Truyện HE
  • Trang Chủ
  • Truyện Chữ
  • Truyện Tranh
  • Donate
  • Nhóm Dịch
Đăng nhập Đăng ký
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang Chủ
  • Truyện Chữ
  • Truyện Tranh
  • Donate
  • Nhóm Dịch

Kiếp này tôi sẽ thành siêu sao cấp vũ trụ - Chương 244

A- A+
90s
  1. Trang chủ
  2. Kiếp này tôi sẽ thành siêu sao cấp vũ trụ
  3. Chương 244 - Đánh bại New Black (10)
Trước
Sau

Mong cả nhà đọc hãy viết cho tui nhiều comment nha.

Nếu thấy hay, xin hãy donate 1 chút để tui có thêm động lực ra chương đều nha, cảm ơn các tình yêu

 

@The_New_Black_Official

(Hình ảnh các thành viên cười hạnh phúc và Ri Hyuk ngại ngùng cầm cúp ở giữa)

[ Lần đầu tiên đạt No.1 với ‘Hoa gió’! Cảm ơn và yêu Soufflé của chúng tôi rất nhiều!!!!

#Rất_yêu_các_bạn #Tôi ]

____________________________________

Trên xe trở về.

Sau khi chia sẻ niềm vui chiến thắng No.1 và trò chuyện một lúc lâu, chúng tôi thúc giục em út.

“Ji Ho, Ji Ho. Mau diễn lại cái đó đi. Cái đó ấy.”

“Đợi chút ạ. E hèm…”

“A, đừng làm mà! Đừng có làm! Nếu làm em sẽ không để yên đâu!”

Khi Ri Hyuk đưa tay ra định bịt miệng, Ji Ho trốn sau lưng Jung Hyun và bắt chước ai đó một cách tinh nghịch.

“Các bạnnnn ơiiiii~ Tôi thích các bạn lắmmm ớ~”

“Ai ấy nhờ?”

“Tôi nè~!”

“Phụt há há há há!”

Chúng tôi ôm bụng cười lăn.

“Ôi trời ơi! Ri Hyuk nhà ta dễ thương quá~ Hahaha!”

“Hehehe! Vụ này phải nhớ lâu mới được!”

“Ồ. Tai Ri Hyuk chuyển sang màu hồng rực rồi kìa.”

Mặt Ri Hyuk đỏ bừng lên như một cái nồi hơi quá tải.

“Thật là, mấy người kia, đồ đáng ghét, em chỉ nói một câu là thích mọi người thôi mà giờ em trở thành trò cười sao? Em là trò đùa của mấy người à?”

“Này. Ri Hyuk à. Ầy, sao lại nỡ nặng lời như thế. Sao lại bảo em là trò cười chứ.”

Khi chúng tôi làm vẻ mặt buồn bã, Ri Hyuk khựng lại.

“Cái đó…”

“…”

“Nhưng đúng rồi đó~!”

Một lần nữa chúng tôi hò reo vui vẻ.

“Hahaha!”

“Kyakya!”

“…Haizz.”

Ah. Vui quá đi.

Phải lấy cái này ra đùa trong 1 năm mới được.

_____________________________________

『 Phát biểu nhận giải No.1 của New Black trên music show hôm nay 』

[ Mang ra đây để quảng bá vì nó quá mới mẻ và hỗn loạn kkkkkkk

(Video đính kèm)

* Giải thích tình huống cho các fan nhóm khác

1. Cậu nhóc da trắng cằm nhọn kia là Ri Hyuk, nổi tiếng vì không thích bày tỏ tình cảm với các thành viên nhưng giờ lại “thú nhận” là có “thích” họ

2. Các thành viên khác đã bị sốc và hoảng sợ

3. Jung Hyun (đúng rồi, bạn của Daegil đó!) đã bị bất ngờ đến mức làm rơi cúp

4. Woo Joo đỡ lấy cúp như đá cầu

5. Trong lúc đó, Woo Joo lỡ miệng nói “thời gian như mơ cho New Black” thay vì “thời gian như mơ cho Soufflé” ]

– kkkkkkkkkkkk Cái gì vậy kkkkkkkk

– kkkkkk Không hài không chịu được à

– Thật sự là một mớ hỗn độn kkkkkkk Khóc, ôm nhau, làm rơi đồ, nhảy múa kkkkk

– Mà trong lúc đó họ vẫn biểu diễn encore tốt đấy

– Biểu cảm của mấy nhóm nữ bên cạnh lúc anh ta bắt cúp kiểu cười ẻ luôn

– Đồng tử giãn ra kkkk

– ??? : Anh ta bắt được cái đó sao..? (xì xầm xì xầm)

– Cúp: Wow. Anh ta đã cứu được tôi

– Sàn: Wow nó không rơi xuống

-Nhảy cũng giỏi thật.. Nhìn là biết sử dụng toàn thân. Đó có phải là Ju Mong của đợt Idol Olympic không?

– Ừ ừ, có một thời gian dài người ta đồn đoán đó là bí mật vũ khí do Gyu Ho tạo ra

– Đúng là Lemon Enter…

– No.1 (theo đúng nghĩa đen)

– ĐM kkkkkkkkk

– May mà là New Black. Nếu là Scarlet thì cúp đã vỡ tan tành rồi

– Day-Z: Thưa sếp, đây là cúp ạ. (bột mịn)

– Phản xạ tốt thật. Bình thường cậu ấy có thể bắt được một cách dễ dàng như vậy không???

– Tự nhận là Sutbul nhưng chúng tui cũng không biết…

(Chú thích: Soufflé là tên fandom, nhưng mọi người thích nói theo kiểu âm của Hàn, là Sutbul; 숯불; nghĩa là than hồng)

– Nhưng giờ thì không còn ngạc nhiên nữa

– Yep, mỗi khoảnh khắc stan thần tượng đều là một chuỗi những bất ngờ…

– Lỡ lời trong phát biểu cũng hài kkkkk Cậu ta vừa tuyên bố với fan là nhóm sẽ hạnh phúc đấy kkkk

– New Black: Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để trở nên hạnh phúc!

– kkkkkkkkkkkk

________________________________

Sau khi giành No.1, chúng tôi nhận được rất nhiều lời chúc mừng.

Các nghệ sĩ quen biết đăng lời chúc mừng trên SNS, và mỗi người đều nhận được rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi chúc mừng từ người quen.

Ở công ty cũng vậy.

Khi chúng tôi trở về sau khi kết thúc music show, các nhân viên thân thiết đang đợi với bánh kem.

“Chúc mừng New Black đạt No.1.”

“Ai ấy nhờ?”

Tất cả cùng hô to.

“Chúng ta!”

“Phụt há há há há!”

“Ri Hyuk à! Ri Hyuk à, đi đâu vậy! Phải thổi nến chứ!”

Ri Hyuk bị Jung Hyun kéo lại, che mặt như thể đang rất khổ sở.

“…Sao mọi người cứ đối xử với tôi như vậy.”

“Ri Hyuk à! Mau thổi đi!”

Mặc dù vậy, trông em tư lại thầm thích thú khi được yêu cầu thổi nến bánh một mình.

Cậu ấy thổi mạnh vào ngọn nến đang cháy, nhưng giống như ông già thổi qua ống hút vậy, hơi gì mà yếu rơi.

“Ri Hyuk à. Phải thổi tắt một phát chứ. Main vocal mà dung tích phổi yếu thế à?”

“Em sợ nước bọt bắn ra. Hít – phù! phù!”

Ngọn nến cứ rung rinh mãi. Jung Hyun không chịu nổi nữa nên ra tay.

“Thôi để anh làm cho.”

Em ba vỗ tay một cái, và vô số ngọn nến tắt phụt như lá rụng mùa thu.

Cả nhóm đau thương ngồi phịch xuống sàn vì nến đã cháy hết.

Trong bầu không khí vui vẻ, chúng tôi chân thành cảm ơn những lời chúc mừng đang đổ về từ khắp nơi.

Khi sự kiện sắp kết thúc, CEO đích thân xuống để đãi chúng tôi bữa tối.

“Hahaha! Ôi, các con của ta! Vất vả rồi!”

Nơi CEO đưa chúng tôi đến là một quán thịt bò gần đó, ngài chủ tịch cười hạnh phúc.

Mùi thịt nướng và tiếng cười vui vẻ vang lên khắp nơi, những miếng thịt cuốn không ngừng được đưa vào miệng tôi.

“Woo Joo của chúng ta. Nhai kỹ vào con nhéd.”

CEO cứ liên tục đưa thịt cuốn cho tôi và mỉm cười mãn nguyện, như thể đang nhìn một miếng thịt bò  Hàn Quốc hạng 1++ vậy.

“Woo Joo của chúng ta, có cần gì không? Có gặp khó khăn gì trong việc sáng tác không?”

“Ừm… dạ.”

“Nếu cần gì cứ nói thoải mái. Bác sẽ luôn sẵn sàng rút thẻ ra đấy. Hahaha!”

Đây là lần đầu tiên tôi thấy CEO trông vui vẻ đến vậy.

Nhưng nhờ ông ấy cứ bật cười “Hahaha!” suốt bữa ăn mà không khí buổi liên hoan rất vui vẻ.

“Anh ơi, ăn miếng này đi.”

“Cảm ơn em.”

Một mặt tôi ăn miếng thịt cuốn Bi Ju đưa cho, mặt khác tôi nghĩ xem mình có cần gì không.

Đây là điều tôi học được từ cuộc sống xã hội, khi ai đó nói sẽ làm gì đó cho mình, phải nhanh chóng nêu ý kiến ngay tại chỗ thì mới có hiệu quả.

Nhưng tôi không thực sự cần gì cả.

Môi trường phòng làm việc rất tốt, ký túc xá cũng tốt.

Đồ ăn cũng ngon.

Nếu có gì đáng lo ngại thì đó là Soufflé…

Bỗng nhiên tôi nhớ ra điều gì đó.

Hình ảnh Soufflé vẫy lightstick trên khán đài khi chúng tôi giành No.1 hôm nay hiện lên rõ ràng trong đầu tôi.

Có lẽ đây là lúc thích hợp để hỏi.

“Thưa chủ tịch.”

“Ừ, ừ. Woo Joo của chúng ta cứ nói hết đi.”

“Ừm, con không biết kế hoạch về lightstick của chúng ta thế nào ạ…”

Tôi hơi e ngại vì những dự án như thế này tốn khá nhiều tiền, đặc biệt là lần này chúng tôi đã chi tiêu rất nhiều cho việc sản xuất mini album thứ 2.

Thậm chí có một câu đùa buồn rằng CEO có lẽ đã phải bán cả một cây cột của công ty để lo cho chúng tôi.

Trong khi người khác dùng tiền làm lightstick thì chúng tôi đã dồn hết vào album.

“Lightstick?”

CEO nghiêng đầu, rồi ông gọi Giám đốc Jo đang uống một ly bia.

“Giám đốc Jo, lightstick mà chúng ta làm lần trước là…”

“Đó là lightstick của Scarlet ạ.”

“À phải rồi. New Black vẫn chưa có nhỉ.”

Như thể đúng lúc câu chuyện được nhắc đến, Giám đốc Jo bắt đầu nói, và tai các em tôi vểnh lên.

“Chúng ta cũng có concert riêng vào mùa hè. Công ty đang lên kế hoạch phát hành lightstick vào lúc đó.”

“Cứ nói chi phí đi. Tôi sẽ phê duyệt tất cả.”

Trước thái độ hào phóng của CEO, tôi ra hiệu cho các em.

‘Vỗ tay mau.’

‘Vâng.’

‘Hò reo nhiệt tình luôn.’

Các em vỗ tay và hô to “Waaaa!” để tạo không khí.

“CEO! Cảm ơn ngài rất nhiều ạ!” “

Ngài thật tuyệt vời!”

“CEO là số một ạ!”

“Haha! Không, có gì đâu mà.”

Jung Hyun giơ ngón cái lên và nói “CEO”, rồi cậu ấy giơ cả hai tay lên làm dấu hiệu “rất tốt”, khiến CEO bật cười rạng rỡ.

Giám đốc Jo chỉ khẽ cười và uống bia bên cạnh.

“Haha! Nếu cần gì cho lightstick thì cứ nói hết nhé, tất cả các con! Đã làm thì phải làm với hiệu suất cao nhất chứ.”

“Vâng, chúng con sẽ nói hết ạ!”

Khi chúng tôi đang mỉm cười hạnh phúc và đưa thịt cuốn cho CEO, ông ấy vỗ tay như thể vừa nảy ra một ý tưởng hay.

“Đã làm thì phải đặt tên đẹp nữa chứ. Que sáng thế nào, Que sáng? Hahaha!”

“…!”

Giám đốc Jo phun hết bia ra, đũa của nhân viên phòng PR đột nhiên dừng lại.

Các quản lý đánh rơi kẹp nướng thịt.

Trong khi đó, trưởng phòng Yoon của chúng tôi đang rót rượu cho CEO với vẻ mặt ngưỡng mộ.

Và vị chủ tịch đáng mến liền xua tay nói đó chỉ là đùa.

“Đùa thôi. Ai lại đặt cái tên là Que sáng chứ.”

“Haha. Hahaha!”

Khi mọi người đang cười với vẻ nhẹ nhõm.

“Hay là ta đặt tên mới mẻ là Que Bông nhé, Que Bông thế nào?”

“…”

“Hoặc rút gọn thành Bông cho hay? Búa Bông? Hay là New Bông… Mắt bông? Trong những từ lóng của giới trẻ bây giờ có từ đó phải không? Hay là ta dùng cái tên đó, vừa đáng yêu vừa sáng sủa?”

“…”

Nhân viên phòng PR bắt đầu uống cạn ly soju liên tục.

Giám đốc Jo chỉ biết cúi mặt rót đầy ly rỗng.

Là người đã từng thấy “Lemon Boys” và “Flying Angels” trong danh sách đề cử tên nhóm, tôi hoàn toàn hiểu phản ứng đó.

Tôi cười và gợi ý với CEO.

“Thưa CEO.”

“Ừ, Woo Joo. Con có gì muốn nói không?”

“Nếu được, chúng con có thể đưa ra ý tưởng không ạ? Kiểu như chúng con tự làm bản phác thảo ấy ạ.”

Phía sau CEO đang lắng nghe với vẻ hứng thú, các nhân viên nắm chặt tay và gửi ánh mắt cổ vũ. Trông họ giống như đang cổ vũ cầu thủ bóng đá đang dẫn bóng đến trước khung thành vậy.

Tôi nói thêm.

“Nếu chúng con chủ động làm, fan sẽ thích hơn ạ, và dù cùng một thiết kế nhưng mức độ hài lòng sẽ cao hơn ạ.”

“Hmm. Cũng đúng nhỉ. Nếu các con tự làm thì chắc chắn sẽ ít có ý kiến phàn nàn hơn…”

CEO gật đầu.

Tôi suýt bật cười khi thấy các nhân viên đang gửi ánh mắt “Cố lên! Nhanh lên! Chốt đi!” khi tình hình đã được nửa chừng.

Tôi đưa ra lời nói quyết định.

“Con nghe nói gần đây, phía Street Boys, DNS Media tự thiết kế…”

Các nhân viên bắt đầu uống soda thay vì soju và có vẻ mặt “Đúng thế”.

“DNS làm vậy sao…?”

CEO lẩm bẩm “Thằng Hyun Sik đó…” rồi nắm chặt tay tôi.

“Woo Joo à.”

“Vâng, thưa CEO.”

“Con muốn làm gì thì cứ làm hết đi. Bác sẽ ủng hộ hết mình. Có muốn lightstick phun lửa không?”

“Phun từ lightstick ạ…?”

Tôi bắt đầu nghĩ đến những slogan quảng cáo như “Súng phun lửa ma thuật khiến người phía trước biến mất khi bắt đầu cổ vũ” hay “Xưởng New Black, hai người vào một người ra”.

Mắt CEO bừng sáng như lửa.

Có vẻ như lời nói về công ty đối thủ đã có tác dụng, CEO đồng ý cho chúng tôi chủ động tham gia vào quá trình sản xuất.

Ông ấy nhai miếng thịt bò như thể đang nhai mật đắng của kẻ thù và thở phì phò.

“Ta biết thằng Im đó. Chủ động cái gì chứ, chắc chắn là bảo vẽ phác thảo rồi sau đó làm theo ý mình thôi.”

Các nhân viên liếc nhìn CEO rồi ngậm miệng.

CEO nhìn vào mắt tôi.

“Nếu có ý tưởng gì thì nói hết với nhân viên của chúng ta đi.”

“Vậy còn ngân sách thì…”

“Ngân sách? Sao các con phải lo chuyện đó. Muốn làm gì thì cứ làm hết đi. Hahaha!”

“CEO…!”

Trong khi mọi người đều cười xúc động, tôi ra hiệu cho các em.

‘Vỗ tay!’

‘Vâng.’

‘Lần này càng to càng mạnh nhé.’

Các em bắt đầu vỗ tay điên cuồng như những con búp bê khỉ đánh chũm chọe.

“CEO…!”

“Các con…!”

“Hahaha!”

“Hahaha!”

Bầu không khí vui vẻ bao trùm quán thịt nướng.

Nhưng CEO không biết rằng, khi nghe nói không cần lo về ngân sách, các em đang tìm kiếm những từ khóa như ‘kiếm ánh sáng’, ‘công suất tối đa’, ‘turbine gió’.

__________________________________________

Trở lại công ty, chúng tôi tụ tập trong phòng làm việc.

Mọi người đều bận rộn chuẩn bị cho lịch trình.

“Hmm~ Mùi gì thế~”

Em út thốt lên một câu tươi tắn.

“Ri Hyuk ơi, Ri Hyuk ơi, anh có ngửi thấy mùi này không~?”

“Mùi? Mùi gì vậy?”

“Mùi của mùa xuân ấy. Mùi của mùa xuân càng thêm nồng nàn hơn~ Ah thật sảng khoái quá!”

“Ồ, mùa xuân chín muồi rồi sao.”

Không hiểu sao tôi lại nghe thành “Chết tiệt, mùa xuân đến rồi cơ à”.

“Hm? Sao vậy. Ri Hyuk à, anh không thích mùa xuân à?”

Ai đó với đôi tai đỏ ửng thở dài “hầy, hầy, hầy…” rồi ngượng ngùng đọc thoại.

“Ji Ho à, tôi là hoàng tử băng giá mà. Đương nhiên là thích mùa đông hơn mùa xuân rồi.”

“Phụt há há há há-!”

“A, đừng có cười!”

Khi tôi, Bi Ju và Jung Hyun cười khúc khích trong khi nhai bỏng ngô, Ri Hyuk cáu kỉnh.

Ji Ho gọi cậu ấy bằng giọng nghiêm khắc.

“Cứ phá vỡ sự nhập tâm kiểu đó thì làm sao được. Phải làm cho đàng hoàng chứ. Hát thì hay mà tinh thần chuyên nghiệp lại không có.”

“À, vâng.”

“Trả lời cho đàng hoàng vào. Giả sử tôi là giáo viên thanh nhạc đi. Em dám cãi lại kiểu đó à?”

“Vâng…”

Vì lời chỉ dẫn diễn xuất toàn những câu đúng nên Ri Hyuk không thể phản bác, chỉ mấp máy môi.

“Nào, vậy từ phần ‘Tôi là hoàng tử băng giá’ đó, ta làm lại nhé. Ri Hyuk à~ Anh không thích mùa xuân à?”

Quả thật em út của chúng tôi làm rất tốt.

Không phải Ri Hyuk không làm được, nhưng Ji Ho đang nói những câu thoại ngượng ngùng đó một cách tự nhiên nhất.

“Nhìn này, anh. ‘Mùa xuân đang chín muồi hơn! Sân khấu hôm nay là ca sĩ ballad trở lại! Son Bo Mi với ‘Tình yêu, Chia tay, Mùa xuân’!’ Hãy thử nói kiểu như vậy đi.”

“Ưm…”

“Đừng ngại nữa. Cứ nghĩ đến lúc anh nói thích các thành viên ấy, rồi cứ thế mà nói thôi. Sẽ không ai để ý đến anh đâu, chỉ là cười nhạo thôi.”

“Ya!”

“Ấy, sao lại nói ‘ya’ với giáo viên thế.”

Tôi quay đi sau khi xem hai đứa út cãi nhau trong lúc huấn luyện.

Jung Hyun đang làm một mixtape, còn Bi Ju ở bên cạnh tôi giúp chuẩn bị cho buổi ghi hình “Talk show thế hệ mới: Tìm lại ký ức” tối nay.

“Concept thì làm như bình thường là tốt nhất phải không?”

“Vâng, và em nghĩ anh nên ở gần anh Han Jo hơn là mấy anh TNT hay Teen Spirit.”

“Anh cũng nghĩ vậy. Anh ấy là người thân thiết nhất trong số đó… Còn mấy người kia, nói lỡ lời một cái là có thể bị fan của họ ghét ngay.”

Chúng tôi đã điều tra về những người cùng xuất hiện rồi.

Chúng tôi cũng đã xin lời khuyên từ các tiền bối có kinh nghiệm tham gia chương trình và học hỏi bằng cách xem những clip nổi tiếng, nên giờ chỉ còn kiểm tra lần cuối.

Bi Ju, người đang giúp tôi kiểm tra những phần tôi có thể bỏ sót, mỉm cười.

“Đừng lo, cứ làm như bình thường thôi anh.”

Tôi cảm thấy biết ơn em hai vì đã động viên tôi ‘Anh vẫn luôn làm tốt mà’.

Khi tôi đang kiểm tra lại các câu thoại trong kịch bản, Ji Ho gọi tôi với vẻ khó chịu.

“Anh Woo Joo!”

“Sao thế?”

“Anh lại đây làm cái này đi. Anh Ri Hyuk cứ hỏi làm thế nào mãi.”

“Này! Là do bây yêu cầu quá khó mà!”

“Đâu có khó.”

Tôi lăn xe đến chỗ họ, ynhư mấy đứa mẫu giáo đang mách cô giáo ‘Bạn này hư quá ạ!’.

“Đừng cãi nhau nữa. Có chuyện gì vậy?”

“Anh nhìn này. Concept ở đây là ‘lạnh lùng và dịu dàng’ mà. Em sẽ tươi sáng và hoạt bát, còn anh ấy phải điềm tĩnh, nhưng anh ấy cứ vặn vẹo người như cái bánh quẩy. Anh thử làm xem, xem có thực sự khó không.”

“Anh cũng không tự tin lắm…”

Tôi lướt qua những câu thoại trong kịch bản Ri Hyuk đang cầm, lạnh lùng mà dịu dàng à, tôi nghĩ đến một biểu cảm phù hợp và đọc thoại.

“Ji Ho à, tôi là hoàng tử băng giá mà. Đương nhiên là thích mùa đông hơn mùa xuân rồi.”

Sau khi nói xong, tôi ngẩng đầu lên thì thấy hai đứa đang nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ.

“Này, Wang Ji Ho. Anh ấy làm tốt hơn cậu kìa?”

“Sao, sao anh lại giỏi cái này thế nhỉ? Có phải vì anh đã hết khả năng xấu hổ rồi không?”

“Ê.”

Tôi cười vì thấy buồn cười quá, rồi cho Ri Hyuk lời khuyên.

“Đừng cảm thấy áp lực vì phải làm MC, cứ thoải mái thôi. Nhắm mắt lại và tưởng tượng đi. Đừng nghĩ về những người đang đánh giá em, mà hãy nghĩ là Soufflé đang ở trước mặt em và thử làm xem.”

“Em sẽ thử.”

Rồi cậu ấy nhanh chóng tiến bộ hơn.

Khi Ri Hyuk ‘Ồ’ và nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên, Ji Ho nheo mắt và tránh xa tôi.

“Anh mau đi chuẩn bị ghi hình đi. Em sẽ dạy anh Ri Hyuk. Vai trò giáo viên diễn xuất là của em mà.”

Tôi bật cười khi thấy em út tỏ ra đề phòng, có lẽ vì kỹ năng của Ri Hyuk đã tiến bộ hơn nhiều so với khi thằng út dạy.

“Được rồi, hai đứa hạnh phúc bên nhau nhé.”

Tôi vươn vai và nhìn quanh.

Có vẻ tình trạng của bọn nhỏ cũng ổn, cũng không có gì đặc biệt cả.

Vậy là tôi có thể yên tâm ra ngoài vài tiếng mà không cần lo lắng.

Bi Ju hỏi khi thấy tôi cài từng cúc áo sơ mi Hawaii màu hồng.

“Anh đi luôn à?”

“Ừ, anh phải ghé qua shop rồi thay đồ đã.”

“Ồ, may quá…”

“Gì cơ?”

“Không có gì đâu ạ. Không có gì hết.”

Khi tôi nói “Anh đi đây” và định đi ra, cả bốn đứa tiễn tôi ra tận cửa.

Cái gì vậy.

Bầu không khí thân thiện hơn bình thường này là sao.

Tôi có linh cảm không hay nên hỏi để xác nhận.

“Gì thế này. Sao lại tiễn anh ra tận đây?”

“Anh nói gì vậy. Chúng em vẫn luôn tiễn anh ra mà.”

Tôi nheo mắt nhìn bọn họ gật đầu.

“Đừng có mà lát nữa ở Talk show thế hệ mới: Tìm lại ký ức lại có tiếng của mấy đứa nhé. Kiểu ‘Em có điều muốn thú nhận~’ gì đó.”

Ji Ho nghiêm túc lắc đầu.

“Làm gì có chuyện đó.”

“Đúng vậy. Không thể nào đâu ạ.”

“Anh nghĩ bọn em lại làm vậy sao? Thật.quá.đáng.”

“Quá đáng.”

Ah. Cái này thực sự khiến tôi khó chịu.

Chung nó cố tình đối xử tốt với tôi mấy ngày trước khi tham gia chương trình này, không biết có hiệu quả không.

Vì đám em này vốn có tính vô ơn bội bạc.

“Mau đi đi! Nhanh lên!”

“Anh, mau đi đi ạ!”

Trong khi bị đẩy ra ngoài, tôi cảm thấy một sự bất an khó tả. …Chắc không sao đâu nhỉ.

Chương trình hôm nay chắc ổn thôi, nhỉ?

_____________________________________________

Tòa nhà TBC ở phường Sangam.

Trường quay của “Talk show thế hệ mới: Tìm lại ký ức” đang bận rộn chuẩn bị cho buổi ghi hình.

“Huaaaah…”

Các MC của talkshow chào nhau trong tiếng ngáp.

“Ồ, anh đến rồi à?”

“Xe cộ kẹt quá.”

Người vừa đến liền than phiền.

“Có phải vì là thứ Sáu không. Sao đường lại tắc thế nhỉ. Đã lâu rồi mới phải ghi hình vào giờ này.”

“Nghe nói khách mời là idol mà.”

Ai đó nói trong khi lật kịch bản.

“Nghe bảo phải cố gắng lắm mới sắp xếp được lịch đấy. Có mấy đứa top và một đứa đang bắt đầu nổi tiếng.”

“New Black hả? Vừa nãy tôi còn nghe nhạc của đám đó trên radio khi đến đây.”

Một MC đang cởi áo khoác nói.

“Ngày nào cũng nghe thấy trên Wonderful Night.”

“Đã ghi hình vào giờ này rồi, hy vọng chúng nó sẽ tạo nhiều nội dung hay ho.”

“Cứ làm như bình thường thôi. Có khi nào idol lên chương trình của chúng ta mà vui đâu?”

“Nếu là mấy đứa nổi tiếng… chắc lại cực kỳ thận trọng nhỉ.”

Trong số các tập đặc biệt có idol xuất hiện từ trước đến nay, hiếm khi nào vui.

Mặc dù nói là tiết lộ điểm yếu, nhưng đám đó chỉ liên tục nhắc đến những câu chuyện có thể tạo thiện cảm, làm sao mà vui được chứ.

Các MC cũng phản ứng kiểu ‘Wow, tuyệt vời!’ nhưng trong lòng thì ‘Ừm… chỉ có vậy thôi à?’

Khi mọi người đang lo lắng về nội dung chương trình, MC kỳ cựu nhất gọi PD.

“PD Kim!”

Người đàn ông ở vị trí anh cả hỏi PD đang quay đầu lại.

“Hôm nay tình hình thế nào, tốt chứ? Có gì thú vị được chuẩn bị không?”

“Bình thường thôi ạ, tiền bối.”

PD Kim nhớ lại từng người rồi cười khúc khích như thể vừa nhớ ra điều gì đó.

“Nhưng trong đó có một mỏ vàng đấy.”

“Mỏ vàng?”

“Nói sao nhỉ. Càng đào càng thấy ra nhiều thứ điên rồ. Nhờ cậu ta mà chúng ta không phải lo về nội dung đâu.”

“Ồ… Có đứa như thế à? Ai vậy?”

“Woo Joo của New Black ạ.”

“Cậu ta á?”

Mọi người đều nghiêng đầu thắc mắc.

“Không phải cậu ta trông rất ngoan ngoãn sao?”

“Trong số khách mời, cậu ta trông có vẻ ít chuyện nhất mà…”

Khi cuộc trò chuyện đang diễn ra, mọi ánh mắt đổ dồn vào MC vừa đi vệ sinh trở về.

“Này, Chang Hyun à.”

“Vâng?”

“Cậu đã từng đi Đài Loan với New Black ở Patiko phải không? Cậu Woo Joo đó thế nào?”

“…Woo Joo ạ?”

“PD Kim bảo cậu ta có nhiều chuyện lắm, nhưng nhìn bề ngoài thì chẳng có vẻ gì là năng động cả.”

Yu Chang Hyun khựng lại. Những từ khóa như ‘bột bánh mì’, ‘Woo Jen Min, ‘đi bộ kiểu người Maasai’ bắt đầu lơ lửng trong đầu anh.

“Ừm…”

Anh hắng giọng và nói với những người đang tò mò.

“Cái đó, các anh sẽ biết khi xem thôi.”

Anh không thể giải thích được bằng một vài câu được.

Trước
Sau

Bình luận cho Chương 244

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

TruyệnHE.com

Website luôn cập nhật nhanh nhất các bộ truyện Showbiz hấp dẫn mỗi ngày.

Email Liên Hệ QC: contact@truyenhe.com

Fanpage: Link

Điều khoản

Copyright © 2025 Truyện HE

DMCA
Về Truyện HE | Đăng Ký Nhóm Dịch | Hướng Dẫn Đăng Truyện | VIP + COIN
🚫 Vui lòng đăng nhập để kiểm tra trạng thái VIP.
Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, Truyện HE miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ contact@truyenhe.com

Đăng Nhập

Chứng minh bạn là người


Đăng nhập với Google

Quên Mật Khẩu?

← Quay Lại Truyện HE

Đăng Ký

Đăng Ký Tài Khoản Trên Trang Web Này.

Đăng ký với Google

Đăng Nhập | Quên Mật Khẩu?

← Quay Lại Truyện HE

Quên Mật Khẩu?

Nhập tên đăng nhập hoặc Email. Bạn sẽ nhận được mật khẩu mới tại Email đã đăng ký.

← Quay Lại Truyện HE