Truyện HE
  • Trang Chủ
  • Truyện Chữ
  • Truyện Tranh
  • Donate
  • Nhóm Dịch
Đăng nhập Đăng ký
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang Chủ
  • Truyện Chữ
  • Truyện Tranh
  • Donate
  • Nhóm Dịch

Kiếp này tôi sẽ thành siêu sao cấp vũ trụ - Chương 239

A- A+
90s
  1. Trang chủ
  2. Kiếp này tôi sẽ thành siêu sao cấp vũ trụ
  3. Chương 239 - Đánh bại New Black (5)
Trước
Sau

Mong cả nhà đọc hãy viết cho tui nhiều comment nha.

Nếu thấy hay, xin hãy donate 1 chút để tui có thêm động lực ra chương đều nha, cảm ơn các tình yêu

 

ÔI, tim đập nhanh quá.

Thông thường, sau khi phát hành nhạc số, phải mất 1 tiếng mới có thể xuất hiện trên bảng xếp hạng thời gian thực. Điều đó có nghĩa là chúng tôi sẽ biết liệu bài hát của mình có lọt vào bảng xếp hạng hay không vào lúc 7 giờ.

Mặc dù chưa thể biết ngay mình sẽ xếp hạng bao nhiêu, nhưng tim tôi đang đập mạnh và cảm thấy hồi hộp.

“Phù…”

Tôi thở dài, đến lúc quay đầu lại, lại bắt gặp ánh mắt của các em.

Rồi cả năm đứa đồng loạt hít thở sâu.

Chúng tôi nhìn nhau rồi bật cười, dường như căng thẳng đã giảm bớt một chút.

“Em ước gì bài hát sớm được phát hành. Em thực sự, thực sự, thực sự lo lắng đến mức không thể làm gì được.”

Tôi cũng có cảm giác tương tự, chỉ biết lau mồ hôi lạnh trên lòng bàn tay và bắt đầu đếm ngược từ 5:55.

Khi tôi ngồi xuống sofa phòng chờ và mở laptop, các nhân viên tụ tập lại.

Anh Seok Hwan, anh Min Gi, anh Won Seok.

Các chuyên viên trang điểm gồm cả chị Kim. Chị Hong Seo Young từ bộ phận PR và nhân viên thực tập.

Quản lý fandom.

Các huấn luyện viên vũ đạo và thanh nhạc.

Đây là đội ngũ ekip của New Black đã nỗ lực để tạo ra album thứ 3 này.

Tất cả đều có vẻ mặt căng thẳng.

Anh Seok Hwan đặt tay lên vai tôi và trấn an một cách bình tĩnh.

“Ồ, hiện lên rồi, hiện lên rồi này.”

Theo lời Jung Hyun, tất cả cùng đếm ngược 10 giây.

Ri Hyuk liên tục nhấn nút làm mới trang.

Đúng 6 giờ tối.

Một hình ảnh album mới xuất hiện trong phần giới thiệu nghệ sĩ “New Black”.

“Woa!”

Tất cả vỗ tay chúc mừng sự ra đời của album mới.

Trong khi tôi, với tư cách là nhà sản xuất, nói với nhân viên rằng “Mọi người đã vất vả rất nhiều”…

“Tải xuống đi, chúng ta hãy nhanh chóng tải xuống nào, anh.”

Bi Ju nói với vẻ mặt phấn khích.

Nghe vậy, mọi người bắt đầu nói “Tải xuống! Mau chóng tải xuống!”

Mọi người lấy điện thoại ra và tải xuống toàn bộ album.

11 bài hát mới cũng được thêm vào điện thoại của tôi.

Hình ảnh album thời thượng mang màu sắc của ánh nắng mặt trời, đúng như tựa đề

[Yellow, the Color of Sunshine].

Ở giữa là hình một bông hoa được tạo thành từ các đường chấm, như một chữ tượng hình.

Đó là bức vẽ do Bi Ju tự tay vẽ.

“Woa…”

Tôi mỉm cười khi thấy Bi Ju đang ngắm nhìn hình ảnh album trên điện thoại từ nhiều góc độ.

Cậu ấy trông rất phấn khích, như một đứa trẻ lần đầu tiên nhìn thấy hình ảnh 3D.

“Anh ơi, em thấy thật kỳ diệu.”

Bi Ju nói với đôi mắt tròn xoe.

“Đây là kết quả của những gì chúng ta đã làm việc cho đến giờ. Các bài hát mà em và Jung Hyun tham gia sáng tác cũng ở đây…”

“Thật kỳ diệu phải không?”

“Vâng. Vậy ra đây là cảm giác mà anh đã trải qua từ trước đến nay.”

Có vẻ như cậu ấy thấy thật kỳ diệu khi những bài hát mà họ tham gia sản xuất, bao gồm cả ca khúc chủ đề “Hoa gió”, cuối cùng đã ra mắt thế giới.

Khi mọi người đang trò chuyện với giọng phấn khích…

“Bữa tối đến rồi!”

Các quản lý mang đồ ăn đến, món steak từ nhà hàng gia đình.

Anh Seok Hwan vỗ tay để thu hút sự chú ý.

“Đây là bữa tối mà các thành viên của chúng ta mua để cảm ơn các nhân viên vì đã làm việc chăm chỉ. Mời mọi người thưởng thức.”

“Ồ mô.”

“Cảm ơn nhé! Các em, anh chị sẽ ăn ngon miệng!”

Tiếng dao nĩa vui vẻ vang lên khắp nơi khi chúng tôi bắt đầu ăn steak như thể bị ma ám.

“Wow, hương vị này… Có lẽ một tháng ăn kiêng là vì ngày hôm nay. Ngon quá đi.”

“Ngon đến mức muốn khóc…”

“Chảy nước mắt rồi.”

Jung Hyun ngừng ăn steak và dùng khăn giấy chấm mắt.

Không ai ngạc nhiên cả.

“Cậu ngáp à?”

“Vâng.”

Tôi đã nghĩ vậy.

Mặt khác, lý do chúng tôi ăn steak nhanh chóng cũng là để tránh một cuộc trò chuyện nào đó.

Điều mà không ai đang nói đến, và các nhân viên cũng không nói vì chúng tôi.

“Bài hát của chúng ta sẽ lọt vào bảng xếp hạng chứ?”

…Chú gấu của chúng tôi đã hỏi một cách ấm áp.

Khi đề cập đến xếp hạng, tôi cảm thấy nghẹt thở.

Ri Hyuk ho và tìm nước, uống mạnh đến nỗi son môi dính vào ống hút.

Và sự im lặng bao trùm.

“…”

“…”

Xếp hạng dự đoán à.

Thực ra, việc lọt vào top 100 đã là một thành tích đáng kinh ngạc, nên chúng tôi đã nghĩ rằng chỉ cần lọt vào bảng xếp hạng là tốt rồi.

Trong đầu thì nghĩ vậy đấy.

Nhưng gần đây, các bài hát từ ‘Khai quật danh khúc’ liên tục lọt vào bảng xếp hạng, và “Something” cũng đang nhảy múa trong top 10.

Album trước “Masquerade” cũng đã vào top 10.

Sẽ là nói dối nếu bảo chúng tôi không có kỳ vọng gì, nhưng làm gì có chuyện gì là chắc chắn trên đời này.

Ngay cả những nghệ sĩ mạnh về nhạc số cũng có thể trượt mất vị trí cao nếu sơ sẩy trong ngành âm nhạc này.

Vì vậy mà chúng tôi sợ hãi.

Nếu chúng tôi ôm ấp kỳ vọng, nhưng thành tích không đạt được kỳ vọng đó, nếu bài hát của chúng tôi không được yêu thích…

Miệng có thể nói “Chúng ta đã cố gắng nhiều rồi, vậy là đủ”, nhưng làm sao lòng người có thể dễ dàng chấp nhận như vậy được.

Đặc biệt là album này là một dự án mà chúng tôi đã đứng ra chủ đạo.

Mặc dù giám đốc Jo Gyu Hwan đã quản lý với vai trò là nhà sản xuất tổng thể, nhưng trong thực tế, tôi với tư cách là nhà sản xuất và các em đã có tiếng nói mạnh mẽ nhất, từ hình ảnh album đến những chi tiết nhỏ nhất.

Chúng tôi đang ở trong tình huống phải cho thấy kết quả bằng mọi giá.

Dù công ty sẽ không chỉ trích nếu kết quả không tốt, nhưng chúng tôi cũng có lòng tự trọng.

Nếu chúng tôi đã nói “Chúng em sẽ làm thử!” mà kết quả lại không như mong đợi thì…

Không. Đừng nghĩ quá bi quan.

Đó là điều chúng ta nên nghĩ sau khi có kết quả.

Hơn nữa, bây giờ các em đang chăm chú quan sát biểu cảm của tôi, như những thủy thủ nhìn la bàn giữa biển khơi.

“Hãy chờ xem đã. Bây giờ dự đoán cũng chẳng có ý nghĩa gì.”

“Đúng vậy.”

Bi Ju phụ họa.

“Dù sao thì bàn về việc có lọt vào bảng xếp hạng hay không bây giờ cũng vô ích, chúng ta phải đợi kết quả mới biết được. Nếu kỳ vọng quá có thể sẽ thất vọng.”

“Em đồng ý.”

“Em cũng chỉ muốn tự tưởng tượng trong đầu thôi.”

Mặc dù nói vậy, nhưng mọi người đều đang nuốt nước bọt, chớp mắt, hoặc đặt tay lên ngực và hít thở sâu.

Nhìn cũng thấy mọi người đang lo lắng.

Ngoại trừ đứa em thứ ba của chúng tôi, đang hưởng thụ “Bông cải xanh ngon quá” và dùng nĩa đâm vào nó.

Trong khi các em nhìn tôi, tôi cũng đang tìm kiếm một nơi để nhìn và cuối cùng ánh mắt tôi hướng về phía anh Seok Hwan.

Bi Ju thì thầm nhỏ.

“Anh à, nhưng anh có thấy vẻ mặt của anh trưởng nhóm quản lý có hơi… kỳ lạ không?”

“Đúng thật.”

Trưởng nhóm quản lý của chúng tôi đang nhíu mày nhìn điện thoại, các quản lý đường dài cũng đang thì thầm với nhau.

Chị Hong từ bộ phận PR cũng đang ra ngoài với vẻ mặt nghiêm trọng, tay cầm điện thoại.

Tôi tự nhận mình có chút khả năng đọc biểu cảm của người khác, và tất cả họ đều đang hơi nhíu mày.

Không hiểu sao tình hình này có vẻ…

“…”

Khi ánh mắt chúng tôi gặp nhau, anh Seok Hwan mỉm cười với tôi, nhưng biểu cảm đó chỉ khiến tôi cảm thấy lo lắng hơn.

Ánh mắt của các em lại hướng về phía tôi.

“Đừng lo lắng quá.”

Tôi nói với nụ cười.

“Dù sao thì cảm giác cũng không tệ…”

Đúng lúc đó.

Khi tôi đang nói, Bi Ju đang chắp tay, Jung Hyun đang gắp một miếng steak cho Ri Hyuk, Ri Hyuk đang uống nước với vẻ mặt tái nhợt.

Khi đứa em út đang chụp ảnh selfie trước màn hình hiển thị hình ảnh album.

Ầm ầm đoàng đoàng

Cùng với tiếng sấm, ánh mắt của mọi người chuyển ra ngoài cửa sổ.

Bên ngoài địa điểm biểu diễn, những đám mây đen bao phủ khắp nơi đang đổ mưa rào xuống.

“…”

Ri Hyuk nghiêng đầu.

“Em cứ tưởng anh sắp nói về linh cảm gì đó, anh định nói gì vậy?”

“… Không có gì.”

Tôi im lặng cắt miếng thịt bò.

_______________________________________

Tổng duyệt showcase cho fan.

Chúng tôi di chuyển nhanh nhẹn trên sân khấu để tiêu hóa bữa steak.

“Vì em sẽ đứng giữa dưới ánh đèn sân khấu, Jung Hyun và anh Woo Joo có thể vào sớm hơn nửa nhịp.”

“Được. Vào lúc ‘neoreul’ (bạn) nhé?”

“Vâng. Chỗ đó ạ. Và Ri Hyuk thì…”

Tôi gật đầu khi người phụ trách phần trình diễn của chúng tôi đề xuất cách dàn dựng sân khấu.

“Aa, năm trăm won, năm trăm won…”

Tất cả cùng nhau khởi động giọng.

Trong khi nghe chỉ đạo của đạo diễn và tổng duyệt trên sân khấu, tôi vẫn cảm thấy không thoải mái.

“Làm sao đây. Bây giờ trời đang mưa…”

Vấn đề là các fan đang chờ đợi bên ngoài.

Trong đầu chúng tôi đã hình dung ra những chiếc bánh mì ướt đẫm nước mưa đang vật vã.

“Anh Min Gi, fan bên ngoài có ổn không ạ?”

“Họ đều mang theo ô. Mưa cũng đã nhỏ hơn lúc nãy, và sắp bắt đầu cho vào rồi nên đừng lo.”

“Ôi, may quá…”

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Chúng tôi đã vui mừng vì comeback vào mùa xuân, nghĩ rằng fan xếp hàng sẽ không quá nóng hay lạnh, ai ngờ lại gặp mưa rào.

“Nào nào, hãy tập lại một lần nữa.”

Cuối cùng chúng tôi kiểm tra nhanh vị trí di chuyển.

Khi chúng tôi rời sân khấu trước giờ cho khán giả vào, Ji Ho tò mò hỏi.

“Nhưng họ đã dọn hết ghế rồi?”

“Ừ, đúng vậy.”

Tất cả ghế ở tầng 1 của hội trường 2 tầng đã biến mất, lúc trước đây là nơi các phóng viên ngồi trong buổi showcase cho truyền thông.

Ri Hyuk hỏi.

“Khoan đã, chúng ta có bao nhiêu người đến?”

“Một ngàn phải không?”

“Nhưng bây giờ họ đã chuyển thành chỗ đứng rồi.”

“…Đúng vậy.”

Do hoàn toàn cắt đứt tin tức bên ngoài nên chúng tôi còn một điều không biết nữa.

Số lượng người tham dự fan showcase.

Không phải không tò mò, mà khi nghe về địa điểm biểu diễn, chúng tôi đương nhiên nghĩ sẽ có khoảng 1,000 người.

Vì đó là quy mô khi chúng tôi tổ chức fan meeting.

Nhưng nhìn bây giờ, có gì đó không ổn.

“Hãy hỏi sau nhé.”

_________________________________________________

Tuy nhiên, ngay khi trở lại phòng chờ, chúng tôi đã quên béng về số lượng người tham dự showcase.

Bởi vì 7 giờ đang đến gần.

“…”

Tôi xoa cổ đang cứng đờ.

Làm sao để bình tĩnh đây.

Kể từ khi debut, chưa bao giờ tôi cảm thấy hồi hộp đến thế này.

Hơi thở của mọi người đều dồn dập như vừa chạy 100 mét.

Ri Hyuk nhanh chóng lên tiếng trước.

“E-em sẽ hài lòng bất kể kết quả có như thế nào.”

Ji Ho gật đầu.

“Em đã… đã…”

“Giải thoát.”

“Em đã giải thoát rồi. Điều quan trọng là những gì chúng ta đã làm cho đến giờ. Ừm… Ah, em không biết phải nói gì nữa. Aaah! Anh Ri Hyuk!”

“Đừng dựa vào tao! Tao cũng đang run đây!”

Trong khi hai đứa đang ồn ào, chúng tôi mỉm cười điềm tĩnh, mặc dù trong lòng, nội tạng đang nhảy múa điên cuồng.

Bàn tay Ri Hyuk đang cầm chuột run rẩy.

“Ôi, lại tắt cửa sổ rồi.”

Thấy cậu ấy liên tục mắc lỗi, Bi Ju đành lấy chuột.

Đầu ngón tay Bi Ju ổn định hơn, nhưng thay vào đó, hàng mi của cậu ấy đang run lẩy bẩy.

5 phút trước 7 giờ.

Trong khi mọi người trong phòng chờ đều căng thẳng, tôi nhìn về phía anh Seok Hwan.

Vẫn giống như lúc nãy, biểu cảm khi nhìn điện thoại không tốt.

Tôi muốn hỏi xem có chuyện gì nhưng đã cố kìm lại.

“Ồ, bầu trời cũng đã quang đãng rồi.”

Không biết từ khi nào mưa đã tạnh và bầu trời quang đãng, mặc dù hơi tối nhưng có thể thấy bầu trời buổi tối trong trẻo.

Đây là điềm tốt!

Tất cả cùng gật đầu và bắt đầu đếm ngược.

“Mười.”

Chín, tám, bảy…

Mỗi khi số đếm giảm xuống, tim tôi đập thình thịch như muốn vỡ tung.

Cầu trời, bà Deok Soon ơi, xin hãy cho nhạc số của chúng con thành công. Con xin được ước nguyện lần cuối, à không, không phải lần cuối đâu, nhưng cho con được ước một điều ạ.

“7 giờ!”

Em út hào hứng nắm chặt tay các anh, đúng lúc Bi Ju định nhấp chuột.

Waaaaah-!

Một tiếng hét như tiếng thét vang lên từ xa.

Mặc dù ở xa nhưng đó là tiếng hò reo có thể làm rung chuyển cả hội trường. Bi Ju giật mình đóng cửa sổ.

Tay tôi run rẩy khi gõ bàn phím nhập địa chỉ Mango vào thanh địa chỉ, trái tim đang rung động vì phấn khích.

Chẳng lẽ…

Có những lúc như thế này, khi có trận đấu bóng đá quốc gia mà đối thủ quá mạnh nên bạn quyết định không xem.

Khi nghe thấy tiếng “Aaa!” từ đâu đó, bạn nghĩ “Bị vượt điểm rồi”, và khi nghe thấy tiếng “Wooo!” bạn nghĩ “Ghi bàn rồi sao?”

Âm thanh vừa rồi giống như trường hợp sau.

“Vào rồi!”

Và đúng lúc tôi định nhấn vào chi tiết bảng xếp hạng.

“A?”

Bi Ju nắm lấy tay tôi và hét lên.

“A! A!”

Các em khác cũng vậy.

Trước khi vào bảng xếp hạng thời gian thực và xem chi tiết thứ hạng, tất cả đều phát ra tiếng thở hổn hển.

“…!”

Da gà nổi khắp người tôi, cùng với cảm giác tê rần như điện giật, cơ bắp từ hai cánh tay đến dưới má và cổ căng lên.

Trong khi nuốt nước bọt khô khốc, đầu óc tôi như đông cứng lại.

Bảng xếp hạng nhạc số thời gian thực tính đến 19:00.

Trong danh sách từ hạng 1 đến hạng 10, chỉ có một bài hát hiển thị hình ảnh album.

Đó là bài hát xếp hạng 1.

Bên cạnh bài hát xếp hạng 1 đó là hình ảnh album màu vàng.

Hạng 1. New Black – Hoa gió

Cả thế giới như ngừng lại.

Mọi người trong phòng chờ đều hét lên.

“Wooaaa-!”

Tính đến 7 giờ tối.

Hạng 1 bảng xếp hạng thời gian thực.

Đây là thứ hạng cao nhất mà chúng tôi chưa từng dám tưởng tượng đến.

_____________________________________________

Sức lực như bị rút cạn, giống như một bao gạo bị thủng.

“Haa…”

Tất cả chúng tôi biến thành như những con mực và trượt xuống sofa.

Lưng tôi ướt đẫm khi dựa vào, hình như tôi đã đổ mồ hôi mà không nhận ra.

“Ha ha, wow…”

Chúng tôi cười ngớ ngẩn khi nhìn nhau, dựa lưng vào sofa, miệng há hốc, không thể nói nên lời, chỉ phát ra tiếng thở.

“Chúc mừng chúng ta!”

“Các em, ăn mừng nào!”

Các nhân viên chạy đến, vỗ vai chúng tôi hoặc vẫy tay với vẻ mặt phấn khích.

Lúc này tôi mới cảm thấy căng thẳng được giải tỏa.

Cảm giác không thực như đang ở trên mây dần dần dịu lại.

Trên màn hình, dòng chữ “Hạng 1. New Black – Hoa gió” đang vẫy tay.

“Chúc mừng, mọi người đã làm việc chăm chỉ.”

Khi thấy anh Seok Hwan vỗ vai tôi, tôi đã hỏi câu hỏi mà tôi đã kìm nén từ nãy đến giờ.

“Anh à, nhưng sao nãy giờ vẻ mặt anh lại như vậy? Em thật sự lo lắng đấy.”

“À, chuyện đó.”

Quản lý của chúng tôi cười toe toét và nói.

“Anh đang cố kiểm soát biểu cảm. Để cho các em bất ngờ đấy.”

“…?”

Chúng tôi nghiêng đầu thắc mắc. Bi Ju hỏi.

“Anh đang nói gì vậy, anh quản lý? Anh đã… biết kết quả trước rồi sao?”

Khi một ý nghĩ kỳ lạ vừa lóe lên trong đầu, anh Seok Hwan và các nhân viên khác bật cười.

“Đồ ngốc. Bảng xếp hạng 5 phút.”

“…?”

Đó là cái gì vậy.

“Có một bảng xếp hạng dự đoán top 1, 2, 3 cho khung giờ tiếp theo, gọi là bảng xếp hạng 5 phút.”

“…!”

“Anh đã ngạc nhiên đến mức tưởng chết khi cố kiểm soát biểu cảm. Thật đấy. Anh đã cố kìm nén bằng cách nhăn mặt.”

Vì vậy mà mọi người cố tình nhíu mày như thế.

Chúng tôi nhìn các nhân viên đang bật cười vì cuối cùng cũng được giải tỏa nụ cười kìm nén, với vẻ mặt kiểu “Ôi, mấy người này thật quá đáng”.

Rồi chúng tôi cũng bật cười.

“Hãy xem bảng xếp hạng thêm chút nữa đi.”

Theo lời thúc giục của Bi Ju, tôi nhấp chuột.

Khi nhấn vào “Xem chi tiết”, danh sách từ hạng 1 đến hạng 100 hiện ra.

“Wow.”

Khi màn hình chuyển, chúng tôi lại một lần nữa thốt lên kinh ngạc khi thấy “Hoa gió” vẫn ở vị trí số 1.

Mỗi lần cuộn chuột xuống, tiếng thán phục lại vang lên.

“Các bài hát phụ cũng có!”

“Gì cơ?”

Điều này cũng khiến tôi cảm thấy không thực.

Các bài phụ của chúng tôi đã lọt vào top 23, 27, 38, v.v. Có cả “Flower Dance” dự định quảng bá như bài tiếp theo và “Intro: Wind” do Jung Hyun tự sáng tác.

“…Điên rồi.”

Sau khi kiểm tra đến hạng 100, chúng tôi lại xem lại “Hoa gió” ở vị trí số 1.

Cảm giác như tất cả các ốc vít căng thẳng đã được nới lỏng.

Chúng tôi chôn mình vào sofa, để màn hình hiển thị vị trí số 1, lo sợ nó sẽ biến mất.

“…”

Chúng ta sống rồi.

Đó là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu.

“Hoa gió” vẫy tay chào chúng tôi, xoa dịu cơn run rẩy trong lo lắng và bất an suốt thời gian qua.

…Chúng ta thực sự sống rồi.

Mắt tôi nhắm lại và một giọt nước mắt lăn dài.

Một cảm giác nóng bỏng dâng lên trong lồng ngực.

Tôi hít thở sâu, răng hàm va vào cơ cổ đang run rẩy, rồi thở ra một hơi nóng hổi và một giọt nước mắt rơi xuống.

“Hức…”

Tiếng khóc khiến tôi mở bừng mắt.

Tất cả các em đều đang khóc.

Ji Ho đang khóc, hai tay đặt lên má và nhìn xuống sàn, Ri Hyuk ngửa đầu ra sau, nuốt nước mắt. Ngay cả Jung Hyun, người trông có vẻ bình tĩnh, cũng đang lau mắt.

Nhưng người khóc dữ dội nhất lại là người mà tôi hoàn toàn không ngờ tới.

“Bi Ju?”

Đó là Bi Ju, đang khóc với hai tay che mặt, em hai đang nức nở như thể đang bật khóc vì buồn thảm.

Nước mắt tôi ngừng rơi.

“Anh Bi Ju, anh ổn chứ?”

“Anh.”

“Bi Ju à.”

Cậu ấy chỉ khóc nức nở mà không trả lời.

Vì không có câu trả lời nên chúng tôi chỉ im lặng nhìn cậu ấy khóc một lúc lâu.

Sau vài phút, Bi Ju, với đôi mắt đỏ hoe, vẫy tay.

“Em, em ổn… Đừng lo cho em. Đừng lo.”

“Trông em không ổn lắm đâu. Đừng khóc. Sẽ làm lem makeup mất.”

Nghe tôi nói vậy, Bi Ju vừa khóc vừa cười, vừa cố kìm nén vừa cười, rồi hỉ mũi.

“Em, có lẽ em đã quá căng thẳng.”

Bi Ju cố gắng cười và nói.

“Em là trung tâm của album này mà. Em cũng cùng sáng tác ‘Hoa gió’ với anh…”

Bi Ju ngừng nói, hít thở sâu nhiều lần, rồi run rẩy dữ dội và bắt đầu khóc lại.

“Nếu, nếu thất bại thì đó là lỗi của em…”

Cuối cùng cậu ấy không thể kìm nén được và bật khóc.

Nhìn Bi Ju khóc nức nở một lúc lâu, tôi vừa ngạc nhiên vừa đau lòng.

Lẽ ra em hai nên nói điều đó sớm hơn, đừng giữ trong lòng một mình mà.

Trong khi Ji Ho nhanh chóng lấy khăn giấy đưa cho Bi Ju, tôi vòng tay qua đôi vai mảnh khảnh của cậu ấy và vỗ về.

“Thất bại gì chứ. Ngay cả khi có chuyện gì xảy ra, đó cũng đâu phải lỗi của em.”

“Nhưng… em, em đã nghĩ như vậy.”

“Này, đừng khóc. Nếu em khóc, anh cũng sẽ khóc đấy.”

Sau khi an ủi cậu ấy một lúc lâu, Bi Ju hít thở sâu và bình tĩnh lại.

Sau vài phút, tôi cẩn thận hỏi.

“Giờ em đã ổn hơn chưa?”

“…Vâng. Em đã khá hơn nhiều rồi.”

Bi Ju hít mũi và mỉm cười.

“Em thực sự rất vui vì chúng ta đã thành công. Tất cả chúng ta.”

Mọi người im lặng gật đầu.

Cảm giác như vừa trút bỏ được một gánh nặng đè trên vai. Không cần nói ra, chúng tôi đều hiểu cảm giác của nhau.

Trong giây lát, chúng tôi chỉ ôm nhau và thở nhẹ nhàng.

“…Mọi người đã vất vả rồi.”

“Anh cũng vất vả rồi.”

Chúng tôi nhìn nhau và cười im lặng.

_____________________________________________________

Suy nghĩ đầu tiên khi thấy vị trí số 1 xuất hiện trên bảng xếp hạng nhạc số là cảm giác nhẹ nhõm “Chúng ta sống rồi”.

Thứ hai là.

“Các Soufflé thực sự đã tập trung sức mạnh như quả cầu năng lượng.”

Chúng tôi vô cùng biết ơn các Soufflé của chúng tôi.

Chúng tôi đã tạo ra bài hát, nhưng chính người hâm mộ đã đưa nó lên cao.

Thật lòng mà nói, tôi vẫn còn cảm thấy choáng ngợp, có lẽ các Soufflé cũng cảm thấy như vậy.

Tự hỏi liệu đây có phải là sự thật không.

“Làm sao họ làm được điều này…?”

Tất nhiên, ngoài vị trí ban đầu, công chúng cũng phải nghe bài hát để duy trì thứ hạng, nên đây không phải là vị trí vĩnh viễn.

Có những trường hợp ban đầu vào top 1, 2 nhưng đến ngày hôm sau thì tụt hạng.

Nhưng đối với chúng tôi, điều này đã rất quý giá rồi.

8 giờ tối.

Trước buổi showcase cho fan, chúng tôi đã hoàn tất mọi chuẩn bị.

Mặc dù mắt hơi đỏ, nhưng các chuyên viên trang điểm đã dùng hết sức để xóa đi dấu vết khóc.

Khi chỉ còn việc lên sân khấu, chúng tôi đã hỏi câu hỏi mà chúng tôi đã quên mất trong suốt thời gian qua.

“À phải rồi, anh Seok Hwan. Họ đã dọn hết ghế. Hôm nay chúng ta tổ chức dạng đứng phải không?”

“Hả? Ừ. Đương nhiên rồi.”

Đương nhiên?

“Có 2000 người đến, làm gì có chỗ để đặt ghế. Phải tổ chức dạng đứng chứ.”

“À, vậ… Gì cơ ạ?”

“Showcase của các em đấy. Có 2000 người đến mà.”

Đối phương nheo mắt lại.

“Đừng nói là các em không biết nhé?”

“…”

“Lần này có 2000 người đến… Các em thực sự không biết à.”

Khi chúng tôi há hốc mồm, anh Seok Hwan bật cười.

“Các em không còn là tân binh nữa đâu.”

“…”

“Trời ơi, một nhóm nhạc còn không biết có bao nhiêu người đến dự showcase cho fan ngay trước buổi diễn kìa.”

Chúng tôi chỉ biết nhìn chằm chằm vào anh Seok Hwan, người đang lẩm bẩm rằng anh ấy nên dùng điều này làm câu chuyện quảng bá.

Sau một lúc, chúng tôi nhìn nhau và bật cười.

Điên rồi.

2000 người.

“Các em, giờ lên sân khấu thôi.”

Chúng tôi im lặng đi dọc hành lang.

Mặc dù vẫn còn choáng ngợp vì con số 2000, nhưng càng trôi qua, cảm giác hồi hộp càng nhường chỗ cho sự phấn khích.

Cuối cùng, bước chân chúng tôi bắt đầu nhẹ nhàng hơn.

Nghĩ đến việc sắp được gặp lại các Soufflé đã chờ đợi chúng tôi trong thời gian dài, tim tôi đập rộn ràng.

8 giờ tối.

“Hoa gió” của chúng tôi, đã vào vị trí số 1 trong khung giờ trước, vẫn đang nhẹ nhàng vẫy cánh hoa trên đỉnh bảng xếp hạng.

Trước
Sau

Bình luận cho Chương 239

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

TruyệnHE.com

Website luôn cập nhật nhanh nhất các bộ truyện Showbiz hấp dẫn mỗi ngày.

Email Liên Hệ QC: contact@truyenhe.com

Fanpage: Link

Điều khoản

Copyright © 2025 Truyện HE

DMCA
Về Truyện HE | Đăng Ký Nhóm Dịch | Hướng Dẫn Đăng Truyện | VIP + COIN
🚫 Vui lòng đăng nhập để kiểm tra trạng thái VIP.
Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, Truyện HE miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ contact@truyenhe.com

Đăng Nhập

Chứng minh bạn là người


Đăng nhập với Google

Quên Mật Khẩu?

← Quay Lại Truyện HE

Đăng Ký

Đăng Ký Tài Khoản Trên Trang Web Này.

Đăng ký với Google

Đăng Nhập | Quên Mật Khẩu?

← Quay Lại Truyện HE

Quên Mật Khẩu?

Nhập tên đăng nhập hoặc Email. Bạn sẽ nhận được mật khẩu mới tại Email đã đăng ký.

← Quay Lại Truyện HE