Kiếp này tôi sẽ thành siêu sao cấp vũ trụ - Chương 231
- Trang chủ
- Kiếp này tôi sẽ thành siêu sao cấp vũ trụ
- Chương 231 - Thuận theo dòng chảy (11)
Mong cả nhà đọc hãy viết cho tui nhiều comment nha.
Nếu thấy hay, xin hãy donate 1 chút để tui có thêm động lực ra chương đều nha, cảm ơn các tình yêu

【 thenewblack.official đã bắt đầu phát sóng trực tiếp. Hãy vào xem ngay bây giờ! 】
(Chú thích: Trong bản gốc, phần nào không có trong ngoặc là lời của Woo Joo.)
Xin chào mọi người.
(Xin chào!)
(Hi!)
(Này Wang Ji Ho, nhỏ volume xuống. Đau tai quá.)
(Ê ê ê… Aaah!)
(Nào các em ơi. Để anh Woo Joo nói đã…)
(Muốn kẹo không, Kim Bi Ju? Đây là kẹo của Mỹ đấy.)
Các em ơi. Chỉ chào hỏi một câu thôi mà sao lại nói nhiều thế?
(Anh Ri Hyuk, chúng ta nói mấy câu rồi ạ?)
(Khoảng 23 câu. Chắc vậy.)
(Wow, chúng ta nói nhiều thật.)
(Đúng vậy. Lẽ ra nên đặt tên là Chatterbox thay vì New Black.)
(Xì xầm xì xầm.)
Ai xì xầm xì xầm vậy. Jung Hyun muốn ra khỏi phòng tập à?
(Vâng.)
Không được.
(Vâng.)
Ôi, loạn quá. Thôi, đọc bình luận đã.
“Yêu New Black không á?” Bạn yêu chúng tôi nhưng kết thúc bằng câu hỏi à. Được luôn! Chúng tôi yêu các bạn! Thêm ba dấu chấm than vào cuối câu luôn!
(Với ý nghĩa đó, chúng tôi cũng gửi trái tim luôn nè~!)
(Ta da!)
(Chúng ta làm trái tim khổng lồ đi! Mega heart!)
(Như thế này?)
(…Đã lâu rồi tôi mới thấy ông chú đó trông tội nghiệp.)
Các em ơi! Để anh nói đã-!
(Kya ha ha!)
Hả. Bạn nói tôi đang cau mày không á? Không đâu. Dạo này tôi thiếu magiê nên mắt cứ giật thôi.
Woa, nhiều bình luận thật đấy. Dạo này có nhiều cảm xúc mới mẻ, khi chúng tôi lần đầu phát sóng trực tiếp trên SNS này…
(Anh ấy lại sắp nói những điều sến sẩm rồi.)
(Cứ để anh ấy nói. Đó là lịch sử đen tối của anh ấy mà.)
(Đó là lúc Kim Bi Ju chụp lén ảnh đồng phục phải không?)
(Im lặng và ăn kẹo dẻo của cậu đi.)
(Cảm ơn.)
(Ừ. Hức… Anh ơi, em sẽ không nói nữa.)
……
(Anh Woo Joo giận rồi à?)
(Em đã đọc một cuộc khảo sát nói rằng nếu hỏi ai đó đang giận à thì họ sẽ càng giận hơn. Vậy, tức là anh giận rồi à?)
(Anh giận à?)
(Tại sao anh Woo Joo lại giận?)
Anh bình thường…
E hèm.
Chờ chút. Anh Min Gi, làm sao để kết thúc cái này…
【 Kết thúc phát sóng trực tiếp 】
______________________________________
【 thenewblack.official đã bắt đầu phát sóng trực tiếp. Hãy vào xem ngay bây giờ! 】
Xin chào, soufflé! Bạn hỏi tại sao chúng tôi kết thúc phát sóng vừa rồi à? Ừm. Làm gì có chuyện đó. Đây là buổi phát sóng trực tiếp đầu tiên của chúng tôi hôm nay. Không hề có phát sóng trực tiếp trước đó cả. Phải không?
(Vâng.)
(Vâng.)
(Vâng, anh.)
(Vâng…)
Chuyện gì xảy ra trong 5 phút vừa rồi ư?
Không có gì cả đâu, làm gì có gì.
Ai là người bị ông chú Woo Joo đánh roi á?
(Đúng! Đúng!)
Có chức năng block người xem không nhỉ?
Bạn hỏi tại sao các em lại lịch sự thế này à?
Vốn dĩ các em đều ngoan và lễ phép mà.
Toàn những đứa trẻ hiền lành cả.
(Haha)
(Hihi)
Xin hãy bỏ qua tiếng thở đang vang lên từ đâu đó. Để xem…
Hả? Bạn nói Ji Ho đang dùng ứng dụng bảng điện tử trên điện thoại để viết chữ sao?
Đứa nào không nghe lời thì cho vào phòng làm việc thôi…
Ji Ho, hạ cái đó xuống đi.
Nhanh lên.
E hèm
Dù sao thì chúng tôi hôm nay livestream vì nhớ soufflé đó.
Album thứ ba của chúng tôi sắp phát hành rồi đó, mọi người.
Chúng tôi lên đây vì nghĩ các bạn sẽ thấy chán khi chờ đợi đó!
(……)
Hoan hô đi, các em.
(Waaaa!)
(Vậy giờ em nói được chưa ạ?)
Cứ ngồi yên đó đi.
(Vâng……)
Để xem nào. Ô, có bạn nói là “Anh vất vả lắm khi chăm sóc bọn trẻ. Em rất đồng cảm.”
Ồ, vậy là bạn soufflé này cũng đang nuôi con à.
Thật sự rất vất vả…
Hả? Bạn chỉ nuôi mỗi Tamagotchi (thú nuôi ảo) thôi à?
(Ha ha ha ha!)
E hèm.
Dù sao thì giờ chúng ta sẽ đi vào vấn đề chính.
Chúng tôi đang tập vũ đạo, và hôm nay chúng tôi có một vị khách đặc biệt đến để xây dựng vũ đạo cho album thứ 3 của chúng tôi.
Người đã đảm nhận vũ đạo cho “Control” của Logan Smith và nhiều ngôi sao nhạc pop khác, cũng như tư vấn biên đạo cho vô số bộ phim âm nhạc…
Một vũ công nổi tiếng thế giới từ Los Angeles, Mỹ và học trò của anh ấy. Clay Tyler và Joy Tyler!
(Waaaa!)
Mong mọi người thông cảm chút nhé. Clay và Joy vẫn chưa quen với múi giờ nên hơi mệt.
Tuyệt đối không phải vì chúng tôi đâu.
(Đúng vậy.)
Nào, Clay.
Xin hãy nói vài lời chào tới mọi người nào.
Anh ấy nói rất vui được gặp mọi người.
À phải rồi, Clay. Soufflé của chúng tôi có một câu hỏi. Giờ tôi xin phép sẽ nói bằng tiếng Anh một chút nhé.
Sau khi Clay xuất hiện trên sóng, có một meme lan truyền, nó được chạy qua bộ phân tích biểu cảm… nói rằng anh có biểu cảm 100% hạnh phúc sau khi kết thúc huấn luyện vũ đạo cho chúng tôi.
À, thấy chưa mọi người! Anh ấy nói đó là sad face, là mặt buồn đó. Là hiểu lầm nha! Hiểu lầm thui nha!
Giờ mọi hiểu lầm đã được hóa giải!
(Waaaa!)
Vậy bây giờ anh thấy thế nào? Anh có hạnh phúc không?
(Are you happy?)
(Yes…….)
Wow. Anh ấy nói anh ấy hạnh phúc đó mọi người.
(Anh ấy nói anh ấy hạnh phúc!)
(Lên nhạc! Lên nhạc!)
___________________________________________
– New Black phát sóng trực tiếp SNS cùng với biên đạo múa nổi tiếng thế giới ‘Clay Tyler’
– New Black báo hiệu album thứ 3 qua phát sóng trực tiếp… Biên đạo múa ‘Clay Tyler’ là ai?
– Phát sóng trực tiếp SNS của New Black, biên đạo múa Clay Tyler “Làm việc với New Black, tôi hạnh phúc đến phát điên.”
______________________________________________
Còn một câu hỏi nữa.
Clay đánh giá thế nào về vũ đạo tổng thể của New Black.
Anh ấy sẽ nói và tôi sẽ phiên dịch cho các bạn nha.
Vâng.
Nhìn chung đường nét vũ đạo rất mềm mại và đẹp.
Nếu vũ công dẫn Woo Joo là trục chính, thì vũ công chính B đã nâng vũ đạo của nhóm lên một tầm cao mới…
Vâng. Anh ấy đang nói về Bi Ju… Và lại là Bi Ju nữa.
(Bây giờ là phút thứ 5 khen ngợi anh Bi Ju phải không?)
Vâng. Lại là Bi Ju…
Tôi sẽ bỏ qua phần Bi Ju khi phiên dịch nhé mọi người.
(Đã qua 10 phút rồi.)
Vâng. Vâng. Vâng…
(15 phút rồi. 15 phút.)
Clay, vì thời gian có hạn nên chúng ta sẽ dừng ở đây nhé.
(Sun, please. let me finish my……)
Joy cũng có gì muốn nói không?
(Yeah.)
Có phải lại khen ngợi Bi Ju không?
(Yes.)
Xin hãy nói trong vòng 3 phút…
Vâng, tôi sẽ cho bạn thời gian để tóm tắt.
____________________________________________
Việc huấn luyện vũ đạo được tiến hành trong 4 ngày theo hợp đồng.
Có thể nói thời gian đó khá ngắn, nhưng đối với chúng tôi, vậy là đủ để tiếp thu kinh nghiệm của người hướng dẫn.
Thực ra, không có gì đặc biệt để phân tích về vũ đạo, và kỹ năng của chúng tôi cũng đã tiến bộ hơn rất nhiều, số câu hỏi cũng giảm đi.
“Nói thật đi. Các cậu đang giấu một nhà máy tạo câu hỏi ở đâu đó mà chúng tôi không biết phải không?”
“Những câu hỏi thực sự đa dạng và vô tận. Bố ạ.”
Nhờ tạo ra môi trường tốt hơn lần trước, hiện Clay đang cảm thấy thoải mái hơn.
“Mệt quá.”
“Muốn quay về LA quá.”
Đó là khoảng thời gian thật sự có ích cho cả hai bên.
Chúng tôi cũng đã áp dụng phản hồi từ các biên đạo để điều chỉnh vũ đạo cho bài hát chính và bài tiếp theo một cách tự nhiên hơn.
Họ cũng có những thu hoạch riêng.
“B, nếu có video tập luyện, hãy cho tôi xin nhé?”
“Video tập luyện của em ạ?”
“Tôi muốn dùng làm tài liệu giảng dạy. Đôi khi có những học trò vẫn tin rằng họ không thể tiến bộ hơn khi đã đạt đến một mức độ nhất định.”
Bi Ju vui vẻ đồng ý.
“Tất nhiên rồi ạ.”
“Ồ.”
“Nhưng em sẽ hỏi thêm vài câu nữa nhé.”
“……”
Khuôn mặt của hai cha con Tyler trở nên nhão nhoẹt như bắp cải luộc.
Thay vào đó, Bi Ju đã quay cho họ video solo của hai vũ đạo này như họ mong muốn.
Khi camera được thiết lập và Bi Ju di chuyển cơ thể một cách uyển chuyển ở giữa phòng tập, hai vũ công mỉm cười hài lòng.
Tất nhiên, ngay cả tôi, người không am hiểu về nhảy múa, cũng thấy đẹp mắt, huống chi là các chuyên gia.
Trong buổi phát sóng trực tiếp, họ cũng đã khen ngợi rất nhiều về main dancer của chúng tôi, và phản ứng của chúng tôi đối với họ là…
“Tuyệt quá……”
“Ồ, mọi người có thấy Clay vừa khịt mũi khi anh Bi Ju vừa làm động tác tay không?”
“Nhìn Joy chắp hai tay kìa.”
“Hóa ra đây là lý do người nước ngoài thường hay làm video reaction. Thú vị thật.”
Thật ấm lòng.
Tôi hiểu tại sao các chương trình có chuyên gia nước ngoài khen ngợi Hàn Quốc lại phổ biến trên TV rồi.
Rõ ràng người được khen không phải là tôi, nhưng cảm giác vẫn rất tự hào.
Mỗi khi Bi Ju được khen ngợi, vai chúng tôi lại vươn cao như núi Halla và núi Baekdu.
Nhìn Bi Ju nhảy solo, Ri Hyuk tặc lưỡi.
“Nhưng sao anh ấy lại giỏi đến vậy nhỉ? Rõ ràng là anh ấy cũng không có nhiều thời gian tập riêng mà.”
“Đúng vậy. Cứ mỗi lần cứ tưởng bắt kịp được một chút thì em ấy lại tiến thêm một bước.”
Bi Ju đang thể hiện kỹ năng nhảy đã tiến bộ hơn nữa.
Kể từ sau Masquerade, không biết cậu ấy đã tập luyện cá nhân nhiều đến mức nào mà tôi cũng không dám nghĩ đến việc bắt kịp những đường nét vũ đạo đó.
Có thể bắt chước được động tác, nhưng tôi tự hỏi liệu mình có thể tái hiện đúng khả năng biểu đạt đó, từ biểu cảm khuôn mặt đến toàn thân không nữa.
Tôi tự hỏi liệu có phải do cảm xúc mà ngay cả cái bóng đen của em hai cũng trông thật đẹp đến như vậy không.
Khi cậu ấy hơi ngửa đầu theo nhịp điệu, tôi thậm chí có ảo giác rằng mái tóc cũng đang nhảy múa nhẹ nhàng.
“Đỉnh thật đấy. Nhìn anh ấy kìa”
Ri Hyuk cười chua chát.
“Nếu em có thể nhảy giỏi đến mức đó, em sẽ chỉ duy trì ở mức vừa phải thôi. Vậy mà anh ấy đã tập luyện chăm chỉ như vậy vì muốn giỏi hơn nữa.”
“Hả?”
Jung Hyun nghiêng đầu.
“Lạ thật.”
“Sao ạ?”
“Bi Ju tăng thời gian tập luyện sau khi thấy em tập hát cho ‘Khai quật danh khúc’ đấy. Cậu ấy còn nói rằng người tài năng còn cố gắng nhiều như thế, thì bản thân chuyên về nhảy cũng phải giỏi hơn nữa.”
“Em á?”
“Đúng vậy. Em cũng đã tập diễn xuất biểu cảm trên sân khấu nhiều hơn sau khi thấy anh tập luyện đó.”
Giờ nghĩ lại, tôi cũng đã tăng lượng luyện tập cá nhân sau khi thấy Ji Ho tập diễn cameo, nghĩ rằng em út còn cố gắng như vậy, làm sao anh cả lại thảnh thơi được.
Trong khi Bi Ju quay video vũ đạo, chúng tôi nhìn nhau và trao đổi với ánh mắt ‘Ơ, mấy người cũng vậy à?’.
Ji Ho phì cười.
“Chúng ta giống như câu chuyện dân gian về anh em mặt trời mặt trăng… Họ đã giết con hổ bằng cách ném thật nhiều bao gạo đó.”
(Chú thích: “Anh em mặt trời mặt trăng” (해와 달이 된 오누이 – Hae-wa dal-i doen o-nui): Câu chuyện kể về một cặp anh trai em gái sống với mẹ. Một ngày, mẹ đi bán bánh gạo và trên đường về gặp một con hổ hung dữ. Con hổ đe dọa sẽ ăn thịt bà nếu không được cho bánh, và cứ thế mẹ phải đưa hết bánh cho hổ. Cuối cùng, con hổ vẫn ăn thịt người mẹ và giả dạng bà để về nhà lừa hai đứa con.
Khi hai anh em phát hiện ra sự thật do bàn tay to và lông lá của con hổ, chúng hoảng sợ chạy trốn và leo lên một cái cây cao. Con hổ cũng theo đuổi và leo lên cây. Trong tình huống tuyệt vọng, hai anh em cầu xin trời cho một sợi dây thừng chắc chắn để thoát thân. Trời thương tình thả xuống một sợi dây thừng mới và sáng bóng, hai anh em leo lên và trở thành mặt trời và mặt trăng
Con hổ cũng xin dây thừng nhưng được cho một sợi dây cũ và mục nát, nên rơi xuống đất và chết.
Tuy hai anh em thoát chết nhưng mãi bị chia xa, như mặt trăng và mặt trời.)
“Hả? Ý em là ‘Anh em hòa thuận’ ấy hả? Câu chuyện anh em mặt trời mặt trăng có kết buồn mà.”
(Chú thích: “Anh em hòa thuận” (의좋은 형제 – Uijoh-eun hyeongje): Câu chuyện kể về hai anh em nghèo sống cùng nhau sau khi cha mẹ mất. Mặc dù cuộc sống khó khăn, hai anh em luôn yêu thương và quan tâm đến nhau.
Mỗi đêm, cả hai đều thức dậy lén lút để mang một phần lúa gạo sang cho nhà người kia, vì họ đều nghĩ rằng người anh em mình cần nhiều hơn mình. Anh trai nghĩ: “Em trai có vợ con nên cần nhiều thóc lúa hơn.” Còn em trai lại nghĩ: “Anh trai là trưởng nam nên cần có nhiều dự trữ hơn.”
Cứ thế, họ âm thầm mang thóc cho nhau mà không ai biết. Điều kỳ lạ là dù đã cho đi nhiều nhưng kho thóc của mỗi người dường như không bao giờ giảm.
Một đêm, hai anh em tình cờ gặp nhau giữa đường, mỗi người đều vác một bao thóc định mang sang cho người kia. Lúc đó họ mới hiểu ra điều gì đã xảy ra và ôm nhau khóc vì cảm động.
Trời thấy tình anh em cao đẹp này nên ban phước lành, từ đó đời sống của hai gia đình ngày càng sung túc và hạnh phúc.)
“À, đúng rồi. Là năm anh em hòa thuận.”
Chúng tôi nhìn nhau và cười.
Cảm giác như nỗi lo lắng gần đây vì nghĩ ‘Liệu có phải là mình đang lười biếng trong khi những người khác đang cố gắng hay không?’ giờ cũng đã được giải tỏa một chút.
Khi chúng tôi đang cười vui vẻ và tụm lại như một đàn chim cánh cụt, cùng nhau cổ vũ…
“Ủa? Mọi người đang làm gì vậy?”
Em hai hình như đã quay xong video và đang dùng khăn chấm mồ hôi trên mặt.
“Chúng em đang tự khen ngợi nhau một chút ạ.”
“Đúng vậy. Bi Ju, vào đây nhanh.”
“Ồ.”
Vì thích được ở cùng nhau, nên Bi Ju nhanh chóng tham gia.
Ngay sau đó, trong khi mọi người đang nói “Ồ, ra là chúng ta đang làm việc chăm chỉ nhỉ”, tôi cũng cười và lên tiếng.
“Vậy anh cũng sẽ cố gắng hơn và làm thêm bài hát nữa…”
Những phản ứng mạnh mẽ ngay lập tức xuất hiện.
“Làm ơn đi. Đừng làm gì cả.”
“Anh còn muốn cố gắng hơn nữa sao? Thôi mà…”
“Không được.”
“Nghỉ ngơi đi anh. Làm ơn đấy.”
Từ khắp nơi vang lên tiếng nói rằng họ đã quá tải với những gì mình đang làm, nếu tăng thêm việc sáng tác thì họ sẽ chết mất.
Tôi đã làm quá mức đến vậy sao?
“A-anh, nếu anh cứ lo lắng, em sẽ giảm bớt thời gian tập nhảy.”
Bi Ju nói, giọng lắp bắp vì quá gấp gáp, khiến mọi người bật cười.
Ri Hyuk cười khúc khích và nói:
“Tự nghĩ xem ai là người khiến lượng tập luyện của chúng ta trở nên như thế này từ đầu đi.”
“Nhờ bức thư của cậu?”
“Này!”
_____________________________________
Chúng tôi chia tay hai vũ công sau bữa tối cuối cùng.
“Ha ha ha! Joy à!”
“Bố ơi, hahaha!”
Không biết là do sườn nướng ngon hay vì sắp được giải thoát khỏi chúng tôi, hoặc là là cả hai, nhưng suốt bữa ăn, hai cha con cứ cười tươi và liên tục pha trò.
Vì vậy chúng tôi cũng cùng nhau đùa giỡn.
“Hẹn gặp lại ở album thứ 4 nhé.”
“……”
Nếu có thang đo cho sự giãn nở đồng tử, thì cái tôi đang thấy chắc phải là 8.0 độ.
Hình như não bộ của họ đang liên tục phát tín hiệu ‘Cảnh báo động đất! Nhanh sơ tán!’.
Chúng tôi cười và nói:
“Đùa thôi ạ.”
Hai cha con đang mở to mắt bỗng bật cười.
“Ha ha ha! Joy à!”
“Bố ạ, hahaha!”
Tùy thuộc vào kết quả của album thứ 3, nhưng nếu ngân sách cho phép, tôi vẫ muốn mời họ lại cho album thứ 4, không chỉ vì danh tiếng là biên đạo múa nổi tiếng thế giới, mà còn vì họ thực sự nắm bắt được những điểm cốt lõi.
Giống như gia sư chuyên nghiệp, họ là những giảng viên tài ba đã chọn lọc và lấp đầy chính xác những phần chúng tôi cần.
Tuy nhiên, ý kiến của đương sự lại khác.
“Đó là vì năng lực của các cậu đã đạt đến mức đó.”
Dù có nhiệt huyết và muốn được truyền đạt dạy dỗ, cái gì cũng có giới hạn về thời gian.
Họ nói rằng vì chúng tôi đã nâng độ hoàn thiện lên 99%, nên họ có thể lấp đầy 1% còn lại trong thời gian ngắn.
“Không chỉ B, tất cả các cậu đều đã tiến bộ.”
“Đúng vậy. Con cũng nghĩ giống bố.”
“Vì vậy lần sau các cậu sẽ không cần chúng tôi nữa.”
“Hôm nay bố toàn nói đúng.”
Joy Tyler còn tán đồng và đồng cảm.
Tôi nghĩ lần sau cũng nên mời họ đến, chúng tôi đã kiếm được tiền từ bản quyền, sao không dùng tiền riêng để mời họ nhỉ.
Vậy có phải là mua chuộc không?
“Nếu đến Mỹ, nhất định phải liên lạc nhé. Chúng ta sẽ cùng ăn một bữa ở nhà hàng ngon.”
Nói xong, Clay tặng cho mỗi người chúng tôi một món quà, anh ấy nói đó là đáp lễ cho những chiếc bánh quy lần trước.
Đối với chúng tôi đây là những món quà đắt tiền, nhưng nhìn phản ứng của họ, có lẽ họ có tài chính dư dả để làm điều này.
Chỉ có em út của chúng tôi thốt lên “Ồ, họ chuẩn bị khá đơn giản nhỉ”.
“Ôi…!”
Đó là giày của một thương hiệu thể thao nổi tiếng của Mỹ, anh ấy nói là phiên bản giới hạn, chắc anh ấy đã dùng quan hệ của mình để có được nó.
Nhìn Jung Hyun mở to mắt và ngơ ngác hỏi “Đây là cái đó phải không?”, tôi nghĩ chắc đôi giầy này rất quý hiếm.
Khi các thành viên đang vui mừng mở gói quà.
“Và đây là cho Sun, tôi đã cân nhắc khi nghĩ đến sở thích của cậu.”
“Ồ…!”
Tôi bị choáng ngợp trước ánh sáng của bộ đồ thể thao hoa văn giới hạn mà ngay cả những ngôi sao nhạc pop nổi tiếng cũng đã mặc.
Hàng trăm bông hồng được thêu khắp nơi trên bộ đồ.
Trong khi tôi đang xúc động, các em lại đông cứng như thể vừa phát hiện ra một quả bom.
“Chết rồi. Phải làm sao đây?”
“Thật là rắc rối. Không thể lấy lại được vì đó là quà…”
“Em có thể nghe thấy tiếng thở dài của các chị stylist từ đằng xa.”
Bất chấp những lời xì xầm, tôi vui vẻ cảm ơn.
Khi tôi nói rằng sẽ mặc nó suốt đời, anh ấy rất vui.
“Wow, thực sự tuyệt quá…!”
Đây là món quà tôi thích nhất trong số những món quà gần đây.
Nếu có thể mua được, tôi sẽ mua thêm một cái để mặc đồ đôi với bà. Bà sẽ thích lắm, chắc chắn sẽ rất mê nó.
Nếu có quần áo cho mèo, tôi cũng sẽ mua một cái.
Thêm cả hoa văn bướm nữa… à, có cả phụ kiện hoa đội đầu cho mèo, tôi sẽ chụp ảnh với tất cả những thứ đó.
Ngay cả sau khi chia tay Clay, tôi vẫn đắm chìm trong những tưởng tượng của mình.
“Woo Joo.”
Cho đến ngày hôm sau, khi đối mặt với chị Kim, stylist của chúng tôi.
“Em thực sự định mặc cái đó sao?”
“Đẹp mà chị, chị thấy không? Họ nói đây là trang phục mà ngôi sao Hollywood đã mặc đó.”
“…Ôi, từ từ đã. Sao tự nhiên thấy tiền đình thế này.”
Chị Kim mở một viên kẹo glucose và đổ vào miệng, rồi cố hít thở sâu và vuốt tóc bằng cả hai tay để trấn tĩnh.
Rồi chị kết luận.
“Chỉ được mặc trong ký túc xá thôi.”
“Vâng…”
Cuối cùng tôi được phép chỉ mặc nó trong ký túc xá hoặc phòng làm việc.
Thật đáng tiếc, tôi đã rất muốn mặc nó đi quay MV.
“Nếu anh mặc cái đó, ngay cả những nhà tài trợ hiện tại cũng sẽ bỏ chạy đấy.”
“……”
Cuối cùng tôi đành phải quần áo thường do các thành viên chọn để đi quay MV.
Địa điểm quay MV cho album thứ 3 là Suncheon.
Đó là một vùng đồng bằng nơi những cây lau sậy màu nâu vàng đung đưa theo gió.
Đây là nơi có nhiều du khách đến thăm, vì những người đi qua đi lại chụp ảnh ở cánh đồng lau sậy đã nhận ra chúng tôi.
Một sinh viên đại học biết đến chúng tôi qua “Đội khám phá lịch sử Ssok Ssok!” đã tỏ ra ngạc nhiên khi thấy chúng tôi.
“Wow, các anh cũng quay MV ở đây à? Trông giống ca sĩ quá!”
“Chúng tôi là ca sĩ mà.”
“…?”
“…?”
Chúng tôi cùng bật cười trước sự cố khi cô ấy nói rằng cô ấy tưởng chúng tôi là diễn viên.
Cô ấy cũng vội giải thích rằng mình hoàn toàn không quan tâm đến tin tức giải trí nên không biết.
Chắc cô ấy nghĩ tên nhóm New Black chỉ là một concept giống như ‘F4’ trong “Đội khám phá lịch sử”.
“Ồ. Hóa ra các anh là ca sĩ thật à. Tôi cứ tưởng các anh là diễn viên xuất hiện trong phim truyền hình hay gì đó.”
“À. Chúng tôi cũng xuất hiện trong phim truyền hình.”
“…?”
Từ đó, chúng tôi cũng tranh thủ quảng bá cho “Slip”, bộ phim mà chúng tôi xuất hiện với vai trò khách mời.
Mặt khác, trong khi chúng tôi quay MV ngoài trời ở Suncheon và trong studio, em út lại đang bận rộn gấp đôi.
Vì vai cameo ‘cảnh sát’ của em ấy trong “Slip” đã được tăng thêm, nên sẽ đóng thêm một vài cảnh quay.
Mặc dù thời lượng thực tế không dài, nhưng vì sản xuất phim truyền hình thường tốn rất nhiều thời gian, nên mỗi lần đi quay là mất cả nửa ngày.
Ban đầu, bé út rất vui vì được diễn xuất, nhưng khi thời gian tập luyện cho album bị giảm đi, em ấy lại cảm thấy buồn.
“Mỗi lần em về, lại thấy các anh đều tiến bộ hơn. Chỉ có mình em là kém thôi…”
Bé út suốt ngày nói “Em không về ký túc xá đâu! Em sẽ tập luyện!” rồi khóc lóc và cố gắng tập vũ đạo, nên chúng tôi cũng đành phải dỗ dành, còn lén mua bánh gạo cay cho em ấy.
Mặc dù thằng bé cũng chỉ được cho ăn một miếng vì đang chuẩn bị cho comeback.
Trong khi chúng tôi quay MV, kết hợp các hoạt động phát sóng thông thường và tập luyện cho album, ngày mà chúng tôi mong đợi đã đến.
Đó chính là ngày phát sóng tập đầu tiên của “Slip” trên GTV, bộ phim New Black xuất hiện với tư cách khách mời.