa màu đỏ là một món đồ khó mặc vì màu sắc quá mạnh, nhưng khuôn mặt anh ấy đã chiến thắng nó.
“Các em, đi thôi.”
Sau khi đứng ngẩn người nhìn New Black một lúc, họ đi vào bên trong theo người quản lý.
“Anh ơi, em đi vệ sinh một chút.”
“Em biết chỗ không?”
“Vâng. Em vừa thấy rồi ạ.”
“Đừng đi một mình, nhớ đi cùng các bạn nhé.”
Khi ai đó đang căng thẳng trước buổi tổng duyệt khô và nói rằng muốn đi vệ sinh, cả bảy thành viên đều đi theo.
Những idol với bảy màu tóc nhuộm như cầu vồng đi một cách rụt rè.
‘Sợ quá…’
Các nhân viên đài truyền hình họ gặp trong hành lang trông thật căng thẳng, chỉ nhìn vẻ mặt thôi đã thấy sợ.
“Xin chào ạ!”
Mặc dù họ chào to nhưng chỉ nhận được cái nhíu mày mà không có phản ứng nào khác.
Khi họ đang nuốt sự xấu hổ và đi về phía nhà vệ sinh.
“Này này! Tránh ra!”
Một nhân viên nam đang mang một chiếc hộp đầy và đẩy họ khi đi ngang qua.
Bịch!
Một thành viên ngã xuống.
“Tsk. Không nhìn đường à?”
Họ còn phải xin lỗi “Xin lỗi ạ” với nhân viên đó, và người đó đang bực bội bỏ đi.
Khi thành viên bị ngã ban đầu bối rối rồi sắp khóc.
“…Bạn không sao chứ?”
Một bàn tay trắng trẻo đưa ra.
Khi họ nghe thấy giọng nói dịu dàng và thấy ai đó đang đưa tay ra, tất cả các thành viên của Iris đồng loạt quay đầu lại.
“Hức!”
Trước mắt họ, Ji Ho của New Black đang mỉm cười điềm đạm.