Kiếp này tôi sẽ thành siêu sao cấp vũ trụ - Chương 227
Mong cả nhà đọc hãy viết cho tui nhiều comment nha.
Nếu thấy hay, xin hãy donate 1 chút để tui có thêm động lực ra chương đều nha, cảm ơn các tình yêu

Nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của PD, vị ca sĩ lão thành nghiêng đầu thắc mắc.
“Sao thế?”
“Ừm…dạ… à thì”
“Anh bảo tôi thể hiện như ông nội với cháu trai mà. Chúng tôi còn thân thiết như một tình bạn vượt qua khoảng cách tuổi tác rồi đấy.”
“Vâng……”
Biết nói gì đây.
Cảnh tranh luận với gân cổ nổi lên dù nhìn thế nào cũng không hợp với một bộ phim tài liệu về con người.
“Chúng ta có thể gọi cho thành viên khác không ạ? Người mà ông cảm thấy thoải mái sau Ri Hyuk cũng được…”
“Nếu vậy thì là Mr. Không Cồn.”
“À, là Woo Joo-ssi phải không ạ. Vậy ông có thể gọi cho cậu ấy, được không ạ.”
“Cũng được.”
Noh Jae Hyun bắt đầu cuộc gọi video khác, ngay lập tức khuôn mặt của Woo Joo chiếm đầy màn hình.
Trong khi các biên kịch ‘Ôi chao’ và che miệng, từ màn hình vang lên tiếng nhạc trot ‘Deok Soon-ah~~’ như nhạc nền.
“Cái gì thế?”
- À. Con đang làm OST thì hơi bí, nên đang nghe ‘Deok Soon-ah’ để thư giãn ạ.
Ca sĩ già bật cười sảng khoái khi thấy Woo Joo vui vẻ hát ‘Deok Soon-ah~’ và dang hai tay tự sướng.
“Vẫn hâm như thường.”
- Ha ha
Woo Joo cười và hỏi.
- Ở, nhưng mà thầy ơi, thầy gọi con có việc gì đấy ạ? Thường thì khi liên lạc, thầy luôn gọi cho Ri Hyuk mà.
Khi cậu ấy đùa rằng vì thế mà mọi người không vui, Noh Jae Hyun ho khan.
“Khụ khụ, ta chợt nhớ đến cậu nên tiện thể gọi luôn.”
- À ra vậy.
Mắt Woo Joo ở đầu dây bên kia khẽ nheo lại rồi hỏi.
- Thầy đang quay chương trình phải không ạ?
“Hả.”
- Con nghe giọng là biết hết đấy ạ.
Ca sĩ già mở tròn mắt.
“Lộ liễu đến thế sao?”
- Không ạ. Con thấy góc màn hình có tất chân của nhân viên đài truyền hình. Họ hay đi loại tất đó lắm.
Trong khi người quay phim bỗng nhiên trở thành tâm điểm chú ý ngượng ngùng, ca sĩ già thốt lên ngưỡng mộ.
“Ui cha, khả năng quan sát khá đấy, Mr. Không Cồn. Hôm nay ta đã học được thêm một bài học từ cậu đấy.”
- Thầy quá khen… Con vẫn phải học từ thầy nhiều lắm ạ.
Woo Joo nói một cách nghiêm túc.
- Vừa hay con đang có việc cần sự giúp đỡ của thầy ạ.
“Ồ, là việc gì vậy?”
PD tỏ ra hứng thú.
Khác với cuộc tranh luận sách với những nhận xét sắc bén, họ mong đợi một cảnh ấm áp khi thầy Noh Jae Hyun giúp đỡ và Woo Joo bày tỏ lòng biết ơn.
- Như đã nói, con đang làm OST. Ơ…? Anh Seo, anh đi đâu vậy? Anh phải ở đây chứ.
Woo Joo đang cười tươi với một người gần đó rồi đột ngột quay đầu lại.
- Và con cũng muốn hỏi ý kiến thầy…
“Ối. Trượt tay mất rồi!”
Cùng với một màn diễn vụng về, thầy Noh Jae Hyun vội vàng nhấn nút kết thúc cuộc gọi.
Đoàn làm phim cảm thấy nghi ngờ khi thấy ông thở phào nhẹ nhõm như vừa thoát khỏi một kiếp nạn.
‘Sao trông như cậu ta tính làm một quả bom vậy?’
Ca sĩ già vẫn còn vẻ mặt kinh hãi khi nghe đến việc nhắc đến sáng tác.
Noh Jae Hyun quay sang họ.
“Giờ làm gì tiếp? Tôi có phải gọi thêm cho mấy đứa khác nữa không?”
“Dạ, chắc là đủ rồi ạ. Giờ chỉ cần thêm lời bình là được ạ. Thực ra biểu cảm của thầy mới là điều quan trọng. Những gì chúng ta vừa ghi đã đủ rồi ạ.”
“Vậy à, may quá. Vậy thì…”
Khi ông định nói gì đó, điện thoại bắt đầu rung lên với tên ‘Kim Bi Ju’ hiện ra.
“Oho.”
Khuôn mặt ông già sáng lên.
“Tôi phải nghe cuộc gọi của cậu bé này đã. Bi Ju là một đứa bé rất dịu dàng đấy. Hahaha.”
Tách.
- Lại là con đây ạ, thưa thầy.
“Á!”
Đoàn làm phim phá lên cười và ngồi phịch xuống khi nghe tiếng hét sợ hãi.
_____________________________________________
『 Phim tài liệu về con người – Cuộc đời tôi, con đường của tôi 』
Tại nhà riêng ở đảo Jeju
Hầu hết các cảnh đều có lời bình, ngoại trừ một số đoạn hội thoại, còn lại đều là biểu cảm ấm áp của các thành viên New Black và thầy Noh Jae Hyun.
〔Lời bình〕 Gần đây vị nghệ sĩ có một niềm vui mới. Đó chính là trò chuyện với các thành viên New Black đáng yêu như những đứa cháu.
(Ri Hyuk) Thầy vẫn khỏe chứ ạ? Sức khỏe thầy thế nào?
(Noh Jae Hyun) Thầy vẫn khỏe. Ri Hyuk à. Thầy cũng đã nhận được bức thư con gửi qua email rồi.
〔Lời bình〕 Ông và New Black đã thân thiết với nhau thông qua chương trình Thử thách! Khai quật danh khúc. Các thành viên luôn quan tâm đến sức khỏe của thầy trước tiên.
(Woo Joo) Thầy quá khen… Con vẫn phải học từ thầy nhiều lắm ạ. Vừa hay con đang có việc cần sự giúp đỡ của thầy ạ.
〔Lời bình〕 Ông cảm thấy vui vẻ khi trò chuyện với những chàng trai trẻ, đó là niềm vui giữa những người cùng viết nên những bản nhạc, mối quan hệ của họ vượt qua khoảng cách tuổi tác. Nghe nói họ vẫn luôn gọi điện cho nhau như thế mỗi ngày. Hình ảnh ca sĩ già vui vẻ nhấn nút kết thúc cuộc gọi, phải chăng đây chính là hạnh phúc.
Ngày phát sóng.
Bình luận trong bài tin giải trí ‘New Black bất ngờ xuất hiện trong tập ‘Noh Jae Hyun’ của phim tài liệu PBS…’.
- Ấm áp quá đi
- Lúc gọi video, trông thầy thật hạnh phúc. Chúc thầy luôn mạnh khỏe và sống thật sống lâu!
- Ôi… xem xong tự nhiên thấy nhớ má, tối nay tui sẽ gọi điện cho má tui
- Các thành viên New Black ngoan quá, không dễ gì gọi điện cho các bậc trưởng bối mỗi ngày như vậy đâu…
- Cách mở mắt đúng cách, tự thấy được chữa lành ㅠ Ấm lòng quá
- Thầy ơiㅋㅋㅋ Có phải do tui tưởng tượng hay không mà tự nhiên thấy thầy có vẻ sợ, tay run run kìa
- Lâu trên lại tưởng tưởng gì rồi. Ai nhìn cũng thấy đây là cảnh ấm áp mà???
____________________________________________________
Tự nhiên tôi thấy thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng.
Mới đây thôi tôi còn đang làm bánh với thân phận Woo Jen Min ở Đài Loan, vậy mà giờ đã là tháng 3 rồi.
“Thời gian trôi nhanh thật.”
“Đúng nhỉ. Mà chỉ còn 9 tháng nữa là anh ở giữa tuổi 20 rồi… Á! Cứu với!”
24 tuổi mà đã gọi là giữa tuổi 20 gì. Nói vớ vẩn.
“Thì chẳng phải có chung phụ âm ‘ㅅ’ ở dưới như số bốn, năm, sáu đều là ở giữa mà anh!”
(Chú thích: Trong cách viết tiếng Hàn, số 4, 5, 6 có cùng chung phụ âm ‘ㅅ’, và số 4, 5, 6)
넷 (net – số 4)
다섯 (daseot – số 5)
여섯 (yeoseot – số 6))
“Thế số ba thì sao?”
(Chú thích: số 3 (셋 – set) cũng có chung phụ âm ‘ㅅ’)
“Ơ…?”
Ơ cái gì mà ơ, thằng ba giờ mới nhận ra à?
“Hóa ra có lỗ hổng như vậy.”
“Không phải lỗ hổng, mà là vô lý. Jung Hyun à, nếu cứ nói mấy quy tắc kì quặc như thế thì uống nốt thức uống trẻ em của em đi.”
“Cái này ngon lắm đó.”
Tôi tặc lưỡi khi nhìn thấy chai nước có hình chú chim cánh cụt Pororo đội mũ bảo hiểm màu vàng đang tạo dáng.
(Chú thích: cánh cụt Pororo)

“Thật sự ngon lắm à?”
“Vâng.”
“Vậy cho anh một ngụm.”
Tôi rót vào cái ly giữ nhiệt Bi Ju tặng và uống ừng ực.
Cứ tưởng đồ uống trẻ em cũng chẳng có gì, hóa ra cũng ngon phết, có cái gì đó gợi nhớ kỷ niệm xưa.
Tự liên tưởng, tôi lại mỉm cười nhìn những cánh đồng hoang vắng buổi sáng thoáng qua ngoài cửa sổ xe.
Có phải vì mới đầu tháng 3 không? Dù đã sang xuân, nhưng trời vẫn lạnh, nên thật khó phân biệt với mùa đông.
- Deok Soon-ah~~
Tôi ngân nga bài hát đang nghe qua tai nghe.
Hôm nay là thứ Sáu.
Vòng thi thứ 3, vòng thi tiền bối Cha Woo Hyun giành chiến thắng đã qua, và đây là buổi sáng trước khi bốc thăm bài hát cho vòng thi thứ 4.
Bây giờ chúng tôi đang trên đường đến Paju để quay cameo cho bộ phim ‘Slip’ của đài GTV.
Dù không biết tại sao, nhưng tôi tự nhiên lại có cảm giác thành thơi.
Công việc OST bắt đầu từ tuần trước giờ cũng gần xong rồi, công tác chuẩn bị cho album thứ 3 cũng sắp hoàn thành.
Trong lúc tập luyện cho các vòng thi, chúng tôi cũng tranh thủ thu âm các bài hát.
Sau cuộc họp với đội A&R, chúng tôi cũng đã thống nhất tên ca khúc chủ đề cho album thứ 3. Thay vì ‘Vật chất tối’, chúng tôi quyết định chọn tên của một loài hoa dại.
‘Em thấy một bông hoa đẹp trong vườn chung cư. Trước khi nhìn thấy, em thậm chí không biết nó tồn tại…’
Đó là nhờ ý kiến của Bi Ju.
‘Ngay cả khi ai đó cảm thấy cô đơn, vẫn có người đang nhìn họ từ nơi không thể thấy. Hoa dại cũng thế, phải không ạ?’
Và ý kiến đó đã được tất cả mọi người đồng ý.
Ban đầu chúng tôi định chọn từ khóa liên quan đến sao hay vũ trụ, nhưng nghĩ lại thì đã có ‘Ánh sao’ rồi. Ý tưởng chọn hoa để tạo cảm giác nhỏ nhắn, dễ thương, sau khi đã dùng những từ khóa lớn như ‘biển’, ‘ánh sao’, đều được mọi người hưởng ứng.
Tất nhiên cũng có một con sếu nào đó không chịu thua:
‘Vệ tinh nhân tạo thì sao ạ? Chúng ta hầu như không biết nó tồn tại nhưng nó vẫn một mình chăm chỉ bay vòng quanh hành tinh mà.’
‘Đúng là tiêu đề rất có tính mới lạ. Nhưng bài hát có không khí dễ thương nên không hợp lắm đâu.’
Phản ứng của đội A&R rất đơn giản.
‘Gần đây tôi đã chọn lọc danh sách và gửi lên, chủ tịch nói thích “vệ tinh nhân tạo” và “vật chất tối”.’
‘… Hoa dại đi ạ! Chọn bất kỳ loài hoa dại nào cũng được.’
Ri Hyuk ngay lập tức chịu thua trước tầm nhìn của chủ tịch, người đã quyết định đặt tên fandom của Scarlet là ‘Curtain’.
“……”
Tôi quay đầu lại khi nghe tiếng thở đều đặn.
Ri Hyuk đã ngủ thiếp đi, thả lỏng người theo chuyển động của xe.
Bên cạnh cậu ấy, Bi Ju cũng đang gật gù, cả hai đứa gục đầu vào nhau trông thật buồn cười.
Rồi tôi lại nhìn sang bên cạnh, và thấy một chú gấu đang lục lọi kẹo dẻo trong khi đoán tên từng cái cây chúng tôi đi qua.
Soạt.
Và cuối cùng là, ánh mắt của Ji Ho đang lật kịch bản trong im lặng trông rất nghiêm túc.
“… Hmm.”
Em út gãi má và nheo mắt lại, môi hơi chu ra, một biểu hiện đặc trưng mỗi khi thằng bé tập trung.
Mái tóc đen nhánh, không còn tia đỏ nào, liền đập vào mắt tôi.
Em út đã nhuộm tóc và cắt tóc không chỉ cho buổi chụp hình concept album thứ 3 sắp tới, mà còn cho vai cameo hôm nay.
Tôi nhìn vào kịch bản Ji Ho đang đọc.
Dưới đống ghi chú và giấy nhớ nguệch ngoạc là vài dòng thoại ngắn.
Vai diễn của em út là một ‘cảnh sát nghĩa vụ’.
Đó là nhân vật phụ đã hỏi nhân vật chính câu ‘Đây chẳng phải công cụ bằng đá hay sao?’ trong phim ‘Slip’.
Mặc dù chỉ có vài dòng thoại, nhưng em út của chúng tôi đã nghiên cứu nhân vật kỹ lưỡng.
- Anh ơi, em hỏi chút về quân đội được không?
Thật kỳ lạ khi thấy thằng út lại chủ động hỏi này nọ, trong khi trước đây cứ nhắc đến quân đội là bỏ chạy ‘Í í í tránh xa đi!’.
Thằng bé chăm chỉ đến mức cứ đến sáng sớm là lẻn ra phòng khách tập luyện.
Vì thế mà dạo này Bi Ju cũng làm thêm hai cây xúc xích vào buổi sáng cho thằng út.
Còn tôi thì được hẳn năm cây.
“Anh.”
Ji Ho đặt kịch bản xuống và hỏi tôi.
“Em có thể làm tốt được không anh nhỉ?”
“Căng thẳng à?”
“Một chút…? Em thường không dễ bị căng thẳng, nhưng hôm nay cảm giác tinh thần như anh Ri Hyuk ấy. Cứ nghĩ là ‘Nhỡ mình mắc lỗi thì sao’…”
“Thế thì gay go rồi.”
Tôi nói đùa.
“Nhưng em là người thực tế mà. Bây giờ có run, nhưng vào thực tế chắc chắn em sẽ làm tốt thôi. Giống như hồi Everdream ấy.”
Trong khi Ji Ho gật đầu, tôi nói tiếp.
“Lúc đó em cũng lo lắng rồi khóc mếu, nhớ không? Ngồi ăn tokbokki nước trên cầu thang ‘Anh ơi, em diễn xuất cũng…'”
“Anh Jung Hyun, kẹo dẻo! Nhét kẹo dẻo vào miệng anh ấy đi!”
“Ưm ưm!”
Tôi cười khi những viên kẹo dẻo chua chua liên tục được nhét vào miệng.
Trong lúc đó, trường quay đã dần hiện ra gần hơn.
_____________________________________________
Trường quay đồn cảnh sát.
“Xin chào, chúng em là New Black ạ!”
“Chào các em……”
Các nhân viên trông rất mệt mỏi.
Sắc mặt họ xanh xao đến mức chỉ cần trang điểm một chút là có thể đóng phim zombie trong đồn cảnh sát luôn.
“Tối qua chúng tôi quay suốt đêm.”
“À, ra vậy.”
“Lịch quay hơi gấp vì sắp đến phát sóng rồi. Đạo diễn cũng yêu cầu quay cẩn thận hơn bình thường cho dự án này.”
Trưởng phòng Jo giải thích cho chúng tôi và các quản lý.
Trưởng phòng Jo là trưởng phòng bên đội diễn viên, anh ấy là rất am hiểu về giới phim truyền hình, và là người sẽ hỗ trợ chúng tôi hôm nay.
Theo hướng dẫn, chúng tôi chào hỏi mọi người từ tổng đạo diễn đến nhân viên và diễn viên quần chúng, sau đó di chuyển đến phòng chờ để chụp ảnh với diễn viên của công ty Lemon Entertainment.
Cốc cốc.
“Tôi vào nhé. No Eul à.”
Có tiếng đáp lại yếu ớt từ bên trong.
Khi mở cửa phòng chờ bước vào, một con zombie đang nằm trên sofa.
Miếng dán hạ sốt dán trên trán và đường nét khuôn mặt nhỏ nhắn.
Seo No Eul đang sưởi ấm trên đệm điện ngồi dậy.
“Ưưư……”
Khuôn mặt thon dài phát ra giọng nói khàn khàn “Ô mộ ô mộ…”. Rồi cô ấy nhìn chúng tôi và nói:
“Chào các em……”
“Chào chị ạ.”
Seo No Eul tạo một biểu cảm gần giống như cười. Mà thật ra tôi cũng không biết đang cười hay khóc nữa.
“… Hyun Woo à.”
Khi cô ấy chìa tay ra, người quản lý trong phòng chờ nhanh chóng đưa cho cô ấy nước ép táo tàu.
Xụt xụt.
Trông cô ấy, một người đang uống nước táo tàu để sống sót, giống như ma cà rồng hút máu vậy.
Rồi cô ấy “Hự” một tiếng và cố gắng ngồi dậy khỏi sofa, tôi suýt buột miệng nói “Chị cứ ngồi yên đi ạ”.
“Chưa quen phải không?”
Trưởng phòng Jo cười và nói, còn cô ấy chỉ im lặng cười.
Seo No Eul.
Cô ấy là diễn viên đóng vai “Kim Min Joo”, một nhân vật chuyên điều tra các vụ án kinh tế, khác với “Park Chul Jin” thuộc đội điều tra hình sự trong bộ phim “Slip” của đài GTV.
Gần đây cô ấy cũng nổi tiếng với vai nữ phụ hoạt bát trong một bộ phim tình cảm hài.
Trong mọi bài báo tôi tìm kiếm, hình ảnh của cô ấy luôn tươi cười, nhưng bây giờ trông lại quá mệt mỏi.
Tôi bối rối và buột miệng nói:
“Chị uống nước táo tàu ạ. Còn em thì hay uống nước hồng sâm.”
“À. Cái này mẹ gửi cho chị uống… Khụ! Khụ khụ khụ! Ôi mẹ ơi”
“… Chị ổn chứ ạ?”
Cuộc trò chuyện không kéo dài được mấy câu.
Chúng tôi cũng thấy có lỗi khi làm phiền giờ nghỉ của tiền bối đã mệt mỏi đến mức mắt đỏ ngầu, nên quyết định chụp nhanh một tấm ảnh để đăng SNS rồi rời đi.
“Nào, một hai……”
“Ba.”
Và khi kiểm tra ảnh, chúng tôi ngạc nhiên.
“Chuyện, chuyện gì vừa xảy ra.”
Rõ ràng cô ấy vẫn trông như một con zombie, nhưng kết quả chụp lại là một mỹ nhân đang cười tươi rạng rỡ đứng ở giữa.
Cô ấy đã thay đổi biểu cảm trong 0.5 giây khi nghe tiếng chụp.
“… Phê quá.”
Chúng tôi chớp mắt im lặng nhìn Seo No Eul quay lại sưởi ấm trên đệm điện.
Đúng là làm phim truyền hình quả thật quá vất vả.
“Nào, giờ chúng ta đi chuẩn bị nhé.”
“Vâng.”
Khi chúng tôi đang theo Ji Ho đi trang điểm để chuẩn bị quay, trưởng phòng Jo nói:
“Các em cũng cùng đi chuẩn bị đi.”
“Dạ?”
Chúng tôi nghiêng đầu thắc mắc.
“Chúng em không có vai diễn mà? Chúng em chỉ đến cổ vũ cho Ji Ho thôi……”
“À, ban đầu là vậy. Nhưng anh Lee Kang Jin đã mạnh mẽ đề xuất rằng đã tham gia quảng bá thì nên để tất cả thành viên New Black cùng xuất hiện cameo.”
“Thật ạ?”
Vô cùng biết ơn sâu sắc…!
Chúng tôi hỏi với đôi mắt sáng lấp lánh.
“Vậy vai cameo của chúng em là gì ạ, anh trưởng phòng?”
“À, cái đó thì……”
______________________________________________
“Mấy tên tội phạm ngồi xuống đó đi.”
“Vâng……”
Các thành viên New Black trông có vẻ buồn bã, không hiểu vì sao giờ lại ngồi thành một hàng trên ghế ở đồn cảnh sát trong bộ đồng phục học sinh.
“Phụt.”
Nhìn thấy cảnh đó, em út phải lấy hai tay che miệng cười một hồi lâu.
Xa xa, các quản lý cũng phải vịn tường để cố nén cười.
Xì xầm xì xầm
Bốn chàng trai đẹp trong đồng phục học sinh trừng mắt nhìn quanh, khiến đoàn làm phim xì xào.
“Trông mấy đứa này thân thiết nhỉ. Trước đây tôi thấy Girls on Top, các thành viên còn chẳng nói chuyện với nhau.”
“Ừm, có thể vì vẫn là tân binh.”
“Đẹp trai thật đấy. Trang điểm nhẹ vậy mà đường nét vẫn rõ ràng.”
Khi đang nói về ngoại hình chúng tôi, có người hỏi:
“Này. Sao trang phục của bọn họ lại đổi thành đồng phục học sinh thế kia? Vụ gì vậy?”
“Ban đầu định cho họ đóng 4 tên côn đồ, nhưng đạo diễn vừa nhìn xong liền đổi ngay.”
“Sao vậy?”
“Bảo họ diễn thử vai côn đồ mà trông chẳng hợp chút nào. Không đe dọa được ai, lại còn trông ngoan quá……”
“……”
“Nên đã đổi thiết lập. Hạ cấp tội danh từ thanh niên côn đồ xuống một bậc.”
“Tội danh gì vậy?”
“Nghe nói là gọi bánh gạo rồi trả tiền sau ở quán net, rồi định ăn quỵt bỏ trốn nhưng bị bắt.”
Khi nghe ai đó nói “Hình như đó là đề xuất của em út”, mọi người đều nhìn về phía em út của New Black.
Áo màu be, quần đen.
Người mặc bộ đồng phục cảnh sát nghĩa vụ vừa vặn như người mẫu đang cười tươi và trò chuyện gì đó với Lee Kang Jin.
“Trông cũng nghịch ngợm phết đấy. Không biết có diễn đúng không? Hy vọng không bị nhiều cảnh NG vì cậu ta.”
“Nghe nói đứa đó cũng học diễn xuất lâu rồi.”
“Dạo này idol nào mà chẳng học diễn xuất rồi mới ra mắt. Dù sao chỉ là vai cameo thôi mà, mấy câu thoại đơn giản đó làm sao mà không nói được chứ?”
Mọi người bàn tán xôn xao về sự xuất hiện của những gương mặt cameo lạ, nhưng hầu hết đều nhanh chóng mất hứng thú.
Đối với các nhân viên với tần suất công việc mệt mỏi, việc nhìn thấy nhóm idol nổi tiếng gần đây trong chương trình ‘Khai quật danh khúc’ cũng không quan trọng lắm.
Họ chỉ hy vọng diễn xuất không quá tệ đến mức trở thành meme hài hước kiểu “Diễn xuất cameo của idol ㅋㅋ” và làm tổn hại đến bộ phim họ đang dồn công sức.
“Chuẩn bị nhiều chưa?”
“Rồi ạ!”
Tổng đạo diễn giải thích sơ qua trong khi nhìn Wang Ji Ho gật đầu lia lịa.
“Chúng ta sẽ điều chỉnh động tác đơn giản rồi vào. Cả khi tập dượt và khi quay chính thức, cứ diễn tự nhiên. Tự nhiên là được. Đừng quá lố, cũng đừng quá thụ động.”
Đạo diễn nói:
“Cậu có thể tự ứng biến, miễn là tự nhiên và thoải mái.”
“Vâng, em hiểu rồi ạ.”
Đạo diễn gọi phó đạo diễn đến và bảo chuẩn bị.
‘Không biết thế này có ổn không.’
Tuy tốt cho việc quảng bá phim, nhưng ông vẫn thấy nghi ngờ, tự hỏi liệu có cần thiết phải đưa idol vào cameo trong một bộ phim nghiêm túc như thế này không.
Ừm, phía công ty quản lý idol thì nói không cần lo lắng về khả năng diễn xuất.
Đạo diễn vừa xoa vai mỏi nhừ vì mệt mỏi vừa ngồi xuống ghế theo dõi.
Sau khi phó đạo diễn giải thích kỹ về cách di chuyển, buổi tập dượt bắt đầu ngay lập tức.
Và.
“Hừm…?”
Đạo diễn nheo mắt nhìn kỹ cảnh thành viên idol và diễn viên chính đang phối hợp trước mắt.
Những điều thú vị bắt đầu xuất hiện.