Truyện HE
  • Trang Chủ
  • Truyện Chữ
  • Truyện Tranh
  • Donate
  • Nhóm Dịch
Đăng nhập Đăng ký
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang Chủ
  • Truyện Chữ
  • Truyện Tranh
  • Donate
  • Nhóm Dịch

Kiếp này tôi sẽ thành siêu sao cấp vũ trụ - Chương 249

A- A+
90s
  1. Trang chủ
  2. Kiếp này tôi sẽ thành siêu sao cấp vũ trụ
  3. Chương 249 - Đánh bại New Black (15)
Trước
Sau

Mong cả nhà đọc hãy viết cho tui nhiều comment nha.

Nếu thấy hay, xin hãy donate 1 chút để tui có thêm động lực ra chương đều nha, cảm ơn các tình yêu

 

“Anh? Sao trông anh mệt thế? Anh không ngủ được chút nào từ trên đường đến đây à?”

“Có lý do cả đấy.”

Ngay khi chúng tôi đến phòng tập, Bi Ju đã luôn lo lắng hỏi thăm.

Tôi cảm thấy mình như một người quay phim trong một bộ phim tài liệu về Nam Cực, và những chú chim cánh cụt lại lảo đảo đứng dậy từ ghế sofa và bám theo tôi.

“Anh, mọi chuyện suôn sẻ chứ?”

“Trông anh như bị kiệt sức tinh thần vậy. Có ai ở đó làm anh khó chịu à? Em sẽ chửi họ sau lưng cùng anh.”

“Ăn cái này đi anh.”

Tôi ngồi xuống ghế sofa, nhai nhóp nhép kẹo dẻo gấu mà Jung Hyun đưa cho.

Có lẽ vì đám em biết tôi đã phải quay hình đến tận sáng, nên bầu không khí chào đón tôi trông vui vẻ hơn bình thường, bonus thêm những nụ cười tươi hơn.

Đôi vai căng thẳng của tôi dần dần thả lỏng.

Một tiền bối đã ra mắt dưới trướng TJ Enter từng nói rằng, sau cùng thì những thành viên cùng ra mắt với bạn mới là những người tuyệt vời nhất.

Giờ tôi cuối cùng cũng hiểu ý anh ấy là gì, cảm giác như trở về với gia đình vậy.

“Các em này…”

Khi tôi nói với đôi mắt u sầu, những ánh mắt lo lắng hướng về phía tôi.

Sau khi thở dài sâu, tôi kể cho họ nghe về chuyện xảy ra với PD Do Jun Gi của chương trình “Đàn ông xông pha”.

“Anh sẽ phải đi nghĩa vụ quân sự lần nữa.”

“Hahaha!”

Nào, vừa mới nói là gia đình cơ mà.

Sao một con ngựa đau, cả đàn lại cười đến chảy nước mắt thế kia.

À, không. Vẫn còn Bi Ju có phản ứng khác.

“Ôi trời, thật sao ạ? Phải làm sao đây…”

“Bi Ju à. Hạ tay xuống khỏi miệng đi.”

“…Ôi anh à, này. Kim Jung Hyun. Đừng.”

Khi Jung Hyun nắm tay Bi Ju và hạ xuống, tôi có thể thấy khóe miệng thằng em hai đang nhếch lên cao, chỉ chực cười.

“Anh biết mà.”

Nhưng thay vì trừng mắt, tôi chỉ còn cười ấm áp.

Tôi mỉm cười với các thành viên đang phấn khích hét lên “Anh cả sẽ đi nghĩa vụ quân sự kìa~”

“Anh biết chuyện này sẽ xảy ra, nên anh đã nói với PD là anh sẽ đưa một người trong số các em đi cùng anh đó nà.”

Phải rồi, nên cảm thấy lo lắng đi, lũ ranh con kia.

“Sao họ lại làm thế với anh chứ!”

“Tại sao! Tại sao! Tại sao họ phải đưa anh Woo Joo của chúng ta đi? Tại sao chứ? Điều này thực sự không thể chấp nhận được!”

“Đúng vậy! Tại sao họ lại nỡ đưa một người tốt như anh cả đi chứ. Chẳng có nghĩa lí gì nữa. Anh ơi, đừng đi nữa.”

“Quân đội thì hơi…”

Ngay cả Jung Hyun, người thường không có ác cảm hay thiện cảm mạnh mẽ, cũng bày tỏ sự không thích, cho thấy chương trình này ‘tai tiếng’ đến mức nào.

Tôi đặt tay lên vai.

“Ôi, sao vai cứng thế này nhỉ.”

“Vâng, em đến đây ạ.”

“Sao hôm nay chân mình đau nhức quá ta.”

“Kìa, còn đứng đó làm gì? Mau xoa bóp cho anh cả đi.”

Các cơ bắp căng cứng đang dần dãn ra khi tôi sai bảo đám em.

Trong lúc đó, tôi giải thích những gì đã xảy ra ở ‘Truy tìm kí ức’.

“Han Jo đã trở thành một quái vật cơ bắp.”

“…?”

“Trong giờ nghỉ, khi anh đang nghỉ ngơi, PD của ‘Đàn ông xông pha’ đến chụp ảnh với anh và cậu ấy.”

“…?”

“Một đàn em trong quân đội đã gọi điện và nói rằng sẽ tiết lộ quá khứ đáng xấu hổ của anh, nhưng hóa ra cậu ta đang chuẩn bị debut làm idol.”

“…?!”

Mỗi lần tôi kể một câu chuyện, vẻ mặt của đám em lại thay đổi một cách kỳ lạ.

____________________________________________

Phường Yeouido.

Đài truyền hình PBS.

Đi làm từ sớm đến buổi tổng duyệt chương trình âm nhạc, tôi hoàn toàn kiệt sức.

Cảm giác mơ hồ đặc trưng vì mệt mỏi, mọi thứ dường như đang trôi qua trong một cơn mơ.

Tôi thậm chí không còn năng lượng để kiểm soát biểu cảm trên khuôn mặt, nên đã đeo khẩu trang.

Khi tìm kiếm ảnh của phóng viên về mình hôm nya, tôi thấy một tiêu đề của một bài viết đầy châm biếm “Che kín mặt bằng khẩu trang! Idol quyết bảo vệ mặt mộc”.

Có lẽ là từ phóng viên đã yêu cầu tôi hạ khẩu trang xuống trước đó.

Và tôi cũng đành phải mặc kệ nó.

May mắn thay, nhờ tranh thủ chợp mắt trong lúc chờ đợi, tôi nhanh chóng lấy lại được tinh thần như bình thường.

“Xin chào ạ!”

“Xin chào ạ.”

Một thành viên nhóm nhạc nữ với kiểu tóc đuôi ngựa chào đón chúng tôi.

Jeon Yoo Bin.

Cô ấy là MC của Music On từ khi chúng tôi quảng bá bài ‘Something’, và là thành viên của “La Vie en Rose”.

Tôi cúi đầu chào.

“Xin hãy chăm sóc các em út của chúng tôi ạ.”

“Xin hãy chăm sóc các em út ạ.”

Ri Hyuk đứng bên cạnh huých vào hông tôi, còn Ji Ho thì trừng mắt.

Hôm nay là cả 3 người, với Jeon Yoo Bin là MC chính, Ri Hyuk và Ji Ho được thêm vào làm MC đặc biệt.

Ban đầu là diễn viên Kang Hyun Min đảm nhận, nhưng gần đây anh ấy bị phát hiện lái xe khi say rượu nên đã rút lui.

Nghe nói lý do uống rượu của anh ấy là vì chán nản với tỷ suất người xem thấp của bộ phim truyền hình “Chong chóng” mà anh ấy đang tham gia.

Vì vậy, anh ấy đã rút khỏi tất cả các chương trình sẽ tham gia, và tôi nghe nói rằng “Cối xay gió”, bộ phim anh ấy đóng vai chính cũng gặp khó khăn.

“Tôi không biết mọi người đã ăn chưa, nên chúng tôi đã mua một ít đồ ăn ạ.”

“Ồ! Cảm ơn. Tôi thích pizza, tôi sẽ ăn ngon miệng ạ.”

Jeon Yoo Bin bày tỏ lòng biết ơn với đôi mắt tròn xoe sáng ngời.

Khi tôi đưa hộp pizza tự làm, người quản lý bên kia đã nhận thay.

“Chúng tôi cũng đã chuẩn bị thêm Coca Zero ạ.”

Tôi nói khi đưa chai nhựa, không hiểu sao cả hai đều bật cười.

“Xin hãy chăm sóc Ji Ho và Ri Hyuk nhà chúng tôi ạ. Hai em nó chưa từng làm MC, mong mọi người giúp đỡ tụi nó ạ.”

“Anh Woo Joo… Thôi đi ạ.”

Ji Ho cười tươi bằng miệng nhưng trừng mắt nhìn.

Lờ thằng út đang trừng mắt, tôi, Bi Ju và Jung Hyun vẫn tha thiết nhờ cậy.

“Ri Hyuk thường rất căng thẳng…”

“Ji Ho cũng khá nhút nhát. Tôi cứ lo lắng nên muốn nhờ tiền bối chăm sóc các em ạ.”

Ji Ho và Ri Hyuk nhìn chúng tôi với ánh mắt ‘Ôi, làm ơn dừng đi mà!’.

Y chang ánh mắt của học sinh nhìn cha mẹ đang vội nhờ cậy thầy giáo chủ nhiệm ‘Con nhà chúng tôi yếu đuối lắm’.

“Thôi mà! Các anh! Em không phải trẻ con nữa đâu!”

“Nhanh đi nghỉ ngơi đi! Nhanh đi đi!”

Cuối cùng, Ji Ho và Ri Hyuk không thể chịu nổi nữa đã đuổi ba chúng tôi ra khỏi phòng chờ MC.

Dù bị đẩy ra, chúng tôi vẫn cúi đầu chào Jeon Yoo Bin và người quản lý của cô ấy.

“Xin hãy chăm sóc cho con của chúng tôi…!”

“Chúng là những đứa trẻ tốt…!”

“Ôi, thật là!”

Ri Hyuk đỏ mặt đẩy lưng chúng tôi.

Ngay khi chúng tôi ra ngoài, Ji Ho nắm lấy tay nắm cửa, nhìn ba người anh đang giơ nắm tay lên hô “Hwaiting!” cho đến khi cánh cửa đóng lại.

“Ji Ho, Ri Hyuk à! Đừng áp lực! Các anh tin tưởng các em!”

“Nhớ nhai kỹ pizza nhé.”

“Cho xin review sau khi ăn nhé.”

Ri Hyuk run rẩy thì thầm.

“…Xin phép từ chối nhận người quen. Cả ba người.”

Cánh cửa đóng sầm lại.

Từ bên trong vọng ra tiếng cười điên cuồng của hai nam một nữ.

____________________________________________________

Muốn ăn bỏng ngô.

Trong lúc quảng cáo chạy trên màn hình TV phòng chờ, anh quản lý, nhân viên và ba chúng tôi tụ tập lại với nhau.

Ai nấy đều có vẻ mặt háo hức.

Sau khi kết thúc màn trình diễn của nhóm nhạc nam tân binh xuất hiện ngay sau quảng cáo,

– ‘Lord’ của Phantanis, ‘Hoa gió’ của New Black.

– Ai sẽ là chủ nhân của vị trí số 1 Music ON tuần này đây?

Mọi người đã bắt đầu cười trước những câu thoại quen thuộc.

“Đỉnh ghê ha.”

“Xem kìa, nhìn hai đứa nó giả vờ nghiêm túc kìa.”

“Giọng Ji Ho có gì đó khác à? Đó là giọng diễn xuất phải không?”

Rồi hai đứa em út cuối cùng cũng xuất hiện trên màn hình, và mỉm cười với Jeon Yoo Bin ở giữa.

– Vâng, xin chào! Trung tâm của K-pop, kết nối các fan hâm mộ trên toàn thế giới!

– Chương trình âm nhạc phát sóng trực tiếp, Music~

– ON!

Rồi bắt đầu cuộc trò chuyện đặc trưng của chương trình âm nhạc khiến người ta tự động co rúm lại vì cringe.

– Ah, tôi muốn đi ngắm hoa quá.

– Ồ đừng mà, chị Yoo Bin.

Ji Ho nói.

– Chị định đi đâu để xem hoa chứ. Chúng em đang ở đây mà.

– Nhìn chúng em này. Đây chẳng phải là vườn hoa sao?

Câu “Đây chẳng phải là vườn hoa sao?” của Ri Hyuk khiến mọi người trong phòng chờ phá lên cười như bố đẻ em bé.

Nếu là tôi, chắc tôi đã cười ngặt nghẽo rồi, nhưng Jeon Yoo Bin quả nhiên là dân chuyên nghiệp.

Khóe miệng cô ấy hơi giật nhẹ nhưng không để lộ ra ngoài và tiếp tục câu thoại.

– Đúng vậy. Chẳng cần đi đâu để xem hoa nhỉ? Vậy chúng ta cùng làm đài hoa nào?

– Một hai ba~ hoa hoa hoa~

Bi Ju cười đến chảy nước mắt.

Mọi người đều lấy điện thoại ra chụp ba người nam nữ đang làm đài hoa bằng hai tay trên màn hình TV.

Trong lúc phần giới thiệu thứ tự hôm nay tiếp tục, tôi nhìn chằm chằm vào màn hình.

Hai em út làm tốt lắm.

Ngay cả khi đứng cạnh thành viên nhóm nhạc nữ đã làm MC hơn 1 năm, hai đứa nó cũng không thua kém chút nào.

Hơn nữa, em út nhà chúng tôi có giọng diễn khác với bình thường nên trông nó như một người khác vậy.

Jung Hyun mỉm cười.

“Sao thế?”

“Ji Ho đang bắt chước anh đấy.”

“Thật à?”

Bi Ju cũng nhìn rồi cười khúc khích nói.

“Hình như hình mẫu trưởng thành trong suy nghĩ của Ji Ho là anh đấy.”

“Anh mà nói chuyện như thế á?”

Làm gì có chuyện tôi cười nói sến súa như vậy chứ.

Nhưng khi nhân viên nhìn, họ lại nói “Ồ, đúng là Woo Joo kìa. Woo Joo phiên bản bé kìa.” khiến tôi ngạc nhiên.

Các anh quản lý cũng xác nhận là giống hệt, khiến tôi phải nghiêng đầu một lúc. Không thể nào…

– Vâng, trong chương trình Music ON phát sóng trực tiếp tuần này…

Trên màn hình, em út của chúng tôi đang xử lý câu thoại một cách mượt mà.

Nhưng mà phải nói là em út làm rất tốt.

Phát âm và giọng nói đều xuất sắc nên giọng nói rõ ràng như thể đang đi vào tai, giống như đang nghe sách nói vậy.

“Ri Hyuk cũng làm tốt nhỉ.”

“Đúng vậy. Thằng bé cũng làm tốt.”

“Hôm qua em tư đã tập rất nhiều đấy anh. Trong lúc anh đi quay, hai đứa đã vật lộn với kịch bản trong thời gian khá lâu đấy ạ.”

Sự cứng nhắc ban đầu trong buổi tập đầu tiên đã biến mất, thay vào đó là một Ri Hyuk trông rất thành thạo.

Tuy nhiên, nếu có một điều chưa được giải quyết, đó là đôi tai đang đỏ ửng. Hơn nữa, còn có một chỗ nổi bật khác nữa.

Tôi hỏi chuyên gia trang điểm.

“Cô ơi, hôm nay mọi người có trang điểm đậm cho Ri Hyuk, phải không ạ?”

“Ừ, đúng vậy…?”

Vì cậu ấy lo lắng rằng mặt sẽ đỏ lên mỗi khi nói, nên tôi đã nhờ các chuyên gia trang điểm thoa phấn nền dày hơn bình thường cho Ri Hyuk hôm nay.

Chắc nhờ vậy mà màu da trông vẫn như bình thường, khuôn mặt lạnh lùng với nụ cười thoải mái như mọi khi.

Tai hơi đỏ một chút nhưng nếu không nhìn kỹ thì khó nhận ra, vì họ cũng đã thoa một chút kem BB lên tai nữa.

Nhưng…

“Anh ơi, nhìn cổ Ri Hyuk kìa.”

Bi Ju chỉ tay.

Đúng như cậu ấy nói, khác với khuôn mặt trắng, thì cổ Ri Hyuk lại đỏ bừng lên.

Các diễn đàn trên mạng cũng đang xôn xao.

– Kkkkkkkkkkk

– Có ai đang xem Music On không?

– Kkkkkk tôi cứ tưởng điện thoại bị burn-in nên cứ chà mãi

– Nhìn màu cổ kìa

– Tưởng uống rượu chứ kkkkkkk

– Là New Black phải không? Cho xin tí lửa từ fan ạ?

– (Fan qua đường) Cậu ấy nổi tiếng là rất nhút nhát nên không chịu nổi những câu thoại kiểu đó đâu.

– Kkkkkk có vẻ như chỉ có bản thân cậu ấy không biết thôi

Quả nhiên là vậy.

Mọi người bắt đầu cười khi thấy Ri Hyuk đang mỉm cười thoải mái thản nhiên như vậy.

“Chết rồi, phải làm sao đây… Em tư sẽ rất xấu hổ nếu biết được đó.”

“Anh, anh đang cười phải không?”

Khi Bi Ju kéo tay tôi xuống, khóe miệng đang cố nén cười của tôi lộ ra.

Cảm giác vui sướng trong lòng này thật thú vị, như muốn chơi cùng với các Soufflé đang chụp màn hình và ảnh động trực tiếp trên cộng đồng fan vậy.

Mỗi khi nói, cổ em tư lại đỏ lên, rồi lại trắng, rồi lại đỏ lên, cảnh tượng đó cứ lặp đi lặp lại.

Tôi cũng phải gửi hình cho thầy Noh Jae Hyun qua tin nhắn mới được.

Có thể nói tôi đã có khoảng thời gian thực sự vui vẻ cho đến khi màn trình diễn cuối cùng của Music On kết thúc.

Khi chúng tôi đứng ở hậu trường để chuẩn bị cho màn trình diễn cuối, các em của chúng tôi chạy đến từ vị trí MC.

“Anh thấy sao ạ? Em làm tốt chứ ạ?”

“Em bắt chước anh giỏi đấy.”

“…Không phải đâu. Là em bắt chước một người khác em biết thôi.”

Tôi nhìn thằng út giả ngơ, nhưng cũng khen ngợi cậu ấy đã làm rất tốt.

Và rồi tôi chuyển ánh nhìn sang con sếu đang liếc nhìn và ho khan mỗi khi tôi khen Ji Ho.

“Sao ạ? Em cũng làm tốt phải không?”

Chúng tôi chỉ đáp lại bằng nụ cười ấm áp trước vẻ mặt phấn khích và khao khát lời khen ngợi của em tư.

_______________________________________

Vị trí số 1 của Music On PBS vào thứ Sáu thuộc về chúng tôi.

Thứ Bảy, Chủ nhật cũng vậy.

Chúng tôi nghe tin rằng tuần sau chúng tôi cũng sẽ được cố định là ứng cử viên cho vị trí số 1 trong tất cả các chương trình âm nhạc mà chúng tôi xuất hiện.

Tôi thực sự cảm nhận rõ ràng rằng chúng tôi đã thành công.

Từ khóa “tân binh” còn sót lại trong các tiêu đề bài báo đều đã biến mất.

Ở đâu chúng tôi cũng được đối xử như những ca sĩ nổi tiếng.

Khi tổ chức fan meeting nhỏ gần đài truyền hình hoặc khi tham gia sự kiện, số lượng người tụ tập đều khác hẳn.

– ‘Hoa gió’ của New Black, đứng đầu bảng xếp hạng âm nhạc

– ‘Hoa gió’, vẫn giữ vị trí số 1 trên bảng xếp hạng tuần sau 2 tuần phát hành…

– ‘Hoa gió’ từ đà tăng trưởng của ‘Something’, đã vươn lên thật mạnh mẽ. New Black, liệu có trở thành tân vương nhạc số?

Sau 2 tuần phát hành, ‘Hoa gió’ vẫn không có ý định rời khỏi vị trí số 1 trên bảng xếp hạng hàng ngày và hàng tuần.

Thêm vào đó, ‘Something’ cũng hồi sinh như một ca sĩ hát rong với bài hát của mùa xuân.

Tôi thực sự cảm thấy thế giới đã thay đổi.

“Ôi, xin chào. Anh là quản lý của New Black phải không?”

Có lẽ là vì có nhiều nơi mời chúng tôi, nên các quản lý cũng trông khá hơn.

Trước đây, tôi luôn cảm thấy buồn khi thấy các anh quản lý phải ăn uống dè chừng, nhưng giờ đây các công ty tổ chức sự kiện và những người liên quan đến quảng cáo đều xưng hô “quản lý-nim” với các anh ấy một cách tôn trọng.

Tôi cảm thấy vui mỗi khi các quản lý ngân nga những bài hát vui vẻ trong lúc phân loại danh sách sự kiện chất cao như núi.

“Ôi, không biết tôi có đến làm phiền mọi người đang bận rộn không?”

“Không đâu ạ. Hoàn toàn không, thưa đạo diễn.”

Giờ tôi đang ở cùng với đạo diễn âm nhạc của bộ phim truyền hình ‘Slip’, và người đối diện nhìn quanh phòng làm việc và nói với vẻ thán phục.

“Chủ tịch công ty của cậu hẳn là người rất tốt. Những thiết bị này tôi cũng muốn mua nhưng không đủ tiền…”

“Phải không ạ? Đạo diễn có muốn thử chạm vào chúng không ạ?”

“Ôi ôi ôi…!”

Mỗi khi tôi và đạo diễn vuốt ve thiết bị và kêu lên “Ngon ngon ngon!”, các nhân viên của đội A&R đứng gần đó lại rùng mình.

“Nào, vậy chúng ta bắt đầu công đoạn cuối cùng nhé?”

Trong khi các kỹ sư của công ty đang hoàn thiện công đoạn cuối cùng, tôi và đạo diễn Kang đưa ra những nhận xét.

Bài hát đã hoàn thành, nhưng vẫn cần một số điều chỉnh nhỏ.

Bởi vì giọng hát của 5 thành viên New Black đều được thu âm trong OST mà chúng tôi tạo ra, và giọng của cả năm người đều khác nhau nên cần phải điều chỉnh những chi tiết nhỏ để tạo cảm giác ổn định.

“Wow.”

Đạo diễn Kang thốt lên lời khen ngợi khi nghe bản hoàn chỉnh.

“Nghe hay đấy? Có lẽ đây là OST mà tôi thích nhất trong số những bản mình từng nghe.”

“Thật ạ?”

“Bài hát này tự nó đã có sức mạnh rồi.”

Đạo diễn nói một cách nghiêm túc.

“Thông thường, OST kết hợp với bộ phim truyền hình sẽ tăng thêm sự thú vị, nhưng với bài hát này, ngay cả khi phát hành riêng lẻ, nó đã rất tuyệt vời rồi. Tôi cảm nhận được sức mạnh bên trong nó.”

“Phản ứng công chúng sẽ tốt chứ ạ?”

“Tôi nghĩ cậu có thể kỳ vọng vào nó.”

Tôi nhận được lời khen rằng đây là một bài hát hay đến mức sẽ hấp dẫn người khác muốn viết lời hoặc hoặc xin nguồn của nó.

Tôi còn nghe được câu đùa rằng không chừng OST này cũng sẽ lên bảng xếp hạng.

“Vậy bài hát này sẽ được phát sóng vào thứ Sáu tuần sau phải không ạ?”

“Đúng vậy. Có lẽ nó sẽ được chèn vào một phần khá quan trọng trong tập 7. Tôi sẽ phải nói chuyện với tổng đạo diễn…”

Slip, với tập 6 được phát sóng trong tuần này, đã bước vào giai đoạn sau.

Tỷ suất người xem đang tăng lên theo từng tập, và có tin đồn rằng nó sẽ sớm phá vỡ kỷ lục tỷ suất người xem cao nhất của đài GTV.

OST mà chúng tôi tạo ra dự kiến sẽ xuất hiện lần đầu trong tập 7.

Tôi cảm thấy phấn khích vì đây là điều mà tôi đã chờ đợi từ lâu.

Liệu tôi có thể kỳ vọng nó sẽ lọt vào bảng xếp hạng không nhỉ?

Mặc dù tôi chưa từng thấy nhiều trường hợp OST của phim truyền hình thể loại này sẽ nổi tiếng trên nhạc số, nhưng tôi vẫn không thể không cảm thấy phấn khích.

Đạo diễn âm nhạc cũng đã trực tiếp xác nhận rằng đây là một bài hát hay.

“Vậy chúng ta sẽ liên lạc lại vào giữa tuần sau nhé.”

“Vâng, cảm ơn đạo diễn đã vất vả ạ.”

Khi tôi cùng các nhân viên đội A&R tiễn đạo diễn đang chuẩn bị áo khoác để ra về, ông ấy vừa nhìn điện thoại và nghiêng đầu.

“À mà hình như một bài hát khác do New Black thể hiện lại lọt vào bảng xếp hạng đấy?”

“Gì cơ ạ?”

Chuyện gì vậy?

Khi tôi mở to mắt ngạc nhiên, đối phương đưa điện thoại cho tôi.

Một bài báo hiện lên trên trang giải trí của cổng thông tin.

“…?”

Nhân viên đội A&R bên cạnh tôi lấy điện thoại ra và vào xem bảng xếp hạng thời gian thực của Mango.

“…”

Còn tôi thì đơ mặt ra với biểu cảm ngớ ngẩn.

Đúng rồi.

Quên mất có chuyện này.

Vì đã tắt điện thoại và tập trung vào công việc trong vài giờ qua nên tôi đã hoàn toàn quên mất.

Bài hát mới đã vượt qua Hoa gió và đứng đầu bảng xếp hạng.

Trong khi tôi đang mong đợi xem OST của ‘Slip’ sẽ đạt được thành tích như thế nào, thì một thứ hoàn toàn khác đã đột ngột xuất hiện.

#1. New Black – Deok Soon à (PBS Thử thách, đội khai quật danh khúc)

Tôi chớp mắt nhìn bảng xếp hạng.

Chuyện gì đang xảy ra vậy.
____________________________________________

Gunsan.

“Deok Soon à…!”

“Chết tiệt.”

Trong khi con búp bê ở cửa hàng điện thoại đang nhảy múa vẫy khách, từ loa phát ra bài hát trot sôi động ‘Deok Soon à’.

“Deok Soon à…! Deok Soon à~”

“Đúng là bệnh mà.”

Khi đi mua sắm ở siêu thị, trong lúc nhân viên hô to về giảm giá, bài ‘Deok Soon à’ lại vui vẻ phát ra.

Từ chiếc xe bán băng cassette trên đường phố, bài hát với lời hát “Deok Soon à…!” vang lên khắp nơi.

Một bài hát không hiểu sao cứ nghe là thấy phấn khích và gây nghiện.

‘Deok Soon à’ đã trở nên nổi tiếng đến mức được đặt biệt danh là ‘Ca khúc lao động’ trên mạng, nhưng người trong cuộc lại chẳng quan tâm.

“Ôi trời ơi!”

Bà Kim Deok Soon cố nén cơn giận đang dâng lên.

“Tại sao đi đâu cũng toàn Deok Soon chết tiệt vậy!”

‘Deok Soon à’ đang phát ra từ khắp mọi nơi trên thế giới.

Hơn nữa còn bằng giọng đang ghét nữa, nghe mà có thể tưởng tượng thằng cháu trai kai đang nháy mắt nữa.

Đang bực tức, đúng lúc đó, một bài hát vang lên từ trước quán cà phê.

“Đừng nhăn mặt nhé~ Deok Soon à~”

Bà Kim Deok Soon thực sự muốn ném cái túi đồ vừa mới mua đi.

Trước
Sau

Bình luận cho Chương 249

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

TruyệnHE.com

Website luôn cập nhật nhanh nhất các bộ truyện Showbiz hấp dẫn mỗi ngày.

Email Liên Hệ QC: contact@truyenhe.com

Fanpage: Link

Điều khoản

Copyright © 2025 Truyện HE

DMCA
Về Truyện HE | Đăng Ký Nhóm Dịch | Hướng Dẫn Đăng Truyện | VIP + COIN
🚫 Vui lòng đăng nhập để kiểm tra trạng thái VIP.
Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, Truyện HE miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ contact@truyenhe.com

Đăng Nhập

Chứng minh bạn là người


Đăng nhập với Google

Quên Mật Khẩu?

← Quay Lại Truyện HE

Đăng Ký

Đăng Ký Tài Khoản Trên Trang Web Này.

Đăng ký với Google

Đăng Nhập | Quên Mật Khẩu?

← Quay Lại Truyện HE

Quên Mật Khẩu?

Nhập tên đăng nhập hoặc Email. Bạn sẽ nhận được mật khẩu mới tại Email đã đăng ký.

← Quay Lại Truyện HE