Truyện HE
  • Trang Chủ
  • Truyện Chữ
  • Truyện Tranh
  • Donate
  • Nhóm Dịch
Đăng nhập Đăng ký
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang Chủ
  • Truyện Chữ
  • Truyện Tranh
  • Donate
  • Nhóm Dịch

Kiếp này tôi sẽ thành siêu sao cấp vũ trụ - Chương 248

A- A+
90s
  1. Trang chủ
  2. Kiếp này tôi sẽ thành siêu sao cấp vũ trụ
  3. Chương 248 - Đánh bại New Black (14)
Trước
Sau

Mong cả nhà đọc hãy viết cho tui nhiều comment nha.

Nếu thấy hay, xin hãy donate 1 chút để tui có thêm động lực ra chương đều nha, cảm ơn các tình yêu

 

Giọng tôi run rẩy.

“Là Eun Sung phải không? Eun Sung đúng không?”

– Không phải… Không phải Eun Sung đâu ạ?

“Giọng còn chưa biến đổi kìa.”

– Thật sao? Ơ. Biên kịch nói rằng chắc chắn sẽ được biến đổi giọng mà.

Mọi người cười khi thấy đối phương ngay lập tức mắc bẫy của tôi.

Thấy vẻ mặt gấp gáp cuống quýt của tôi, MC vội hỏi.

“Hai người có quan hệ gì vậy?”

“Cậu ấy là hậu bối của tôi trong quân đội ạ.”

Tôi giải thích ngắn gọn rằng cậu ấy là hậu bối thời tôi làm binh nhất hành chính.

– Gì vậy. Hóa ra giọng đã được biến đổi à? Ầy. Lại bị lừa rồi. Lại bị con người kia lừa nữa rồi!

Có lẽ do giọng nói đã được biến đổi nên cậu ta còn lắm lời hơn bình thường. Tôi suýt bật cười trước giọng điệu vui vẻ đó.

“Lâu rồi không gặp. Cậu khỏe không?”

– Không được. Đừng có giả vờ thân thiết để tính lay động lòng em.

“Ơ kìa. Sao lại nói lay động lòng cậu chứ.”

– Em biết hết mấy chiêu trò làm mềm lòng người khác để họ không nói được gì mình, Trung sĩ ạ. Em đâu phải mới bị lừa một hai lần.

Cái giọng eo éo đã bị biến tấu đi lanh lảnh đáp.

– Nhưng mà người trong cuộc cứ nói chuyện như thế này có được không ạ? Nếu như thế thì em không thể nói chuyện thoải mái được!

Chỉ nghe thôi đã khiến người ta phải mỉm cười, lại thêm cái giọng eo éo đó, Hwi Yeon của Teen Spirit và Woo San của Wild bắt đầu che miệng cười.

MC liền đáp ứng.

“Bình tĩnh nào. Chúng tôi sẽ ngăn Woo Joo lại, nên anh cứ thoải mái nói nhé. Chúng tôi đảm bảo giữ kín danh tính.”

– Danh tính có được giữ kín đâu mà đảm bảo.

“Ầy, cái đó…”

– Thôi, kệ đi. Tôi mất hứng rồi.

Ngay cả các MC cũng bắt đầu bật cười trước sự xuất hiện của một nhân vật không thể kiểm soát.

Phải nói là đối phương nói một cách tùy tiện.

– Dù sao thì tôi sẽ bắt đầu ạ. Tôi là Ha Eun Sung, hậu bối binh nhất hành chính của Trung sĩ Seon Woo Joo. Vỗ tay nào!

“Woa!”

“Sao chúng ta lại vỗ tay nhỉ?”

Cậu ta không quậy tung cái chương trình này không chịu được à. Thật là.

“Lý do anh xuất hiện ở đây là gì?”

– Vâng. Tôi đến đây hôm nay để tố cáo những hành vi tàn ác của Trung sĩ Seon!

“Hành vi tàn ác?”

– Đúng vậy. Tôi đã phải chịu đựng rất nhiều, rất nhiều. Tôi phải nhấn mạnh như vậy. Những hành vi tàn nhẫn đó đã chất chứa trong lòng tôi và giờ đã trở thành một nỗi oán hận…

Trong khi tôi nhìn thật xa xăm, các MC hỏi với giọng đầy hứng thú.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà anh lại nói như vậy?”

– Nói thật thì nếu kể ra thì không bao giờ hết đâu. Không bao giờ!

Tôi nhanh chóng chen vào.

“Eun Sung à.”

– Dạ??

“Cậu thử tạm thời bỏ ống nghe xuống xem, có nút màu đỏ đúng không?”

– Vâng. Đúng là có ạ.

“Cậu thử nhấn nút đó xem.”

– Chờ chút ạ.

Một tiếng “tít” vang lên và cuộc gọi kết thúc.

Im lặng trong 1 giây, rồi tất cả mọi người trong phòng gục xuống bàn cười ngặt nghẽo.

Tiết mục vừa rồi đã khiến họ đã cười gần 5 phút cho đến khi cuộc gọi được kết nối lại.

– Thấy chưa! Tôi lại bị anh ta lừa rồi! Lại trêu người ta rồi! Lại làm thế nữa!

Mặc dù giận dữ nhưng giọng nói lại nghe như không dám giận thật khiến mọi người bật cười lần thứ hai.

Tôi gật đầu trước lời bình luận của một người nào đó “Giờ tôi hiểu tại sao anh thường trêu chọc cậu ta rồi”.

– Thật sự tôi đã phải chịu đựng đủ thứ vì người đó! Trước khi vào quân đội, tôi còn sống khá hạnh phúc, nhưng vì người đó mà mọi thứ trở nên rối tung… Ôi!

MC hỏi giọng nói đang lầm bầm than thở.

“Điều gì khiến anh cảm thấy khó khăn nhất?”

– Anh ấy là người kỳ quặc nhất trên đời, nhưng chỉ có tôi là biết điều đó. Khi tôi mới chuyển đến với tư cách là tân binh, anh ta là binh nhất hành chính nên đã chụp ảnh cho tôi. Chụp ảnh làm giấy xuất ngũ ấy.

“Rồi sao?”

– Ngay từ đầu đã thấy anh ấy khác thường rồi. Lúc chụp ảnh thì cứ bảo là sẽ chỉ cho “góc chụp đẹp trai” rồi bắt tôi làm này làm nọ.

Ngay lúc đó tôi liền chen vào.

“Nhưng ảnh giấy xuất ngũ của cậu rất đẹp mà, phải không?”

– Đ-đúng là vậy! Nhưng đó không phải điều quan trọng! À, làm ơn bảo người đó im lặng đi. Tôi sợ lắm.

Han Jo ngồi bên cạnh không kìm được cười thành tiếng.

– Dù sao, chẳng bao lâu sau tôi cũng được chọn làm binh nhất hành chính. Các anh khóa trên bảo tôi rằng cuộc sống quân ngũ của tôi sẽ dễ thở hơn. Lúc đó, tiếng tăm của anh Seon Woo Joo rất tốt. Họ luôn bảo rằng anh ấy đẹp trai và tính cách tốt.

“Không phải vậy sao?”

– Anh ta là kẻ điên…!

Các MC vỗ tay như hải cẩu và hét lên sung sướng trước lời nói thẳng thắn đó.

Còn tôi chỉ biết gãi gãi râu một cách ngượng ngùng.

– Vừa mới mang đồ đạc vào phòng sinh hoạt, các anh biết cái sàn gỗ đó đúng không? Tôi vừa mới vào đã thấy anh ấy nhảy “bộp! bộp!” một mình trên đó, vừa nhảy vừa dang tay ra, như ma cương thi ấy, vừa nhảy “bộp bộp” vừa quay đầu lại nhìn tôi… Thật sự rất đáng sợ!

Tôi im lặng cúi đầu, và cả trường quay bắt đầu náo loạn, già trẻ lớn bé đều cười ầm ĩ.

– Rồi anh ấy hỏi tôi ‘Cậu là ai?’ Tôi còn đang ấp úng trả lời thì anh ta lại bảo ‘Ta là bà ngoại Hồng Kông’ rồi tiếp tục nhảy. Lúc đó tôi rối nên buột miệng hỏi ‘Anh là ma cương thi à?’… Giờ tôi nghĩ mọi chuyện bắt đầu rắc rối từ lúc tôi đáp lại như vậy.

“Tại sao?”

– Anh ấy bảo thích cách nói chuyện của tôi.

Tôi giải thích.

“Lúc đó tôi đang chịu nhiều áp lực, nên không có cách nào để giải tỏa.”

– Anh chỉ viện cớ thì có. Mồm thì bảo là bị stress vì phải vừa ôn thi đại học vừa học sáng tác, rồi toàn bắt nạt em!

Lời khai cứ tuôn ra ào ạt đến mức tôi thấy hối hận vì đã lên tiếng.

– Anh ấy mua đồ ăn ngon cho tôi rồi dò hỏi thông tin, sau đó nhìn tôi từ đầu đến chân, rồi lại khen ‘Cậu có giọng nói tốt đấy?’

“Đó là không phải là chuyện tốt sao?”

– Không hề! Từ đó, anh ấy đột nhiên bảo ước mơ của mình là trở thành nhà sản xuất, rồi không thẻm hỏi ý kiến tôi mà tuyên bố ‘Tôi sẽ đào tạo cậu thành ca sĩ’.

“Phụt há há há há!”

Mọi người cười đến mức tưởng chừng không còn gì để cười nữa, nhưng vị hậu bối từ hồi quân ngũ của tôi đã làm điều đó trở nên có thể.

– Từ ngày đó, cuộc sống như địa ngục của tôi bắt đầu. Vừa phải làm việc, vừa phải tập luyện vocal riêng sau giờ làm. Tôi! không! muốn! trở thành! ca sĩ!

“Thế kỹ năng có tiến bộ không?”

– Có ạ…

Giọng nói buồn bã trả lời.

– Anh ấy dạy rất giỏi. Lại còn tinh ý như ma ấy, chỉ cần tôi lười biếng một chút là mắt anh ấy lại trừng mắt lên. Nhờ vậy mà chỉ sau một tháng tôi đã đạt được giọng hát chuẩn.

Tôi gật đầu.

“Thật sự cậu ấy có giọng nói rất tốt và tài năng xuất chúng, đến mức tôi không thể bỏ qua được.”

– Thật sao ạ?

Mọi người cười khúc khích trước giọng nói bỗng trở nên vui vẻ. Đối phương ho khan rồi nói tiếp.

P Dù sao đi nữa, điều quan trọng không phải là thế! Cuộc sống quân ngũ thật sự đã rất khó khăn rồi. Chỉ riêng việc tập vocal đã đủ mệt rồi, vậy mà ngay cả lúc ăn cơm anh ta cũng cố tình! cố tình! kéo tôi đi cùng và nói chuyện về sáng tác suốt cả ngày! Bài hát này thế nào, bài hát kia ra sao. Thật sự vì anh ấy là cấp trên nên tôi không thể làm gì được.

Tôi chen vào.

“Nhờ vậy mà cậu đã có thể sử dụng MIDI, đúng không?”

– Vâng. Nhờ vậy mà tôi cũng biết sáng tác ít nhiều… Không! Đó không phải điều quan trọng.

Rồi cậu ấy lại than phiền thở dài.

– Thật sự tôi cảm thấy rất ấm ức… Tôi không thể kể chuyện này với bất kỳ ai.

“Tại sao?”

– Người đó thực sự là bậc thầy về chính tri. Anh ấy rất giỏi về ứng xử! Anh ấy cũng nói mình từng là thực tập sinh idol, nhưng theo tôi chắc chắn là đã từng làm chính trị.

Các biên kịch mỉm cười hài lòng khi thấy tôi vô tình nhận được một biệt danh kỳ lạ.

Họ đã có vẻ mặt háo hức về việc sẽ chèn subtitle CG như thế nào.

– Anh ấy xây dựng hình ảnh quá tốt! Ngay cả trung sĩ quản lý cũng bảo “Nếu có đứa con trai như thế thì không còn ước muốn gì nữa” và cưng chiều anh ấy lắm. Mọi người đều nói anh ấy là một cấp trên đẹp trai và tốt tính! Tôi phát điên mất…!

“Ồ, vậy chắc cậu đã trở thành người kỳ quặc một mình rồi.”

– Vâng, có lần tôi thử nói nhỏ “Trung sĩ Seon Woo Joo có vẻ hơi kỳ lạ”, nhưng thật sự không ai! không ai! đồng ý cả. Càng như vậy tôi càng phát điên. Với người khác anh ấy rất chăm chỉ và ấm áp, nhưng chỉ đối với riêng tôi thì… Có lần suốt một tuần liền anh ta cứ hỏi ý kiến tôi nên mua quà sinh nhật gì cho bà ngoại. Cứ mỗi lần ăn cơm là kim chi lại trào ra mũi!

Rồi đột nhiên giọng nói trở nên ủ rũ.

– Nhưng luyện hát cũng vui, và kỹ năng cũng tiến bộ rất nhanh. Tôi bắt đầu cảm thấy tự ti. Tôi vốn chẳng biết gì về âm nhạc, vậy mà lại được nghỉ phép thưởng nhờ hát hay trong quân ngũ!

“Phụt hahahaha!”

– Ơ? Nhưng nghĩ lại thì cũng không tệ lắm…?

“Đúng không nào?”

Khi tôi chen vào, đáp lại là một tiếng hét lớn.

– Tuyệt đối không đúng!

“……”

– Lý do ban đầu tôi liên lạc với chương trình này cũng là vì hình ảnh của người đó quá! tốt! Tôi nghĩ rằng phải cho cả thế giới biết bộ mặt thật của người này.

“Eun Sung à.”

– Vâng.

Tôi xin lỗi giọng nói bên kia đang cáu kỉnh.

“Xin lỗi cậu.”

– Thôi được rồi. Thực ra em cũng nhận được nhiều sự giúp đỡ nhất từ anh…

Đột nhiên giọng điệu thay đổi.

– Nhưng anh ấy vẫn là người tốt!

Giống như người bạn cùng lớp tiểu học, sau khi chửi bới hết lời rồi bất ngờ nói “Anh ấy là người tốt!” khiến mọi người bật cười.

Khi câu chuyện sắp kết thúc, MC hỏi.

“Vậy đây là lúc hai người gặp nhau lần đầu sau khi xuất ngũ phải không?”

– Không. Chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc! Vì khá thân thiết nhất nên chúng tôi đã hẹn sẽ thường xuyên gặp nhau sau khi xuất ngũ.

Tôi cũng gật đầu.

“Tiếc là chúng tôi chưa gặp được. Vì không có thời gian.”

– Đúng vậy. Kỳ nghỉ phép của tôi trùng với lúc anh ấy thi đại học xong, định gặp nhau thì đột nhiên anh ấy trở thành người hùng. Sau đó bảo là trở thành thực tập sinh, rồi hai tháng sau gửi ảnh bảng xếp hạng của Something và nói “Nghe nè, bài hát của anh đại thành công rồi”.

“Khoan, khoan đã. Chuyện này là sao vậy?”

Ai đó hỏi với vẻ bối rối.

Tôi tóm tắt ngắn gọn những gì đã xảy ra trước khi New Black debut, khiến các MC bắt đầu bối rối.

“Ơ, trước khi debut mà đã có nhiều câu chuyện thế sao?”

“Ơ? Tôi nhớ vì hôm đó trùng với ngày thi đại học của con gái tôi! Thì ra người hùng lúc đó là Woo Joo sao? Trời ơi…”

Người ở đầu dây bên kia cũng đồng ý với điều đó.

– Mọi người đều rất bất ngờ. Đến lúc tôi sắp xuất ngũ thì thấy anh ấy trên TV nói “Cảm ơn vì đã ủng hộ Souffle chúng tôi”. Những người vào sau tôi chắc còn ngạc nhiên hơn. Người mới xuất ngũ đã xuất hiện trong chương trình của Jusehan rồi.

Điều đó quả thật đáng ngạc nhiên.

Nếu là tôi, chắc cũng sẽ ngạc nhiên nếu anh Min Gi nghỉ việc rồi debut làm ca sĩ với nghệ danh “Lisa Joa”.

Sau khi kết thúc câu chuyện về thời quân ngũ, MC hỏi về tình hình hiện tại.

“Gần đây anh đang làm gì?”

– Tôi ạ?

Đối phương trả lời.

– Tôi sắp debut làm ca sĩ.

“Hả…?”

Mọi người đều chớp mắt trước diễn biến không ai ngờ tới. Đến cả tôi cũng vậy.

Cậu ta nói gì cơ?

Tôi buột miệng hỏi.

“Cậu nói gì vậy? Ca sĩ là sao?”

– Vì anh cứ bảo em nên làm ca sĩ, nên em đã thử tham gia buổi thử giọng cho vui thôi, ai ngờ lại đậu vòng một luôn!

Đối phương nói một cách đắc chí.

– Suốt hai năm chỉ hát thôi mà. Huấn luyện viên còn khen em là giọng hát hoàn thiện và khen rất nhiều. Trong nhóm, em là giọng ca chính đó.

Ngoại trừ đội sản xuất đã biết trước, tất cả mọi người đều nhìn nhau với vẻ mặt kinh ngạc rồi bật cười.

Ngay cả tôi cũng thấy đây là một diễn biến không thể ngờ tới.

Hậu bối quân đội của mình đột nhiên debut làm ca sĩ…

Một MC hào hứng hỏi.

“Đó là công ty nào và nhóm nào vậy?”

– Tôi không thể nói được. Bí mật nha.

Một MC nói với tôi.

“Trông Woo Joo rất bất ngờ. Cảm giác thế nào? Hậu bối quân đội sắp trở thành hậu bối thần tượng rồi.”

“Nhưng sao cậu lại không biết tin này?”

“Vâng, chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc nhưng cậu ấy ít khi nói về tình hình của mình.”

Nghe tôi nói vậy, MC hỏi.

“Tại sao anh không nói?”

– Ôi. Không cần nhìn cũng biết mà! Nếu nói đang chuẩn bị làm ca sĩ thì chắc chắn sẽ bị dội bom tin nhắn càu nhàu, nào là phải có tâm thế thế này, tầm quan trọng của sự khởi đầu, gửi link các bài học vocal hữu ích. Chắc chắn sẽ bị nói lải nhải mất!

Rồi nói với giọng nghẹn ngào.

– Mỗi lần xem New Black trên TV, tôi cảm thấy rất đồng cảm!

“Không phải vậy. Các em của anh đều nói là thích mà.”

– Thật sao? Anh thực sự nghĩ vậy sao?

MC chính cười toe toét, nói rằng đây thực sự là một nhân vật cấp S.

“Sau khi debut nhất định phải đến Talkshow: Truy tìm kí ức của chúng tôi nhé. Lúc đó có Woo Joo xuất hiện là được rồi.”

“Vâng, tôi sẽ chuẩn bị thật kỹ lưỡng.”

– Thật sự là mời tôi sao? Tôi đã ghi âm lại rồi đấy!

Tiếng cười vui vẻ vang lên.

Sau khi gửi lời chúc mừng đến người hậu bối bất ngờ tuyên bố debut, cuộc gọi kết thúc.

Một khoảng lặng ngắn.

Đối phương nói nhiều đến mức dù không phải là quá yên tĩnh nhưng không gian vẫn cảm thấy lặng im.

“Đột nhiên im lặng quá nhỉ?”

Cùng với tiếng cười sảng khoái của ai đó, sự chú ý ngay lập tức đổ dồn vào tôi.

“Woo Joo, cậu đã sống cuộc đời như thế nào vậy?”

“Qủa nhiên là một bãi mìn ẩn. Cứ khám phá là có thứ gì đó bất ngờ xuất hiện.”

“Thật sự rất thú vị. Hóa ra cũng có trường hợp một người vừa có lịch sử đen tối và câu chuyện đẹp cùng tồn tại.”

Mọi người gật đầu đồng ý với câu nói cuối cùng.

Tôi chỉ cười với vẻ mặt buông xuôi.

Càng về cuối chương trình, tôi thấy các khách mời có vẻ mặt “mặc kệ, cứ thế đi”, giờ tôi hiểu tại sao họ lại như vậy.

Đầu óc tôi bắt đầu choáng váng.

“Đây là talkshow mới: Hãy tìm lại ký ức!”

“Khán giả đang chứng kiến một báu vật văn hóa sống với cả lịch sử đen tối và câu chuyện đẹp cùng tồn tại.”

Nếu có điều gì tốt thì đó là đội sản xuất trông vui vẻ như những người hạnh phúc nhất thế giới.

Đặc biệt là PD, có vẻ mặt như vừa uống một ly bia mát lạnh.

Không cần phải nói đến các MC đang vui vẻ trêu chọc tôi.

Gần đây, ngoài đại diện của công ty, tôi chưa từng thấy ai nhìn tôi đáng yêu đến thế, cảm giác như tôi là một nhân tài trời ban…!

“Nhìn vẻ mặt của PD chúng ta kìa.”

“Trông hạnh phúc hơn cả lúc có câu chuyện về bạch tuộc sống của Lee Geon Woo.”

“PD Kim? Anh hạnh phúc không?”

PD gật đầu rồi giơ hai ngón cái về phía tôi, cảnh này được ghi lại bởi camera.

Và…

“Vâng, và chúng tôi vừa nhận được tin từ PD Kim! Đây sẽ là lần đầu tiên sau 4 tháng chương trình đặc biệt này được phát sóng thêm phần 2!”

“Woa!”

Trong khi mọi người vỗ tay như hải cẩu, tôi cũng vỗ tay “chát chát” với vẻ mặt buồn bã.

“Vỗ tay cho Woo Joo nữa!”

“Ơ kìa! Đừng vỗ tay cho tôi mà…”

“Woa!”

Mọi người đều trong bầu không khí lễ hội. Trừ tôi.

_______________________________________________

Thời gian gần nửa đêm.

Các thành viên New Black đang tụ tập trong ký túc xá. Tất cả đều đặt điện thoại trước mặt.

Em út lăn lộn trong phòng khách và hỏi.

“Các anh ơi, khi nào họ sẽ liên lạc ạ?”

“Ừm. Có vẻ như họ phải gọi cho những người bình thường trước, nên thứ tự bị đẩy lùi. Chúng ta có lẽ sẽ ở cuối cùng…?”

Bi Ju vừa gọt táo vừa trả lời. Jung Hyun đang nhai táo bên cạnh hỏi.

“Anh Woo Joo sẽ không gặp vấn đề gì chứ?”

“……”

Một khoảng lặng ngắn trôi qua.

‘Làm gì có chuyện đó.’

‘Chắc đang nhảy nhót tưng bừng.’

Mọi người nhìn lên trần nhà rồi mỉm cười hài lòng.

Ri Hyuk lắc đầu và nói.

“Anh ấy chắc chắn sẽ làm được thôi. Đó là sở trường của anh ấy mà.”

“Theo em nghĩ, giờ này chắc là lúc PD đang cười tươi rói rồi. Thông thường, khoảng thời gian này sau khi bắt đầu quay, các PD sẽ nhìn anh Woo Joo như nhìn một con yêu tinh giữ kho báu vậy.”

Họ bật cười khi nhớ lại những buổi ghi hình trước đây.

“Nhưng không biết giờ anh ấy đang làm gì ở trường quay nhỉ? Có gì mới không ta?”

“Ai biết được. Không biết có gì đang chú ý không nhỉ…”

Wang Ji Ho suy nghĩ một lúc rồi nói.

“Nhưng trước khi debut trong giới giải trí thì anh ấy có gì để kể đâu? Chắc phải sau khi debut anh ấy mới có nhiều chuyện để kể hơn chứ.”

“Cũng đúng.”

Bi Ju nhìn ra ngoài cửa sổ và nói.

“Nhưng mong là sẽ kết thúc sớm. Nếu không anh Woo Joo sẽ phải đi thẳng từ phường Sangam đến phòng tập mất…”

Mọi người ngồi quanh phòng khách với điện thoại trước mặt, cố nén ngáp và chờ đợi.

Trong lúc đó, Ji Ho và Ri Hyuk lật qua lật lại kịch bản với vai trò làm MC âm nhạc, còn Jung Hyun thì lục lọi túi kẹo dẻo.

Khi Bi Ju đang nhìn chăm chú vào điện thoại và lẩm bẩm “Gọi đi mà, gọi đi…”

Reng reng-

“Ồ! Đến rồi!”

Mọi người đều tỉnh ngủ hẳn và tụ tập quanh điện thoại với vẻ mặt phấn khích.

“Alo!”

Có lẽ giờ đây ở trường quay đang phát ra giọng nói đã được biến đổi của họ, phải không?

Dù sao thì trưởng nhóm của họ cũng sẽ nhận ra ai là ai, nên điều đó không quan trọng lắm.

– Các cậu không sao chứ? Chương trình của chúng tôi không chịu trách nhiệm về hậu quả đâu.

“Không sao đâu ạ! Chúng em sẽ công khai danh tính khi nói xấu luôn ạ!”

Rồi các thành viên New Black hào hứng kể lại những chuyện mà Seon Woo Joo thường xấu hổ mà không giấu giếm gì.

“Hahaha!”

Chỉ nghĩ đến thôi đã buồn cười, nhưng không hiểu sao phản ứng từ đầu dây bên kia lại nhạt nhẽo.

– Ồ, vậy à?

– Có chuyện như vậy sao!

Họ cố gắng phản ứng hài hước nhưng bên kia lại bình thản.

Cảm giác như bên đó chỉ mỉm cười và nói “Ừ, ra là vậy hả”.

Bốn thành viên nhanh chóng trở nên ủ rũ.

Bi Ju hỏi.

“Có phải câu chuyện của chúng em không hay ạ…?”

– Không, không phải vậy đâu. Các em à.

Leader đành giải thích với giọng đầy tiếng cười.

– Tại vì có quá nhiều chuyện gây sốc đã xảy ra liên tiếp.

À! Vậy là anh ấy đã có nhiều phân đoạn hay để phát sóng rồi.

Nghĩ vậy nên các thành viên đều mỉm cười hài lòng.

Bên kia, các MC cũng thì thầm nói.

– Đúng vậy. Nếu là bình thường thì chúng tôi đã cười bò ra rồi, nhưng những chuyện trước đó vẫn còn quá mạnh mẽ.

– Cố lên nhé! New Black! Các cậu đã cố gắng hết sức rồi…!

– Có gặp khó khăn gì không? Có gặp khó khăn gì với Woo Joo không nè?

Trong khi MC hỏi “Các em có khó khăn gì không?”, các thành viên New Black chỉ biết nghiêng đầu thắc mắc.

‘Ừm? Sao mọi người lại nhìn chúng ta với ánh mắt thương hại vậy?’

Và càng nhận được những phản ứng như vậy, các thành viên càng thực sự tò mò.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở trường quay vậy.

_________________________________________

“Cảm ơn mọi người đã làm việc chăm chỉ!”

Mọi người chào tạm biệt, nói rằng ai cũng đã làm việc vất vả.

Sau khi trao đổi số điện thoại với các trưởng nhóm của TNT, Teen Spirit và Wild, chúng tôi tụ tập chụp ảnh kỷ niệm.

Tôi cũng cúi chào từng MC đang chuẩn bị mặc ác khoác

“À, phải rồi. Đưa điện thoại đây. Để tôi lưu số cho cậu.”

Chỉ trong chốc lát, số điện thoại của bốn MC của Talkshow: Truy tìm kí ức đã được lưu vào danh bạ.

Yoo Chang Hyun, vốn đã quen từ trước, giờ liền vỗ vai tôi và nói rằng hôm nay tôi đã làm rất tốt.

“Woo Joo, hôm nay cậu thực sự vất vả rồi!”

Tôi đi bộ xung quanh cảm ơn các nhân viên.

Tôi cũng ký tặng ‘Gửi ai đó’ theo yêu cầu của các biên kịch đã chuẩn bị giấy từ trước, cả chụp ảnh kỷ niệm nữa.

PD cũng yêu cầu tôi phải xuất hiện lần nữa trong tương lai.

“Thực ra những gì chúng ta đã khai thác hôm nay chưa đến một nửa số thông tin chúng ta nhận được. Lần sau nhất định phải đến chương trình của chúng tôi nhé. Nhất định đấy.”

“… Vâng, tôi sẽ cố gắng ạ.”

“À phải rồi. Cầm cái này về nữa.”

Ông ấy đưa cho tôi một phiếu quà tặng cho 5 người, có thể đổi lấy bánh ngọt hoặc đồ uống cà phê.

“Ồ, cảm…”

“PD Jo Jun Gi đưa tôi cái này để tặng cậu, quà tặng kỷ niệm việc cậu đã đồng ý tham gia chương trình.”

“ơn ạ…”

Nước mắt trong lòng tôi chảy dài như mưa rào.

Thật sự bây giờ không thể rút lui được nữa rồi.

Nhưng không sao, giờ tôi sẽ không chết một mình nữa.

“Sao cậu lại nhìn tôi như vậy…?”

“Không có gì đâu. Bạn Han Jo à.”

Han Jo rùng mình trước ánh mắt gian xảo của tôi.

“Chúc cậu ngày mai cũng đạt No.1 nhé.”

“Vâng, chúc album tiếp theo của Street Boys cũng đại thành công nhé!”

Chúng tôi chia tay sau khi hẹn sẽ đi chơi cùng nhau đợt comeback.

Rồi tôi lên xe đang đợi ở bãi đậu xe.

Anh Min Gi đưa cho tôi một túi đồ ăn vặt từ cửa hàng tiện lợi và vỗ vai tôi.

“Vất vả rồi. Em trai à.”

“Anh cũng vất vả rồi ạ, đợi em lâu quá.”

Giờ cũng đã 2 giờ sáng.

Chiếc xe bắt đầu lăn bánh trên con đường vắng tanh dưới ánh đèn đường, tôi nhìn cảnh đêm lướt qua ngoài cửa sổ và hỏi.

“Chúng ta phải đi thẳng đến phòng tập luôn phải không ạ?”

“Ừ. Thời gian hơi gấp… Buổi ghi hình này lại kéo dài hơn dự kiến nhiều.”

“Nhưng so với lần trước quay 11 tiếng để làm phần 2 thì lần này vẫn kết thúc nhanh hơn nhiều.”

Đội sản xuất rất vui vì đã quay được lượng nội dung cho 2 tuần trong thời gian ngắn hơn.

“Ừm…”

Uống được ngụm nước từ lon socola, tôi dần có cảm thấy sống lại một chút.

Cổ họng hơi đau rát vì phải phản ứng nhiệt tình suốt buổi ghi hình, và mặc dù mệt mỏi nhưng tôi cảm thấy vui vì nghĩ rằng mình đã làm được điều gì đó đáng để phát sóng.

Khi bật điện thoại đã tắt, tôi thấy nhiều tin nhắn.

Tôi mỉm cười khi đọc tin nhắn của em út nói “Em sẽ không ngủ cho đến khi anh về!” rồi 5 phút sau đã thông báo đi ngủ.

Có cả tin nhắn “đi ăn đi ăn đi ăn” từ các thành viên TNT.

Tôi cũng thấy tin nhắn từ Lee Jung Hoon, bạn cùng lớp tiểu học, và Ha Eun Sung, hậu bối quân đội vừa xuất hiện lúc nãy.

Nhìn những tin nhắn đó, tôi cảm thấy kỳ lạ.

Hình như những người đã từng ở trên con đường tôi đã đi qua đều nhớ về tôi, theo một cách tốt đẹp.

Tôi gặp rất nhiều người tốt xung quanh mình.

Nghĩ vậy, cơ thể tôi liền cảm thấy thư giãn.

“Anh ơi, em ngủ một chút nhé.”

“Ừ. Được. Lát nữa anh sẽ đánh thức em.”

Vì quá muộn nên tôi quyết định sẽ trả lời họ vào ngày mai.

Sau khi nhắn tin cho các em rằng sẽ sớm gặp lại, tôi định cất điện thoại thì.

Reng.

Tôi thấy một tin nhắn mới đến.

[Đây là PD của “Đàn ông xông pha” nè. Cậu đã nhận được quà chưa?]

“Hự!”

Tỉnh hẳn rồi.

Trước
Sau

Bình luận cho Chương 248

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

TruyệnHE.com

Website luôn cập nhật nhanh nhất các bộ truyện Showbiz hấp dẫn mỗi ngày.

Email Liên Hệ QC: contact@truyenhe.com

Fanpage: Link

Điều khoản

Copyright © 2025 Truyện HE

DMCA
Về Truyện HE | Đăng Ký Nhóm Dịch | Hướng Dẫn Đăng Truyện | VIP + COIN
🚫 Vui lòng đăng nhập để kiểm tra trạng thái VIP.
Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, Truyện HE miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ contact@truyenhe.com

Đăng Nhập

Chứng minh bạn là người


Đăng nhập với Google

Quên Mật Khẩu?

← Quay Lại Truyện HE

Đăng Ký

Đăng Ký Tài Khoản Trên Trang Web Này.

Đăng ký với Google

Đăng Nhập | Quên Mật Khẩu?

← Quay Lại Truyện HE

Quên Mật Khẩu?

Nhập tên đăng nhập hoặc Email. Bạn sẽ nhận được mật khẩu mới tại Email đã đăng ký.

← Quay Lại Truyện HE