Kiếp này tôi sẽ thành siêu sao cấp vũ trụ - Chương 236
Mong cả nhà đọc hãy viết cho tui nhiều comment nha.
Nếu thấy hay, xin hãy donate 1 chút để tui có thêm động lực ra chương đều nha, cảm ơn các tình yêu

“Bài đăng trên SNS này là gì vậy?”
“……”
Chúng tôi đã nhấp vào một bài đăng SNS khác của tiền bối Cha Woo Hyun.
@cha_cow
(Hình ảnh Cha Woo Hyun khoác áo choàng của quán quân ‘Khai quật danh khúc’.)
Tôi đã đạt giải nhất rùi đó >ㅁ<
#Quán_quân_Khaiquậtdanhkhúc
#Phẩm_cách_của_ca_sĩ
Uả, alo, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Bài đăng này hoàn toàn không phù hợp với khuôn mặt nghiêm túc của tiền bối.
Hơn nữa, mọi người dường như đã quen thuộc nên phần bình luận toàn là “Oppa dễ thương quá kkk”, “Hôm nay cũng đáng yêu”.
Khi tìm kiếm thông tin về tiền bối thì chúng tôi còn thấy anh ấy còn được gọi là “tiên nữ cơ bắp”, “chàng cơ bắp dễ thương”.
Trên Wikipedia viết rằng anh ấy có những biệt danh như vậy vì hình ảnh trên SNS trái ngược với lúc bình thường.
Không, cái này không còn là trái ngược nữa rồi.
Đối với những người chỉ xem anh ấy thoáng qua trên TV thì có thể thấy dễ thương, nhưng đối với chúng tôi những người biết con người thật của anh ấy thì thật sự rất bối rối.
Tiền bối mà chúng tôi vừa gặp lại là người như thế này sao…?
Tôi nhìn chằm chằm rồi nuốt nước bọt.
“Chắc là quản lý viết hộ thôi nhỉ?”
“Có lẽ vậy. Em muốn tin là như thế. Vì nếu không… thì em sẽ không thể chấp nhận được.”
Ri Hyuk nói với giọng điệu trăng trối.
Chúng tôi quyết định cứ nghĩ rằng đó là do quản lý viết hộ, trừ khi anh ấy bị đa nhân cách hoặc bị nhập hồn, chứ chắc chắn không phải bản thân anh ấy viết đâu.
“Chúng ta cũng viết lời cảm ơn đáp lại đi.”
Tôi đăng nhập vào tài khoản chính thức và để lại bình luận ngắn gọn “Chúng em còn cảm ơn anh nhiều hơn ạ!” bên dưới bài đăng đó.
_________________________________________________
Mùa xuân đã đến.
Tôi xé tờ lịch tháng 3 treo trong ký túc xá và cùng cả nhóm tiến hành tổng vệ sinh đón mùa xuân vui vẻ.
‘Ư, cho em nghỉ ngơi đi…’
‘Đã làm gì mà lười biếng vậy? Mau đi đổ rác đi. Không đổ rác về là cho đi dọn nhà vệ sinh đấy.’
‘Huhu.’
‘Hah… dọn dẹp xong thấy phê quá. Thích quá đi.’
…Chúng tôi đã làm tổng vệ sinh như vậy đó.
Không chỉ không khí dọn dẹp, mà cảm giác mùa xuân đã đến còn được cảm nhận khắp nơi.
Trang phục mọi người mặc cũng dần mỏng hơn, đến trưa những bông hoa liên kiều và hoa đỗ quyên nở rộ khắp nơi, đung đưa trong gió xuân.
Năm ngoái, vào thời điểm này, chúng tôi còn đang bận rộn chạy show với bài hát “Something”, thời gian trôi qua thật nhanh.
Mà tiền bối Jang So Won có gửi cho tôi ảnh chụp màn hình qua tin nhắn.
Chị ấy nói rằng “Something” đã quay trở lại và lại lọt vào bảng xếp hạng hàng ngày như một nghệ sĩ lang thang.
Sau khi trồi lên và lấp lánh trên bảng xếp hạng thời gian thực, giờ đây nó đã trở lại vị trí cuối bảng xếp hạng hàng ngày.
Năm ngoái chúng tôi đã từng đùa rằng liệu Something có trở thành bài hát có thể hưởng “lương hưu” không, giờ đây nó đang dần trở thành hiện thực.
Advertisements
– ‘Tôi đã trở lại’… ‘Something’ tái xuất trên bảng xếp hạng
– ‘Gió xuân khẽ thổi~’ Bạn có muốn nghe nhạc xuân không? ‘Something’ & 3 bài hát khác lọt vào bảng xếp hạng
– NewBlack X Jang So Won ‘Something’ trở thành ‘ca khúc mùa xuân’ mới?
Thật kỳ lạ khi một bài hát phát hành vào tháng 2 năm ngoái lại đi ngược dòng trên bảng xếp hạng hàng ngày sau 1 năm.
Mặt khác, công chúng thường ngạc nhiên vì một lý do khác.
– Ơ, hóa ra đây là bài hát của NewBlack à???
– Khi nhìn tên ca sĩ của Something, tui vẫn thấy không tin nổi luôn
– Mỗi lần nghe ở quán cà phê, tôi vẫn nghĩ đây là bài hát của Jang So Won
– Giờ mới biết đây là của NewBlack kkkkk, không ngờ luôn
– Vì thấy quen quen, nghe kỹ mới biết là New Black kkkkkk không ngờ luôn, hóa ra là nhóm đó à
Có vẻ là do sự chênh lệch giữa độ nhận diện và sự thành công của bài hát khi đó, mặc dù bài hát đã nổi tiếng toàn quốc, nhưng ấn tượng về tiền bối Jang So Won vẫn lớn hơn nhiều.
Lúc đó chúng tôi chỉ là tân binh chưa chính thức debut nên không có nhiều người quan tâm.
Có lẽ vì phản ứng đó mà gần đây các hoạt động biểu diễn của chúng tôi vào thời điểm đó đang được chú ý lại.
“Woo Joo à, chúc mừng nhé.”
Mỗi khi gặp nhau ở công ty, các nhân viên phòng A&R đều gửi lời chúc mừng.
“Bài hát lên hẳn bảng nhạc số thì sẽ lại đại thành công đó. Cứ thế này thì đến mùa xuân là cậu lại được hưởng lương hưu từ Something rồi đó.”
“Thật ghen tị. Giá như lúc đó tôi cũng tham gia hòa âm phối khí.”
“Woo Joo à, cậu có cần người viết nhạc không? Anh đang rảnh rỗi.”
Ánh mắt họ tràn đầy sự ghen tị.
Khi tôi ngại ngùng tránh né, các nhân viên A&R càng hứng khởi đuổi theo tôi, có lẽ họ nghĩ trêu tôi thật vui.
Nhưng phản ứng của tôi không chỉ đơn giản là ngại ngùng hay ngượng ngùng.
Mà là vì lo lắng.
Tất nhiên, Something lọt vào bảng xếp hạng là điều tốt.
Các clip về buổi biểu diễn tại Music Café của chúng tôi cũng được chú ý trở lại.
Tiền bản quyền cũng sẽ tích lũy được nhiều nên giờ tôi có thể mua quà hay đồ ăn ngon cho các thành viên và bà Deok Soon nhà tôi.
Tuy nhiên, tôi cảm thấy hơi kỳ lạ vì nó liên quan đến album thứ 3.
Có khi nào, Something đã ra mắt 1 năm trước sẽ thu hút được người nghe, trong khi ca khúc chủ đề của album thứ 3 lại mờ nhạt đi không.
Nỗi lo cứ chồng chất lên, nên chúng tôi quyết định cùng nhau đến gặp mentor để tư vấn.
“Được rồi.”
Giám đốc Jo Gyu Hwan mỉm cười.
“Em có thể nói chính xác phần nào đang khiến em lo lắng không?”
“Hiện tại toàn bộ nguồn lực của công ty đang tập trung vào album thứ 3 ạ.”
Tôi tiếp tục nói trong khi giám đốc Jo lắng nghe một cách bình tĩnh.
“Các anh quản lý cũng đã lên lịch phát sóng quảng bá cho album thứ 3 từ sớm, chi phí cho ảnh bìa album và quay MV cũng tốn kém. Tất cả mọi người trong công ty đều đang nỗ lực vì chúng em.”
Khi đang tập luyện, tôi thấy có gì đó lấp lánh nên quay đầu lại thì thấy chủ tịch đang đứng ngoài cửa nhìn chúng tôi.
Khi ánh mắt chạm nhau, chủ tịch liền vội vàng rời đi.
Hình như ông không muốn tạo áp lực cho chúng tôi, nhưng tôi hiểu rõ điều đó.
Nếu là tôi, khi đầu tư một số tiền lớn đến mức run tay, tôi cũng muốn biết rõ từng chi tiết về tiến độ.
Các nhân viên khác cũng không thể hiện ra nhưng tôi cảm nhận được họ đang lo lắng về các khâu chuẩn bị cho album thứ 3 này.
“Chúng em muốn đáp ứng được kỳ vọng đó và phải làm được điều gì đó, nhưng em lo lắng liệu chúng em có thể làm được không ạ.”
Nói chính xác hơn là lo lắng rằng liệu thành tích của album mới có kém hơn Something đã ra mắt 1 năm trước không.
Sau khi tôi nói xong, các em cũng nói một câu.
“Dạo này đến trường, những đứa cùng debut làm idol hay hỏi han về album mới của chúng em.”
“Vì nghe hàng trăm lần mỗi ngày nên giờ em không biết bài hát của chúng em có hay không nữa.”
“Em thì không lo lắng, nhưng em lo lắng vì mọi người đều lo lắng.”
“Vì mọi người đều dồn hết tâm huyết vào album này nên em nghĩ nó phải thành công hơn, nhưng vì không biết kết quả nên cứ lo lắng mỗi ngày.”
Giám đốc Jo im lặng lắng nghe và nhấp một ngụm cà phê.
“Nghe có vẻ áp lực rất lớn nhỉ.”
“Ừm, không ạ. Không phải vậy ạ.”
Tôi vội vàng phủ nhận, sợ rằng sẽ bị hiểu lầm.
“Không phải là mọi người trong công ty tạo áp lực, mà chỉ là cảm giác chúng em đang có thôi ạ.”
“Đây đúng là lúc áp lực tăng vọt.”
Giám đốc Jo nói một cách bình thản.
“Cảm thấy như vậy là điều bình thường. Anh hiểu rõ cảm giác đó. Anh cũng từng như vậy, các thành viên Scarlet cũng vậy.”
Chúng tôi gật đầu.
Đó chính là lý do tại sao chúng tôi xin được gặp Giám đốc Jo.
Bản thân anh ấy là một nhà sáng tác có rất nhiều bài hit, và đã thành công trong hầu hết mọi dự án cho đến nay.
Mặc dù áp lực nhỏ mà chúng tôi đang cảm thấy không thể so sánh được, nhưng tôi nghĩ anh ấy sẽ hiểu được phần nào.
Giám đốc Jo mỉm cười.
“Mọi người xung quanh cũng bàn tán, và ánh nhìn về các em cũng tăng lên rất nhiều phải không?”
“Vâng ạ.”
“Anh biết các em đang nói gì. Mọi người đều bắt tay và nói ‘À~Tôi rất mong chờ hoạt động lần này của các em’. Cũng có người nhìn với ánh mắt ganh tị.”
Đúng là như vậy.
Ở đài truyền hình, mọi người chúng tôi gặp đều mỉm cười và nói rằng họ mong chờ hoạt động của album thứ 3.
Thỉnh thoảng có những nghệ sĩ nói “Dạo này ‘Đội khám phá lịch sử’ thú vị đấy!” nhưng không giấu được cảm giác khó chịu.
Dù tốt hay xấu, số người quan tâm đến bước đi của chúng tôi đã tăng lên đến mức không thể so sánh được với thời album thứ 2.
Số lượng Soufflé chắp tay cầu nguyện chờ đợi album tiếp theo cũng tăng vọt.
“Cảm xúc các em đang có là điều đương nhiên. Ai cũng vậy cả. Đặc biệt là trong ngành này lại càng như vậy. Các em cũng cảm nhận được đúng không?”
“…Vâng ạ.”
Điều tôi cảm nhận được khi bước vào giới giải trí là nó khá giống với quân đội.
Thay vì cấp bậc, ở đây lại có thứ bậc, và cách đối xử rất khác nhau tùy theo thứ bậc đó.
Tuy nhiên, không giống như quân đội, được thăng cấp thì cấp bậc được duy trì, trong giới giải trí, thứ bậc đó thay đổi hàng ngày. Binh nhì hôm qua có thể trở thành trung sĩ ngày mai, và trung sĩ hôm nay có thể trở thành binh nhì ngày mai.
Đó có phải là một câu chuyện mà một ngôi sao hàng đầu đã tiết lộ trong một talk show không nhỉ.
Vị đạo diễn luôn gọi anh ấy một cách ngọt ngào là “hyung…” trong trường quay, nhưng sau khi scandal nổ ra, ông ta đã gọi anh ấy là “Ya! Thằng kia”.
Nói một cách đơn giản, những người hôm nay gọi “Ôi, trung sĩ…” ngày mai có thể gọi “này, mày” nếu mình hơi sai sót một chút.
Không phải vô cớ mà các nghệ sĩ thường bị chứng lo âu.
Chúng tôi cũng vậy.
Hoạt động của album thứ 2 đã thành công đến mức có thể giành vị trí số 1 trước TNT – một nhóm hàng đầu, và trong thời gian nghỉ giữa đợt comeback, “Khai quật danh khúc” và “Đội khám phá lịch sử” đã trở nên thịnh hành lớn.
Ngay cả những nhân viên và người trong ngành trước đây thường nói chuyện với chúng tôi bằng những từ ngữ thô tục, khi chúng tôi chưa debut, giờ đây cũng trở nên dịu dàng như ánh nắng mùa xuân.
Chỉ cần nhìn vào sự thay đổi thái độ của nhiếp ảnh gia Hwang Tae Seon, người phụ trách ảnh bìa album, là đủ hiểu.
Nhưng nếu album thứ 3 này có chút sai sót hoặc không đạt được kết quả tốt…
Ugh.
Tôi thậm chí không muốn tưởng tượng.
“Càng thành công thì áp lực càng lớn, đó là điều bình thường.”
Giám đốc Jo đưa cho mỗi người chúng tôi một đồ uống.
Tôi cầm lấy tách ca cao đang bốc hơi nghi ngút.
“Bởi vì đối thủ cạnh tranh của các em không phải là người khác mà là chính bản thân các em trong quá khứ. Ít nhất phải làm tốt hơn lần trước thì mới được coi là thành công.”
Giám đốc Jo, người đã thể hiện sự đồng cảm, trầm ngâm suy nghĩ.
“Hmm, về lời khuyên cho vấn đề này… Anh không có điều gì đặc biệt để nói cả.”
Anh ấy trả lời với vẻ mặt lúng túng.
“Anh cũng muốn đưa ra một câu trả lời rõ ràng, nhưng áp lực như thế này là điều mà anh vẫn đang trải qua.”
“Cả giám đốc cũng vậy ạ?”
“Anh cũng là con người mà, đương nhiên rồi. Mà này… Woo Joo.”
Có vẻ như vừa có gì đó lẫn lộn, giám đốc Jo đan các ngón tay vào nhau và nói:
“Không có cách đặc biệt nào để giải quyết những lo lắng như thế này cả. Ngay cả khi có cách, đây cũng là vấn đề liên quan đến sự nghiệp của các em nên nó không phải là thứ có thể giảm bớt được.”
“Vậy thì…”
“Chỉ còn cách là thích nghi với nó thôi. Vì áp lực sẽ càng lớn hơn khi các em tiến lên từng bước một.”
Bất chợt tôi nghĩ đến các thành viên TNT.
Không biết bọn họ đã vượt qua áp lực như thế này như thế nào nhỉ, hình như tôi bỗng nhận ra mình đã kính trọng họ hơn chút rồi.
Những đứa em mà tôi đã chăm sóc từ khi còn là thực tập sinh, những đứa em hay cười khúc khích ấy, chắc hẳn cũng đã trải qua điều này và vươn lên.
“Có vẻ như lời nói của anh đến đây là đủ rồi.”
Giám đốc Jo nói.
“Điều chắc chắn là đây sẽ là mối lo lắng mà các em không thể tách rời trong suốt quá trình hoạt động sắp tới. Đây cũng là vấn đề mà anh và các thành viên Scarlet chưa giải quyết được. Nếu nhìn theo hướng tích cực thì việc có những lo lắng như thế này chứng tỏ các em đang có những điều may mắn, nhưng…”
Tôi như nghe thấy câu nói bị lược bỏ “mọi người đều suy nghĩ theo quan điểm của mình”.
Chúng tôi lặng lẽ gật đầu.
“Cảm ơn giám đốc ạ. Nhờ giám đốc mà em cảm thấy suy nghĩ của mình đã rõ ràng hơn phần nào.”
“Chúng em phải quen dần thôi ạ.”
“Hóa ra chẳng còn cách nào khác ngoài việc tập luyện nhiều hơn.”
Giám đốc mỉm cười nói:
“Nếu anh có thể thêm một lời khuyên nữa, theo anh thấy các em cần có thêm sở thích. Vì khi cơ thể đang nghỉ ngơi, tâm trí của các em sẽ cứ nghĩ về công việc. Tốt nhất là nên chọn một sở thích có thể giúp các em giải tỏa suy nghĩ.”
“À, sở thích…”
“Mỗi người có sở thích riêng không?”
Tôi gật đầu.
“Em thích sáng tác ạ.”
“Woo Joo à. Anh hỏi về sở thích không liên quan đến công việc.”
Tôi muốn nói là “em mê Kim Deok Soon”, nhưng cảm thấy hơi kỳ nên nuốt lại.
Ánh mắt của Giám đốc Jo Gyu Hwan hướng về phía Bi Ju
“Em thích nấu ăn ạ.”
“Em thích tập thể dục.”
“Em thích chơi game ạ.”
Tuy nhiên, dường như từng câu nói đó lại trigger lên một nỗi đau nào đó, tay cầm cốc cà phê của Giám đốc Jo bắt đầu run nhẹ.
“Khụ khụ!”
Anh ấy ho khi đang uống cà phê, lấy khăn tay lau miệng và nói:
“Ừm… Các em không có gì có thể làm cùng nhau sao? Ví dụ như các thành viên Scarlet thường đi leo núi chẳng hạn.”
“Sở thích bọn em làm cùng nhau ạ?”
Chúng tôi nhìn nhau.
________________________________________
“Du lịch đi. Du lịch được đấy. Đó là cách bình thường nhất.”
“Em không thích lắm.”
Ri Hyuk lắc đầu.
“Nếu đi du lịch thì chắc chắn chỉ có em và anh Bi Ju chuẩn bị thôi. Ba người còn lại chỉ đứng nhìn với đôi mắt ngây ngô, rồi ở mỗi điểm du lịch thì lại ý kiến này nọ…”
“Anh à. Kế hoạch du lịch vốn là khi đóng gói hành lý và mua vé là đã hoàn thành một nửa rồi.”
“Các em vừa nghe thấy phải không?”
“Nhưng em vẫn thích đi du lịch cùng nhau…”
Trong khi Bi Ju lẩm bẩm với vẻ tiếc nuối, Jung Hyun vừa húp thạch konjac vừa nói:
“Đi tour trọn gói thì sao?”
“Không được. Du lịch thì phải là du lịch bụi.”
“Đồng ý.”
Tôi và Ji Ho vỗ tay.
Tôi nói tiếp:
“Jung Hyun à. Nếu chúng ta đi tour trọn gói, trên mạng sẽ đăng ‘Nhóm idol cùng nhau đi du lịch trọn gói’ đấy.”
“Các anh Street Boys và các tiền bối idol khác sẽ chế giễu chúng ta lắm.”
“Hmm, vậy sao.”
Chúng tôi đang thảo luận về sở thích mà cả nhóm có thể cùng làm.
Chủ đề du lịch được đưa ra một cách tự nhiên.
Giữa chừng, Ri Hyuk đã đưa ra cuộc tranh luận “Liệu du lịch có thể được coi là sở thích không?”, nhưng cuộc thảo luận đã nhanh chóng kết thúc.
“Thôi.”
Em út vẫy tay với vẻ chán nản.
“Các anh chỉ cần đến thôi. Em sẽ bao vụ ăn ở và đi lại trong suốt chuyến đi, chắc chắn là level sang trọng. Ở phòng suite, ăn ở nhà hàng, quần áo sẽ mua ở trung tâm thương mại địa phương.”
“Ồ…”
“Nếu có đủ tiền thì du lịch cũng có thể trở thành sở… Các anh?”
“Ji Ho à, Ji Ho à.”
“Ah, đừng mà!”
Chúng tôi vội đứng dậy và dành chút thời gian để ca ngợi em út của chúng tôi là một người tận tụy và nhân ái như thế nào.
Tuy nhiên, tôi không nghĩ liệu chúng tôi có đủ thời gian để đi du lịch từ giờ đến cuối năm không.
Sau nhiều ý kiến và cân nhắc, chúng tôi quyết định đặt một bàn bóng bàn trong công ty.
Đi dạo ngoài trời cũng tốt nhưng gần đây số lượng sasaeng fan cũng tăng lên.
Trong khi đó, khi chúng tôi đang tập trung chuẩn bị cho showcase comeback dự kiến vào ngày 15 tháng 4, ngành giải trí cũng tiếp tục hoạt động không ngừng nghỉ.
– Phim truyền hình thứ Sáu ‘Slip’ của GTV đại thắng… Tỷ suất người xem tăng vọt
– Chuỗi hạt của Cáo vs Slip, drama nào gây chú ý nhất nửa đầu năm?
– Slip, cuối cùng bí mật thời kỳ đồ đá cũ sẽ được giải mã, sự quan tâm của công chúng bùng nổ với preview tập tiếp theo
Trong làng phim truyền hình, tập 2 và 3 của ‘Slip’ đã đại thắng, trong khi ‘Chuỗi hạt của Cáo’ cũng ghi nhận tỷ suất người xem tăng.
Phim Cối xay gió mà Ri Hyuk suýt tham gia OST đã biến mất theo gió luôn, nhưng nó cũng đang nhận được sự ưa chuộng trên internet
Nhìn những ảnh quảng cáo sản phẩm đang lan truyền, lần này ngay cả viện trưởng kiểm sát đến phòng trưởng phòng kiểm sát cũng nằm trên ghế massage.
Có người nói không biết có thật là tổng kiểm sát cũng sẽ nằm trên ghế massage không, và khi preview tập tiếp theo thực sự cho thấy cảnh tổng kiểm sát nằm trên ghế massage, internet đã dậy sóng.
Trong làng nhạc, “Something” cùng các bài hát mùa xuân khác đang giữ vị trí cao trên bảng xếp hạng.
Ở album đầu tiên, đối thủ là Street Boys, album thứ hai thì đối thủ là TNT, còn lần này, chính quá khứ của chúng tôi lại đang vẫy tay chào đón.
Nhưng cũng có nhiều tin tức tốt.
– NewBlack comeback sau hơn 5 tháng… Tiếp tục dòng chảy ‘tân binh thịnh hành’
– [Phỏng vấn] NewBlack comeback với mini album thứ 2, “’Hoa gió’ sẽ là một bài hát ấm áp”
– NewBlack tiết lộ bản đồ quảng bá trước thềm comeback
Trước đây, đội quảng bá của chúng tôi phải nỗ lực hết mình để phát tán thông cáo báo chí, nhưng lần này các phóng viên tự động đưa tin về sự comeback của chúng tôi một cách gây chú ý.
Hơn nữa, họ nói rằng chúng tôi có thể biểu diễn đến hai bài trong màn trình diễn đầu tiên trên chương trình âm nhạc lần này.
Nghĩ lại khi album đầu tiên bị cắt mất vài chục giây, thật đúng là thời thế đã thay đổi.
Trong số đó, điều tốt nhất là phản ứng của các Soufflé.
Ảnh concept cho album thứ 3.
Những bức ảnh chụp chúng tôi cười rạng rỡ trong vườn hoa với hoa sinh nhật trong tay, đối lập với những bức ảnh được chỉnh sửa trông như sau tận thế, đang nhận được phản hồi tốt.
Jung Hyun ngồi trên mui xe bị bỏ hoang.
Ji Ho treo áo khoác ngoài trên cây sậy.
Ri Hyuk chạm vào vết máu và vết thương nhỏ ở khóe miệng.
Còn tôi thì nhìn về phía xa.
Trong số đó, bức ảnh được yêu thích nhất là Bi Ju nằm giữa đồng sậy, quay đầu nhìn hoa sinh nhật của mình một cách cô đơn.
Ji Ho thốt lên đầy ngưỡng mộ.
“Biểu cảm đẹp quá. Anh đã nghĩ gì khi chụp bức ảnh đó vậy?”
“…Anh đang nghĩ về đồ ăn.”
“Ồ…”
“Lúc đó anh quá đói nên cảm thấy buồn.”
Tôi nghĩ rằng tuyệt đối không nên tiết lộ hậu trường này cho fan.
Số lượt thích tăng nhanh chóng và các bình luận liên tục được đăng tải ngay khi vừa tải lên.
Bình thường tôi sẽ đọc từng bình luận và cảm thấy vui, nhưng lần này tôi quyết định hoãn lại.
Tôi đã quyết định không xem internet cho đến khi comeback, vì càng xem sẽ càng thấy lo lắng.
Tôi quyết định tập luyện một cách yên lặng.
____________________________________________
Thứ Tư, một tuần trước khi comeback.
“Ha ha ha.”
Cuối cùng ngày đó cũng đến.
“Ha ha ha!”
Tiếng xì xào vang lên khi thấy tôi cười lớn trong phòng chờ của ‘Khai quật danh khúc’.
” Anh Woo Joo, hôm nay trông anh còn kỳ lạ hơn.”
“Thôi, thôi. Người đó vốn đã kỳ lạ rồi.”
“Đồng ý.”
“Anh ổn chứ?”
Tôi hắng giọng trong khi nghe bài hát qua tai nghe.
“Ah, Deok Soon à~~!”
“…”
“Deok Soon à, sao bà lại giày xéo trái tim của cháu trai này thế~”
“…”
Hôm nay chính là màn trình diễn đặc biệt của Đội khai quật danh khúc mà tôi háo hức chờ đợi, chúng tôi được biểu diễn bài “Deok Soon à”.
Tôi đang nghe phần nhạc dạo giữa bài và cố gắng tạo không khí sôi động trước khi bắt đầu tổng duyệt.
“Deok Soon Deok Soon~”
Cộc cộc.
Có tiếng gõ cửa, tôi nghĩ có lẽ đó là tín hiệu tổng duyệt của FD nên định nhún vai thêm chút nữa.
“Ừm…”
Ánh mắt của tôi đang nhảy múa với vai bắt gặp những người đang thò đầu vào sau khi mở cửa.
Ơ. Cái gì vậy.
“…?”
Trong khi các em út của TNT tỏ vẻ bối rối, tôi cũng ngạc nhiên không kém.
“Sao các em lại ở đó…?”
“Anh đang làm gì vậy…”
Chúng tôi chớp mắt nhìn nhau.
“…”
“…”
Không biết bên kia thế nào, nhưng đối với tôi, đây là khoảnh khắc tôi thực sự cần một cỗ máy thời gian.