Kiếp này tôi sẽ thành siêu sao cấp vũ trụ - Chương 237
Mong cả nhà đọc hãy viết cho tui nhiều comment nha.
Nếu thấy hay, xin hãy donate 1 chút để tui có thêm động lực ra chương đều nha, cảm ơn các tình yêu

Những người đầu tiên bật cười là phía bên kia.
“Phụt-“
Bắt đầu từ Seok Ji Hoon, rồi đến Ji Han Bin và Han Tae Hyun. Hai đứa sau thậm chí còn ôm bụng cười.
“Há há há!”
Chúng nó ôm vai nhau phá lên cười ầm ĩ, đến mức tôi cũng không nhịn được mà bật cười.
Tiếng cười nhanh chóng lan truyền và các em cũng cười theo.
Bà ơi. Bà có đang nhìn không?
Cháu trai của bà đang mang lại niềm vui cho mọi người đây này.
Mặc dù bản thân cháu không vui lắm…
____________________________________________
Phải mất 5 phút tiếng cười mới lắng xuống, sau một hồi cười khúc khích, bọn nó chào các nhân viên của chúng tôi.
“Xin chào ạ.”
“Ôi, xin chào.”
Các chị trang điểm đi công tác chào đón với vẻ mặt thích thú.
Đám bên TNT cũng chào hỏi rất tự nhiên rồi hỏi:
“Bọn em ghé qua chơi một chút, bọn em có thể ở đây được không ạ?”
Đương nhiên, đã là tiền bối, lại còn rất nổi tiếng, nên yêu cầu đó đã được chấp thuận.
Khi bọn nó định chiếm một chỗ trên sofa phòng chờ, các thành viên của chúng tôi vội vàng đứng dậy nhưng bị bọn nó xua tay.
“Ơ, đừng chào hỏi nghiêm túc thế. Cứ ngồi đi. Ngồi đi.”
“Đúng rồi. Bọn em không thích những thứ như vậy đâu.”
“Chỉ có anh Woo Joo là thích người ta chào hỏi thôi, bọn em thì không.”
“…”
Các em ngồi xuống, cười vang.
“Ồ, phòng chờ ở đây rộng nhỉ. Có phải phòng chúng ta từng dùng không ta?”
“Chắc là phòng khác. Phòng đó còn rộng hơn.”
Tôi bật cười khi thấy bọn nó thậm chí còn kiểm tra độ êm của đệm sofa.
Rõ ràng đây là phòng của chúng tôi mà thái độ của chúng nó tự nhiên như ruồi, y chang nhóm Dooly xông vào nhà của Go Gil Dong vậy.
(Chú thích: nhắc cho mn nhớ New Black đã từng khiến giám đốc Jo có suy nghĩ chang như thế =)))
“Này, đây là phòng Dae Gil… phòng chờ của tụi này.”
Suýt nữa thì tôi nói lỡ lời nhưng may mà đã kịp sửa.
“Hả? Anh vừa nói là Dae Gil’ à?”
Bắt đầu từ Han Tae Hyun, rồi sau đó cả 3 đứa lại ôm bụng cười.
“Anh ấy nói ‘Dae Gil’ kìa!”
“Móa ơi! Ha ha ha!”
…Thôi tôi không nói gì nữa.
Đúng là lũ ranh con.
Sau một hồi trêu chọc, bọn nó bắt đầu nói chuyện với các em.
Khi đang vui vẻ nhìn hai nhóm trò chuyện trong bầu không khí thoải mái thì… tôi quay sang Han Tae Hyun đang ngậm kẹo bên cạnh tôi và hỏi:
“Sao mấy đứa lại đến đây?”
“À, hôm nay bọn em xuất hiện với tư cách khách mời.”
“Khách mời?”
“Nhóm nữ của công ty chúng em sẽ xuất hiện với tư cách thí sinh idol trong Đội khai quật danh khúc mùa 2. Là nhóm NYX đó.”
“Ồ…”
Trong màn trình diễn đặc biệt của ‘Đội khai quật danh khúc’ hôm nay, ngoài phần biểu diễn của các thành viên mùa 1, họ sẽ giới thiệu các thành viên mới sẽ xuất hiện ở mùa 2.
Tôi đã nghe nói sẽ có một nhóm nữ thay thế vị trí của chúng tôi, nhưng không ngờ đó lại là nhóm thuộc TJ Entertainment.
NYX.
Họ là một nhóm nữ chuyên về trình diễn, được TJ ra mắt đầy tham vọng vào cuối năm 2013.
Mỗi thành viên đều có kỹ năng xuất sắc, được coi là một trong những nhóm nữ thực lực, có thể là đối thủ của Scarlet.
Tuy nhiên, cho đến nay họ vẫn chưa thực sự nổi tiếng.
Họ được biết đến là nhóm duy nhất mà chủ tịch Park Tae Jun, cũng là nhà sản xuất, không thể đưa đến thành công.
“Ra là các tiền bối NYX sẽ tham gia lần này.”
“Họ đã phải nỗ lực rất nhiều để vào được đấy. Nghe nói còn phải trải qua cả vòng thử giọng nữa.”
“Thử giọng?”
Nghe câu hỏi của tôi, Tae Hyun hạ thấp giọng và thì thầm:
“Nghe nói cuộc cạnh tranh để giành vị trí thay các anh rất khốc liệt. Hầu hết các nhóm nữ đều muốn tham gia với hy vọng trở thành một New Black thứ hai.”
Đúng là một vị trí có giá trị cao.
Cơ hội để một nhóm idol xuất hiện và là thành viên cố định cũng như xây dựng nhận diện trong một chương trình có tỷ suất người xem top 5 là vô cùng hiếm.
Việc xuất hiện với tư cách khách mời trong một chương trình giải trí thuộc đài truyền hình mặt đất đã khó như hái sao trên trời, huống chi còn là điều này…
Nếu không phải vì hoạt động cho album thứ 3, chúng tôi cũng muốn tiếp tục xuất hiện thêm vài tháng nữa.
Chúng tôi đành phải từ bỏ một trong hai vì khó có thể vừa chuẩn bị cho cuộc thi và vừa tham gia các chương trình âm nhạc cùng lúc.
Nhưng ngoài suy nghĩ đó ra, khi nghe được hậu trường về việc những người khác cạnh tranh gay gắt để giành vị trí của chúng tôi, tôi cảm thấy hơi kỳ lạ.
“Cảm giác như trở thành một nhóm idol nổi tiếng bí ẩn vậy.”
“Thì đúng là idol nổi tiếng mà. Dạo này nhóm của anh đang làm ăn rất phát đạt đó.”
Người đang vòng tay qua vai tôi cười toe toét.
“Em đã bị sốc đấy. Đang xem fancam của mình thì bỗng thấy bạn ‘Dae Gil’ đang đốt lửa.”
Tôi bất giác bật cười, có lẽ nghe thấy câu chuyện của chúng tôi, Jung Hyun giơ lòng bàn tay lên chào như một chú gấu.
Tae Hyun cúi đầu chào lại theo cái kiểu chào của Phật.
“Sao lại cẩn thận với Jung Hyun thế?”
“Anh Sun Woong bị sang chấn tâm lý sau khi chơi futsal với cậu ấy mà. Chỉ cần nhìn thấy cậu bạn này là đã giật mình rồi. Hôm đó khi đang ăn uống, anh ấy say rượu và nói kiểu như thế này…”
Cậu ta bắt chước vẻ mặt ấm ức của ai đó.
– Mày có biết cảm giác như quả đạn pháo sượt qua giữa hai chân không? Tưởng chết đến nơi rồi. Lạnh cả gan lẫn ruột.
“Wow. Giống y chang.”
Khi tôi vỗ tay tán thưởng, cậu ta tỏ vẻ tự hào “hừm hừm”, rồi lắc đầu.
“Dù sao hôm đó anh ấy say xỉn xong còn khóc lóc bảo sợ quá, lần sau tuyệt đối không đi đá bóng nữa… Thật là bó tay.”
“Vậy à, ờ, anh hiểu mà. Nếu phải đối đầu thể chất với Jung Hyun, anh cũng đầu hàng ngay lập tức.”
“Ồ. Vậy hạnh phúc không không?”
“Đầu hàng. Jung Hyun à. Là đầu hàng.”
(Chú thích: Woo Joo nói 항복” (hangbok), nghĩa là “đầu hàng”; nhưng Jung Hyun cố tình hiểu sai thành “행복해요?” (haengbok-haeyo), nghĩa là “Hạnh phúc không?”)
Câu nói bất ngờ của Jung Hyun khiến mọi người phá lên cười.
Có lẽ vì đã hai tháng kể từ sau Idol Olympics, chúng tôi mới gặp lại nên mọi người nhìn nhau trò chuyện rất vui vẻ.
Seok Ji Hoon, em út của TNT, đã lưu số của mình vào điện thoại của Ji Ho.
“Lần sau gặp lại cứ gọi thoải mái là ‘hyung’ nhé.”
“Ấu kề.”
“À, ý là… vẫn dùng kính ngữ với nhau nhé.”
“Vâng, anh.”
Em út của chúng tôi trả lời với nụ cười tươi.
Đó là một khung cảnh hòa thuận, nhưng khuôn mặt của tôi và đám nhóc TNT lại có vẻ hơi cau có.
Han Tae Hyun hỏi tôi:
“Anh vừa nghe thấy không? Nó vừa bảo người khác gọi nó là ‘hyung’ đấy.”
“Không ngờ thật.”
Ji Han Bin cũng mở to mắt, há hốc miệng và hỏi:
“Hả? Cái gì? Thằng này cũng đến lúc được gọi là ‘hyung’ rồi á?”
“…”
“Ê, mọi người, từ lúc nào vậy? Sao cái thằng này đó giờ đi đâu cũng được gọi là anh vậy?”
“Wow, mấy ông già này…!”
Mặc dù cùng tuổi với Bi Ju và Jung Hyun, người bị coi là em út (Seok Ji Hoon) tỏ ra ấm ức vì bị đối xử như em út.
Trong khi mọi người vỗ tay cười khúc khích, Ji Han Bin mách với tôi:
“Nó đã nói từ lúc đến đây là hôm nay sẽ trở thành bạn với Cảnh sát Heo. Nó còn báo trước là sẽ trao đổi số điện thoại nữa.”
“Không thể nào…”
Cậu ta lúng túng nói:
“Tại lúc xem ‘Slip’, thấy cậu ấy diễn xuất giỏi quá nên…”
“Thật ạ? Em diễn hay đến vậy sao ạ?”
“Ơ, cái đó…”
Seok Ji Hoon lúng túng trước em út của chúng tôi đang hăng hái tiến tới.
Ri Hyuk phải nắm cổ áo Ji Ho kéo ra, Ji Hoon thấy nhẹ nhõm và bắt đầu nói, từ việc học ở trường diễn xuất nào, chủ yếu nói về diễn xuất.
“Khi đóng vai cảnh sát Heo em đã nắm bắt cảm xúc như thế nào?”
“À, cái đó á.”
Em út giải thích với vẻ “Dễ lắm!”:
“Chỉ cần thay đổi từng thứ một thôi ạ. Anh cứ tưởng tượng trong đầu thôi, điều chỉnh cho phù hợp với vai diễn của mình. Ví dụ như với Cảnh sát Heo, trong đầu em sẽ thay đổi giày thành đôi giày vải cũ kỹ…”
“…?”
“…Cứ thế thay đổi hình ảnh của mình trong tưởng tượng cho phù hợp với nhân vật, và bùm, em đã trở thành một người khác rồi.”
“V-vậy ạ?”
Nhìn Seok Ji Hoon đang bối rối, tôi cảm thấy hài lòng một cách khó hiểu.
Nó đó. Đây chính là em út nhà chúng tôi.
Tôi cố nén cười khi thấy biểu cảm ngơ ngác của cậu ta.
Giống như ai đó đến nghe bí quyết để đạt điểm tuyệt đối trong kỳ thi đại học, nhưng người đạt điểm tuyệt đối lại thì thầm “Câu dễ không được làm sai và làm đúng những câu khó “.
“Em có thể nói chuyện về diễn xuất qua tin nhắn với anh được không?”
“Vâng, em rất thích ạ.”
Một mặt tôi cười khi thấy Ji Ho phấn khích vì có thêm một người bạn diễn xuất, mặt khác tôi cũng quan sát bầu không khí một cách cẩn thận.
Có vẻ như các em hơi không thoải mái khi nhưng vị khách ở lại quá lâu.
Đặc biệt là Ri Hyuk.
Mặc dù các em khác cũng nói chuyện thoải mái, nhưng dù sao với tình huống của tôi, họ đều là người quen của tôi, nên cảm nhận của tôi cũng sẽ khác.
Nếu là những người cùng thế hệ như Street Boys thì còn được.
Ngay cả tôi, nếu có những người đàn ông 40 tuổi là bạn của Jung Hyun đến chơi và nói “Cứ thoải mái nhé, haha!” thì cũng không thể hết cảm giác không thoải mái được.
Vì nếu không có tôi làm cầu nối, họ chỉ là mối quan hệ tiền bối – hậu bối thôi.
Mặc dù rất vui vì lâu rồi mới gặp lại, nhưng đã đến lúc phải quản lý tình trạng của các em để chuẩn bị cho buổi biểu diễn.
“Chúng tôi phải đi rồi.”
Khi Tae Hyun nhanh nhạy đứng dậy, những đứa khác cũng bắt đầu nhét kẹo trên bàn vào túi.
Tôi tiễn bọn họ ra tận ngoài phòng chờ sau khi họ chuẩn bị xong để đi.
“Này. Nhưng khi nào mời chúng em đi ăn đây?”
“Đúng rồi. Anh đã hứa sẽ mời chúng em ăn mà.”
“Hể? Anh đã hứa mời ăn à? Em cũng muốn.”
Rõ ràng chỉ có một đứa được hứa mời ăn, nhưng đột nhiên biến thành ba đứa.
“Khi nào có thời gian anh sẽ mời. Khi nào có thời gian đã.”
“Ồ ồ.”
Tôi mỉm cười khi thấy họ phấn khích với ý nghĩ được ăn miễn phí.
Sau khi trao đổi vài câu nói vui vẻ, Tae Hyun cười và nói:
“Thật tốt khi New Black cũng nổi tiếng hơn rồi. Trước đây khi đến chơi, chúng em đều cảm thấy hơi e ngại.”
“Đúng vậy, anh cũng rất vui.”
Khi chúng tôi đang nói đùa về việc album thứ 3 sẽ đại thành công và sau này sẽ cùng nhau tổ chức concert trên sao Hỏa, tôi chợt nhớ ra điều mình tò mò.
Đó là ‘áp lực về album’.
Mặc dù tôi đã hỏi Giám đốc Jo, nhưng dù sao bọn họ cũng đã đi trên con đường này sớm hơn chúng tôi 4 năm.
“Anh có thể hỏi một câu được không?”
“Gì vậy?”
Tôi hỏi những khuôn mặt tò mò:
“Gần đây khi chuẩn bị album, anh có suy nghĩ này… Khi các cậu cảm thấy áp lực… làm thế nào các cậu có thể thích nghi?”
Câu nói của tôi chưa kết thúc mà cả ba đã cứng đờ như đá.
Cái gì vậy?
Phản ứng này là sao?
Ba người nhìn nhau với vẻ mặt kỳ quặc, và một khoảng lặng trôi qua.
“Uaaaa!”
Cả ba đồng loạt bắt đầu xoa tay.
“Uaaaa, không bao giờ có thể thích nghi được.”
“Ôi, tay em nổi da gà rồi này.”
“Sao anh lại xin lời khuyên từ tụi em vậy. Không bao giờ có thể thích nghi được.”
“Ah! Đừng làm thế này!”
Bọn họ cứ “uaaaa” liên tục, và khi tôi định hỏi lại, họ bắt đầu bỏ chạy, nói rằng không muốn nghe.
“…”
Mà dù tôi có nghĩ thế nào đi nữa, có lẽ ba người họ đã quên mất họ là tiền bối của tôi.
________________________________________
Một lúc sau khi đám nhóc TNT bỏ chạy, có tiếng gõ cửa lịch sự vang lên.
Cộc. Cộc. Cộc.
Một người tự giới thiệu là quản lý của NYX bước vào, hỏi xem có thể chào hỏi và chụp ảnh kỷ niệm được không nếu chúng tôi không phiền.
Thái độ của anh ta rất lịch sự.
“…Chúng tôi có thể xin phép như vậy được không ạ?”
“Vâng. Được chứ ạ.”
Ngay sau đó, một nhóm nữ 6 thành viên mặc trang phục sân khấu sang trọng bước vào cùng quản lý.
Khi họ ùa vào, chúng tôi cũng đứng dậy để chào đón.
Nhóm nhanh chóng xếp hàng và chào:
“The Night Comes! Xin chào, chúng tôi là NYX!”
“Ơ, sao lại chào trước…”
Chúng tôi cũng bối rối cúi người 90 độ để đáp lại lời chào vang dội của nhóm nữ tiền bối.
“Xin chàooo! Chúng tôi là New Black!”
“Ồ, xin chào.”
“Vâng. Lần đầu gặp…”
“Đúng vậy. Vâng.”
Các nhân viên của chúng tôi bắt đầu cười khi thấy cảnh hai bên cúi chào như bập bênh.
Cuộc thi cúi chào góc vuông như chim gõ kiến kết thúc với chiến thắng thuộc về chúng tôi.
Cú cúi chào 130 độ đầy mềm dẻo của Bi Ju không ai có thể đánh bại được.
“Ối!”
Nó đã có thể rất ngầu nếu bộ micro gắn ở thắt lưng không trượt xuống và rơi vào gáy.
“Bi Ju, ổn chứ?”
“Ư, em ổn mà…”
“Phù.”
“Đừng thổi vào vết thương, Kim Jung Hyun.”
“Không bị lủng chứ? Có bị lủng không? Đầu em tròn đẹp thế này chắc không bị lủng đâu ha.”
Trong khi chúng tôi nói chuyện, phía bên kia lúng túng không biết có nên cười hay không.
Họ debut trước chúng tôi 6 tháng phải không nhỉ.
Không biết họ đã trải qua những gì trong thời gian đó, nhưng tất cả các thành viên trông có vẻ rất e dè, cả việc quản lý của họ cẩn thận xin phép chụp ảnh với chúng tôi, đều cho thấy họ là những người cũng chưa phải là ngôi sao lớn.
Tôi có thể hình dung ra phần nào những khó khăn mà họ đã phải trải qua.
Thỉnh thoảng tôi nhận ra vài gương mặt quen thuộc.
Có cả Muri, trưởng nhóm đã vào công ty trước tôi khoảng 2 năm, và hầu hết là những gương mặt tôi đã gặp qua.
Mặc dù chưa từng nói chuyện với nhau do quy định nam nữ không được phép tiếp xúc của TJ Entertainment, nhưng tôi đều biết mặt họ.
Có vẻ như họ cũng biết mặt tôi nên càng thêm lúng túng.
Trong khi các thành viên NYX đứng cứng đờ, Muri, trưởng nhóm, nói với giọng thân thiện:
“Chúng em là thí sinh idol sẽ tham gia sau New Black ạ.”
“Vâng, lúc nãy chúng tôi đã nghe tiền bối TNT nói rồi ạ.”
Tôi cũng cười và trả lời.
“Chúng tôi không biết ai sẽ đến, nhưng thật tuyệt vời khi được gặp những tiền bối hát hay như vậy.”
Có lẽ nghĩ đó chỉ là lời khen xã giao, nên họ chỉ cười ha ha.
“Tôi rất thích bài ‘Harsh Mistress’ trong các bài hát của NYX đó.”
“Dạ?”
“Tôi rất thích phần bridge ở đó. Đoạn ‘Woo woo woo-‘ ấy.”
Khi Muri, trưởng nhóm, tỏ vẻ bối rối, một thành viên khác há hốc miệng hỏi:
“Anh biết cả bài đó sao? Nó là một trong những bài b-side ở cuối album…”
“Vâng. Tôi đã nghe nó ngay sau khi phát hành.”
“Anh là fan của chúng tôi… À, không thể nào.”
Lúc đó, một giọng nói đáng ghét vang lên qua khe cửa hé mở:
“Anh ấy là otaku sáng tác, nên hầu hết các bài hát idol đều nghe hết đó.”
Han Tae Hyun thò đầu vào nói.
Sao nó vẫn chưa đi nhỉ.
Khi tôi trừng mắt nhìn, nó “hí” một tiếng rồi lại chạy mất.
Nhưng khi nghe từ “otaku sáng tác”, mọi người đều “À ra vậy”.
…Otaku sáng tác á.
Nghe khác hẳn.
Thậm chí cả nhân viên của chúng tôi cũng đang nói “Đúng vậy, đúng rồi”.
Tôi định phát nước uống để cảm ơn mọi người đã làm việc vất vả, nhưng giờ phải đổi thành nước lọc thôi.
“Ồ, anh biết bài hát của chúng em ạ. Chúng em cũng rất thích nhạc của New Black.”
“Masquerade!”
“Vâng, chúng em cũng thích Masquerade.”
Dù sao thì, nhờ nói chuyện về âm nhạc và thái độ thân thiện của các em của tôi, bầu không khí đã trở nên sôi động hơn hẳn, cảm giác như cách họ nhìn chúng tôi đã thay đổi từ dè dặt sang tích cực hơn.
NYX đã thoát khỏi trạng thái căng thẳng không biết sẽ nói gì, và giờ đang trò chuyện thoải mái.
“Vậy chúng ta chụp ảnh nhé?”
Một ngôi sao hạng A nào đó đang đi loanh quanh vì chán nản đã đảm nhận vai trò chụp ảnh.
Trong khi chụp ảnh kỷ niệm và chuẩn bị về, nhóm bên kia liên tục cảm ơn.
“Cảm ơn rất nhiều ạ.”
Cuối cùng, Muri, trưởng nhóm, tặng một đĩa CD có chữ ký rồi rời đi.
“…”
Chúng tôi đã tụ tập lại và nhìn chằm chằm vào cái CD đó một lúc lâu.
Tôi nghĩ khi được nổi tiếng hơn và được đối xử tốt, mình sẽ cảm thấy hoàn toàn hạnh phúc, nhưng thực tế lại có chút cay đắng.
Trong đầu tôi cứ vương vấn ý nghĩ rằng sự tử tế mà chúng tôi đang coi là đương nhiên có thể không phải là điều hiển nhiên đối với người khác.
____________________________________________
Cuối cùng cũng đến tập cuối của “Đội khai quật danh khúc” mùa 1.
Thời gian cho màn trình diễn đặc biệt đang đến gần.
“Phù…”
Tôi gọi các em lại.
“Chúng ta phải làm tốt hôm nay nhé.”
Gật gật.
“Đây là bài hát liên quan đến danh dự của anh và Kim Deok Soon.”
Gật…
“Nếu hôm nay biểu diễn tốt, anh sẽ mua đồ ăn khuya cho các em.”
Gật! Gật! Gật gật gật!
Khi những chú lính gỗ đang mất lý trí gật đầu lách cách, anh Min Gi nhắc nhở một cách bình tĩnh.
“Này, các em đang ăn kiêng đấy.”
“À. Phải rồi.”
Tôi cười khi thấy những khuôn mặt héo úa như vừa mất nước.
Vì đây là buổi ghi hình cuối cùng và là màn trình diễn không bị ràng buộc bởi thứ hạng, nên mọi người đều có bầu không khí thoải mái.
Tất cả những người tham gia đều như vậy.
Ban đầu, đội sản xuất đã yêu cầu một buổi biểu diễn sôi động như phần encore của một buổi hòa nhạc, tránh xa cuộc thi nghiêm túc, chỉ trong hôm nay thôi.
Ví dụ như bài hát của Song Bo Hyung đang biến nhạc rock thành nhảy trot trong hội trường công cộng.
Tiếng vỗ tay vang lên theo giai điệu sôi động đã được chuyển thể.
Sau khi màn trình diễn kết thúc, các nghệ sĩ khách mời và bình luận của ban giám khảo, Song Bo Hyung và các vũ công bước xuống.
“Vất vả rồi!”
“Làm tốt lắm!”
Song Bo Hyung bước xuống cầu thang một cách nhịp nhàng và đập tay với chúng tôi.
“New Black chuẩn bị sẵn sàng.”
Khi tôi đưa tay ra, nhiều bàn tay khác đặt lên trên.
“Nào, hãy nói xem các em muốn ăn gì sau khi comeback. Anh thì muốn thịt ba chỉ nướng than.”
“Em muốn ăn bánh bao nhân thịt và kim chi dưa chuột.”
“Năm suất lớn giò heo và thịt luộc.”
“Khoai lang sấy khô.”
“Bánh gạo cay.”
Trước khi lên sân khấu, chúng tôi hô to “Nhất định phải ăn!” và hô “Hwaiting!”.
_________________________________________
Hội trường công cộng PBS.
MC Baek Sang Jung đang khuấy động không khí dưới ánh đèn sân khấu.
– Tiếp theo là nhóm mà các bạn đã chờ đợi.
MC mỉm cười nhìn vào camera cho đến khi tiếng hò reo “Waa!” lắng xuống.
Ba thành viên của TNT đang vỗ tay như hải cẩu xuất hiện trên màn hình.
Tiếng nói chuyện “Hào hứng quá” vang lên từ khu vực khán giả.
Khi Yu Myung Deok, người sáng tác bản gốc của “Deok Soon à”, cười ha ha và chăm chú nhìn.
– Đây là nhóm tân binh tài năng được ‘Đội khai quật danh khúc’ phát hiện. Hãy chào đón New Black với “Deok Soon à”!
Các thành viên New Black bước lên sân khấu một cách tự tin giữa tiếng vỗ tay và hò reo.
Khi đèn sáng lên và năm thành viên xuất hiện, một lần nữa tiếng hò reo vang lên.
Sau khi kết thúc lời chào, Woo Joo, trưởng nhóm, cầm micro đại diện phát biểu.
– Vâng, hôm nay thật sự có rất nhiều người đến đây. Chúng tôi rất tiếc vì đây là màn trình diễn cuối cùng, nhưng được biểu diễn trước nhiều người như thế này, có lẽ chúng tôi sẽ bớt cảm giác tiếc nuối hơn.
Woo Joo mỉm cười giải thích về bài hát.
– Bài “Deok Soon à” mà chúng tôi sắp hát là một kiệt tác của ca sĩ Yu Myung Deok. Nếu tôi có thể nói một chút về bài hát này…
Giọng nói dịu dàng giải thích trước cho khán giả về những chi tiết cần chú ý trong bài hát.
– Nào, nếu chúng tôi hát như thế này…
Những giọng hát hòa quyện dễ nghe đã nhờ khán giả hưởng ứng theo một cách nào đó một cách thân thiện.
Yu Myung Deok, tác giả bản gốc, mỉm cười hài lòng.
‘Dễ thương quá.’
Khi mọi người, bao gồm cả tác giả bản gốc, đang mong đợi xem màn trình diễn sẽ như thế nào, hội trường bắt đầu tối dần.
Lời dẫn nghiêm túc của Woo Joo.
– Đây là bài hát dành cho tất cả Deok Soon trên thế giới.
Nếu có người tinh mắt, họ có thể nhận thấy rằng mặt của các thành viên New Black khẽ giật giật khi đèn tắt.
Đèn sáng lên và phần mở đầu bắt đầu.
Những lời ca trực tiếp được chuyển thể một chút vang lên, và khi khán giả “Ồ” và nhướn mày trước giọng hát của New Black.
Khi phần intro kết thúc, bài hát chính thức bắt đầu.
Ban nhạc live chơi một cách mạnh mẽ.
Deok Soon àaaa-
…Cùng với tiếng hát hợp xướng của các thành viên.
Các thành viên trình bày nghiêm túc, khán giả thán phục, và dưới sân khấu, các quản lý đang cố gắng hết sức để mím môi.
Khán giả vỗ tay theo giai điệu vui nhộn.
Trong số đó, những người lần đầu tiên xem màn trình diễn của New Black hôm nay không khỏi thốt lên lời khen ngợi.
‘Họ thực sự tận hưởng sân khấu này.’
Trong số đó, có một thành viên đặc biệt nổi bật.
Woo Joo, người dường như đang dồn hết sức lực vào từng câu, từng câu của “Deok Soon à” như thể tiếc nuối khi thời gian trôi qua.
Và anh ấy cười hạnh phúc mỗi khi hát lời bài hát, trông như thể thực sự yêu thích sân khấu này.
Và có một người đang xem toàn bộ quá trình này với sự xúc động hơn bất kỳ ai khác.
‘Ồ mô…’
Mắt của Yu Myung Deok, tác giả bản gốc, rung động.
‘Phối khí, chuyển thể, giọng hát nữa…’
Đây là “Deok Soon à” đã được tái sinh hoàn hảo theo phong cách hiện đại.
Bài hát mà ông đã dày công sáng tác nhưng chưa được chú ý giờ đã thay đổi hoàn toàn, đã đạt đến chất lượng mà không thể đạt được, nếu người phối khí không dành nhiều tâm huyết cho bài hát này.
Lòng ông nghẹn ngào.
Họ đã dành nhiều tâm huyết đến vậy cho một bài hát của ca sĩ mà họ chưa từng gặp…
“Ôi, trời ơi…”
Ngày này cuối cùng cũng đến.
Ngay khi nghe thấy điệp khúc “Deok Soon à” của phần cao trào, Yu Myung Deok đứng bật dậy và vỗ tay.
Ông phải vỗ tay cho điều này.
“Ôi…”
Khuôn mặt xúc động của ca sĩ trung niên cũng được ghi lại trên camera.