Truyện HE
  • Trang Chủ
  • Truyện Chữ
  • Truyện Tranh
  • Donate
  • Nhóm Dịch
Đăng nhập Đăng ký
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang Chủ
  • Truyện Chữ
  • Truyện Tranh
  • Donate
  • Nhóm Dịch

Kiếp này tôi sẽ thành siêu sao cấp vũ trụ - Chương 245

A- A+
90s
  1. Trang chủ
  2. Kiếp này tôi sẽ thành siêu sao cấp vũ trụ
  3. Chương 245 - Đánh bại New Black (11)
Trước
Sau

Mong cả nhà đọc hãy viết cho tui nhiều comment nha.

Nếu thấy hay, xin hãy donate 1 chút để tui có thêm động lực ra chương đều nha, cảm ơn các tình yêu

 

Tòa nhà TBC ở phường Sangam.

Tôi bước vào thang máy, đi lên tầng 3, nơi có studio, sau khi đi qua sảnh tầng 1 đã tắt đèn.

“Hừm hứm hưm.”

Bài hát nổi tiếng “Gió nhẹ” mà tiền bối Lisa đã hát trong vòng thi cuối cùng trong chương trình ‘Khai quật danh khúc’ vang lên phía sau tôi.

Anh Min Gi cũng đang ngân nga theo giai điệu.

Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, âm lượng ngân nga của anh ấy lại tăng lên, kiểu như “Hừm hừm! Hừm hừm!”.

Tôi thở dài.

“Anh Min Gi.”

“Hừm… gì?”

“Em xin lỗi.” Tôi nói với anh quản lý đang bật cười.

“Em không biết mình đã làm gì không phải nhưng trước hết cho em xin lỗi. Anh à, nếu anh có điều gì không hài lòng, em sẽ mua đồ ngon cho anh…”

“Ồ, có gì đâu mà không hài lòng chứ. Anh có gì phải không hài lòng với em chứ.”

Rõ ràng là có rất nhiều đến mức để bụng luôn kìa.

Cái người này.

Ting.

Khi chúng tôi ra khỏi thang máy và đi dọc hành lang, anh ấy cười toe toét nhìn vẻ mặt lo lắng của tôi.

Tôi đang lo rằng lát nữa có hay không một giọng nói được biến đổi thảo mai kiểu “Xin chào, tôi là quản lý của New Black~”.

“Có gì đâu mà không hài lòng. Chỉ là, em bảo chỉ cần nghe vài bài hát em đã làm xong thôi, nhưng lại giữ anh tới tận 3 tiếng đấy…”

“Hôm đó em đã mua thịt cho anh rồi mà.”

“À, ừ nhỉ.”

Chúng tôi cùng nhau bật cười.

Trong lúc chia nhau cốc cà phê, anh quản lý cười nói:

“Đùa thôi. Anh và Won Seok đều thấy hài lòng mà. Các em đối xử tốt với bọn anh lắm mà. Tất nhiên, cũng là vì bọn anh biết nhiều chuyện đen tối để nói xấu các em nữa…”

“Ôi, anh ơi.”

“Bọn anh không nằm trong danh sách gọi điện thoại trong chương trình đâu, nên đừng lo.”

Hú hồn. May quá.

Vậy mà ngay sau đó anh ấy lại nói một cách nghiêm túc.

“Tất nhiên anh không biết anh trưởng phòng quản lí sẽ thế nào.”

Tôi liếc mắt nhìn anh ấy đang cười khúc khích.

Anh Min Gi đổi vẻ mặt và hỏi:

“Em đã bớt căng thẳng chưa?”

“Vâng, nhờ anh cả đấy.”

“Không được hả. Thư giãn đi. Anh thấy rõ là em đang rất căng thẳng đấy.”

“Nhìn rõ đến vậy ạ?”

“Khi căng thẳng, em ít nói hơn hẳn.”

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi xuất hiện một mình trên chương trình giải trí truyền hình công cộng.

Tôi đang lo lắng không biết phải làm sao nếu không tạo được nhiều nội dung, anh quản lí liền cười và an ủi tôi.

“Cứ thoải mái mà làm. Mà làm gì có chuyện gì lớn nếu em không tạo được nhiều nội dung đâu. Cứ làm như bình thường là đủ rồi.”

“Vâng, em sẽ làm vậy.”

“Cứ tự tin lên. Đôi khi nhìn các em, anh thấy như vẫn còn ở thời kỳ mới debut vậy.”

Khi tôi cười tỏ vẻ biết ơn, anh ấy nhìn vào mắt tôi và nói:

“Và đây là lời nói thật, em không thể nào không có nhiều đất diễn ở Talk show thế hệ mới: Tìm lại ký ức đâu.”

“…Đừng nói những điều đó một cách nghiêm túc thế, anh ơi.”

Chúng tôi cười nói vui vẻ và đi bộ, cuối cùng cũng đến gần Studio C, điểm đến của chúng tôi.

“Trong phòng chờ bây giờ chỉ có mỗi Han Jo phải không ạ?”

“Ừ, quản lý bên đó bảo hiện chỉ có họ thôi, nên chắc vậy? Còn khá lâu nữa mới bắt đầu ghi hình mà.”

Để cùng nhau góp chi phí cà phê cho các nhân viên, các quản lý đã liên lạc với nhau trước.

Không biết Han Jo có ở trong phòng chờ kia không, tôi hào hứng vì lâu rồi mới gặp lại và mở cửa bước vào.

“Xin chào ạ…”

Ánh mắt tôi chạm phải hai người đàn ông đang ngồi ở bàn khiến tôi ngạc nhiên.

“…?”

Một người là quản lý của Street Boys, vẫn là khuôn mặt tôi đã từng thấy trước đây. Nhưng người còn lại, trông hình như là Han Jo…

“Xin chào, Woo Joo-ssi.”

Một người xa lạ với cơ bắp cuồn cuộn dưới chiếc áo phông ngắn tay gọi tôi.

________________________________________

Tôi cùng các quản lý chào hỏi và phát cà phê cho các nhân viên của Talk show thế hệ mới: Tìm lại ký ức.

Vì các MC vẫn chưa đến nên tôi quay lại phòng chờ và kéo anh ta ngồi xuống.

“Sao, sao lại thế này?”

“Cơ thể tôi đẹp hơn phải không?”

Khi Han Jo cười ngượng ngùng, tôi gật đầu.

“Không chỉ đẹp hơn, mà còn giống như… anh đã ăn nấm trong Super Mario và cơ thể phình to ra ấy.”

Cậu ấy bật cười và cơ bắp giật giật.

Ôi.

Giật cả mình.

Lần cuối tôi gặp cậu ấy là vào cuối tháng 1 tại lễ trao giải, phải không ta?

Vậy mà chỉ trong vòng 3 tháng cậu ấy đã thay đổi như thế này.

Vẻ ngoài từng giống như một trưởng lớp đại học đẹp trai và chăm chỉ giờ đã biến thành như ảnh bìa của Lính cứu hỏa của năm, làn da cũng hơi rám nắng nữa.

“Cũng khó tiếp nhận, phải không?”

“Vâng. Thật sự là vậy.”

“Đôi khi chúng tôi cũng bị giật mình vào ban đêm. Khi tụ tập ở chỗ tối, trông giống như mấy tên lưu manh đáng sợ ở trong ngõ ấy.”

Tôi cười khi hình dung ra cảnh đó, rồi lại bật cười khi anh ấy nói đùa “Thằng Cây (Na Mu) đã thực sự trở thành khúc gỗ rồi”.

Han Jo bình tĩnh giải thích tình hình:

“Các ứng cử viên giải tân binh năm ngoái đều đang làm tốt, và mỗi người đang tìm được vị trí của mình. Blink là nhóm thực lực, Serenity là nhóm visual…”

Mặc dù lúc mới debut không được nổi bật lắm, nhưng từ đầu năm nay, Blink và Serenity đã cho thấy sức mạnh của 4 công ty giải trí lớn như thế nào.

Serenity của MOP đang thu hút fandom với tư cách là nhóm nữ visual, còn Blink của KM Entertainment nổi bật trên thị trường âm nhạc như một nhóm nhạc trình diễn.

Ngoại trừ chúng tôi – những người thành công vượt trội – thì chỉ có Street Boys là hơi lạc lõng giữa các ứng cử viên giải tân binh.

Tất nhiên họ cũng đạt được thành tích tốt, nhưng tương đối kém hơn so với các ứng cử viên giải tân binh khác.

“Chúng tôi đã thảo luận rất nhiều với trưởng phòng quản lí và nhân viên phòng kế hoạch của công ty. Gần đây hip-hop hơi yếu trên thị trường âm nhạc digital. Chúng tôi nghĩ sẽ hơi khó khăn nếu cứ tiếp tục như vậy…”

Có vẻ như họ đang nói về việc thử concept “hip-hop + idol style thú dữ”, vì cho đến nay chưa có vị trí nào như vậy trong số các idol gen 3 như chúng tôi.

Có vẻ như họ đang lên kế hoạch để lấp đầy vị trí của các tiền bối idol thú dữ gen 2 vẫn còn trống.

“Tất nhiên nếu không hiệu quả thì chúng tôi sẽ bỏ…”

Han Jo nói rằng anh ấy tưởng mình đã chết vì tập luyện cơ bắp, và uống protein shake một cách đau khổ.

“Khi nào các anh comeback?”

“Có lẽ là cuối tháng 5…? Vì kế hoạch nội bộ chưa được ấn định chắc chắn.”

“Vậy là Streetboys sẽ ra mắt khoảng thời gian nhóm chúng tôi phát hành ca khúc kế tiếp nhỉ.”

“Các cậu cũng phát hành ca khúc kế tiếp à? …Chết tôi rồi.”

Tôi bật cười trước lời nói đầy lo lắng thực sự của anh ấy.

Ai nhìn vào cũng tưởng chúng tôi là TNT không bằng.

Han Jo vừa uống protein shake vừa hỏi:

“À phải rồi. Nhân tiện, cậu có biết hôm nay sẽ có gì xuất hiện trên chương trình không?”

“Không. Là gì vậy? Tôi cũng muốn biết.”

Vì đây là một chương trình rất chú trọng tính thực tế, nên ngay cả người tham gia cũng không biết sẽ có gì xuất hiện.

“Nhưng Woo Joo không cần lo lắng về thời lượng phát sóng nhỉ. Tôi thấy hơi ghen tị đấy.”

“Có gì mà ghen tị chứ…”

“Ngay cả khi đến đài truyền hình hôm nay, mấy đứa trong nhóm cũng bảo tôi cứ bám sát bên cạnh Woo Joo. Chúng nó bảo nếu anh ở một mình thì sẽ chán ngắt và bị cắt bỏ… Đúng là lũ ranh con.”

“Tôi cũng đang bị làm phiền qua tin nhắn đây này.”

Tôi cho anh ấy xem màn hình điện thoại của mình một chút.

Ji Ho [Xin lỗi đi]

Jung Hyun [Vỗ tay]

Ri Hyuk [Xin lỗi đi]

Jung Hyun [Vỗ tay]

Bi Ju [Anh Woo Joo, hãy tỏa sáng như trái táo nha, cố lên]

Jung Hyun [Thở dài]

Han Jo khúc khích cười.

Không hiểu sao tôi thấy hơi bực mình, như thể cậu ấy đang xem cảnh nhà người khác cháy vậy.

Ji Ho [Anh Han Jo cũng ở đó à??]

Ji Ho [Các anh Street Boys gửi tin nhắn qua máy tính, nhờ em chuyển lại]

Ji Ho [‘Xin lỗi đi’]

Ji Ho [‘Nếu không xin lỗi vì những sai lầm trong quá khứ, anh sẽ gặp tai họa tại trường quay’]

Ji Ho [‘Na Mu thì đứng yên đi.’ ‘Sao lại là tôi chứ?’]

Lần này đến lượt tôi vỗ tay cười.

Trong khi chúng tôi dành chút thời gian với vai trò anh cả trước đám em ngỗ ngược “Lũ ranh… con”, các khách mời khác cũng lần lượt đến.

“Xin chào.”

Một giọng nói trầm và rõ ràng, là Koo Seon Woong, trưởng nhóm TNT.

Anh ấy vẫy tay chào Han Jo đang cúi đầu chào, rồi đưa tay về phía tôi.

“Yo, ca sĩ đạt No.1.”

“Anh Seon Woong, lâu rồi không gặp.”

Chúng tôi bắt tay và vỗ vai nhau, rồi anh ấy kéo ghế ngồi xuống bên cạnh.

“Đã bao lâu rồi kể từ lễ trao giải nhỉ. Liên lạc với nhau thường xuyên hơn đi.”

“Thì phải cho nhau số điện thoại mới liên lạc chứ.”

“À, anh quên không nói với cậu là đã đổi số à…? Tại vì fan cuồng nên anh thường xuyên phải đổi số điện thoại.”

Chúng tôi bật cười khi anh ấy nói rằng thật may mắn vì có ít nhất một người quen như tôi, trong khi các khách mời khác đều xa lạ.

Mặc dù đã quen mặt nhau từ lâu, nhưng thực ra chúng tôi không thân thiết đến thế.

Ngay cả khi TNT mới debut, các anh lớn và đàn em cũng không thân thiết lắm.

Khi ở cùng nhau, chúng tôi cũng kể chuyện cười và cười ha hả đáp lại, nhưng khi chỉ có hai người, không khí đột nhiên trở nên im lặng.

Điều buồn cười là ngay cả các anh lớn cũng không thực sự thân thiết với nhau.

Tôi thậm chí còn thân thiết hơn với 4 đứa em dưới hơn.

Tôi không biết mọi người bây giờ như thế nào, nhưng với tư cách là người đã bị loại từ lâu, tôi tự thấy mình không thân thiết với họ đến mức đó, chỉ là khi gặp nhau thì chào hỏi vui vẻ kiểu “Ồ, bạn mình ơi!” thôi.

“Làm sao với thời lượng phát sóng đây. Anh từ xưa đã chán ngắt rồi. Cậu có chuẩn bị gì trước không? Nếu có thì phối hợp với nhau đi.”

“Em không chuẩn bị gì cả, nhưng có lẽ những người xung quanh đã chuẩn bị nhiều rồi…”

“À, phải rồi. Cậu là đại gia về mặt này mà.”

“…”

“Nếu thấy không đủ thời lượng thì anh sẽ bám sát cậu vậy.”

Han Jo cười khúc khích bên cạnh, Koo Seon Woong nhìn sang.

“Còn cậu là ai vậy?”

“À, em là Han Jo, trưởng nhóm Street Boys ạ. Chào tiền bối ạ.”

“À. Rất vui được gặp.”

…Nhưng có vẻ như anh ấy hoàn toàn không biết gì cả, kiểu như ‘Có nhóm như vậy à?’.

Tuy nhiên, có vẻ như anh ấy thích thái độ lễ phép của Han Jo khi gọi là “tiền bối”, nên họ bắt đầu trò chuyện vui vẻ.

Anh ta vốn là kiểu người thích được đối xử như vậy.

“Xin chào ạ!”

Woo San của Wild cũng đã đến.

Trước đây chúng tôi đã từng chơi cùng đội trong đội bóng rổ Idol Olympic.

Theo kết quả tìm kiếm trước đó, anh ấy có biệt danh là Doberman vì trông giống “chó Doberman đẹp trai”, và mỗi lần nhìn anh ấy cười, tôi lại nhớ đến biệt danh đó.

Tôi chào đón anh ấy một cách vui vẻ khi anh ấy nhìn tôi và Han Jo, nói “Các ace của chúng ta!” như thể rất thân thiết.

Koo Seon Woong cũng đứng dậy.

“Yo, Woo San.”

“Anh Seon Woong? Lâu quá rồi không gặp. Sao không liên lạc gì cả?”

“Vì không có số điện thoại nên không liên lạc đó.”

“Mà cũng tại vì fan cuồng nên tôi thường xuyên phải đổi số…”

Han Jo và tôi cố gắng nuốt tiếng cười ở phía sau.

Vậy là hai người họ không thân thiết nhau lắm.

Khi bốn chúng tôi đang trò chuyện trong bầu không khí lúng túng và xa lạ, cánh cửa bật mở mạnh và nhân vật cuối cùng xuất hiện.

“Chết tiệt.”

Một chàng trai đẹp mặc áo khoác biker lẩm bẩm với giọng to.

“Tắc đường vãi nồi.”

Phía sau, người quản lý mỉm cười như thể đã tu thành chính quả, và các quản lý khác nhìn anh ấy với ánh mắt thông cảm.

Tính cách vẫn không thay đổi.

Koo Seon Woong lại đứng dậy.

“Ồ, Hwi Yeon…”

“Đừng liên lạc. Phiền phức lắm. Bận muốn chết mà còn phải liên lạc làm gì chứ.”

“…”

“Dừng vụ chào hỏi liên lạc và vụ fan cuồng đi. Nhàm chán quá.”

Trước những lời nói thẳng thừng, Koo Seon Woong trở nên rụt rè với vẻ mặt ngơ ngác, “Ừm, ừ…”

Hwi Yeon ngồi xuống ghế một cách cẩu thả.

Mỗi lần gặp cậu ta, tôi đều nghĩ mình cũng muốn sống như thế một lần như vậy, nói những gì mình muốn nói mà không do dự…

Khẩu hiệu “Sống như Teen Spirit” bỗng hiện lên trong đầu tôi.

“…”

Và với sự xuất hiện của Hwi Yeon, bầu không khí đã trở nên lúng túng giờ lại lúng túng hơn.

Phải làm sao với bầu không khí này đây.

Không biết chương trình hôm nay sẽ ổn không.

___________________________________________

…Đó chỉ là nỗi lo của một người nghiệp dư như tôi thôi.

Khi máy quay bắt đầu quay, những chàng trai tràn đầy khí chất idol hòa quyện với nhau và cười vui vẻ.

“Xin chào!”

Hwi Yeon, người vừa mới lẩm bẩm “Đèn nóng chết mọe…” lúc nãy, ngồi xuống bên cạnh tôi và chào máy quay.

“Trưởng nhóm tươi sáng và đáng yêu của Teen Spirit! Tôi là Hwi Yeon! Rất mong được giúp đỡ ạ~”

“…”

Trong khi cố gắng kiểm soát biểu cảm, tôi liếc nhìn xung quanh studio.

Hàng chục máy quay đang ghi lại biểu cảm và từng cử động của các khách mời, và bên dưới đó, các biên kịch đang chăm chú viết lên bảng phác thảo.

Trong đám quản lý đứng phía sau, anh Min Gi ra hiệu miệng “Cố lên!” để cổ vũ.

Trường quay nhìn chung giống như một quán bar.

Ánh sáng nhiều màu sắc và nội thất tone gỗ, trông giống như một quán bar đang nổi trên mạng xã hội gần đây.

Dưới logo con thỏ giã cối bằng đèn neon có dòng chữ “Talkshow mới: Hãy tìm lại ký ức”.

Cấu trúc là các khách mời và MC ngồi đối diện nhau quanh một bàn tròn lớn.

“Tiếp theo là một nhân vật đang rất hot phải không? Không chỉ giành vị trí No.1 trên bảng xếp hạng tuần khi vừa comeback, mà còn nổi tiếng trên mạng xã hội là ‘idol hài hước hơn cả nghệ sĩ hài’, đó chính là trưởng nhóm của nhóm nhạc này!”

Một trong các MC giới thiệu tôi.

“Trưởng nhóm New Black, Woo Joo-ssi!”

“Vâng, xin chào mọi người!”

Tôi mỉm cười chào máy quay.

“Tôi là Woo Joo, trưởng nhóm New Black vừa comeback với mini album thứ 2, Hoa gió! Rất mong được giúp đỡ!”

Trong khi các khách mời cùng vỗ tay, các MC phản ứng.

“Wow, đẹp trai thật.”

“À. Dạo này tôi đang nghe Hoa gió, giọng các bạn hay quá.”

“Nhìn nụ cười toe toét của các biên kịch của chúng ta kìa. Lâu rồi mới thấy họ cười như vậy. Woo Joo, vẫy tay chào họ đi.”

Khi tôi vẫy tay, cảnh các biên kịch vẫy bảng phác thảo như lightstick được ghi lại trên máy quay.

Và chúng tôi dành chút thời gian để quảng bá cho album thứ 3.

Khi tôi hát Hoa gió, các MC và idol khác nhiệt tình thể hiện phản ứng kiểu “Ôi trời, có bài hát nào hay như thế này sao…!”

“Bài hát hay quá. Nghe nói anh tự sáng tác lời và nhạc phải không?”

“Theo như tôi biết, anh ấy đã sáng tác tất cả các ca khúc chủ đề cho đến nay. Album này Woo Joo còn làm cả nhà sản xuất nữa.”

“Tôi thấy anh đã sáng tác tất cả các ca khúc chủ đề cho đến nay. Nghe nói album này anh còn kiêm cả nhà sản xuất nữa.”

“Ồ, thật là tài năng.”

Woo San của Wild và Hwi Yeon của Teen Spirit nhìn tôi với vẻ thích thú.

Tôi xua tay và trả lời:

“Phần lời do Ri Hyuk, thành viên main vocal của chúng tôi viết. Còn phần nhạc cũng có sự giúp đỡ rất nhiều từ các thành viên.”

Các MC bắt đầu trêu chọc:

“Lịch sự quá. Chúng tôi không thích thế này!”

“Quá khiêm tốn cũng không hay đâu.”

“Nói thật đi. Anh làm tất cả, còn các thành viên chỉ ké tên thôi phải không?”

“Hoàn toàn không phải. Tôi không hề nghĩ thế…”

Cùng với tiếng “Ê hê hê!” của các MC, máy phát hiện nói dối được đưa ra.

Lâu rồi mới thấy cái này.

Đây là một chương trình nổi tiếng vì các khách mời thường phủ nhận sự thật, nên ngay cả khi giới thiệu kiểu này, máy phát hiện nói dối vẫn được sử dụng.

“Phải đặt tay lên máy dò chứ. Thế này này.”

À. Máy dò à.

Trong khi MC Yu Chang Hyun đang quấn chặt tay tôi lên máy dò, tôi bối rối hỏi:

“Không. Sao lại dùng máy dò cho chuyện này ạ…”

“Đừng lo. Đừng lo. Các khách mời khác cũng sẽ phải làm thôi.”

“Nào, hãy trả lời câu hỏi đi. Woo Joo, thực ra anh nghĩ mình đã làm tất cả phần sáng tác, đúng chứ.”

“Hoàn toàn không phải.”

Ngay lập tức, máy dò phát ra tiếng “kugu gung” và cho ra kết quả là sự thật.

“Ơ, gì vậy. Chán quá.”

“Cái này quá hiển nhiên rồi…”

“Vậy chúng ta đổi câu hỏi nhé. Tôi muốn giữ hết tiền bản quyền cho mình. Trả lời đi. Một, hai, ba.”

“Ừm… không ạ? Tất nhiên là chúng tôi đã chia… Ui da da da!”

Ah. Đau quá.

Nhưng cảm giác xấu hổ còn lớn hơn cả cảm giác đau. Trong khi mọi người cười ầm lên, tôi cố tỏ ra bình thản.

“Có vẻ máy bị trục trặc rồi.”

Các MC hoàn toàn không nghe.

“Không sao, không sao.”

“Phải được công nhận về tiền bản quyền chứ. Tiền thì ngay cả trong gia đình cũng phải chia mà.”

Tôi cảm thấy như hồn vía lên mây vì bị dồn ép quá nhanh đến nỗi chưa kịp trả lời.

Khi tôi hoàn hồn thì đã đang viết thư video giải thích cho các em:

“Các Soufflé và các em thân yêu, đừng hiểu lầm. Máy móc bị lỗi thôi.”

“Chúng ta thử lại lần nữa nhé?”

“Máy này có vẻ bị hỏng. Nếu có máy khác tôi sẽ thử.”

“Chúng tôi có máy dự phòng đây. Mang ra!”

“Aaa…! Xin lỗi. Tôi đã bị tiền làm mờ mắt…!”

Khi tôi nắm lấy cổ tay của MC đang định lấy máy mới và ngăn lại, mọi người bật cười.

Tiếp theo, các khách mời khác cũng được giới thiệu theo cách tương tự như tôi.

Các khách mời khác cũng bị dồn ép và phải thú nhận những điều thầm kín của họ thông qua máy phát hiện nói dối. Điều này tạo ra nhiều tình huống hài hước và phá vỡ hình ảnh nghiêm túc của các idol.

Sau phần giới thiệu kéo dài gần 30 phút, chương trình chuyển sang phần tìm hiểu sâu hơn về từng khách mời.

Khi đến lượt tôi, MC đọc một bài đăng trên mạng về New Black.

Nội dung bài đăng liệt kê rất nhiều “lịch sử đen tối” của nhóm, từ nguồn gốc tên fandom đến những khoảnh khắc xấu hổ của các thành viên.

Các MC và khách mời tỏ ra rất hào hứng và ấn tượng với số lượng “lịch sử đen” của New Black, họ khen ngợi tôi là “nhân tài” mà chương trình đang tìm kiếm.

Tiếp theo là phần gọi điện thoại bí mật, người gọi đến cho tôi có giọng nói được biến đổi.

Tuy nhiên, tôi vẫn nhận ra đó là giọng của quản lý Won Seok và đoán được tình huống đang diễn ra ở đầu dây bên kia.

Điều này khiến mọi người rất ngạc nhiên và thích thú.

Sau đó đến lượt Han Jo của Street Boys nhận cuộc gọi.

Các thành viên Street Boys gọi điện với giọng biến đổi, nhưng Han Jo không thể nhận ra.

MC hỏi tôi có nhận ra được không, và tôi quyết định thử thách bản thân.

“Ừm…”

Sau khi suy nghĩ một chút, tôi trả lời:

“Mặc dù có vẻ khó, nhưng tôi sẽ thử xem.”

– Xin chào~

– Chúng tôi là các thành viên của Street Boys!

“Ồ, các bạn có thể tiết lộ danh tính như vậy sao? Chúng tôi luôn nhắc nhở rằng Talk show thế hệ mới: Tìm lại ký ức không chịu trách nhiệm về hậu quả đâu nhé.”

– Không sao đâu ạ!

Họ trả lời đồng thanh.

– Vì chúng tôi có đến 8 thành viên! Nói thế này thì không ai có thể biết ai là ai đâu~

– Đúng đúng.

– Wow, vui quá đi! Kya kya kya!

– Anh Han Jo này, chúng em là ai hả?

…Trong khi họ đang nói chuyện với nhau một cách phấn khích, các MC hỏi Han Jo:

“Thế nào? Anh có biết ai là ai không?”

“Không. Tôi thực sự không biết. Cái này khó nghe quá. Tất cả nghe giống nhau hết.”

Khi anh ấy nói vậy, những giọng nói đã được biến đổi ở đầu dây bên kia cười lớn “Thấy chưa. Kya kya kya”, và ánh mắt của các MC và khách mời hướng về phía tôi.

Một trong số các MC hỏi tôi với ánh mắt đầy kỳ vọng:

“Lúc nãy anh nói Street Boys và New Black rất thân thiết, liệu anh có thể phân biệt được những giọng nói này không?”

“Ừm…”

Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi trả lời:

“Mặc dù có vẻ khó, nhưng tôi sẽ thử xem.”

Trước
Sau

Bình luận cho Chương 245

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

TruyệnHE.com

Website luôn cập nhật nhanh nhất các bộ truyện Showbiz hấp dẫn mỗi ngày.

Email Liên Hệ QC: contact@truyenhe.com

Fanpage: Link

Điều khoản

Copyright © 2025 Truyện HE

DMCA
Về Truyện HE | Đăng Ký Nhóm Dịch | Hướng Dẫn Đăng Truyện | VIP + COIN
🚫 Vui lòng đăng nhập để kiểm tra trạng thái VIP.
Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, Truyện HE miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ contact@truyenhe.com

Đăng Nhập

Chứng minh bạn là người


Đăng nhập với Google

Quên Mật Khẩu?

← Quay Lại Truyện HE

Đăng Ký

Đăng Ký Tài Khoản Trên Trang Web Này.

Đăng ký với Google

Đăng Nhập | Quên Mật Khẩu?

← Quay Lại Truyện HE

Quên Mật Khẩu?

Nhập tên đăng nhập hoặc Email. Bạn sẽ nhận được mật khẩu mới tại Email đã đăng ký.

← Quay Lại Truyện HE