Kiếp này tôi sẽ thành siêu sao cấp vũ trụ - Chương 228
Mong cả nhà đọc hãy viết cho tui nhiều comment nha.
Nếu thấy hay, xin hãy donate 1 chút để tui có thêm động lực ra chương đều nha, cảm ơn các tình yêu

Đạo diễn lật qua kịch bản.
『 Cảnh số 23. Đồn cảnh sát (Ban ngày)
Chul Jin đang xem xét bức ảnh hiện trường có vũ khí giết người.
Tại bức ảnh chụp cận cảnh trong tài liệu.
Một viên đá có hình dạng quen thuộc.
Rõ ràng là anh đã từng thấy ở đâu đó nhưng mãi không nhớ ra, biểu cảm của anh ta rất khó chịu.
Cảnh sát nghĩa vụ: Xin chào ạ.
Một cảnh sát nghĩa vụ trẻ măng chào hỏi vui vẻ với mọi người trong đồn.
Cảnh sát nghĩa vụ đang chuyển tài liệu cho nhân viên thì tỏ ra quan tâm đến tài liệu Chul Jin đang đọc.
Cảnh sát nghĩa vụ: Ơ?
Chul Jin: (Chỉ quay đầu lại im lặng)
Cảnh sát nghĩa vụ: Anh đang học lịch sử Hàn Quốc ạ, trưởng nhóm? (Ánh mắt vui mừng)
Chul Jin: Gì cơ?
Cảnh sát nghĩa vụ: Cái anh đang xem, đó không phải là hình ảnh công cụ đá chẻ sao ạ?
Chul Jin: Công cụ đá chẻ…?
Cảnh sát nghĩa vụ: Anh biết đó, công cụ đá được sử dụng trong thời kỳ đồ đá cũ. Người nguyên thủy thường sử dụng chúng trong thời tiền sử đấy ạ…
Chul Jin không có phản ứng gì đặc biệt.
Rồi cảnh sát nghĩa vụ bối rối bước ra khỏi khung hình.
Chul Jin bật laptop lên và tìm kiếm “công cụ đá chẻ”.
Ngay lập tức, một công cụ đá có hình dạng giống hệt cái anh ta đang xem xuất hiện trên màn hình. 』
Ông rời mắt khỏi kịch bản và nhìn về phía trường quay.
Buổi tập dượt cũng đang diễn ra đúng như kịch bản.
Lee Kang Jin trong vai nhân vật chính đọc tài liệu với ánh mắt vô cảm, và cảnh sát nghĩa vụ trẻ măng đi ngang qua làm quen.
Nhưng đạo diễn chú ý đến một chi tiết nhỏ.
“Hạ sĩ.”
Cách cậu ta lịch sự trao tài liệu cho nhân viên cảnh sát và xưng hô bằng cấp bậc, và cách bước đi cũng có phần thoải mái.
Nụ cười rạng rỡ khi giải thích về thời kỳ đồ đá cũ và làm động tác vung công cụ đá.
Có thể thấy được diễn viên mới đó đã chú ý đến từng chi tiết nhỏ, vị đạo diễn trở nên tò mò và hứng thú.
Hơn hết, ông rất hài lòng vì khả năng diễn xuất khá tốt của diễn viên.
Thông thường, những người không phải diễn viên chuyên nghiệp khi đóng cameo thường cố tình diễn lố để báo hiệu sự xuất hiện của mình.
Dĩ nhiên, đôi khi điều đó phù hợp với không khí của phim, nhưng ‘Slip’ của GTV là một tác phẩm thuộc thể loại nghiêm túc.
Ở khía cạnh đó, ông liền có cảm tình với diễn xuất cameo của Ji Ho, người đã thể hiện vai trò một cách tự nhiên mà không nổi bật quá.
Không bị quá, nhưng cũng không thiếu.
“Giỏi lắm!”
Lee Kang Jin cũng vỗ vai Wang Ji Ho, động viên cậu ta sau khi kết thúc buổi tập dượt.
Đúng như một người tạo không khí, lời nói đùa của anh ta làm không khí trường quay trở nên thoải mái hơn.
Đồng thời, vẻ mặt của các nhân viên, những người từng lo lắng về việc phải quay nhiều lần, cũng dịu đi.
Các thành viên New Black đóng vai tội phạm cũng vỗ tay như hải cẩu và thì thầm với nhau vui vẻ.
“Đạo diễn, thấy sao ạ. Cậu bé này diễn tốt phải không?”
“Chuẩn bị rất kỹ.”
“Cảm ơn ạ!”
Khi Ji Ho cúi đầu, đạo diễn nêu ra thắc mắc.
“À, có một điều tôi muốn hỏi.”
“Vâng, thưa đạo diễn.”
“Tại sao cậu lại nói ‘Hạ sĩ’ khi đưa tài liệu vậy?”
“À.”
Ji Ho trả lời rõ ràng từng từ.
“Em nghe từ một người anh đã đi quân dịch trong nhóm, anh ấy nói rằng nếu xưng hô bằng cấp bậc khi đưa đồ sẽ tạo ra chi tiết hợp lí. Nên em đã tìm hiểu và thấy ‘cấp bậc hạ sĩ trong cảnh sát nghĩa vụ tương đương với cấp hạ sĩ trong quân đội. Em nghe nói rằng những người trong ngành cũng thường xưng hô bằng cấp bậc một cách khá tự nhiên.”
“Người đã đi quân dịch là cậu chắc tính cách cũng nghiêm túc lắm à?”
“Không ạ. Là anh đầu đảng trong đám tội phạm kia ạ.”
Rồi cậu ấy nói về Woo Joo.
Khi ánh mắt đạo diễn chạm phải, những tên tội phạm đang ăn kẹo chanh từ xa đứng dậy và cúi đầu chào.
Ông phải cố nén cười suýt bật ra.
Lần này Lee Kang Jin tỏ ra tò mò.
“Nhưng sao lại chọn hạ sĩ? Vì đó là cấp cao nhất à?”
“Ừm, vì không có thông tin về nhân vật nên em tự đặt ra thiết lập. Em nghe nói thường khi làm việc trong đơn vị một thời gian, người ta sẽ hiểu được mối quan hệ trong tổ chức đó vận hành như thế nào.”
Ji Ho nói trong khi nhìn vào kịch bản đầy ghi chú.
“Nhân vật chính đang bị cô lập trong đồn cảnh sát, phải không ạ? Mọi người đều xa lánh anh ấy. Nếu là người còn lâu mới giải ngũ thì sẽ e dè không dám chủ động tiếp cận nhân vật chính, nhưng nếu là người sắp xuất ngũ thì có thể làm vậy, em nghĩ thế.”
“Ồ.”
Mắt đạo diễn sáng lên, và Lee Kang Jin cũng nhìn thành viên idol với ánh mắt thú vị.
“Cậu đã phân tích nhân vật à?”
“Vâng, vì hầu như không có thông tin nào nên em đã tự suy luận, nhưng không biết có phù hợp không ạ.”
“Cậu đã thiết lập như thế nào?”
“Một cảnh sát nghĩa vụ gần hết thời hạn đang chuẩn bị thi công chức cảnh sát ạ.”
“Chuẩn bị thi công chức?”
“Trong kịch bản có ghi ‘vui mừng’ khi nhân vật chính đang xem ảnh, phải không ạ? Ban đầu em định thiết lập là người thích lịch sử, nhưng rồi lại thấy không được tự nhiên, nên em nghĩ có thể đó là môn học anh ta đang ôn thi cảnh sát.”
“Ồ……”
Thiết lập là một quân nhân sắp hết thời hạn đang chuẩn bị thi công chức cảnh sát để chuẩn bị ra xã hội.
Hai người đàn ông vô thức gật đầu trước lời giải thích phù hợp về bối cảnh.
Khi Wang Ji Ho được gọi đi nghe giải thích về động tác, Lee Kang Jin mở lời.
“Đạo diễn, cậu bé đó không phải dạng vừa đâu.”
“Đúng vậy. Nếu không phải là những đứa trẻ đóng phim từ nhỏ, ở độ tuổi đó khó có thể có khả năng phân tích tốt như vậy. Cậu ấy bao nhiêu tuổi nhỉ?”
“Nghe nói đang học lớp 11 và đây là lần đầu đóng phim truyền hình ạ.”
“Lạ thật. Với khả năng diễn xuất và ngoại hình đó, có thể đóng vài vai phụ cũng ổn mà.”
Mặc dù chỉ mới tập dượt nên không thể khẳng định chắc chắn, nhưng diễn xuất của Wang Ji Ho đạt điểm tốt ở mọi mặt.
Phát âm và hơi thở vững vàng như một ca sĩ.
Truyền đạt thoại rõ ràng và biểu cảm phù hợp với tình huống.
Thêm vào đó là sự nhiệt tình khi phân tích nhân vật cho một vai quần chúng.
Mặt khác, việc họ quan tâm đến diễn viên cameo không đơn thuần vì diễn xuất tốt, mà vì tiếc cho nhân vật đã được phân tích.
‘Liệu chỉ dùng nhân vật như thế có ổn không?’
Nếu chỉ nhìn kịch bản thì đây chỉ là một vai quần chúng bình thường, nhưng khi nhìn tận mắt lại thấy quá đáng tiếc.
Tính cách nhân vật được thiết lập cũng tốt.
Khả năng diễn xuất cũng vững vàng, dùng một lần rồi bỏ đi thì dù nhìn thế nào cũng thấy lãng phí…
Nhìn em út của New Black đang cười hì hì giữa vòng vây của các thành viên, ông nghĩ ra vài ý tưởng trong đầu.
________________________________________________________
Ji Ho vừa kết thúc cuộc trò chuyện với đạo diễn trở lại với vẻ mặt phấn khích. Trông thằng út như một chú chim sẻ oai phong.
“Các anh ơi…!”
“Thành công rồi chứ?”
Đáp lại câu hỏi của tôi, Ji Ho thì thầm với vẻ mặt phấn khích.
“Em cuối cùng cũng nói chuyện như một diễn viên trưởng thành rồi ạ.”
“Đỉnh của chóp…!”
“Em không nói ‘yeo’ đâu. ‘Yeo’?”
(Chú thích: “여/yeo” là một trợ từ cuối câu trong tiếng Hàn thường được dùng bởi trẻ em hoặc trong lời nói thân mật/dễ thương. Ji Ho đang cố gắng nói chuyện “người lớn”, để trông chuyên nghiệp hơn, nhưng do thói quen nên vẫn buột miệng nói “여/yeo” ở cuối.)
Gật gật.
Chúng tôi vỗ tay với vẻ mặt xúc động, và Jung Hyun vỗ lưng cậu ta tỏ ý khen ngợi.
Từ sáng cậu ấy đã luyện tập vì nghĩ rằng nói “Yeo~” ở trường quay sẽ không được nghiêm túc, và chắc là đã thành công.
Trong khi Bi Ju đút kẹo chanh vào miệng em út, chúng tôi lại ồn ào.
“Thế nào, diễn có khó không?”
“Ô. Em hoàn toàn nhập vai luôn ó. Em diễn tốt đúng không ạ? Vì em cũng thấy mình diễn tốt mờ.”
Ji Ho tươi cười hớn hở.
“Mà theo vai diễn thì em không tính ngồi chung với mấy tên tội phạm đâu, nhưng vì là các anh nên em mới ngồi thôi đấy.”
Chúng tôi lập tức phản đối.
“Ji Ho à. Không được coi thường tội phạm nhé.”
“Nhìn kìa, vừa đội mũ đã lên mặt rồi.”
“Chúng ta là những kẻ ăn bánh gạo xong bỏ trốn đấy. Không phải tội phạm thường đâu.”
Tôi nói thêm vào lời Jung Hyun.
“Đúng vậy. Và Jung Hyun được thiết lập là lưu ban 1 năm đấy. Biết rồi thì cụp cái pha xuống.”
“Ji Ho à. Anh đây còn chưa đi học đủ đâu. Liệu hồn đấy.”
Một diễn viên quần chúng đóng vai cảnh sát gần đó suýt phun nước khi nghe câu đùa của tôi và Jung Hyun.
“Hai tên ngốc này.”
Ri Hyuk thở dài.
“Thật sự các anh chỉ tưởng tượng ra được mấy trò hư hỏng đó thôi à?”
“Cậu thì biết gì về hư hỏng chứ…”
“Đúng rồi. Anh ấy có chơi game mà quái vật đuổi theo vẫn đứng chờ đèn đỏ đấy.”
“……”
Chúng tôi cười lăn ra khi thấy gương mặt đỏ bừng của thằng tư khi bị phản công.
Trong khi Bi Ju dùng quạt giấy quạt mát gương mặt đang nóng lên của cậu ấy, Ji Ho rời đi.
“Ồ, em được gọi rồi. Em đi đây! Gặp lại sau nhé!”
Chúng tôi vẫy tay chào.
Khi em út vừa đi xa đến chỗ phó đạo diễn, Bi Ju nghiêng đầu về phía tôi và thì thầm.
“Chắc là em ấy đã bớt căng thẳng rồi anh nhỉ?”
“Ừ, tốt hơn nhiều so với lúc nãy rồi.”
Chúng tôi cố tình đùa giỡn để giúp em út thư giãn trước khi vào cảnh quay chính thức, và có vẻ như đã có tác dụng.
Nhìn đứa trẻ vừa buổi sáng còn lo lắng “Nếu em làm hỏng thì sao” giờ đây phấn khích hét lên “Woa! Diễn xuất!”, tôi cũng cảm thấy an tâm.
Trông em út hạnh phúc khi được thực hiện điều mình hằng mong ước, tôi cũng cảm thấy vui lây.
Tôi mỉm cười và vân vê cà vạt đồng phục.
“Tốt quá. Nhìn bé út vui vẻ thế này cũng khiến anh no lòng rồi.”
“Em cũng vậy, anh ạ.”
Đang cười ha hả thì.
Ọc ọc.
Chúng tôi cảm thấy ngượng khi dạ dày của mọi người đồng loạt kêu lên như muốn nói “Còn chế thì không”.
Jung Hyun xoa bụng.
“Dạ dày của chúng ta không đồng ý rồi.”
“Một lát nữa an ủi nó nhé.”
Diễn viên quần chúng ngồi đối diện khẽ cười.
Trong khi Lee Kang Jin và Ji Ho đang phối hợp, lần này đạo diễn đến gần chúng tôi và đưa ra chỉ đạo đơn giản.
“Khi Ji Ho đi dọc hành lang đồn cảnh sát, cậu ấy sẽ liếc nhìn các cậu một cái. Lúc đó, một người trong các cậu sẽ gắt ‘Nhìn gì’…”
Ánh mắt chúng tôi đều hướng về một người.
“À, vậy là các cậu đã quyết định ai nói rồi à. Dù sao thì cứ nói câu đó trước đi đã, và các câu khác thì tự do ứng biến nhé. Ngoài một vài câu thoại, phần còn lại chỉ cần lẩm bẩm là được.”
“Vâng, chúng em hiểu rồi ạ.”
Chúng tôi ngồi thành hàng trên ghế sắt và tạo dáng “Cố lên” cho Ji Ho.
Ngay lập tức, một nụ cười rạng rỡ đáp lại như một câu trả lời.
Trong khi chuẩn bị quay, tôi lén vuốt ve cổ áo đồng phục.
Thích thật đấy.
Đang cảm thấy hạnh phúc khi vuốt ve đồng phục thì tôi cảm nhận được ánh mắt của các em đang nhìn mình.
“… Khụ khụ.”
Tôi hắng giọng và chuyển chủ đề.
“Nào, kiểm tra biểu cảm trước khi quay nhé. Cùng nhau hạ mắt xuống một chút. Cũng thu cằm lại một chút.”
“Vâng.”
“Nhìn thẳng về phía trước. Nâng một bên má lên một chút, ồ, mọi người nhìn Ri Hyuk xem. Đó là biểu cảm khó ở.”
“… Im đi.”
Sau khi hoàn thiện biểu cảm hư hỏng như vậy, chúng tôi chờ đợi bắt đầu quay.
“Sẵn sàng, Action!”
Cảnh quay bắt đầu theo hiệu lệnh của đạo diễn.
Ji Ho bắt đầu bước về phía chúng tôi.
‘Làm tốt nào.’
‘Chúng ta làm tốt nhé.’
Mặc dù hôm nay Ji Ho là nhân vật chính, nhưng chúng tôi cũng quyết tâm làm hết sức mình.
Trước khi camera quay về phía chúng tôi, Bi Ju quay sang nhìn tôi.
‘Anh.’
‘Cậu làm được mà, Bi Ju.’
__________________________________________________
『 GTV Phim truyền hình thứ Sáu ‘Slip’ — Trích đoạn ‘Cảnh cameo của New Black’ trong tập 1 』
Đồn cảnh sát.
Trong bầu không khí ồn ào, một cảnh sát nghĩa vụ cầm tài liệu đi ngang qua.
Bốn chàng trai đẹp mặc đồng phục học sinh đang lớn tiếng trước một thám tử.
“Thật là. Chỉ là ăn một bát bánh gạo cay rẻ thôi mà…”
“Nó chỉ có vị capsaicin thôi ạ.”
“Thì cũng tính định quay lại trả tiền mà.”
Trông họ muốn tỏ ra như những kẻ côn đồ, nhưng lại có cảm giác hơi vô dụng.
Quả nhiên.
“Này này!”
Khi cảnh sát đập mạnh tập hồ sơ xuống, học sinh tóc vàng hét lên và bám chặt vào người trông giống như thủ lĩnh.
Nhưng ngay cả thủ lĩnh cũng đang run rẩy.
Chỉ có một học sinh trông như là đầu gấu trong nhóm vẫn im lặng ‘Hừm’. Cảnh sát nhìn cậu ta và hỏi.
“Cậu trông có vẻ… sao lại đi cùng bọn này?”
“Em bị lưu ban 1 năm ạ.”
“Cậu gây ra chuyện gì à?”
“Em trong đội thể thao nhưng đi học không đủ số ngày…”
Cảnh sát không biết nói gì trước lý do quá lành mạnh này và chuyển ánh mắt sang thành viên tóc vàng.
“Cậu còn nhuộm tóc vàng nữa. Bất mãn với xã hội à?”
“Ừm… No.”
Khi cậu ta ấp úng tiếng Hàn như một chú gà con, thủ lĩnh của nhóm tội phạm lấy tay che miệng và thì thầm.
“Cậu ấy từ LA đến ạ.”
“Đúng vậy ạ.”
Cảnh sát nghĩa vụ chớp mắt khi thấy cậu ta gật đầu với đôi mắt tròn xoe. Rồi anh ta hỏi một nhân viên cảnh sát đang đi ngang qua.
“… Bọn này là sao vậy?”
“Nghe nói là ăn quỵt ở quán net rồi bị bắt.”
“……”
Cậu út trong nhóm tội phạm trừng mắt nhìn khi thấy ánh mắt khinh thường của cảnh sát nghĩa vụ.
“Nhìn gì. Lần đầu thấy tội phạm à?”
“Nói gì mà tội phạm. Các cậu chỉ là tội phạm vặt thôi!”
Bốp bốp!
“Huh, I’m so scared.”
“Bình tĩnh nào, James.”
Học sinh tóc vàng co rúm người lại với vẻ mặt nhút nhát như thể ‘Cảnh sát Hàn Quốc đáng sợ quá’.
Sau đó, những câu thoại vừa nghiêm túc vừa buồn cười của họ mơ hồ vang lên.
“Thật là đủ loại người kỳ quặc.”
Trong khi mọi chuyện ồn ào diễn ra, cảnh sát nghĩa vụ lắc đầu ngán ngẩm.
Đó là khoảnh khắc “nhóm tội phạm vặt”, được gọi là “scene stealer” của tập 1 GTV ‘Slip’, rời khỏi.
_______________________________________________________
Cảnh cameo của các thành viên New Black kết thúc chỉ trong một lần quay. Đạo diễn gật đầu hài lòng.
Khá ổn.
Ông đã yêu cầu họ diễn nghiêm túc thay vì cố tình hài hước, và họ đã làm tốt điều đó.
Giờ chỉ còn Ji Ho.
Cũng như lúc nãy, “cảnh sát nghĩa vụ” tiếp cận Park Chul Jin và nói cùng một câu thoại.
Chỉ có một chút khác biệt…
‘Diễn tốt hơn rồi.’
Có thể thấy cậu ta giỏi ứng biến tình huống thực tế, nên diễn xuất tốt hơn lúc tập dượt.
Các nhân viên đoàn làm phim cũng trao đổi ý kiến.
“Khá ổn đấy chứ?”
“Bất ngờ thật. Hóa ra diễn giỏi phết.”
“Nghe nói có đi học diễn xuất, thì ra là thật. Lúc nãy trông như một đứa em út ngây thơ, nhưng giờ lại diễn ra tác phong chín chắn nhỉ?”
“Tốt đấy, có cảm giác như một chàng trai ngoan ngoãn.”
Seo No Eul, đang run rẩy quấn chăn, cũng theo dõi diễn xuất của Ji Ho.
‘Học hỏi khá tốt. Không hề vụng về.’
Mặt khác, cô cũng thấy tò mò.
‘Không biết cậu bé này lấy ai làm hình mẫu nhỉ?’
Những bước đi như một hạ sĩ lâu năm.
Cách chào hỏi lễ phép với mọi người.
Nụ cười vui vẻ.
Trông như thể cậu ấy đã cố gắng bắt chước ai đó ở gần.
Trưởng phòng Jo đứng bên cạnh cô cũng theo dõi diễn xuất của Ji Ho với vẻ mặt khó hiểu.
Trong khi đó, đạo diễn gọi phó đạo diễn.
“Cậu nghĩ sao về ý tưởng tôi vừa nói?”
“Tôi thấy ổn ạ.”
“Phải không?”
Ông nhìn vào màn hình.
Không biết có phải vì ngoại hình hay không, nhưng cảm giác như có gì đó sắp tỏa sáng.
Một nhân vật với năng lượng tích cực, thể hiện sự quan tâm khi mọi người đều xa lánh nhân vật chính.
Giống như một tia sáng nhỏ đến với nhân vật chính đang ở trong bầu không khí u ám.
Mặc dù chỉ là vai quần chúng, nhưng ông cảm thấy tiếc nếu bỏ qua cảm giác đó.
“Lát nữa liên hệ với công ty của bọn họ đi. Bảo là tôi muốn nói chuyện.”
“Vâng.”
“Và cũng nói với biên kịch Park một tiếng.”
“… Anh không định sửa kịch bản đấy chứ?”
“Tất nhiên là không rồi.”
Ông nghĩ rằng nếu đưa cảnh sát nghĩa vụ này vào những cảnh có vai quần chúng khác, nó sẽ làm tăng hương vị cho bộ phim.
Và thế là trong đầu đạo diễn dần hình thành một kế hoạch.
_______________________________________________
Sau khoảng 1 giờ quay, cảnh cameo của chúng tôi kết thúc.
“Cảm ơn vì đã vất vả ạ!”
Chúng tôi chào các nhân viên đang động viên rằng chúng tôi đã làm tốt.
Đặc biệt, đạo diễn nói rằng ông rất thích diễn xuất của Ji Ho và hỏi liệu chúng tôi có thể quay thêm một hai cảnh nữa nếu lịch trình công ty cho phép không.
Em út của chúng tôi vô tình kêu lên như một con khủng long bay khiến ông ấy hơi bối rối.
“Một, hai, ba!”
“Hwaiting!”
Chúng tôi chụp ảnh kỷ niệm với các nhà sản xuất chính để đăng lên SNS.
Chúng tôi cũng chụp selfie với các nhân viên đã yêu cầu trước đó.
Mặc dù thời gian gấp rút, nhưng nếu chỉ đi luôn mà không chụp, thì có thể sẽ có người nói “Mới nổi tiếng đã bắt đầu kiêu ngạo”.
“Đây ạ. Em có viết đúng tên bố anh không ạ?”
“Đúng rồi. Cảm ơn nhé.”
Chúng tôi nghe nhiều nhất là yêu cầu viết tên bố mẹ thật đẹp vì đó là chữ ký dành cho bố mẹ họ.
Khi thời gian cho lịch trình tiếp theo bắt đầu gấp gáp.
Vào thời điểm thích hợp, khi tôi ra dấu hiệ cho anh Min Gi, và anh quản lý đã thay mặt từ chối.
“Xin lỗi. Chúng tôi phải đi rồi. Chúng tôi có buổi ghi hình ở Yeouido ngay sau đây…”
“À, vâng vâng. Vậy chỉ một tấm ảnh thôi.”
“Được, chúng tôi sẽ chụp nhanh cho anh.”
Bằng cách đó, chúng tôi tạo ra một tình huống để cả hai bên đều vui vẻ khi chia tay.
Thật lòng mà nói, tôi muốn làm hết cho mọi người, nhưng vì quay phim kéo dài hơn dự kiến nên chúng tôi phải về Seoul ngay.
Trên đường đi ra bãi đậu xe sau khi kết thúc fan service, tôi vòng tay qua vai các em.
“Đi nào, James.”
“Anh à…”
Bi Ju nói với vẻ mặt buồn bã.
“Em chắc là điên rồi. Liệu Min Joon có bị bạn bè trêu là em trai của James ở trường không?”
Chúng tôi bật cười khi thấy Bi Ju lấy hai tay che mặt.
Khi cậu ấy xấu hổ và rên rỉ ‘ưưư’, chúng tôi cùng nhau vỗ về.
Tuy nhiên, khi chúng tôi nói rằng nhờ vậy mà cậu ấy sẽ xuất hiện như một gia vị trong bộ phim, Bi Ju nhìn với đôi mắt buồn và hỏi ‘Thật vậy sao?’.
“Tất nhiên rồi. Tất cả các em đều làm rất tốt.”
“Còn em thì sao ạ?”
“Em út của chúng ta là giỏi nhất rồi. Này, bạn Seo, nói gì đi.”
Ri Hyuk nói một cách bình thản.
“Cá nhân anh không muốn thừa nhận, nhưng diễn xuất đó có thể sẽ được đa số khán giả đánh giá cao.”
Đó là lời khen ở level cao nhất.
Khi tôi nhún vai và nói “Nghe thấy chưa?”, Ji Ho chạy đến chỗ Ri Hyuk.
“Ôi chao, anh Ri Hyuk của em!”
“Á! Đi ra đi!”
Trong bầu không khí ấm áp.
Chúng tôi đang lên xe và nói rằng nếu đường không tắc thì lát nữa sẽ ăn khoai tây xoáy ở trạm dừng chân thì.
“… Hửm?”
Bi Ju nhìn điện thoại rồi nghiêng đầu. Chúng tôi đang thắt dây an toàn liền nhìn cậu ấy.
“Sao vậy?”
“Min Joon gửi tin nhắn lạ quá.”
Tin nhắn lạ?
Jung Hyun nheo mắt hỏi ‘Cái gì vậy?’, và chúng tôi cũng tỏ ra quan tâm ‘Có chuyện gì à?’.
Bi Ju giơ điện thoại lên cho chúng tôi xem tin nhắn.
“Em ấy nói chúng ta xuất hiện trong giờ học ở trường.”
“…?”