Kiếp này tôi sẽ thành siêu sao cấp vũ trụ - Chương 232
- Trang chủ
- Kiếp này tôi sẽ thành siêu sao cấp vũ trụ
- Chương 232 - Thuận theo dòng chảy (12)
Mong cả nhà đọc hãy viết cho tui nhiều comment nha.
Nếu thấy hay, xin hãy donate 1 chút để tui có thêm động lực ra chương đều nha, cảm ơn các tình yêu

“Bỏng ngô.”
“Đã có.”
“Cola.”
“Đã có.”
“Loại zero?”
“Đúng loại.”
Tôi vỗ tay.
“Tốt, các thuộc hạ. Mọi thứ đã sẵn sàng, bắt đầu thôi.”
“Em bật TV nhé, anh.”
Bi Ju bật kênh GTV với vẻ mặt nghiêm túc.
Trong khi tôi và Jung Hyun mở livestream trực tiếp trên các nền tảng ở máy tính bảng, Ri Hyuk thiết lập máy quay cầm tay trên bàn, mục đích là để quay lại phản ứng của em út.
“Ưm…”
Ji Ho hai tay ôm má mếu máo.
“Các anh, có thể cứ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra được không ạ? Em thực sự cảm thấy áp lực quá.”
“Ồ, bé út à, làm sao bọn anh có thể làm thế được.”
Chúng tôi cười rạng rỡ.
“Em út nhà ta cuối cùng cũng xuất hiện trong một bộ phim truyền hình, làm sao chúng ta có thể bỏ lỡ được chứ.”
“Đúng vậy. Tất cả chúng ta sẽ phải cùng nhau xem tập đầu tiên.”
“Ư… Để em một mình đi mà.”
Chúng tôi khúc khích cười khi thấy Ji Ho lăn lộn trên ghế sofa. Thật sảng khoái khi trêu được thằng nhỏ.
Có lẽ vì thường ngày hay bị nó trêu chọc nên khi ở vị trí ngược lại, tôi cảm thấy phấn khích.
Bi Ju vừa gọt táo vừa hỏi.
“Em xấu hồ đến vậy sao?”
“Vâng…”
Ji Ho ngừng lăn lộn và nhìn thẳng lên trần nhà.
“Em giờ chỉ muốn thoát xác thôi á. Kiểu em chỉ muốn trở thành một bóng đèn gắn trên trần nhà ấy? Em ước mọi người không nhìn thấy em. Ư, em không biết nữa. Kiểu như là… Ư! A!”
Thằng bé gầm lên “A!” rồi co tay lại như một con khủng long bạo chúa, rồi lại duỗi ra.
Hầy, nhìn nó kìa, làm gì mà khó coi quá dị.
Nếu có môn nghệ thuật tạo ra tiếng ồn, em út nhà chúng tôi chắc chắn sẽ là một di sản văn hóa phi vật thể.
Rõ ràng là cách đây một giờ Ji Ho còn có vẻ bình tĩnh, nhưng có lẽ cơn lo lắng đã bùng nổ ngay trước khi chương trình bắt đầu.
“Em diễn tệ lắm. Ở phim trường, mọi người cứ nói em còn trẻ nên toàn cưng chiều em, cứ nói em diễn tốt hoài…”
“Nhưng tự em thấy thì không được à?”
“Vâng…”
Chúng tôi chỉ im lặng cười khi thấy vẻ mặt buồn bã của cậu ấy.
Qủa nhiên là thằng nhỏ không biết gì cả.
Mặc dù chúng tôi đang được biết đến rộng rãi, nhưng cũng không phải là những ngôi sao hàng đầu khiến cả đoàn làm phim đang mệt mỏi vì lịch trình phim phải hò reo cổ vũ.
Điều họ khen ngợi em út của chúng tôi luôn rõ ràng, và em út cũng không phải là một ngôi sao hàng đầu cần phải lấy lòng, vậy nên, tức là cậu ấy đã thực sự diễn rất tốt.
Nếu diễn không tốt, họ đã nhìn cậu ấy bằng ánh mắt lạnh lùng rồi, thậm chí là vài câu chửi lầm bầm sau lưng rằng sẽ phải quay lại bao nhiêu lần một cảnh đơn giản chỉ vì một vai cameo.
Tôi đã nghĩ đến việc nói với cậu ấy như vậy để an ủi, nhưng…
“Hu hu, chị ơi… Phải làm sao đây, liệu em có bị xấu hổ ở trường không?”
Thằng bé đã kịp gọi điện cho chị cả và khóc lóc thảm thiết.
“Chị, chị ơi! Em sắp xuất hiện trên phim truyền hình nhưng em lo quá! Nói chuyện với em một chút đi.”
“Cái gì cơ, bạn trai chị cũng sẽ xem á? Sao chị lại làm vậy? Thôi được rồi. Em không muốn nói chuyện với chị nữa. Không, ý em không phải là thực sự không muốn nói. Em chỉ đang bày tỏ cảm xúc của mình thôi.”
Cậu ấy cũng gọi điện cho chị hai và chị ba, nói chuyện líu lo.
“Bố có gọi điện, nhưng em sẽ không nghe đâu.”
Cậu ấy hừ một tiếng và nói bố toàn tạo áp lực, nhưng rồi lại kêu “Á!” và tự mình gọi “Bố ơi!”.
Nhìn thằng nhỏ làm mấy tiểu phẩm thú vị nên tôi cũng mặc, tại ngồi xem thằng nhỏ cũng thấy thú vị.
Ri Hyuk đang học sách Hán tự cấp 1, viết “喜怒哀樂” (hỷ nộ ai lạc) vào sổ tay rồi nhìn Ji Ho và ghi nhớ.
“…”
Cuối cùng khi bắt gặp ánh mắt của tôi, cậu ấy viết “惑世誣民” (hoặc thế vu dân) vào vở tập. Đó là thành ngữ có nghĩa là lừa gạt người đời.
(Chú thích: Chỉ hành vi lừa gạt, mê hoặc quần chúng, tuyên truyền những điều sai trái để làm cho người dân tin theo)
“Này, sao lại nhìn anh mà viết ‘hoặc thế vu dân’ hả? Phải là ‘群鷄一鶴’ (quần kê nhất hạc) chứ.”
(Hạc giữa bầy gà: Chỉ một người tài giỏi, xuất chúng nổi bật giữa đám đông tầm thường. Thành ngữ này thường được dùng để ca ngợi một người có tài năng vượt trội so với những người xung quanh.)
Ri Hyuk cười khẩy rồi viết “妄想” (vọng tưởng).
Thật là…
Để không tăng xông với thằng từ, tôi cố lờ đi và ăn một ít bỏng ngô đã được đong trong cốc giấy, rồi cầm điện thoại lên.
Các bài báo về bộ phim truyền hình thứ Sáu “Slip” của GTV, phát sóng tập đầu tiên hôm nay, đã được đăng tải ào ạt.
Qủa nhiên xứng đáng với một bộ phim thuộc thể loại trinh thám giật gân, ngay lập tức đã thu hút sự chú ý ngay từ trước khi phát sóng, các bình luận cũng đầy ắp.
– Đã bao lâu rồi mới có một bộ phim thuộc thể loại này vậy, hóng quá đi ㅠㅠㅠ
– Đây là giọt nước mắt của fan cứng, chúng tôi đã khóc ㅠㅠ
– Dàn cast ổn đấy. Cá nhân tui thích một nữ diễn viên khác cho vai nữ chính hơn, nhưng ngoại hình của Seo No Eul cũng được.
– Xem xong trailer là hóng chờ tập 1 luôn
– Một người tiền sử du hành thời gian đến hiện đại và gây ra một vụ án mạng, plot gì đỉnh vại trời
– Chỉ có mình tôi lo lắng vì biên kịch là người mới sao?? Tôi nghe nói đây là lần đầu tiên cô ấy viết kịch bản cho phim truyền hình…
– Biên kịch “Chuỗi hạt của Cáo” cũng là người mới đấy. Bớt định kiến nha, lầu trên.
Mặc dù có những lo ngại từ fan phim truyền hình về việc liệu biên kịch có đủ khả năng để dẫn dắt câu chuyện hay không, nhưng những ý kiến này lại không quá nhiều.
Đó là vì bộ phim “Chuỗi hạt của Cáo” của đài PBS đã phát sóng trước đó và nhận được phản hồi thành công.
“Chuỗi hạt của Cáo”, tác phẩm đầu tay của một biên kịch mới, đã nhận được đánh giá cao ngay từ đầu.
Mặc dù có những vấn đề về kỹ năng diễn xuất của các diễn viên chính khi vẫn đang ở độ tuổi 20, nhưng nhờ vào kỹ xảo CGI tốt và đạo diễn giỏi, “Chuỗi hạt của Cáo” đã thể hiện sức hút của mình bằng cách đánh bại bộ phim đứng đầu phát sóng thứ Tư và thứ Năm hiện tại để giành lấy ngôi vương.
Nghe nói đã có những cuộc thảo luận về bản quyền từ nước ngoài.
Hơn nữa, bài hát chủ đề chính của tập 2, với cảnh kết thúc, khi nam chính và nữ chính bắt gặp ánh mắt nhau khi nhặt được Chuỗi hạt của Cáo ở khu phố sầm uất, đã lọt vào bảng xếp hạng.
Đó chính là bài hát của tiền bối Cha Woo Hyun.
Tôi đã từng tự hỏi “Liệu mình có chọn sai không?” khi thấy “Chuỗi hạt của Cáo”, một trong những lựa chọn của chúng tôi, đang làm rất tốt, nhưng dù sao thì bài hát OST mà chúng tôi sẽ hát cũng phải đến sau tập 10 mới xuất hiện.
Dù sao thì cũng may là chúng tôi đã không chọn làm OST cho “Cối xay gió”.
– HBS ‘Cối xay gió’, tỷ suất người xem cũng bay mất theo gió… Vấn đề là gì?
‘Cối xay gió’, một bộ phim về công việc và tình yêu của các công tố viên, đã có tỷ suất người xem giảm sút như gió thổi.
Mặc dù có sự tham gia của các diễn viên nổi tiếng và đạo diễn tên tuổi, nhưng ý kiến chung cho rằng vấn đề nằm ở kịch bản.
Cốt truyện và lời thoại lỗi thời, trong khi đó quảng cáo sản phẩm quá lố ngay từ tập 1.
Cảnh viện trưởng công tố ngồi vào ghế massage đặt trong phòng làm việc và thở phào “Phù…” khi được massage, cùng với cảnh các công tố viên luôn gặp nhau tại một tiệm bánh sandwich mỗi khi họp bàn chiến lược đã trở thành những meme hài hước trên mạng.
Nhờ vậy mà tỷ suất người xem đang phá vỡ đáy và đạt mức thấp kỷ lục.
Nếu chúng tôi nhận làm OST cho bộ phim đó thì thực sự sẽ gặp rắc rối lớn, may mắn thay, đó là thứ mà chúng tôi đã loại ra khỏi danh sách ưu tiên ngay từ đầu.
‘OST của bộ phim này có gì đó không ổn.’
Ri Hyuk đã nói như vậy.
‘Chỉ còn ít thời gian nữa là phim sẽ phát sóng. Việc một bài hát đã được thu âm hướng dẫn từ lâu mà vẫn trôi nổi cho đến nay thì đến khi chúng ta nhận ai biết có vấn đề gì chứ.’
Tôi cũng đồng ý với ý kiến đó.
Bản thân bài hát không tệ và bề ngoài bộ phim có vẻ đáp ứng mọi điều kiện tốt.
Tuy nhiên, việc OST của một bộ phim như vậy mà vẫn phải mất một thời gian dài mới đến tay chúng tôi, cho thấy có lẽ có vấn đề gì đó mà chúng tôi không biết.
Anh quản lý cũng có chung suy nghĩ.
Anh Seok Hwan đã hỏi thăm đội diễn viên và hóa ra quả thực là vậy, nghe nói diễn viên chính và biên kịch đang liên tục tranh giành quyền kiểm soát về diễn biến tiếp theo của bộ phim. Tôi nghĩ không phải vô cớ mà các tiền bối trong giới âm nhạc đã tìm cách né tránh nó.
Cuối cùng tôi nghe nói ban nhạc Jo Yuri đã nhận nó thay chúng tôi, và giờ thì tôi tự hỏi họ đang có cảm xúc gì vào lúc này.
Mà thôi, chắc chắn “Cối xay gió” của đài HBS đang viết nên một huyền thoại mới về tỷ suất người xem giảm sút cùng với bầu không khí xấu đi tại phim trường.
Còn “Chuỗi hạt của Cáo” của PBS đang thể hiện sức hút đến mức có đã có các cuộc thảo luận về bản quyền nước ngoài.
Và cả bộ phim thuộc thể loại mới “Slip” được ra mắt trên kênh GTV này nữa, kênh này vốn nổi tiếng với những bộ phim chất lượng cao.
Giờ khi đến với “Slip”, không biết bộ phim sẽ nhận được phản ứng như thế nào?
Tôi hy vọng chất lượng của bộ phim sẽ tốt để OST của chúng tôi có thể nhận được nhiều sự chú ý hơn.
Và trên hết, em út nhà chúng tôi đã thức nhiều đêm để luyện tập cho vai cameo.
Tôi chắp tay cầu nguyện giống bà ngoại, như đang chờ đợi buổi biểu diễn văn nghệ của đứa cháu trai.
Hôm nay cũng vậy, mong rằng em út nhà chúng tôi sẽ xuất hiện tốt, Deok Soon ạ.
“Ồ, đó là quảng cáo cuối cùng rồi.”
Nghe lời Bi Ju, tôi nhìn về phía TV và thấy Han Tae Hyun đang đội mũ snapback, nhảy múa và hô to khẩu hiệu quảng cáo cho một thương hiệu thời trang ‘This is it’.
Tôi phá lên cười sằng sặc và gửi link video YouTube cho cậu ấy, đáp lại cậu ta tuyên bố sẽ chặn tôi từ hôm nay.
Thế mà khi tôi nhắn rủ cậu ấy đi ăn, thì lại nhận được câu trả lời ngay lập tức, chắc cậu không định chặn tôi thật.
Trong lúc đó, em út nhai bỏng ngô trong miệng vừa hỏi.
“Nhưng, em có điều thắc mắc từ nãy. Sao các anh lại bình tĩnh thế?”
“Hả?”
“Em thấy lạ thôi. Lúc đóng cameo, anh Bi Ju cứ ‘James!’ này nọ, còn anh Jung Hyun thì nói đùa về số ngày đi học còn thiếu.”
Chúng tôi mỉm cười.
“Chỉ cần đọc kịch bản cũng thấy được không khí nghiêm túc rồi, làm sao mấy lời thoại nhảm đó lại được phát sóng chứ.”
“Đúng vậy. Đạo diễn đã nói là dù sao cũng sẽ chỉ nghe được tiếng ồn ào nên cứ nói gì cũng được mà.”
“Trí nhớ tốt đấy. James nhà ta…”
“Ăn táo đi anh.”
Em út chống cằm lên gối, bĩu môi và nói “hừm, chắc vẫn lên hình, nhưng có thể không nhiều thôi”.
“Ồ, bắt đầu rồi!”
Trên màn hình tối đen, dòng chữ ‘Bộ phim này dựa trên nhân vật có thật…’ hiện lên.
Trên nền đen, từng chữ cái trắng ‘S L I P’ từ từ xuất hiện từ bên trái, Ji Ho giải thích đó là một sự tri ân cho một bộ phim về người ngoài hành tinh trước đó.
Cuối cùng, cùng với tiếng sáo u ám như trong rừng rậm, camera quay cảnh một cánh đồng sậy tối tăm.
Chập tối.
Cánh đồng sậy lay động dưới nền trời xanh đen, những cây cột điện đứng như bia mộ, và đèn đường tỏa ánh sáng đỏ cam.
Hình ảnh đẹp như đang xem một bộ phim điện ảnh.
Cùng với hơi thở gấp gáp của kẻ đào tẩu, ‘Slip’ đã bắt đầu phát sóng.
___________________________________________
Slip diễn ra giống hệt như kịch bản.
Khi đọc kịch bản, tôi đã nghĩ rằng một bộ phim hiện lên trong đầu, nhưng Slip trên màn ảnh còn hơn thế nữa.
Tôi không khỏi thán phục trước vẻ đẹp của hình ảnh như phim điện ảnh.
– Có ai đang xem Slip không?? Hình ảnh đẹp kinh khủng ㄷㄷㄷ
– Đang xem tập 1, hút mắt quá
– Chất lượng hình ảnh tuyệt vời
– Mới phần mở đầu đã peak thế này rồi sao, phải theo dõi tiếp thôi
– Đây là phim một vai chính hay hai vai chính vậy? Xem giới thiệu phim mà tỷ trọng vai diễn không rõ ràng
– Không biết có mấy vai chính, nhưng dự đoán phim hay; Cảm giác như vừa phát hiện ra một kiệt tác
Đối với tôi, người chỉ biết xem phim cuối tuần với bà và luôn hỏi “Phim này mình phải chửi ai hả bà?”, “Hả? Bố chồng là ông nội á?”, thì thật khó để tôi có thể đánh giá, nhưng tất cả các trang web tôi xem đều đang khen ngợi nó.
Không có cảnh nào là thừa cả.
“Wow…”
Thế rồi, sau một lúc, chúng tôi đã quên cả việc theo dõi bình luận trên Ipad và cứ 5 phút lại nhai một lần bỏng ngô trong miệng, chăm chú xem.
Chúng tôi cứ thế cho đến khi bọt ga trong ly nước ngọt tan hết.
Đó là lúc nhân vật chính Park Chul Jin đang chìm đắm trong suy nghĩ về vũ khí giết người giống như công cụ đá thời kỳ đồ đá cũ. Sau đó là cảnh anh ta cuối cùng cũng tìm ra manh mối khi đang gãi bộ râu lởm chởm của mình.
“Đến rồi, đến rồi.”
“Ôi ư…”
Trong khi em út giật lấy khoai lang sấy khô mà Ri Hyuk đang ăn để che mắt, cuối cùng hình ảnh phía sau của nhân vật quý giá mà chúng tôi đang chờ đợi đã xuất hiện.
“Woah!”
Chúng tôi hò reo như một đội bóng đá vừa ghi bàn, còn Ji Ho cúi đầu xuống như một fan nước ngoài giữa những cổ động viên Hàn Quốc.
“Wow, em út kìa, ngay từ phía sau đã toát lên vẻ đẹp trai rồi.”
“Phải chụp lại cảnh này mới được.”
“Ồ, Ji Ho. Bộ đồng phục đó hợp với em đấy.”
Một cảnh sát nghĩa vụ với tập hồ sơ kẹp bên hông xuất hiện.
Dù không phải là quá cao nhưng có lẽ vì chân dài nên tỷ lệ cơ thể rất đẹp. Em út mặc bộ đồng phục cảnh sát như trang phục biểu diễn, mỉm cười tươi và chào hỏi.
“Thời lượng xuất hiện nhiều hơn dự kiến nhỉ?”
Tưởng chỉ lướt qua thôi nhưng lại có cảnh cận mặt của em út chúng tôi khi vào trong đồn cảnh sát và nói “Xin chào ạ”.
Tức là họ đang công khai nói rằng, nếu diễn viên được quay cận cảnh khuôn mặt, có nghĩa là vai diễn đó có trọng lượng.
Ngay khi cảnh sát nghĩa vụ đẹp trai xuất hiện, nhiều diễn đàn đã bắt đầu xôn xao hỏi “Cậu diễn viên ấy là ai vậy”.
Trong khi đó, ánh mắt của anh cảnh sát nghĩa vụ hướng về đám học sinh cấp ba tầm thường.
Và giờ, là đến lượt chúng tôi chết lặng.
– Ê, cậu này… sao lại đi chung với đám này?
– Em học lại một năm ạ.
Ban đầu chúng tôi còn nghĩ câu thoại về bánh gạo cay là bình thường, nhưng những câu thoại ứng biến của chúng tôi cũng đang được phát ra thật rõ ràng.
“Cái gì vậy.”
Tôi đứng bật dậy.
Cả đám cũng đứng dậy xôn xao và em út mở to mắt ngạc nhiên.
“Này, tại sao… tại sao lại ghi phần đó vậy?”
“Đạo diễn không phải nói là sẽ không có tiếng sao? Sao lại thế…?”
Tim tôi như rơi xuống.
Đặc biệt là Bi Ju, người đã trở thành James, tái mặt và đang gửi tin nhắn ‘Min Joon, mau bật ổ cắm TV đi!’.
Trong khi câu trả lời ‘Ý anh là tắt hay bật thế?’ đang được gửi đến, hình ảnh James đã xuất hiện trên màn hình.
– Bình tĩnh nào, James.
Bi Ju đang bưng mặt và phát ra những âm thanh kỳ lạ ‘aeuiaeu…’, còn tôi và Ri Hyuk đành thở dài thườn thượt.
Chỉ có mỗi con bọ hung kia là bình tĩnh, lẩm bẩm ‘Quả nhiên góc mặt trái nhìn đẹp trai hơn hẳn’.
“Hahaha! Hahaha!”
Em út vốn đang co ro bấy lâu nay đột nhiên nhảy cẫng lên và nói “Haha, ô là la, nhìn xem, ai kìa~”.
Tôi chỉ muốn búng vào trán thằng út một cái để tắt cái loa rè của nó.
Trong phần bình luận, làn sóng ‘kkkkk’ đang lan tràn.
Mặc dù có những đánh giá tích cực cho rằng nó đã giúp thư giãn bầu không khí của một bộ phim dự đoán sẽ tràn ngập u ám, nhưng phần lớn chỉ là ‘kkkkkk’.
– Là New Black phải không? kkkkkkk
– Vừa lơ là tí là đã bị James làm cho bất ngờ kkkkkk
– kkkkkkkk Cuối năm chắc được giải Diễn viên gây cười nhất rồi
– Bình tĩnh nào James kkkkkk từ hôm nay đây là sound gây cười của tôi.
– Nói nghiêm túc thì việc một đứa dân Mỹ sợ cảnh sát Hàn Quốc là một lỗi về thiết lập nhân vật.
– kkkkkkkkkk Lần đầu tiên tôi thấy mấy đứa diễn vai côn đồ tệ đến thế. Nhưng mà cũng vì thế tự nhiên thấy mấy đứa này dễ thương…
– Không biết mấy chế nghĩ sao, chứ tôi nghĩ chắc đám này không biết cướp tiền là gì đâu
– Mà nếu có mượn tiền thì chắc cũng sẽ trả trong vòng một tuần thôi
– Thường khi xem diễn vai côn đồ trong phim, tôi khá sợ, nhưng xem bọn này thì chỉ thấy buồn cười
– kkkkkkk Cảm giác giống như bạn con nhà người ta bảo mình là đứa hư vì hay trốn học buổi tối hồi cấp 3 ấy
Mọi người đều đang cười nhạo sự vô dụng của chúng tôi.
“Không, chúng ta đã diễn hư hỏng đến thế cơ mà.”
“Các anh không nhận ra khi đạo diễn yêu cầu diễn thử sao? Chúng ta vốn không hợp với kiểu đó ngay từ đầu rồi.”
“Không phải vô cớ khi chúng ta luôn thua học sinh tiểu học đâu.”
Ánh mắt chúng tôi chùng xuống, hướng về cộng đồng fan trong chốc lát, nhưng rồi chúng tôi quyết định lờ đi.
Phải, nên lờ đi, vì sức khỏe tinh thần tương lai.
Hơn nữa, trước hết chúng tôi không thể bỏ lỡ diễn xuất của em út.
“… Ư…”
Không biết khí thế trêu chọc chúng tôi đi đâu mất, thằng út lại núp sau lưng Jung Hyun, thò đầu ra rồi lại ‘Á’ một tiếng và trốn đi khi thấy mặt mình xuất hiện.
“Ôi, chỗ đó em bị mắc lỗi biểu cảm, không hợp với thoại mất rồi.”
Chúng tôi phản ứng với giọng nói lí nhí rụt rè đó.
“Em nói gì vậy. Em diễn tốt mà.”
“… Thật ạ?”
“Người ta đang hỏi tên diễn viên trên mạng kìa. Thậm chí có người còn không biết không nghĩ em là ca sĩ nữa đó.”
“Ồ. Thật ạ?”
“Tự xem đi.”
Cuối cùng, đôi mắt của em út sáng lên khi nhìn thấy màn hình đầy những lời khen ngợi.
Chúng tôi cười khi thấy nụ cười hiện lên trên khuôn mặt trắng trẻo của nó.
Không phải chúng tôi nói vậy để động viên, mà thực sự em út đã diễn rất tốt.
Có lẽ thằng bé không hài lòng vì tiêu chuẩn của bản thân quá cao, nhưng theo chúng tôi thấy thì đó là phần trình diễn rất tuyệt vời.
Bi Ju bên cạnh đang thì thầm rằng cho nó ăn nhiều xúc xích buổi sáng là có ích.
“Em diễn thực sự tốt đấy, Ji Ho.”
“Đúng vậy. Anh không hiểu tại sao cứ mỗi lần nói đến diễn xuất em lại bảo mình không giỏi.”
Ji Ho trên màn hình trông giống hệt một diễn viên, ngay từ cách nói thoại.
Thay vì cảm giác diễn xuất xuất sắc, thằng bé như một một cảnh sát nghĩa vụ thực sự từ đồn cảnh sát đến vậy.
Khi cảnh cameo kết thúc, chúng tôi liền vỗ tay hoan hô.
Em út cứ hỏi đi hỏi lại ‘Em không tệ phải không? Thật chứ?’ và cuối cùng cũng có vẻ mặt hạnh phúc.
“Nhưng cảnh tiếp theo em xuất hiện là gì vậy? Nghe nói đã được thêm vào kịch bản?”
“À. Cái đó ạ?” Ji Ho cười tươi trước câu hỏi của chúng tôi.
“Xem rồi sẽ biết ạ. Đó là một cảnh rất thú vị.”
_______________________________________________
Cảnh sát nghĩa vụ Heo lững thững đi dưới cột điện.
Đây là khu Oseong, mỗi khi anh ta bước đi, bộ đàm phát ra tiếng ồn ào chíp chíp.
– Đây là phòng tình huống.
– Hiện đang tuần tra khu vực phường Naeseong, không có gì bất thường…
– Hiện tại người giám hộ cũng đang…
– Phòng tình huống xin nhắc lại đặc điểm nhận dạng của người mất tích. Khoảng 10 tuổi, tóc đen, mặc quần áo màu xanh…
Cảnh sát Heo giảm âm lượng của bộ đàm đang liên tục rung trên vai. Người đồng nghiệp đi cùng nói:
“Không biết có phải thức cả đêm nay không. Nếu cứ thế này rồi tìm thấy ở sân chơi thì có phí công không?”
“Không phải phí công, mà là may mắn.”
Cảnh sát Heo cười nhẹ nhàng và sửa lại, rồi thở dài.
Hơi thở anh trắng tỏa ra trong thời tiết lạnh giá.
‘Lạnh quá.’
Nếu mình thấy lạnh, thì đứa trẻ đó chắc còn lạnh hơn nhiều.
Lý do họ đang tuần tra là để tìm một bé gái 9 tuổi đã mất tích.
Bình thường thì chỉ cần một hai xe tuần tra đi quanh là đủ.
Nhưng hôm nay tình huống khác.
Một vụ án mạng nghiêm trọng đã xảy ra trong khu vực, và tệ hơn nữa, đứa trẻ mất tích ở chính khu vực đã có tiếng kêu lạ xuất hiện dạo gần đây.
Báo chí đã bắt đầu đánh hơi, cấp trên đã báo động, và kết quả là toàn bộ lực lượng cảnh sát và cảnh sát nghĩa vụ của quận Oseong đã được huy động để tuần tra.
Đã ba tiếng kể từ khi mặt trời lặn.
Tuy nhiên, mọi người đều hoài nghi liệu có thực sự tìm được cô bé hay không.
‘Dù sao cũng phải tìm thôi.’
Người đồng nghiệp hỏi:
“Nhưng nếu tìm thấy thì chúng ta có được khen thưởng hay nghỉ phép không?”
“Chà. Chắc là có.”
Cảnh sát Heo trả lời mơ hồ và tăng âm lượng bộ đàm lên.
Một xe tuần tra đi qua gần đó hỏi có gì bất thường không, anh báo cáo đáp là không có.
Trong lúc đó, ánh mắt của cảnh sát Heo hướng về đồ ăn đóng gói trong xe.
Người đồng nghiệp nhìn chiếc xe đang rời đi và tặc lưỡi.
“Chạy với tốc độ đó thì làm sao phát hiện ra đứa trẻ được chứ?”
Anh cũng im lặng đồng tình.
‘Có lẽ vì ai cũng quá mệt mỏi rồi.’
Không hiểu sao anh cảm thấy bước chân mình trở nên nặng nề, nhưng anh nghĩ đến đứa trẻ đang run rẩy trong bóng tối.
“…”
Khi đi ngang qua một cửa hàng có món bánh gạo cay và nước oden ấm nóng, người đồng nghiệp khựng lại.
Cảnh sát Heo nghĩ rằng nếu có thời gian, anh sẽ lén mua cho cậu ta khi quay về lúc cuối.
Lúc đó, họ nhìn thấy trưởng nhóm Park Chul Jin của đội hình sự đang một mình tìm kiếm gần đó.
Cảnh sát Heo chào anh ta một cách vui vẻ.
“Anh vất vả rồi, trưởng nhóm.”
“… À, là cậu à. Ừ. Se Jun. Cố gắng nhé.”
Nhưng đó không phải là tên anh.
Anh ta chỉ đọc lướt qua tên trên áo khoác, nhưng đó là áo khoác anh mượn của đồng nghiệp khác.
Cảnh sát Heo đành mỉm cười chua chát.
‘Cứ tưởng là anh ấy ít nhất cũng biết tên mình chứ.’
Thôi. Chắc anh ấy bận quá nên thế.
Anh cố nở một nụ cười tươi trên khuôn mặt hơi buồn, rồi tự nhủ ‘Cố lên, cố lên nào’ và tiếp tục tuần tra.
Và rồi một manh mối xuất hiện.
“Một bé gái? Tôi thấy nó đi về phía đó.”
“Thật ạ?”
Họ bước đi với vẻ mặt phấn khích.
Vùng ngoại ô giáp ranh giữa tỉnh Gyeonggi và Seoul.
Mặc dù đã ra khỏi khu vực tuần tra được chỉ định, nhưng anh nghĩ tốt nhất là nên đi kiểm tra.
Anh cân nhắc việc báo cáo lên cấp trên, nhưng nếu thông tin sai lầm, chắc chắn anh sẽ bị mắng te tát vì lãng phí thời gian, nên quyết định kiểm tra kỹ hơn rồi mới báo cáo.
Người đồng nghiệp kéo khóa áo khoác cảnh sát lên và rùng mình.
“Nhưng đây là khu vực gần chỗ xảy ra vụ án mạng sao? Tôi nghe nói hiện trường là ở ngọn đồi bên đó.”
“Có lẽ là vậy. Sao, cậu sợ à?”
“Anh không sợ sao?”
“Tất nhiên là sợ. Rất sợ mới đúng. Nếu có gì xuất hiện, tôi sẽ chạy không ngoái đầu lại đâu, nhớ nhé.”
Họ bước đi trong khi nói đùa.
Đêm tối.
Cánh đồng sậy lay động một cách rùng rợn, và dần dần họ cảm thấy như có ai đó đang theo dõi họ.
“… Chúng ta quay lại đi?”
Ngay khi anh nói vậy.
“Hức… hức…”
Tiếng nức nở của một cô bé bắt đầu vang lên từ cống thoát nước dưới con đường cắt ngang cánh đồng sậy.
____________________________________________
“Đừng!”
“Này này này! Đồ ngốc! Đừng có lại gần. Tại sao lại đi vậy chứ. Nguy hiểm lắm!”
“Anh ơi, phải làm sao đây. Em út của chúng ta.”
“Ji Ho à. Sao em lại cứ thích đi vào chỗ nguy hiểm thế hả?”
Wang Ji Ho chỉ cười ha ha trước cảnh các thành viên lắc lư anh đung đưa như cây sậy.
‘Ôi mấy ông anh này.’
Sao lại nhập tâm quá vậy…