Truyện HE
  • Trang Chủ
  • Truyện Chữ
  • Truyện Tranh
  • Donate
  • Nhóm Dịch
Đăng nhập Đăng ký
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang Chủ
  • Truyện Chữ
  • Truyện Tranh
  • Donate
  • Nhóm Dịch

Kiếp này tôi sẽ thành siêu sao cấp vũ trụ - Chương 235

A- A+
90s
  1. Trang chủ
  2. Kiếp này tôi sẽ thành siêu sao cấp vũ trụ
  3. Chương 235 - Đánh bại New Black (1)
Trước
Sau

Mong cả nhà đọc hãy viết cho tui nhiều comment nha.

Nếu thấy hay, xin hãy donate 1 chút để tui có thêm động lực ra chương đều nha, cảm ơn các tình yêu

 

 

Cảm giác như bị đè đến nghẹt thở, cả cơ thể bị đè xuống, chỉ còn các cánh tay vùng vẫy bên cạnh, còn chân thì bị mắc kẹt trong mấy đứa em đang đè lên.

Thật là một mớ hỗn độn…

“Này! Này! Này! Jung Hyun! Đừng cử động!”

“Aaaa, ai vậy! Buông tay tôi ra! Tay! Tay!”

“Mọi người có ai bị thương ở đâu không?”

Nếu phải miêu tả tình trạng hiện tại của chúng tôi thì… giống như một cục lông mèo bị nôn ra vậy.

Tất cả chúng tôi đều bị vướng vào nhau sau khi ngã xuống trong lúc đang lén nghe trộm, tay chân của mọi người đều đang ràng buộc lẫn nhau.

“Bình tĩnh nào! Bình tĩnh!”

“Anh mới cần bình tĩnh ấy! Đừng có hét vào tai em!”

“Được rồi, hãy bình tĩnh lại nào các em. Khi anh đếm một hai ba thì im lặng nhé. Một hai ba!”

Im lặng.

“Tốt. Bây giờ hãy nói chuyện một cách bình tĩnh nào. Jung Hyun, em rút tay trái ra sau, Bi Ju, em xoay người một chút xem.”

“Như thế này ạ?”

“Đúng rồi. Ri Hyuk thì vô dụng nên cứ nằm yên đó.”

“Cái gì cơ?”

“Nếu anh rút chân ra như thế này…”

Ta-da.

“Phù, thoát ra rồi!”

“Ôi…”

“Hú hồn.”

Cuối cùng chúng tôi cũng thoát ra được.

Mọi người nhìn nhau với vẻ mặt vui mừng.

Đây mới chính là tinh thần đồng đội chứ.

Đang gật đầu hài lòng thì nghe thấy giọng nói từ trên đầu.

“…Các anh?”

Chúng tôi đứng hình tại chỗ.

Vì trong lúc hỗn loạn, chúng tôi đã quên mất một điều quan trọng.

Chúng tôi trao đổi ánh mắt đầy lo lắng khi nhìn thấy cái bóng phủ xuống từ trên đầu.

“Các anh đang làm gì ở đây vậy?”

Tiêu rồi.

______________________________________________

“Vậy tức là các anh đã nghe lén phải không?”

“Này, nghe lén gì chứ. Bọn anh chỉ là…”

Chúng tôi theo phản xạ định cãi lại nhưng rồi lại gọi Ri Hyuk với vẻ mặt bối rối.

“Ri Hyuk à. Em có từ nào hay ho hơn để mô tả tình huống này không? Kiểu từ Hán Việt ấy.”

“Ừm, đợi em một chút…”

Trong lúc đó, Jung Hyun chen vào.

“Nghe trộm?”

“Ôi Jung Hyun, xin đừng làm mọi việc tồi tệ hơn. Ăn kẹo đi.”

“Em cho anh một cái nhé.”

Một miếng thạch konjac không đường được đưa vào miệng tôi.

Trong lúc đó, bốn chúng tôi ngồi xuống cầu thang, mỗi bên hai người.

“Hừm…”

Phía trước, Ji Ho đang đi đi lại lại với vẻ mặt như một quan tòa đang suy nghĩ “phải xử lý mấy kẻ này thế nào đây”.

Vì đã phạm tội nên tất cả chúng tôi đều tránh né ánh mắt em út.

“Em có một câu hỏi.”

“Vâng ạ. Mời em hỏi.”

“Các anh nghe từ đoạn nào vậy?”

“Bọn anh không nghe được nhiều đâu. Chỉ nghe từ giữa chừng khoảng 20 phút thôi…”

“Ồ, vậy sao. Vậy là nghe gần hết rồi còn gì. Còn nói là không nghe được nhiều gì chứ, điêu toa.”

“Xin lỗi ạ…”

Thấy chúng tôi cúi đầu xin lỗi, em út thở dài.

Rồi cậu ấy gọi Ri Hyuk.

“Anh Ri Hyuk.”

“Ư, ừm?”

“Bình thường anh luôn nói về cái gì mà tôn trọng quyền riêng tư gì đó, mỗi lần em đến chơi phòng anh, anh đều càu nhàu… Vậy chuyện này có khác không?”

“…”

Đây là lần đầu tiên tôi thấy em út dùng lý lẽ để đánh bại Ri Hyuk.

Trong khi Ri Hyuk đang lúng túng “Ừm, cái đó…”, Ji Ho rời mắt khỏi em tư và gọi Bi Ju.

“Anh Bi Ju.”

“Dạ…”

“Em thật sự thất vọng về anh đấy. Mấy anh ông vô dụng kia thì thôi-”

Chúng tôi định phản đối “Ya!” nhưng lại cúi mắt xuống trước ánh nhìn lạnh lùng.

“Mấy anh kia thì thôi, nhưng em không ngờ anh cũng tham gia vào vụ nghe lén như thế đấy.”

“Xin lỗi em, Ji Ho à.”

Bi Ju xin lỗi với giọng chân thành.

“Anh cũng vì lo lắng cho em nên mới làm vậy. Ban đầu anh định bỏ đi, nhưng Jung Hyun nói rằng lo lắng về cuộc trò chuyện bên trong. Cậu ấy nói không biết người kia có nói chuyện với em xong rồi chối bay chối biến không.”

“Đúng vậy.”

Tôi cũng nói thêm.

“Trong trường hợp đó, bọn anh nghĩ mình nên làm nhân chứng cho em.”

“Không cần đâu.”

Em út có vẻ đã nguôi giận một chút, nhưng vẫn lầm bầm.

“Em đã ghi âm lại như anh đã nói mà.”

“Giỏi lắm, Ji Ho nhà ta giỏi lắm.”

“Thật ạ? Em giỏi… À, không phải vậy.”

Tôi cười khi thấy em út ho khan một cách ngượng ngùng.

Ban đầu cậu bé còn bảo đừng cười, nhưng rồi cũng phì cười.

Ji Ho đang bĩu môi bỗng ngồi phịch xuống.

“Hầy, em cũng không biết nữa.”

Cảm xúc của em út lúc này rất phức tạp – vừa bực bội, vừa muốn mè nheo.

Có lẽ vì lý do đó mà cậu ấy mắng chúng tôi vì đã nghe lén, vì biết rằng chúng tôi đã nghe hết những gì cậu ấy nói.

Giờ thằng bé vừa ngượng, vừa lúng túng.

“Vậy là các anh nghe gần hết rồi phải không?”

“Ừ.”

“Cả những lời em tự nói với bản thân nữa sao?”

“…Cả cái đó nữa.”

“Không, không mà… trời ơi!”

Nhìn cậu bé tự túm lấy đầu, tôi ra hiệu.

“Lại đây. Ngồi cùng bọn anh đi.”

“…”

“Ăn chút chocolate nhé.”

“…”

Khuôn mặt e dè tiến lại gần, mọi người cũng lùi ra hai bên cầu thang, nhường chỗ ở giữa.

Tôi lục tìm trong túi và lấy ra thanh chocolate, cứ tưởng đã bị vỡ nhưng may mắn là vẫn còn nguyên vẹn.

Tôi bóc chocolate và đưa cho em út.

“Ăn đi.”

“Chỉ mình em thôi sao…?”

“Ừm.”

Mặc dù chưa thống nhất, nhưng nhìn vẻ mặt các em khác thì có vẻ không sao.

Ji Ho đảo mắt nhìn thanh chocolate, rồi sau một hồi cân nhắc, chia nó thành 5 miếng và phát cho mọi người.

Nó đã lớn rồi. Đứa trẻ nhà mình đã trưởng thành rồi.

Chúng tôi ngồi im lặng, để chocolate tan trong miệng trong vài phút.

“Nhưng mà này.” Ji Ho lên tiếng khẽ khàng.

“Em làm đúng phải không ạ?”

“Cái gì cơ?”

Ji Ho tựa lưng vào Bi Ju phía sau và nói:

“Lúc em từ chối lời đề nghị của trưởng phòng ấy.”

“Ừm. Cũng khó nói lắm.”

Tôi phân vân không biết nên nói thế nào, nhưng quyết định nói thật:

“Đứng từ góc độ của nhóm thì đó là điều tốt. Nhưng nếu chỉ nghĩ cho riêng em thì có thể không phải vậy.”

“Thật ạ?”

“Vì những gì người đó nói cũng không sai. Bọn anh cũng nghĩ em có thể thành công với tư cách là một diễn viên.”

Ngay cả một người ngoài cuộc như tôi cũng thấy Ji Ho có tiềm năng cao trong vai trò diễn viên.

Không phải vô cớ mà trưởng phòng Jo đến để gợi ý em hoạt động với tư cách diễn viên.

“Tuy nhiên, nếu đứng về phía nhóm, thì bọn anh đều cảm thấy rất biết ơn và vui mừng. Cũng xúc động khi nghe những lời em nói nữa.”

“Đâu có gì phải biết ơn.”

Ji Ho lắc đầu.

“Em chỉ làm những gì đương nhiên thôi. Giống như các anh vậy.”

“Nhưng sao khóe miệng em lại cứ nhếch lên thế kia?”

“…Tại ăn chocolate nên đường huyết tăng ấy mà.”

Tôi cười khi thấy cậu bé ho khan.

Bi Ju vuốt ve mái tóc của Ji Ho.

Jung Hyun bẻ đôi miếng chocolate của mình và đưa cho Ji Ho.

Ri Hyuk thậm chí còn đưa hẳn phần chưa động đến của mình.

Giữa tất cả những điều đó, Ji Ho tận hưởng sự quan tâm và chăm sóc của các anh như một chú mèo mập kiêu ngạo.

Thật đáng yêu.

Mặt khác, thằng bé cũng đáng được khen ngợi.

Tôi thấy tội cho Ji Ho, nhưng tôi cũng không ngờ rằng em ấy lại coi trọng hoạt động nhóm đến vậy.

Em ấy luôn chăm chỉ tập luyện, nhưng có vẻ thiếu mục tiêu rõ ràng.

Trong khi tất cả mọi người đều bắt đầu với ước mơ trở thành idol, thì em ấy lại bắt đầu với mong muốn trở thành diễn viên rồi mới lạc sang con đường này.

Tôi thầm nghĩ nếu một ngày nào đó phải chọn một trong hai, có lẽ em ấy sẽ chọn diễn xuất.

Vì vậy, tôi đã từng băn khoăn không biết phải nói gì nếu sau album thứ 3, em ấy muốn thử sức nghiêm túc với diễn xuất.

Về mặt này, những gì nghe được hôm nay là một bất ngờ đối với chúng tôi.

Chúng tôi cứ nghĩ em ấy ít nhiều sẽ bị lời đề nghị của trưởng phòng Jo cám dỗ, nhưng không ngờ em ấy lại từ chối dứt khoát đến vậy.

May mà em út không thấy biểu cảm của chúng tôi bên ngoài khi em ấy nói hoạt động nhóm là ưu tiên hàng đầu.

Bi Ju thậm chí còn đưa hai tay lên má, gần như sắp khóc.

“Dù sao thì em cũng… em, em.”

“Gì thế?”

“Em hẳn là rất triển vọng phải không ạ, anh Jung Hyun?”

“Dù sao thì em cũng đã từ bỏ sự nghiệp diễn viên đầy triển vọng để quyết định lăn lộn cùng các anh, nên các anh phải chịu trách nhiệm với em đấy.”

Chúng tôi nhìn nhau.

“Bọn anh á?”

“…”

“Ji Ho à. Em nói gì thế. Em mới phải chịu trách nhiệm với các anh chứ.”

Bé út tỏ vẻ khó chịu khi nghe mọi người nói rằng sau này họ sẽ trở thành quản gia, đầu bếp, người dọn dẹp và người trông coi biệt thự riêng của Ji Ho.

Khi chúng tôi đùa rằng mức lương thỏa thuận là 10 tỷ won, Ji Ho vừa nhai chocolate vừa lầm bầm.

“Hừ. Đáng lẽ phải quay lại cảnh này và cho các Soufflé xem. Họ cần phải thấy bộ mặt ti tiện này của các anh.”

“Và tiếc là không ai biết cả.”

Chúng tôi cười khúc khích trước lời bình luận hùng hồn của Jung Hyun.

Khi Ji Ho một mình giận dỗi, chúng tôi dỗ dành và cậu ấy cũng nhanh chóng hết giận.

Chúng tôi cùng trò chuyện vui vẻ một hồi lâu.

Ji Ho vừa ăn chocolate vừa nói:

“Ah. Ngon quá. Sao mày lại ngon thế này hả?”

“Ừm.”

Jung Hyun nghiêng đầu và hỏi.

“Nhưng nghĩ lại thì, đứng từ góc độ của chocolate, liệu đây có phải là nỗi kinh hoàng không? Một người khổng lồ nói rằng người nào đó trông ngon lắm đấy.”

“Đúng nhỉ. Tội nghiệp chocolate…”

“Thôi nào. Làm gì có cảm xúc nào ở vật vô tri chứ.”

“Ông nội anh từng nói đừng coi thường bất cứ thứ gì trong tự nhiên. Ngay cả viên sỏi bên đường cũng phải trân trọng.”

“…Sao lúc nào cũng chỉ có mình em là kẻ xấu vậy?”

Chúng tôi vỗ tay phá lên cười.

Cuộc trò chuyện nhanh chóng chuyển sang chủ đề ‘Tại sao chocolate lại ngon đến vậy?’

Chúng tôi đang cười khúc khích về ý kiến cho rằng nó ngon vì chúng tôi đang ăn lén thì…

“Nhưng hình như chỉ có mình em thấy lạ thôi sao? Có gì đó không ổn. Vào giờ này, đáng lẽ nhân viên công ty thường xuyên ra vào cầu thang thoát hiểm mà.”

Trong khi tôi giật mình, Ri Hyuk nói tiếp.

“Kỳ lạ là cứ mỗi lần chúng ta lén ăn chocolate thì chẳng có ai vào cả.”

“Sao thế? Em thấy vậy tốt mà.”

“Đúng vậy.”

“Ơ. Ri Hyuk nói đúng đấy. Nghĩ lại thì thật sự không có ai đến. Tại sao vậy nhỉ?”

___________________________________________________

Trước cửa thoát hiểm tầng 4.

Một người đàn ông to lớn đứng trước cửa.

Một nhân viên định lên sân thượng bằng cửa thoát hiểm bỗng dừng lại.

“Won Seok?”

“Xin chào ạ.”

Người quản lý nhóm nhạc lịch sự chào hỏi.

Nhìn thấy vậy, nhân viên công ty gật đầu như hiểu chuyện, rồi anh ta làm một biểu cảm như đồng phạm.

“Mấy đứa New Black lại lén ăn gì đó à?”

“Vâng.”

“Thật thú vị. Cả công ty đều biết trừ tụi nó.”

Anh ta cúi đầu chào nhân viên đang ra hiệu cảm ơn.

Lúc đó, một nhân viên A&R đang ra khỏi văn phòng nhìn thấy anh ta và hỏi.

“Woo Joo ở trong đó…?”

“Vâng.”

“Hức.”

Anh ta cười khi thấy nhân viên A&R nhanh chóng bỏ đi.

Woo Joo [Anh ơi, tạo cảm giác khủng hoảng giúp em]

Woo Joo [Bây giờ là thời điểm hoàn hảo]

Do Won Seok bấm bàn phím.

Tôi [Hoàn hảo?]

Woo Joo [Thời điểm tuyệt vời ấy]

Tôi [Ah, hiểu rồi]

Anh mở cửa thoát hiểm và ho khan, đổi giọng.

“Khụ khụ,”

Phản ứng đến ngay lập tức.

“Ối!”

“Này, này! Này!”

Tiếng la thì thầm như tiếng thằn lằn kêu và tiếng chân chạy xuống cầu thang vang lên.

Do Won Seok im lặng cười.

_______________________________________________

Sau buổi tập hôm đó, tôi kể cho anh Seok Hwan nghe về chuyện trưởng phòng Jo.

Em út nói sợ phải nói chuyện riêng với anh trưởng phòng quản lí nên tôi đã đi cùng.

Phản ứng của người nghe toàn bộ câu chuyện trong văn phòng là.

“Hmm.”

Một nụ cười khó hiểu.

“Hôm nay chuyện đó đã xảy ra à?”

“Vâng.”

“Đúng là bụt chùa nhà không thiêng. Không ngờ anh ta lại dám âm thầm làm chuyện này.”

Giọng điệu dịu dàng nhưng không hiểu sao lại đáng sợ thế.

Con quỷ toán học xoay xoay cây bút một lúc rồi kết luận.

“Các em cứ để yên đi. Chỉ cần gửi file ghi âm cho anh, phần còn lại anh sẽ xử lý riêng.”

Tôi không biết sau đó chuyện gì đã xảy ra.

“Xin chào ạ.”

“…”

Nhìn cách trưởng phòng Jo lặng lẽ tránh mắt chúng tôi khi gặp ở công ty, có vẻ cuộc nói chuyện đã diễn ra tốt đẹp.

Khi hỏi anh Seok Hwan, anh ấy chỉ trả lời là mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa.

Tôi không hỏi thêm về cuộc trò chuyện cụ thể.

Đôi khi không biết gì lại là liều thuốc hay.

_________________________________________

Thời gian trôi qua nhanh chóng.

Chuẩn bị comeback, phát sóng, phát sóng và phát sóng.

Chúng tôi đi radio để biểu diễn live cùng các em, và cũng tích cực pha trò trong các chương trình giải trí tọa đàm.

Mục đích chính phần lớn là quảng bá cho album thứ 3.

“Xin chào, chúng tôi là New Black!”

Cùng tham gia sự kiện liên quan đến “Đội Thám hiểm Lịch sử Ssok Ssok”.

Khi độ nổi tiếng trên mạng xã hội tăng lên, phía HBS đã đề xuất tổ chức buổi ký tặng.

Đó là một buổi ký tặng công khai dành cho công chúng nói chung, và có nhiều tình huống hài hước xảy ra.

“Con tôi là fan của các cậu đấy.”

Theo lời của bà mẹ, tôi nhìn về phía cô con gái, đứa bé đang mút ngón tay liếc nhìn tôi, rồi quay mặt đi.

Bà mẹ trở nên lúng túng.

“Thật, thật mà, con tôi là fan đó…”

Rồi cô ấy đưa ra tờ giấy ký tặng.

“Xin hãy viết ‘To. Hye Seon’ giúp tôi.”

“Vâng.”

Tôi vẫy tay chào đứa bé đang quan sát tôi từ phía sau mẹ.

“Chào Hye Seon~”

“Hye Seon là tôi đây.”

“Ô, à vâng ạ…”

Nghe tiếng thì thầm của bà mẹ, những người đang xin chữ ký từ các em khác bên cạnh cúi đầu xuống và phát ra tiếng cười khúc khích.

Có nhiều tình huống tương tự xảy ra.

Các bà mẹ đi cùng con cái đều nói “Con tôi là fan”, nhưng thực tế những đứa trẻ còn quá nhỏ để biết lịch sử là gì.

Nhưng cũng có trường hợp khác.

“Chú người tiền sử!”

Một cậu bé chỉ tay vào Ri Hyuk.

Ri Hyuk cũng chỉ biết chắp hai tay lại và che khuôn mặt đỏ bừng.

Mặt khác, người được yêu thích nhất không ai khác chính là Ji Ho.

Có lẽ nhờ hiệu ứng từ bộ phim truyền hình, khá nhiều người nhận ra cậu ấy.

Tôi nghe thấy câu “Ồ, đó là cậu bé trong Slip” gần chục lần từ những người dừng lại khi đi ngang qua khu vực sự kiện.

“Xin chàooo.”

… Hầu hết đều có vẻ mặt ngơ ngác khi nhìn thấy hình ảnh thực tế của bé út, mà tôi nghĩ nếu là tôi cũng sẽ như vậy thôi.

James và đám tội phạm vặt hóa ra lại là những anh trai điềm đạm.

Và cảnh sát Heo lễ phép tuổi đôi mươi thì lại vỗ tay cười “Kyahaha”.

“Xin chào ạ.”

Thỉnh thoảng cũng có vài khuôn mặt quen thuộc.

Có cả những Soufflé trong trang phục nhân viên văn phòng bình thường, có lẽ họ ghé qua trong lúc đi công tác.

Họ nhìn tôi và mỉm cười.

“Ôi, nhìn ở ngoài trông đẹp trai quá.”

Họ đang cố tạo cảm giác như một người bình thường, nên tôi mỉm cười ấm áp và giơ tay lên.

“Phụ kiện trên túi của bạn đẹp quá.”

“Úi.”

Đối phương bật cười ngượng ngùng khi thấy móc khóa New Black trên túi, rồi họ xin chữ ký vào tài liệu tóm tắt lịch sử Hàn Quốc do Ri Hyuk làm, cùng với nụ cười hạnh phúc liên tục.

Những lúc như thế này thật kỳ diệu, khi tôi có thể trở thành niềm hạnh phúc của ai đó.

Trong lúc chờ người phía trước, tôi mỉm cười và vẫy tay về phía những chiếc điện thoại đang chụp ảnh xung quanh.

“Đội Thám Hiểm Lịch Sử của chúng tôi đăng hai video mỗi tuần trên kênh YouTube của HBS, nên hãy đăng ký và like nhé.”

“Xin hãy ủng hộ chúng tôi!”

“Cảm ơn rất nhiều ạ!”

Tiếng cười vang lên khắp nơi khi chúng tôi đặt Ji Ho ở giữa và cùng nhau tạo thành một trái tim khổng lồ bằng cách gom mỗi người một cánh tay.

Sau này khi tìm kiếm trên mạng, tôi thấy đó là trái tim kỳ quặc nhất mà mình từng thấy.

Trong khi ‘Đội Thám Hiểm Lịch Sử Ssok Ssok!’ ngày càng nổi tiếng trên mạng xã hội, chúng tôi cũng được mời tham gia nhiều sự kiện.

Hoạt động trụ cột trước thềm comeback là chương trình ‘Thử thách! Khai quật danh khúc’ của đài PBS cũng đã đến hồi kết thúc.

  • Vâng, xin chúc mừng anh Song Bo Hyung!

Vào thứ Tư cuối cùng của tháng 3, vòng thi thứ 5 của ‘Khai quật danh khúc’ diễn ra trước 600 khán giả đã kết thúc với chiến thắng thuộc về ca sĩ trot Song Bo Hyung.

Như vậy, kết quả là Cha Woo Hyun 2 lần, New Black 1 lần, Lisa 1 lần, và Song Bo Hyung 1 lần chiến thắng.

Kết quả là, trong buổi biểu diễn cuối cùng của Khai quật danh khúc mùa 1, ban nhạc Jo Yuri không có bài nào để hát.

Ban đầu, tôi nghĩ đây là một chương trình khá ấm áp vì không có thông báo về người bị loại hay xếp hạng thấp, nhưng nghĩ lại, có lẽ đây là format tàn nhẫn nhất.

Ngay cả khi tất cả cùng nhau chào hỏi sau khi kết thúc, ban nhạc Jo Yuri lặng lẽ thu dọn nhạc cụ và rời đi một cách buồn bã, trông giống như đội Rocket đang rời đi sau khi thất bại.

“Cảm ơn sự cố gắng của mọi người. Cảm ơn rất nhiều ạ!”

Mặc dù chúng tôi sẽ gặp lại nhau trong buổi biểu diễn thưởng, chúng tôi vẫn trao đổi những lời chúc tốt đẹp với chị Lisa và anh Song Bo Hyung vì đã nỗ lực trong suốt thời gian qua.

Chị Lisa rõ ràng rất vui với món quà mà chúng tôi và Lisa Joa đã tặng.

Song Bo Hyung cũng nói rằng anh ấy rất thích món quà chúng tôi chuẩn bị và sẽ tặng lại chúng tôi những bộ đồ lấp lánh còn thừa.

“Thật sự cảm…”

Ai đó bịt miệng tôi lại.

“Khô, không cần đâu ạ!”

“Chúng em không cần đồ lấp lánh đâu ạ! Thật đấy ạ!”

“Anh mặc hợp lắm, xin hãy mặc thường xuyên ạ!”

Đúng là một bố láo, vậy mà không cho anh cả nó mặc những bộ đồ đẹp.

Dù sao, sau khi kết thúc cuộc gặp gỡ với các tiền bối, chúng tôi đối mặt với người mà chúng tôi đã chuẩn bị món quà công phu nhất.

Chúng tôi thậm chí đã tập dượt trong phòng chờ với Jung Hyun làm người thay thế để tặng cái này.

“Hmm.”

Cha Woo Hyun nhận hộp quà với vẻ mặt lạnh nhạt và hỏi.

“Cái gì đây?”

“Đây là món quà chúng em chuẩn bị ạ.”

“Quà? Tại sao?”

Chúng tôi trả lời.

“Vì tiền bối đã giới thiệu chúng em nên chúng em được tham gia OST và được đóng cameo ạ. Chúng em rất biết ơn nên đã chuẩn bị món quà này.”

“Đây là trà tốt cho cổ họng ạ.”

“Ri Hyuk đã chuẩn bị đấy ạ.”

Chúng tôi đẩy Ri Hyuk ra phía trước, như thể đang thúc giục một đứa trẻ e ngại trước một người nổi tiếng.

‘Em nói muốn chào hỏi mà, nhớ không? Nhanh lên, chào đi.’

‘Đừng run.’

Ánh mắt của đối phương hướng về phía Ri Hyuk.

Ri Hyuk rụt rè chào hỏi.

“Em, em đã chuẩn bị ạ.”

“Vậy à. Cảm ơn nhé.”

Cùng với lời cảm ơn, anh ấy vỗ nhẹ vai Ri Hyuk rồi bước đi.

Sau đó, có vẻ như nhớ ra điều gì đó, anh ấy quay lại và vỗ nhẹ vai chúng tôi một lần trước khi rời đi.

“… Chắc anh ấy vui phải không?”

Vì anh ấy là người ít nói, nên chỉ nhìn vào khuôn mặt thì khó biết anh ấy cảm thấy thế nào khi nhận quà.

Anh ấy nói sẽ đăng lên SNS, nên chắc là thích rồi.

_________________________________________

Trong xe, khi bàn tay to lớn đang cầm túi trà từ hộp quà, người quản lý ngồi ở ghế phụ lên tiếng.

“Anh ơi.”

Người quản lý gọi anh ta trong khi đang mở màn hình đăng bài SNS với bức ảnh của New Black và Cha Woo Hyun.

“Em nên viết gì ạ?”

“Nhất định phải đăng à? Nghĩ lại thì đây là món quà cá nhân mà.”

“Phải đăng chứ ạ. Dạo này mấy đứa New Black đang nổi lắm. Anh cũng phải hưởng ké một chút chứ, à không, ít nhất là khoảng một muỗng cà phê ạ.”

“Ừm. Vậy thì…”

Cha Woo Hyun tựa người vào ghế và nói.

“Tôi nhận được quà từ New Black.”

“Vâng.”

Người quản lý gõ gõ gõ gõ viết bài SNS.

“Cảm thấy vui.”

Gõ gõ gõ gõ.

“Ừm, tôi sẽ uống ngon lành. Cảm ơn nhé.”

Gõ gõ gõ gõ.

“Anh muốn kiểm tra lại không ạ?”

“Thôi. Cậu chắc đã viết tốt rồi. Cứ đăng đi.”

______________________________________________

@cha_cow

(Một bức ảnh với Kim Jung Hyun và Cha Woo Hyun đứng nghiêm trang như hai bức tượng đá, xung quanh là các thành viên New Black đứng như cỏ dại)

Món quà đặc biệt từ các em New Black của tôi!

Cảm thấy thật vui ><

Trà tốt cho cổ họng nữa~ Cảm ơn nhé. Anh sẽ uống ngon lành!

#Độikhaiquậtdanhkhúc#ĐànEmTốt #NewBlack

“…”

Các thành viên New Black đang xem SNS trong phòng tập với vẻ mặt ngơ ngác và sửng sốt.

Trước
Sau

Bình luận cho Chương 235

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

TruyệnHE.com

Website luôn cập nhật nhanh nhất các bộ truyện Showbiz hấp dẫn mỗi ngày.

Email Liên Hệ QC: contact@truyenhe.com

Fanpage: Link

Điều khoản

Copyright © 2025 Truyện HE

DMCA
Về Truyện HE | Đăng Ký Nhóm Dịch | Hướng Dẫn Đăng Truyện | VIP + COIN
🚫 Vui lòng đăng nhập để kiểm tra trạng thái VIP.
Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, Truyện HE miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ contact@truyenhe.com

Đăng Nhập

Chứng minh bạn là người


Đăng nhập với Google

Quên Mật Khẩu?

← Quay Lại Truyện HE

Đăng Ký

Đăng Ký Tài Khoản Trên Trang Web Này.

Đăng ký với Google

Đăng Nhập | Quên Mật Khẩu?

← Quay Lại Truyện HE

Quên Mật Khẩu?

Nhập tên đăng nhập hoặc Email. Bạn sẽ nhận được mật khẩu mới tại Email đã đăng ký.

← Quay Lại Truyện HE